Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 70



Sau khi chắc chắn Tang Hiến đã ngủ, Nhiễm Thuật mới cẩn thận từng chút từng chút một bước xuống giường.

Cậu bước ra khỏi phòng, lấy điện thoại ra thấy vài cuộc gọi nhỡ, còn có cả tin nhắn của bác sĩ Giản: Nếu tình trạng của Tang Hiến không ổn định hay là xuất hiện khuynh hướng bạo lực, hãy lập tức liên hệ với chúng tôi, hoặc đi ra ngoài cửa, luôn có người luân phiên canh gác.

Cậu gõ chữ nhắn lại: Anh ấy đã ngủ rồi, tôi kiểm tra xem phòng có vật gì nguy hiểm không, mọi người đừng vào đây.

Bác sĩ Giản: Được.

Cậu cất điện thoại, đầu tiên là đi tìm thuốc khử trùng, cẩn thận từng li từng tí xử lý vết thương cho Tang Hiến.

Sau đó dán băng cá nhân lên, lúc này mới yên tâm hơn một chút.

Xử lý xong vết thương của Tang Hiến, cậu mới soi gương tự bôi thuốc cho vết thương của mình, trong lòng không khỏi hơi lo lắng sẽ để lại sẹo.

Một vết sẹo hình dấu răng… Rất khó nhìn.

Sau đó cậu đi vào bếp.

Những con dao ở phòng bếp đã bị mang đi từ sớm, có lẽ Tang Hiến đã nói với bác sĩ Giản về tình trạng của mình, để bác sĩ Giản biết lúc anh mất ý thức sẽ có khả năng cầm dao.

Cậu tìm kiếm trong bếp, cuối cùng ngay cả cái dĩa cũng mang đi, đưa cho mấy người đang gác ở ngoài cửa.

Cậu lại đi vào những phòng khác, nhìn thấy dây thừng xích chó cũng cầm lấy, sau đó tiếp tục tìm kiếm.

Dường như không còn vật gì nguy hiểm nữa rồi, ngay lúc cậu định mang sợi dây thừng ra ngoài, vừa quay đầu đã thấy Tang Hiến đứng ngoài cửa, nhìn cậu bằng ánh mắt nặng nề.

Dáng người cao lớn gần như chắn hết ánh sáng ngoài cửa, thẳng tắp lại mang theo cảm giác nguy hiểm khiến người khác cảm thấy run sợ.

Trong ánh mắt không giấu được cảm giác xâm lược, hận không thể dùng ánh mắt để xẻ thịt cậu.

Cậu sửng sốt, nhanh chóng giải thích: “Em không đi, em chỉ đến phòng này xem một chút thôi.”

Không ngờ, Tang Hiến lại bước tới vác cậu lên, một lần nữa mang về phòng ngủ.

Lúc bị ném lên giường Nhiễm Thuật hơi hoảng loạn, sẽ không làm thêm một lần nữa đó chứ?

Mãnh liệt như thế, cậu không chịu nổi nhiều lần như vậy đâu.

Cũng may, lần này Tang Hiến chỉ dùng dây thừng buộc cổ tay cậu, đầu còn lại cố định vào giường.

Suốt quá trình, Nhiễm Thuật rất ngoan ngoãn phối hợp theo, thậm chí thơm lên má anh một cái.

Tang Hiến mê man trước thái độ của Nhiễm Thuật, nhưng có thể trói Nhiễm Thuật vào giường khiến Tang Hiến cảm thấy cậu sẽ không chạy thoát được nữa.

Sau khi buộc chặt, Tang Hiến không chạm vào cậu nữa, ngồi lên giường, lẳng lặng nhìn cậu.

Ánh mắt Tang Hiến sâu thẳm, như muốn dùng hành động nói cho cậu, anh phải nhìn chằm chằm như thế, tránh để cậu lén chạy trốn lần nữa.

Lúc này Nhiễm Thuật mới nhận ra được, sợi dây thừng này rất nguy hiểm, cũng may nó không buộc trên cổ mà trói ở cổ tay.

Cậu không chú ý đến dây thừng, một lần nữa đến bên cạnh Tang Hiến, nói: “Em không đi đâu cả.”

Cậu lắc lắc cái tay đang bị trói của mình: “Anh nhìn xem, anh trói em thế này, em muốn đi cũng không đi được.”

Tang Hiến vẫn nhìn chằm chằm cậu như cũ, ánh mắt cũng không yếu đi chút nào, dường như không tin tưởng cậu.

Nhiễm Thuật lại tiến đến gần thơm lên má anh: “Em rất yêu anh mà.”

Hôn thêm một cái nữa: “Vô cùng yêu anh đó!~”

Lại hôn thêm một cái nữa: “Rất là, rất là yêu anh luôn!~”

Nhiễm Thuật nói xong thì nhìn Tang Hiến, trong lòng thầm nghĩ, lời ngọt ngào gì em cũng nói cả rồi, anh đừng có mà không biết điều.

Cuối cùng ánh mắt Tang Hiến mới dịu đi một chút, cậu dựa vào bờ vai Tang Hiến không muốn buông ra.

Đáng tiếc, cậu đã rất nhanh nhận ra có điều gì đó không ổn, hai người họ cả một ngày đêm chưa ăn gì, sắp đến giờ dùng bữa sáng rồi.

Nhiễm Thuật chỉ có thể tỉnh táo lại một lần nữa, tiếp tục dỗ dành người ngốc này: “Em thích anh, em chỉ thích anh, thích đến mức không đếm được.”

Tang Hiến chỉ nhìn cậu, không nói lời nào.

“Trong lòng em chỉ có anh thôi, em không thể sống thiếu anh được.”

Tang Hiến: “…”

Nhiễm Thuật chỉ có thể nhanh chóng ra quyết định, dứt khoát chủ động.

Cái dây thừng buộc chó này thật vướng víu, cậu vừa bị trói, vừa bị làm một lần.

Sau khi kết thúc, Nhiễm Thuật nằm trên giường một lát mới hồi phục được, thấy Tang Hiến được dỗ dành tốt hơn một chút, mới dám nói với Tang Hiến: “Anh nắm ở đây này, em đến phòng bếp nấu gì đó ăn.”

Tang Hiến nghe lời cầm một đầu dây thừng, dắt Nhiễm Thuật ra khỏi phòng.

Nhiễm Thuật không cách nào mặc lại quần áo, chỉ có thể giữ nguyên trạng thái này đi vào phòng bếp, khó khăn do bị trói bắt đầu lộ ra, cậu khó khăn lấy nồi, vo gạo sau đó đổ nước nấu một nồi cháo.

Làm xong những việc này, cậu thở dài một hơi, quay đầu đã thấy Tang Hiến xem mấy bức ảnh anh thích, cậu cũng lười để ý.

Nhiễm Thuật đứng cạnh bếp chờ cháo chín, còn cẩn thận chuẩn bị cả bát đũa.

Cậu nhìn nồi cháo, lại quay đầu nhìn về phía Tang Hiến, tiếp tục phàn nàn: “Trước đó em nghe thấy có nhiều người vì kiếm cơm mà hiến thân, em còn không hiểu, cần thiết phải như thế không? Làm gì đến mức phải hy sinh cả bản thân mình như thế, tay làm hàm nhai không tốt sao. Hiện tại em đã cảm nhận được, để có thể nấu cơm, bản thân còn phải tự nhấp…” (nhấp lên nhấp xuống chủ động)

Nói xong, cậu quay đầu nhìn về phía Tang Hiến, cười với anh: “Em đang khen anh đó!”

Chờ cháo chín, Nhiễm Thuật múc cháo vào hai cái bát, bê hai lần mới đưa đến được phòng ăn.

Suốt quá trình này, Tang Hiến vẫn giữ chặt sợi dây, ánh mắt sâu thẳm nhìn hành động của Nhiễm Thuật, sợ Nhiễm Thuật chạy mất.

Nhiễm Thuật lấy khăn giấy lau lau nơi bị ướt trên mặt đất, lẩm bẩm: “Bị đổ ra nền nhà rồi, em giẫm lên suýt nữa trượt chân.”

Lau sạch sẽ xong, cậu mới ngồi vào bàn ăn một lần nữa, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình: “Anh ngồi xuống đây.”

Tư duy của Tang Hiến không quá nhanh nhẹn, nhưng cuối cùng vẫn ngồi bên cạnh Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật dùng thìa múc một ít cháo ra, thổi thổi, xác định không nóng mới đút cho Tang Hiến.

Tang Hiến đờ đẫn há miệng ăn hết.

Nhiễm Thuật tiếp tục đút từng thìa cho Tang Hiến, sau đó dùng ngón cái lau môi cho anh.

Cho Tang Hiến ăn xong, cậu mới tự mình ăn cháo, bát của cậu đã nguội ngắt rồi nên không cần thổi nữa.

Cậu ăn rất nhanh, chồng hai cái bát lên nhau, đi bỏ vào bồn rửa trong bếp.

Đáng tiếc hai tay cậu bị trói lại với nhau, cầm không chắc chắn, cái bát phía trên trượt ra, cậu không thể đón được.

Bát rơi trên mặt đất, Tang Hiến vô thức đưa tay ra dọn dẹp, tay nắm thật chặt một mảnh vỡ sắc bén.

Nhiễm Thuật vừa nhìn thấy thì giật nảy mình, lập tức kêu lên: “Không cần, anh bỏ xuống đi.”

Trong tay Tang Hiến còn cầm mảnh vỡ, vẻ mặt đờ đẫn nhìn về phía Nhiễm Thuật, không hiểu gì cả.

Nhiễm Thuật chỉ có thể cố gắng bình tĩnh lại, hơi cúi người, nói với Tang Hiến: “Ngoan, nghe em, anh bỏ ra đi.”

Lúc này Tang Hiến mới thả mảnh vỡ xuống.

Nhiễm Thuật sợ anh cầm lấy mảnh vỡ nào nữa, trong lúc vô thức sẽ làm người khác bị thương, mặt khác cũng sợ anh dùng những thứ này tự hại bản thân.

Lúc này, tim Nhiễm Thuật đập thình thịch vì lo lắng.

Cậu ổn định Tang Hiến, nhanh chóng nhặt toàn bộ mảnh vỡ lên, ném vào túi rác.

Cảm thấy chưa đủ an toàn, cậu còn cố ý lấy thêm một bộ quần áo, trùm lên thùng rác. Chờ Tang Hiến ngủ say sẽ nghĩ cách đưa cái thùng rác này ra ngoài.

Đồng thời cậu cũng nhận ra cần phải đổi chén bát nữa, bát sứ không an toàn.

Ổn định Tang Hiến xong, cậu dẫn người vào phòng ngủ, nhìn anh nằm xuống giường mới thở phào nhẹ nhõm.

“A…” Nhiễm Thuật giơ tay lên, nhìn thấy ngón tay cậu có một vết thương, kinh ngạc tự hỏi, “Bị thương lúc nào vậy nhỉ?”

Lúc đó chỉ quan tâm an toàn của Tang Hiến, bình tĩnh lại mới chú ý tay mình bị thương.

Quên đi, vết thương không lớn, cậu đi đi lại lại quá phiền phức, không xử lý nữa.

Cậu mệt mỏi nằm bên Tang Hiến, tựa người vào anh nghỉ ngơi.

Chưa đến buổi trưa, Nhiễm Thuật lại đói, hôm qua cậu không ăn gì cả đêm, sáng chỉ ăn một bát cháo, không thể nào no bụng được.

Cậu thỉnh thoảng còn kiểm soát chế độ ăn, sức chịu đựng tốt hơn một chút, có lẽ Tang Hiến cũng đói rồi.

Cậu lại suy nghĩ, cơm trưa nên xử lý thế nào bây giờ.

Cậu cầm điện thoại, thấy mất tin nhắn trên màn hình, chắc là Thẩm Quân Cảnh đã đến, hỏi cậu có thể ra ngoài lấy đồ không.

Cậu nhanh chóng trả lời: Tôi nhắn cậu mật khẩu, cậu mở cửa sau đó đặt bên ngoài là được, tôi sẽ lấy sau.

Thẩm Quân Cảnh: Được.

Nhiễm Thuật cẩn thận lắng nghe động tĩnh một lát, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa rất nhỏ, xác định là Thẩm Quân Cảnh mang đồ ăn đến không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ, Tang Hiến đột nhiên tỉnh lại lúc này, duỗi tay ôm lấy cậu, ôm chặt vào lòng.

Hiển nhiên Tang Hiến cũng nghe thấy âm thanh mở cửa.

Nhiễm Thuật khựng lại, quay đầu nhìn về phía Tang Hiến, thấy Tang Hiến ôm chặt mình, cảnh giác nhìn về phía ngoài cửa như thể sẽ có người đột nhiên xông vào, cướp Nhiễm Thuật đi mất. Lúc này anh phải bảo vệ Nhiễm Thuật thật cẩn thận mới được.

Nhiễm Thuật nhanh chóng an ủi: “Không sao, không sao, là gió, gió va vào cửa nên mới phát ra tiếng động.”

Tang Hiến nghe không hiểu, vẫn lắng nghe tiếng động bên ngoài như cũ.

Sau khi xác định không còn âm thanh nào nữa, cũng không có ai xông vào, Tang Hiến mới từ từ buông cậu ra.

Thấy anh đã bình tĩnh trở lại, Nhiễm Thuật giơ tay lắc lắc với Tang Hiến: “Anh nhìn này, buộc thế này em khó chịu lắm, đi ngủ cũng không thoải mái chút nào. Nếu có ai xông vào em cũng không thể phản kháng được.”

Ánh mắt Tang Hiến rơi vào cổ tay cậu.

“Anh cởi trói cho em đi, nhanh nào, không cởi thì em không thể ôm anh được.”

Có lẽ việc Nhiễm Thuật không thể ôm anh khiến Tang Hiến cảm thấy rất nghiêm trọng, Tang Hiến thực sự cởi trói cho Nhiễm Thuật.

Sau khi thoát khỏi sợi dây thừng, Nhiễm Thuật cử động cổ tay mình một chút, nói cho Tang Hiến: “Anh xem này, dù được cởi dây trói, em cũng sẽ không rời khỏi anh.”

Nói xong, cậu duỗi tay ôm lấy Tang Hiến, một lần nữa ngồi vào lòng anh: “Chồng à, em yêu anh rất nhiều…”

Cùng lúc đó một chiếc hôn nhẹ rơi trên môi Tang Hiến.

Lại một lần hiến thân vì miếng cơm.

Nhiễm Thuật xoa eo, dẫn Tang Hiến ra ngoài cửa, cầm lấy hộp đồ ăn đã nguội, trở lại phòng ăn, vẫn đút cho Tang Hiến trước như rồi bản thân mới ăn sau.

Ăn xong, Nhiễm Thuật vứt hộp cơm đi, tiếp tục nói chuyện cùng Tang Hiến: “Chồng à, mấy ngày nữa anh đưa em đi du lịch nhé, em muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Anh nghĩ mình nên đi đâu?”

“Anh lúc nào cũng bận, không có thời gian bên em, trong mắt cũng chỉ có công việc mà không có em, nếu em không ồn ào phiền đến anh, em sợ anh sẽ quên em mất.”

Nhiễm Thuật đưa Tang Hiến vào phòng khách, hé rèm cửa ra, nhìn phản ứng của Tang Hiến một chút, thấy anh không bị kích thích mới kéo ra toàn bộ.

Cậu kéo Tang Hiến ngồi cùng trong phòng khách phơi nắng, tựa vào lòng Tang Hiến lắc lư chân, tiếp tục nói tiếp: “Chồng à, không phải chúng ta đã từng bồi dưỡng cảm giác an toàn rồi đó sao? Anh không thể để em trước mỗi bữa ăn phải dùng cơ thể này cho anh cảm giác an toàn được, mỗi lần đều như thế, eo em rất đau.”

“Lần sau nghe thấy tiếng động anh đừng sợ nữa nhé, khi ấy chúng ta còn có thể ăn được cơm nóng.”

Nhiễm Thuật nói xong, quay đầu nhìn Tang Hiến, thấy anh vẫn không có biểu cảm gì, bèn ôm lấy mặt anh hôn một cái: “Anh đừng tự tạo áp lực cho mình, đồ nguội thì nguội đi, nhưng em nghe nói dạ dày bá tổng các anh đều không được tốt lắm, em sợ dạ dày của anh xảy ra vấn đề mà thôi.”

Nhiễm Thuật lại dụi dụi vào ngực Tang Hiến: “Ây gu, tại sao anh lại thích em như thế này chứ, một chút cũng không rời, phiền quá đi à…”

Không ngờ Tang Hiến lại cau mày, cậu nhanh chóng đưa tay vuốt vuốt trán anh: “Không phải anh phiền, anh không phiền chút nào, em yêu anh, rất yêu anh, a a a…”

Sau đó lại ôm mặt Tang Hiến hôn một lượt mới dỗ dành được.