Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 7: Muốn di tình biệt luyến



Tang Hiến gửi cho Nhiễm Thuật thông báo mới đó là làm khách mời trợ diễn cho một chương trình.

Theo lý mà nói, công việc này vốn vô cùng đơn giản.

Nhiễm Thuật chỉ cần tới nơi ghi hình, luyện tập với thí sinh dự thi mấy ngày, trong lúc ấy sẽ quay một chút chuyện ngoài lề, sau đó trực tiếp lên sân khấu biểu diễn là được.

Còn chuyện về sau cậu có thể giúp vị khách mời này giành được thứ hạng cao hay không, người đó có thể thuận lợi thăng cấp hay không thì cậu không cần quan tâm.

Đương nhiên nếu có thể giúp đỡ cho vị khách ấy một chút thì quá tuyệt, như vậy tâm trạng của Nhiễm Thuật sẽ vui vẻ mấy hôm.

Chỉ như vậy thôi.

Chuyện trợ diễn đơn giản đến thế mà lại khiến cho Nhiễm Thuật lên đầu đề mấy ngày liền.

Nhiễm Thuật không bằng lòng lên một tí nào.

Thậm chí còn muốn bảo Tang Hiến xóa sạch đầu đề đi.

Sau đó cậu thật sự không muốn đi cầu xin Tang hiến nên cố kiềm nén lại.

Bởi vậy mà cậu —— Sập! Phòng! Rồi!

sập phòng: chỉ ngôi sao bị lộ tin xấu (thường là tin hẹn hò)

...

Nhiễm Thuật khoanh chân ngồi trên sàn phòng tập, hiền lành xem Lương Tuấn Phàm nhảy, cậu bất đắc dĩ xoa xoa mặt.

"Trước khi đến đây tôi đã nghĩ liệu rằng cậu có biết nhảy hay không..." Hai tay Nhiễm Thuật che mặt, giọng nói phát ra từ khe hở, rầu rĩ vô cùng.

Lương Tuấn Phàm đi tới trước mặt Nhiễm Thuật, nghiêm túc hỏi: "Kém lắm ạ?"

"Tôi có thể nhìn ra được cậu rất cố gắng muốn nhảy đẹp, nhưng kỹ thuật nhảy của cậu giống như có ai ném tàn thuốc vào cổ cậu ý..."

Lương Tuấn Phàm nghe kiểu ví von này xong cũng không tức giận, trái lại còn cười to, tiếng cười như tiếng sấm.

Lương Tuấn Phàm vốn là ca sĩ, tham gia một chương trình thi đấu ca hát.

Không may y là người ít phiếu nhất trong những lần bỏ phiếu trước nên chỉ đành là người chọn bài hát cuối cùng, cũng không biết những khách mời khác có cố ý hay không mà lại chừa cho y một bài hát ít nhảy nhiều.

Một vocal bị ép thành dancer.

"Nếu không tới đường cùng thì em cũng chẳng mời anh đến làm gì." Lương Tuấn Phàm trả lời rất thật thà, giọng nói tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Tuy công việc là do công ty sắp xếp nhưng nếu bên Lương Tuấn Phàm không muốn mời Nhiễm Thuật thì công việc này cũng sẽ không đến lượt Nhiễm Thuật.

Mặc dù hai năm nay độ hot của Nhiễm Thuật giảm đi, nhưng khả năng vũ đạo khi còn là idol vẫn khiến người ta không thể nghi ngờ.

Thực lực của Nhiễm Thuật rất mạnh khiến Lương Tuấn Phàm cảm thấy Nhiễm Thuật chỉ cần tới đây thôi là bọn họ đã có thể ngăn sóng dữ.

Cuối cùng Nhiễm Thuật vẫn đứng dậy, đến cũng đã đến rồi, không thể phụ lòng mong chờ của người ta.

Cậu đi sang một bên để xem vũ đạo mẫu.

Cậu nhảy múa rất giỏi, bình thường chỉ cần xem một lần là đã có thể nhớ được đại khái, lần thứ hai là nhảy được theo.

Nhiễm Thuật nhìn đoạn nhảy trong video một lần sau đó tắt video đi, mở nhạc ra, đứng nhảy đối diện với tấm gương trong phòng tập, không một động tác sai, cũng không có chuyện quên động tác.

Suy cho cùng cậu là người luyện nhảy từ nhỏ, bản lĩnh còn đó, mấy năm nay cũng không bỏ bê tập luyện, lúc nào cũng ở trong trạng thái sung sức, muốn theo kịp tiết tấu là chuyện rất đơn giản.

Độ mạnh yếu và cảm giác thăng bằng của cậu trong lúc nhảy rất tốt, cộng thêm dáng người mảnh dẻ nhưng không mất đi sức mạnh, những động tác vũ đạo mà cậu nhảy có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái như được giải phóng sau cơn say.

"Oa!" Lương Tuấn Phàm xem xong liền hoan hô: "Không hổ là chuyên nghiệp, quá giỏi, em không tìm lầm người."

"Có lời này của cậu, kiểu gì tôi cũng sẽ dạy được cậu." Nhiễm Thuật nói xong liền đi tới chỗ Lương Tuấn Phàm, bắt đầu dạy Lương Tuấn Phàm một vài động tác vũ đạo.

Tính cách của Lương Tuấn Phàm rất tốt, ra sức phối hợp.

Cứ thế ba ngày liên tiếp, bọn họ đều luyện tập tới rạng sáng.

...

Ngày thi đấu, tổ chương trình chuẩn bị cho Nhiễm Thuật bộ trang phục rất rộng.

Lúc nhảy, động tác của cậu mở rộng hết sức, còn có cả màn lộn nhào. Sau khi thay trang phục xong cậu thử nhảy ở chỗ không có ống kính, lập tức trợn trắng mắt, chỉ vào ngực mình: "Hở đến tận đây cơ à, anh nhảy xong bài này, hot topic của anh sẽ toàn cảm thán xương sườn của chú thôi!"

Trợ lý nhanh chóng hiểu ý, nói với cậu: "Em hiểu rồi!"

Dáng người Nhiễm Thuật thon thả, có rất nhiều quần áo của thương hiệu cậu mặc bị rộng nên bảo trợ lý quanh năm mang kim chỉ và cúc áo trong túi.

Đợi cậu cởi áo quần ra, trợ lý liền bắt đầu quen tay khâu lại.

Tay nghề của trợ lý rất giỏi, cho dù về sau tháo cúc áo ra thì trên quần áo cũng sẽ không để lại dấu vết gì.

Cậu mặc quần áo của mình ngồi bên cạnh, lấy điện thoại ra lướt nền tảng lát nữa sẽ bỏ phiếu, nhìn thoáng qua số phiếu.

Lương Tuấn Phàm là ca sĩ phái thực lực, diện mạo không quá xuất chúng, trong giới giải trí, loại diện mạo ấy quá bình thường, không có gì đáng chú ý.

Thêm nữa là trước kia y chuyên hát OST phim truyền hình, bài hát thì hot còn người thì không.

Tất cả bài hát của y mọi người nghe nhiều đến thuộc, nhưng trước kia y chưa từng tham gia show gì khiến mọi người ít quen mặt. Những điều đó cộng lại với nhau khiến cho y tuy có thực lực nhưng số phiếu xếp chót.

Vòng này lại thử thách vũ đạo mà y không am hiểu, tình cảnh rất gian nan.

Lúc nãy, trợ lý đưa quần áo cho Nhiễm Thuật, hai bên áo và quần đều được đính một cái cúc nhỏ.

Đợi cậu mặc quần áo vào xong, trợ lý ngồi xổm xuống móc một cái dây thun lên áo và quần rồi lại dùng kim chỉ cố định dây thun.

Nhiễm Thuật thử lại, quần áo không bị hở lên nữa cậu mới vừa lòng.

Trước khi lên sân khấu, Nhiễm Thuật đứng bên cạnh Lương Tuấn Phàm, đưa tay vỗ lưng y: "Đừng căng thẳng."

"Mong sân khấu này sẽ không trở thành lịch sử đen tối của anh."

"Không đâu, lịch sử đen tối của tôi mãi mãi là cái lần tôi lộn nhào văng cả giày ra ấy."

"Ha ha ha ha!" Lương Tuấn Phàm cười không ngừng, may mà tắt mic rồi, không thì người xem chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng cả nghìn con ngựa lao nhanh.

Sau lời giới thiệu của MC, hai người lên sân khấu hoàn thành tiết mục lần này.

Tuy Lương Tuấn Phàm không giỏi nhưng vẫn có chỗ đáng khen, cố gắng đến cực hạn của mình.

Sân khấu biểu diễn của Nhiễm Thuật vẫn luôn hoàn mỹ, không có tỳ vết, trên sân khấu, cậu chính là ngôi sao rạng rỡ nhất.

Nhiễm Thuật hoàn thành livestream biểu diễn xong thì rất vui sướng, bảo mình lại làm xong một công việc nữa, sau khi chào hỏi mọi người liền rời khỏi nơi ghi hình.

Nhưng cậu vừa về khách sạn tắm rửa xong, cầm điện thoại lên liền ngơ ngẩn.

Cậu thấy anh Lưu gửi tin nhắn đến: Đừng xem Weibo nhé.

Anh Lưu: Đừng dùng acc chính lên Weibo.

Anh Lưu: Thôi bỏ đi, không mắng fan là được.

Cậu nhanh chóng đăng nhập Weibo, còn đăng nhập acc chính của mình, lướt xem hot topic về mình, không có những lời khen ngợi sân khấu như cậu tưởng tượng, chỉ nhìn thấy dây thun ngập màn hình.

Thậm chí còn không thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của mình trong mấy tấm ảnh dây thun đó.

Vì sao cơ chứ?

Ý gì đây?

Cậu ngơ ngác nhìn những thứ này.

【Nhiễm Thuật, một người đàn ông mồm bảo không giữ nam đức, lại chỉ hận không thể đeo khóa trinh tiết lên người. 】

"Quần què!" Nhiễm Thuật mắng thành tiếng, "Ông đây mới lớn chưa bao lâu đã yêu đương rồi, trong lúc yêu đương hở tí là bị làm năm lần một đêm."

Im lặng chốc lát lại làu bàu một mình: "Hình như cũng chẳng có gì đáng khoe cả, dù sao lần nào mình cũng khóc nức nở..."

Cậu mở một video ngắn ra xem, mở đầu video là một đoạn phỏng vấn của cậu, cậu cười đến là gian xảo: "Giữ nam đức cái gì? Không giữ đâu, chú của các em phóng túng muốn bay lên đây này, đừng có mà ảo tưởng không thực tế nữa."

Sau đó là video cậu nhảy, lồng tiếng kiểu: "Người không giữ nam đức muốn bay lên, trên lưng còn móc dây thun."

Nhiễm Thuật tiếp tục lướt xuống, nhìn thấy mấy người rảnh rỗi đào lại sân khấu hồi xưa của cậu, còn có cả một vài đoạn trong phim.

Thường xuyên móc dây thun, không lộ cơ bụng, cảnh hôn thì căn góc, mồm bảo không giữ nam đức nhưng vào giới nhiều năm rồi mà một cái tin đồn bạn gái đúng nghĩa cũng chẳng có.

Nhiễm Thuật đặt điện thoại xuống bàn trà, ngồi bắt chéo chân trên sô pha, khó chịu đung đưa chân.

Ban đầu cậu làm vậy bởi vì bạn trai hay ghen, mỗi lần hắn ghen lên thì người gặp họa đều là cậu, bị làm mấy lần là còn nhẹ.

Dần dần cậu cũng quen luôn.

Điều đó khiến cậu rơi vào yên lặng.

Tại sao đã chia tay hai năm rồi mà cậu chưa từng nghĩ đến việc tìm người khác?

Tại sao còn bảo thủ như vậy, sợ bạn trai cũ ghen à?

Cậu phải buông thả ra! Trên đời trai gái đầy rẫy, cậu không thể treo cổ mãi trên một cái cây được.

Lúc đầu, Nhiễm Thuật không để ý gì đến chuyện dây thun khiến đám cháu gái loạn cả lên.

Cậu chỉ đang suy nghĩ về cuộc đời.

Kết quả hai mươi phút sau cậu nhận được điện thoại của bạn thân, câu đầu tiên khi cậu nghe máy là: "Nam đức gương mẫu."

Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ lạnh lùng thiên hướng ngự tỷ, giọng điệu rất nhẹ mang vẻ châm chọc giấu đầu hở đuôi.

"Dì Tô!" Nhiễm Thuật rống lên, "Cậu cũng cười tớ à?"

Dì Tô không phải dì mà là do cô tên là Tô An Di, đọc nhanh sẽ thành dì Tô, dần dà đám bạn thân đều gọi cô như vậy.

Tô An Di giận dữ nói: "Hết cách rồi, vừa mở Weibo, top 1 hotsearch toàn là chuyện này."

"Hotsearch? Lại còn top 1? Chuyện này mà cũng lên hotsearch được à? Bọn họ rảnh lắm hả?"

"Đúng thế... vốn dĩ bọn tôi cũng định mua đầu đề cơ tại vì tạp chí kỳ mới sắp lên rồi, nhưng suy đi nghĩ lại thì quyết định mai hẵng mua."

Bây giờ Tô An Di đang là chủ biên của một tạp chí quốc tế, một mình đảm đương, coi như nữ cường.

Debut tám năm, lên trang bìa tạp chí ba lần, nói không có sự trợ giúp âm thầm của Tô An Di là giả.

"Gọi điện cho tớ chỉ để nói mấy cái này thôi à?" Nhiễm Thuật đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh thành phố về đêm.

"Làm lành chưa?" Mấy ngày trước cô chặn Nhiễm Thuật, đúng là không biết chi tiết câu chuyện.

"Vẫn chưa."

"Vẫn... chưa?" Tô An Di nhanh chóng phát hiện từ khóa, "Tức là sẽ quay lại, nhưng bây giờ thì chưa."

"..."

"Thế hai người cứ phát triển đi nhé, tớ không quấy rầy nữa."

"Không phải..." Nhưng điện thoại bị cúp rồi.

Cậu không gọi điện lại để giải thích nữa.

Dù sao giải thích chính là che giấu.

Cậu lại mở hot topic ra, thấy trong hot topic toàn là cảnh tượng vui vẻ hòa thuận sau khi cậu sập phòng.

Trước kia cậu thấy rất nhiều đồng nghiệp sập phòng, vì thế cậu không dám đặt hình tượng cho mình, dứt khoát để mình bung lụa cho người ta biết vốn dĩ cậu rất xấu xa, như vậy sẽ không sập phòng được nhỉ?

Cuối cùng cậu vẫn sập, sao cái kiểu không giữ nam đức như này cũng sập phòng được vậy trời?!!

Nói lí lẽ với ai bây giờ?

Mồm bảo không giữ nam đức, cuối cùng bị đào ra là một bé đáng yêu đơn thuần?

Đáng yêu cái đầu ấy!

...

Tang Hiến ngồi trong văn phòng, điện thoại đặt trên bàn làm việc, tay hắn gõ nhịp lên mặt bàn, thỉnh thoảng mắt lại liếc nhìn màn hình điện thoại, vẫn không thấy lời mời kết bạn.

Thẩm Quân Cảnh nhận ra sự mong chờ của hắn, vừa soạn lại tài liệu vừa nói: "Nếu cậu muốn tìm cậu ấy thì bảo anh Lưu gửi tin nhắn nhắc nhở một tí?"

"Không mong đợi." Tang Hiến trả lời.

"Ờ." Thẩm Quân Cảnh bê kẹp tài liệu tới đặt trước mặt Tang Hiến, "Nếu rảnh quá thì xử lý công việc đi."

Tang Hiến không từ chối, cầm tập tài liệu lên xem, lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Thẩm Quân Cảnh.

Hắn giương mắt nhìn Thẩm Quân Cảnh, Thẩm Quân Cảnh hỏi: "Cứ tưởng cậu không âm thầm cho Nhiễm Thuật tài nguyên nữa, Nhiễm Thuật sẽ sa sút tinh thần rồi không thể không tới tìm cậu xin giúp đỡ. Kết quả thì sao, người ta nghỉ ngơi hơn một năm, vừa quay trở lại chưa được bao lâu, mắng người một câu đã hot. Mới tham gia cuộc thi đã lên thẳng đầu đề, hình như... không cần cậu giúp lắm."

Tang Hiến: "..."

Ban đầu để có thể âm thầm giúp đỡ Nhiễm Thuật mà không bị phát hiện, Tang Hiến đã dùng rất nhiều tài sản gia tộc.

Cũng may tài sản nhà họ Tang nhiều nhánh, lòng vòng một hồi vẫn đầu tư thành công, tiếp đó sắp xếp tài nguyên cho Nhiễm Thuật.

Sau khi chia tay với Nhiễm Thuật, hắn không tiếp tục sắp xếp tài nguyên nữa, Nhiễm Thuật cũng thật sự yên lặng một khoảng thời gian.

Ai ngờ, dường như Nhiễm Thuật muốn đợi thời trở lại là một chuyện rất dễ dàng, giống như ngày sinh tháng đẻ của cậu tổng kết lại thành ba chữ: Có thể hot.

Lúc Tang Hiến đang lặng im, Thẩm Quân Cảnh cầm điện thoại cười thành tiếng: "Nhiễm Thuật bảo cậu ấy muốn biến chuyện sập phòng lần này thành thật, cậu ấy muốn đi chơi hộp đêm, tìm chị dâu cho fans của cậu ấy. Ái chà —— fans gọi cậu ấy là chú, thế bạn gái của cậu ấy chẳng phải là thím hay sao?"

Thẩm Quân Cảnh nhanh chóng nói thêm: "Úi, là bạn trai chứ, nói với bên ngoài là chị dâu vậy thôi. Dạo này Nhiễm Thuật đổi gu, cậu ấy bảo muốn tìm em trai trẻ trung chưa tới 22 tuổi."

Tang Hiến lập tức đứng bật dậy, bỏ tài liệu xuống cướp mất điện thoại của Thẩm Quân Cảnh, nhìn thấy tin nhắn tuyên bố của Nhiễm Thuật, hắn tức đau cả răng.