Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 39



Phần sau của buổi phát sóng trực tiếp diễn ra rất suôn sẻ

Tất cả sản phẩm ngay sau khi mở link đều được mọi người giành giật nhau mua hết.

Sau khi Nhiễm Thuật kết thúc buổi live thì uống hết một chai nước khoáng mới hồi phục lại được một chút. Kiểu nói chuyện trước ống kính rất mệt, còn mệt hơn cả Tang Hiến làm cậu ba lần.

Lúc cậu nghỉ ngơi ở trong xe, Cao Cần lên xe, hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”

“Tốt ạ, phản ứng của dư luận thế nào?”

“Nhất định sẽ ồn ào một trận.” Cao Cần cười nhẹ trả lời: “Hôm nay trên mạng, nhóm fan của Mỹ Dương Dương và Lãn Dương Dương tranh cãi rất nhiều, lần này gây lớn chuyện như vậy kiểu gì cũng phải ồn ào mất vài ngày. Chúng ta đã có thông cáo điều hướng dư luận, chị đã xem qua rồi, chủ yếu nghiêng về phía em nhiều hơn.”

Nhiễm Thuật muốn lấy điện thoại xem một chút, nhưng Cao Cần lại đè điện thoại xuống: “Đừng xem.”

“Không phải chị nói hướng dư luận đang nghiêng về em sao?”

“Chị sợ em sẽ cãi nhau với antifan, việc hôm nay mặt em chằm chằm mười lăm phút thật sự thu hút lượng truy cập, nhưng cũng là điểm trừ* hiếm hoi của em.”

(*)

‘Hứ…” Nhiễm Thuật không phục đáp lại.

Cao Cần ra hiệu cho lái xe đi đến nhà Tang Hiến.

Nhiễm Thuật lén lén nhìn Cao Cần một chút, kết quả làm Cao Cần cười nói: “Trước đó chị cố gắng đào cho ra danh tính bạn trai em nhưng có đào ra đâu. Khi nhìn thấy Tang Hiến chị mới ngộ ra, bảo sao chị không tìm được, tin tức liên quan đến cậu ấy vừa xuất hiện trên mạng sẽ nhanh chóng biến mất, quan hệ xã hội còn mạnh hơn so với trong ngành giải trí.”

Nhiễm Thuật đột nhiên thần thần bí bí lấy điện thoại ra, cho Cao Cần xem video Tang Hiến lái moto chở mình: “Cho chị xem cái này nè.”

Cao Cần liếc mắt nhìn, hơi nhíu mày, sau đó nhìn về phía Nhiễm Thuật: “Không phải là em và tổng giám đốc Tang đó chứ?”

“Đúng rồi, mọi người đều nghĩ em là học sinh cấp ba đó.”

Cao Cần cầm điện thoại của Nhiễm Thuật xem đi xem lại vài lần, sau đó nói: “Sắp tới chị sẽ đăng video này lên, gián tiếp dẫn hướng về phía em, sau đó lại gián tiếp phủ nhận.”

“Sao lại phải làm thế? Nhóm lửa lên người mình ạ?”

“Để mở đường cho tình yêu lãng mạn của em sẽ bị phơi bày trong tương lai, chuẩn bị tâm lý cho fan hâm mộ trước.”

Nhiễm Thuật không hiểu mạch não của Cao Cần lắm, cậu nghi hoặc một lát nhưng cũng không hỏi lại.

Đúng lúc này, xe đột nhiên quay đầu, mọi người trên xe đều bình tĩnh ngồi yên trên ghế.

Hiển nhiên là cắt mấy xe bám đuôi, bọn họ tập mãi thành quen rồi.

Cao Cần nhìn điện thoại, nhắn tin cho Thẩm Quân Cảnh, hỏi Nhiễm Thuật: “Thẩm Quân Cảnh cũng là bạn học cấp ba của em à?”

“Vâng.” Nhiễm Thuật trả lời một cách mơ hồ, sau đó nhanh chóng nói thêm một câu: “Hắn độc thân, độc thân nhiều năm rồi.”

Nghe được câu trả lời này Cao Cần rất ngạc nhiên, nhìn Nhiễm Thuật mấy lần rồi mới nói: “Chị cảm thấy nếu hắn và em có quan hệ tốt, chị nói chuyện với hắn cũng dễ hơn, hắn cũng giúp em mở cửa sau, không có ý gì khác.”

Nhiễm Thuật nhanh chóng gật đầu, lần nữa nhấn mạnh: “Hắn độc thân đấy nhé.”

Cao Cần năm nay 31 tuổi, thuộc kiểu phụ nữ độc thân giỏi giang, vẻ ngoài cũng trên trung bình, nhưng là mẫu người chững chạc, khí chất cực cao, rất có phong cách “nữ cường nhân”.

Nếu cô và Thẩm Quân Cảnh xây dựng tình yêu chị em cũng không tồi chút nào.

Cao Cần cười nói: “Đàn ông tầm tuổi chị mà còn độc thân hay chưa kết hôn, chỉ có khả năng là có bệnh gì đó. Phụ nữ đến tuổi này chưa kết hôn hoặc chưa nghĩ kết hôn, nói không chừng cũng có bệnh.”

“Thẩm Quân Cảnh không bị bệnh gì cả, chỉ là làm trợ lý cho Tang Hiến bận quá thôi… Nhưng nếu chị không nghĩ tới việc lấy chồng, em sẽ không nói nữa.”

“Ừm.”

Xe bảo mẫu của Nhiễm Thuật đi mấy vòng, cuối cùng cũng đến tầng 1 nhà Tang Hiến.

Cậu không có thẻ thang máy, bèn đứng trước thang máy nhắn tin cho Tang Hiến: Em tới nhà anh rồi.

X: Để anh báo quản lý tòa nhà nhấn nút thang máy cho em, mật khẩu cửa nhà là sinh nhật em.

Nhiễm Thuật đợi một lúc, quả nhiên có người đến giúp cậu nhấn nút thang máy.

Cậu thuận lợi đến cửa nhà Tang Hiến, nhập ngày sinh nhật của mình, thành công đi vào trong nhà anh.

*

Tang Hiến mở cửa vào trong nhà, liền nhìn thấy Nhiễm Thuật và ba con chó đang cùng nhau ngồi trên sô pha xem phim, Nhiễm Thuật còn phàn nàn với con Alaska bên cạnh mình: “Mày đừng có đẩy tao.”

Cách đó không xa là Bò Sữa nhỏ đang ngủ cuộn tròn trên bàn trà.

Thấy Tang Hiến đã về, Nhiễm Thuật tranh thủ thời gian vẫy tay: “Chồng yêu ơi, mau đến đây nào.”

Tang Hiến cởi áo khoác ngoài, đuổi con Alaska đi, ngồi cạnh Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật lập tức chui vào trong ngực anh, dùng tay anh chắn ánh mắt mình, sau đó nhìn lén màn hình.

Màn hình đang chiếu một bộ phim kinh dị, không khí vô cùng căng thẳng, nhân vật chính đang run rẩy khám phá.

Nhiễm Thuật vừa sợ vừa muốn xem, ôm tay Tang Hiến mạnh hơn mọi khi.

Tang Hiến chỉ có thể tiếp tục xem cùng cậu.

Trong phim, con quỷ đột nhiên xuất hiện, dùng búa chém vào ngay trước chân nhân vật chính.

Nhiễm Thuật bị dọa đến mức cơ thể run lên, sợ hãi hét lên: “Địch! Địch! Địch!”

“Sợ thì đừng xem nữa.”

“Em nhận làm đại diện…” Nhiễm Thuật thở dốc, giận dữ nói: “Là một trò chơi kinh dị mời em làm đại diện, chính chủ. Đến lúc đó em phải vừa chơi vừa live, em phải rèn luyện bản thân mình từ bây giờ.”

Livestream đại diện chơi game và livestream bán hàng là hai loại khác nhau

Một cái là tương tác với fan, nhân tiện để người hâm mộ xem thần tượng của mình chơi game, sẽ rất thú vị.

Một cái là moi tiền trong ví của fan, với ý đồ fan phải ra tiền, ít nhiều có hơi hướng “làm tiền”.

Tang Hiến ôm cậu an ủi: “Nếu như em sợ quá thì đừng nhận.”

“Em phải kiếm tiền cho anh mà.”

“Cho anh?”

“Vâng, anh tìm cơ hội cho em, phía Tô Điểm Điểm mất không ít tiền, em chống đối Hồ Vĩnh Kỳ thật, nhưng bên này em vẫn rất áy náy với anh, muốn bù đắp cho anh.”

Trái tim Tang Hiến lập tức mềm mại xuống, hôn nhẹ lên trán cậu: “Không sao, chút hao tổn này không là gì đâu.”

“Bây giờ nói cũng vô ích, em đã nhận rồi, nếu hủy thì sẽ phải trả tiền vi phạm hợp đồng, chị Cao Cần cũng nói, nếu em chơi trò này trực tiếp có thể nổi hơn một chút.”

“Vậy anh cùng em rèn luyện gan nhé.”

“Ừm…” Nhiễm Thuật tiếp tục lấy can đảm xem phim.

Trong phòng không bật đèn, ngoài cửa sổ là cảnh đêm phồn hoa, đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn rực rỡ không thấy điểm cuối.

Trong phòng phim vẫn tiếp tục chiếu, ba con chó, một con mèo, còn có hai người đang ôm nhau.

Nhiễm Thuật vẫn rất sợ hãi, cố gắng chui vào lòng Tang Hiến, như thể dựa vào lồng ngực yêu thích của mình cậu mới cảm thấy an toàn.

Cậu nằm trong vòng tay của Tang Hiến một lát, đột nhiên hỏi: “Tác dụng của thuốc đã tan gần hết chưa?”

“Có lẽ chưa hết đâu.”

“Em không tin.”

“Không tin thì em thử một chút xem.”

Sau tiếng sột soạt, Nhiễm Thuật giật mình, khiếp sợ nhìn Tang Hiến: “Lâu như thế vẫn còn tác dụng, thuốc này tốt như vậy à?”

“Ừm, do em chọn thuốc tốt.”

“…”

Ba con chó bị nhốt về phòng của chúng.

Mèo cũng được cho ăn đồ hộp, ăn đến vô cùng vui sướng.

Gian phòng chỉ còn lại hai người, đang làm giảm bớt công dụng của thuốc.

Dường như bận rộn hơn thì phim kinh dị cũng sẽ không còn đáng sợ nữa.

Trong nền âm thanh đáng sợ, Nhiễm Thuật từng tiếng, từng tiếng gọi tên Tang Hiến.

*

Ngày hôm sau.

Tang Hiến mở to mắt nhưng không thấy Nhiễm Thuật nằm ở bên cạnh mình.

Anh không khỏi thắc mắc, tại sao hôm nay Nhiễm Thuật lại dậy sớm như thế?

Đưa tay lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn bên trong, anh lập tức tỉnh táo.

Cao Cần: Tôi đang đưa Nhiễm Thuật về chỗ cậu rồi, sao cậu có thể để cậu ấy làm chuyện này?

Anh không hiểu được, hôm qua anh và Nhiễm Thuật chiến đấu hai hiệp sau đó ôm nhau ngủ trên giường, Nhiễm Thuật đã làm chuyện gì rồi?

Anh gửi tin nhắn cho Cao Cần nhưng cô không trả lời ngay.

Anh chỉ có thể gọi điện thoại cho Tiểu Tề, lúc nghe máy Tiểu Tề có vẻ đang rất khó khăn, giải thích với Tang Hiến: “Giám Đốc Tang, em đang hộ tống anh Nhiễm ra khỏi vòng vây, chờ ra ngoài em sẽ liên hệ lại.”

“Ừ, được.”

Tang Hiến chỉ có thể liên lạc với Thẩm Quân Cảnh, hắn cũng rất mơ màng: Gì thế? Tao cũng vừa rời giường, Nhiễm Thuật đã xảy ra chuyện gì vậy?

X: Tao cũng đang không rõ.

Thảm Quân Cảnh: Đến công ty trước đi, tao sẽ điều tra.

Trên đường đến công ty, Tang Hiến lên mạng xem mới biết, sau khi anh ngủ, Nhiễm Thuật lướt Weibo một mình, thời gian là ba giờ mười bảy phút sáng

Lướt Weibo thì thôi, cậu còn chửi nhau với antifan.

Tang Hiến hiểu rõ tính tình Nhiễm Thuật, cậu sẽ không bao giờ chịu thua thiệt.

Biết được mình bị mắng, cậu nhẫn nại một đêm, cuối cùng không chịu nổi phải dứt khoát lên mạng xem tình hình.

Sau khi xem xong thì kích hoạt mode đam mê, chiến đấu đến tận sáng.

Nhưng tại sao Nhiễm Thuật lại ra ngoài.

Hẹn PK offline với antifan ư?

Năng lực chiến đấu của Nhiễm Thuật không tốt, chắc chắn sẽ kêu anh gia nhập hoặc gọi Tùy Hầu Ngọc giúp đỡ, sao có thể đi một mình đấu fan.

Điều này làm Tang Hiến rất khó hiểu.

Sau khi vào văn phòng, Thẩm Quân Cảnh cũng mới đến không lâu, mở loa ngoài gọi điện cho Cao Cần tìm hiểu tình hình.

Phía Cao Cần dường như mới thoát khỏi vòng vây, cô mệt mỏi vô cùng, nói: “Đêm qua Nhiễm Thuật tranh cãi với antifan lên hotsearch các cậu nhìn thấy chưa?”

Thẩm Quân Cảnh nhìn Tang Hiến một chút, thấy Tang Hiến gật đầu mới trả lời: “Biết một chút.”

“Sau khi Nhiễm Thuật mắng bọn họ, không biết có phải phát điên không, nói muốn đi chùa khai quang bàn phím để lời nói hoàn toàn ứng nghiệm. Sau đó mấy Cháu Gái Lớn chửi nhau cùng cậu ấy phân tích ra được Nhiễm Thuật sẽ đến chùa nên thử đi xem thế nào, không ngờ lại nhìn thấy Nhiễm Thuật kẹp bàn phím đến đó thật.”

“Hôm nay tình cờ là ngày tốt, trong chùa có rất nhiều người, có cả fan của Nhiễm Thuật, sau nghi nghe nói thì lại chạy đến càng nhiều, dẫn đến hiện trường hỗn loạn. Đầu tiên tôi hộ tống Nhiễm Thuật ra ngoài trước, sau đó đến chùa xin lỗi và bồi thường, Nhiễm Thuật còn nhờ tôi thương lượng việc khai quang bàn phím, tức chết tôi.”

Vốn biểu cảm của Thẩm Quân Cảnh lúc đi gọi điện thoại là nghiêm túc, sau khi nghe xong thì cười phá lên, tiếng cười như một con lừa lại giống tiếng heo kêu: “Híhí há há, ừ hư hư, hahahahaha…”

“Cậu Thẩm, tôi đang báo cáo công việc cho cậu, phiền cậu có thái độ nghiêm túc.”

“Ừm, thật xin lỗi, nhưng mà. Hahahahahahaha…”

Có thể do điệu cười ngu xuẩn này của hắn rất có sức cuốn hút khiến Cao Cần ở đầu dây bên kia cũng vừa tức vừa buồn cười, sau khi cười theo liền lẩm bẩm: “Sự tình không hợp lẽ thường như thế, phát sinh trên người Nhiễm Thuật lại hợp lý vô cùng.”

“Không có vấn đề gì chứ, cần chúng tôi làm gì không?”

“Tôi đã sắp xếp người đưa cậu ấy về đoàn làm phim. Ngoại trừ việc nhà chùa từ chối khai quang bàn phím, những cái khác không có vấn đề gì. Liên quan đến việc tranh cãi với antifan, chúng tôi cũng dẫn dư luận sang hướng khác. Nội dung cuộc tranh cãi cũng không có công kích cá nhân hay từ ngữ thô tục, không sao cả.”

“Được rồi, tôi biết rồi, vất vả cho chị.” Thẩm Quân Cảnh cúp máy, lại bắt đầu cười to.

Tang Hiến ngồi trên ghế xoa trán, một lần nữa suy nghĩ đến vấn đề đã theo anh nhiều năm.

Sao anh lại thích người như thế nhỉ?

Có vẻ hai lần là không đủ để Nhiễm Thuật nằm yên.

Năng lực chịu đựng của Nhiễm Thuật mạnh hơn nhiều so với anh tưởng tượng.