Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 35



Rửa mặt xong, Tang Hiến ôm Nhiễm Thuật lên giường, đắp chăn cho cậu rồi dịu dàng nói: “Em nằm trước đi, anh đi thu dọn chút rồi quay lại.”

Nhiễm Thuật nằm trên giường duỗi tay ra như một đại thiếu gia.

Tang Hiến lập tức hiểu ý, đưa điện thoại của cậu cho cậu.

Tang Hiến dọn dẹp bàn ăn trong phòng, ném vào thùng rác trong nhà vệ sinh, tránh để lúc ngủ còn ngửi được mùi.

Sau đó thì cất rượu vang vào đúng chỗ trữ.

Sau khi dọn dẹp xong, Tang Hiến đến bên giường nằm xuống, Nhiễm Thuật lập tức vùi vào trong ngực anh, đủ kiểu ngả ngớn.

Tang Hiến hôn lên trán cậu một cái, khuyên nhủ: “Ngày mai em còn phải về đoàn làm phim nữa, chương trình hôm nay cũng mệt rồi. Hôm nay để yên cho em, em nghỉ ngơi đi.”

Nhiễm Thuật bất đắc dĩ hừ hừ hai tiếng, sau đó tỏ vẻ bí mật gọi tên anh: “Tang Hiến ơi…”

“Ơi.”

Nhiễm Thuật lấy điện thoại mở Douyin ra, sau đó đưa cho Tang Hiến xem danh sách follow của mình: “Em mới follow mấy anh đẹp trai này á. Anh nhìn thân hình của bọn nè, anh tập theo người ta đi.”

Ban đầu Tang Hiến vẫn tỏ vẻ dịu dàng và che chở Nhiễm Thuật như bảo bối. Nhưng khi nghe câu nói này xong, anh không những không giận mà còn bật cười rồi vươn tay cầm lấy điện thoại Nhiễm Thuật, nghiêm túc xem thật kỹ.

Anh lướt xuống một chút thì nhận ra các video mà Nhiễm Thuật thả tim đều cùng một kiểu, toàn bộ là mấy anh đẹp trai, đặc biệt mấy anh 1 đẹp trai, vóc dáng khá ngon.

Tang Hiến thật sự đã nghiêm túc xem một lát, sau đó mới lơ đãng hỏi: “Em là hoa có chủ rồi sao còn thả tim bọn họ làm gì?”

Nhiễm Thuật trả lời vô cùng đanh thép: “Hoa nhà làm sao có hương giống hoa dại được?”

“Ồ, thế body hoa nhà không đẹp bằng hoa dại phải không?”

“Hoa của em body tuyệt vời!” Nhiễm Thuật trả lời xong còn cười toe toét một cái.

“Thế mà em còn ngắm hoa dại?”

“Anh nói xem, hoa dại người ta đăng lên rồi, em lỡ lướt phải, xem vài cái thì sao? Hoa nhà cũng muốn mà hoa dại cũng thích ngắm.”

“Em không sợ hoa nhà buồn à?”

“Gió đông thổi trống trận lôi*, em là Nhiễm Thuật, sợ gì ai chứ!” Nhiễm Thuật đến gần Tang Hiến, chỉ rõ cho anh: “Anh xem nè, còn biết nấu ăn nữa, chời má cái tạp dề kia. À không, tạp dề cũng không che nhiều, anh xem cơ bắp này đi…”

(*)

Tang Hiến xem video một chút, lại nhìn Nhiễm Thuật nở nụ cười bà thím khi xem video, anh cười, nói: “Nhiễm Thuật, anh cũng biết nấu ăn đấy.”

“Anh mà nấu ăn á? Sao em chưa thấy bao giờ? Anh đứng cạnh Hầu Mạch cũng chỉ có thể làm phụ tá thôi.”

“Ừ, anh có một món tủ thôi.”

“Món gì?”

“Bé ngốc xào lăn.”

Sau khi say rượu, đầu óc Nhiễm Thuật không được nhanh nhạy cho lắm, cậu suy nghĩ chốc lát mới hỏi: “Chưa nghe bao giờ luôn, ngon không anh?”

“Em có ăn không? Bây giờ anh làm cho em xem?”



Giọng nói của Tang Hiến ngay bên tai Nhiễm Thuật làm cho hơi thở cũng được khuếch đại lên. Âm thanh mềm mại dịu dàng lại trầm thấp pha chút kìm nén vọng vào tai Nhiễm Thuật: “Nhiễm Thuật, hoa nhà mình có thơm không?”

Nhiễm Thuật khóc lóc, bò khắp giường nghẹn ngào nói: “Thơm…”

“Vậy em còn ngắm hoa dại nữa không?”

“Không, không, không xem nữa…”

Giọng Tang Hiến lại trầm thêm một chút, mang chút đe dọa: “Nghe miễn cưỡng nhỉ? Em nói dối anh sẽ xào thêm lần nữa đấy.”

“Không xem nữa mà, được chưa?”

“Là hoa nhà đẹp hay hoa dại đẹp?”

“Hoa nhà đẹp ạ…”

“Hoa nhà xào rau có ngon hay không?”

“Ngon mà… huhuhu…”

Nhiễm Thuật vẫn còn khóc nhưng những tiếng nức nở sau đó đều bị nụ hôn của Tang Hiến nuốt hết vào trong.

Tiếng khóc đứt quãng, người ngợm cũng sắp hỏng rồi.

*

Hai tay Nhiễm Thuật chống lên bồn rửa mặt, ánh mắt trống rỗng nhìn mình trong gương: Hai mắt lờ đờ, quầng thâm rõ ràng, còn sưng như hai quả óc chó.

Cậu vốn là người có mắt to, trời sinh đã vậy. Bình thường không sao nhưng lúc mắt sưng lên thì hai mí sẽ càng dày, bọng mắt cũng rõ ràng hơn.

Hơn nữa môi của cậu cũng hơi sưng, nhìn mình trong gương cứ như người phẫu thuật thẩm mỹ hơi lố.

Nhiễm Thuật nhìn về phía Tang Hiến quát: “Tang Hiến! Cmn anh xem mình có phải súc sinh hay không? Nhìn xem anh làm em thành cái gì thế này?”

Tang Hiến đi tới, dựa vào vách tường, cho Nhiễm Thuật xem những video cậu thả tim trong điện thoại: “Em xem đi, có xứng đáng hay không?”

Nhiễm Thuật nhìn lướt qua rồi âm thanh tắt lịm, yên lặng rửa mặt.

Cuối cùng Tang Hiến vẫn không đành lòng, đi qua hỏi cậu: “Em đau thắt lưng à? Anh bóp giúp em nhé?”

“Không cần, sao anh có thể vì tên đàn ông khác mà đối xử với em như vậy? Em có đau lưng không có là gì với anh đâu.”

“Anh… vì tên đàn ông khác?” Tang Hiến không ngờ rằng Nhiễm Thuật lại đổ chuyện này lên đầu anh.

Nhiễm Thuật thẳng thắn trả lời: “Đúng, mấy người đó chỉ là người dưng ngược lối, thế mà anh lại làm khó em vì bọn họ, thế có phải là anh cố tình gây sự hay không? Anh không đau lòng hả? Hai chúng ta là người yêu, trong tim em chỉ có anh mà anh lại cứ thế.”

“Phải, trong tim em có anh còn trong mắt em thì…” Tang Hiến nói, ấn để mở một cái video, lướt xuống từng cái một đã được thả tim, mấy anh đẹp trai xuất hiện liên tục trên màn hình: “Thằng này! Thằng này! Cả thằng này nữa!”

“Xem chơi chơi thôi mà…” Khí thế của Nhiễm Thuật tụt đi mấy phần, lặng lẽ bóp kem đánh răng.

“Được, vậy bây giờ anh ra trang chủ. Nếu năm video gần nhất không như thế này thì anh xin lỗi em nhé?” Tang Hiến nói, ấn về trang chủ, kết quả là mới video đầu tiên đã là trai đẹp.

Tang Hiến buồn cười, nói: “Chưa xuất sư đã chết, anh cho em cơ hội nữa.”

Nhiễm Thuật vừa đánh răng, vừa lén lút nhìn về phía điện thoại của mình. Kết quả là lướt thêm hai video nữa cũng thấy trai đẹp.

Nhiễm Thuật chấp nhận số phận, nghiêm túc đánh răng, không dám nhìn Tang Hiến nữa.

“Đổ lỗi cho anh hả? Nhìn số lượng video em xem cũng khá đấy chứ…” Tang Hiến lẩm bẩm, tiếp tục kéo xuống dưới.

Nhiễm Thuật có ý muốn cướp lại điện thoại của mình nhưng Tang Hiến né được.

Cậu chỉ có thể đánh răng, xong xuôi hết định đi ra ngoài thì bị Tang Hiến chặn lại.

Cậu nhanh chóng nhìn anh một chút nhưng cái mặt kia vẫn xụ ra như cũ.

Lúc đôi môi mỏng của Tang Hiến đang định nói ra gì đó, Nhiễm Thuật đã kịp mở miệng trước, nheo nhéo gọi: “Anh* ơi!”

(*)

Âm thanh khiến Tang Hiến run rẩy.

Nhiễm Thuật ôm lấy vai anh, sau đó tiếp tục nhõng nhẽo: “Trong mắt em bọn họ chỉ thoảng qua như mây khói thôi. Trong lòng và mắt em chỉ có anh trai thôi!”

“À thế à.” Tang Hiến lạnh nhạt đáp lại.

“Chỗ sâu nhất trong lòng em chỉ có anh chạm đến được mà, sao em có thể thích người khác được chứ? Anh trai nói xem có phải không?”

Tang Hiến rũ mắt xuống nhìn Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật nhanh như chớp nhảy bổ lên người anh, ôm anh rồi nói liên tục: “Anh ơi, mình đừng nói về người đàn ông khác nữa có được không? Lát nữa em đi sân bay rồi, anh hôn em nữa đi.”

Cuối cùng Tang Hiến không thể nào làm gì khác ngoài cẩn thận ôm cậu, đặt lên một cái tủ rồi hôn lên khóe môi cười kia, cũng chặn lại âm thanh đáng sợ đó.

*

“Sao lại thế này? Mình xóa lúc nào nhỉ? Bao nhiêu bộ sưu tập em trai ngọt nước đâu hết rồi?” Nhiễm Thuật nhìn tài khoản clone của mình bị xóa mà tức trợn trắng con mắt.

Hai năm bồi đắp và tích lũy, cả một danh sách trai đẹp dài như cái chợ, giờ bay màu rồi.

Một cái cũng không còn!

Trong khi Nhiễm Thuật lên máy bay quay lại đoàn làm phim, Tang Hiến gửi cho cậu một số tài khoản và mật khẩu, cậu liền đăng nhập vào số này.

Lướt video đầu tiên: Tình hình tài chính thế giới.

Xuống dưới: Phổ cập khoa học về trùng đế giày.

Lại xuống nữa, là cậu.

Cậu không khỏi sinh nghi, ấn vào những video đã thả tim xem sao, nhìn thấy tất cả những video này đều liên quan đến cậu, nếu không cũng là tin tài chính và phổ cập khoa học, nhưng mà số video thả tim nhiều nhất vẫn là video của cậu.

Cậu nhắn tin cho Tang Hiến: Acc clone của anh à?

X: Ừ, thỉnh thoảng anh mới xem.

Nhiễm Thuật xác nhận, đúng là hai năm qua Tang Hiến có nhớ cậu, mỗi lần nhớ sẽ tìm những tin tức về cậu trên vài nền tảng.

Đây là chỗ không hay khi làm ngôi sao, cỏ lay gió thổi gì gì đó cũng bị người yêu cũ xem được hết.

Cậu xem một hồi sau đó trả lời Tang Hiến: Về sau em sẽ dùng tài khoản này.

X: Ừ.

*

Ba ngày sau, Tang Hiến đăng nhập acc clone của mình trong lúc rảnh rỗi.

Trang chủ, video đầu tiên là một beauty blogger. Hình như anh nhận ra gì đó, ấn vào danh sách thả tim, quả nhiên là thấy một loạt trai đẹp.

Anh kéo xuống thêm một lúc, sau đó thấy rằng chỉ một lần “xào rau” nhẹ nhàng sẽ không kiểm soát được Nhiễm Thuật, thế là anh có cách khác.

X: Mấy blogger em thả tim kia anh xem hết rồi, đúng là rất đẹp. Cái người ở trong gương ấy, trắng ơi là trắng.

♥️ rất thích rất thích:???

X: Anh phát hiện mắt nhìn người của chúng ta rất giống nhau.

♥️ rất thích rất thích: [Tin nhắn thoại 60s]

Tang Hiến cười cười, không hề nghe mà hồi đáp lại: Anh lại bận rồi, tối xem tiếp.

♥️ rất thích rất thích: Tang Hiến! Anh xem ai rồi? Nói rõ cho em! Địch mẹ, cắt ** của anh ngâm rượu.

♥️ rất thích rất thích: Đừng có giả vờ chưa nhìn thấy, em biết anh seen rồi.

♥️ rất thích rất thích: Anh tèo rồi.

♥️ rất thích rất thích: Em đặt vé máy bay đây, chúng ta chưa xong vụ này đâu! Em đi mách Ngọc Ca để cậu ấy tẩn anh sau!

Tang Hiến vẫn không để ý tới như cũ, việc không cũng đã rất bận rồi.

Lần tiếp theo nhìn điện thoại đã là ba tiếng sau, có sáu mươi tư tin nhắn chưa đọc.

Anh mở ra đọc nghiêm túc những gì Nhiễm Thuật viết, sau đó trả lời: Sao rồi?

♥️ rất thích rất thích: Biến!

Anh ngồi trên ghế xoay cầm điện thoại di động lên, mở Douyin ra xem lần nữa.

Toàn bộ video về beauty blogger đã biến mất, thay vào đó là những video dị vãi.

[Người đàn ông vượt rào bị vợ chặt koo vứt thùng rác, phải tìm kiếm một mình trong đêm]

[Đại Lang*, đến giờ uống thuốc rồi]

(*)

[Làm vợ tức giận, tặng ngay những món quà sau, bao hiệu quả]

[Những khoảnh khắc sân khấu đẹp xỉu của Nhiễm Thuật]

Anh ra trang chủ, video thứ nhất có tiêu đề thế này [Top 10 những căn nhà xa xỉ nhất thành phố A]

[Những chiếc xe hiếm thấy ở trong nước]

[Bạn trai vượt quá giới hạn có tha thứ được không?]

Xem ra trong ba tiếng đồng hồ này, Nhiễm Thuật bận rộn nhiều việc quá.

Lúc này, Tang Hiến nhận được tin nhắn của Hầu Mạch: Làm lành chưa?

X: Vẫn chưa dỗ đâu.

Hầu Mạch: Bên tao ồn quá, mày xem giải quyết đi.

X: Được.

Anh cầm điện thoại lên, gửi lời mời gọi video cho Nhiễm Thuật. Bên kia chờ một lúc mới nhận nhưng không cho anh xem mặt mà chỉ thấy một ngón giữa dựng thẳng, cho thấy rõ sự khinh thường.

Anh nói với ống kính: “Đã ba tiếng rồi em chưa được ngắm trai đẹp đâu, mở lên đi, cho em ngắm này.”

“Hứ…” Nhiễm Thuật mất hứng đáp lại một câu.

“Bé cưng, nhanh cho anh ngắm một chút nào.” Tang Hiến nhìn màn hình điện thoại nói.

Điện thoại của Nhiễm Thuật lắc một lúc rồi cậu mới xuất hiện bên trong màn hình.

Tang Hiến nhìn cậu, cười đến thật là dịu dàng: “Ừ, đúng là bé cưng của anh vẫn đẹp nhất.”

“Vậy anh có nhìn người khác nữa không?”

“Không, chỉ nhìn em thôi.”

“Cái này còn tạm được.”