Săn Tình Tổng Giám Đốc

Chương 10



Ân Mẫn Thiên có một cảm giác vừa yêu vừa hận.

Ai, sớm biết rằng tình yêu là tốt đẹp như thế này, ngay từ đầu cô đã lao vào vòng tay ôm ấp đầy hạnh phúc của hắn, sẽ không làm lãng phí nhiều thời gian như vậy, bây giờ, cô chị hận một ngày không có bốn tám giờ, để cô có thể thỏa thích hưởng thụ thứ tình cảm cô cô chưa bao giờ hiểu được, bản thân cô cũng chỉ là một cô gái mới biết yêu.

Cô mong chờ từng giây phút đều được ở bên Phàn Vũ Phong, cho dù có người khác đứng ở cạnh, nhưng, hắn đều giành cho cô ánh mắt trìu mến, khiến cho trái tim cô loạn nhịp.

Hàng ngày hắn còn lạm dụng chức tổng tài, hở ra là kéo cô đến nơi không có người, cuồng nhiệt ôm hôn cô, khiến cô cảm thấy được bao nhiêu ngọt ngào.

Ân Mẫn Thiên có dự định lợi dụng thời giạn đi công tác, ở Ý đi mua sắm một chút, mua một ít đồ lưu niệm cho chị Ân Nhã, chị họ Thủy Lam, và cô em gái Đồng Đồng… Nhưng, chuyện này là tuyệt đối không có khả năng rồi.

Chỉ cần cô vừa hoàn thành công việc, trở lại khách sạn, sẽ bị Phàn Vũ Phong kéo đến giường vui đùa thân mật. Đợi đến lúc bọn họ vận động kịch liệt xong thì cũng đâu còn chút sức lực để đi mua sắm, các nơi mua sắm cũng đã đóng cửa từ lâu rồi.

Úc, vì sao một ngày không có bày mươi hai tiếng nhỉ? Đối với những người yêu nhau mà nói, một ngày có bốn tám tiếng sợ rằng vẫn thiếu.

Ân Mẫn Thiên yếu ớt mà thở dài.

Tại Ý hai người ở cùng một chỗ, hơn nữa bởi công việc, hai người bọn họ như hình với bóng, cô có thói quen đi cùng hắn, tình cảm đối với hắn cũng ngày càng lớn mạnh.

Thế nhưng, bây giờ công việc quay quảng cáo đã kết thúc, khi về Đài Loan, Phàn Vũ Phong nhất định sẽ có rất nhiều chuyện cần giải quyết.

“Làm sao vậy?” nghe thấy tiếng thở dài của cô, Phàn Vũ Phong ở bên cạnh giương mắt lên, ân cần hỏi thăm, “Bảo bối của anh, có chuyện gfi không vui sao?”, “Không… Không có gì…” cô không muốn quấy rầy hắn, cũng không muốn hắn lo lắng vì cô.

“Lông mày sắp gắn lại với nhau, còn nói không có?” hắn buông tiếng thở dài, gấp máy tính lại, đem tất cả các báo cáo tạm thời đặt sang một bên.

“Nói đi, có chuyên gì khiến em không vui sao?” hắn nghiêng đầu khẽ hôn lên gương mặt của cô, “Có phải tức giận anh chỉ mải làm việc, không quan tâm đến em?”, “Không phải, em cũng đâu có nhỏ mọn như vậy.” mặt cô nhăn nhó.

“Vậy… Em lo lắng chúng ta trở lại sẽ phải đối mặt với mọi người sao?” cô lắc đầu, vội vàng phủ nhận suy đoán của hắn, “Em đâu cần lo lắng cái này? Em nghĩ rằng dù trời có sập xuống, vẫn có Phàn tổng tài chống đỡ cho.”, ” Nói hay lắm.” hắn mỉm cười gật đầu, vươn một cánh tay ôm hôn cô.

Nước có thể lật đổ thuyền, nhưng cũng có thể đưa thuyền ra khơi. Chuyện xấu đối với hai người họ mà nói, còn có mặt tích cực. Hơn nữa, ngoại trừ bọn họ, Giang Nhạn hắn cũng thật là sung sướng, các phóng viên rất nhiệt tình, hắn đã tính toán, sau khi về Đài Bắc, chuện thứ nhất là tuyện bố hắn và Giang Nhạn đã giải trừ hôn ước, chuyện thứ hai là chính thức công khai tình cảm của hắn và Ân Mẫn Thiên, sau đó sẽ quay về nhà họ Phàn xin cưới.

Ân Mẫn Thiên dựa sát vào người hắn, lo được lo mất hỏi: “Vũ Phong, anh có thực sự yêu em không?”, “Cô ngốc, muốn ta nói mấy lần đây?”, Phàn Vũ Phong buồn cười hỏi khẽ nhéo mũi cô, trong giọng điệu chứa sủng nịnh, ” Anh yêu ưm, yêu em, yêu em, yêu em… Ân Mẫn Thiên, tin tưởng anh, Phàn Vũ Phong anh thực sự rất yêu em.” Ân Mẫn Thiên bật cười.

Lời tỏ tình, có nghe một trăm lần cũng không thấy chán, “Khi quay về Đài Bắc, mỗi ngày chúng ta còn được gặp mặt không?” tay cô khẽ nghịch nghịch tay hắn, làm nũng hỏi.

“Chuyện này là đương nhiên.” Phàn Vũ Phong hóm hỉnh nhưng không mất đi sự nghiêm túc nói, “Một ngày không gặp em, anh sẽ biến thành một cụ già, da anh cũng sẽ nhăn nheo lại.”, “Thực sao?” cô nghe xong, trong ngực tràn đầy vị ngọt.

“Anh đã gặt em bao giờ chưa?” hắn nắm bàn tay nhỏ bé bướng bỉnh của cô.

Cô gái nhỏ này luôn chọn những lúc này để chọc ghẹo hắn, hắn lại chỉ có thể nhìn cô, không còn cách nào khác.

Ân Mẫn Thiên giống như con chim nhỏ dựa vào ngực hắn, một tay bị hắn giữ, dùng tay kia xoa nhẹ gương mặt anh tuấn của hắn, ” Vũ Phong, em đã bao giờ nói câu em yêu anh?”, “Có.” Thực ra, không cần cô nói ra, hắn cũng biết đưuọc cô yêu hắn, “Em thực sự đã nói sao?” Không thể nào? Bản thân cô bây giờ mới cố gắng lấy hết dũng khí, muốn nói ra… Không thể nào, chẳng nhẽ lúc cô ngủ nói mê đê lộ sao?

Thấy vẻ mặt hoang mang k khó lý giải của cô, Phàn Vũ Phong mỉm cười, “Em nói ở trong lòng, đúng lúc anh nghe được.”, “Vớ vẩn, em không tin anh có thuật đọc suy nghĩ người khác.” Miệng cô nói không phục, nhưng trái tim lại cảm thấy ngọt ngào.

“Không tin? Đối với em, anh không chỉ biết em yêu anh, mà anh còn biết trong lòng em đang nghĩ gì.”, “Vậy anh nói xem, trong lòng em đang nghĩ gì?” Ân Mẫn Thiên hỏi hắn.

“Nói trúng, em có thưởng anh cái gì k?”

“Em mời anh ăn cơm.”

“Ngô…” ôm thân thể mềm mại cảu cô, khóe miệng Phàn Vũ Phong mỉm cười, lông mày khẽ nhíu suy nghĩ trong chốc lát, “Em đang suy nghĩ gì, anh nhất định sẽ đoán được em đang nghĩ gì.”, “Oa.” hai mắt Ân Mẫn Thiên mở lớn, một tay vỗ vỗ mặt mình, kinh ngạc khẽ noi, “Trên mặt em có ghi sao? Sao lại thế được…” Phàn Vũ Phong buồn cười ôm cô chặt hơn, đôi môi khẽ đặt lên gương mặt khả ái của cô một nụ hôn, “Anh đá nói rồi, anh rất hiểu em mà, em tin chưa?” ôm chặt cô như vậy, bên dưới hắn lại không chiu được phát nhiệt.

“Nhưng mà…” Cô lắc lắc gương mặt nhỏ nhắn, “Em lại không thể biết trong lòng anh đang nghĩ gì, như vậy có được tính là hiểu lòng nhau không?”, “Em cũng có thể.”, “Ách?” cô bất ngờ, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.

“Nghĩ lại xem, hiện tại trong lòng anh đang nghĩ gì?” Hắn đem câu hỏi cho cô.

Ân Mẫn Thiên lắc đầu cười khổ, “Làm sao em biết được chứ?”, mắt cô đâu có thể nhìn xuyên qua chứ, cũng không phải con giun trong bụng hắn. “Nào….” Phàn Vũ Phong nhìn cô với ánh mắt hết sức tin tưởng, “Tập trung chú ý, nhìn mắt anh, em nhất định có thể nhìn ra.” Ân Mẫn Thiên khẽ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mở to hai mắt, nhìn thật chăm chú vào mắt hắn, “Không đươc, em không thể thấy được gì cả.”, “Có, nhất định em sẽ thấy.”. Ông trời, cô ở gần lâu như vậy, hại hắn đã sớm bốc hỏa, cở thể hắn sắp nổ tung rồi.

“Thực sự không được.”, nhìn một lúc lâu, Ân Mẫn Thiên chỉ nhìn thấy hình dáng mình trong đôi mắt hắn, giống như đang soi gương, “Em chỉ thấy em thôi.”, “Vậy là được rồi.” Âm thanh hắn trở lên khàn khàn.

Cô hình như đã biết trong lòng hắn nghĩ gì, hơn nữa là rất hiểu, rất hiểu… “Ơ?” Ân Mẫn Thiên ngẩn người, không giải thích được mà chớp chớp mắt.

Kì lạ, không phải là hắn muốn đi vệ sinh chứ? Sao vẻ mặt lại lạ như vậy?

Mắt cô vô tình lướt qua, thấy được ở một nơi nào đó có cái gì đó đang phồng lên, cái này toàn bộ cô đã hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển sang màu hồng, “Anh… Em…” Ánh mắt của cô bối rối, cô đã hiểu, nhưng lại giả ngu… Phàn Vũ Phong khẽ gật đầu. Cái này đúng là không xong, “Em nợ anh một bữa cơm.”, “Ác”. Ngực cô lên tiếng, cô thua, nhưng ánh mắt của hắn là sao, “Anh rất dễ ăn, ngoài trừ những món ăn chính, anh còn muốn có một món điểm tâm ngọt.” Đôi môi hắn nói ra phần thưởng có chút gian ác lại ngọt ngào khiến lòng cô khẽ run lên.

“Được được, em sẽ tìm một nhà hàng có món điểm tâm ngọt thật ngon để ăn.” Ở chung một chỗ với hắn, khả năng giả ngu của cô ngày một tiến bộ.

“Không cần phiền phức như vậy.”, mướn giả ngu với hắn sao? Không có cửa đâu.

“Anh muốn ăn món điểm tâm ngọt ở nhà, không muốn ăn ở ngoài.” Phàn Vũ Phong tà mị khẽ nhướn mày, ý định ôm sát cô vào lòng, bàn tay to đặt trên bụng cô, khiêu khích vuốt ve.

Hắn đúng là rất tham lam, Ân Mẫn Thiên lườm hắn một cái, mặt đỏ khẽ nói, “Đáng ghét…”, cô đâu phải là món điểm tâm ngọt, nhưng, hắn lại liếm toàn thân cô, hôn cô từ đầu tới chân, chỉ có điều chưa đem cô ăn vào bụng… Bỏ qua đám phóng viên ở sân bay, Phàn Vũ Phong đưa Ân Mẫn Thiên về nhà, sau đó, trực tiếp tới Giang thị, mặc kệ cả người có bao nhiêu mệt mỏi.

“A, ngày hôm nay có cơn gió nào, đã đưa vị khách quý này đến với chúng ta đây.” Giang Tĩnh vừa nhìn thấy hắn, đã nhếch mép cười mỉa mai.

“Bớt nói linh tinh đi, Tĩnh, tôi có chuyện muốn cậu giúp.”, “Nói đi.” Giang Tĩnh cười nói, “Chúng ta cũng sắp thành người một nhà, sao lại khách khí như vậy, anh có gì muốn tôi giúp đỡ, việc em vợ nhờ khó mấy tôi cũng nhất định giúp, không từ chối.”, “Được rồi, nói ít một chút đi.” Phàn Vũ Phong không có tâm tình đùa giỡn với hắn, nếu không phải vì Giang Tĩnh là bạn tốt của hắn nhiều năm qua, hắn sẽ đem cái miệng của Giang Tĩnh khâu chặt lại.

“Tức giận, tức giận nhiều như vậy, không giống người đang yêu cuồng nhiệt một chút nào nha…”, Giang Tinh biết, lúc này không châm chọc hắn một chút, sau này lấy đâu ra cơ hội thấy Phàn Vũ Phong giơ tay đầu hàng như bây giờ chứ, ” Tĩnh, tôi vừa xuống máy bay đã tới tìm cậu, không phải để nghe cậu nói mấy lời châm chọc đó.” Giang Tĩnh cười thật lớn, “Không thể nói lời châm chọc, vậy, lời ngon ngọt thì sao? Cậu đồng ý chứ? A… Vũ Phong, nhìn sắc mặt cậu thật tốt, tôi thật vui khi cậu mới từ Ý trở về đã vội vã đến gặp tôi, tôi thật cảm động nha…”, “Xuống địa ngục đi.” Phàn Vũ Phong nhịn không được tặng hắn một đấm.

Nếu không phải hắn quá hiểu Giang Tĩnh, thì sau khi nghe xong những lời nói buồn nôn của hắn, sẽ cho rằng Giang Tĩnh có ý với mình.

Nhưng mà, chuyện đó không thể có khả năng, Giang Tĩnh là một người rất thích con gái, sẽ không nảy sinh hứng thú với đàn ông.

“Quên đi, tôi đi gặp trực tiếp cha mẹ cậu thì hơn.”, chuyện hủy bỏ hôn ước, hắn rất muốn giải quyết êm đẹp, không muốn nét mặt ông Giang buôn bã.

“Vì vậy?”

Giang Tĩnh cũng không cảm thấy bất ngờ, thân là con trai cả nhà họ Giang lại là bạn tốt của Phàn Vũ Phong, hắn là người hiểu rất rõ, hôn ước này, là do hai người cha tự đề ra, Phàn Vũ Phong và Giang Nhạn chỉ là người chịu ảnh hưởng, chuyện kết hôn này, cả hai đều không có một chút thích thú.

Hơn nữa, Giang Nhạn lại lén lút hẹn hò với người đàn ông khác, hắn và Phàn Vũ Phong đều biết rõ, chỉ là không muốn đi lật tẩy, cũng hiểu được không cần phải… Phá vỡ chuyện tình cảm đẹp đó.

Bây giờ, ngay cả Phàn Vũ Phong cũng rơi vào bể tình, mọi chuyện cũng đã đến lúc phải giải quyết, “Cho nên, làm phiền anh đi gặp cha mẹ anh nói rõ, nói chuyện xấu kia thực sự rất kì lạ, tôi đã bị một người phụ nữ ở ngoài mê hoặc, không thể làm một con rể hiền được nữa…” Phàn Vũ Phong còn chưa nói xong, Giang Tĩnh đã lắc đầu thở dài.

“Thế nào, rất khó sao?”

Giang Tĩnh cười khổ, “Nói là muốn tôi giúp đỡ, trên thực tế, là cậu muốn giúp nhà họ Giang chúng tôi còn chút mặt mũi sao? Việc này sao tôi có thể giúp?”

“Đừng xem tôi rất vĩ đại.” Phàn Vũ Phong mỉm cười, không quên gây áp lực với hắn, “Chuyện này rất cấp bách, nếu như cậu không hài lòng với việc này, tôi cũng không đảm bảo đến lúc đó, tôi sẽ đứng ra trước.”, “Được rồi, tôi sẽ lập tức về nói chuyện với cha tôi.”Giang Tĩnh mặc áo khoác vào, cầm lấy chìa khóa xe, hai người đàn ông cùng bước ra khỏi phòng làm việc.

“Còn có một việc.”

“Còn gì nữa?”

“Giang Nhạn cùng người yêu của cô ấy, chuyện này cũng không thể để lâu dài, cậu làm anh chẳng nhẽ lại không có cách nào sao?”, “Tôi có thể có biện pháp nào chứ? Cậu cũng không phải không biết, cha tôi bảo thủ như thế nào, một ngày nào đó, cha tôi biết được Giang Nhạn đang yêu một người đàn ông nước ngoài, cha tôi không đuổi ra khỏi nhà mới là lạ đó.” Phàn Vũ Phong vỗ vỗ vai hắn, “Cậu có thể làm một tấm gương tốt, cũng yêu một cô gái tóc vàng mắt xanh, làm cho bác trai không thể trách cứ, nhìn mãi cũng thành quen thôi.”, “Ý kiến này không tồi, tôi sẽ suy nghĩ.” Giang Tĩnh khẽ gật đầu.

Thực ra, hắn không thích người Mĩ, nếu như có một ngày, hắn phải lòng một cô gái tóc vàng mắt xanh, lí do cũng không hẳn là vì hạnh phúc của em gái hắn, mà chính là vì hạnh phúc của chính hắn mà cố gắng tiến tới, như Phàn Vũ Phong dự kiến, để Giang Tĩnh – con trai trưởng của nhà họ Giang hòa giải, ông Giang cuối cùng cũng đồng ý hủy bỏ hôn ước.

Tiếp theo, chính là tìm thời gian thích hợp để Ân Mẫn Thiên đến gặp mặt gia đình hắn.

“Em… Mặc như vậy có được không? Váy có quá ngắn không? Màu tím có đẹp không?” Nghĩ đến việc gặp cha mẹ hắn, Ân Mẫn Thiên không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, cô cùng hồi hộp, “Tóc chải như vậy có được không? Có vẻ người lớn quá không?” Nhìn mình trong gương, cô không có chút tự tin.

Cha mẹ Phàn Vũ Phong có tiếp nhận cô? Nếu như cô phù hợp với tiêu chuẩn của cha mẹ hắn, vậy phải làm sao!?

“Yên tâm, em như vầy đã rất đẹp rồi.” Phàn Vũ Phong kéo cô vào lòng, chụt một tiếng, trên miệng cô hôn một cái.

“Ôi, anh làm hỏng son môi của em mất.”

Để đến gặp cha mẹ hắn, cô đã mất cả một buổi chiều chọn trang phục, làm tóc, trang điểm… Chuyên tâm muốn thể hiện hết sức mình, nhưng hắn lại không hề giúp cô chút nào, toàn làm hỏng mất lớp phấn son trang điểm của cô, vẻ mặt Phàn Vũ Phong vô tội, “Ai bảo em thao son môi quyến rũ như vậy, đương nhiên anh không nhịn được muốn hôn em…” Ân Mẫn Thiên trừng mắt lườm hắn, “Đừng làm loạn nữa.” cô tức giận cầm lấy son môi, quay lại cái gương, cho đến khi cảm thấy hài lòng mới thôi.

“Em cảnh cáo anh.” thấy vẻ thèm muốn của hắn bước lại gần cô, cô chỉ ngón tay ngọc vào người hắn, ngăn cản cái miệng nhỏ nhắn của mình lại bị hôn trộm, “Anh còn dám hôn em, em sẽ không đi gặp cha mẹ anh nữa.” Phàn Vũ Phong chịu thua gục đầu xuống bàn, quả thật không dám đến gần cô nửa bước, “Được rồi, anh sẽ không không động vào em nữa, bây giờ có thể đi chứ?”

Thật vất vả để thuyết phục cô đi gặp cha mẹ hắn, hắn cũng không muốn phá hỏng mọi chuyện dù hắn rất muốn hôn cô, rất muốn cô… Nhưng, hắn cần phải nhẫn nại, buổi tối nhất định hắn sẽ đòi lại!

“Vẻ mặt anh là sao?” Ân Mẫn Thiên liếc nhìn hắn.

“Vẻ mặt gì chứ? Thì… Vẻ mặt đau khổ…” vẻ mặt hắn không chỉ rất khổ, âm thanh cũng rất bi thương.

Ân Mẫn Thiên dở khóc dở cười, “Anh có thể thay đổi vẻ mặt đó không? Anh cứ như vậy, người khác sẽ nghĩ anh ở cùng em rất đua khổ.”, “Là rất đau khổ nha.” Hắn nhỏ giọng nói thầm.

Rõ ràng cô ở bên cạnh hắn, nhưng hắn muốn hôn cô một chút cũng được, như vậy rất đau khổ.

“Anh nói cái gì?” Ân Mẫn Thiên chất vấn.

“Không… Không có gì.” Quên đi, biến nỗi buồn thành sức mạnh, chỉ cần qua cửa của cha mẹ hắn, hắn sẽ nhanh chóng sẽ cưới cô, vậy có thể hôn cô lúc nào cũng được, “Nào, chúng ta đi thôi.” Phàn Vũ Phong nắm lấy tay cô, cùng đi xuống lầu.

Mấy chị em ngồi ở phòng khách, đều quay đầu nhìn cô. “Oa, chị Thiên Thiên thật xinh đẹp nha!” Em họ Đồng Đồng thốt lên.

“Thật không?” Ân Mẫn Thiên vui sướng.

Không nghĩ tới cô em họ hàng ngày thích đối đầu với cô, bây giờ lại cổ vũ cô “Cố gắng hết mình nha chị.”

Đồng Đồng nhìn cô nháy mắt mấy cái, cô ấy đã tiếp thêm lòng tin cho cô, “Chị Mẫn Thiên, yên tâm, chắc chắn ông ấy sẽ rất hài lòng.” chỉ hi vọng như thế, “Mẫn Thiên, hạnh phúc ở trong tay em, chi tin nhất định em sẽ làm được.”

Trạm Thủy Lam ôm lấy cô.

“Cảm ơn chị.” có mọi người cổ vũ, cô nhất định sẽ cố gắng hết mình.

Ân Nhược đi về phía cô, nắm lấy bàn tay nhỏ của Mẫn Thiên, một động tác nhỏ nhưng lại hàm chứa bao nhiêu lời chúc phúc yêu thương, một lúc, cô mới lưu luyến không rời đưa bàn tay mềm mại của Mẫn Thiên về phía Vũ Phong, giao phó hạnh phúc cả đời của em gái mình.

“Tôi giao em gái tôi cho anh, anhcó thể hứa không để em gái tôi chịu ủy khuất?”, “Chị Ân Nhược, chị yên tâm, tôi có thể lấy thân mình đảm bảo, có tôi ở đây, Thiên Thiên nhất định sẽ không phải chịu một chút ủy khuất nào!” Phàn Vũ Phong kiên định nói.

Thực ra, không cần mọi người trong gia đình cô dặn dò, hắn cũng biết, bảo vệ cô chính là trách nhiệm của hắn.

Ân Nhược hài lòng gật đầu, mỉm cười tiễn hai người ra cửa, “Đã không còn sớm, mau đi đi, đừng để mọi người đợi lâu sẽ không hay.”, “Tình cảm các chị em trong nhà thật tốt.” Ở trong xe, Phàn Vũ Phong mỉm cười nói.

“Đương nhiên rồi, anh không nên bắt nạt em, không sẽ có rất nhiều người tìm anh tính sổ đố.” Ân Mẫn Thiên đắc ý nói.

“Cô gái ngốc, sao anh có thể bắt nạt em?” hắn sẽ không bắt nạt cô, lại càng không thể cho người khác làm khó cô. Ân Mẫn Thiên nhìn hắn vẻ trêu chọc, “Nếu anh bắt nạt em? Em sẽ lưu lại dấu răng trên người anh?”, hắn cười lớn, “Chuyện này không thể nói trước được.” Bước vào nhà hắn, cô tưởng mình đang bước vào một cung điện tráng lệ.

Bây giờ, Ân Mẫn Thiên mới cảm nhận được, nhà hắn giàu có thế nào, một cô gái như cô, có xứng đáng với hắn?

“Ân tiểu thư, nào, mau đến đây….”

Cô đang ở giữa những suy nghĩ của mình, bỗng có một người phụ nữ kéo cô vào trong phòng.

“Cháu chào bác.” Cô có thể cảm nhận được, mẹ của Phàn Vũ Phong là chân thành hoan nghênh cô, thế nhưng cha hắn lại không như thế, “Bác trai…”, “Ngô.” vẻ mặt ông Phàn không thay đổi, giọng nói lãnh đạm.

Phàn Vũ Phong đi thẳng vào vấn đề, “Cha, mẹ, đây là bạn gái con – Ân Mẫn Thiên, cũng là cô gái con muốn lấy.”, “Được được, Ân tiểu thư thật xinh đpẹ, tương lai con cái bất luận là giống Vũ Phong hay giống con nhất định là sẽ rất đẹp, rất đáng yêu.” Thấy con trai rốt cuộc cũng hiểu chuyện, bà Phàn rất vui, tha thiết nắm lấy tay Mẫn Thiên, trong lòng đã sớm xem cô là con dâu.

“Hừ, cô chính là cô gái đã phá hủy hôn ước của Giang Nhạn và Vũ Phong?” Ông Phàn lên tiếng.

“Vâng.” Phàn Vũ Phong thản nhiên thừa nhận.

“Cô gái không biết kiềm chế hành vi của mình, không xứng đáng là con dâu của nhà họ Phàn.” Ông Phàn nặng nề nói.

Không kiềm chế hành vi!? Trái tim Ân Mẫn Thiên lạnh dần.

Thì ra, trong mắt cha hắn, cô là loại con gái… “Ông lão chết tiệt, khó lắm con trai mới muốn kết hôn, sao ông lại phá chứ? Có phải ông không muốn có cháu bế đứng không?” Bà Phàn tức giận mà lên án mạnh mẽ người bạn đời.

“Cha, cha đừng nói như vậy, cha không biết thì không nên nói lung tung, Mẫn Thiên không phải là cô gái không biết kiềm chế hành vi của mình.” Phàn Vũ Phong kiên định nói.

“Con.” Lần đầu tiên bị con trai phản đối, trên mặt ông Phàn một hồi xanh, một hồi trắng.

“Nếu như con nói cô ấy không phải như vậy, thì người không kiềm chế được hành vi của mình chính là con.”

Hắn chỉ vào mặt mình, vẻ mặt thừa nhận hành vi phạm tội, “Cho nên, con cần thời gian cả đời để bù đắp lỗi lầm cho cô ấy, cha không nên ngăn cản.” Nghe được cuộc đối thoại của cha con họ, Ân Mẫn Thiên lấy tay che miệng, kiềm chế không cười ra tiếng.

Nhưng mà, bà Phàn ngồi bên cạnh cô lại cười phì, “Được, dám làm dám chịu, đây mới là con trai tốt của mẹ.”, ” Bà già nay, đủ rồi đó, bà không nên ở một bên thêm dầu vào lửa.”, “Tôi ủng hộ con trai của mình, không được sao?” Ân Mẫn Thiên không biết nên khóc hay nên cười khi nhìn hai người già đấu võ mồm, từ đầu cô nghĩ sẽ giống như phim ảnh trên ti vi, sao bây giờ lại biến thành chuyện hài thế này?

Mẹ Phàn Vũ Phong thực sự rất thú vị, tương lai nếu cô cùng Phàn Vũ Phong kết hôn, không có việc gì cũng học cha mẹ hắn tranh cãi nhau, tăng thêm thú vị cho cuộc sống, như vậy thật tốt a. “Cha, mẹ, hai người đừng ầm ĩ nữa.” Phàn Vũ Phong đưa tay ngăn hai người, “Coi chừng con dâu bị hai người dọa chạy mất, đến cháu trai cũng không có, đến lúc đó cũng không thể trách con.”, nghe được câu uy hiếp “Không có cháu trai”, hai người già lập tức im lặng.

“Khụ.” Ông Phàn giả bộ uy nghiêm, giọng nói cũng không lãnh đạm như trước, “Chuyện kết hôn, ta vẫn còn chưa đồng ý.” Chung quy là ông có chút thời gian thay đổi cách xưng hô, nếu không, ông thân làm cha còn chút mặt mũi gì nữa?

“Như vậy đi. Cứ như thế mà làm?” Phàn Vũ Phong thời gian, “Cha, con rất muốn chờ cha đổi ý, nhưng con sợ đứa nhro trong bụng Ân Mẫn Thiên không đợi được…”, “Phốc.” nghe hắn nói vậy, Ân Mẫn Thiên thiếu chút nữa phun trà trong miệng ra.

Đứa bé!? Hắn đang nói bậy bạ gì vậy?

“Đã có? Thật tốt quá!” Bà Phàn sung sướng vô cùng, “Ông trời có mắt, nhà họ Phàn ta đã có người lối dõi, ta rất muốn bế cháu…”, “Chuyện này… Là thật sao?” Lúc này ông Phàn cũng không còn chút vẻ cao ngạo nào.

Nếu con trai đã gạo nấu thành cơm, hơn nữa còn quyết tâm muốn kết hôn, ông làm cha cũng đành phải đồng ý thôi. Hơn nữa, cô gái này không giống như trong suy nghĩ của ông, cô gái này rất đáng yêu lại biết cách cư xử.

“Không phải như vậy.” Ân Mẫn Thiên suýt thốt ra.

Phàn Vũ Phong lại nhanh hơn cô một bước: “Đương nhiên rồi, cha cũng không muốn con của con không có cha chứ?”

Dọa người, thật không nghĩ hắn lại dùng twosi hạ sách này.

“Được” bà Phàn sung sướng ngồi một bên vỗ tay, “Con ta thật có khí phách của một người đàn ông, mẹ sẽ bỏ nhà trốn đi, cùng với con và con dâu, còn có cả đứa cháu này nữa, đến lúc đó, có người cô độc một mình, đáng thương quá…” Đây là mẹ sao? Sao có thể hứng chí cùng con trai bỏ nhà đi chứ.

Ân Mẫn Thiên thực sự dở khóc dở cười. Lúc này, cô rất thông cảm cho ông Phàn.

“Hừ, ta mặc kệ mấy người.” Ông Phàn nhịn không được, tức thở phì phì, bước đi thong thả sang bên cạnh, lại cầm lấy quyển lịch vạn niên, muốn tìm ngày đẹp để tổ chức tiệc vui.

“Bác trai tức giận…” Ân Mẫn Thiên nhỏ giọng nói.

“Không cần để ý tới ông ta, một lúc nữa là hết thôi.” bà Phàn vỗ vỗ tay cô, thân thiết nói, “Con ngồi đây, ta xuống phòng bếp xem, có thể ăn cơm chưa.”, “Cháu có thể giúp gì không?” Tuy rằng chuyện bếp núc, cô càng giúp càng hỏng, nhưng mà, cô thật không muốn cứ thế ngồi chờ ăn.

‘Không cần, không cần.” Bà Phàn ấn cô ngồi xuống sô pha, “Con ngồi nói chuyện với con ta được rồi, hắn sẽ không vui đâu nếu ta cứ ở cạnh con.”, “Thế nào, cha mẹ anh có dễ tính không?” Cha mẹ không có ở bên cnahj, Phàn Vũ Phong ngồi xuống bên cạnh, hỏi cô.

“Còn nói nữa.” Ân Mẫn Thiên hạ thấp âm thanh chỉ trích hắn, “Sao anh có thể nói trong bụng em có con của anh…” Phàn Vũ Phong ôm vai của cô, khuôn mặt tươi cười, “Thì bây giờ không có, sau này sẽ có, sớm hay muộn gì cũng có thôi.” Chỉ có thể dùng chiêu này mới có thể đánh nhanh thắng nhanh, cha hắn mới có thể đồng ý. “Anh.” cô vẫn thấy không thích hợp, “Như vậy là nói dối, thực sự là không nên.”, “Anh không có ý định nói dối.” Phàn Vũ Phong tà nịnh khẽ cắn vành tai cô, trầm thấp nói, “Đêm nay, chúng ta sẽ cố gắng, để cho mong ước của cha mẹ anh thành hiện thực, được không?”, “Xấu xa.” Ân Mẫn Thiên xấu hổ đỏ mặt, chỉ nghĩ thôi, hắn đã rất hứng thú. “Giang Nhạn, cậu nhất định phải đến dự lễ cưới của tớ.” Ân Mẫn Thiên cười ngọt ngào đưa thiệp cưới cho Giang Nhạn.

“Sao mọi chuyện tốt đều rơi vào tay cậu vậy?” Thần may mắn thật là không công bằng chút nào.” Cầm thiệp cưới, tâm tình Giang Nhạn phấn khởi sung sướng, cô cười lớn tiếng, chỉ khổ quán cà phê mất hết cả vẻ thanh lịch.

“Hư, nói nhỏ thôi, mọi người đang nhìn đó.” Ân Mẫn Thiên lườm cô một cái. Hẹn gặp cô ở ngoài, đúng là không phải một ý kiến hay.

Thế nhưng, Giang Nhạn nói muốn đưa bạn trai đến gặp cô, không hẹn ở quán cà phê thì hẹn ở đâu chứ?

“Tớ là đang rất mừng cho cậu đó.” Giang Nhạn đập lên vai cô, “Mẫn Thiên, sao cậu lại may mắn như thế a? Tớ còn tưởng rằng, bác Phàn sẽ phản đối quyết liệt.”, “Không phải cậu luôn nói, sống tốt sẽ gặp điều tốt sao?” Ân Mẫn Thiên mỉm cười.

Thành thật mà nói, cô cũng biết rằng bản thân mình rất may mắn, sự nghiệp thuận lời, tình yêu ngọt ngào, thời gian này, bố chồng đối với cô cũng rất tốt.

Nghĩ lại, tất cả chuyện này đều do cô thật lòng đồng ý giúp đỡ Giang Nhạn, nên bây giờ mơi có phúc như vậy. “Cậu thích thật, cùng Phàn Vũ Phong bước vào lễ đường.” , Giang Nhạn ai oán mà ca thán, “Ai ai ai, sao mệnh tớ lại khổ vậy? Đến bây giờ còn không thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ…”, “Cậu còn chưa nói với cha cậu sao?”

“Nói như thế nào? Cha tớ là người bảo thủ, biết tớ cùng Đậu Tử yêu nhau, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nói không chừng còn đuổi tớ ra khỏi nhà.” Vẻ mặt Giang Nhạn có chút sợ, “Không có biện pháp sao, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giấu diếm sao, có thể giấu được bao lâu chứ, cậu tìm cách đi.” , “Ác, cậu hẹn anh ấy mấy giờ?” Ân Mẫn Thiên nhìn đồng hồ, lúc này, Phàn Vũ Phong cũng sắp tới đón cô rồi?

Giang Nhạn vừa quay đầu, vẻ mặt than vãn lập tức biến mất, “Anh ấy tới.”, “Ở đây, ở đây.” Cô ấy giống một cô gái nhỏ hứng phấn mà vẫy tay, người vừa bước vào quán cà phê là một người tóc vàng mắt xanh rất ưa nhìn, vẻ mặt tươi cười, bước nhanh tới.

Hắn cúi người khẽ hôn Giang Nhạn một cái.

“Bạn trai của tớ!” Giang Nhạn kiêu ngạo nhìn Mẫn Thiên giới thiệu người mình yêu nhất.

“!” Người con trai nở nụ cười mê người.

“Xin chào, tôi là Mẫn Thiên…”

Ba người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, sắc mặt Giang Nhạn đột nhiên thay đổi, “Nguy rồi, sao cha tớ lại tới đây? Trời ạ, đi cùng cha là tổng biên tập tờ báo Cây Xoài, để bọn họ thấy tớ cùng Đậu Tử ở cùng một chỗ, nhất định sẽ xong đời.”

“Vậy … Vậy làm sao?” Ân Mẫn Thiên cũng khẩn trương, “Cậu có muốn trốn ra bằng cửa sau?”, “Không kịp nữa rồi.” Sắc mặt Giang Nhạn đen xì, cha cô đã nhìn thấy cô, ông đang đi tới.

“Mẫn Thiên, giúp tớ một chút.”, dưới tình thế cấp bách, cô đành mang người mình yêu nhất đẩy vào lòng bạn tốt thôi, “Giả bộ như hai người yêu nhau.”, “Ách?” Ân Mẫn Thiên giống như một người cầm củ khoai lang nóng, nhảy dựng lên, “Không được.”

“Cậu có phải là bạn tốt của tớ không, cậu nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao!?” Trời ạ, không thể nào.

Ân Mẫn Thiên ngước lên, nhìn Giang Nhạn với ánh mắt khinh bỉ.

Sao cô lại có một người bạn như vậy chứ, cô vừa tiếp nhận ” vị hôn phu” của cô ấy xong, bây giờ còn cả bạn trai cô ấy yêu nhất nữa.

“A? Đây không phải là vợ sắp cưới Ân Mẫn Thiên của Phàn tổng tài sao? Hai vị bên cạnh này là ai vây? Là bạn mới của Ân tiểu thư sao?” Tổng biên tập của tờ báo Cây Xoài đã nhiều lần đạt giải thưởng độc nhất vô nhị.

“Tôi…Anh ta…”

Ân Mẫn Thiên khó khăn nuốt một chút nước bọt, làm sao bây giờ? Ai nói cho cô, bây giờ phải làm thế nào!?

Giang Nhạn liều mình nháy mắt ra dấu, tổng biên tập giống như chó săn không buông tha cô, nhếch môi, vẻ mặt cha Gaing Nhạn uy nghiêm.

“Tôi… Tôi…” cô vô lực cúi đầu xuống, cô thực sự không thể trợn mắt nói dối, “Thiên Thiên.” Đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên, cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng.

“Vũ Phong!?” cô như gặp được cứu tinh, thiếu chút nữa bật khóc vì sung sướng.

“Xin lỗi, công ty có chút việc, anh tới muộn.” Phàn Vũ Phong ôm cô vào lòng, ánh mắt sắc bén quét một vòng, đã hiểu rõ mọi việc, cuối cùng nhìn đến Giang Nhạn, “Giang Nhạn, tôi cùng Mẫn Thiên có việc đi trước, chúc cô và bạn trai hẹn hò vui vẻ.” Nói xong, hắn điềm tĩnh hướng hai người lớn tuổi gật đầu, ôm lấy Mẫn Thiên như không có chuyện gì xảy ra. “Thiên… Trời ạ… Sao cậu có thể như vậy?” Ân Mẫn Thiên có chút lo lắng, “Giang Nhạn bị anh hại rồi.”, “Không nghiêm trọng như vậy đâu.”, “Anh còn cười nữa, Giang Nhạn sẽ hận em cả đời mất…” vẻ mặt cô buồn bã.

“Yên tâm đi, cô ấy sẽ phải cảm ơn chúng ta vì đã đưa chuyện tình cảm của cô ấy ra ánh sáng.” Trái với vẻ lo lắng của cô, hắn lại cực kỳ lạc quan.

“Thật.. Thật vậy sao?” Cô thực sự mông, mọi chuyện sẽ thuận lợi, “Tin anh.” Phàn Vũ Phong mỉm cười.

Quan trọng là Thiên Thiên của hắn sẽ không có quan hệ với người đàn ông khác, là giả cũng không được, chỉ có hắn mới có thể – duy nhất là hắn mà thôi.