Săn Chồng

Chương 6: Hồi kết



Hôn lễ của tôi và Tổng giám đốc Ngô được cử hành ở mộtgiáo đường Cơ Đốc giáo của Phổ Thành.

Giáo thường rất đẹp, bốn bề là thảm cỏ xanh bao la. Ởgiữa thảm cỏ xanh mơn mởn, có một vườn hoa đang nở rộ rực rỡ sắc màu: hoa bươmbướm, hoa rum, hoa cúc, hoa loa kèn, hoa mõm chó… Nói tóm lại là toàn nhữngloài hoa mà trước đây tôi chưa từng nhìn thấy. Những bông hoa đua nhau khoesắc, rực rỡ kéo dài đến tận chân trời.

Mùa xuân ở Phổ Thành thường đẹp như chốn thần tiên.

Tấm thảm đỏ rải hoa hồng từ ngoài cửa kéo dài đến tậngiáo đường. Tôi mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, đầu đội vòng hoa do chínhtay Tổng giám đốc Ngô bện, khoác tay anh, hạnh phúc đi vào lễ đường trong tiếnghò reo của mọi người.

Có rất nhiều người chụp ảnh cho chúng tôi. Tề Tề đứngtrong đám đông, lớn tiếng nói:

- Mạc Y Y, cậu đẹp quá!

Tôi đưa mắt nhìn Tổng giám đốc Ngô rồi cúi đầu bẽnlẽn. Anh ôm chặt eo tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt âyếm và cực kỳ dịu dàng, khiếncho tôi hạnh phúc muốn ngất đi mất!

Kể từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ bị mưa ướtnữa, bởi vì chúng ta đã trở thành cái ô che chở cho nhau.

Kể từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn lạnh giá nữa,bởi vì chúng ta sẽ sưởi ấm tâm hồn nhau.

Kể từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn cô đơn nữa.

Kể từ nay về sau, chúng ta vẫn sẽ là hai người, nhưngchỉ có một sinh mệnh.

Chỉ mong cuộc sống của chúng ta sẽ mãi mãi tươi đẹp,lâu bền cùng trời đất.

Trong giáo đường, hai mươi kim đồng ngọc nữ đang đứngthành một dàn đồng ca, hát vang bài hát của ngày vui. Một cô bé xinh đẹp mặcmột chiếc váy màu hồng phấn đang đánh piano bài Wedding March.

Đây chính là khoảnh khắc thiêng liêng nhất trong cuộcđời.

Tronggiáo đường, tất cả mọi người đều đứng dậy, mỉmcười nhìn chúng tôi, nghe mục sư trang trọng tuyên bố lời thề của chúng tôi vớinhau về tình yêu và sự tín nhiệm.

- Cô Mạc Y Y, cô có đồng ý làm vợ của Ngô Khởi Mặckhông? Cô có đồng ý sẽ mãi mãi yêu thương và chung thủy với anh ấy dù cho thuậnlợi hay khó khăn, giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm đau, vui vẻ haybuồn bã không?

Đương nhiên là đồng ý rồi! Tôi nóng ruột chờ mục sưnói hết, mở miệng định nói: “Con đồng ý”, thế nhưng cổ họng nghẹn đặc. Tôi cốsức ho, hắng giọng để phát ra tiếng, nhưng chẳng ăn thua gì.

Tổng giám đốc Ngô sốt ruột nhìn tôi. Mọi người đềutròn mắt kinh ngạc, không biết có chuyện gì.

Tôi cuống quá liền hoa chân múa tay, muốn nói với tấtcả mọi người nhưng cổ họng tôi không sao phát ra tiếng được.

- Y Y, mau tỉnh lại đi! Tề Tề vừa gọi điện giục conđấy! - Mẹ tôi vỗ vào người tôi qua lớp chăn dày.

Giáo đường đột nhiên biến mất, trước mắt chỉ còn cáitrần nhà đã ố vàng.

Tôi lại nằm mơ rồi, một giấc mơ đẹp. Tôi thầm cườinhạo mình, đúng là mất mặt!

- Mẹ ơi, bên ngoài có tuyết rơi ạ? - Tôi thần ngườinhìn mẹ đang tìm cho mình một đống quần áo rét.

- Không có tuyết rơi cũng vẫn phải mặc ấm! Mẹ để mấycái áo len vào trong valy của con rồi, ở Bắc Kinh thường lạnh đến tận tháng tưđấy! Con còn ngây ra đấy làm gì, mau dậy mặc quần áo đi, cẩn thận không nhiễmlạnh!

- Không nghiêm trọng đến thế đâu. Mẹ à, mẹ chuẩn bịnhiều quần áo quá, có phải con không về nữa đâu, mẹ sắp xếp như thể cho con đilấy chồng ấy!

- Lấy chồng được đã tốt. Con mà lấy được chồng thì mẹchẳng phải lo nữa! Ở Bắc Kinh tốt thật! - Mẹ ngồi xuống bên cạnh tôi, nheo nheomắt cười.

- Lại nữa lại nữa rồi! Mới đầu năm mẹ nói chuyện khácđi có được không? - Mẹ tôi là thế đấy, cứ nói tới chuyện lấy chồng là hào hứnghẳn lên.

Đã ba tháng kể từ khi chia tay Hướng Phong Thu. Thờigian ba tháng không quá dài nhưng cũng đủ để tôi hiểu ra rất nhiều vấn đề, hoànthành rất nhiều việc.

Một ngày trước khi nghỉ việc, tôi đến thăm Ngô Việt.Tôi thật sự không thể yên tâm, mặc dù tình trạng hiện tại của chị đã có chuyểnbiến tốt, nhưng tôi không dám đảm bảo tình trạng này được lâu dài. Có đôi khitôi còn nghĩ bi quan rằng, có thể khi tôi từ Bắc Kinh v đây, chị đã đến một thếgiới khác rồi.

Chị cũng không nỡ chia tay tôi, nói muốn tặng tôi mộtcái bùa bình an. Tôi nhìn miếng ngọc Quan m trong tay chị, ngại không dám nhậnvì nó đắt tiền. Chị cười nói:

- Không đắt đâu, chỉ có 2.400 tệ thôi! Nếu cảm thấyngại không dám nhận thì khi nào về cứ mua cho chị một chuỗi ngọc trai bù lại làđược rồi!

Chị đeo miếng ngọc lên cổ tôi:

- Chúc cho giấc mơ của mọi người đều trở thành hiệnthực!

Sau khi làm xong thủ tục nghỉ việc, Diệp Cường mời tôiăn cơm, bảo tôi tự chọn vài người.

Tôi nói:

- Mời Giám đốc Từ và Bao Tử đi!

Hôm đó mọi người đều uống hơi nhiều, tôi mượn rượu vỗvai Bao Tử, nói: “Có ý kiến với tôi phải không?”, Bao Tử cũng vỗ vai tôi, nói:“Không có đâu người anh em, cô mãi mãi là No.1 trong lòng tôi!”.

Diệp Cường say nhất, phải ào nhà vệ sinh nôn mấy lầnliền, nôn xong lại quay lại uống với mọi người, lại còn hào hứng kể chuyệnphiếm cho mọi người nghe. Nhưng chỉ cần Diệp Cường dừng lại, tôi lại nhìn thấyánh mắt đầy hụt hẫng và nỗi đau khổ tột độ ẩn sâu trong lòng anh ta.

Uống rượu xong, Diệp Cường nói đi bar uống tiếp, khôngcho phép ai ra về.

Lúc đến quán bar, Diệp Cường liền gọi năm chai rượutây. Đủ các lại rượu cứ chuyền qua chuyền lại trên tay ba người đàn ông.

Diệp Cường đã say mèm rồi, nhưng vẫn không chịu ngừnguống. Anh ta ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn ra xa.

Bên tai là tiếng nhạc chát chúa.

Tôi cũng say rồi, lảo đảo ngồi xuống bên cạnh DiệpCường, thì thầm vào tai anh ta:

- Anh đừng tự giày vò bản thân nữa!

Diệp Cường ngây ra nhìn tôi, hai tay ôm lấy mặt, vòđầu bứt tai, gào lên:

- Tôi không phải là người!

Trái tim tôi như bị một cây kim đâm phải. Tôi kéo áoanh, chỉ vào một cái bàn ở góc khuất, không có ai ngồi, nói:

- Đi ra kia, ra kia mà khóc!

Diệp Cường đi thật. Tôi thấy anh ta cúi gằm đầu xuống,đau đớn siết chặt lấy cái đệm ghế, gào khóc trong tuyệt vọng.

Tôi không nhớ là mình về chung cư lúc nào nữa, chỉ nhớlà tôi hất tung giày ra rồi đi chân đất vào phòng ngủ, lớn tiếng gọi:

- Hướng Phong Thu, rót cho em cốc nước!

Gọi cả buổi mà chẳng thấy có tiếng đáp lại, tôi nổicáu, đá vào cửa nhà vệ sinh, gào lên:

- Anh làm gì mà ngồi trong đấy lâu thế hả?

Cánh cửa bị tôi đạp tung ra, bên trong tối om om. Tôibật đèn, nhìn thấy cái bàn chải trong cốc, chỉ có một cái, cô độc đứng ở đó.

Anh ấy đi rồi, nuốt nước mắt đi

- Em có thể giống như một người đàn bà được không hả?- Giọng Hướng Phong Thu đứng phía sau nói vọng lên. Tôi vội vàng xoay ngườilại, trống rỗng, không có ai. Một con gián lầm lũi bò từ bên ngoài vào, leo lênbức tường bong tróc.

Nỗi đau cào xé trong lòng, tôi bổ nhào xuống giường,ôm lấy gối mà bật khóc.

Thời gian nghỉ việc ở nhà, tôi có đủ thời gian để ngủnướng, rất bình yên và nhẹ nhõm. Tỉnh lại ngửi thấy mùi thức ăn từ trong bếpbay ra, tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào khác.

Mỗi tối sau khi ăn cơm xong, tôi lại cùng mẹ đi dạobộ, nghe mẹ kể chuyện về Châu Đại Quốc. Mẹ vừa kể vừa đỏ bừng mặt lên, đôi mắtrơm rớm nước.

Thỉnh thoảng tôi lại đi bộ với mẹ đến mộ của Châu ĐạiQuốc, nghe mẹ nói chuyện với ông ấy. Bộ dạng mẹ lúc nói chuyện trông rất thànhkhẩn, cũng rất đáng yêu. Mỗi khi đến đấy tôi đều nhìn thấy vầng mặt trời hoànghôn màu đỏ rực treo lủng lẳng trên cành cây, nhẹ nhàng chiếu những tia sáng ấmáp qua kẽ lá, giống như một khúc tình ca âm vang trong lòng tôi, khiến tôi cảmthấy Châu Đại Quốc dường như vẫn chưa bao giờ biến mất, chỉ là đã chuyển đếnsống ở một nơi khác mà thôi. Có nhiều lần tôi ngồi ngây ra đó, cảm thấy chúngtôi lại được sum họp, chúng tôi ngồi vây quanh bàn ăn, ông ấy vẫn đeo cặp kínhdày cộp, cúi đầu uống rượu, vẫn trầm ngâm ít nói như trước.

Tôi lái xe của Tề Tề đến trung tâm thành phố đón côấy, sau đó cô ấy sẽ đưa tôi ra sân bay. Tôi vốn dĩ định đi tàu hỏa, nhưng Tề Tềnói có nghèo cũng không thể tiếc tiền dành cho giáo dục, tiền vé máy bay cứ đểcô ấy chi.

Trên đường ra sân bay, Tề Tề nói:

- Cậu còn nhớ sau khi tốt nghiệp cấp hai cậu đã viếtthư cho tớ chứ? Cậu nói vì mẹ cậu không cho cậu học cấp ba nên đang định ở nhàtuyệt thực!

- Nhớ chứ! Lúc học trung cấp vì bị phạt nên cũng viếtthư mà!

- Ừ. Không muốn đi học nữa đâu, phải lên Thiếu Lâm Tựhọc võ thôi!

- Hầy, thật không ngờ tớ đi một vòng rồi lại quay trởlại vạch xuất phát. Giờ việc tớ phải làm là thực hiện mộng ước ban đầu. Cậu nóixem đây có phải là ý trời không?

- Ừ. Thời gian đã lâu lắm rồi, cuối cùng cậu lại hoànthành được giấc mơ vào đại học của mình!

- Hoàn thành giấc mơ á? Cậu nói dễ nghe thật đấy! Tớcòn đang lo hai năm mà chẳng học hành được cái gì, đã thế lúc về lại mang theocả một đống nợ thì kh

- Cố mà học! Đợi cậu học xong quay về, tớ sẽ liên hệvới mấy bệnh viện lớn, sẽ bắt đầu đào tạo từ chỗ họ. Cậu không biết đâu, đámbác sĩ, y tá ấy giờ chỉ tiêm cho bệnh nhân thôi mà mặt mày cứ xì ra, có ai hiềuđược những phép tắc trong phục vụ khách hàng đâu? Phải dạy dỗ bọn họ đến nơiđến chốn mới được!

Điện thoại đổ chuông, là tin nhắn từ Hướng Phong Thu:“Cố gắng học hành, không được đi muộn về sớm đâu đấy!”.

Tôi cầm điện thoại trong tay, trong lòng chua xót,ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Sao thế? - Tề Tề cười. - Nhớ anh rể Phong Thu rồi à?

- Cậu chết đi! - Tôi ném viên giấy dính đầy nước mũivào mặt Tề Tề.

Vào phòng chờ, Tề Tề đột nhiên kéo tôi ra một bên,cười tinh quái:

- Y Y, cậu sắp được lên chức rồi!

- Cậu nói thế ý gì? - Tôi nheo nheo mắt, nhìn Tề Tềxoa xoa bụng mình. - Cưng à, tớ c

- Thật không? - Suýt nữa thì tôi buột miệng hét lên. -Từ bao giờ thế?

-Vừa mới thôi!

- Thật chẳng đáng mặt bạn bè! - Tôi vung tay chuẩn bịthụi vào bụng Tề Tề theo thói quen, chợt nhớ ra làm vậy không được liền vộivàng thu tay về.

- Diệt Tuyệt sư thái, tớ đã nói rồi mà, tớ phải thắngcậu một lần! - Tề Tề nhướn mày, tỏ vẻ đắc chí.

Mùa đông năm 2007 dường như đặc biệt kéo dài, nhữngbông tuyết trắng tinh rơi từ 29 tháng Chạp đến tận mùng Tám tháng sau.

Mấy ngày trước khi đi Bắc Kinh, tôi ở nhà thu dọn đồđạc. Lúc dọn tủ sách, tình cờ tôi nhìn thấy một bức ảnh lúc tôi còn nhỏ liềnkhông nhịn được cười. Đó là vào mùa hoa cải nở rộ, hai cái “sừng trâu” của tôibên thì cao, bên thì thấp, tóc mái rối tinh, quần áo còn dính đầy cỏ dại. Giórất to, mắt muốn nhắm tịt lại, phải cố lắm tôi mới mở được một mắt ra để nhìnvào ống kính máy ảnh, thế nhưng vẫn không quên tạo dáng: nghiêng đầu, nhoẻnmiệng cười ngốc nghếch, để lộ ra mấy cái răng sứt.

Đó chính là thời thơ ấu của tôi. Vui vẻ hay không vuivẻ đều chẳng phải bận tâm. Chỉ có điều, những thứ tốt đẹp thường sẽ bay mất,giống như một đoàn tàu hỏa xình xịch lao qua, chẳng để lại gì trừ một tiếng còichói tai. Nhưng vẻ đẹp thật sự chỉ có thể giữ được sự tươi mới mãi mãi ở trongtrái tim của chính

Tôi nghĩ, đối với đàn bà, tự do là gì chứ? Sự tự dochân chính phải là sự yên tĩnh trong tận đáy tâm hồn. Trong đầu tôi lại hiện rahình ảnh một phụ nữ ăn mặc giản dị, cho dù là đứng dựa vào cửa sổ, tay cầm cốctrà hay là cặm cụi xào nấu trong nhà bếp, mồ hôi túa ra như mưa thì khuôn mặtcô ấy vẫn ánh lên nụ cười vui vẻ.

Một nụ cười như vậy, nảy mầm trong trái tim cô và cùngcô hít thở.

Trong thời gian đó tôi có đến trung tâm Phổ Thành mộtlần, chẳng có việc gì cụ thể, chỉ là cảm thấy sắp phải ra đi nên cần phải nóilời tạm biệt với nó.

Tối đó tôi một mình đi dạo trên phố, ngẩng đầu nhìnthành phố này. Là yêu hay là hận? Tôi cũng chẳng rõ nữa.

Tôi chỉ cảm thấy, khi ánh đèn neon rực rỡ nhảy nhóttrước mắt tôi, chúng đã xa tôi lắm rồi. Khi đi qua quán cà phê, quán karaoke,những khu vực náo nhiệt, tôi lại cảm thấy chán ngán.

Thật sự chán ngán!

Những thứ gọi là cuồng nhiệt, là kích thích, là hoalệ, là vui vẻ và hạnh phúc, là sống và chết… chẳng qua chỉ là một thế giới hưảo của chúng ta.

Thế nhưng chúng ta mãi đắm chìm trong giới như vậy, đểhạnh phúc lướt qua vai, mất đi phương hướng, đánh mất bản thân. Từ sâu thẳmtrong lòng tôi liệu còn có bao nhiêu thứ tốt đẹp? Ví dụ như tín ngưỡng, chânthực, bình thản, ví dụ như màu sắc của cuộc đời, ánh sao rạng rỡ, mặt hồ bìnhlặng, cả những cảnh tượng chẳng ai biết đến.

Có lẽ tuổi xuân chẳng thể cất giữ, chỉ có điều chúngta vẫn phải sống.

Máy bay cất cánh rồi, Phổ Thành dần dần nhạt nhòatrong tầm mắt tôi. Tôi nghĩ, đợi khi tôi trở lại, Phổ Thành chắc đã vào mùaxuân.