Săn Chồng

Chương 1: Công việc tốt không bằng lấy chồng tốt



Thứ nhất, kết hôn sớm không có nghĩa là không có lýtưởng. Thứ hai, bến đỗ của đàn bà chính là hôn nhân, công việc chỉ là bước đệm.Thứ ba, lấy một ông chồng giàu có chính là con đường tắt dẫn đến thành công đốivới mỗi người phụ nữ. Nói tóm lại, thực hiện lý tưởng một cách nhanh nhất, lấychồng sớm có nghĩa là thành công sớm.

1

Phố Thành tháng Bảy, bầu trời giống như một cái chảodầu nóng bỏng đổ ập xuống mặt đất, khiến cho không khí ngột ngạt đến khó thở.Trong không khí như có vô vàn đốm lửa tự do bay lượn.

Tôi chẳng thích mùa hạ ở Phố Thành, nhất là lúc này,mặt trời chói chang đang làm cho tôi phát điên lên vì nóng nực.

- Đừng im lặng mãi, dù gì cũng phải có một lời giảithích chứ nhỉ? – Tôi hơi mỉm cười, ngữ điệu cứng rắn, đồng thời thể hiện tháiđộ của mình: Trên tinh thần bền bỉ và nhẫn nại theo đuổi chân lý, tôi sẽ điềutra đến cùng, quyết không từ bỏ!

- Cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ! – Lâm Tiểu Vĩ nhướnmày, kiên quyết nói, sau đó ngoảnh mặt đi chỗ khác, thản nhiên châm một điếuthuốc. – Tôi chẳng có gì để nói cả!

Lệnh Hồ Xung[1] nói: Có những chuyện mà chúng ta khôngthể kiểm soát được, thế nên đành phải kiểm soát bản thân. Tôi hiểu, hôm đó tôivô tình đọc được một tin nhắn trong điện thoại của anh ta. Lúc đó tôi đã nhắcnhở bản thân phải bình tĩnh đối mặt, không nên làm ầm ĩ lên. Thế nhưng đến tậnhôm nay anh ta vẫn trưng cái bộ mặt thối tha ấy ra khiến tôi không sao chịuđựng được.

[1] Một nhân vật trong tiểu thuyết Tiếu ngạo giang hồcủa Kim Dung.

Tôi đạp thắng, đỗ xe vào bên đường, nhìn thẳng về phíatrước, điềm đạm nói:

- Cút!

“Rầm!” Lâm Tiểu Vĩ phối hợp rất ăn ý. Tôi vừa dứt lờilà anh ta lập tức hành động.

Tính cách của tôi không như Tề Tề. Trong tình yêu, côấy thường hai chân giẫm lên hai chiếc thuyền, hai tay còn túm thêm hai chiếcthuyền nữa. Không chỉ có vậy, trên mạng còn add một đống nick, anh hùng hảo hángiang hồ đều đủ cả. Cứ online một phát là cả đám ồ ạt nhảy vào, luôn miệng“Chào bà xã” trông đến là hoành tráng.

Lúc tôi nói chuyện của Lâm Tiểu Vĩ cho Tề Tề nghe, côấy liền nói, con người hiện nay cả ngày bị giam lỏng trong những tòa nhà caotầng, suốt ngày bị ông chủ giám sát, chẳng có chút không gian tự do nào cả, thếnên cũng cần phải có một ai đó an ủi những tâm hồn hụt hẫng và mệt mỏi ấy. Dovậy, gửi những tin nhắn tình tứ cho người khác giới chỉ đơn thuần là để giảitỏa áp lực, truyền vào trong người một dòng máu tươi mới, xoa dịu sự mệt mỏitrong thẩm mỹ giữa hai vợ chồng, chuyện này hoàn toàn khác với chuyện phản bội.Thanh niên chúng ta nên nhìn nhận vấn đề bằng quan điểm biện chứng, không nênvì những chuyện bóng gió ấy mà tự chuốc lấy phiền phức cho mình. Là những phụnữ thế hệ 8X, tư tưởng của chúng ta đối với hôn nhân là: giải phóng tư tưởng,lấy người làm gốc.

- Ý cậu bảo là tớ giả vờ như không nhìn thấy? – Tôibất mãn nói.

- Như vậy là tốt nhất! – Hai tay Tề Tề gõ vào bànphím, phát ra những tiếng lách cách vui tai. – Đương nhiên nếu như cậu nhấtđịnh phải truy cứu chuyện này, vậy thì hãy nói chuyện với anh ấy bằng thái độhiền hòa, không nên mang đến cho anh ấy bất cứ áp lực tâm lý nào. Yêu bằng hànhđộng và hiểu bằng lý trí, hãy dùng trái tim thiện chí và bao dung của mình đểcảm động anh ấy, sau đó anh ấy sẽ cam tâm tình nguyện mà nói cho cậu biết cáicô “bồ nhí” kia tại sao lại gửi cho anh ấy cái tin nhắn “Anh yêu, em nhớ anhđến phát điên lên được”. Có khi còn kể cho cậu biết toàn bộ câu chuyện, ví dụnhư hai người ấy đã quen nhau như thế nào, đã phát triển đến mức nào, đồng thờiquyết tâm sửa đổi, giơ tay thề với trời: sau này tuyệt đối không giẫm lên vếtxe đổ nữa.

Tôi nghe rồi liền cúi đầu thở dài, chiêu này của Tề Tềkhiến cho tôi cảm thấy mình không thích hợp với chuyện hôn nhân. Thứ nhất, tôikhông thể nào giả bộ như không nhìn thấy gì được. Thứ hai tôi không thể nào đốimặt với anh ta một cách hòa bình.

Cứ nghĩ đến đây là tôi lại thấy nhụt chí:

- Làm không tốt có khi lại mất cả chì lẫn chài đấy!

- Mất cả chì lẫn chài? – Tề Tề lườm tôi. – Có phải cậuđang định ly hôn không đấy?

- Sao có thể? – Tôi la lên. – Tuyệt đối không thể lyhôn!

- Đã không muốn ly hôn mà còn đòi hỏi người ta chuyệngì cũng phải nghe theo cậu, đời nào có chuyện đó hả? Cậu nên hiểu rằng cậu chủđộng làm hòa là để bảo toàn cho chính bản thân mình đấy!

Câu nói của Tề Tề đánh trúng vào điểm yếu của tôi. Tôicó chút ngại ngùng. Quả thực, tôi và Lâm Tiểu Vĩ kết hôn được là nhờ tôi vậndụng hết tài nghệ của mình, thật chẳng dễ dàng gì. Chỉ vì chuyện này mà phải lyhôn chẳng phải là không đáng sao?

- Còn nữa, cậu không chỉ phải chủ động hòa giải mà cònphải ép buộc chặt trái tim của anh ấy. Đến lúc anh ấy không còn yêu cậu nữa,cho dù cậu không đi thì anh ấy cũng sẽ rời xa cậu bằng mọi cách!

- Trời ơi! – Tôi ôm mặt, gục đầu lên giường, giận dữđấm vào cái gối. – Sao mà phiền phức thế không biết?

- Cải cách chưa thành công thì đồng chí vẫn còn phảicố gắng nhiều! – Tề Tề xoay người lại, đạp mạnh vào mông tôi.

- Cậu đấy, lấy chồng muộn một chút! – Tôi lấy gối bịtmặt, nói. – Kết hôn thật vô vị, một mình vẫn sướng hơn! Kết hôn rồi chẳng khácnào bị xích.

- Tớ còn lâu mới thực dụng giống như cậu. Nếu cần tìmtớ sẽ tìm một người mà mình yêu. Có như vậy thì cuộc sống mới nồng nàn tìnhcảm!

- Ai thực dụng? – Tôi ngồi bật dậy.

- Cậu ầm ĩ gì chứ? Chẳng phải cậu ham tiền của LâmTiểu Vĩ hay sao? – Tề Tề bĩu môi. – Cậu dám nói là cậu rất yêu anh ta không?

Thấy tôi không nói gì, Tề Tề liền đến bên ôm lấy tôinói:

- Giữa hai chúng ta không cần phải che đậy gì hết!

- không giống như cậu, một cuộc hôn nhân hoàn toàn vìtình yêu đối với tớ mà nói thực sự quá xa xỉ! – Tôi lẩm bẩm. – Chỉ có điều,thật không ngờ kết hôn lại tồi tệ thế này, hơi một tí là cãi nhau. Anh ta ngàycàng lạnh nhạt với tớ, ngay cả chuyện đó cũng giống như làm cho có lệ. Cậu nóixem, tình cảm nồng nàn mà Lâm Tiểu Vĩ dành cho tớ lúc đầu biến đi đâu mất rồi?

- Y Y à, cậu đòi hỏi quá nhiều rồi! – Tề Tề tỏ vẻkhông vui, đứng dậy đi vào phòng khách.

Tôi ngẫm lại những điều Tề Tề đã nói, thực ra cũngkhông phải không có lý. Không sai, tôi đã bỏ ra quá nhiều công sức, hiện giờlành làm gáo, vỡ làm muôi, thực sự chẳng có lợi gì cho tôi cả.

Không được, tôi phải chủ động giảng hòa.

Dùng cách gì bây giờ?

Nói chuyện rõ ràng là không được. Tôi nói chuyện lúcnào cũng hùng hùng hổ hổ, đối phương cứ hơi phản bác lại là tôi liền hoa chânmúa tay, mặt đằng đằng sát khí, vận dụng tất cả những từ ngữ sắc bén nhất, vôtình nhất để mắng mỏ đối phương. Kết quả cuối cùng là khiến đối phương lao rakhỏi cửa và một mâu thuẫn mới lại bắt đầu hình thành.

Có nhờ đến mẹ chồng cũng chẳng có tác dụng gì. Mẹchồng ngay từ đầu đã phản đối chuyện chúng tôi kết hôn, đến giờ vẫn còn nghịchmắt với tôi. Tôi mà nhờ đến bà thì có khác nào tự thừa nhận mình sai lầm vì đãkết hôn, đến lúc ấy lại chẳng bị bà ấy chửi cho một trận tơi bời ấy chứ.

Nhờ mẹ tôi cũng vô ích. Mẹ luôn cho rằng với hoàn cảnhcủa tôi mà lấy được một người chồng như Lâm Tiểu Vĩ chẳng khác nào đũa mốc chòimâm son. Cứ nghe tin chúng tôi cãi nhau là mẹ lại mặt mày thất sắc, tim đậpchân run, khóc lóc tức tưởi, lại còn đòi tìm đến cái chết.

Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông. Vẫn phảiđể đích thân tiểu thư ta đây ra mặt mới xong việc được. Nghĩ tới nghĩ lui, tôiquyết định sẽ hẹn anh ta đi xem phim. Lâm Tiểu Vĩ là một người thông minh, ắtsẽ hiểu được ý đồ của tôi, thế nên chẳng cần phải nói năng rõ ràng, mọi chuyệnkết thúc ở đây, mâu thuẫn như vậy là hóa giải.

cũng cảm thấy đây là một cách vẹn toàn, thế là tôiliền hào hứng gọi điện cho Lâm Tiểu Vĩ. Anh ta quả nhiên vui vẻ nhận lời, bảotôi đến rạp mua vé trước, anh ta làm xong việc sẽ đến rạp chiếu phim tìm tôi.

Cúp điện thoại, tôi nhảy cẫng lên vì vui mừng. LâmTiểu Vĩ từng nói: Sống trong thế giới hai người cũng cần phải chú ý hành độngcủa bản thân. Lúc vừa mới kết hôn, mỗi lần anh ta đi công tác, trên đường vềlúc nào cũng nhắn cho tôi một cái tin, bảo: “Anh đã về, mau mau tịnh thân đểphục vụ!”.

Tôi nhận được lệnh liền vội vàng về nhà, sau đó nhắntin lại: “Đã khử trùng sạch sẽ, cứ yên tâm sử dụng.”

- Chúc cậu may mắn! – Tề Tề đứng trên ban công nóivọng xuống. Tôi vẫy vẫy tay với cô ấy, cảm thấy mình như một binh sĩ đang trênđường ra trận, trong sự dũng cảm còn có cả sự bi tráng.

Sau khi ngâm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa, tôi timmột chiếc váy liền mới mua ở trong tủ. Chiếc váy này mua mất 2.700 tệ, tôi cứtiếc mãi chưa dám mặc. Chiếc váy này được thiết kế đơn giản, dài chấm đầu gối,phối thêm một sợi thắt lưng kim loại màu trắng được chế tác rất tinh xảo, mặcvào trông vừa lịch sự vừa trang nhã, lại rất phong cách. Điều quan trọng là,chiếc váy có màu xanh nhạt, nó sẽ tôn lên nước da trắng ngần của tôi.

Sau khi trang điểm cẩn thận, tôi sấy tóc xoăn lọnsóng, đeo khuyên tai vào và đi một đôi guốc cao gót. Chỉ cần sửa sang một chútthôi là cả con người dường như đã thay đổi hẳn. Toàn thân tôi lúc này như đangphát ra ánh sáng, giống như một nàng tiên đang hạ phàm. Tôi mỉm cười hài lòngvới mình trong gương.

Những người đi ra đi vào rạp chiếu phim ai cũng phảingoái lại nhìn tôi. Tôi tưởng tượng ra bộ mặt nghệt ra như thằng ngốc, nước dãichảy ròng ròng của Lâm Tiểu Vĩ mà không nhịn được cười.

Đợi mãi cho đến tận khi bộ phim chuẩn bị chiếu mà vẫnkhông thấy Lâm Tiểu Vĩ đâu. Tôi đứng ngóng mãi ở bên ngoài cổng rạp, hai chânđau nhức, hưng phấn đã giảm đi ít nhiều. Tôi không chờ được nữa liền ấn phímgọi Lâm Tiểu Vĩ.

- Chiếc xe hoa anh mượn giúp Vương Khả bị hỏng giữađường, giờ anh đang cùng người ta đến đó xem có giúp được gìLâm Tiểu Vĩ vộivàng nói, hoàn toàn không nhớ ra là mình đã thất hẹn.

- Thế thì anh nên nói trước… - Còn chưa đợi tôi nóihết thì bên kia đã cúp máy.

Lại là Vương Khả! Tôi cứ nghe đến tên anh ta là máutrong người lại dồn cả lên đầu.

Vương Khả là bạn học hồi cấp hai của Lâm Tiểu Vĩ. LúcVương Khả còn nhỏ, bố mẹ anh ta đã ly dị, anh ta ở với bố. Về sau bố anh ta vìnát rượu, bị xơ gan mà chết, anh ta miễn cưỡng học hết cấp hai dưới sự hỗ trợkinh tế của một vài người thân thích. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, chẳng ai quảnthúc, thế là anh ta giao du với đám lưu manh, bán thuốc lắc kiếm tiền ở trongcác vũ trường. Vương Khả dính vào đủ các tệ nạn: rượu chè, cờ bạc, gái gú, thayđàn bà như thay quần áo, suốt ngày vác cái bộ dạng ngơ ngơ như chưa tỉnh ngủ.

Một người như vậy mà chẳng hiểu sao lại khiến cho LâmTiểu Vĩ u mê đến thế. Hễ người đó nói đang túng bấn là Lâm Tiểu Vĩ lại sẵn sàngnhịn ăn nhịn uống để cho anh ta vay tiền, ít thì vài trăm, nhiều thì vài nghìntệ. Chuyện lớn chuyện nhỏ gì, chỉ cần tay họ Vương ấy mở miệng là Lâm Tiểu Vĩquyết không thoái thác. Lại cả vụ xe hoa lần này nữa, cũng chính là Lâm Tiểu Vĩgiúp anh ta thuê một con xe BMW 750.

Tôi luôn khuyên Lâm Tiểu Vĩ không nên giao du với hạngngười này. Kết bạn với những người bạn như thế có thể ảnh hưởng trực tiếp đếnnhân phẩm và đẳng cấp của mình, người ta vẫn nói “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” mà.Mỗi lần tôi nói như vậy là Lâm Tiểu Vĩ lại trợn mắt lườm tôi, nói rằng chuyệnđàn ông tôi chớ có dính mũi vào.

Một người trang điểm xinh đẹp, ăn mặc diêm dúa lại đếnrạp chiếu phim một mình sẽ khiến cho nhiều người cảm thấy kỳ lạ, bởi vậy tôiđành chuẩn bị về nhà. Đi được vài bước tôi lại nghĩ, ngộ nhỡ anh ta đang trênđường lao đến rạp chiếu phim này thì sao, thế chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội haysao? Thế là tôi liền vội vàng nhắn cho Lâm Tiểu Vĩ một cái tin, bảo anh ấy tôiđang ngồi ở phòng chiếu nào, ghế số bao nhiêu.

Bộ phim tên là Di động, tôi xem mà chẳng để tâm vàomàn ảnh, liên tục ngoảnh đầu về phía cửa ra vào. Cửa ra vào tối om, giống hệtnhư một cái ao tù. Tôi sợ anh ta sẽ vào nhầm chỗ nên lại nhắn số ghế ngồi mộtlần nữa.

Được một lúc sau, tôi bắt đầu thấy nóng ruột. Anh talà cái gì mà dám cho tôi leo cây chứ? Thật quá quắt! Tôi gửi cho anh ta một cáitin nhắn rất dài, nói cho anh ta biết tôi đã chuẩn bị kỹ càng đến thế nào, đợingoài cổng mất bao lâu, một mình ngồi xem phim khó chịu đến mức nào…

Tin nhắn gửi đi chẳng khác gì một hòn đá ném xuốngbiển, bặt vô âm tín.

Tôi nghĩ, có thể ngay từ đầu anh ta đã không có sựchuẩn bị thế nhưng lại không tiện từ chối nên đành phải lừa tôi, vỗ về tôi đểlấp liếm chuyện này cho xong. Tôi nổi điên lên, gửi một tin nhắn hỏi anh ta cóý gì, không muốn đến cứ nói thẳng ra, đừng lừa gạt người khác. Lần này anh tatrả lời rất nhanh, chỉ bằng ba từ: “Không đến đâu!”.

Những người trong rạp chăm chú xem phim, thỉnh thoảnglại còn cười rộ lên.

Tôi có cảm giác bị người ta đùa cợt. Tôi đứng dậy đira khỏi phòng chiếu, gọi điện đến số của Vương Khả, hỏi xem có phải Lâm Tiểu Vĩđang ở chỗ anh ta không. Anh ta vừa nói “Có” là tôi liền mắng một tràng.

- Xe hỏng anh không biết tự đi mà sửa à? Anh ngu dốthay là thiểu năng thế hả? Có phải ngay chuyện kết hôn, lên giường anh cũngkhông biết không hả? Lâm Tiểu Vĩ bán cho anh rồi hả? Xa anh ta anh sẽ chết hả?Thật không thấy ai mặt dày như anh!

Tôi tức tối bỏ về. Về đến nhà càng nghĩ lại tôi càngthấy tức, lại gọi đến số của Vương Khả:

- Vương Khả, anh nghe cho rõ đây, tôi muốn Lâm Tiểu Vĩlập tức về nhà, nếu không anh ta đừng có mong về cái nhà này nữa!

Tôi không thấy mình quá quắt, tôi thà nhìn thấy LâmTiểu Vĩ lên giường với bà sếp của anh ta còn hơn là nhìn thấy anh ta bán mạngcho Vương Khả. Khốn kiếp thật, nếu không phải là vì mấy chuyện lặt vặt ấy củaVương Khả thì Lâm Tiểu Vĩ đâu có cho tôi leo cây? Tôi đá đôi guốc đang đi ởchân về phía đối diện, hôm nay tôi nhất định phải nói chuyện rõ ràng với LâmTiểu Vĩ mới được.

Đúng rồi! Tôi không nên mắng chửi anh em tốt của anh,tôi xin lỗi. Tôi càng không nên nổi nóng, tôi cũng rất muốn làm một người vợtâm lý, hiền thục, thế nhưng anh không nên vì người bạn chó má ấy mà thất hẹnvới tôi chứ? Lẽ nào trong lòng anh, tôi còn không quan trọng bằng anh ta?

Được thôi! Cho dù hôm nay có hỏng xe, cái xe ấy có làdo anh thuê giúp, Vương Khả không quen biết nên anh buộc phải ra mặt giúp đỡ,còn anh, nếu như thật sự không bỏ đi được thì ít nhất cũng phải thông báo chotôi, đằng này anh im ỉm không nói không rằng, để cho tôi phải chờ anh như mộtcon ngốc như thế à?

Lúc Lâm Tiểu Vĩ về, tôi đang tẩy trang ở trong nhà vệsinh, còn chưa kịp nói gì anh ta đã chặn cửa, hai mắt như tóe ra lửa, gầm lên:

- Cô gọi điện cho Vương Khả là có ý gì?

Tôi không ngờ anh ta lại có thái độ này. Tôi chánchẳng buồn nhìn anh ta, chỉ thờ ơ nói:

- Chẳng có ý gì cả!

Lâm Tiểu Vĩ nhìn tôi chằm chằm, gắt lên:

- Cô chỉ có chút học thức thế thôi ư?

Tôi điên lên, ném lọ sữa rửa mặt vào trong bồn rửa,gắt lên:

- Tôi chỉ có chút học thức thế thôi đấy, có sao không?Anh có học thì thể hiện cho vợ anh thấy đi, sao cứ phải suốt ngày bám lấy mộtthằng lưu manh như thế? Hắn có bảo anh ăn cứt anh cũng ăn à? Tôi vắt óc nghĩcách thắt chặt tình cảm với anh, đứng đó chờ anh như một con ngốc, thế mà anhsẵn sàng cho tôi leo cây. Lâm Tiểu Vĩ, anh có chán tôi rồi thì mau ly hôn đichứ đừng biến tôi thành trò cười. Đây đâu phải là chuyện một đại gia như anhnên làm. Anh không kiểm điểm lại hành vi của mình thì thôi, anh có tư cách gìmà lên mặt nói tôi không có học thức?

Mặt anh ta sầm xuống, tôi cũng chẳng chịu kém phần,trợn mắt nhìn thẳng vào mặt anh ta. Bộ dạng của tôi lúc đó chắc chắn là rấtđáng sợ, mắt trợn ngược, lông mày nhíu lại, viền mắt vẫn còn dính mascara đensì, trông như là vừa từ lò than đi ra.

Nhìn nhau được vài giây anh ta không chịu được nữaliền quay người đi ra ngoài phòng khách.

Tôi chẳng buồn đếm xỉa đến anh ta, tắm rửa xong liềnđi thẳng vào phòng ngủ. Những câu nói chuẩn bị từ trước giờ đã quên béng mất.Nhưng mà nói cho cùng thì với thái độ này của anh ta thì còn gì mà nói?

Lúc tôi chuẩn bị ngủ thì anh ta vào phòng, vùi đầu vàotrong tủ quần áo lục lọi cái gì đó, chẳng hiểu anh ta tìm cái gì mà cứ ầm ầm cảlên, chẳng buồn để ý đến việc tôi đang ngủ. Tìm kiếm một lúc, anh ta liền đẩyđẩy người tôi, lạnh nhạt hỏi:

- Cái áo sơ mi bố tặng tôi để đâu rồi?

Cái áo anh ta nói đến là cái áo sơ mi hàng hiệu của Ý,bố anh ta đã tặng cho anh ta hôm sinh nhật, hơn 5.000 tệ. Lúc đó anh ta luônmiệng dặn dò tôi phải giặt nó bằng tay.

Anh ta ngồi ngây ra mất vài giây rồi lại tiếp tục tìm.Đột nhiên anh ta lao ra ngoài như một mũi tên bắn. Sau đó thì tôi nghe thấy mộttiếng rầm rất to, đó là tiếng anh ta đạp cửa phòng ngủ.

- Mạc Y Y, cô ngồi dậy ngay cho tôi!

Tôi bị cú đẩy của anh ta làm cho đau điếng, đang địnhnổi cơn thì đã nhìn thấy cái áo vẫn còn nhỏ nước tí tách trên tay anh ta. Cáiáo đó… ai dà, trời ơi, đã bị nhuộm màu lem luốc đến độ không còn nhận ra, chỗthì đen, chỗ thì trắng, nó đang tố cáo nỗi bất hạnh của mình với chủ nhân củanó. Anh ta nhìn tôi, lửa bốc hừng hực ở trên đầu. Chết tiệt! Tôi đột nhiên nhớra, hôm qua tôi và Tề Tề đi dạo phố nên tôi chẳng kịp phân loại quần áo mà tốnghết cả vào ngâm trong máy giặt.

- Ai bảo anh để lẫn hết quần áo bẩn vào với nhau cơ! –Tôi chẳng cần biết phải trái, lẩm bẩm nói.

Lâm Tiểu Vĩ chắc là đang tức tới mức nghẹn họng, khôngnói được lời nào liền cầm cái áo đi ra ngoài. Tôi ngồi ở trên giường, nghĩthầm: Làm thế nào đây? Phải làm thế nào để xin lỗi đây?

Đi đến trước cửa phòng vệ sinh, tôi nghe thấy tiếnganh ta đang gọi điện cho mẹ, hỏi cách làm thế nào để tẩy sạch vết ố trên áo.Tim tôi chợt thót lại. Quả nhiên anh ta vừa dứt lời thì điện thoại của tôi đổchuông, “lão phật gia” gọi tới.

- Muộn thế này rồi sao Tiểu Vĩ vẫn còn tự giặt quầnáo? Cô là vợ cái kiểu gì thế hả? Từ nhỏ đến lớn tôi chẳng nỡ lòng để nó phải tựgiặt đồ, thế mà sao giờ lấy cô về lại ra nông nỗi này hả? Mạc Y Y, cô chớ cóthấy Tiểu Vĩ nhà tôi dễ bắt nạt mà được nước làm càn. Tôi nói cho cô biết, TiểuVĩ lấy phải cô chẳng được hưởng một ngày hạnh phúc! – Bà ta bô lô ba la mộttràng dài, chẳng khác gì đang đốt pháo bên tai tôi.

Tôi lao vào nhà vệ sinh, chỉ vào mặt Lâm Tiểu Vĩ màchửi:

- Anh là đàn ông cái kiểu gì thế hả? Có chút chuyệncỏn con mà cũng mách với mẹ?

- Tôi mách mẹ? Tôi mách mẹ là cô làm cái áo sơ mi củatôi thành ra loang lổ thế này á? Cô tưởng rằng ai cũng tiểu nhân như cô à?

- Tôi làm sao mà tiểu nhân? Anh là quân tử sao chẳngthấy anh rộng lượng chút nào thế hả? Chẳng phải chỉ có mỗi cái áo thôi sao?Cùng lắm mai tôi mua đền anh một cái là được chứ gì? Có gì ghê gớm đâu? Anhthấy mẹ anh có thành kiến với tôi nên rắp tâm muốn để bà ấy giáo huấn tôi. Ailà tiểu nhân, ai lòng dạ đen tối hả?

- Mua một cái khác? Cô nói hay nhỉ? Cô tưởng là tiềntừ trên trời rơi xuống chắc? Mẹ tôi có nói cô vài câu thì đã sao? Không có mẹtôi cô được sống như thế này à? Dám nói xe hơi, nhà cửa đều là của cô làm rakhông? Không có bà ấy, cô có được mặc những bộ đồ hàng hiệu không? Bà ấy bỏthuốc độc vào bát cơm của cô hay sao mà cô nghịch mắt với bà ấy đến thê? Cônhìn ai cũng nghịch mắt, cũng khinh thường, thế thì cô còn vào nhà tôi làm cáigì? Tìm cái máy rút tiền chứ gì? Chỉ e người có động cơ chính là cô đấy! –LâmTiểu Vĩ ném cái áo xuống chậu, nước tắm bắn tung tóe ra ngoài.

Những câu này giống như một con dao xuyên vào tim tôi,lòng tự tôn mãnh liệt của tôi khiến cho tôi không thể kiềm chế được bản thânmình nữa. Tôi chỉ vào mặt anh ta nói:

- Anh tưởng rằng nhà anh là hoàng cung chắc? Tôi nóicho anh hay, Mạc Y Y này không lấy anh cũng vẫn có nhà, có xe đàng hoàng. Anhtưởng tôi là đũa mốc chòi mâm son à? Hồi đó là đứa nào lỳ mặt đòi phải lấy tôi,giờ đã qua khoảng thời gian mới mẻ rồi, muốn đổi con khác rồi phải không? Đượcthôi, hôm nay chúng ta nói chuyện cho rõ ràng, anh chưa nghĩ đến cũng được, ly…- Tôi càng nói càng tức, vung chân đá tung cái chậu giặt, chiếc áp ngâm xàphòng bay vèo ra đất.

Anh ta chỉ vào cái chậu dưới đất, giận dữ nói:

- Nhặt lên cho tôi!

- Không nhặt! Tôi…

“Bốp!” Một bàn tay đầy bọt xà phòng giáng vào mặt tôinhanh như chớp. Tôi như nhìn thấy một đám ong vò vẽ đang bay quanh đầu mình,tai ù ù, mặt bỏng rát, đau đớn vô cùng.

Thật không ngờ tôi lại bị đàn ông đánh! Tôi sao có thểđể đàn ông đánh cơ chứ? Tôi bật khóc, lao ra khỏi cửa.

Kết hôn được hai năm, chúng tôi cãi nhau như cơm bữa.Nhưng lần cãi nhau này có khác biệt, đó là anh ta đã động tay với tôi. Cái cảmgiác này giống như cảm giác bị ai đó xé rách quần khi đang đi trên đường.

Ước mơ hồi nhỏ của tôi là làm giáo viên, để tóc dài,đeo cặp kính cận, mặc một chiếc váy liền chậm rãi đi bộ trong vườn trường, tốtnhất là trở thành một giáo sư hay tiến sĩ gì đó, lúc trung niên để đi đây đóthuyết giảng.

Mẹ tôi nói đó là điều không tưởng. Bà nói rằng lýtưởng có đẹp đến đâu cũng không thoát khỏi sự sắp đặt của vận mệnh.

Vậy thì vận mệnh của tôi có tốt hay không? Tôi hỏi.

- Quá không tốt. Lúc con sinh, mắt nhắm chặt, miệnggào khóc ầm ĩ, tiếng khóc xuyên qua mấy gian phòng. Bà đỡ liền chỉ vào bàn taynắm chặt của con mà nói: Con nhóc con này, bản tính ương ngạch, số khổ.

Về sau, mẹ tôi cũng mời người xem bói cho tôi. Thầyxem rồi bảo tôi sinh ra vào lúc thiếu nước. Ý của ông ta là số tôi không gặpthời>

Thế cho nên, những ngày tháng sau này phải dễ tính mộtchút, những thứ không có được thì chẳng nên cố sức tranh giành, có tranh cũngvô dụng. Các bậc bề trên đã nói rồi, có rất nhiều chuyện mà số phận đã an bài,đã dính phải cái vận đen thì cho dù không ra khỏi nhà cũng gặp họa, cái đó gọilà “chạy trời không khỏi nắng”.

Lúc thi cấp hai, tôi bị bệnh sởi, các nốt đỏ nổi mẩntoàn thân. Lúc thi nghe tiếng Anh, xung quanh tai tôi toàn là tiếng ong vo ve,tôi gần như không động bút.

Lúc có kết quả thì, cô giáo có vẻ rất tiếc nuối chotôi, nói rằng Mạc Y Y thành tích không tồi, ấy vậy mà kết quả thi chẳng ra làmsao. Bọn họ gợi ý tôi bỏ ra chút tiền để vào cấp ba, có như vậy mới hi vọngđược lên đại học. Mẹ tôi lại không cho là vậy, “Đã nói từ trước rồi, không phảicố làm gì, con nên tin vào số mệnh. Con xem xem, lần nào thi cũng đỗ đầu, ấythế mà đến lúc quan trọng lại thiếu mất năm điểm. Điều đó cho thấy con không cósố học đại học. Nếu đã như vậy sao còn phải phí công sức làm gì? Đường đi đã bịchặn, chẳng nhẽ cứ đứng ở đó mà chờ chết, chẳng nhẽ không biết chuyển sangđường khác mà đi? Mà nói đi nói lại, con gái học nhiều để làm cái gì? Con nhìnxem con gái dì Lý đi, lúc học cấp ba toàn được nhận học bổng đấy, ấy thế màcũng có đỗ đại học đâu, giờ phải đi làm thuê kiếm tiền đấy thôi!”

Tôi nghĩ cũng phải, hơn nữa nếu tôi học đại học, mẹtôi không biết phải bán đi bao nhiêu cân khoai tây mới đủ? Cái gọi là lý tưởngấy có lẽ cần phải cân nhắc lại. Thế là tôi không kiên trì nữa mà thi vào mộttrường trung cấp kỹ thuật nghiệp vụ.

Ở Phố Thành, trường trung cấp thuộc số những trường tệhại nhất.

Tôi xin tổng kết đôi chút, những học viên của trườngnày đại thể được chia làm bốn loại: Một là loại không thi đỗ cấp ba, muốn vàođây học để lấy cái văn bằng; hai là loại hư hỏng, ngang ngược, bố mẹ không bảođược nên tống vào đây nhờ giáo viên quản thúc; thứ ba là không muốn học nhưnglại không muốn đi làm vất vả, loại này đến trường chỉ là để yêu đương nhăng nhít;thứ tư là loại nhà nghèo, không có tiền, muốn đi học để ra ngoài kiếm cái nghề.

Trong ký túc của chúng tôi có một đứa tên là PhươngAnh, vào học mới được hơn một tháng đã bắt đầu trốn học. Đến cuối tuần cô tađiqua đêm không về ký túc, nghe nói là đi ra ngoài chơi với một nam sinh khóatrên, thậm chí còn qua đêm với anh ta. Cô ta bất chấp lời đe dọa của giáo viên,xỏ lỗ tai và đeo những cái khuyên tai rất to, còn nhuộm tóc vàng chóe, chẳngkhác một đống rơm khô, trông cứ như thể sắp gây ra hỏa hoạn đến nơi. Lúc vàohọc cô ta thường đọc tiểu thuyết, toàn là những loại tiểu thuyết đồi trụy vớvẩn, chẳng có chiều sâu, chẳng có tình tiết. Đọc tiểu thuyết chán cô ta chuyểnsang viết thư cho con trai, nghe nói nội dung rất gợi tình, thế mà chẳng hề cảmthấy xấu hổ chút nào. Tôi luôn khinh thường người như cô ta.

Một lần, có một thầy giáo dạy môn Tin học đến dạy cholớp chúng tôi, cô ta bỗng dưng trở nên chăm chỉ, ngoan ngoãn giơ tay hỏi bài,tôi nhìn mà thấy buồn nôn. Nhân tiện cũng nói luôn, diện mạo của thầy giáo ấythật khó dùng từ ngữ để miêu tả, ngoài cặp mắt kính trông có vẻ trí thức ra,khuôn mặt của thầy ấy thật sự xấu xí vô cùng. Hai cái răng cửa to đùng, đang ởđộ tuổi thanh niên mà đỉnh đầu đã có dấu hiệu của hiện tượng hói. Đấy là cònchưa nói đến thái độ luôn tỏ vẻ đắc chí của ông ta. Có lần tôi lên văn phònggặp giáo viên chủ nhiệm, nghe thấy thầy ấy đang nói chuyện với một giáo viênkhác:

- Chưa từng thấy ai bạo dạn như cái cô nữ sinh ở lớpdu lịch ấy, bạo dạn hết sức! Có một tiết học thôi mà tôi toát hết mồ hôi hột! –Tôi nghe thấy vậy liền vội vàng lui ra, bụng thầm nhủ cô ta đúng là đồ phânchuột!

Có hôm trở về ký túc, cô ta liền cởi áo ra cho tôi“thưởng thức” hình xăm trên người cô ta. Cô ta chỉ vào hình xăm con bướm và hỏitôi có đẹp không, còn nói bởi vì cô ta thích anh chàng họ Hồ nên mới xăm hìnhcon bướm này. Tôi thực sự không chịu nổi, liền nói sao mà giống một con nhệnsắp chết thế không biết?

Mặt cô ta lập tức tím tái vì tức tối. Theo lý mà nói,tôi không nên gây chuyện như vậy. Vốn dĩ ở trong phòng tôi đã rất cô độc rồi,cả sáu đứa con gái cùng phòng đều coi tôi là “khác loài”. Bọn họ chướng mắt vớitôi về nhiều thứ, ví dụ như: được bạn trai cùng lớp tặng hoa, tôi liền némthẳng vào sọt rác; ví dụ như được nghỉ hai ngày, thay vì ra ngoài chơi thì tôigiam mình trong thư viện; ví dụ như tôi không đeo khuyên tai, không xịt nướchoa, không mặc áo ngực độn dày; ví dụ như… đến bây giờ vẫn còn là gái trinh.

Tôi thậm chí còn chẳng có hứng để giải thích. Lúc ởvới nhau chúng tôi nói những gì? Nói đến Trắng và đen, Ngạo mạn và phiến diện?Quá khó! Như thế thì chẳng khác gì đàn gảy tai trâ>

Lúc ấy trong lớp có một nam sinh tên là Hồ Tiểu Hoarất thích sáng tác thơ, mọi người đều gọi cậu ta là Tài Tử. Tài Tử rất thíchtôi, viết thư hẹn tôi ra ngoài đi dạo nhưng bị tôi từ chối.

Chuyện này bị đồn ra ngoài khiến cho Phương Anh vôcùng căm hận. Lúc này tôi mới biết người mà cô ta thích phát điên lên chính làTài Tử. Có một hôm cô ta đi ngang qua chỗ tôi, mắt hướng ra ngoài, nhổ một bãinước bọt cạnh chân tôi. Tôi nhìn bãi nước bọt ấy, cảm giác như bị một con rếtbò lên người, châm nọc độc vào người tôi, nọc độc ấy ngấm vào xương tủy khiếncho thân xác tôi như muốn tan ra.

Không chỉ có vậy. Có một hôm trong giờ tự học, giáoviên không lên lớp. Cô ta đột nhiên đứng dậy kêu là mình bị mất 20 tệ, nói rồiliền đi thẳng đến trước mặt tôi, chất vấn tôi có lấy tiền của cô ta không ngaytrước mặt mọi người. Tôi biết cô ta đang định mượn gió bẻ măng nên không buồnđếm xỉa đến. Cô ta cho rẳng tôi có tật giật mình liền nhảy dựng lên cho tôi mộtbạt tai, chửi tôi:

- Mày là đồ đĩ thõa!

Nỗi đau cắt ruột cùng với sự phẫn nộ đã tích tụ tronglòng bấy lâu nay như bùng lên, tôi bỗng chốc biến thành một con dã thú, cầm cáighế lên đập vào đầu cô ta. Máu từ trên đầu cô ta chảy xuống đầy mặt, các họcsinh khác trong lớp ai nấy đều tái mặt vì sợ, không dám lại gần tôi nửa bước.Tôi vẫn chưa dừng tay, giơ chân đạp vào bụng cô ta một cái, gào lên với âmlượng cực lớn:

- Bà mày phải sợ mày à?

Tiếp theo đó là viết kiểm điểm, mời phụ huynh, ghi vàohọc bạ, phê bình trước toàn trường. Trong quá trình đó, vì thái không thànhkhẩn nhận lỗi, suýt chút nữa tôi bị nhà trường đuổi học.

Khoảng thời gian ấy đối với tôi là một nỗi kinh hoàng.Tôi chạy ra phố mua thuốc chuột, người bán hàng nhìn vẻ mặt khổ sở của tôi, sợkhông dám bán.

Điều khiến tôi không ngờ đó là sau khi ra viện, PhươngAnh chủ động xin chuyển sang một phòng khác. Trông thấy tôi từ xa, cô ta liềnđi ngay đường vòng để tránh mặt, bộ dạng sợ sệt, hoang mang thấy rõ>

Việc này khiến cho tôi cảm thấy vô cùng hả hê. Tôiliền viết cho Tề Tề đang học ở trên tỉnh một bức thư, nói cho cô ấy biết tôiđịnh đến Thiếu Lâm Tự học võ công, làm một nữ hiệp hành tẩu giang hồ. Thư hồiâm của Tề Tề rất nặng, không phải do giấy dày mà là nội dung quá nặng nề. Cô ấynói, qua trận cãi vã này tớ đã nhìn thấy tương lai của cậu. Có lẽ ngay từ ngàyđầu tiên cậu bước chân vào ngôi trường này, công chúa đã biến thành cô gái nhàquê, cậu đã không còn là học sinh ưu tú tài đức vẹn toàn nữa rồi. Cậu cần phảicó sự chuẩn bị về tư tưởng, có khả năng cậu sẽ phải đối mặt với một cuộc đờikhác. Cuộc đời này có thể chính là một cuộc sống lấy chồng sinh con tầm thườngnhư những người dưới đáy xã hội, làm những công việc không có chiều sâu, kếtgiao với những người bạn không đẳng cấp, để cho những sắc màu của cuộc sống bịthời gian làm phai mờ. Những lý tưởng và hoài bão mà cậu đặt ra cũng sẽ bị môitrường xung quanh bào mòn.

Đến cuối thư, Tề Tề còn trích một đoạn danh ngôn củaOstrovsky: “Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ânhận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng titiện và đớn hèn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: Tất cả đờita, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sựnghiệp đấu tranh giải phóng loài người.”

Thư của Tề Tề khiến cho tôi toát cả mồ hôi, sởn cả dagà.

Trường tôi có hai khoa khôi, một người tên là VươngNguyệt Nguyệt, người kia tên là Trần Hi, đều là những tuyệt sắc giai nhân. Nhàtrường vì muốn quảng bá về trường nhằm tăng số lượng học sinh đăng ký học nênthường xuyên liên hệ với đài truyền hình dẫn bọn họ đi khắp nơi làm chươngtình. Hai người bọn họ từng đóng quảng cáo cho một khách sạn, lại từng được lênchương trình của Đài Truyền hình Trung ương, vì vậy họ rất nổi tiếng ở đất PhốThành này.

Sau khi tốt nghiệp, Trần Hi đến Thâm Quyến, làm ngườimẫu cho một công ty quảng cáo. Còn Vương Nguyệt Nguyệt nhanh chóng kết hôn.Nghe nói người đàn ông ấy không phải hạng tầm thường, anh ta chính là con traicủa Cục trưởng Cục Tổ chức Thị ủy của Phố Thành. Chỉ có điều bọn tôi vẫn chorằng Trần Hi biết nhìn xa hơn. Cục trưởng Cục Tổ chức đã là gì? Thâm Quyến mớilà thế giới rộng lớn.

Nửa năm sau, nghe một đồng hương của Trần Hi nói cô ấybị lừa ở Quảng u, suýt chút nữa thì mất mạng, giờ đang định quay về quê nhà.Cùng lúc ấy, Vương Nguyệt Nguyệt đã kết hôn với con trai cục trưởng, nghiễmnhiên trở thành một quý phu nhân. Điều đáng nói là, tôi tình cờ gặp NguyệtNguyệt ở bách hóa. Cảnh tượng ấy thật khiến người ta phải ngưỡng mộ. Cô ấy khẽgiơ bàn tay ngọc ngà lên vẫy một cái là một chiếc xe Audi từ xa lập tức trờ đếntrước mặt.

Trần Hi và Vương Nguyệt Nguyệt vì có sự lựa chọn khácnhau nên đã có những tương lai khác nhau. Điều này đã khiến tôi rút ra được mộtbài học sâu sắc. Cái ví dụ sống này đã chứng tỏ điều gì? Nó chứng tỏ rằng nhữnglời Tề Tề chẳng là cái thá gì cả, cái gì mà phấn đấu cho sự nghiệp đấu tranhgiải phóng loài người, thật là vớ vẩn! Vì vậy tôi liền gửi lại một bức thư hồiâm cho cô ấy, tổng kết quan điểm của tôi dưới vài cái gạch đầu dòng sau:

Thứ nhất: Từ câu “Công việc tốt không bằng lấy chồngtốt”, rút ra kết luận: “Lấy chồng > công việc”.

Thứ hai: Từ câu “Vợ chồng nghèo hèn lắm nỗi bi ai”,rút ra kết luận: “Lấy một ông chồng giàu có thể về cơ bản khắc phục nỗi bi ai,hoặc ít nhất cũng có thể giảm thiểu được nỗi bi ai (xét theo nghĩa hẹp: giúpgiảm thiểu khó khăn trong gia đình, hạ thấp tỷ lệ ly hôn; theo nghĩa rộng: kéogần khoảng cách giàu nghèo, duy trì sự ổn định của xã hội, thúc đẩy tình thânđoàn kết của dân tộc).

Thứ ba: Từ câu “Lấy chồng sinh con là nhiệm vụ hàngđầu của đàn bà”, rút ra kết luận: Đàn bà sớm muộn gì cũng phải lấy chồng (bạncó thể lựa chọn cuộc sống độc thân, nhưng như vậy bạn sẽ không có được một cuộcđời hoàn chỉnh ).

Thứ tư: Từ câu “Đàn bà hai mươi đẹp như hoa, ba mươinát như bã đậu phụ”, rút ra kết luận: Tuổi xuân trôi qua nhanh, nên nhân lúccòn trẻ hãy nhanh chóng lấy chồng (làm đúng việc vào đúng lúc).

Tổng kết lại: Sứ mệnh cao cả mà cuộc đời đã giao phócho chúng ta khi còn trẻ chính là : Lấy một người có tiền, sống một cuộc sốngkhông có lắm nỗi bi ai mới là một người đàn bà thành công.

Tôiđầu độc Tề Tề.

Trong buổi lễ tốt nghiệp, giám đốc một công ty du lịchthấy tiếng Anh của tôi rất khá liền nhiệt tình mời tôi về công ty ông ta làmhướng dẫn viên du lịch, còn đưa ra điều kiện rất hấp dẫn: công ty sẽ lo chỗ ởcho nhân viên, không cần thử việc, lương cơ bản là 600 tệ cộng với tiền hoahồng dẫn đoàn. Trong con mắt của các bạn cùng lớp, đây quả là miếng bánh ngontừ trên trời rơi xuống (với những học sinh tốt nghiệp trường tôi nếu đi tìmviệc ở thành phố thì nhiều nhất lương cũng chỉ được 500 tệ, còn phải tự túc nơiăn chốn ở). Tôi chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều, lập tức lắc đầu. Đám bạn bè đều bảotôi dở hơi. Mặt tôi không hề biến sắc, trong lòng thầm nhủ: Chim sẻ làm saohiểu được bụng chim ưng.

Tôi chẳng nề hà đến làm nhân viên lễ tân ở khách sạnThiên Tinh. Sau khi thử việc ba tháng, lương cứng của tôi là 520 tệ.

Đây tưởng rằng chỉ là một hành động xốc nổi nhưng thựcra đó chính là kết quả sau khi suy nghĩ và điều tra rất cẩn thận.

Khách sạn Thiên Tinh là địa điểm chiêu đãi của các cánbộ chính quyền thành phố và các công ty lớn ở Phố Thành. Tất cả các buổi chiêuđãi lớn nhỏ hay hội nghị đều được đặt ở đây. Nói đơn giản hơn một chút thì phầnlớn những người có tiền đều tập trung ở đây.

Sở dĩ tôi ứng tuyển vào vị trí nhân viên lễ tân là bởivì làm ở vị trí này tôi có thể giao lưu trực tiếp với những người đàn ông cótiền. Ví dụ như họ đăng ký thủ tục, ký gửi đồ đạc, đặt vé máy bay, từ đó âmthầm thu thập thông tin về bọn họ. Tôi có đầy đủ lý do để xem giấy chứng minhthư của họ, nhờ đó mà toàn bộ thông tin của họ bao gồm tên tuổi, địa chỉ giađình đều nằm gọn trong tay tôi. Bên cạnh đó, tôi cũng rất hài lòng với đồngphục và cách trang điểm của khách sạn dành cho nhân viên: áo sơ mi hồng nhạt,cổ thắt nơ, trông rất hiền lành, trong sáng và thoát tục.

Tôi không cảm thấy bản thân mình là một người có thamvọng, đây cũng là một yêu cầu của cuộc sống. Tôi có làm rối loạn trật tự trị ankhông? Tôi có làm rối loạn giao thông không? Có vi phạm quyền lợi hợp pháp củaphụ nữ và trẻ em không? Không hề! Sáu đứa con gái ở cùng ký túc với tôi kia đâuthể nói gì được tôi? Ai đi đường của người nấy, thế nên đừng có động chạm gìđến tôi!

Lâm Ngữ Đường[2] có một câu nói mà tôi rất thích. Ôngấy nói: Xuất giá là nghề tốt nhất, rẻ nhất mà cũng vừa lòng nhất đối với đànbà. Tất cả các nghề nghiệp trên đời này đều không có sự phân biệt sang hèn, đànbà xuất giá chưa chắc đã thấp hèn hơn đàn ông bán đậu phụ.

[2] Nhà văn nổi tiếng Trung Quốc. Ông được xem làngười có công lớn trong việc giới thiệu văn hóa Trung Quốc ra thế giới, vớinhững cuốn sách viết bằng tiếng Anh, nói về nghệ thuật, văn hóa và nhân sinhquan của người Trung Quốc.

Lúc rảnh rỗi tôi thường lên mạng đọc những cuốn tiểuthuyết xoay quanh vấn đề đàn bà được gả vào gia đình giàu sang. Có một cuốnkhiến tôi vô cùng thất vọng, nội dung nói về một cô gái vì muốn lấy được chồnggiàu sang mà nghĩ đủ cách để vào làm cho một công ty đa quốc gia. Nhưng do họclực quá thấp lại không có tài năng gì đặc biệt, chỉ có thể làm một nhân viênđánh máy bình thường, kết quả là làm việc được hai năm, ngay cả mặt mũi tổnggiám đốc ra làm sao cũng không biết. Tôi vừa đọc vừa chửi cô ta là đồ óc lợn,là đồ ngu, chi bằng đi bán cơm cho bọn dân văn phòng, ít nhất là con được biếtmặt.

Chỉ có điều bản thân tôi cũng chẳng may mắn gì hơn côgái đó.

Làm lễ tân được hơn một năm mà tôi chẳng bắt được conthỏ nào, ngược lại, còn dụ đến mấy gã đàn ông đứng tuổi đã có gia đình. Có mộtông chủ buôn bán vật liệu xây dựng, người Phúc Kiến, là VIP ở khách sạn. Mộttối hắn ta đi ăn đêm về, vào khách sạn và bắt gặp tôi đang trực ban một mình,liền thẳng thừng hỏi tôi có muốn làm vợ lẽ của hắn ta không, mỗi tháng hắn sẽtrả cho tôi 10.000 tệ và sẽ cân nhắc đến chuyện mua nhà cho tôi. Nếu như khôngphải vì quy định của khách sạn thì tôi đã đạp thẳng vào cái bụng bự của hắn ta,sau đó vẽ ngay một con rùa ngu ngốc lên mặt hắn.

Còn có một lần, có một nhóm sinh viên đại học khảo sátđịa chất đến thuê khách sạn. Trong đó có một anh chàng người Giang Tây để ý đếntôi. Trước lúc đi, khuôn mặt đầy trứng cá của anh ta đỏ bừng lên, ấp úng nóimuốn làm bạn với tôi, hỏi tôi liệu có thể cho anh ta số điện thoại và nick chátđược không. Đương nhiên tôi nói không. Tôi quyết không có người ở địa phươngkhác có cơ hội. Một là vì không muốn để mẹ tôi ở lại mà lấy chồng xa, hai làcảm thấy ở với người nhà quê rất áp lực, ngay cả làm tình cũng phải nói bằngtiếng phổ thông mới được, ba là vì tôi sợ đối phương là kẻ lừa đảo. Hiện nay,những vụhụ nữ như thế này nhiều lắm rồi, đến lúc bị chúng lừa bán ra nước ngoàithì tôi chỉ có mà khóc ra tiếng Mán.

Sau khi nhận được tiền lương tháng đầu tiên, trả hếttiền nhà và sinh hoạt phí, số còn lại chẳng đủ để tôi mua một cái quần bò. Tôitự an ủi mình: Trước thềm ánh sáng là bóng đêm!

Sau đó tôi có quen một người, là do đồng nghiệp giớithiệu cho. Người ấy khen ngợi anh ta từ đầu tới chân: Tiến sĩ Đại học Phúc Đán,công tác Đoàn ở Thị ủy, là công nhân viên chức nên công việc ổn định, là ngườiđã đỗ đạt nên tính cách đơn thuần.

Tôi nghe giới thiệu mà nở từng khúc ruột, thế là đồngý gặp mặt anh ta. Chưa đầy một tuần tôi đề nghị chia tay. Hóa ra anh ta vừa mớiđi làm, lương không cao, bản thân hiện giờ vẫn ở nhà tập thể. Mỗi lần hẹn hòđều chẳng có nơi nào để đi, chỉ loanh quanh dạo hết mấy vòng quảng trường, mưachẳng có chỗ trú, chỉ thiếu điều cầm chiêng với mõ, vừa đi vừa rao: Trời hanhvật khô, cẩn thận củi lửa!

Tiến sĩ thì có gì ghê gớm? Cái gọi học vấn rất mangtính quyền lợi. Người giàu làm thơ người ta gọi là tài hoa, là tao nhã. Ngườinghèo viết thơ người ta gọi là đồ mọt sách.

Điều khiến cho tôi phát điên đó là, ngay cả gã béo đầubếp của khách sạn cũng đến góp vui. Hắn ta thường nhắm vào những hôm tôi trựcđêm để bê đồ ăn đêm đến cho tôi, cái mặt tròn vành vạnh đầy tình tứ bảo tôi ănhết rồi mới đi. Tôi vừa ăn vừa thầm mong hắn ta biến cho nhanh, bởi vì cho dùđàn ông trên đời có chết hết tôi cũng không để mắt đến hắn ta.

Cuối năm, một người bạn hiện là sinh viên Đại học Giaothông Tây An tổ chức một buổi họp mặt với bạn bè cấp hai. Trong buổi họp mặt,trong hai mươi con người, hơn nửa số đó là sinh viên đại học. Chủ đề nói chuyệncủa bọn họ xoay quanh các vấn đề như: văn bằng hai, tiếng Ả Rập, học thạc sĩ,các chị khóa trên hay là thư viện. Có người nhờ sự hỗ trợ của gia đình đã bắtđầu kinh doanh, thế nên bọn họ nói với nhau về con đường nhập hàng, chiết khấugiá cả, lợi nhuận… cứ như thể mình là những tài năng kinh doanh vậy. Ngườikhiến tôi cảm thấy hổ thẹn nhất chính là cô bạn cùng bàn Lộ Lộ. Hồi trước thànhtích học tập của Lộ Lộ rất kém, gần như lần nào thì cũng phải chép bài của tôi.Sau khi tốt nghiệp cấp hai, cô ấy mua về một lô thiết bị cũ và mở một cửa hàngin ấn, photocopy, gần đây mỗi năm phải kiếm được năm, sáu vạn tệ là ít.>

Tôi chẳng nói chen vào được câu nào, chỉ muốn bỏ đicho nhanh. Nhưng nếu bỏ đi như vậy thì rõ ràng để lộ sự tự ti của mình, thế làtôi liền im lặng ăn cơm, than thầm trong bụng: Hầy, ai nấy tiền đồ đều rộng mởcả!

Bọn họ nghe nói tôi làm lễ tân ở khách sạn, liền nói:“Mạc Y Y, cậu chớ giả bộ, cậu ít nhất cũng là giám đốc bộ phận ở cái khách sạnấy. Đều là bạn bè với nhau, cậu giả bộ gì chứ?”.

Hạt lạc tôi vừa nuốt vào như nghẹn lại nơi cổ họng.Tôi sặc tới mức mặt đỏ bừng lên. Bọn họ liền vỗ tay cười sằng sặc bảo: “Bị nóitrúng rồi chứ gì?”. Tôi càng ho sặc sụa hơn, nước mắt chỉ chực trào ra. Khoảnhkhắc ấy, tôi cảm thấy vô cùng quẫn bách, lo lắng, chán nản và lạc lõng.

Lúc tụ tập, mọi người còn hẹn hò nhau khi nào sẽ lạitụ tập. Cô bạn đang học Đại học Chiết Giang điệu đà nói: “Để đến hè đi, ngườita đến hè mới được về mà!”.

Chuyện này khiến cho tôi bị sốc nặng nề.

Tiếp sau đó là cuộc phẫu thuật sỏi mật của mẹ tôi. Mẹvay tôi 1.000 tệ, tôi nói không có. Bà liền nổi giận:

- Mày đã đi làm hơn hai năm rồi, chẳng nhẽ không tíchcóp được chút tiền cỏn con này?

Tôi nhìn qua chỗ khác, thờ ơ nói:

- Con thật sự không có.

Đây là lời nói thật. Khi tôi mới vào khách sạn làmviệc, lương hàng tháng chỉ có 520 tệ, về sau mới tăng lên 800 tệ, chỉ đủ để chiphí ăn tiêu trong một tháng của tôi, ngoài ra tôi còn phải tích tiền mua điệnthoại di động, ngộ nhỡ có ai để mắt đến, người ta hỏi số điện thoại thì sao?

Tối hôm ấy, tôi về ký túc sớm, cầm bút lên vẽ linhtinh trên giấy. Tôi chẳng để ý là mình đã viết những gì, chỉ biết là cứ viếtmãi trên giấy, cho đến khi trang giấy ấy rách toạc ra tôi mới chợt bừng tỉ>

Lâm Tiểu Vĩ xuất hiện vào cuối năm 2003. Lúc ấy tôivẫn chỉ ở bước khởi đầu trong công việc, ăn mặc vẫn còn rất quê mùa, lại đangtrong thời gian không biết tâm sự tình cảm với ai.

Đơn vị anh ta tổ chức tiệc tổng kết cuối năm. Anh tamang một cái túi xách đến gửi ở quầy lễ tân. Lúc ấy tôi không chú ý đến anh ta(trong khách sạn có rất nhiều trai đẹp ra ra vào vào, vẻ bề ngoài của Lâm TiểuVĩ lại hết sức bình thường, vì vậy không thu hút được sự chú ý của tôi). Tôiđiền xong phiếu gửi đồ mới ngẩng đầu lên, đụng ngay phải ánh mắt chẳng hề rụtrè, e sợ của anh. Anh ta thản nhiên nhìn tôi, khóe môi khẽ nở nụ cười.

Tôi chưa kịp định thần nên vội vàng cúi đầu xuống,không dám ngẩng lên nhìn anh ta.

- Em tên là Mạc Y Y? – Anh ta nhìn tấm biển ở trênngực áo tôi, mỉm cười đầy tinh quái.

Anh ta khe khẽ nói:

- Này, nói cho em hay, anh đã biết em từ lâu rồi! –Cái giọng điệu và vẻ mặt ấy gần giống như ánh mắt của cảnh sát khi bắt được tộiphạm giữa biển người mênh mông.

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, đăm chiêu nhớ lại, đưa mắtnhìn vào tờ phiếu gửi đồ của anh ta nhưng chẳng nhớ ra anh ta là ai.

- Em không biết anh đâu. Anh rất thích em, làm ngườiyêu anh nhé!

Tôi nhìn anh ta như nhìn một bệnh nhân tâm thần:

- Đừng nói chuyện với tôi nữa, sếp tôi nhìn thấy sẽtrừ tiền lương của tôi!

Anh ta cố chấp, đứng lỳ ở trước quầy lễ tân, một mựchỏi cho bằng được số điện thoại của tôi.

- Xin lỗi anh, tôi phải làm việc! – Tôi bực bội lườmanh ta. Con người này tự tin quá mức, nếu như không phải đang làm việc thì tôichẳng buồn>

Lâm Tiểu Vĩ chẳng phải là người gặp dịp thì tranh thủtrêu chọc cho vui, bởi vì anh ta thường xuyên gọi điện đến quầy lễ tân. Khôngchỉ có thế, cứ mỗi thứ Sáu hàng tuần, anh ta còn đặt dịch vụ hoa của khách sạnmang một bó hồng tươi thắm đến tặng tôi, chúc tôi cuối tuần vui vẻ.

Các đồng nghiệp thường nói:

- Anh chàng này là ai mà kiên trì thế? Y Y, cô cũngnên cân nhắc xem sao!

Đúng rồi, sao anh ta cố chấp thế nhỉ? Tôi tò mò báo TềTề đi điều tra xem sao. Tôi vừa nói tên anh ta cho Tề Tề nghe thì cô ấy đãkhựng người, tỏ vẻ thần bí nói:

- Cưng à, nghe này! Cậu câu được không phải là một concá béo múp mà là một con cá kình đấy!

- Sao lại bảo là tớ câu cá? Rõ ràng là con cá ấy đangnhét mồi câu vào miệng tớ mà! – Tôi cố nén sự phấn khích trong lòng, ra vẻ hếtsức bình tĩnh.

Tề Tề e hèm vài tiếng rồi nói:

- Cậu lấy một cuốn sổ ra đây. Tớ nói, cậu ghi! LâmTiểu Vĩ, hai mươi tư tuổi, độc thân, sinh năm Thân, cung Bò Cạp, thân hình caoto, các bộ phận trên mặt phân bổ không cân đối cho lắm. Học lực: Cao đẳng, hiệnđang làm việc ở Cục Giao thông Phố Thành, chức vụ: Phó chủ nhiệm văn phòng.Cùng bố mẹ định cư ở khu đô thị Tịnh Nguyên, nhà hai tầng, tổng diện tích lênđến 300 mét vuông. Vì diện tích nhà quá lớn nên thường xuyên phải thuê ôsin đếnquét dọn định kỳ. Bố mẹ làm kinh doanh, ngoài ra còn có một cảng đón khách vàmột trạm thủy điện loại trung. Ngoài ra, hiện nay đang hợp tác xây dựng một khuchơi bowling. Số tiền vốn cho các hạng mục kể trên cậu tự tính toán.

- Chắc phải lên đến vài triệu tệ nhỉ? – Tôi nói.

- Cậu thông minh lên một chút có được không hả? – TềTề cười như mếu. - Có là vài chục triệu cũng đừng mơ có được cơ ngơi như vậy! –Tề Tề lườm tôi một cái, nói tiếp. – Tính tình phóng khoáng, thích kết giao bạnbè, không giới hạn nam nữ, trọng tình bạn, con số may mắn là số 3, màu may mắnlà màu đỏ, loài động vật yêu thích không có…

- Dừng dừng dừng! Cậu tự bịa ra phải không? Làm saocậu biết được những cái đó? Không phải là cậu đã từng yêu anh ta đấy chứ?

Ánh mắt Tề Tề có chút lảng tránh, cô thở dài:

- Hầy, thế giới này đúng là nhỏ thật đấy. Tớ nói chocậu biết, bố anh ta là bạn học của cậu tớ, bọn tớ đã quen biết nhau từ lâu rồi!– Tề Tề khẽ bẹo má tôi, nói. – Anh ta mà biết tớ là bạn của cậu thì chắc chắntớ sắp được nhận nguyên một bộ SK II rồi. Cưng à, cuối cùng tớ cũng được thơmlây nhờ cậu rồi!

Tôi vui như mở cờ trong bụng, cảnh tượng trước mắtbỗng trở nên rực rỡ.

Tề Tề liền nói:

- Chớ thấy Lâm Tiểu Vĩ mặt mũi bình thường mà nhầm,anh ta rất được lòng con gái đấy. Gái đẹp có khó cưa đến mấy cũng vẫn phải hátbài Cam tâm tình nguyện trước sự cưa cẩm của anh ta. Có biết là vì sao không?Bởi vì anh ta rất hiểu phụ nữ, lại tiêu tiền chẳng tiếc vì phụ nữ. Nói tóm lại,nhìn thấy vẻ quyến rũ của cậu, anh ta liền có ý tán tỉnh! – Nói rồi Tề Tề nhìntôi, lắc lắc đầu. – Xem ra cậu rồi cũng rơi vào miệng cọp thôi!

Lúc Tề Tề nói ra câu này, tôi cảm thấy cô ấy như chẳngcòn chút sức lực.

Lúc tôi nói ra câu cuối cùng mà Tề Tề đã nói với tôi,Lâm Tiểu Vĩ một mực kêu oan:

- Anh đâu có ý tán tỉnh, rõ ràng là những cô gái ấychủ động bám lấy anh đấy chứ?

- Tại sao lại chủ động bám lấy anh? – Tôi hỏi vẻ ghentức.

- Ông trời rất công bằng. Mặc dù ông trời tạo ra anhcó hơi khó coi một chút nhưng lại cho anh có duyên với con gái. Phụ nữ thường thíchvây quanh những người đàn ông có tiền bạc, những người phụ nữ ấy thường rấtnông cạn…

- Anh nói thế là có ý gì? Cố ý nói cho phải không? Anhnghĩ rằng em đồng ý qua lại với anh là vì tiền bạc của anh ư? Nói cho anh biết,em chẳng thèm mấy đồng xu thối tha của anh đâu! – Tôi phừng phừng tức giận,đứng phắt dậy bỏ đi.

Lâm Tiểu Vĩ hốt hoảng chặn tôi lại:

- Chẳng qua chỉ là nói chuyện thôi mà, anh đâu có ýnhằm vào em. Anh biết là em không phải, em khác với bọn họ!

Hiện tại đúng là như vậy, tôi tin đây là những lờithật lòng của anh ta. Trong thời gian chúng tôi qua lại, anh ta nhiều lần tung“chiêu” cưa cẩm nhưng đều bị tôi dập tắt.

Anh ta thấy tôi không có điện thoại liền tặng cho tôimột cái Siemens S57 và nói với tôi đấy là chiếc điện thoại hiện đại nhất bâygiờ, có rất nhiều chức năng. Nhưng tôi nói hiện giờ tôi vẫn chưa cần dùng đếnđiện thoại. Tôi đi dạo phố, anh ta lẽo đẽo đi theo tôi, nhìn thấy tôi thích cáigì là chạy đến quẹt thẻ trả tiền. Tôi thấy vậy liền bỏ món đồ xuống, không lấynữa. Tôi được nghỉ, anh ta nói sẽ dẫn tôi đi Hải Nam, tôi bảo không đi vì cònphải về nhà với mẹ. Anh ta đăng ký cho tôi học lái xe, tôi bảo tôi nhát gan,không dám học. Sinh nhật tôi anh ta tặng cho tôi một sợi dây chuyền vàng rấtđẹp, tôi nói đắt quá tôi không dám nhận. Mẹ tôi bị bệnh viêm khớp phong thấp,anh ta liền xách đến một đống toàn thuốc đắt tiền, tôi nói mẹ tôi hiện giờ đãgần khỏi, bảo anh ta giữ lại mà dùng.

- Thế thì hàng tháng anh sẽ cho em tiền tiêu vặt nhé!– Anh ta vẫn không bỏ cuộc.

- Anh nói thế ý gì? Coi em là dân cần trợ cấp à? – Tôitỏ vẻ không vui. – Hơn nữa, số tiền anh tiêu hoang chẳng phải vẫn là lấy từ bốmẹ anh sao? Đợi khi nào anh kiếm ra tiền hẵng hay!

Về sau, tôi với anh ta cùng tham gia một buổi gặp mặt.Lâm Tiểu Vĩ uống say, kéo tay bạn mình than thở:

- Y Y không giống những người phụ nữ khác, cô ấy khôngcần tiền của tôi, có phải cô ấy yêu tôi thật lòng không? Tôi vui lắm, tôi khôngcòn cảm thấy thất bại nữa!

Lúc nói ra câu này, vẻ mặt anh ta vô cùng thê lươngkhiến cho tôi có chút bất an. Tôi tự an ủi mình: Mình rồi sẽ yêu anh tathôi!>

Tôi từng đọc một bài viết của một người phụ nữ thế hệ7X ở trên mạng, tiêu đề là Những loại phụ nữ bị đàn ông hạ gục. Bài viết nói vềhai cô A, B nào đó rơi vào dòng sông tình ái rồi bị đàn ông vứt bỏ.

A kéo tay người đàn ông ấy, mắt ngân ngấn nước hỏi:“Em đã làm gì sai, hãy nói cho em, em sẽ thay đổi.” Người đàn ông nói: “Hãyquên anh đi, anh không xứng đáng với tình yêu của em!”. Người phụ nữ ấy nghexong như đứt từng khúc ruột, vùi đầu vào viết lách những câu chuyện ly kỳ thêlương, cuối cùng vô tình trở thành một nhà văn chuyên nghiệp. Còn B, tính cáchtương đối mạnh mẽ, quyết liệt. Cô thẳng tay cho gã đàn ông ấy một cái bạt tai,hắt cả cốc bia vào mặt anh ta rồi chửi: “Mày là đồ khốn kiếp, tao muốn cùngchết với mày!”. Sau đó cô chìm vào trong sự sa đọa, lấy rượu để giải sầu, kể từđó không bao giờ còn tin tưởng vào tình cảm, cam tâm tình nguyện trở thành mộtngười đàn bà hư hỏng và nghiễm nhiên trở thành vợ lẽ của người ta.

Tôi nghĩ tôi sẽ không trở thành các nhân vật A, B, C,D nào đó như trong bài viết này. Đối với phụ nữ mà nói, sai lầm lớn nhất củacuộc đời chính là tùy tiện lên giường với một người đàn ông: Chiếm được anh tavới tốc độ nhanh nhất và cũng bị anh ném đi với tốc độ “khủng” nhất. Nếu như đãđặt mục tiêu tìm kiếm một người đàn ông có tiền để kết hôn, tôi nhất định phảibình tĩnh để giành lấy thắng lợi.

Địa điểm hẹn hò phổ biến của chúng tôi là ở nhà anh ta(lúc bố mẹ anh ta không có nhà). Tôi không thích đến quán cà phê mà vui vẻ đếnnhà anh ta là bởi vì nhà anh ta quá đẹp.

Trong con mắt của tôi, dùng từ xa hoa như cung điện đểmiêu tả ngôi nhà ấy chẳng cường điệu chút nào. Mỗi lần đến đó, tôi thường thíchthú bật hết đèn điện trong nhà lên, để cho những bóng điện đủ màu sắc chiếu thứánh sáng mê hoặc vào không gian tuyệt mỹ của căn nhà. Cầu thang lên tầng haitoàn làm bằng thủy tinh trong suốt, mỗi lần lên xuống đều khiến tôi có cảm giácmình hệt như một nàng công chúa.

Rất nhiều lần Lâm Tiểu Vĩ giống hệt như một bó củi khôbị bắt lửa, cháy bùng lên không thể kiểm soát được. Mỗi lần như vậy tôi liềnvội vàng đứng phắt dậy, gắt lên:

- Dừng lại, dừng lại ngay! Chúng ta vẫn chưa đến mứcấy đâu!>

Sau nhiều lần như vậy, Lâm Tiểu Vĩ có vẻ không đượcvui. Một hôm, anh ta bực bội gắt lên:

- Em hoàn toàn không yêu anh!

- Em không ngờ anh lại nghĩ như vậy. Em vốn nghĩ rằngsẽ trao cho anh một tấm thân hoàn mỹ nhất vào một thời điểm thật thiêng liêng,đó mới chính là tình yêu chân chính… Em là người rất bảo thủ, không thể chấpnhận việc ăn cơm trước kẻng. Nếu như anh không hiểu cho em… có thể chúng ta vẫncòn tồn tại nhiều sự khác biệt về quan điểm. Nếu đã như vậy, chúng ta đừng qualại nữa! - Tôi nói xong liền quay người bỏ đi.

Lâm Tiểu Vĩ vội vàng ngăn tôi lại, nhìn chăm chăm vàotôi, nói:

- Y Y, không phải anh có ý định qua đường với em đâu.Không được, không được, anh phải lập tức cầu hôn em!

Lâm Tiểu Vĩ dẫn tôi đến gặp bố mẹ anh ta.

Bữa cơm hôm đó khiến cho tôi như muốn nghẹt thở. Bọnhọ hỏi tôi rất nhiều câu hỏi, cứ như là đang thẩm vấn tội phạm vậy. Đương nhiênnhững đáp án mà tôi đưa ra rõ ràng không khiến họ hài lòng. Đặc biệt là mẹ LâmTiểu Vĩ, hỏi càng nhiều thì nụ cười trên mặt bà ta càng ít, cuối cùng trong ánhmắt bà ta chỉ còn lại toàn sự khinh bỉ. Vẻ mặt của bà ta bây giờ khiến cho tôinhớ tới mẹ của nhân vật Goo Jun Pyo trong phim Vườn sao băng.

Đang ăn dở thì họ nói việc làm ăn có vấn đề nên phảiđi trước, để mặc tôi và Lâm Tiểu Vĩ ngồi trơ ra đó. Tôi mơ hồ cảm nhận thấy cóđiều gì đó không

Quả đúng như vậy. Tối đó Lâm Tiểu Vĩ về nhà, bố mẹ anhta đã thể hiện rõ thái độ. Bọn họ một mực phản đối, bắt anh ta phải chấm dứtquan hệ với tôi. Nguyên nhân của việc này là gì? Theo như “lời khai” của LâmTiểu Vĩ, tôi biết được đại khái là vì những nguyên nhân sau đây:

Thứ nhất, tôi chẳng có diện mạo nổi bật (mặc dù mọingười đều nói rằng tôi rất xinh đẹp, nhưng xét theo tiêu chuẩn của bố mẹ LâmTiểu Vĩ thì tôi chỉ có cái vẻ bề ngoài mà không có khí chất, chỉ nhìn qua cũngbiết xuất thân từ trong một gia đình nghèo khó).

Thứ hai, học lực thấp, không được giáo dục tử tế (cũngmay là tôi nói tôi tốt nghiệp trung học chứ nếu họ biết tôi chỉ học bổ túc chắchọ hộc máu mồm vì tức).

Thứ ba, gia cảnh của tôi không được tốt. Mẹ tôi chỉ làmột người bán rau ngoài chợ, tổ tiên cũng chẳng có ai có thành tích gì nổi bật.

Thứ tư, tôi không có một công việc đáng để hãnh diện.Nếu như gia cảnh nghèo hèn nhưng công việc không quá hèn kém như vậy thì cũngtạm được. Giả sử tôi làm cô giáo, bác sĩ hay nhân viên công chức thì còn có thểchấp nhận được, dù gì thì đó cũng là những công việc ổn định và đáng tự hào.Thế mà tại sao tôi lại là một nhân viên lễ tân của khách sạn cơ chứ?

Bọn họ nói rằng một đứa con gái như tôi chẳng có íchlợi gì cho Lâm Tiểu Vĩ, có yêu cũng chỉ phí công, nên chia tay cho sớm. Bởi vìbọn họ không đồng ý, không môn đăng hộ đối, cho nên chuyện kết hôn thì thôi,xin miễn.

>

Lâm Tiểu Vĩ là một đứa con có hiếu, anh ta không dámphản đối ý kiến của bố mẹ. Không có sự viện trợ về kinh tế của bố mẹ thì cho dùcó kết hôn với anh ta cũng chỉ là vô ích. Trước đây anh ta luôn xuất hiện trướcmặt tôi với bộ dạng vô cùng hào nhoáng, thế mà giờ đã thay đổi hoàn toàn, lúcnào cũng ủ rũ như một con chó bị cướp mất khúc xương. Chuyện của chúng tôi vìthế cũng bị gác lại.

Tôi nhẫn lại chờ đợi, không cãi nhau cũng chẳng cằnnhằn, chỉ kiên nhẫn chờ đợi anh ta thuyết phục được bố mẹ mình. Lúc này mà thúcgiục, bức ép Lâm Tiểu Vĩ sẽ khiến cho anh ta không chịu nổi sức ép từ hai bênmà lặng lẽ ra đi.

Cục diện này kéo dài đến hơn nửa năm, chuyện của chúngtôi vẫn không có sự chuyển biến nào. Điều này làm cho lòng tôi nóng như bị lửađốt.

Tối Noel, bố mẹ Lâm Tiểu Vĩ đi công tác, bọn tôi cùngvới đám bạn của anh ta đến quán bar chơi đến sáng. Lúc anh ta đưa tôi về nhà,chẳng hiểu sao tôi lại nói: “Em muốn đến nhà anh!”.

Trong căn phòng của Lâm Tiểu Vĩ, tôi đứng trước mặtanh ta, nói rằng: “Cho dù không thể ở bên anh đời này kiếp này, em vẫn sẵn sangdâng hiến bản thân cho anh!”. Nói xong câu này, dạ dày tôi cực kỳ khó chịu, cảmgiác buồn nôn trào lên tận cổ họng, kinh tởm như vừa nuốt phải mấy con nhặngto. Lâm Tiểu Vĩ chẳng nhận ra sự bất thường nào, anh ta cảm động kéo tôi vàolòng: “Y Y, em yên tâm, anh nhất định sẽ cưới em!”.

Khoảnh khắc ấy, chúng tôi giống hệt như một đôi tìnhnhân yêu thương thắm thiết, ngay chính bản thân tôi cũng thấy cảm động.

chủ động của tôi khiến cho anh ta mạnh bạo hẳn lên.Anh ta bế thốc thân hình mềm mại của tôi lên, thành thục cởi khuy áo và áo ngựccủa tôi ra, vuốt ve làn da mềm mại và săn chắc của tôi. Tôi nhắm mắt lại, khôngbiết bước đi này của mình có đúng hay không?

Anh ta tách hai chân tôi ra, đôi bàn tay cuống quýtcởi khuy quần, vụng về áp sát thân hình mập mạp vào người tôi. Tôi co ngườilại, ngoảnh đầu về một phía, toàn thân cứng đờ như con cá nằm trên thớt. Anh tathử mấy lần đều không tìm được tư thế thích hợp. Sau một hồi vật lộn mà khôngđược, anh ta bắt đầu sốt ruột, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống cổtôi. Tôi cảm thấy hối hận, ra sức đẩy anh ta ra. Tôi thực sự hối hận!

Tôi gào lên bảo anh ta thả tôi ra. Vừa dứt lời thì mộtcơn đau dữ dội ở phần thân dưới ập đến.

- Á… - Tôi kêu lên thảm thiết, nước mắt trào ra nhưmưa.

Tôi òa khóc nức nở, hy vọng có thể thu hút được sự chúý của anh ta. Thế nhưng lúc này anh ta đã biến thành một kẻ điếc, chỉ biết rasức giày vò thân thể tôi.

Tôi không giãy giụa nữa, hai mắt dán chặt lên cái đènchùm ở trên trần nhà. Cái đèn chùm đang lắc lư trước mặt tôi, hai mắt tôi nhưhoa lên, mọi thứ xung quanh trở lên hỗn loạn…

Sau một hồi thở dốc, Lâm Tiểu Vĩ giả bộ vô tình nhìnxuống ga giường, sau đó ôm lấy tôi thật chặt, nói:

- Y Y, hãy tin anh, nếu không lấy em anh sẽ bị ô tôđâm

Cả căn phòng đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ! Tôi nhưđã bước vào một tòa lâu đài âm u và bí hiểm. Bên trong tối đen như mực, toàn làdơi với chuột sinh sống. Rầm một tiếng, cánh cửa khóa lại, toàn bộ rèm cửa bịkéo lại, tôi đã bước vào cánh cửa của một người đàn bà.

Chỉ có điều, đúng như Lý Liên Kiệt [1] đã nói: Thếgian rất công bằng, có cho đi sẽ có báo đáp.

[1] Một diễn viên nổi tiếng của Trung Quốc.

Rất nhiều nỗi lo âu của tôi đã được quét sạch. LâmTiểu Vĩ không hề nuốt lời. Việc kết hôn của chúng tôi nhanh chóng được tiếnhành. Đã mấy lần tôi kéo tay Lâm Tiểu Vĩ hỏi vì sao bố mẹ anh ta lại đột nhiênđồng ý chuyện đám cưới, anh ta chỉ cười tinh quái, nói rằng đó là chuyện bímật.

Chỉ có điều tôi chẳng có hứng thủ để tâm đến mấychuyện đó, tâm trạng của tôi cực kỳ vui vẻ.

Hôm nay là một ngày tốt lành, những chuyện tôi muốnđều thành hiện thực..

Bố Lâm Tiểu Vĩ mua cho chúng tôi một căn nhà tại khuđô thị mới xây dựng ở trung tâm thành phố. Căn hộ rộng hơn 240 mét vuông, cócầu thang máy riêng, có phòng tập thể thao và phòng đọc sách riêng, phòng kháchvà phòng ngủ đều có ban công rất rộng.

Niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi lúc bấy giờ là cùngLâm Tiểu Vĩ đứng trong căn nhà rộng rãi, bàn bạc những chuyện như: nên mua rèmcửa màu gì, chọn đèn ngủ như thế nào… Tôi muốn phòng đọc sách phải bài trí thậthoành tráng, tốt nhất là làm một cái giá sách men theo tường. Lâm Tiểu Vĩ ômghì lấy tôi, mỉm cười nói: “Cưng à, anh sẽ biến nó thành một thư viện cho em!”.

Hôn lễ của chúng tôi được cử hành tại khách sạn ThiênTinh. Tôi mặc áo cô dâu, đeo trên tay một chiếc nhẫn kim cương rất to, cố gắngtỏ vẻ rụt rè đứng trước cửa ra vào, trong lòng vui sướng chỉ muốn hét lên chothỏa.

Trong số các bạn học, có thể mời ai tôi đều mời hết.Tôi không cần lời chúc mừng và phong bì của họ. Chúc mừng thì ngày nào chẳng cóthể “nhặt” được, phong bì càng chẳng quan trọng với tôi lúc này. Những món quàmà bạn bè của bố mẹ Lâm Tiểu Vĩ tặng cho chúng tôi cũng đủ khiến tôi nhận mỏitay rồi, tôi thực sự chỉ muốn khiến cho bọn họ cảm thấy khó chịu và ghen tị vớimình.

Tôi mỉm cười nhìn những mái tóc nhuộm vàng, những bộcánh rẻ tiền mua ở chợ của họ và cả những người bạn trai cũng thấp hèn như họ.Học đại học thì có gì ghê gớm? Thật là ấu trĩ, ra trường rồi chẳng phải bọn họcũng vẫn nghèo hèn như vậy? Làm ông chủ thì có gì ghê gớm, cả ngày từ sáng tớitối vất vả kiếm từng đồng, trong khi đó, chỉ một sợi dây chuyền trên cổ tôicũng bằng số tiền họ kiếm suốt cả năm trời. Còn cả Lộ Lộ, giờ cậu ngồi cả ngàytrước máy vi tính, sau này bức xạ sẽ khiến cho da cậu sạm đi cho xem.

Bọn họ ngồi trên ghế salon ở phía xa, xì xầm to nhỏđiều gì đó, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn tôi. Lúc ngoảnh mặt đi chỗkhác, ánh mắt của họ còn ánh lên sự đố kị và bất mãn đối với tôi. Tài Tử cũngđến, anh ta tặng tôi một cái đĩa CD, định nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi nói vàicâu xã giao với anh ta rồi bỏ cái đĩa vào túi.

Tề Tề làm phù dâu cho tôi, ủ

- Y Y, tớ thấy hơi ghen tỵ với cậu rồi đấy!

Tôi xoa xoa cái nhẫn kim cương trên tay, mỉm cười nói:

- Bức thư cậu viết năm xưa vẫn còn chứ hả? Lúc về nhớđọc lại cho kỹ, gạch chân phần trọng tâm, ghi chép lại và viết vài cảm nghĩ vềđiều đó xem sao! - Nói rồi tôi không nhịn được, bật cười khanh khách.

- Thật là quá quắt, dám động tay động chân với cậu, kểtừ nay, ăn đòn sẽ trở thành cơm bữa của cậu! - Tề Tề lấy khăn mặt đắp lên mặttôi, nghiến răng trèo trẹo nói.

- Đương nhiên, nếu lần này anh ta không giải thích rõràng với tớ, cả đời này tớ sẽ không về nhà, quyết không về! - Tôi cảm thấy vôcùng ấm ức. Cho dù thế nào thì anh ta cũng không nên ra tay đánh tôi. Lần nàytôi sẽ không tha thứ cho anh ta đâu!

- Nếu như một ngày… thôi được rồi, ba ngày, nội trongba ngày mà anh ta không đến xin lỗi tớ… Hừ, tớ sẽ… ly hôn với anh ta!

- Cũng chưa đến mức ấy đâu, có khi anh ta đã ân hậnlắm rồi! Yên tâm đi, ngày mai chắc chắn anh ta sẽ đến đón cậu về nhà! - Tề Tềném cho tôi cái váy ngủ, nói.

- Đừng có mở miệng ra là ly hôn, ly hôn như thế!

Tôi tắm táp sạch sẽ rồi vào phòng ngủ của Tề Tề.

- Có cần tớ chuyện cùng không? - Tề Tề tháo tai nghera, hỏi.

- Không cần, tớ không sao, cậu cứ chơi đi! - Trên mànhình máy tính của Tề Tề vẫn còn ba, bốn khung chat, tôi biết còn có người quantrọng hơn cần Tề Tề nói chuyện cùng.

Tề Tề tắt đèn phòng ngủ, chỉ để lại cái đèn bàn ở bênmáy tính rồi tiếp tục chat với các anh “chồng” của mình. Trong phòng giờ chỉcòn tiếng gõ bàn phím của Tề Tề, thỉnh thoảng xen vào là tiếng cười khúc khíchcủa cô. Có lẽ là vì sợ đánh thức tôi nên Tề Tề đã cố gắng hết sức để không cườito.

Tôi thầm nhủ: Niềm vui của người phụ nữ độc thânthường chỉ đơn giản có như vậy.

Theo lý mà nói anh ta nên gọi điện cho tôi mới phải.Thế nhưng điện thoại của tôi vẫn im lìm, chẳng hề có ý đổ chuông gì cả.

Thôi được rồi, xem ai gan lỳ hơn ai! Tôi tắt điệnthoại, cảm thấy mình đang đứng bên bờ vực thẳm.

Sáng hôm sau, Bao Tử ở bộ phận nhân sự nói với tôi, đãcó điểm thi lên chức lần trước, tôi xếp thứ nhất. Khách sạn sẽ tiến hành bìnhchọn dân chủ đối với ba người đứng đầu. Anh ta ghé vào tai tôi thì thầm:

- Phải cố lên, đừng để Lãnh Linh cướp mất!

>

Tôi mỉm cười đấm vào cái bụng bia lồi lên của anh ta,nói:

- Đừng có nhắc đến cô ta chung với em!

Anh ta ôm bụng, giả vờ kêu “Á…” rất thảm thiết:

- Anh vội vàng tiết lộ tình hình cho em biết, em đãkhông nói cảm ơn thì thôi, còn đánh anh nữa. Ít nhất thì cũng phải báo đáp anhchứ?

- Báo đáp thế nào? Ngủ với anh à? - Tôi nói rồi liềncười tinh quái.

Anh ta lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói:

- Mạc Y Y, em giờ giống hệt một người đàn bà ghê gớm,trước đây em nhút nhát lắm cơ mà!

- Anh thử tìm xem có người đàn bà nào kết hôn rồi màvẫn còn nhút nhát không hả?

- Chỉ có điều, em có được thăng chức hay không khôngquan trọng. Em khác với cô ấy, tiền em mua một đôi tất thôi cũng bằng cả thánglương của cô ấy rồi!

- Thôi đủ rồi, anh im đi cho em nhờ! - Tôi mỉm cườilườm anh ta một cái, trong lòng có chút hụt hẫng.

Suốt cả ngày trời Lâm Tiểu Vĩ không gọi cho tôi lấymột cuộc điện thoại. Tôi tưởng rằng hôm nay chắc chắn anh ta sẽ đón tôi về nhà.Thực ra cơn giận trong tôi sớm đã tan biến, tôi chẳng còn so đo chuyện anh tađánh tôi nữa rồi. Thế nhưng dù sao anh ta cũng phải cho tôi một chút thể diệnchứ? Ấy vậy mà anh ta cứ đường hoàng ngồi im, chẳng tỏ vẻ suốt ruột hay nônnóng nào cả.

Đã mấy lần tôi định gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Vĩ,thăm dò xem anh ta đang nghĩ gì.

Không được, không được! Làm sao tôi có thể gọi cho anhta được? Anh ta đã động tay động chân với tôi, thế mà tôi lại chủ động làm hòa,như vậy chẳng phải mất mặt quá hay sao? Tôi liền tắt điện thoại đi để đề phòngnhỡ một phút yếu lòng tôi lại gọi điện thoại cho anh ta.

Lúc từ trong nhà vệ sinh ra, đồng nghiệp gọi tôi raquầy lễ tân nhận điện thoại.

Chắc chắn là Lâm Tiểu Vĩ rồi!

Hừ, còn biết gọi cho tôi à? Tôi cố nhịn cười, chậm rãibước về phía quầy lễ tân, trong lòng có chút đắc thắng.

- Y Y nhanh lên! - Cô đồng nghiệp giục tôi. Tôi cuốngquýt bước nhanh hơn, suýt chút nữa thì trượt chân.

- Cậu tắt máy làm cái gì thế? Tối nay không cần quanữa chứ hả? Tối này cơ quan tớ có tiệc liên hoan, chắc rất muộn mới về! - Hóara là Tề Tề.

Tôi thất vọng tột đỉnh:

- Cậu đi đi, hôm nay tớ về nhà! - Tôi chưa bao giờ cảmthấy Tề Tề lại đáng ghét như lúc này.

- Không cần thật chứ? - Giọng nói của Tề Tề rất tokhiến cho màng nghĩ của tôi thấy khó chịu.

- Sao cậu lắm điều thế? - Tôi bực bội ngắt điện thoại.

Tôi thẫn thờ đi về văn phòng. Lúc đi cầu thang máy,tôi mở điện thoại lên nhưng vẫn không thấy Lâm Tiểu Vĩ gọi đến.

Mẹ kiếp! Tôi chửi thầm trong bụng, có cảm giác như bịngười khác bỏ rơi vậy. Tôi chẳng buồn nghĩ ngợi mà gọi đến số của Tề Tề.

- Tối nay tớ vẫn phải đến chỗ cậu rồi! - Tôi nói rấtnhỏ, giọng nói ỉu xìu như một quả bóng bị xì hơi.

- Không sao… Thế tối nay cậu ăn ở đâu?

Sao Tề Tề không so đo chuyện ban nãy tôi vừa nổi nóngvới cô ấy nhỉ? Trong lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp lường, sống mũi chợt cay cay:

- Tớ không muốn ăn.

- Thôi được rồi, tớ không đi liên hoan nữa! Tan làmcậu bắt xe đến sông Tang Can đợi tớ nhé! - Tề Tề sợ tôi không đến liền dặn dòthêm. - Đừng có để tớ leo cây đấy!

Tề Tề là bạn nối khố với tôi, tình bạn của chúng tôicó thể khái quát bằng mấy từ như sau: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, như hình vớibóng.

Hồi học tiểu học, mỗi khi nghỉ hè là bọn tôi lại chơitrò đóng kịch võ hiệp. Tôi lấy khăn lụa của mẹ bịt mặt, còn Tề Tề thì lấy gatrải giường quấn quanh người, kéo lê cái ga giường đi khắp nơi. Bọn tôi để xõatóc, trên trán đeo một sợi dây chuyền có một viên ngọc lớn, có như vậy trôngmới giống một nữ hiệp. Nếu như ngày hôm ấy có nhiều thời gian, bọn tôi còn bôimực đỏ lên móng tay, lấy phấn sáp của cô ruột Tề Tề để trang điểm. Trước khidiễn còn phải bật quạt lên, có như vậy thì tóc và khăn của chúng tôi mới bayphấp phới. Tề Tề nói, có rất nhiều bộ phim võ hiệp đã quay như vậy.

Sau khi chuẩn bị xong phần tạo hình và địa điểm, bộphim bắt đầu được quay, tình tiết của chúng tôi thường là:

Tề Tề quay một vòng, mái tóc bay bay (chắc chắn phảihướng về phía quạt, nếu không tóc không thể bay lên được), vung cái rìu đoạtmệnh làm từ bong bóng của mình lên, cười lớn, nói: “Diệt Tuyệt sư thái, chúngta lại gặp nhau rồi!”.

Mỗi lần nói câu này, tôi đều bảo Tề Tề phải thể hiệnnh miệt. Thế nhưng lần nào Tề Tề cũng không làm được, giọng nói lại chưa đủhung dữ, khiến cho tôi cứ lầm tưởng người đứng trước mặt mình là Bạch Cốt Tinh.

Tôi vung đao tiêu hồn trên tay lên, hung dữ nói: “Hừ,Bạch Phát Ma Nữ, giờ chết của ngươi đã điểm!”.

Tiếp theo đó là một cuộc đấu sức căng thẳng diễn ra.Hai đứa chúng tôi vung “vũ khí” của mình lên, miệng không ngừng hò hét phối hợpvới hành động. Cuối cùng người chẳng giết được ai mà mặt mày đứa nào đứa nấytoàn là nước bọt.

Kết thúc vở kịch được chúng tôi sắp đặt như sau: Nếuhôm đó là ngày chẵn thì tôi thắng, ngày lẻ thì Tề Tề thắng, kẻ nào thua phảinằm dưới đất, kẻ thắng ngẩng mặt lên trời cười ha ha và nói: “Tự cổ chí kim,thiện ác trong giang hồ không thể cùng tồn tại!”.

Thế nhưng mỗi lần vào ngày chẵn, Tề Tề thường giở trò,nói là vũ khí của cô ấy mạnh hơn vũ khí của tôi, thế nên người nằm dưới đấtphải là tôi mới đúng. Đương nhiên là tôi kiên quyết không chịu, nói rằng hômnay rõ ràng là ngày chẵn. Sau một hồi tranh chấp, tôi đành nhường cho Tề Tề.Thế nên thường thì người nằm trên đất giả chết đều là tôi. Mãi đến khi đám đànem lớp dưới cũng tham gia vào trò chơi của chúng tôi, Tề Tề mới thay đổi kếtcục một chút. Cô ấy bắt toàn bộ đám đàn em nằm hết xuống đất giả chết, còn haichúng tôi thống trị giới võ lâm. Tề Tề nói đây là cái kết cục mà cô ấy thíchnhất.

Sau khi tốt nghiệp cấp một, cậu Tề Tề chuyển cô đếnhọc ở một trường huyện. Trước khi Tề Tề đi, hai chúng tôi đã âm thầm tổ chứcmột nghi thức tiễn biệt: uống rượu máu.

Chúng tôi quỳ xuống chỗ gần cửa sổ, thề không sinhcùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày,sau đó khấu đầu ba cái. Về sau, Tề Tề cầm một cái bát nước và một cái kim khâura. Tề Tề cầm kim chọc vào ngón tay mình, nặn ra mấy giọt máu tươi vào trongbát, sau đó đưa kim cho tôi, nói: “Cậu cũng bóp mấy giọt máu vào đây!”. Tôi sợxanh mắt mèo: “Tớ sợ đau lắm! Đằng nào cậu cũng chọc tay rồi, chi bằng cho tớxin vài giọt có được không?”.

“Thế sao được? Như vậy thì mất linh đấy!” Nói rồi TềTề kéo tay tôi lên chọc một phát.

Tối hôm ấy, bởi vì uống nước lã nên cả hai chúng tôiđều bị tào tháo đuổi. Mặc dù rượu máu chỉ lướt qua dạ dày nhưng cho dù thế nào,hai đứa chúng tôi cũng trở thành những người chị em chân chính.

Nhiều năm về sau, mặc dù mỗi lần nghĩ lại cảnh tượngnày đều không nhịn được cười nhưng chúng tôi ai cũng thấy ấm lòng.

Tôi vẫn nhớ rõ mồn một những chuyện ấu thơ. Những kỷniệm thuở thơ bé giống như một dòng nước trong tưới mát tâm hồn tôi. Ngồi bênbờ sông Tang Can nhớ lại những chuyện ngày xưa khiến cho tâm trạng tôi nhẹ nhõmhơn một chút. Tôi thầm nghĩ, tại sao giữa bạn bè với nhau lại có thể bao dung,ấy thế mà giữa hai vợ chồng thì không? Lẽ nào bởi vì giữa tôi và Lâm Tiểu Vĩkhông chỉ thiếu đi tình yêu mà còn thiếu cả tình bạn?. Nghĩ đến điều này tôilại sởn cả gai ốc.

Tề Tề đang đi từ phía bên kia đường lại, cô mặc mộtchiếc áo sát nách dài chấm thắt lưng cùng một chiếc quần bò ngố bó sát, chiếckính râm che gần hết khuôn mặt, những lọn tóc xoăn bay bay trong gió, trông TềTề giống như một Hoa kiều mới về nước. Tôi thường nói Tề Tề thuộc loại con gáicó đứng ở đâu cũng dễ dàng bị nhận ra. Một cô gái mê nhảy múa từ nhỏ như Tề Tềsớm có một thân hình nảy nở và cân đối, mặc cái gì lên người cũng rất đẹp. Sựxuất hiện của Tề Tề khiến cho mắt của những người đàn ông xung quanh sáng lênvà khiến cho mắt của những người đàn bà khác tối sầm đi.

Hai đứa chúng tôi mặc dù đều chỉ học trung cấp nghềnhưng Tề Tề may mắn hơn tôi nhiều, bởi vì cậu của cô ấy là Cục trưởng Cục Y tếthành phố. Thế nên Tề Tề vừa ra trường một cái là được phân vào thực tập ở Bệnhviện số 2 của thành phố, chỉ một năm sau đã được nhận vào làm chính thức. Vìchuyện này mà tôi cảm thấy ghen tị với Tề Tề suốt một thời gian dài.

Tề Tề liên tục nói chuyện điện thoại từ lúc đi xuốngcầu thang cho đến tận giờ. Ngồi trước mặt tôi rồi mà cô ấy còn anh em ngọt xớtvới người trong điện thoại, ngọt tới mức toàn thân tôi bủn rủn, bảo sao anhViện trưởng kia lại chẳng cam tâm tình nguyện mua những loại thuốc do cô ấygiới thiệu.

Trình dược viên là nghề tay trái của Tề Tề. Cô ấy làngười không an phận, đi làm không bao lâu, cô liền tìm một con đường kiếm tiềnmới, đó là bán thuốc dựa vào uy tín của cậu mình. Cái gọi là “trình dược viên”chính là giới thiệu các loại thuốc của các công ty sản xuất thuốc cho bệnhviện. Việc này đối với một nhân viên bình thường mà nói cần phải trải qua rấtnhiều trắc trở mới có thể gây dựng được mối quan hệ cho mình, nhiều khi mất cảtiền bạc mà còn không được việc. Nhưng đối với Tề Tề mà nói thì chỉ cần một cúđiện thoại là mọi việc đã đâu vào đấy. Đã thế Tề Tề còn có khả năng giao tiếptrời phú. Tiền hoa hồng hàng tháng Tề Tề được hưởng khiến tôi phải trợn trònmắt vì kinh ngạc. Tôi từng hỏi Tề Tề làm thế nào để tạo mối quan hệ với ngườikhác giỏi như vậy. Tề Tề thản nhiên nói:

- Đàn bà giao thiệp xã hội chỉ cần biết uống là được.Một người có khó gần đến đâu chỉ cần vài ly là trở thành bạn tốt ngay ấy mà!

Tề Tề nhẹ nhàng gạt những lọn tóc lòa xòa trước mặt rađằng sau, hất hàm hỏi tôi như một đàn

- Thế nào, bình chọn dân chủ có thuận lợi không?

- Còn chưa có kết quả mà!

- Cậu quan hệ rộng như vậy, chắc chắn không thành vấnđề. À phải rồi, sau khi lên làm tổng trợ lý cậu nhớ dẫn tớ đi gặp ông chủ củacác cậu nhé. Hay là khách sạn của cậu phát thuốc làm phúc lợi đi!

- Tề Tề tỏ vẻ hào hứng, đôi mắt sáng lấp lánh.

- Không làm sao tự nhiên đi phát thuốc làm gì? Cậu bánthuốc nhiều quá nên điên rồi à?

- Đồ ngốc! Các sản phẩm chức năng cũng được coi làthuốc, không có bệnh cũng có thể uống thuốc!

Tôi thở dài ngao ngán, chẳng muốn tranh cãi với Tề Tềlàm gì.

- Vẫn còn vì chuyện đó à? - Tề Tề có vẻ không dám tin,bởi vì cô ấy nghĩ tôi và Lâm Tiểu Vĩ nên làm hòa từ sớm rồi.

Tôi im lặng không nói.>

- Không gọi điện à? - Tề Tề dán mắt nhìn tôi, giọngđiệu cao vút đặt ra một câu hỏi.

- Không! - Tôi thẳng thừng đáp, giọng điệu như oántrách Tề Tề vì đã dự đoán sai.

- Thật quá quắt! - Tề Tề tức tối trợn mắt nhìn cái cốctrong tay. - Chẳng đáng mặt đàn ông gì cả!

Tôi xua tay:

- Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa! Ăn cái gì? Bọnmình uống chút nhé!

Tề Tề nghe vậy liền xua tay: - Không được, bác tớ đếnrồi, vừa mới đến!

Tề Tề nhanh chóng từ chối, tôi biết là cô ấy cố ý, sợtôi cố tình uống say, gây ra chuyện gì không hay thì sau này khó mà ăn nói vớiLâm Tiểu Vĩ.

- Sợ gì chứ? Người nước ngoài ở cữ còn đi bơi nữa là.Con người lúc không được như ý cần phải vui hết mình. Hơn nữa ở chỗ chị Tịnhđây, có say cũng chẳng có thằng nào dám giở trò đâu! - Tôi nói.

- Không được, tối nay tớ phải chơi mạt chược với Việntrưởng! - Tề Tề kiên quyết không chịu uống rượu.

- Cậu có phải đàn bà không đấy?

Tề Tề trừng mắt nhìn tôi vài giây:

- Thứ nhất, uống đến mười giờ là phải về nhà. Thứ hai,không được khóc lóc, làm loạn. Thứ ba, phải nghe theo mọi sự sắp đặt của tớ.Thứ tư, nếu vi phạm ba điều kể trên, tớ nguyền rủa cậu cả đời đi vệ sinh màkhông có giấy!

Tôi giả vờ hùa theo bộ dạng nghiêm túc của Tề Tề màvẫn không nhịn được cười. Nhưng cuối cùng tôi vẫn phải nghiêm nghị gật đầu đồngý.

Tề Tề thở phào nhẹ nhõm:

- Thực ra cũng chẳng phải tớ không muốn uống với cậuđâu, quan trọng là có đôi khi mượn rượu giải sầu càng sầu thêm… Cậu uống bia gìđây?

- Hôm nay không uống bia! Hôm nay chúng ta uống rượutây! - Tôi lấy ví tiền trong túi sách ra, đập bốp lên bàn và gọi phục vụ.

- Cất ngay đi! - Tề Tề nhíu mày nói. - Đừng có phátiền trước mặt tớ!

Lúc rượu tây được mang lên, tôi nhìn những vị kháchxung quanh đó, nói:

- Thôi đi vào gian riêng đi, ở đây say lại làm tròcười cho thiên hạ

Bọn tôi vào một gian riêng, vừa ngồi xuống Tề Tề đãnói:

- Hai đứa chúng ta trông có giống như les [2] không?

[2] Đồng tính nữ.

Tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng mờ ảo, cảm thấy cũnggiông giống.

- Cũng may là có cậu, nếu không chắc tớ không sốngnổi! - Tôi nhấp một ngụm rượu, định nốc cạn nhưng rồi lại cố nhẫn nhịn.

- Đừng có bi quan như thế! Nếu như đã ra ngoài uốngrượu thì uống cho vui vẻ, chẳng qua cũng chỉ là một gã đàn ông thôi mà! - Tề Tềchâm một điếu thuốc. - Cậu tự nghĩ đi, cứ như thế này mãi cũng không phải làcách hay. Nếu như cậu không muốn ly hôn, sau này tất cả những gì anh ta nói vàlàm, cậu cứ coi như không khí, chỉ cần quan tâm tới cuộc sống vương giả củamình là được! Nếu như không chịu đựng nổi thì ly hôn. Nói tóm lại là phải nhanhchóng tìm ra phương án giải quyết, để bản thân nhanh chóng trở lại trạng tháibình thường. Cậu cứ ngày ngày không về nhà thế này, Lâm Tiểu Vĩ lại tưởng rằngcậu có bồ ở bên ngoài. Trong thời điểm quan trọng này, cậu không thể để anh tanắm được bất kỳ cái thóp nào hòng tìm cách thoát thân!

Tôi thực sự bó tay với vấn đề này, Tôi có thể ly hônkhông? Chắc chắn là không! Thế nhưng tôi làm sao mà nhẫn nhịn được việc anh tatỏ thái độ với tôi?

Mâu thuẫn dường như chỉ trong chốc lát đã trở nên rõràng. Giữa tôi và anh ta, có thể ngay từ đầu đã chẳng hề có tình cảm gì, giờchỉ còn trở lại mối quan hệ vợ chồng mong manh. Trong thời gian còn lại, có lẽLâm Tiểu Vĩ đang chờ đợi tôi đưa ra yêu cầu ly hôn. Anh ta thật sự nghĩ như vậysao? Tôi nghĩ có lẽ là vậy, nếu không sao anh ta dám đánh tôi mà không chút xótxa? Lẽ nào anh ta đã sớm nhìn thấy kết cục giữa chúng tôi, thế nên những tìnhtiết trong đó có thể có mà cũng có thể không?

- Có thuốc không? Cho tớ một điếu! - Tôi không muốntiếp tục phân tích nữa, càng nghĩ càng thấy sợ. Tôi nghĩ liệu bản thân mình cónên có sự chuẩn bị trước không, đề phòng trường hợp nhỡ Lâm Tiểu Vĩ không chờđợi được nữa mà đưa ra yêu cầu ly hôn trước, khiến cho tôi trở tay không kịp.

Tôi mới rít được mấy hơi đã ho sặc sụa. Tề Tề vội vàngcướp lấy điếu thuốc: “Vứt đi! Làm bộ làm tịch cái gì chứ?”. Nói rồi cô xua tay:“Thôi được rồi, đừng ủ rũ thế nữa. Đàn ông trên đời này đã chết hết đâu, cùnglắm thì tóm đại lấy một thằng là được chứ gì!”.

Câu nói của Tề Tề đã gợi lên một làn sóng trong timtôi. Tôi ngửa cổ lên, dốc cạn thứ chất lỏng màu vàng cam vào trong cổ họng.Chất lỏng nhanh chóng tràn xuống dạ dày và cuối cùng lan ra toàn thân tôi.

Chị Tịnh vào từ lúc nào tôi cũng chẳng biết nữa. Lúcđó hai đứa chúng tôi đã uống cạn hai chai rượu tây, đang nhảy nhót trên ghế sôpha, lải nhải bài hát Hoa Sóng.

Chị tắt cái loa đi, chỉ vào hai đứa chúng tôi mà nói:

- Sau này mà thế này nữa thì chị không bán rượu chohai đứa chúng mày nữa đâu đấy! Hai con điên, uống như uống lấy được! - Nói xongchị liền gọi phục vụ bê cho chúng tôi hai cốc sữa.

Tôi và Tề Tề nhìn nhau, lần lượt ném micro xuống, ủ rũngồi phịch xuống ghế.

- Tổng giám đốc Vương, đang cứu chữa “thương binh” đấyà? - Một người đàn ông từ bên ngoài bước vào. Anh ta có dáng người rất cao, nếuđứng trước mặt chắc chắn sẽ chặn hết tầm nhìn của tôi. Đột nhiên tối rất muốncất cao giọng, bài hát Ôi cao nguyên Thanh Tạng.

- Chào Giám đốc Lưu! - Chị Tịnh vội vàng tiến về phíangười đàn ông đó, niềm nở nói. - Hai cô em gái của tôi uống say rồi!

- Nào, để tôi giới thiệu anh Lưu cho các cô làm quen!- Chị Tịnh vỗ mạnh vào vai hai đứa tôi, ngầm ra hiệu bảo chúng tôi phải chú ýđến điệu bộ của mình.

- Giám đốc Lưu… - Tề Tề đứng thằng người lên, bước lêntrước vài bước rồi vỗ vào vai anh ta, đắc chí nhìn chị Tịnh nói. - Không cầngiới thiệu đâu, người nổi tiếng như anh Lưu đây ai mà không biết chứ! - Nói rồiTề Tề liền thu lại nụ cười trên môi, dựa đầu vào vai anh ta, bắt chước điệu bộtrong một đoạn quảng cáo nào đó, miệng nói. - Danh nhân, dành cho người có tìnhtrong thiên hạ.

- Ai cho anh vào đây? Quen biết gì mà vào? - Tôi bựcbội nói. Nói thật lòng, tôi chẳng có chút hứng thú nào với người đàn ông này,thậm chí còn cảm thấy bực bội vì anh ta đột ngột tự ý xông vào chỗ chúng tôi.Tề Tề cũng thật là hám lợi, vừa nhìn thấy đại gia là đã mừng rơn như bắt đượcvàng rồi.

- Tên tôi là Lưu Minh Cương. - Người đàn ông đó nóirồi chìa tấm danh thiếp ra trước mặt tôi. - Sau này chúng ta sẽ quen biết mà!

Anh ta cố tình chọc tức tôi, tưởng là hàng chữ “Giámđốc Công ty xây dựng Xảo Xảo” có thể dọa được tôi sao? Tôi cứ thích khiến choanh ta mất mặt đấy! Tôi trừng mắt nhìn anh ta rồi ném cho Tề Tề.

- Cậu cầm đi!

- Ha ha ha… - Tề Tề bật cười. - Giám đốc Lưu, chắc làhụt hẫng lắm nhỉ? Y Y nhà chúng tôi thuộc loại dao chém không đứt, đừng tưởngmấy đồng bạc thối của anh có thể mua nổi! - Dựa vào trực giác của đàn bà, tôicảm thấy câu nói của Tề Tề có hàm ý sâu xa. Cụ thể là gì tôi không thể nói rõđược, chỉ biết có chút gì đó ghen tức, chút gì đó như thách thức.

Có thể là do Tề Tề uống nhiều quá nên ăn nói không lựalời. Tề Tề cũng cầm một tầm danh thiếp ra, đang định đưa thì phát hiện mình cầmnhầm, liền lảo đảo lật tung cái túi sách của mình lên.

- Anh Cương, bọn họ đều uống nhiều rồi, anh đưa họ vềnhé! - Chị Tịnh lo rằng hai đứa chúng tôi sẽ tiếp tục gây chuyện nên vội nhờ“Cao nguyên Thanh Tạng” đưa chúng tôi về.

Tôi vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh ta đang dán mắtnhìn tôi.

- Nhìn cái gì mà nhìn! - Tôi ghét nhất loại đàn ôngháo sắc, thế là liền gào lên với anh ta.

Anh ta chỉ cười cười rồi quay sang nói với chị Tịnh.

- Đấy, cô ấy coi tôi là yêu râu xanh rồi đấy!

Tề Tề vừa gọi điện thoại vừa nói:

- Anh đưa Y Y về nhà đi, tôi phải gọi bạn trai tôi đếnđón! - Nói rồi Tề Tề đi ra ngoài trước. Lúc bỏ đi hình như cô có vẻ không đượcvui. Tôi không biết là do tâm trạng hay là do mình đã uống quá nhiều nữa, giờtôi mặc kệ tất cả, vội vàng chạy đuổi theo Tề Tề, hỏi. - Cậu định vứt bỏ tớ đấyà?

Sắc mặt Tề Tề lộ vẻ khó coi:

- Tối nay cậu về nhà đi! - Nói rồi Tề Tề bỏ đi mộtmạch.

Tôi nghĩ Tề Tề làm vậy là để ép tôi về nhà, để tôi mặtđối mặt với Lâm Tiểu Vĩ. Cũng tốt, trước sau gì cũng phải đối mặt, tôi quay lạinói với người đàn ông kia:

- Thôi được, đưa tôi về nhà đi!

Anh ta lái xe rất chậm, chắc là sợ tôi có thể nôn raxe bất cứ lúc nào.

- Cô ở đâu? - Trong lúc đợi đèn đỏ, anh ta hỏi.

Tôi nhắm chặt mắt lại, cảm giác ánh mắt anh ta đanglướt trên người mình.

- Cẩm Tú Thế Gia! - Tôi thật là vô dụng, tự dưng đòibỏ nhà ra đi, giờ lại không mời mà về, toàn thân còn nồng nặc mùi rượu, LâmTiểu Vĩ sẽ nghĩ ra sao đây?

- Cãi nhau với ông xã à?

- Tôi không thích người khác tò mò chuyện riêng tư củatôi! - Tôi nói chẳng chút nể nang, lòng thầm nghĩ người đàn ông này thật vôduyên, sao cứ thích xía vào chuyện của người khác thế?

- Mua say vì đàn ông là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.Bản thân mình bị tổn thương, lại bị người đàn ông mà mình yêu sâu sắc coithường, hơn nữa còn tạo điều kiện cho những gã đàn ông khác.

- Tôi không say, càng không mua say vì đàn ông!

- Ánh mắt của cô nói cho tôi biết rằng cô đang muasay! - Anh ta đắc chí nhìn vào mắt tôi! - Cô không giấu được đâu, ánh mắt cô đãbán đứng cô rồi!

- Trong mắt tôi có gì à? - Tôi bất mãn nói, đưa taykéo cái gương chiếu hậu xuống, giả bộ tìm kiếm cái thứ mà anh ta đang nói đến.

- Đừng nhìn nữa, ánh mắt của cô, tràn đầy sự u uất vàchán nản. Thực ra rượu chỉ thích hợp với lúc vui vẻ mà thôi!

- Tôi thấy con người anh thật phiền phức! - Tôi vộivàng ngắt lời anh ta rồi quay mặt đi chỗ khác.

Anh ta chẳng buồn đếm xỉa tới sự tức tối của tôi, đạpchân vào phanh, nhìn tôi cười bảo:

- Mau xuống xe đi, đến nơi rồi!

- Cảm ơn! - Tôi miễn cưỡng nói cảm ơn vì dù sao anh tacũng đã đưa tôi về.

- Người đẹp, có rất nhiều cách giải sầu, không cứ làuống rượu. Hơn nữa những người đàn bà hút thuốc chưa chắc là những người đàn bàđẹp! - Anh ta vẫn không chịu buông tha.

Tôi chẳng buồn đếm xỉa đến anh ta, chỉ mượn rượu để xảnỗi ấm ức trong lòng bằng cách sập mạnh cửa xe của anh ta sau khi bước xuống.

Tôi nhón chân đi vào phòng ngủ, giống hệt như một têntrộm. Trong phòng một màu tối đen, tôi nghĩ chắc là anh ta đã ngủ rồi. Tôi đichân đất vào trong phòng, nhẹ nhàng như một con mèo. Trong phòng trống không,Lâm Tiểu Vĩ vẫn chưa v

Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, chẳng kịp nghĩ ngợi nhiềumà lao ngay vào nhà vệ sinh tắm rửa, đánh răng, xử lý sạch mùi rượu trên người.

Sau khi tắm rửa và đi vào phòng ngủ, tôi phát hiện ramột việc hết sức nghiêm trọng, đó là: Kể từ tối tôi bỏ nhà ra đi, Lâm Tiểu Vĩcũng không ngủ ở nhà.

Tôi hoàn toàn không suy đoán vớ vẩn. Lúc bỏ đi, tôiném váy ngủ ở trên sàn phòng ngủ, đến giờ cái áo ngủ đấy vẫn nằm nguyên trênmặt đất, cuốn tạp chí tôi đang đọc dở cũng vẫn nằm nguyên trên gối. Tôi còn nhớrất rõ hôm ấy mình đã đọc đến trang nào rồi. Giả sử anh ta lười không thèm nhặtcái áo ngủ của tôi lên thì cũng không đến nỗi gối đầu lên quyển tạp chí ấy màngủ chứ? Không chỉ có vậy, cái bàn chải khô cong, khăn mặt cứng đơ… tất cả mọithứ đều chứng minh điều đó.

Tôi nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng. Xem ra hôm nayanh ta không định về nhà.

Anh ta đi đâu nhỉ? Căn cứ vào trực giác của tôi thì cókhả năng Lâm Tiểu Vĩ đang ở nhà mẹ anh ta. Trước đây, mỗi lần chúng tôi cãinhau anh ta đều như vậy, thu dọn vài bộ quần áo rồi về nhà mẹ ở, giống như congái về nhà mẹ đẻ rồi chờ tôi gọi anh ta về nhà.

Nghĩ đến đây tôi lại thấy chán ngán. Tôi đã nuôngchiều anh ta đến mức sinh hư rồi, khiến anh ta coi đó như một thói quen, chưabao giờ tự kiểm điểm bản thân mình. Chỉ có điều lần này sẽ không như vậy, anhLâm thân mến, anh thẳng tay đánh người ta ấy vậy mà còn đợi người ta chạy đếnxin lỗi anh sao? Anh cứ đợi đấy, để xem anh đợi được đến khi nào!>

Nhìn bộ dạng của mình trong gương lúc này, tôi lạicười chua xót. Nguyên nhân gì đã khiến cho cuộc hôn nhân của tôi bỗng trở thànhmột cuộc chiến? Có thể là vì bản chất hiếu chiến, càng là người thân cận nhấtvới mình càng cảm thấy không cần phải ngụy trang, chỉ để tranh giành một cáithắng thua. Đột nhiên thấy mình thật ấu trĩ. Tôi ấu trĩ, Lâm Tiểu Vĩ cũng vậy.

Có khi tôi nghĩ rằng sự chững chạc và điềm đạm của anhta trước khi kết hôn đều là ngụy tạo. Vừa mới kết hôn đã luôn miệng kêu “Hãycho tôi tự do”, cứ như thể tôi khiến cho anh ta phải chịu nhiều ấm ức, thiệtthòi lắm vậy. Phải nhường nhịn anh ta đủ điều, không để anh ta bỏ nhà ra đi.Thật chẳng khác gì một đứa trẻ con ngỗ ngược, nhìn bên ngoài thì tưởng là đơngiản nhưng nói trắng ra đó chính là sự ích kỷ, tùy tiện của anh ta.

Xét từ góc độ của việc kết hôn, lấy một người đàn ôngkhông có trách nhiệm làm chồng là một điều đại kỵ. Đây là lỗi lầm lớn nhất củatôi.

Hồi đó tôi quyết định lấy anh ta không chỉ vì nhà anhta có tiền. Lúc ấy anh ta điềm đạm, trượng nghĩa, lại còn rất biết chăm sóc phụnữ, khác hoàn toàn với bộ dạng hiện nay. Tôi nghĩ thực ra mình giống như mộtcon rôbốt mà anh ta làm đủ trò để giành lấy cho bằng được, chơi được vài hômchán rồi lại vứt vào trong xó.

Điện thoại đột ngột đổ chuông, là một tin nhắn, ký tênlà “người vừa đưa cô về nhà”. Tôi cảm thấy thật nực cười, càng là những gã đànông thích ra vẻ càng dễ để lộ ý đồ tán tỉnh của mình, nhất là đàn ông trungniên như anh ta, vừa muốn bồ bịch lăng nhăng ở bên ngoài lại vừa không biếtsáng tạo trong cách tán tỉnh, luôn là cái phương pháp cũ rích ấy, thế mà đòinắm được trái tim của phụ nữ 8X ư?

Tề Tề từng kết bạn với một người bạn ở trên mạng, haingười nói chuyện rất hợp nhau. Lần đầu tiên gặp mặt, hai người đi hát karaoke,người đàn ông đó hát liền ba bài. Lúc hát đến bài cuối cùng, Tề Tề kéo tay tôiđi, nói:

- Đi mau thôi, tớ phát hiện tớ với anh chàng này có sựkhác biệt quá lớn!

Lúc ấy tôi thấy rất buồn cười, trong lòng thầm đắcchí: Những người bạn trên mạng của Tề Tề đều chẳng bằng một góc của Twiling.

Tôi có hai nick chat, một cái dùng cho công việc, mộtcái dùng để buôn chuyện. Thực ra buôn chuyện chẳng qua cũng chỉ là dốc bầu tâmsự mà thôi. Có người nói, con người ta đều sống với cái mặt nạ của chính mình.Trong cuộc sống thực, con người dùng tên thật và nói ra những lời dối trá.Ngược lại trong cuộc sống ảo, người ta dùng tên giả nhưng lại nói những điềuchân thật. Tôi thấy bản thân mình không thể sống mà không tâm sự, giữ mãichuyện gì đó trong lòng khiến cho tôi đứng ngồi không yên. Nhưng tôi không baogiờ kể cho những người xung quanh về những ấm ức và chán nản của mình. Tôi ghétđể cho người ta nhìn thấy nội tâm của mình, ghét bị người khác biết rõ về mình.

Tôi từng kết bạn với một người ở trên mạng, anh ấy cóthể được coi là “thính giả” trung thành nhất của tôi, có thể giữ bí mật giúptôi, từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ chú ý đến tôi, lúc nào tôi gặp khó khăn là anhlại xuất hiện kịp thời, nhưng chưa bao giờ anh đòi hỏi tôi phải chia sẻ niềmvui với anh.

Tôi online, chat với Twiling.

Twiling là một người bạn chat tôi mới quen chưa lâu,thực ra trước đây tôi không mấy ấn tượng về anh ấy. Lần nào anh ấy cũng chủđộng nói chuyện với tôi, toàn những chuyện vô vị. Về sau, sau mấy lần chiếntranh lạnh với Lâm Tiểu Vĩ, tôi m chủ động nói chuyện với anh ấy để giết thờigian. Nói cách khác, việc tôi nói chuyện với Twiling liên quan tới tần suất LâmTiểu Vĩ bỏ nhà ra đi.

Twiling chưa kết hôn, lớn hơn tôi bốn tuổi, dạy học ởmột trường huyện nhỏ ở Vân Nam. Tôi không biết diện mạo anh ấy ra sao, khôngbiết địa chỉ cụ thể và phương thức liên hệ với anh ấy thế nào, nhưng tất cảnhững điều khác về anh tôi đều nắm rõ. Tôi chưa bao giờ tiết lộ bất kỳ thôngtin nào về bản thân cho Twiling biết, kể cả tên thật cũng không nói với anh.Chỉ có điều tôi sẵn sàng kể mọi chuyện với anh, tiết lộ điều bí mật sâu kíntrong lòng. Một là bởi vì thành phố nơi anh sống gần như cách biệt hẳn với tôi.Hai là tôi cho rằng anh ấy là một người cực kỳ hiền lành, bởi vì anh ấy chưabao giờ đề nghị tôi cho xem webcam, không hỏi số điện thoại của tôi, thậm chíchẳng hỏi bất kỳ thứ gì liên quan đến tôi, chỉ chú tâm thảo luận những vấn đềmà tôi đưa ra.

Sự xuất hiện của anh ấy khiến cho tôi như tìm được chỗnương tựa. Tôi chọn cho mình cái tên Áo gấm đi đêm.

Twiling: Anh ta lại bỏ nhà đi à? (Nói rồi anh ấy gửicho tôi một cái mặt cười toe toét. Xem ra anh ấy đã nắm vững quy luật tôi nóichuyện với anh ấy rồi.)

Áo gấm đi đêm: Nếu anh mà còn cười nhạo em thì thôikhỏi phải nói chuyện nữa! (Tôi gửi lại một biểu tượng giận dữ).

Twiling: Thôi được rồi, anh không cười nữa, có phải emđang không vui không?

Áo gấm đi đêm: Đương nhiên rồi, mấy hôm trước anh tađánh em. Em cứ tưởng rằng anh ta sẽ xin lỗi em, nào ngờ anh ta thậm chí cònchẳng buồn về nhà!

Twiling: Thế em gọi điện cho anh ta đi, bảo với anh taem đã về. Có thể anh ta muốn xin lỗi nhưng mà sợ mất mặt, vì vậy mới làm căngnhư vậy!

Áo gấm đi đêm: Lần này thì không được, lòng em đãnguội lạnh, không thể nào thoải mái đối mặt với anh ta như trước đây nữa.

Twiling: Nhắn cho anh ta một cái tin cũng được, có lẽanh ta đang mong lắm đấy!

Áo gấm đi đêm: Chẳng nhẽ anh ta không biết gửi tinnhắn cho em à? Em phát hiện ra đàn ông đều như vậy, lúc nào cũng chỉ biết đợingười khác chủ động.

Twiling: Có phải đã chán anh ta rồi không?

Áo gấm đi đêm: Em chưa bao giờ yêu anh ta, anh ta rấtthô thiển. Trước khi kết hôn còn giả bộ lịch lãm. Thực ra trước khi kết hôn emđã biết anh ta rất thô tục, chỉ có điều lúc ấy em không nhận thức được rằngđiều đó sẽ trở thành nỗi ám ảnh của em.

Twiling: Em đang ám chỉ chuyện gì?

Áo gấm đi đêm: Ví dụ như chuyện chăn gối của bọnem.>

Twiling: Ờ, thế anh ta thô thế nào?

Áo gấm đi đêm: Ví dụ như anh ta thích chơi đồ chơi,lần nào cũng nhanh như tên bắn, chẳng quản ngày đêm. Rồi còn thường xuyên nhậunhẹt với đám bạn rượu của anh ta nữa.

Twiling: Chán nhỉ? Sao em không tìm cách nói chuyệnvới anh ta?

Áo gấm đi đêm: Giờ người còn chẳng thấy thì nói chuyệngì chứ?

Twiling: Cứ nói chuyện với anh ta xem sao, nói cho anhta biết em thích cái gì và không thích cái gì.

Áo gấm đi đêm: Nói thế nào? Trước khi kết hôn, mụcđích hẹn hò với anh ta là để kết hôn với anh ta. Hiện giờ mục đích đã thực hiệnđược rồi, em chẳng muốn nghĩ đến chuyện của bọn em nữa. Giờ em mới phát hiệngiữa em với anh ta có quá nhiều điểm không hợp, nguyên nhân chủ yếu là vì emkhông yêu anh ta, vì thế em không muốn quan tâm đến anh ta. Nhiều khi nhườngnhịn anh ta chẳng qua chỉ là để bảo vệ cuộc hôn nhân của bọn em mà thôi!

Twiling: Em có thấy cuộc hôn nhân này hạnh phúc không?

Áo gấm đi đêm: Không thể nói là hạnh phúc, nhưng ítnhất em cũng có được cuộc sống vật chất như ý. Nếu như không kết hôn, giờ emvẫn đang vật lộn bên bờ vực của cuộc sống nghèo khó, cũng chưa chắc vui vẻ hơnlà mấy. Con người không thể quá tham lam, chỉ có điều, cuộc sống hôn nhân vớianh ta lại tồi t tưởng quá nhiều.

Hình như Twiling có việc gì bận nên nick chat chuyểnsang chế độ im lìm.

Nick chat của Twiling đã tắt. Tôi ngồi ngây ra trướcmàn hình máy tính, chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Đã ba giờ sáng, tôi không cònmong đợi Lâm Tiểu Vĩ sẽ về nhà.

Cảm giác đầu tiên là cái giường rất to. Tôi lăn từ bênnày sang bên kia, tâm trạng bất an, nhẩm đếm đến hơn ba trăm con cừu rồi mà vẫnkhông sao ngủ được. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành mở ngăn kéo lấy ra một vỉthuốc ngủ. Ngẫm nghĩ một hồi lại thôi, nghe nói uống thuốc ngủ nhiều sẽ thànhquen, thế là tôi lại nằm xuống giường và bắt đầu đếm cừu.

Buổi sáng vừa mới tới khách sạn, Bao Tử đã gọi điệnnói rằng sếp tìm tôi có chuyện. Nghe giọng điệu hào hứng của anh ta, tôi biếtviệc thăng chức của tôi có tín hiệu tốt.

Lúc đi gặp sếp tôi tình cờ gặp Tổng giám đốc Ngô. Hômnay anh ta mặc một chiếc áo sơmi xanh thẫm, trông rất lịch lãm. Tôi chợt thấybối rối. Tề Tề trước đây thường nói tôi là một con ngốc, cứ nhìn thấy nhữngngười đàn ông lịch lãm, thành đạt và có khí chất là dán mắt vào, miệng há hốc,toàn thân cứng đờ không động đậy. Lúc này tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ừngực của mình, thế nên không thể không thừa nhận những gì Tề Tề miêu tả là hoàntoàn đúng.

Cũng may là Tổng giám đốc Ngô không để ý đến bộ dạngchảy dãi thèm thuồng của tôi. Anh ta khẽ mỉm cười chào tôi, cái lúm đồng tiền ởbên má thoắt ẩn thoắt hiện rồi nhanh chóng đi lướt qua tôi. Tôi đứng ngây ratại chỗ, toàn thân lâng lâng, hồi lâu sau mới thấy chân mình chạm

Chỉ có điều, lần đầu tiên Tề Tề nhìn thấy Tổng giámđốc Ngô cũng trợn tròn đôi mắt háo sắc lên nhìn anh ta, chẳng đứng đắn hơn tôilà mấy. Hôm ấy chúng tôi tổ chức đại hội thể thao ở khu bể bơi. Tề Tề cùng đivới tôi. Bỗng nhiên tôi nghe thấy có tiếng kêu khe khẽ ở phía sau lưng, ngoảnhđầu lại nhìn thấy Tề Tề đang bịt chặt lấy miệng, hai mắt tròn xoe, tay run runchỉ vào người đàn ông mặc bộ đồ bơi màu đen, làn da nâu bóng, thân hình sănchắc, hỏi tôi:

- Đấy… đấy… người đàn ông đấy… là ai?

Tôi lườm Tề Tề rồi kiêu ngạo nói:

- Tổng giám đốc của tớ đấy! Sao? Say nắng rồi phảikhông?

Tề Tề đờ đẫn gật đầu rồi ghé vào tai tôi nói:

- Tuyệt đấy! Cố lên, cố trở thành thư kí của anh ta.Một là lợi cho mắt, hai là sẽ đốt cháy đam mê với công việc, rất có lợi cho conđường thăng tiến của cậu!

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tề Tề, tôi bật cười thànhtiếng. Đột nhiên Tổng giám đốc Ngô nhảy xuống bể bơi bằng một tư thế cực kỳ đẹpmắt, khiến cho trái tim tôi cũng dậy sóng như cái bể bơi kia.

Nếu như Twiling có thể khiến cho tôi tìm thấy một chỗnương tựa nhưng lại ở cách đây quá xaTổng giám đốc Ngô lại gần ngay trước mắtnhưng thực chất lại xa tít chân trời. Điều này khiến cho tôi cảm thấy có chútxót xa. Những người đàn ông hoàn hảo đối với tôi mà nói luôn là những thứ chỉcó thể ngắm mà không thể chạm tới.

- Mạc Y Y, chuẩn bị xong chưa? - Giám đốc Trương bênnhân sự mỉm cười hỏi tôi. Nụ cười của anh ta có phần hơi quá, khiến cho tôi cảmthấy anh ta có “cốt cách” của một gã đàn ông háo sắc. Mặt khác, câu hỏi của anhta rất nghiêm túc, khiến cho tôi nghĩ đến Bài hát đội nhi đồng Cộng sản. Nóithực lòng, tôi rất ghét anh ta, bởi vì anh ta rất thân với Diệp Cường, khiếncho tôi cảm thấy câu nói “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” là không sai. Nhưng ghétvẫn phải giữ trong lòng, không thể hiện ra ngoài, hơn nữa anh ta lại đang báocho tôi một tin tốt lành.

- Trong lòng vẫn thấy hơi căng thẳng ạ, không biết cóthể giành thắng lợi không! - Tôi cảm thấy mỉm cười còn dễ khiến người ta đồngcảm hơn là khóc. - Hi vọng Giám đốc Trương sau này sẽ chỉ bảo tôi nhiều hơn nữaạ!

- Yên tâm đi, tỷ lệ bình chọn dân chủ của cô khá lýtưởng. Hôm qua công ty đã nhất trí thông qua việc điều đơn vị công tác cho cô.Điều này cho thấy các đồng nghiệp và lãnh đạo đều khẳng định khả năng của cô.Còn tôi, sẽ không để mọi người phải thất vọng, để cô có đủ thời gian để đàotạo. Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ được đào tạo một tuần cùng với Bào Quân, sau đósẽ chính thức được chuyển đến nhậm chức thư ký Tổng giám đốc, được nhận sự đãingộ và phúc lợi của một trợ lý chủ quản. Đây là phá lệ vì cô đấy nhé, chứ theothông lệ thì không có thời gian đào tạo đâu đấy!

- Tại sao phải phá lệ vì tôi ạ?

- Đây là ý của Tổng giám đốc Ngô. Cậu ấy muốn cẩn thậnhơn một chút vì không muốn lại có một người như cái cô Dương Dương kia nữa

Dương Dương là thư ký trước của Tổng giám đốc Ngô, đãbị cho nghỉ việc từ tháng trước. Vì một chút sơ ý mà cô ta đã đóng dấu nhầm lênhợp đồng của Tổng giám đốc Ngô, khiến cho công ty suýt chút nữa phải ra tòa.

- Vâng ạ! - Tôi thầm nghĩ: Tổng giám đốc Ngô đã có ýyêu cầu cao hơn đối với tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất căng thẳng. Nếubiết sớm thế này chi bằng cứ đứng từ xa mà nhìn anh ta có phải hơn không, dùsao thì như thế vẫn còn để lại ấn tượng tốt cho anh ta. Ngộ nhỡ đến lúc ấy lạigây ra họa lớn như cái cô Dương Dương kia thì chẳng phải anh ta sẽ đá tôi bayra khỏi cửa mà chẳng chút thương tình hay sao?

- Đừng lo! Tôi sẽ giúp cô! - Giám đốc Trương đột nhiêntrở lên dịu dàng và đa tình như Mã Cảnh Đào [3] trong phim của Quỳnh Dao.

] Một diễn viên nổi tiếng Trung Quốc.

- Cảm ơn anh! Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phépđi trước ạ! - Tôi đứng phắt dậy, hoang mang đi ra khỏi cửa.

Tôi mang theo tâm trạng hưng phấn xen lẫn căng thẳngđến văn phòng của Bao Tử. Anh ta đưa cho tôi một cuốn sổ sơ lược công việc, sauđó cho tôi xem nội dung đào tạo, toàn là cách nhận và gửi điện báo, nguyên tắckhi nói chuyện điện thoại, chiêu đãi hội nghị, phong cách công văn, quản lý hồsơ, quản lý con dấu, quản lý xe cộ… tất cả đều khiến tôi mắt tròn mắt dẹt.

- Bao Tử, sổ tay nhân công có còn không? - Lãnh Linhđứng ở bên ngoài cửa, lạnh nhạt liếc tôi rồi hỏi. - Nghe thấy gNhìn thấy ngườiđẹp là câm luôn à? - Cô ta còn đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ “người đẹp”, hàmý là trong mắt cô ta, tôi chẳng đẹp đẽ gì cho cam.

- Ờ… không còn đâu! - Hình như Bao Tử không thích LãnhLinh cho lắm, anh ta vẫn không rời mắt khỏi màn hình, nói. - Hình như lúc trướcphát cho mỗi người một cuốn rồi!

- Ừ, thế thì thôi! - Lãnh Linh nói rồi liền xoay ngườibỏ đi. Tôi nghe thấy Bao Tử lầm bầm:

- Hừ, hách dịch cái gì chứ?

Tôi không nói gì, đợi cho đến khi tiếng gót giày caogót nên xuống sàn xa dần.

- Nhìn cô ta thật là ngứa mắt! - Bao Tử bĩu môi nói. -Cảnh giác với kẻ tiểu nhân không những phải tránh xa mà còn phải đề phòng nữađấy!

Tôi ngây người nhìn Bao Tử:

- Thôi được rồi, có gì thì cứ trút lên tôi đây này!

Suốt cả buổi chiều, trong đầu tôi toàn là quá tr cácvấn đề nghiệp vụ. Bao Tử nói học vẹt thế này không ăn thua, phải liên hệ vớithực tiễn mới thành thạo được. Tôi nhìn cái miệng nói như bắn liên thanh củaanh ta mà chỉ muốn lấy băng dính dính ngay nó lại. Lúc hết giờ làm, ra thangmáy lại vô tình gặp Lãnh Linh. Cô ta vừa nhìn thấy tôi liền đứng xích ra cầuthang bên cạnh, ra vẻ “không đội trời chung” với tôi.

Về đến nhà, toàn thân tôi rã rời. Trong nhà vẫn chỉ cómột mình tôi, điện thoại của Tề Tề lại đang tắt máy. Tôi vốn dĩ định ăn cơm vớicô ấy nhưng về sau lại hủy, đành phải giải quyết việc ăn uống bằng một gói mỳăn liền.

Lâm Tiểu Vĩ, rốt cuộc bao giờ anh mới về nhà? Ngọn lửatrong lòng tôi bùng lên, suýt chút nữa là tôi đã ném phăng cái điều khiển từ xatrong tay đi.

Lúc đi gặp sếp tôi tình cờ gặp Tổng giám đốc Ngô. Hômnay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi xanh sẫm, trông rất lịch lãm. Tôi chợt thấybối rối. Tề Tề trước đây thường nói tôi là một con ngốc, cứ nhìn thấy nhữngngười đàn ông lịch lãm, thành đạt và có khí chất là dán mắt vào, miệng há hốc,toàn thân cứng đờ không động đậy. Lúc này tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ừngực của mình, thế nên không thể không thừa nhận những gì Tề Tề miêu tả là hoàntoàn đúng.

Cũng may là Tổng giám đốc Ngô không để ý đến bộ dạngchảy dãi thèm thuồng của tôi. Anh ta khẽ mỉm cười chào tôi, cái lúm đồng tiền ởbên má thoắt ẩn thoắt hiện rồi nhanh chóng đi lướt qua tôi. Tôi đứng ngây ratại chỗ, toàn thân lâng lâng, hồi lâu sau mới thấy chân mình chạm đất.

Chỉ có điều, lần đầu tiên Tề Tề nhìn thấy Tổng giámđốc Ngô cũng trợn tròn đôi mắt háo sắc lên nhìn anh ta, chẳng đứng đắn hơn tôilà mấy. Hôm ấy chúng tôi tổ chức đại hội thể thao ở khu bể bơi. Tề Tề cùng đivới tôi. Bỗng nhiên tôi nghe thấy có tiếng kêu khe khẽ ở phía sau lưng, ngoảnhđầu lại nhìn thấy Tề Tề đang bịt chặt lấy miệng, hai mắt tròn xoe, tay run runchỉ vào người đàn ông mặc bộ đồ bơi màu đen, làn da nâu bóng, thân hình sănchắc, hỏi tôi:

- Đấy… đấy… người đấy… là ai?

Tôi lườm Tề Tề rồi kiêu ngạo nói:

- Tổng giám đốc của tớ đấy! Sao? Say nắng rồi phảikhông?

Tề Tề đờ đẫn gật đầu rồi ghé vào tai tôi nói:

- Tuyệt đấy! Cố lên, cố trở thành thư ký của anh ta.Một là lợi cho mắt, hai là sẽ đốt cháy đam mê với công việc, rất có lợi cho conđường thăng tiến của cậu!

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tề Tề, tôi bật cười thànhtiếng. Đột nhiên Tổng giám đốc Ngô nhảy xuống bể bơi bằng một tư thế cực kỳ đẹpmắt, khiến cho trái tim tôi cũng dậy sóng như cái bể bơi kia.

Nếu như Twiling có thể khiến cho tôi tìm thấy một chỗnương tựa nhưng lại ở cách đây quá xa thì Tổng giám đốc Ngô lại gần ngay trướcmắt nhưng thực chất lại xa tít chân trời. Điều này khiến cho tôi cảm thấy cóchút xót xa. Những người đàn ông hoàn hảo đối với tôi mà nói luôn là những thứchỉ có thể ngắm mà không thể chạm tới.

- Mạc Y Y, chuẩn bị xong chưa? – Giám đốc Trương bênnhân sự mỉm cười hỏi tôi. Nụ cười của anh ta có phần hơi quá, khiến cho tôi cảmthấy anh ta có “cốt cách” của một gã đàn ông háo sắc. Mặt khác, câu hỏi của anhta rất nghiêm túc, khiến cho tôi nghĩ đến Bài hát đội nhi đồng Cộng sản. Nóithực lòng, tôi rất ghét anh ta, bởi vì anh ta rất thân với Diệp Cường, khiếncho tôi cảm thấy câu nói “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” là không sai. Nhưng ghétvẫn phải giữ trong lòng, không thể thể hiện ra ngoài, hơn nữa anh ta lại đangbáo cho tôi một tin tốt lành.

- Trong lòng vẫn thấy hơi căng thẳng ạ, không biết cóthể giành thắng lợi không! – Tôi cảm thấy mình cười còn dễ khiến người ta đồngcảm hơn là khóc. – Hi vọng Giám đốc Trương sau này sẽ chỉ bảo tôi nhiều hơn nữaạ!

- Yên tâm đi, tỷ lệ bình chọn dân chủ của cô khá lýtưởng. Hôm qua công ty đã nhất trí thông qua việc điều đơn vị công tác cho cô.Điều này cho thấy các đồng nghiệp và lãnh đạo đều khẳng định khả năng của cô.Còn tôi, sẽ không để mọi người phải thất vọng, để cô có đủ thời gian để đàotạo. Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ được đào tạo một tuần với Bào Quân, sau đó sẽchính thức được chuyển đến nhậm chức thư ký Tổng giám đốc, được nhận sự đãi ngộvà phúc lợi của một trợ lý chủ quản. Đây là phá lệ vì cô đấy nhé, chứ theothông lệ thì không có thời gian đào tạo đâu đấy!

- Tại sao phải phá lệ vì tôi ạ?

- Đây là ý của Tổng giám đốc Ngô. Cậu ấy muốn cẩn thậnhơn một chút vì không muốn lại có một người như cái cô Dương Dương kia nữa.

Dương Dương là thư ký trước của Tổng giám đốc Ngô, đãbị cho nghỉ việc từ tháng trước. Vì một phút sơ ý mà cô ta đã đóng dấu nhầm lênhợp đồng của Tổng giám đốc Ngô, khiến cho công ty suýt chút nữa phải ra tòa.

- Vâng ạ! – Tôi thầm nghĩ: Tổng giám đốc Ngô đã có ýyêu cầu cao hơn đối với tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất căng thẳng. Nếubiết sớm thế này chi bằng cứ đứng từ xa mà nhìn anh ta có phải hơn không, dùsao thì như thế vẫn còn để lại ấn tượng tốt cho anh ta. Ngộ ngỡ đến lúc ấy lạigây ra họa lớn như cái cô Dương Dương kia thì chẳng phải anh ta sẽ đá tôi bayra khỏi cửa mà chẳng chút thương tình hay sao?

- Đừng lo! Tôi sẽ giúp cô! – Giám đốc Trương đột nhiêntrở nên dịu dàng và đa tình như Mã Cảnh Đào[1] trong phim của Quỳnh Dao.

[1] Một diễn viên nổi tiếng Trung Quốc.

- Cảm ơn anh! Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phépđi trước ạ! – Tôi đứng phắt dậy, hoang mang đi ra khỏi cửa.

Tôi mang theo tâm trạng hưng phấn xen lẫn căng thẳngđến văn phòng của Bao Tử. Anh ta đưa cho tôi một cuốn sổ sơ lược công việc, sauđó cho tôi xem nội dung đào tạo, toàn là cách nhận và gửi điện báo, nguyên tắckhi nói chuyện điện thoại, chiêu đãi hội nghị, phong cách công văn, quản lý hồsơ, quản lý con dấu, quản lý xe cộ… tất cả đều khiến tôi mắt tròn mắt dẹt.

- Bao Tử, sổ tay nhân công có còn không? – Lãnh Linhđứng ở bên ngoài cửa, lạnh nhạt liếc tôi rồi hỏi. – Nghe thấy gì chưa? Nhìnthấy người đẹp là câm luôn à? Cô ta còn đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ “ngườiđẹp”, hàm ý là trong mắt cô ta, tôi chẳng đẹp đẽ gì cho cam.

- Ờ… không còn đâu! – Hình như Bao Tử không thích LãnhLinh cho lắm, anh ta vẫn không rời mắt khỏi màn hình, nói. – Hình như lúc trướcphát cho mỗi người một cuốn rồi!

- Ừ, thế thì thôi! – Lãnh Linh nói rồi liền xoay ngườibỏ đi. Tôi nghe thấy Bao Tử lầm bầm:

- Hừ, hách dịch cái gì chứ?

Tôi không nói gì, đợi cho đến khi tiếng gót giày caogót nện xuống sàn xa dần.

- Nhìn cô ta thật là ngứa mắt! – Bao Tử bĩu môi nói. –Cảnh giác với kẻ tiểu nhân không những phải tránh xa mà còn phải đề phòng nữađấy!

Tôi ngây người nhìn Bao Tử:

- Thôi được rồi, có gì thì cứ trút lên tôi đây này!

Suốt cả buổi chiều, trong đầu tôi toàn là quá trìnhvới các quy tắc xử lý các vấn đề nghiệp vụ. Bao Tử nói học vẹt thế này không ănthua, phải liên hệ với thực tiễn mới thành thạo được. Tôi nhìn cái miệng nóinhư bắn liên thanh của anh ta mà chỉ muốn lấy băng dính dính ngay nó lại. Lúchết giờ làm, ra thang máy lại vô tình gặp Lãnh Linh. Cô ta vừa nhìn thấy tôiliền đứng xích ra cầu thang bên cạnh, ra vẻ “không đội trời chung” với tôi.

Về đến nhà, toàn thân tôi rã rời. Trong nhà vẫn chỉ cómột mình tôi, điện thoại của Tề Tề lại đang tắt máy. Tôi vốn dĩ định ăn cơm vớicô ấy nhưng về sau lại hủy, đành phải giải quyết việc ăn uống bằng một gói mỳăn liền.

Lâm Tiểu Vĩ, rốt cuộc bao giờ anh mới về nhà? Ngọn lửatrong lòng tôi bùng lên, suýt chút nữa là tôi đã ném phăng cái điều khiển từ xatrong tay đi.

Xem ra chỉ cần tôi có ý định cả đời này không gọi điệnthì anh ta cũng định cả đời ở bên ngoài.

M tối, tôi lên mạng tìm Twiling. Nick của anh ấy đangsáng, hình như đã chờ tôi lâu lắm rồi.

Twiling: Lên rồi à?

Áo gấm đi đêm: Ừ.

Áo gấm đi đêm: Hôm nay em có tin vui muốn nói với anh!

Twiling: Nói anh nghe xem nào!

Áo gấm đi đêm: Hôm nay em chính thức được cất nhắc lênlàm thư ký Tổng giám đốc, được tăng lương rồi.

Twiling: Thế hả? Chúc mừng em!

Áo gấm đi đêm: Chỉ có điều em không dám chắc, khôngbiết mình có thể làm tốt không. Hôm nay cả ngày ngồi đào tạo, cảm thấy côngviệc khó hơn mình tưởng nhiều!

Twiling: Em thích nghi rất nhanh, chẳng mấy chốc sẽquen thôi, anh tin là em sẽ làm được!

Áo gấm đi đêm: Đối với em đó là chuyện đáng mừng, giờem cần có một công việc bận rộn!

Twiling: Tại sao?

Áo gấm đi đêm: Bận rộn sẽ không có thời gian nghĩ đếnchuyện của em với anh ta nữa. Hôm nay anh ta vẫn không về nhà, không biết làđang ở đâu!

Twiling: Tại sao không báo tin mừng này cho anh tabiết? Có thể anh ta đang đợi điện thoại của em đấy!

Áo gấm đi đêm: Anh ta sẽ không chia sẻ niềm vui với emđâu. Anh ta càng không về em càng thấy anh ta xa lạ.

Áo gấm đi đêm: À phải rồi, hôm nay sếp em rất đẹptrai, lại cực kỳ đứng đắn, khiến cho em có cảm giác thèm được anh ấy ôm ấp!

Twiling: ThYêu anh ta rồi chứ gì?

Áo gấm đi đêm: Thế thì không dám, giờ em chỉ muốnnhanh chóng quen việc, không làm anh ấy thất vọng!

Twiling: Thế là em cũng chấp nhận hi sinh vì người đànông mà mình thích đấy!

Áo gấm đi đêm: Đàn bà đều như thế mà!

Twiling: Thế còn anh thì sao? Em sẵn sàng hi sinh vìanh chứ?

Twiling: Anh đùa thôi, em có thể từ chối trả lời.

Áo gấm đi đêm: Anh là người đàn ông duy nhất có thểmang lại cảm giác an toàn cho em. Nói thật lòng, em cảm thấy người mà mình cóthể nương tựa ngày càng ít đi.

Twiling: Nhưng anh có gì để cho em dựa dẫm đâu?

Áo gấm đi đêm: Cái em nói chính là tinh thần kìa. Mỗitối cô đơn, không có anh em sẽ rất sợ, sợ như đang nhìn thấy thời điểm chết củamình vậy!

Câu nói này của tôi khiến cho Twiling hoảng sợ, thếnên nick của anh ấy ban nãy hãy còn sáng mà giờ thì tắt ngấm, cứ như thể anh ấysợ tôi sẽ đâm đầu vào máy tính, sau đó lao về phía anh ấy để cho anh “cái đó”.Thực ra tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại nói như vậy, nghĩ lại cũng thấy cóchút vô duyên, bởi vì mặc dù giữa tôi và Twiling không hề có bí mật nào nhưngcả hai chưa thân thiết đến mức độ ấy. Có lẽ là bởi vì Lâm Tiểu Vĩ đã khiến tôihụt hẫng quá, nỗi đau đớn trong lòng khiến cho tôi muốn tự chôn vùi bản thânmình.

Tôi nghĩ đến chuyện tình một đêm nhưng Twiling khôngmuốn cho tôi cơ hội ấy. Nhưng hiện giờ tôi thực sự cần một nơi để nương tựa.

Tôi nằm mơ suốt cả đêm, đến sáng tỉnh dậy đầu óc vẫncòn thấy mệt mỏi.

Đến khách sạn, tìm Bao Tử, tiếp tục đào tạo. Khách sạngiờ đối với tôi mà nói vô cùng khô khan, nhưng lại không thể>

Đến chiều thì tôi thực sự không chịu nổi nữa, ỉ ôi nănnỉ. Bao Tử cho tôi nghỉ nửa ngày, miệng giả vờ ho sù sụ để chứng minh cho BaoTử thấy rằng tôi đã bị cảm. Bao Tử miễn cưỡng đồng ý, chỉ có điều anh ta vẫnkhông quên giao cho tôi một đống bài tập, yêu cầu hai ngày nữa phải nộp một bảnkế hoạch phát triển khách sạn.

Tôi gật đầu như bổ củi, hứa với Bao Tử sẽ hoàn thànhbài tập anh ta giao phó. Tiếp theo đó, tôi lao nhanh xuống lầu, chặn một chiếctaxi rồi phi như bay về nhà.

Thực ra sức khỏe tôi vẫn ổn, chỉ có điều tôi không saobình tĩnh để suy nghĩ được. Tôi nghĩ chuyện của tôi với Lâm Tiểu Vĩ ngày nàochưa được giải quyết thì ngày đó tôi không còn tâm trí nào để làm việc khác.

Nửa đêm hôm qua, chắc khoảng hai giờ sáng, Tề Tề nhắntin đánh thức tôi. Cô ấy hỏi người đàn ông của tôi đã về chưa.

Tôi nhắn lại: Chưa.

Cô ấy bảo: Cậu coi chừng, tớ nghi ngờ anh ta có điềugì mờ ám đấy!

Câu nói của Tề Tề chẳng khác gì một quả lựu đạn némvào đầu tôi, khiến cho tôi hốt hoảng không biết phải làm sao. Tôi gọi điệnthoại cho Tề Tề, hỏi cô ấy nói vậy là có ý gì. Tề Tề ấp úng nói không có ý gì,chỉ là linh cảm thấy có điều gì đó không hay và bảo tôi:

- Y Y, cậu đừng làm căng nữa, sớm muộn gì anh ta cũnggây ra chuyện mất!

Đây là lần đầu tiên Tề Tề úp úp mở mở với tôi như vậy.Tôi nghĩ chắc chắn cô ấy đã nhìn thấy cái gì đó. Một luồng khí lạnh toát baotrùm lấy tôi, làm toàn thân tôi nổi gai ốc, tôi rùng mình ớn lạnh. Tôi đưa mắtnhìn quanh, căn phòng rộng rãi, những đồ gia dụng đắt tiền, tất cả những thứnày bắt buộc phải thuộc về tôi. Tôi lại ngẩng đầu, nhìn bức ảnh cưới của chúngtôi. Tôi của hai năm trước đang hạnh phúc nép vào vòng tay của Lâm Tiểu Vĩ,cùng anh ta nhìn về phương xa, chờ đợi một tương lai tươi sáng.

Một tương lai tươi sáng… nếu như lâm Tiểu Vĩ rời xatôi, tương lai liệu có còn tươi sáng>

Đột nhiên tối thấy rất buồn ngủ, trái tim đập thìnhthịch, đầu óc mơ hồ… tôi mơ hồ nhìn thấy Lâm Tiểu Vĩ đang trần như nhộng vớimột người đàn bà ở trên giường, nhếch mép cười khinh bỉ với tôi.

Nhà, tất cả là của tôi, cho dù sắp thành một cái vỏbọc trống rỗng thì tôi cũng vẫn không muốn mất đi.

Loạn, thực sự loạn rồi! Trên bàn là mấy quả táo héo,những cái vỏ túi đựng đồ ăn vặt, dao gọt hoa quả, khăn giấy, cốc, hai ba cuốnsách, bút chì, sạc điện thoại… đủ thứ linh tinh. Trên ghế salông là một đốngquần áo đã phơi khô, đằng sau lưng ghế còn treo một cái áo khoác mấy thángtrước Lâm Tiểu Vĩ đã thay ra, chuẩn bị mang đi giặt là. Lúc này nó như đangngao ngán nhìn tôi, như muốn nói với tôi rằng: Tôi mà còn không được mang đigiặt là đến màu thu đến nơi rồi! Sàn nhà không được lau chùi, trên mặt bàn uốngnước loang lổ không biết là nước cà chua hay là nước dưa hấu, bụi bặm bám đầy.Tivi cũng bị phủ một lớp bụi, còn cả rèm cửa, điện thoại bàn, máy lọc nước… đãrất lâu rồi không có người lau dọn.

Nơi đây có giống một cái nhà không?

Tôi chuẩn bị quét dọn phòng, phải làm thôi! Cùng lúcấy, tôi gần như chẳng hề do dự, nhanh nhẹn ấn nút gọi đến số của Lâm Tiểu Vĩ.

Điện thoại đổ chuông hai hồi thì đầu bên có người nghemáy, nhưng không lên tiếng.

- Là em đây! – Tôi nói.

- Ừ.

- Tối nay về nhà đi, em thấy chúng ta cần nói chuyện!– Nói ra rồi tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Có vẻ anh ta không quen lắm với sự dịu dàng của tôi.Im lặng mấy giây mới lên tiếng:

- Muộn một chút có được không? Anh đang ở Tam Á, sẽlên chuyến bay tối!

- Anh đi công tác à? – Tôi có chút ngạc nhiên.>

- Ừ, anh vẫn đang ở khách sạn! – Nói rồi, anh ta dườngnhư muốn chứng minh cái gì đó, có phần hơi nôn nóng nhưng vẫn tỏ vẻ thoải máinói. – Anh với trưởng phòng Uông. Máy anh sắp hết pin rồi, anh lấy máy bàn củakhách sạn gọi cho em nhé!

Vài phút sau, điện thoại hiện lên một số điện thoạidài, đúng là từ Hải Nam. Tiếp theo đó là tiếng cười sang sảng của trưởng phòngUông vang lên trong điện thoại:

- Sao, đi công tác với anh mà em cũng không yên tâm à?

- Sao lại không yên tâm? Đi với anh là em yên tâm nhấtđấy! – Tôi vui vẻ nói.

Tôi vui thật. Theo như những hiểu biết của tôi về LâmTiểu Vĩ, cuộc điện thoại này là do anh ta cố ý sắp đặt, một là để chứng minhmấy ngày nay anh ta thực sự đi công tác ở Tam Á, không về nhà cũng là vì lý docông việc. Hai là để chứng minh anh ta thực sự đang ở với trưởng phòng Uông chứkhông phải là dẫn theo bồ nhí.

Tôi xoay xoay ba vòng rồi thả mình xuống ghế salông,thầm rủa mình nhạy cảm, đa nghi, yếu đuối, lo bò trắng răng, cả tin… nói tómlại chuyện này không hề tồi tệ như tôi vẫn tưởng tượng.

Người giúp việc theo giờ được tôi thuê đến hôm nay làmột chị ngoài bốn mươi. Tôi rất muốn nói chuyện với chị ấy một lát để chia sẻsự phấn khích và vui mừng trong lòng. Nhưng chị ấy nói công ty có quy địnhkhông được nói chuyện trong khi đang làm việc. Tôi nghĩ cũng phải, người ta làmviệc không thôi cũng đủ mệt lắm rồi, còn sức đâu mà nói chuyện với tôi nữa!

Tôi đành phải vào phòng đọc sách, thầm nghĩ: Đợi quétdọn nhà cửa xong tôi sẽ ra ngoài mua ít đồ ăn về rồi về nhà tắm rửa, thay quầnáo.

Vừa mới bật máy tính lên đã thấy Tề Tề gọi đến, hẹntôi ra ngoài ăn cơm, nói là dẫn tôi đi gặp một người đẹp.

- Hôm nay thì không được rồi, Lâm Tiểu Vĩ sắp về! –Tôi nói.

- Làm hòa rồi à? – Giọng của Tề Tề nhẹ nhõm và vuimừng.

- Ừ, tớ đã bắt đầu chiến dịch bảo vệ gia đình rồi! –Tôi đắc chí nói.

- Thôi đi, không nhờ có chiều hôm qua của tớ thì cậucó chịu chủ động như thế không? – Tề Tề còn đắc chí hơn tôi.

Tôi chợt sực tỉnh rồi mừng thầm trong lòng. Nói nhưvậy có nghĩa là hoàn toàn không có chuyện ngoại tình! Tôi nói:

- Bố khỉ, ngày mai tớ mời cậu ăn cơm, bào ngư hay gìcũng được hết!

Lên mạng, Twiling vẫn online, tôi vui mừng nói cho anhấy biết chồng tôi sẽ về nhà tối nay.

Twiling: Làm hòa rồi à? (anh ta gửi cho tôi một cáibiểu tượng ngạc nhiên.)

Áo gấm đi đêm: Có thể coi là vậy. Chỉ có điều nhữngvấn đề em lo đều không có.

Twiling: Em lo cái gì?

Áo gấm đi đêm: Lo anh ta ngoại tình, sau này không cầnem nữa, đòi ly hôn với em.

Twiling: Nói như vậy có nghĩa là em yêu anh ta, khôngnỡ rời bỏ anh ta?

Áo gấm đi đêm: Không phải, rời khỏi anh ta sẽ phải trởlại với cuộc sống nghèo khó trước đây. Đối với em mà nói thì kết hôn với anh talà sự đảm bảo cuộc sống cho em.

Twiling: Em chỉ yêu tiền của anh ta ư?

Áo gấm đi đêm: Đương nhiên, nếu không sao em phải lấyanh ta. Có phải anh cảm thấy em rất thực dụng không?

Twiling: Không nói được, dường như anh không hiểu lắmvề phụ nữ. Thỉnh thoảng nghĩ rằng họ rất đơn giản nhưng nhiều lúc cảm thấy rấtđáng sợ!

Áo gấm đi đêm: Anh đang nói em phải không?

Twiling: Không phải, anh chỉ cảm thấy chồng em rấtđáng thương!

Áo gấm đi đêm: Đó là bởi vì anh là đàn ông. Thực rachẳng có gì đáng thương cả, chẳng phải anh ta đã có được tuổi xuân tươi đẹpnhất của em hay sao? Hơn nữa em đang cố gắng để yêu anh ta đây. Đàn bà một khiđã gả cho một người đàn ông, lâu dần rồi cũng sẽ yêu chồng mình. Cho dù khôngcó tình yêu thì ít ra cũng có tình nghĩa, có gì khác biệt đâu chứ?

Twiling: Bọn em làm hòa rồi, sau này chắc sẽ ít thờigian nói chuyện với anh nhỉ? Liệu có quên anh không?

Áo gấm đi đêm: Mãi mãi không bao giờ quên, trong timem, anh quan trọng hơn anh ta nhiều.

Twiling: Cái gì? Anh chỉ là một người bạn chat chưatừng gặp mặt, trong khi đó anh ta là chồng của em đấy!

Áo gấm đi đêm: Bề mặt thì là vậy, nhưng trong lúc emhụt hẫng nhất, không nơi nương tựa, người ở bên cạnh em chính là anh. Còn nữa,em đã từng nói em không yêu anh ta.

Twiling: Hôm nay nói tới đây thôi,anh out đây, phải đihọp lớp rồi.

Nick của Twiling tắt phụt. Tôi nhìn lên đồng hồ, nếunhư máy bay không bị trì hoãn thì giờ này chắc đã cất cánh rồi. Tôi nằm ngả raghế salông một lúc rồi lê vào nhà bếp nấu chút cháo. Lâm Tiểu Vĩ mỗi lần đi máybay về đều kêu dạ dày khó chịu, đòi tôi phải nấu cháo cho anh ta. Nhưng lần nàotôi cũng lười không làm, lần này nhất định phải cho anh ta một điều bất ngờ.

Chỉ có điều sự việc không được thuận lợi như tôi tưởngtượng. Tám giờ tối, cũng là lúc nồi cháo tôi ninh trên bếp bắt đầu thơm phức,Lâm Tiểu Vĩ nhắn cho tôi một cái tin, nói rằng cục trưởng mời anh ta ăn cơm ởbên ngoài, có thể rất muộn anh ta mới về, bảo tôi không phải chờ anh ta.

Đọc xong tin nhắn tôi liền thấy không vui, gần như lầnnào cũng như vậy, chỉ cần tôi chẩn bị gì đó với tâm trạng hân hoan, vui vẻ là ynhư rằng đến lúc quan trọng lại bị anh ta cho leo cây, mâu thuẫn lúc nào cũngbị đẩy lên cao trào vào chính những lúc như thế này.

Chồng tôi kể từ ngày lấy nhau cho đến giờ không biếtđã cãi nhau bao nhiêu bận mà lần nào cũng chỉ là vì những chuyện nhỏ nhặt. TềTề khuyên tôi, nếu như đã lấy hôn nhân làm bàn đạp cho cuộc sống vật chất thìcòn chú trọng tình cảm quá làm gì? Nhìn tôi bây giờ, xe có rồi, nhà có rồi, bốmẹ Lâm Tiểu Vĩ mặc dù không hài lòng về tôi nhưng cũng cho chúng tôi một cửahàng, tiền thuê hàng tháng đều do tôi thu, một năm cũng được mấy trăm nghìn tệ,thế là được rồi. Biết bao nhiêu bạn học và đồng nghiệp của tôi đến giờ vẫn còntay trắng, ấy vậy mà chẳng phải họ vẫn sống đấy thôi.

Nghĩ thế nên tôi liền nhắn lại cho Lâm Tiểu Vĩ: Anh cứăn đi, em chờ anh.

Phim truyền hình bây giờ còn không hay bằng quảng cáo,toàn là những bi kịch về cuộc sống hôn nhân gia đình, tôi xem cái gì cũng thấycứ như đang nói về mình vậy. Tề Tề gọi điện đến hẹn tôi ra ngoài uống bia, tôinói thôi không đi, buổi tối còn có một cuộc hẹn quan trọng.

Kim đồng hồ chỉ đến mười hai rưỡi đêm rồi mà Lâm TiểuVĩ vẫn chưa về nhà. Theo lý mà nói thì anh ta phải ăn xong từ lâu rồi. Thỉnhthoảng có xe đi ngang qua, tôi còn tưởng là anh ta đã về, thế là liền lao nhưbay ra ban công, nhưng không phải. Lại một chiếc xe qua, vẫn không phải. Cuốicùng, tôi ngồi luôn ở bên ban công, nhìn chăm chăm vào con đường dài phía đốidiện.

Tôi không chịu được nữa liền gọi điện đến máy của anhta.

Tắt máy.

Lại là tắt máy. Tôi bực bội ném phăng cái điện thoạilên ghế salông.

Tôi chợt có linh cảm không lành, vội vàng tìm số củatrưởng phòng Uông và gọi cho anh ta. Còn chưa kịp mở miệng thì anh ta đã nói:

- Tôi còn đang thắc mắc vì sao cậu tắt máy, hóa ra làvề nhà với vợ à?

Trưởng phòng Uông tưởng tôi là Lâm Tiểu Vĩ>

- Cục trưởng Chiêu lúc tối còn hỏi vì sao cậu khôngđi, thẳng ranh, chỉ biết mỗi vợ thôi! Tôi đang lái xe, không nói nữa, ngày maisẽ gửi hóa đơn cho cậu! – Trưởng phòng Uông hình như đã uống khá nhiều nên nóirất to, cũng chẳng quan tâm xem là đối phương tìm anh ta có việc gì. Chỉ cóđiều, tôi đã có thể khẳng định chắc nịch rằng, tin nhắn lúc tối của Lâm Tiểu Vĩhoàn toàn là bịa đặt, anh ta không muốn về nhà.

Tại sao anh ta phải lừa tôi? Rõ ràng ban nãy vẫn cònrất ổn mà, đột nhiên sao lại trở mặt nhanh vậy?

Tôi đứng thần người bên ban công, đầu óc rối loạn,từng gương mặt lạ lùng lướt đi trước mắt tôi. Không biết nghĩ thế nào mà tôilại nhắn tin cho Lâm Tiểu Vĩ, bảo anh ta rằng tối nay tôi phải đến khách sạntrực, không về nhà được, bảo anh ta chú ý sức khỏe, về nhà sớm.

Tôi gọi điện cho Tề Tề, hỏi xem cô ấy đang ở đâu. TềTề nói đang chuẩn bị về nhà, tôi bảo Tề Tề đừng về, tôi sẽ qua đó ngay.

Phụ nữ ngồi cà phê đến quá nửa đêm không về phần lớnđều thuộc diện cô đơn. Tôi ngồi ghế đối diện với Tề Tề, ủ rũ nói:

- Lâm Tiểu Vĩ không còn yêu tớ nữa, nói rằng tối naysẽ về xong lại lừa tớ!

Nói rồi tôi mới nhớ ra đây là câu mà Tề Tề ghét nghenhất. Cô ấy luôn cho rằng hôn nhân không thể nào hoàn mỹ.

Quả nhiên, Tề Tề trợn mắt lườm tôi:

- Cậu đến là vì chuyện này à?

Tôi cúi đầu, không dám nhìn Tề Tề.

- Vớ vẩn! – Tề Tề rít mạnh điếu thuốc lá. – Tớ tưởnganh ta lại đánh cậu nữa chứ.

- Đừng nhắc đến chuyện này nữa có được không hả? -Giọng điệu của tôi không lọt tai cho lắm. - Có phải cậu đang tiếc vì tớ khôngbị anh ta treo lên xà nhà mà đánh đập không hả?

- Tớ bảo cậu chớ có tự tìm phiền phức nữa! Chẳng phảibây giờ cậu vừa mới đổi công việc hay sao? Một sự bắt đầu mới đang chờ đợi cậu,đó mới là thứ cậu cần phải nghĩ! - Nói rồi Tề Tề đột nhiên ngừng lại, ngẫm nghĩvài giây rồi nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc. - Chỉ có điều tớ đang nghĩ, lần nàytại sao anh ta lại làm căng như vậy? Giống như là mình có lý lắm ấy!

Tôi thở dài, thẩn mặt ra nhìn Tề Tề.

- Có phải anh ta đã biết chuyện anh ta không nên biếtkhông? Ý của tớ là, cậu có người đàn ông khác ở bên ngoài chẳng hạn? - Tề Tề tỏvẻ hoang mang.

Máu nóng trong người tôi dồn cả lên đầu:

- Cậu nói thế là có ý gì? Tớ là người thế nào chẳngnhẽ cậu còn không biết à? Tại sao hôn nhân của hai người vừa nảy sinh rắc rốilà cậu nghĩ ngay đến mọi vấn đề đều là do người đàn bà thế hả? Cậu cũng là đànbà đấy!

- Tớ chỉ đang phân tích thôi mà. Không có gì thì khôngcó, cậu làm gì mà gay gắt thế? - Tề Tề thấy tôi tức giận liền cúi đầu lẩm bẩm.

- Tớ bây giờ sắp bị anh ta giày vò đến phát điên rồi.Chẳng biết anh ta nghĩ gì, cũng chẳng biết anh ta có phải đã có bồ ở bên ngoàikhông nữa? - Tôi ôm hai vai mình, mệt mỏi thả người xuống ghế sô pha.

- Xem ra cậu vẫn còn may mắn chán! Chỉ có điều cậuphải nghĩ thoáng hơn một chút, cho dù đàn ông có bao nhiêu người đàn bà thìchẳng phải cậu vẫn là vợ hợp pháp của anh ta sao? Đàn ông bây giờ toàn như vậy,nhắm mắt mà cho qua đi! Các hoàng hậu thời xưa đều chấp nhận, sao cậu lại khôngchấp nhận được? Nói đi cũng phải nói lại, nếu cậu ly hôn với anh ta thì cậu đãlà hàng second-hand rồi, ai dám đảm bảo cậu sẽ tìm được một người đàn ông cótiền khác? Đàn ông không có tiền cậu có chịu không? Phụ nữ thời nay thay vì tìmmột thằng chồng nghèo kiết xác để mà chịu đói rét thì thà chịu ấm ức mà ở vớimột thằng có tiền còn hơn!

Tôi nhìn Tề Tề, không nói được nửa lời. Trước đây tôitừng ra sức gieo rắc quan niệm hôn nhân vì tiền cho cô ấy, giờ lại đến lượt côấy lấy chuyện này ra để giáo huấn>

- Không phải là cậu đã tìm được bến đỗ tiếp theo rồiđấy chứ? - Đột nhiên Tề Tề cười tinh quái.

- Chuyện này không cần thiết. Mạc Y Y tớ nói thế nàocũng là loại gái đẹp, hồi đầu đám đàn ông trồng cây si cứ phải xếp hàng dài. Tớkết hôn rồi bọn họ biến hết, nhưng tớ mà ly hôn xong bọn họ lại chẳng kéo đếnthành đàn ấy chứ! - Nói xong tôi thấy hụt hơi, cảm giác như thiếu không khí.

Lúc ra khỏi cửa hàng cà phê đã là hai giờ sáng, tôicảm thấy có hơi hối hận vì đã đến đây.

Đến chân cầu thang của tòa nhà, tôi chợt phát hiện đèntrong nhà đang sáng, tôi nhớ rõ là trước khi ra ngoài tôi đã tắt đèn rồi cơ mà.

Tôi nghi hoặc bước vào trong nhà, còn chưa kịp cởigiày đã nhìn thấy một người đàn bà đi ra từ trong phòng ngủ.

Ai? Tại sao lại xuất hiện trước mặt tôi? Tôi bànghoàng không biết có phải mình vào nhầm nhà không.

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, chờ đợi cô ta đưa ra một lờigiải thích sau một vài giây kinh ngạc.

- Anh ta uống say rồi, tôi đưa anh ta về nhà cho cô! -Nói dứt lời cô ta điềm nhiên đối diện với ánh mắt lạnh băng của tôi.

Cô ta nói xong, chẳng đợi tôi kịp nói gì, cũng khôngchờ tôi nhường đường mà đi lướt qua tôi ra ngoài. Nói thực lòng, cô ta rất xinhđẹp, biết nói thế nào nhỉ? Có chút gì đó rất giống khí chất của gái Thượng Hải.Không biết có phải vì nguyên nhân này không mà lúc nhìn thấy tôi, cô ta chẳngchút hoảng hốt hay rụt rè. Tôi giương mắt nhìn cô ta đi ra, lúc này cơn giận mớibùng lên dữ dội, đưa tay đóng sầm cửa lại.

Tôi lao vào phòng ngủ, Lâm Tiểu Vĩ đang nằm trêngiường, ngủ say như lợn chết, toàn thân nồng nặc mùi rượu. Tôi tức phát điênlên, lay mạnh Lâm Tiểu Vĩ, lớn tiếng nói:

- Tại sao anh>

- Hết pin rồi! - Anh ta xoay người rồi tiếp tục ngáykhò khò.

Tôi vẫn không chịu buông tha, liền tóm lấy cánh tayanh ta, đẩy mạnh một cái, gắt lên:

- Anh chớ có giả bộ nữa! Nói mau, con đàn bà lúc nãylà ai?

- Một người bạn! - Anh ta gối đầu lên thành giường,xua xua tay, ra ý bảo anh ta đang rất khó chịu.

- Tối nay anh ở với cô ta chứ gì? Tại sao lại lừa tôi?Rõ ràng anh không đi ăn cơm với trưởng phòng Uông! - Tôi giật lấy cái chăn đangđắp trên người anh ta, ra sức kéo anh ta dậy.

Anh ta ọe mấy tiếng rồi nôn thốc nôn tháo. Cả cănphòng bỗng chốc nồng nặc mùi khó chịu.

- Anh chết luôn đi cho xong! - Tôi gào lên tức tối.

Cả đêm mất ngủ. Một người đàn bà đưa anh ta về nhà,còn đưa anh ta vào tận phòng ngủ, chuyện quái quỷ gì vậy? Mình nhất định phảiđiều tra rõ ràng. Buổi sáng tỉnh dậy, Lâm Tiểu Vĩ đã đi rồi. Tôi rửa mặt xongliền gọi cho anh ta.

- Tối qua tại sao anh không về nhà đúng giờ đã hẹn,anh có biết tôi ở nhà đợi anh mãi không?

- Uống nhiều quá! - Anh ta bất mãn nói, dường nhưkhông còn lời giải thích nào hợp lý hơn. - Hơn nữa cho dù tôi có uống say đếnchết cô cũng đâu có buồn đếm xỉa đến tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi:

- Được, tôi không quan tâm đến anh, nhưng anh nói chotôi biết con đàn bà đưa anh về tối qua là ai?

- Tôi nói rồi, là một người bạn. Cô nói đủ chưa hả? -Anh ta nói rồi ngắt luôn điện thoại.

Tôi tức tối gọi lại, máy bận. Tôi lại gọi lại

“Bốp!”. Tôi điên tiết thẳng tay ném điện thoại xuốngbàn.

Bao Tử cầm bài tập tôi nộp ở trên tay, nghiêm giọngnói:

- Y Y, cô đùa với tôi đấy hả?

- Sao thế? - Tôi chột dạ nhìn anh ta. Hôm qua, để hoànthành nhiệm vụ, tôi chỉ viết vớ vẩn vào đó cho xong việc.

- Cô học hành tử tế một chút cho tôi nhờ! - Bao Tử đưamắt nhìn quanh, hạ giọng nói. - Với thái độ làm việc như thế này thì cô chưađược ngồi vào cái chức trợ lý đã bị đuổi thẳng cổ rồi! Tôi nói cho cô biết,hiện nay có rất nhiều người đang nhìn vào cô, chờ đợi thời cơ hạ bệ cô... Côcòn cười à? Tôi không đùa với cô đâu đấy!

- Ý của anh ban nãy là có người định chơi đểu tôi à? Cóphải là Lãnh Linh không? - Tôi nôn nóng hỏi.

- Đầu cô là đầu lợn hả? - Bao Tử nhăn nhó. - Hãy dùngtài năng để vũ trang cho mình trước đi đã!

Anh ta nói xong liền đưa tài liệu cho tôi, trên đó córất nhiều chỗ bị sửa. Thực sự tôi đã không bỏ công sức vào bài tập này, ngay cảphân phối cổ phần của công ty cũng viết sai, đúng là đáng ăn đòn! Nếu tôi cònkhông đối mặt với cái mở đầu tốt đẹp này thì e rằng mọi thứ sẽ trở nên tồi tệmất. Tất cả chỉ tại Lâm Tiểu Vĩ gây ra, đồ Lâm Tiểu Vĩ đáng ghét. Nếu như khôngphải vì anh thì tôi đâu có ra nông nỗi này?

Buổi tối về nhà, Lâm Tiểu Vĩ đang ở trong phòng đọcsách. Quan hệ của chúng tôi đã bị đẩy đến cao trào của sự lạnh nhạt bởi sự xuấthiện của con đàn bà bí ẩn kia.

Tôi giả bộ cần tìm một cuốn tạp chí rồi vào phòng đọcsách. Tôi buộc phải nói chuyện với anh ta, đây là chuyện không thể dây dưa đượcnữa.

Tôi vừa vào phòng đọc sách, nhìn thấy cảnh tượng trướcmặt là ngọn lửa trong người đã bùng lên dữ dội. Anh ta đang mặc độc một cáiquần đùi, bật webcam chat với một con đàn bà nào đó. Anh ta vừa nhìn thấy tôibước vào liền vội vàng tắt cửa sổ chat, đồng thời thể hiện thái độ cực kỳ bấtmãn với hành vi tự ý xông vào của tôi, nụ cười trên mặt anh ta hai giây trướcnhanh chóng biến thành một cái nhíu mày rất khó chịu. Mặt anh ta lạnh tanh nhưbăng, có cảm giác cặp lông mày đã đông cứng rồi.

Tôi như vừa nuốt phải mật đắng, những lời lẽ định nóitự nhiên bay biến đâu mất. Nhìn thấy anh ta lấy cuốn tạp chí của tôi để kêchuột, tôi liền nghĩ ngay ra cớ để trút giận lên anh ta. Tôi đi thẳng đến trướcmặt anh ta, giật lấy cuốn tạp chí của mình.

“Bộp...” Con chuột máy tính bị hất tung lên.

Tôi cầm cuốn tạp chí đi thẳng ra cửa. Tôi có thể tưởngtượng ra lúc này anh ta đang dán mắt vào máy vi tính, cơn giận dữ như lửa gặpcỏ khô, bùng lên dữ dội. Chân tôi vừa bước ra khỏi cánh cửa phòng đọc sách thìsau lưng tôi vang lên một tiếng động khủng khiếp.

Tôi thả mình xuống ghế salông, trong đầu toàn là hìnhảnh anh ta chat với người đàn bà khác. Tôi nhớ lại cái tin nhắn mà Tề Tề đãnhắn cho tôi, nhớ lại con đàn bà đã đưa anh ta về tối đó, trong bụng tức tốimấy lần định xông vào hỏi anh ta cho ra nhẽ. Nhưng mỗi lần đi đến cửa tôi lạiquay đầu lại. Tôi sợ sẽ gặp phải ánh mắt khinh bỉ của anh ta, nó giống như haicon dao sắc lạnh bay vèo vèo về phía tôi.

Thực ra thì cho dù anh ta có hung dữ thế nào đi chăngnữa thì tôi vẫn là vợ anh ta, đương nhiên tôi có quyền hỏi những điều này.Chính mắt tôi đã nhìn thấy anh ta đang chat webcam với một con đàn bà khác. TềTề từng nói, với những người ngày nhớ đêm mong về nhà, khi chat nhất định phảibật webcam, nếu không thì không thể giải tỏa “cơn khát” được. Lâm Tiểu Vĩ vớicon đàn bà ấy đã đến mức “đói khát” rồi hay sao? Bọn họ đã từng gặp nhau chưa?Đã qua đêm với nhau chưa? Tôi thực sự không dám nghĩ tiếp.

Dường như có ai đó đang thì thầm bên tai tôi: Chếtrồi, quỷ vào thôn rồi!

Tôi thầm nhủ, tìm anh ta nói chuyện với thỏa hiệp làhai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hai người cãi nhau dù có kịch liệt đến đâunhưng cũng chỉ là chuyện nội bộ, một khi có kẻ địch từ bên ngoài xâm phạm, cảhai phải có trách nhiệm cùng nhau đối phó>

Tôi nghĩ tôi nên lựa chọn một phương pháp hòa bình,bình tĩnh hoặc làm nũng. Ví dụ: Tôi có thể đứng phía sau anh ta, dịu dàng hỏi:“Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”. Hoặc quỳ xuống bên cạnh anh ta,nước mắt tèm lem hỏi: “Anh định cả đời này sẽ bỏ mặc em sao?”. Phải nhớ kỹ,tuyệt đối không được làm căng.

Từ phòng khách đến phòng đọc sách chỉ mất có mấy bướcchân, thế mà tôi cảm thấy cứ như xa đến mười lăm vạn cây số, đi mãi mà khôngđến nơi.

Tôi tự cổ vũ mình: Vì một nước Trung Quốc hoàn toànmới, xông lên!

Tôi đẩy cửa, cửa khóa. Tôi gõ cửa, nhẹ nhàng nói:

- Lâm Tiểu Vĩ, anh có thể ra ngoài một lát không?

Mãi lâu sau anh ta mới mở cửa, lạnh lùng hỏi:

- Có chuyện gì?

- Chúng ta... có thể nói chuyện một lát không?

- Để hôm khác đi, hôm nay tôi không có thời gian! -Rầm, cửa đã đóng sập trước mặt tôi.

Tôi đứng đờ ngay ra ở cửa, thật không ngờ anh ta lạicó thái độ này. Ngoảnh đầu lại, nhìn vào chiếc gương phía đối diện, tôi bànghoàng nhận ra bộ dạng thê thảm của mình: tóc tai rũ rượi, váy ngủ dài đến mắtcá chân, mặt mày vàng vọt, lông mày nhíu chặt lại. Toàn thân tôi toát mồ hôi,run rẩy vì tức tối. Đây là tôi ư?

Tôi đá mạnh vào cửa, một cơn đau đớn ập đến. Tôi òakhóc nức nở, hai tay đấm mạnh vào cửa.

- Lâm Tiểu Vĩ, anh ra đây cho tôi! Rốt cuộc tôi đã làmchuyện gì có lỗi với anh chứ? Cho dù anh có hận tôi thì cũng phải có lý do? Anhkhông thể vô duyên vô cớ lạnh nhạt với tôi như vậy được!

Cánh cửa rất “cố chấp”, hoàn toàn không có ý định mởra. Đột nhiên một khát vọng hết sức điên rồ, tôi mong anh ta sẽ bị tôi làm chotức điên lên, chỉ vào mặt tôi mà mắng chửi. Ít ra như vậy cũng có sự giao lưungôn ngữ, đằng này anh ta từ đầu đến cuối chỉ biết im lặng, coi tôi như mộtngười chết.

Tôi đã quên mất mình vừa mới diễn một cái mở màn rấtdịu dàng, giờ tôi bắt đầu nổi điên. Sự oán hận như ngọn lửa bùng lên đến tậnđỉnh đầu tôi. Tôi tìm một con dao ở trong nhà bếp, điên cuồng chém vào cửa, vừachém vừa gào:

- Mẹ mày, hôm nay mày mà không ra đây tao sẽ chém chếtmày! - Tôi vừa khóc vừa chém mạnh vào cửa, tôi muốn mở tung cánh cửa này ra,chỉ thẳng vào mặt anh ta mà hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, anh ta nhanh nhẹn né sangmột bên. Tôi mất đà ngã dúi xuống sàn, con dao trong tay suýt chút nữa đâm vàongười tôi.

- Cô làm loạn đã đủ chưa hả? - Anh ta đứng một bên,chẳng buồn kéo tôi dậy, lạnh nhạt hỏi.

Tóc tai rũ rượi, tôi nằm bò ra đất mà khóc:

- Tôi chỉ muốn nói với anh rốt cuộc tôi đã sai ở đâu?Anh đánh tôi, nửa đêm dẫn đàn bà về nhà, còn chat với con đàn bà khác... nhưngtôi không trách anh. Tôi một lòng mong giảng hòa với anh, tại sao anh lại đốixử với tôi như vậy?

- Tại sao cô lại muốn giảng hòa với tôi? - Anh ta chậmrãi đi ra phòng khách, châm một điếu thuốc lên.

- Lẽ nào anh muốn sống một cuộc sống như thế này mãiư? Tôi chịu đủ rồi! - Tôi ngồi phắt dậy, gào lên với anh ta.

- Chịu đủ rồi thì cô đi đi! Tôi cũng không muốn nhưvậy! - Anh ta dứt lời liền đứng dậy, chẳng buồn liếc tôi lấy nửa cái.

Căn phòng đột nhiên trở nên im lìm đến đáng sợ, im lìmhệt như một ngôi mộ hoang. Tôi nằm lăn ra đất, nhìn trần nhà đang chao đảo nhưsắp sập xuống, đè chết tôi đến nơi.

Lúc Tề Tề đến tôi đang ngồi thừ ra trên ghế salông hệtnhư một con Tề Tề kinh ngạc nhìn bộ dạng thảm hại của tôi lúc này, cô chạy đếnchỉ vào mặt tôi mà mắng:

- Cậu điên à? Cậu nhìn cậu đi, bộ dạng cậu bây giờ cònthảm hơn là chết đấy! Bà cô à, tớ xin cậu đấy, lý trí một chút đi! Như thế nàykhông giải quyết được vấn đề gì đâu!

- Tớ chỉ còn thiếu nước dập đầu thỉnh an anh ta nữa màthôi. Trái tim anh ta quá sắt đá, tớ giống như một con chó bị buộc chặt, chủnhân không cho ăn, lại không tháo xích, chỉ lạnh lùng nhìn xem tớ chết thế nào.- Tôi thừ người nhìn mấy cái cốc trên bàn, u uất nói, nước mắt lặng lẽ chảyxuống khóe miệng.

Tề Tề ném cho tôi một cái khăn giấy rồi nói:

- Thôi được rồi, đừng nói nữa, tớ đi tìm Lâm Tiểu Vĩnói chuyện. Cậu bình tĩnh lại đi, cứ thế này mãi e là cậu điên mất!

Sau chuyện này, ly hôn dường như đã trở thành chuyệnbắt buộc phải làm, nhưng tôi thực sự không dám nghĩ mình sẽ thế nào sau khi lyhôn.

Hôm đó mẹ tôi gọi điện đến nói rằng muốn mở một cửahàng bánh ngọt trên huyện, bảo tôi gửi cho 50.000 tệ.

- Mẹ đâu có biết những thứ này, hơn nữa lấy đâu ra lắmtiền thế?

- Tiểu Vĩ có mà, con bảo nó giúp nghĩ cách hoặc để mẹnói chuyện trực tiếp với nó!

Tôi nổi đóa lên trong điện thoại:

- Mẹ cứ từ từ vài hôm đã nào! Đâu phải là thiếu tiềntiêu, già bằng ấy tuổi đầu rồi còn tham lam gì nữa? Lâm Tiểu Vĩ đi công tácrồi, mẹ đừng gọi cho anh ta làm gì!

Tôi cộc cằn ngắt điện thoại, trong lòng vô cùng buồnbực. Tôi tức mẹ tôi suốt ngày cứ coi tôi như cái cây vàng cây bạc để mà rung.Hầy, tôi mà ly hôn có lẽ mẹ tôi còn phát điên trước cả tôi mất!

Cái gã Lưu Minh Cương ấy hình như rất có hứng thú vớitôi, nhắn tin từ sáng tới tối cho tôi, ra vẻ rất quan tâm đến tôi, chỉ có điềutôi chẳng hơi đâu đếm xỉa đến anh ta. Kiểu đàn ông như anh ta ta tôi gặp nhiềurồi, tuổi ngoài bốn mươi, người đàn bà đầu ấp tay gối bấy lâu nay giờ mặt màyđã nhăn như quả táo tàu, muốn tìm một nơi nào đó để “gửi gắm” tình cảm nhưnglại sợ bị từ chối, thấy cuộc hôn nhân của tôi không được hạnh phúc nên địnhthăm dò tôi xem sao.

Tôi nghĩ, cuộc đời của bọn đàn ông rất đáng buồn, bởivì họ thường dốc một nửa tâm sức vào đàn bà.

Chỉ có điều, tôi đã có Twiling, đương nhiên chẳng cầnphải để ý đến loại đàn ông sắp chuyển sang giai đoạn “hói” như anh ta. Tôi hỏiTwiling tôi nên làm thế nào.

Twiling: Đã nghĩ đến chuyện ly hôn chưa?

Áo gấm đi đêm: Đã nghĩ đến, nhưng chưa có quyết tâm.

Twiling: Cứ điều chỉnh một thời gian đi, đợi anh tabình tĩnh lại, em hãy nói chuyện với anh ta. Em nổi điên như vậy chỉ càng khiếncho anh ta bực bội.

Áo gấm đi đêm: Anh dường như không hề cảm thấy anh tarất bỉ ổi và nhẫn tâm.

Twiling: Bởi vì anh cũng là đàn ông mà.

Twiling chỉ nói vài câu không nóng cũng chẳng lạnh ấyrồi sign out.

Gần đây tôi thường cảm thấy Twiling có gì đó rất kỳlạ. Về sau tôi nghĩ, chắc chắn là do anh ta đã có bạn gái rồi, thế nên mới mấtkiên nhẫn với tôi. Hụt hẫng! Tôi đang cân nhắc xem có nên gửi cho anh ta mộtbức ảnh của mình để bình ổn lại cái tâm trạng đang bị hưng phấn quá mức của anhta, cho anh ta biết thế nào là người đẹp hay không.

Về tình trạng giữa tôi và Lâm Tiểu Vĩ hiện giờ, Tề Tềkhuyên tôi nên bình tĩnh quan sát một thời gian:

- Đừng quá chủ động, bao gồm cả việc cãi vã, bên chủđộng cuối cùng luôn trở thành bị đ>

- Nhưng vốn dĩ tớ luôn chủ động nói chuyện với anh tamà!

- Nói chuyện cái con khỉ, tớ thấy cách làm của cậuhoàn toàn trái ngược với cách nghĩ! - Tề Tề vỗ vỗ vào đầu tôi. - Càng ngày cậucàng không kiểm soát được bản thân, cứ cãi nhau là lại sồn sồn lên. Cậu sợ gìchứ? Sợ anh ta đá cậu à?

Tôi cảm thấy Tề Tề đã nhìn thấu tâm can tôi, mặt tôiđỏ dừ vì xấu hổ.

- Anh ta dám? Nói thế nào thì nói bố mẹ anh ta ở PhổThành này cũng có chút tiếng tăm, công ty anh ta cũng đâu phải là nhỏ, thế nênnếu ly hôn thì kiểu gì cũng có mặt trái của nó.

Tề Tề nói chắc như đinh đóng cột, khiến cho tâm trạngtôi cũng nhẹ nhàng đi nhiều. Nói cũng phải, tôi lo lắng như thế làm gì chứ? Nóikhông chừng anh ta còn sốt ruột hơn cả tôi.

- Cậu chắc chắn qua một thời gian nữa sẽ không có vấnđề gì chứ? - Tôi hỏi Tề Tề.

- Đương nhiên! - Tề Tề trả lời dứt khoát.

Oh yeah! Tôi mừng thầm trong lòng, toàn thân nhẹ bẫngnhư vừa trút được một hòn đá tảng. Những stress trong tôi bấy lâu nay cuối cùngcũng chấm dứt. Ai đó đã từng nói: Chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến. Ai đó đãtừng nói: Cái gì là của mình cuối cùng cũng vẫn là của mình.

Công việc, tôi phải dốc sức vào công việc.

Sau thời gian đào tạo, tôi chính thức được chuyển đếnphòng giám đốc. Bàn làm việc của tôi đối diện với Tổng giám đốc Ngô, ở giữa chỉcách nhau có một tấm kính trong suốt.

Hàng ngày tôi phải đến sớm nửa tiếng, quét dọn vănphòng của Tổng giám đốc, bật điều hòa, mang báo của ngày hôm đó và tài liệu cầnthiết đến; thông báo những cuộc họp, cuộc hẹn với khách hàng. Ngoài ra tôi cònphải lên kế hoạch cả tuần và báo cáo cho Tổng giám đốc biết.

Mới đó màhơn một tháng. Tôi và Lâm Tiểu Vĩ không gọiđiện, không nhắn tin, không chat chít, không cười, không giận... cuộc sống cũngkhá yên bình. Trong thời gian ấy chúng tôi hai lần ăn cơm với nhau. Một lần làvào ngày sinh nhật bố anh ta. Anh ta gọi tôi về nhà. Lúc ngồi vào bàn ăn, bốanh ta liên tục nhận điện thoại, sau đó có một đám người kéo đến, nghe nói đềulà những nhân tài trên thương trường, người nào người nấy đeo đầy vàng trênngười. Do vậy chẳng ai chú ý đến sự khác thường giữa tôi và Lâm Tiểu Vĩ. Mộtlần nữa là hôm mẹ tôi đến nhà chúng tôi, đúng lúc Lâm Tiểu Vĩ đang ở nhà, bangười chúng tôi ra ngoài ăn cơm. Lâm Tiểu Vĩ thể hiện rất tốt, còn gắp thức ăncho tôi, khiến mẹ tôi cười luôn miệng. Lúc ấy tôi cảm thấy Lâm Tiểu Vĩ khôngthi vào trường Điện ảnh Bắc Kinh thì thật là lãng phí.

Một tháng nay, anh ta ngủ ở phòng khách, tôi ngủ trongphòng ngủ. Thỉnh thoảng anh ta cũng ngủ trong phòng ngủ, nhưng cả hai nằm quaylưng vào nhau, coi đối phương như không khí. Ban đầu tôi rất không quen vớicuộc sống như thế này, nhưng lâu dần thấy thế cũng tốt, rất yên tĩnh. Không cầncãi cọ, không cần cầm dao chém vào cửa, lại tiết kiệm sức lực.

Chiều nay có một cuộc họp nhỏ về kế hoạch công tác sauparty ngày lễ Thất Tịch[1]. Khách sạn tôi vốn dĩ không định khua chiêng gõtrống tổ chức hoạt động hoành tráng, mà chỉ muốn nhân cơ hội này để cảm ơn cácvị khách VIP và những cơ quan chủ quản có liên quan, nào ngờ “vô tình cắm liễuliễu thành cây”, rất nhiều người thuộc tầng lớp trí thức độc thân đua nhau gọiđến hỏi thăm và đặt chỗ. Khách sạn thấy nhu cầu quá cao nên đã quyết định tổchức thành một party lớn, có bán vé vào cửa.

Mùng 7 tháng 7 âm lịch.

Tổng giám đốc Ngô sau khi nghe báo cáo của Giám đốcmarketing Diệp Cường và Phó Tổng giám đốc Từ Khai đã nhấn mạnh bốn việc sau:Thứ nhất, tiếp tục cho đăng quảng cáo trên báo chí và truyền thông về hoạt độngnày, đồng thời đưa ra các bài PR liên quan để thu hút càng nhiều giới trí thứcđộc thân. Thứ hai, phải gửi thiệp mời đến tận tay người nhận, đồng thời theodõi sát sao, thống kê số lượng người sẽ tham gia. Thứ ba, hoạt động của cả tốihôm đó sẽ phải chuẩn bị chu đáo và tỉ mỉ; người chỉnh âm thanh tốt nhất nên đếnkhách sạn ở từ mấy hôm trước. Thứ tư, phải đảm bảo an toàn trong từng khâu,không thể để xảy ra bất kỳ sai sót gì.

Tổng giám đốc Ngô nói xong liền hỏi hai người bọn họxem có bổ sung gì không.

- Có một vấn đề này! - Diệp Cánh Cụt khẽ nhích tấm tânnặng nề của mình. - Hôm qua Lãnh Linh đã xin nghỉ ốm, thế nên việc tuyên truyềnPR hơi có vấn đề.

Tôi thấy rất nực cười, quả nhiên là tôi đã đoán trúngrồi, Lãnh Linh lại xin nghỉ ốm. Từ lâu tôi đã nghe nói quan hệ giữa cô ta vàDiệp Cánh Cụt không phải bình thường, xem ra tin đồn này là hoàn toàn chínhxác.

Tổng giám đốc Ngô nhíu mày:

- Sao cứ hơi một tí là nghỉ ốm thế hả? Sức khỏe kémthì không cần đến đây làm nữa... Còn những người khác thì sao? Không viết đượcà?

- Đều là nhân viên nghiệp vụ, làm sao viết hay được ạ!- Diệp Cường cười giả lả.

Tổng giám đốc Ngô quét mắt một lượt khắp phòng họp,cuối cùng nhìn tôi, nói:

- Tiểu Mạc, cô chịu khó một chút vậy! Sau khi kết thúccuộc họp, cô với Giám đốc Diệp xác định cho kỹ các nội dung PR có liên quan!

Tôi gật đầu rồi ghi vào trong sổ hai từ “Diệp Cường”,sau đó nghiến răng tô đậm hai chữ ấy lên.

Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi liền hỏi Tổng giám đốcNgô:

- Chúng ta sẽ đặt tờ quảng cáo hay là cả cuốncatalogue vào trong hộp quà tặng ạ?

Tôi cố ý hỏi như vậy. Tờ quảng cáo hay catalogue tuyêntruyền đều do tổng bộ in ấn căn cứ vào kế hoạch của năm trước, do vậy giá thànhtương đối cao, nhỡ giữa chừng cần tăng thêm số lượng thì bắt buộc phải xinphép. Tôi chưa bao giờ thấy Lãnh Linh mang đơn xin phép lên đây xin đóng dấucả, có lẽ cô ta quên rồi.

Quả nhiên, khi Tổng giám đốc Ngô hỏi Diệp Cường đã inbao nhiêu tờ tuyên truyền, mặt anh ta tái xanh, miệng lắp bắp không nói ra>

- Đã xin phép tập đoàn chưa? - Tổng giám đốc Ngô hỏi.

Anh ta lắp bắp không nói được.

- Các người rốt cuộc cả ngày nghĩ những cái gì hả? Sứckhỏe kém, trí nhớ cũng không tốt à? Làm không được thì về nhà mà nghỉ! - Tổnggiám đốc Ngô bực bội đi thẳng ra ngoài phòng họp.

Diệp Cường đứng sững ra đó, sắc mặt rất khó coi. Tôithản nhiên đi theo Tổng giám đốc Ngô như không có chuyện gì xảy ra. Lúc đingang qua chỗ anh ta, trong lòng tôi hân hoan như muốn hát lên.

Tôi cần phải giới thiệu cụ thể về Lãnh Linh.

Lãnh Linh, nữ, sinh tháng 12 năm 1982, độc thân, họclực: Cao đẳng, quê quán: Trịnh Châu, Hà Nam, đang là nhân viên bộ phậnmarketing, nhan sắc thuộc dạng trung bình khá, tính cách kiêu ngạo. Lúc tôi cònlàm nhân viên lễ tân, rất khó nhìn rõ cô ta là mắt một mí hay hai mí, bởi vìmỗi lần đi ngang qua đại sảnh, cô ta thường kiêu ngạo ngẩng cao đầu, hếch cằmlên. Người đàn bà này rất có tài quyến rũ cấp trên. Tôi thường xuyên nghe thấycô ta to tiếng trước mặt Diệp Cường, cứ như thể bộ phận marketing là nhà của côta vậy. Tính tình nóng nảy thì thôi không nói, cô ta còn thường xuyên đùn đẩycông việc cho người khác, đặc biệt là khi gặp phải việc gì cần động tay độngnão là cô ta chỉ cần gọi cho Diệp Cường một cú điện thoại là xong. Thế nhưngmỗi lần đi công tác đều tranh đi, lúc về còn đòi công ty thanh toán một đốngtiền công tác phí. Không chỉ có vậy, cô ta còn thường xuyên vung tiền khôngtiếc tay ở chỗ chị Tịnh, lúc quẹt thẻ còn thản nhiên ghi tên của Diệp Cường.

Kể từ sau lần tranh giành chức vụ trợ lý tổng giám đốcnày, cô ta rõ ràng đang nhằm vào tôi, không chỉ thường xuyên lườm nguýt tôi màcòn mỉa mai, châm chọc. Nhất là hôm vừa rồi, cô ta dám nói xấu sau lưng tôirằng: “Đắc chí gì chứ? Chẳng qua chỉ là một đứa học trung cấp, có gì ghê gớmđâu! Chỉ có điều chúng ta chẳng thèm so đo chuyện này làm gì! Có thế nào đi nữathì trong mắt tôi cô ta chẳng là cái thá gì!”. Tôi cực kỳ khinh bỉ hạng ngườilăng nhăng với cấp trên của mình!

Hạng người như cô ta tôi cần gì phải đối đầu, cứ tránhxa ra là>

Chỉ có điều Diệp Cánh Cụt rất thích chơi đểu tôi. Chỉcần phát hiện ra một vấn đề nho nhỏ gì đó là anh ta liền mắng tôi xơi xơi, chỉtrích không tiếc lời trước mặt Tổng giám đốc Ngô. Ở bất kỳ một công ty nào, khảnăng và thái độ làm việc của một người, một nửa là do thời gian chứng minh, nửakia là do tin đồn trong công ty. Tổng giám đốc Ngô có sáng suốt đến thế nào đinữa, nhưng lâu dần không biết anh ấy có hiểu nhầm tôi không. Tôi rất lo mộtngày nào đó tôi sẽ rơi vào cái bẫy do Diệp Cường tạo ra. Cứ nghĩ đến đây làlòng tôi lại nóng như lửa đốt. Tôi không muốn so đo với Lãnh Linh, bởi vì cô talà đàn bà, nhưng đối với Diệp Cường, tôi tuyệt đối không chịu khuất phục.

Chỉ có điều tôi phải làm thế nào đây? Mới có mấy ngày,mặc dù Tổng giám đốc Ngô đã từng biểu dương tôi, nhưng đó chỉ là bề mặt, tôi cólàm tốt đến đâu chẳng qua cũng chỉ là một con tốt trong tay anh ấy. Nhưng DiệpCường thì khác, toàn bộ khách hàng đều ở trong tay anh ta, hơn nữa anh ta lạilà bạn học của Tổng giám đốc Ngô. Chỉ dựa vào hai điểm này thôi, Diệp Cường màđuổi việc tôi thì Tổng giám đốc Ngô cũng quyết không giữ lại.

Thích chơi đểu thì cứ chơi đi, tôi cũng thấy nản lòngrồi.

Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày tổ chức party Thấttịch, công việc càng lúc càng nhiều lên, tôi bận tới mức tối tăm mặt mũi. Banđầu tôi cứ tưởng là năng lực của mình có vấn đề, vì vậy hiệu quả công việc mớikhông cao. Về sau Bao Tử nhắc tôi mới sực tỉnh: “Sao cô toàn làm những việc củabộ phận thị trường thế?”. Lúc này tôi mới tỉnh ra: gửi thiệp mời, viết báo cáo,bố trí hội trường... tất cả những chuyện này đều không thuộc chức trách củatôi. Tôi đúng là hồ đồ quá rồi, toàn đi làm những việc đâu đâu. Đầu óc tôi bịtức giận làm cho mụ mị rồi, rõ ràng là Diệp Cường đang cố tình “chỉnh” tôi. Làmtốt cũng chẳng ai biết là tôi làm, có khi công lao còn được ghi nhận cho LãnhLinh. Còn nếu như làm không tốt thì chắc chắn đây sẽ là cái cớ rất tốt cho DiệpCường chỉ trích tôi.

Tôi nén chặt cơn giận ở trong lòng, cúi đầu đi vàophòng làm việc. Đột nhiên đầu tôi như đụng phải vật gì đó, ngẩng đầu lênnhìn... Tôi ngây người... Tổng giám đốc Ngô đang nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳlạ.

- Sao không chịu nhìn đường thế hả? - Anh ấy không hềgiận, nhưng cũng không mỉm cười. - Lúc nào cũng tất ta tất tư>

- Tổng giám đốc... - Tôi quay người gọi anh ấy lại. -Chuyện đó...

- Đợi tí nữa rồi nói, tôi phải ra ngoài một chút! -Nói rồi anh sải bước ra ngoài.

Về đến văn phòng tôi càng tức hơn, rõ ràng là bài PRlà do tôi viết, ấy vậy mà lại đề tên Lãnh Linh. Cuối cùng thì tôi cũng tìm đượccái cớ để trút giận, lập tức gọi điện cho phóng viên đó.

- Theo đúng quy cách thì cô phải viết lên mặt trước,cô viết ra đằng sau thì làm sao tôi biết được? - Anh ta thản nhiên nói, cứ nhưthể anh ta chẳng có lỗi gì cả.

Tôi tức điên lên:

- Anh không có mắt à? Có phải anh cũng không biết vợanh có chân hay không hả?

- Chẳng qua chỉ là một cái tên thôi mà? Có phải là tácgiả gì đâu mà ghê gớm thế? Thôi đừng giận nữa, là tôi sai, tôi xin lỗi cô! - Gãphóng viên chết tiệt đó khiến tôi chẳng biết phải nói gì. Trong bụng rất bứcxúc, rất ấm ức, ngay cả một gã phóng viên nhãi nhép mà khách sạn bỏ tiền rathuê viết bài cũng tùy tiện châm chọc tôi. Gần đây, bao nhiêu nỗi ấm ức đều kéođến đổ hết lên đầu tôi, không biết vì sao tôi lại thấy sống mũi cay cay, haichân mềm nhũn, rất muốn nằm gục ra bàn mà khóc một trận cho đã.

Điện thoại đổ chuông, lại là cái gã Lưu Minh Cương đó.

- Y Y, tôi làm gì đắc tội với cô rồi? Sao chẳng nhắntin lại thế? Không còn cách nào khác nên tôi đành gọi điện cho cô!

- Có việc gì? - Tôi lạnh nhạt hỏi.

- Tối nay nể mặt tôi, đi ăn với tôi bữa cơm nhé!

Tôi do dự vài giây rồi nói: “Cũng được!”. Ăn cơm chứcó ăn thịt tôi đâu mà sợ, hơn nữa dạo này toàn ăn cơm trong nhà ăn, phải đổikhẩu vị>

Hai mươi phút sau, anh ta lái một chiếc xe BMW đến đốidiện khách sạn chờ tôi. Lúc tôi đến gần, anh ta liền thò đầu ra hỏi:

- Làm gì mà mặt mày cau có thế?

- Đâu có? - Tôi đóng mạnh cửa xe, ngoảnh mặt đi chỗkhác không buồn nhìn anh ta.

- Còn nói không, sắp khạc ra lửa đến nơi rồi! - Anh takéo gương chiếu hậu xuống cho tôi soi. - Đi ăn sushi cho hạ hỏa nhé!

Nói một cách nghiêm túc thì đây là lần gặp mặt đầutiên của hai chúng tôi. Thực ra tôi đã không còn nhớ rõ diện mạo của anh ta rasao nữa. Ngồi lên chiếc xe này, tôi nhớ lại chuyện hôm trước uống say, cũng làchiếc xe này, chỉ có điều lúc ấy tôi thoải mái hơn bây giờ, đó là nhờ vào hơirượu.

- Sao thế? Khó chịu à? - Anh ta quay sang hỏi.

- Không! - Tôi thờ ơ trả lời, nhân tiện liếc mắt nhìnanh ta một cái. Cũng may, không xấu cho lắm, nhưng mà cũng chưa đủ để được gọilà đẹp trai. Hầy, thực ra tôi rất ghét đi riêng với một người đàn ông ngoài bốnmươi, hôm nay chẳng hiểu sao tôi lại lên xe của anh ta nữa. Tôi thấy hơi hốihận, nhưng đi thì đã đi rồi, lát nữa thì ăn cho mau rồi té.

Tôi dựa lưng vào ghế, khẽ thở dài. Một người đàn ôngcó thể khiến cho tôi động lòng phải là một người phóng khoáng, hài hước, trượngnghĩa, nhất định phải là một người cao lớn, không có mỡ thừa và không có cáibụng bia, nhất định không bị hói đầu cùng đôi mắt ti hí, da không được quátrắng, giọng nói phải trầm ấm, phải biết quan tâm, phải hiểu tâm lý phụ nữ, tôichỉ cần liếc mắt một cái là anh ta phải hiểu tôi đang nghĩ gì, phải có một chútngang ngược nhưng không độc đoán, phải có kinh nghiệm phong phú và cái nhìnđiềm nhiên trước mọi điều.

Đáng tiếc là loại đàn ông này chỉ có thể tìm thấytrong phim. Nếu một ngày nào đó có thể tìm được một người như vậy ở ngoài đời,tôi tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ, cho dù có phải vượt qua nước sôi lửa bỏng, tôicũng nhất định phải cùng ngồi ăn tối với anh ấy.

Twiling có dáng người c và nụ cười mê hoặc không nhỉ?Trước mắt tôi chợt thoáng qua bóng dáng của Tổng giám đốc Ngô, cái má lúmthoáng ẩn thoáng hiện, đôi bờ vai vững chãi. Nghĩ gì thế nhỉ? Đó la sếp củamình cơ mà! Lạc đề, lạc đề mất rồi! Hầy, tiếp tục nào: nếu như Twiling cũng cómột nụ cười mê hoặc và một giọng nói trầm ấm, nhất định tôi sẽ bất chấp tấtcả... Đây là điều không thể. Thứ nhất, tôi sẽ không ly hôn, thứ hai, tôi dứtkhoát không đi Vân Nam. Thôi bỏ đi, bỏ đi, không nghĩ đến nữa thì hơn, càngnghĩ càng thấy thế giới tình cảm của mình tối tăm, hỗn độn.

- Mạc Y Y! - Anh ta lớn tiếng gọi làm tôi giật nảy cảngười.

- Đang nghĩ gì vậy? Tôi gọi mấy lần mà không nghethấy... - Anh ta nghi hoặc nhìn tôi. Tôi nhìn mình trong gương, không hiểu tócđã tuột ra từ lúc nào mà rối tinh hết cả.

- Có phải cô mệt không? - Anh ta hỏi rồi đưa tay bậtcái đầu đĩa trên xe. Một bài hát của Thảo Mãnh nhẹ nhàng vang lên.

- Một bài hát rất xưa! - Tôi buột miệng nói, chẳng rõlà nó mang nghĩa xấu hay nghĩa tốt nữa. Hồi còn học cấp hai, trong lớp tôi cómột anh chàng rất thích các bài hát của Thảo Mãnh. Có một hôm trong giờ tự học,cậu ta cao hứng hát rống lên: “Em yêu ơi anh xin lỗi, không phải không yêuem...”, thầy giáo đứng ngay bên cạnh rồi mà hai mắt cậu ta vẫn nhắm nghiềnchẳng hay biết gì.

- Cô không thích nhạc xưa à? - Anh ta liếc tôi, tôi cóthể cảm nhận được sự tình tứ trong ánh mắt này.

- Không thích!

Anh ta từ từ đỗ xe lại trước cửa hàng băng đĩa, hỏi:

- Cô thích nghe nhạc của ai? Để tôi đi mua?

- Đàm Vịnh Lân. - Tôi chưa nói hết đã thấy anh ta xuốngxe rồi.

Thật là biết lấy lòng phụ nữ! Tôi dựa lưng vào ghế,cảm thấy rất buồn cười. Đàn ông trên đời này thật đáng thương, toàn động lòngtrước người phụ nữ của mình và cả của người khác.

Chúng tôi đến một nhà hàng Hàn Quốc. Vừa bước vào cửa,hai cô gái mặc Hanbok[1] đã cười tươi như hoa, đon đả mời chùng tôi vào khiếncho tôi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Tôi rất ít khi đến những nhà hàngthế này, thường cảm thấy rất khó chịu. Lần trước Tề Tề kéo tôi đi ăn sushiNhật, nhìn thấy đám phục vụ xấu điên ở đó, tôi chẳng muốn ăn chút nào.

Trang phục truyền thống của Hàn Quốc.

- Có thể đổi sang nhà hàng khác không? - Ngồi xuốngghế rồi, tôi liền nhíu mày tỏ vẻ không thích chỗ này. Làm như thế này thật sựrất bất lịch sự, nhưng không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy Lưu Minh Cương chắcchắn sẽ không để bụng. Mặc xác anh ta có để bụng hay không, nếu như anh takhông đồng ý thì tôi sẽ đi, vốn dĩ cũng chẳng muốn đi với anh ta rồi.

Anh ta đang định cầm bật lửa lên châm thuốc lá, nghethấy tôi nói vậy liền bỏ điếu thuốc vào trong gạt tàn, nói:

- Ok, chúng ta đi thôi!

Tôi đột nhiên thấy thích thú với việc đàn ông răm rắpnghe theo lời mình, lâu lắm rồi mới có cái cảm giác này! Đã bao lâu không cócảm giác này rồi? Kể từ khi kết hôn, tôi đã quên mất cái cảm giác làm nũng nhưthế nào rồi. Tôi đứng phắt dậy, đi thẳng ra ngoài cửa. Anh ta đi phía sau, xáchtheo túi cho tôi.

Rất tuyệt, cảm giác rất thú vị!

- Ấy, ngại quá, sao lại để anh xách túi giúp tôi chứ!- Đi được vài bước tôi cảm thấy có chút không thỏa đáng, liền quay người lạinói.

- Không sao! - Anh ta chặn tay tôi lại. - Tôi sẵn lòngmà!

Tôi mỉm cười, bụng thầm nhủ: Anh thích thì đi mà xách!

Xe lượn trên đường mất hơn một gi chẳng hề sốt ruột,cứ kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi tôi nghĩ ra đi đâu. Tôi rất hài lòng với sựnhẫn nại của anh ta. Về sau, vì không nỡ làm khó anh ta nữa, tôi liền chọn mộtnhà hàng tây ở gần đó.

- Có phải cô hối hận vì đã ra ngoài ăn cơm với tôikhông? - Sau khi ngồi vào bàn ăn, anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm, sau đó móc baothuốc lá trong túi ra.

- Đâu có, tại tôi không thích chỗ lúc nãy thôi!

- Kỳ thực thì tôi rất thích chỗ đó, yên tĩnh lại nhẹnhàng, nhân viên phục vụ rất lịch sự. Như vậy dù gì tôi cũng được ảnh hưởng đôichút, chứ nếu không tôi lại phải làm một ngời thô tục! - Bộ dạng hút thuốc củaanh ta trông rất lạnh lùng: đôi mắt nheo nheo, không cười, giống như một ngườiđang trầm ngâm. Anh ta rít liền mấy hơi rồi ngoảnh đầu sang một bên nhả khói,sau đó lại nhìn tôi. - Chỉ có điều tôi thích nhìn cô cười hơn. Cô cười trôngrất đẹp, giống như cô MC Cát Tuyết Bình trên kênh Thượng Hải.

- Ha ha, tôi đâu có xinh đẹp như vậy! - Lần này tôicười ngốc nghếch, sao anh ta lại so sánh tôi với một người có khí chất cao sangnhư Cát Tuyết Bình cơ chứ, thật là xảo quyệt.

- Phụ nữ có đẹp mấy chẳng phải cũng chỉ là một đóa phùdung sớm nở tối tàn thôi sao? - Tôi giả bộ khiêm tốn, tránh để anh ta nhận rabộ dạng tự đắc của mình.

- Câu này hay! Phụ nữ đẹp xét cho cùng vẫn là xuấtphát từ bên trong. Những người đàn ông có con mắt thực ra đều chú trọng đếnđiều này! - Anh ta cười, đỡ lấy cốc nước chanh tươi trên tay nhân viên phục vụvà nói. - Lạnh lắm đấy, cô có uống được không?

Tôi mỉm cười lắc đầu.

Đĩa bít tết nóng hổi được bê lên. Tôi thấy anh ta cẩnthận dập tắt điếu thuốc, sau đó mỉm cười cảm ơn phục vụ, không giống như bộdạng thô lỗ, nông cạn mà tôi từng tưởng tượng lúc đầu. Kể từ ngày lấy chồng,tôi đã gặp rất nhiều bạn bè làm ăn của bố mẹ Lâm Tiểu Vĩ, kẻ nào cũng giàu có,nhưng đáng tiếc đều chỉ là một lũ người thô tục. Ngày hôm nay, Lưu Minh Cươngđã cho tôi một cảm giác hoàn toàn khác, có lẽ anh ta cũng là một người có vănhóa.

Chư được mấy miệng điện thoại đã đổ chuông. Tôi nhìnvào màn hình, là Lãnh Linh. Tâm trạng vui vẻ lập tức biến mất, cảm giác giốnghệt như đang ăn một đĩa thức ăn rất ngon thì bỗng đâu một con ruồi bay tới đậuvào.

- Mạc Y Y, cô đã viết xong chưa? Trước đây cô chưatừng viết, thế nên viết xong tốt nhất đưa cho Giám đốc Diệp xem qua! - Cô tacao giọng, cứ như thể đang giáo huấn học sinh vậy.

Tôi ném luôn con dao vào đĩa thức ăn:

- Không yên tâm thì cô tự làm đi, tôi chỉ làm được thếthôi!

Cô ta bực bội hừ một tiếng:

- Hừ, giận rồi à? Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở cô thôi,có cần thiết phải ném đồ đạc như vậy không? Tôi cũng đâu có muốn bị bệnh? Sứckhỏe kém nên chẳng còn cách nào khác!

Giọng điệu kiêu căng của cô ta đã chọc tức tôi. Tôiđứng phắt dậy đi ra khỏi chỗ ngồi, tìm một nơi yên tĩnh, khẽ giọng nói:

- Này, có phải cô đang nạo thai không? Nói cho cô biếtnhé, phá thai nhiều sẽ làm hỏng hết “linh kiện” đấy. Tôi có một người bạn,trước đây đã phá một lần, bây giờ muốn có mà mãi không chửa được đấy!

- Mạc Y Y, cô có ý gì hả? - Lãnh Linh gào lên trongđiện thoại. - Cô ăn nói cho tử tế nhé!

- Tôi cứ như vậy đấy! Lãnh Linh, cô đừng tưởng tôi mớiđến mà dễ bắt nạt. Tôi nói cho cô biết, hiện giờ tôi bận tối mắt tối mũi đều vìnhững việc đáng ra cô phải làm. Cô hãy biết điều một chút, đừng tưởng ai cũnglà lợn nhé!

Cô ta dường như có chút chột dạ liền im lặng một látrồi ngắt điện thoại luôn.

Tâm trạng thật sảng khoái. Đối phó với loại người nàytuyệt đối không thể nhún nhường!

Vừa ngồi xuống, chưa ăn được thêm miếng nào thì điệnthoại đã đổ chuông, là Diệp Cường gọi đến. Chắc chắn anh ta đã biết chuyện bannãy nên nói với vẻ không vui:

- Tiểu Mạc, Lãnh Linh gần đây bị ốm, cô giúp đỡ cô ấymột chút, đồng nghiệp phải biết giúp đỡ lẫn nhau chứ! Nghe rõ chưa hả?

Tôi siết chặt cái điện thoại, không nói nửa lời. Đợianh ta cúp máy rồi tôi liền ra ngoài gọi cho Lãnh Linh:

- Lãnh Linh, sao cô có thể bỉ ổi đến thế cơ chứ? Bàđây đã giúp cô làm việc, mẹ kiếp, cô còn không biết thân biết phận dám mách lẻoà?

- Ai mách lẻo? Cô chớ ăn nói bẩn thỉu như thế nhé! -Cô ta gầm lên.

- Ha, vệ sinh gớm nhỉ! Cô thì sạch sẽ lắm đấy hả? Thếmà nói chuyện với cô, tôi còn thấy ghê bẩn nữa cơ đấy!

Cô ta còn định nói gì đó nữa nhưng tôi đã cúp luônđiện thoại. Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, tôi chỉ hận không được tu một hơi hếtluôn mấy chai rượu ngoại kia.

Lúc trở về bàn, Lưu Minh Cương liếc nhìn tôi rồi nhẹnhàng nói:

- Uống chút rượu nhé, tôi cũng muốn uống!

Tôi cúi đầu không nói gì.

- Chẳng qua chỉ là chuyện công việc thôi mà. - Anh tacười cười. - Cáu giận như thế để làm gì, cùng lắm thì không làm nữa là xong, cógì to tát đâu! Cô nói có phải không?

- EQ của tôi không cao lắm, không kiểm soát được bảnthân! - Tôi vẫn chưa kịp hạ hỏa nên chỉ cười rất gượng gạo.

- Lấy chồng rồi mà vẫn trẻ con như thế à? - Anh ta mỉmcười ấn chuông gọi phục vụ.

- Uống thật à? - Tôi nhớ lại những lời anh ta đã nóihôm tôi say rượu.

- Hôm nay không giống hôm ấy. Phụ nữ thỉnh thoảng uốngchút rượu vang có tác dụng làm đẹp, nhưng mà rượu tây rất có hại cho dạ dày! -Dường như anh ta đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

- Nhưng mà... không muốn uống rượu với một người đànông xa lạ.

- Cô nghĩ rằng tôi là người xấu à?

- Không phải.

- Thế là cô đang có ý thử tôi phải không? - Anh tacười tinh quái.

Rượu là một thứ kỳ lạ, mới đầu còn không muốn độngvào, ấy vậy mà lỡ động vào rồi sẽ thành ra nghiện. Không biết từ lúc nào tôibắt đầu bay lơ lửng, càng bay càng cao, cứ như một tiên nữ vậy. Tôi đứng trênmột đám mây và nhìn xuống thế giới phàm trần, phải nhìn thế nào để cho rõ? Quánhỏ bé, hóa ra mỗi ngày tôi đều sống trong một thế giới nhỏ xíu như vậy.

- Nào, uống ly này đi! Những chuyện không vui trướcđây cứ cho trôi đi theo ly rượu này, chỉ giữ lại những kỷ niệm vui thôi! - LưuMinh Cương rót rượu cho tôi. Chất lỏng đỏ sẫm mang đến cho tôi một cảm giác mêhoặc không thể cưỡng lại được.

Chỉ có điều câu nói này của anh ta còn độc hơn cảrượu. Nghe chưa? Anh ta bảo: Tất cả những chuyện không vui... chuyện không vuicủa tôi là gì? Đương nhiên là chuyện giữa tôi và Lâm Tiểu Vĩ rồi. Đừng nhắc đếnchuyện này, cứ nhắc đến là tâm trạng của tôi lại tồi tệ, tôi rất muốn gào khócthật to, muốn ném cốc rượu trong tay đi, hất nó ra khắp sàn... tôi muốn lôi cổLâm Tiểu Vĩ đến trước mặt mình, lớn tiếng căn vặn anh ta: “Đồ chó, anh rốt cuộcmuốn thế nào?”. Tôi muốn lấy kềm bạnh cái miệng mím chặt của anh ta ra, tôimuốn biến thành một con sâu chui vào trong não anh ta, xem xem rốt cuộc anh tađang nghĩ cái gì?

Đầu tôi sắp nổ tung rồi, tôi đã bó tay với anh ta rồi.Rốt cuộc phải làm sao? Có ly hôn hay không? Ly hôn rồi tôi phải làm sao? Tìmmột người khác ư? Mẹ tôi nhất định sẽ choáng váng khi hay tin này. Họ hàng thânthích sẽ nhìn tôi thế nào? Bọn họ luôn coi tôi là niềm tự hào của dòng họ mà.Còn cả những người bạn học kia nữa, bọn họ vẫn luôn âm thầm ghen tỵ với tôi,làm sao tôi có thể để họ nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình lúc ấy được?

Còn nữa, còn cả Lãnh Linh, con đàn bà luôn khiến tôisôi máu kia nữa. Cô ta cũng ghen tỵ với tôi, vì vậy luôn tìm cách đối đầu vớitôi, làm sao tôi có thể để cho cô ta đắc chí vào thời khắc quan trọng như thếnày được?

- Y Y, cô không sao chứ? - Lưu Minh Cương không biếttừ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh tôi, chỉ vào cốc rượu của tôi và nói. - Đừnguống nữa, cô say rồi!

Anh ta giằng lấy ly rượu ra khỏi tay tôi, nhẹ nhànghỏi:

- Không sao chứ?

- Tôi muốn uống! - Tôi đấm mạnh vào đầu, cảm giác đầuóc nặng nề như sắp rơi xuống đất.

Lúc đi về, tôi bắt đầu liêu xiêu, bước chân nhẹ bẫngnhư đang đi trên một lớp bông mềm mại nhưng cảm giác cứ như đang ở trên một conđường gồ ghề, toàn ổ gà. Tôi lắc mạnh đầu, lòng thầm nhủ phải trấn tĩnh lại,chớ làm gì để phải xấu mặt! Sau đó tiếp tục đi. Lúc xuống cầu thang, chân tôibước hụt, toàn thân đột nhiên mất kiểm soát. Cũng may là có một cánh tay từphía sau kéo tôi lại. Cánh tay này rất khỏe, gần như có thể giữ vững cả thân hìnhtôi. Tôi nhìn ra phía sau, là Lưu Minh Cương, anh ta đang cười nhạo tôi.

Tôi xua tay với anh ta, cười bảo:

- Không sao, tôi đi vững lắm!

Anh ta cẩn thận kéo tay tôi, một tay ôm eo tôi. Haichân của tôi lúc này thật vô dụng, tôi gần như bị anh ta bế ra xe.

Chiếc xe xuyên qua những con đường Phổ Thành, lao vunvút như một con cá được vẫy vùng giữa đại dương bao la. Khắp xung quanh là ánhđèn màu và những tấm biển quảng cáo rực rỡ, khiến cho tôi cũng muốn nhảy nhóttheo tiếng nhạc. Trong xe đang vang lên tiếng nhạc, là giọng hát quen thuộc củaĐàm Vịnh Lân:

Anh không đành lòng nhìn em

Quay lưng về phía

Lúc ra đi xin em chớ để lạ quá nhiều luyến tiếc

Trong bể người mênh mông nơi nào không có nỗi nhớ

Nỗi đau thương của anh và em kể từ nay sẽ không cònxuất hiện...

Nhạc của Đàm Vịnh Lân thường khiến cho người ta cảmthấy xót xa. Tôi im lặng lắng tai nghe, nước mắt trào ra như muốn thấm ướt cảbầu không khí khô khan này. Tôi muốn hỏi Lưu Minh Cương có phải đã chán ghétcuộc sống này. Ngẫm nghĩ hồi lâu lại thôi không hỏi. Người như anh ta, chỉ bậnkiếm tiền, hoặc chưa từng chán ghét, hoặc không biết chán ghét là gì.

Tôi mở cửa sổ xe, để cho mình hòa vào không khí củacái thành phố náo nhiệt này, thì thầm tâm sự những điều bí mật với làn gió. Giócó chút mê hoặc, giống như một tu nữ điên cuồng. Gió ghé vào tai tôi thì thầm:“Cưng ơi, đừng để cho não phải dán thêm một tờ giấy niêm phong lên tim em nữa,cũng đừng để nó ràng buộc em. Em chính là em, tại sao không tự do mà sống? Nào,hãy nhìn nhận cuộc đời bằng một thái độ khác. Em hãy nhìn cả thành phố chìmtrong sắc màu này đi! Chỉ khi nào theo đuổi cá tính và cái tôi, em mới có thểtận hưởng hết niềm vui ở trong thành phố này.”

Tôi lắc lắc đầu, cái quái quỷ gì thế này?

Anh ta lái xe chậm lại:

- Đi đâu bây giờ?

- Tôi không muốn về nhà! - Tôi vừa dứt lời, anh taliền bẻ vô lăng, chiếc xe lượn một vòng rồi lái theo hướng khác.

Tôi biết anh ta đưa tôi đến khách sạn, không sao, anhta chẳng làm gì được tôi đâu. Tôi thực sự cần phải đến khách sạn nghỉ ngơi mộtlát trước khi về nhà, nếu không Lâm Tiểu Vĩ sẽ càng chán ghét tôi hơn. Đángghét, sao mình phải nghĩ đến chuyện mua vui cho anh ta chứ?

đèn trong đại sảnh khách sạn rất chói mắt. Tôi dựa vàongười Lưu Mạnh Cương, mấy lần suýt bị trượt ngã.

Vào phòng, tôi thả người xuống giường. Đầu đau dữ dội,toàn thân rã rời không sao đứng lên được.

Đột nhiên, tôi cảm thấy trên người mình bị một vật gìđó rất nặng đè lên, khiến cho tôi thở không ra hơi.

Trời ơi, là Lưu Minh Cương, sao anh ta có thể như vậy?

Chẳng để tôi kịp nghĩ ngợi, anh ta giống hệt như mộtcon mãnh hổ nhìn thấy con mồi của mình, hung hãn đè chặt tôi xuống giường, bộrâu rậm rạp của anh ta chọc vào da tôi đau rát, còn cả mùi hôi miệng khiến tôiphát buồn nôn.

Tiếp theo đó, tôi nghe thấy tiếng giày và tiếng chìakhóa rơi xuống nền nhà. Tiếng rơi vang lên chói tai trong không gian yên tĩnh.Anh ta kéo áo tôi lên, kéo lên đến cổ thì để mặc đấy, bàn tay cuống quýt cởikhuy quần của tôi. Anh ta chỉ quan tâm đến những nơi quan trọng, giống như bácsĩ phẫu thuật, tất cả mọi tâm sức đều dồn vào vị trí vết thương được ánh đènchiếu tới.

Trong cái khó ló cái khôn. Tôi cố gắng dựng người lên,đẩy mặt anh ta ra, nói bằng giọng nịnh nọt:

- Có phải chúng ta nên tắm qua không? Mới ăn cơm, trênngười toàn là mùi thức ăn!

Anh ta không nói gì, đẩy người tôi xuống giường, cáiáo đáng ghét nằm yên trên cổ, che kín cả mặt tôi.

Đột nhiên tôi chẳng muốn vùng vẫy nữa, nhắm chặt mắtlại dưới lớp áo, nằm yên cho anh ta mặc sức vần vò.

Chẳng mấy chốc anh ta đã làm xong việc, mệt mỏi lê xácvào nhà vệ sinh. Tôi kéo cái áo vẫn còn ở trên cổ xuống, trên đó toàn là mồ hôixen lẫn mùi thuốc lá của anh ta. Nó khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi khôngthể tha thứ cho bản thân vì đã làm tình với một gã đàn ông tục tĩu và bẩn thỉuđến ghê người như vậy.

- Tắm rửa đi! - Anh ta từ trong nhà vệ sinh đi ra,dùng khăn tắm lau sạch người, nói với tôi như thể chẳng có chuyện gì vậy.

- Cút đi! - Tôi dựa vào thành giường, bình thản nói. -Cút ngay!

Anh ta lấy khăn tắm quấn quanh người, chậm rãi ngồixuống trước mặt tôi, châm một điếu thuốc rồi nhìn tôi bằng anh mắt bất cần.

- Cút! - Tôi gào lên giận dữ, hất tung cái gạt tànxuống mặt đất.

Anh ta cúi xuống nhặt cái gạt tàn lên rồi tiếp tục hútthuốc, không nói một lời.

Sau đó, anh ta dập điếu thuốc, ung dung mặc quần áovào, ánh mắt không hề rời khỏi tôi. Tôi cũng không biết đó là ánh mắt như thếnào, cảm giác có sự thất vọng, bực bội và cả bất cần.

Mặc quần áo xong, anh ta lại châm điếu thuốc ngậm vào miệng,móc ví tiền, lấy ra 3.000 tệ, đặt lên cái bàn gần đó, vỗ vỗ đầu tôi rồi bỏ đi.

Tôi nhìn anh ta đi ra ngoài cửa, ngoảnh đầu lại cườivới tôi. Anh ta cười rất ngọt ngào. Thật giả dối!

Tiếp theo đó, cánh cửa đóng lại.

Tôi ngồi dựa vào giường, không dám nhìn vào mình tronggương nữa.

Đây có thể coi là tình một đêm đấy nhỉ? Mẹ kiếp, thếmà lại là với một thằng sói già! Tôi căm hận bản thân, sao lại để cho mọichuyện thành ra như thế này? Tôi vốn rất thận trọng với chuyện tình một đêm.Tôi không phản đối việc mặn nồng với người mình ngưỡng mộ một đêm nhưng quyếtkhông phải là loại người này, càng không muốn nó kết thúc như thế này.

Tôi nhìn đống giấy bạc trên bàn, cảm thấy tay bỏngrát. Tôi là cái gì? Gái điếm ư?

Từ khách sạn đi ra, tôi liên tục an ủi mình: Không saođâu, ngoài Lưu Minh Cương ra thì chẳng có người thứ hai nào biết chuyện xảy tốinay, chỉ cần mình kín miệng là được. Chỉ một lần này thôi, sau này sẽ không baogiờ làm như vậy nữa, tuyệt đối không.

Tôi chỉ có thể nghĩ được vậy, tôi không thể cứ tráchcứ mình mãi, áy náy dễ khiến cho đàn bà già đi.

Vào khu đô thị, tôi ngẩng đầu lên theo thói quen,trước mắt vẫn là một màu đen u ám.

Về đến nhà, tôi có chút bất an. Lâm Tiểu Vĩ có đánhtôi cũng được, có khinh bỉ tôi cũng được, anh ta có đưa đàn bà về cũng được...tất cả đều là những vấn đề không mang tính nguyên tắc. Còn tôi hôm nay, đíchthực là đã phản bội anh. Lúc trước toàn nghĩ rằng mình phải chịu thiệt thòi,hôm nay lại thấy Lâm Tiểu Vĩ thật đáng thương, nỗi oán trách anh ta ở tronglòng tôi đã vợi đi ít nhiều, tôi thậm chí còn muốn gọi điện cho anh ta, quantâm hỏi xem bao giờ anh ta về nhà. Chẳng trách có người từng nói, đàn ông màđột nhiên tốt với bạn, bạn nhất định phải chú ý, bởi vì rất có thể anh ta ở bênngoài đã làm việc gì đó có lỗi với bạn.

Lâm Tiểu Vĩ ở đầu dây bên kia có vẻ kinh ngạc vì độtnhiên được tôi quan tâm, có vẻ anh ta không quen lắm với giọng điệu dịu dàngcủa tôi, thế nên nói năng lộn xộn:

- Em ở nhà à? Tí nữa anh về, anh đang ở cơ quan, mộtlát nữa anh về, em về rồi à?

- Ừ, em về rồi, em ở nhà đợi anh!

Cúp điện thoại, tôi nghĩ, giữa tôi và Lâm Tiểu Vĩ thếlà hòa rồi, chẳng ai nợ ai nữa. Nếu như tối nay có thể làm hòa với nhau, tôicũng nên kiểm điểm lại bản thân một chút. Hai đứa chúng tôi gây gổ đến tận hômnay, bản thân tôi cũng có lỗi: không làm việc nhà, tính tình nóng nảy, ích kỷ,không biết quan tâm đến người khác... Có thằng đàn ông nào lại chịu được vợmình như vậy chứ?

Nhìn lại cuộc sống hiện tại, cơm no áo ấm, thế là đủrồi. Giờ tôi cần phải lên kế hoạch cho tương lai, hoặc là sinh cho Lâm Tiểu Vĩmột đứa con để củng cố địa vị của mình trong cái nhà này, giữ chặt trái tim củaanh ta; hoặc là phải nỗ lực làm việc, tạo dựng sự nghiệp, không thể cứ mãi chìmđắm trong cơn ác mộng vô bờ này.

Twiling đã online. Anh gửi cho tôi một cái cười, hìnhnhư tâm trạng rất tốt. Anh nói, tối nay chỉ có thể nói chuyện một chút bởi vìtứ nữa còn có việc.

Tôi có hơi ghen, liền hỏi có phải anh đi tìm bạn gáikhông.

Twiling: Đâu có, tối nay phải về sớm vì nhà có khách.

Áo gấm đi đêm: Em thấy dạo này anh ngày càng ít thờigian nói chuyện với em.

Twiling: Ha ha, em nghĩ nhiều quá rồi, chỉ cần có thờigian là anh lại lên mạng nói chuyện với em mà.

Áo gấm đi đêm: Nhưng mà hôm nay em có một chuyện quantrọng muốn nói với anh, nếu như khong nói em sẽ điên mất.

Twiling: Thế à? Làm hòa với anh ta rồi chứ gì?

Áo gấm đi đêm: Không liên quan đến anh ta. Twiling,hôm nay em đã phạm phải một sai lầm, một tiếng đồng hồ trước, em đã lên giườngvới một người đàn ông khác.

Twiling: Cái gì? Đừng dọa anh, chuyện là thế nào?

Áo gấm đi đêm: Buổi tối ăn cơm, vì tâm trạng không vuinên em đã uống rượu với một người đàn ông. Sau đó em say, hắn đưa em vào kháchsạn, em chẳng làm thế nào được, em không đấu lại được với hắn ta.

Twiling: Em làm vậy là phản bội đấy em có biết khônghả? Chồng em mà biết nhất định sẽ không chịu nổi. Sẽ có một ngày anh ta biết sựthật.

Áo gấm đi đêm: Anh ta sẽ không biết đâu, em sẽ khôngnói cho bất kỳ ai biết. Chỉ có điều, em đã hết oán giận chồng em rồi. Thế nàybọn em coi như hòa.

Twiling: Đây là hai chuyện khác nhau mà, em thật làngốc! Em đã đẩy tình cảm của mình đến vực thẳm rồi đấy!

Áo gấm đi đêm: Không nghiêm trọng đến thế chứ?>

Twiling: Hãy biết quý trọng bản thân, sau này đừng nhưvậy nữa!

Những điều Twiling nói khiến tôi cảm thấy khó chịu,vốn cứ tưởng anh ấy sẽ bình tĩnh, ít nhất cũng cho tôi được một lời an ủi. Xemra Twiling thuộc mẫu đàn ông truyền thống. Chẳng phải chỉ là tình một đêm thôisao? Tôi đã hối hận lắm rồi, đã biết mình sai rồi mà.

Tôi không nói gì thêm, vài phút sau liền thấy Twilingout.

Lúc Lâm Tiểu Vĩ về, tôi đã tắm xong và đi vào phòngngủ.

- Anh về rồi à? - Tôi ngồi dậy, đi tìm cho anh ta bộquần áo ngủ.

- Ừ. - Anh ta đáp rồi đưa tay nhận lấy bộ quần áo ngủ.Tôi ngửi thấy mùi rượu trên người Lâm Tiểu Vĩ, hình như là mới uống.

- Chẳng phải anh bảo đang ở cơ quan sao? Sao toàn làmùi rượu thế? - Tôi đi theo anh ta vào nhà vệ sinh, định hỏi thêm vài câu.

- Ra ngoài đi, anh phải tắm! - Anh ta cười rồi đóngcửa lại.

Tôi trở lại phòng ngủ, bật đèn bàn lên, mở nhạc rồixịt nước hoa vào sau gáy. Đã lâu lắm rồi chưa tạo ra không khí như thế này. Hômnay nhất định phải nắm lấy cơ hội, nói chuyện với anh ta một chút, điều trị vếtthương tình cảm của cả hai.

Lâm Tiểu Vĩ quấn khăn tắm đi vào, sững người nhìn tôirồi cười:

- Hôm nay là ngày gì vậy? Lại còn có cả âm nhạc làmnền cơ đấy!

Anh ta ngồi xuống bên giường, tôi chồm lên lưng anh,nói:

- Em đố anh, thỏ trắng cộng thỏ trắng bằng cái gì?

Lâm Tiểu Vĩ nghĩ một lát rồi lắc đầu.>

- Hai thỏ trắng! - Tôi nói xong liền bò ra giường màcười.

Lâm Tiểu Vĩ không thấy buồn cười, chỉ nằm xuống giườngvà nhìn chằm chằm vào tôi.

- Ông xã à, có phải giờ anh ghét em lắm không? - Tôithôi cười, nép vào người anh ta, hỏi.

Lâm Tiểu Vĩ không nói gì, vẫn chỉ nhìn tôi.

- Sao thế? - Tôi bẹo má Lâm Tiểu Vĩ, cảm thấy hơi ngạivì bị anh ta nhìn như vậy.

Anh ta giơ tay ra, vuốt ve khuôn mặt tôi, rồi từ từxuống cổ. Tôi có hơi mê mẩn, ánh đèn gợi cảm, tiếng nhạc dịu dàng, còn cả sựvuốt ve dịu dàng của Lâm Tiểu Vĩ, thật tuyệt! Tôi lí nhí nói:

- Chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không? Chúng tacần phải lên kế hoạch cho cuộc sống sau này. Em hứa kể từ nay em sẽ làm mộtngười vợ hiền dịu!

- Cởi áo ngủ ra! - Anh ta kéo áo của tôi ra.

- Ông xã, anh không thấy là chúng ta cần phải nóichuyện một chút à? - Tôi hi vọng anh ta có thể nghiêm túc nhìn nhận vấn đề.

- Để lát nữa nói! - Anh ta ôm lấy tôi, nôn nóng cởiphăng quần tôi ra.

Lâm Tiểu Vĩ chẳng hề cảm động trước sự chân thành củatôi ngày hôm nay, cũng không nghĩ đến chuyện chúng tôi phải sống ra sao từ nàyvề sau. Lúc này trong mắt anh ta, ngoài việc muốn làm tình với tôi thì nhữngchuyện khác đều không quan trọng. Tôi dám khẳng định anh ta nghĩ như vậy, bởivì anh ta đã chồm lên người tôi mà không hỏi xem tôi có muốn hay không.

- Để lát nữa không được sao? - Tôi tỏ vẻ thất vọng,mặc dù tôi biết tối nay chúng tôi nhất định sẽ làm tình, nhưng tuyệt đối khôngphải là trong trạng thái này. Tôi muốn chúng tôi phải nói chuyện rõ ràng, vềnguyên nhân sự lạnh lùng của anh với tôi và cả về cách nghĩ của anh>

- Em ngoan ngoãn một chút có được không hả? - Lâm TiểuVĩ không trả lời mà dùng một tay giữ chặt hai cánh tay tôi, sau đó bắt đầu“trận chiến” trên người tôi. Tốc độ của anh ta khiến tôi cảm thấy toàn thân nhưmuốn rời ra. Tôi nhìn chằm chằm vào Lâm Tiểu Vĩ, ngầm thể hiện sự bất mãn củamình với hành vi của anh ta lúc này.

Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi rồi vội vàng cúi đầuxuống chăn, tiếp tục hành sự.

- Anh có thể nhẹ nhàng một chút không? Em không chịunổi nữa! - Tôi không thể nhịn được nữa.

Anh ta dùng miệng bịt chặt miệng tôi, hai bàn tay tôibị siết chặt hơn trong một vài giây cao trào.

Không biết vì sao tôi lại nhìn thấy khuôn mặt của Lưu MinhCương trên trần nhà. Khoảnh khắc này, tất cả mọi thứ đều trở nên giả tạo, đủthứ tâm trạng bỗng ập đến: bất an, hoảng sợ, chán ghét, thất vọng.

Cuối cùng, Lâm Tiểu Vĩ mệt bã người, uể oải rời khỏicơ thể tôi rồi nằm lăn ra giường.

- Lâm Tiểu Vĩ! - Tôi lay lay anh ta.

- Để mai nói đi! Anh mệt rồi! - Anh ta mệt mỏi xoayngười lại. - Ngủ đi cưng!

Tôi nhìn anh ta quay lưng lại với tấm thân trần trụicủa mình, cảm giác thật xa lạ. Giữa chúng tôi còn có cách nào để xích lại gầnnhau không đây?

Sáng tỉnh dậy Lâm Tiểu Vĩ đã đi rồi, để lại tôi vớicăn phòng ngủ bừa bãi. Tôi vội vàng thu dọn rồi chuẩn bị đi làm.

Ngồi trong phòng làm việc mà tôi không sao tập trungđược, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh nụ cười của Lâm Tiểu Vĩ ngày hôm qua. Tôikhông nói được đó là nụ cười như thế nào, chỉ cảm thấy dường như anh ta sắp rờixa tôi rồi.

Tôi đang ngồi ngẩn ra thì Diệp Cường bước vào, đưa chotôi danh sách khách mời trong bữa party ngày lễ Thất Tịch và bảo tôi chuẩn bịlàm th ra vào.

- Sắp xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ phải không ạ? -Tôi giả bộ hoang mang. Trên tờ danh sách mà anh ta đưa cho tôi không chú thíchrõ chức vụ của từng người, tôi lại không nắm rõ cơ cấu lãnh đạo của công ty mẹ,đương nhiên không biết rõ thứ tự rồi.

Anh ta nhìn tôi như thể khiêu khích rồi mỉm cười gianxảo:

- Phòng nhân sự đào tạo cô kiểu gì thế hả? Chẳng cóchút kiến thức cơ bản nào. Thường ngày cô phải chú ý nhiều vào!

Tôi thấy bực bội trong lòng. Đắc chí cái gì chứ? Tôimặc xác anh ta, cầm lấy tờ danh sách đi tìm Bao Tử.

- Tôi không muốn làm nữa, chỗ nào cũng thấy bị chènép! - Tôi bực bội nói.

- Đây đâu phải là tác phong của cô? Cô nên đấu tranhvới những thế lực trở ngại con được tiến thân của mình chứ! - Bao Tử đưa chotôi một danh sách đã sắp xếp trật tự rõ ràng. - Sao giờ cô bỏ cuộc dễ dàng thế?

Ngay cả đồng nghiệp cũng nói tôi như vậy khiến chotrong lòng tôi có chút chua xót: Bản thân mình không chỉ không có tự tin màthậm chí càng ngày càng bi quan hơn.

Hôm nay là cuối tuần, tôi hẹn Tề Tề ra ngoài ăn cơm.Tề Tề hào hứng nói:

- Đúng là không hẹn mà gặp, tớ đang chuẩn bị gọi chocậu đây. Tớ vừa mới kiếm được một món kha khá, khoảng 20.000, tớ mời cậu mộtbữa!

Tôi thật ngưỡng mộ khả năng kiếm tiền của Tề Tề. Móntiền “kha khá” mà cô ấy kiếm được trong một vụ làm ăn phải bằng số tiền tôi hìhục làm việc suốt cả năm trời, đấy là còn chưa kể đến những tổn thất về tinhthần do bọn Diệp Cánh Cụt và Lãnh Linh gây ra cho tôi.

Tề Tề đề nghị ra ngoại ô ăn cơm, sau đó ở lại đó mộtđêm, nên bảo tôi phải mang xe theo.

- Hay là cậu dẫn bạn trai theo, còn tớ dẫn Lâm TiểuVĩ? - ơ hội hiếm có, tôi với Lâm Tiểu Vĩ lại mới làm hòa, chi bằng nhân dịp nàyra ngoài cho thư giãn đầu óc.

- Hai người làm lành rồi hả? - Tề Tề hào hứng nói. -Ok, ok! Như thế là hay nhất đấy!

Tôi đến cơ quan của Lâm Tiểu Vĩ lấy xe, nói với anh takế hoạch của tôi và Tề Tề. Anh ta vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt ấy trên môi. Tôicảm thấy nụ cười của anh ta tràn đầy sự khách sáo, giống như nụ cười dành chomột người bạn mới quen vậy.

- Bọn em đi đi, anh không đi được! - Anh ta nói rồichâm một điếu thuốc.

- Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào thế? - Tôi khôngvui nhìn anh ta, trước đây anh ta có hút thuốc đâu.

- Anh hơi mệt, muốn ngủ một giấc! - Anh ta nói rồi đưachìa khóa xe cho tôi.

- Đi đi mà, chỉ là ăn cơm thôi, ăn xong sẽ về sớm đingủ! - Tôi kéo tay anh đẩy vào trong xe.

- Đã nói không đi là không đi! - Lâm Tiểu Vĩ tỏ vẻ bựcbội, nhíu mày ném điếu thuốc xuống đất.

Tôi nhìn chăm chăm vào anh ta, trong lòng nguội lạnhđến tột độ. Anh ta có cần bực bội đến thế không? Tôi không nói gì thêm, xoayngười mở cửa rồi ngồi vào xe.

- Đi xe thì nhớ đừng uống rượu đấy! - Anh ta đã lấylại vẻ bình thản như lúc đầu, nói.

- Hôm nay em không về nhà! - Tôi bực bội nói.

Chuyến du lịch bốn người vui vẻ thế là tan tành. Tôilái xe chờ Tề Tề và bạn trai cô ấy đi, cảm thấy mình chẳng khác gì một tài xế,hay nói chính xác hơn là một con kỳ đà. Lâm Tiểu Vĩ có ý gì chứ, rốt cuộc anhta có muốn làm hòa với tôi không? Hay là anh ta vẫn muốn duy trì cục diện nhưhiện nay?

- Điện thoại của cậu đổ chuông kìa! - Tề Tề gõ gõ vàoghế tôi. Tôi nhìn xuống màn hình điện thoại, là của Lưu Minh Cương. Đồ khốnkiếp, hắn vẫn còn mặt mũi gọi điện tôi à? Tôi không nghe, nhấn phím tắt máyluôn.

- Ăn cơm xong thì đi về đi, cậu đừng buồn, không biếtchừng Lâm Tiểu Vĩ lại có chuyện gì đó thật. Nói thế nào thì nói, hiện giờ mọiviệc đang đi theo chiều hướng tốt đẹp, cậu không thể nôn nóng quá được! - Tề Tềnói.

Bữa cơm tối diễn ra trong im lặng. Đầu tiên là bởi vìtôi không vui. Hơn nữa bạn trai của Tề Tề là bác sĩ nha khoa, tính hướng nội,không hay nói chuyện cho lắm. Thế là chỉ còn mỗi mình Tề Tề liến thoắng mộthồi, cuối cùng cũng chắn chẳng buồn nói gì nữa.

Lúc tôi về đến khu đô thị đã là hơn chín giờ. Sau khiđưa Tề Tề về nhà, tôi liền lái xe đến bờ sông, định để tâm trạng bình tĩnh lạirồi mới về nhà. Bắt đầu từ bây giờ, tôi không được tùy tiện nổi nóng với LâmTiểu Vĩ, có như vậy mới có thể ổn định mối quan hệ giữa hai chúng tôi.

Ngồi ở bờ sông suốt ba tiếng đồng hồ, lúc ấy đã là mộtgiờ sáng, tôi quyết định về nhà.

Lúc đến chân cầu thang, tôi thấy đèn phòng ngủ vẫnsáng, ánh đèn mờ mờ hắt ra ngoài cửa sổ. Tối qua mình quên tắt đèn ư? Khôngphải chứ? Tôi nhớ là về sau lúc đi ngủ tôi đã tắt đi rồi cơ mà. Lẽ nào Lâm TiểuVĩ ở nhà?

Trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.

Tôi nhón chân thật nhẹ nhàng đi vào cửa. Lúc cởi giày,tôi đột nhiên phát hiện trên kệ giày dép có một đôi giày cao gót màu đỏ. Tôidám khẳng định đôi giày này không phải của tôi, vì tôi ghét nhất là màu đỏ,trông quê mùa chết đi được! Tôi xách nó lên, hướng về phía ánh đèn, tỉ mỉ quansát, đích thực không phải là của tôi.

Của ai? Đầu tôi đau nhói như bị ong chích.

Tôi nhanh chóng tắt đèn ở ngoài cửa, cả căn phòng chìmtrong bóng tối. Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, tôi chậm rãi đi từngbước một, mắt hướng về phía cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ.

Đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn, một nỗi hoang mang ập đếntrong bóng đêm khiến tôi không dám bước tiếp. Tôi có thể nghe rõ mình đập thìnhthịch, cảm giác toàn thân như đang lên cơn co giật. Tôi biết mình sắp sửa nhìnthấy cảnh tượng gì, tôi đã nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng ngủ... tiếng rênrỉ đầy hưng phấn và thích thú của một người đàn bà cùng với tiếng thở nặng nhọccủa Lâm Tiểu Vĩ... thứ âm thanh ấy... lúc trầm lúc bổng.

Điên cuồng, tự ti, nhục nhã... tất cả giống như mộtluồng khí cực mạnh ập đến vây lấy tôi. Đầu óc tôi trống rỗng, hoang mang đẩycánh cửa ra.

- Ai? - Lâm Tiểu Vĩ cảnh giác hỏi.

Tôi nhanh chóng bật đèn lên.

Ánh đèn sáng chói vô tình khiến cho mọi thứ đều bịphơi bày. Một người đàn ông với một người đàn bà đẫy đà vẫn còn dính lấy nhauchưa kịp rời ra. Con đàn bà ấy hồn xiêu phách lạc, hoảng hốt vớ lấy cái khănquấn vào người.

Đó là giường của tôi, đó là khăn của tôi... Thế mà nólại bị một con đàn bà đê tiện làm cho vấy bẩn.

- Mẹ kiếp! - Tôi đột nhiên xông đến như một con sư tửbị rắn độc cắn bị thương, thẳng tay cho cô ả hai tát rồi giật phăng cái khăntrên người ả ta ra. Tiếp đó tôi nắm tóc, bóp cổ cô ả, mặc cho cô ta ra sức kêugào.

Tôi đã điên mất rồi.

Ả ta không hề đánh trả, chỉ giãy giụa thoát khỏi taytôi rồi chạy quanh tìm quần áo. Con ả này béo múp chẳng khác gì một con lợn,trên người toàn là mỡ thừa, khiến cho tôi càng nghĩ càng muốn giết chết cô ta.Tôi ra sức đạp vào bụng ả. Ả ta kêu lên thảm thiết rồi ngã phịch xuống đất.

- Cút! - Tôi gào đến muốn rách toác cổ họng, đuổi theobồi thêm cho ả ta vài cái tát. Lâm Tiểu Vĩ kéo tôi lại từ phía sau. Tôi dốc hếtsức mình để thoát khỏi bàn tay anh ta, lấy chân đá vào chân anh ta, móng taytôi cắm sâu vào cánh tay anh ta. Tôi vừa khóc vừa gào:

- Đồ chó má, đồ khốn nạn! Đồ đĩ điếm, đồ tiện nhân!

Tôi cảm thấy sức lực của mình không đủ để giú tôi trútgiận. Lâm Tiểu Vĩ vừa giữ tôi lại vừa giục con đàn bà kia mau chóng mặc quần áorồi biến đi. Cơn giận dữ của tôi lên đến đỉnh điểm, tôi điên cuồng cắn mạnh vàotay anh ta. Lâm Tiểu Vĩ kêu ré lên một tiếng rồi vội vàng thả tay tôi ra.

Con đàn bà kia sợ đến mức run rẩy, vừa kéo váy vừachạy ra ngoài. Tôi đuổi theo ra phòng khách, vớ được cái lọ hoa liền ném thẳngvề phía ả ta. Lọ hoa đập vào cánh cửa, vỡ tan tành.

Cuối cùng ả ta vẫn chạy thoát, hoảng hốt đến mức khôngkịp lấy cả giày, đôi giày bẩn thỉu khiến tôi thấy buồn nôn.

Đột nhiên tôi lại thấy sợ hãi, người mềm nhũn ngãkhuỵu xuống đất, toàn thân run lên bần bật, hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Lâm Tiểu Vĩ đã mặc xong quần áo, im lìm đứng bên cạnhtôi. Hồi lâu sau, anh ta ngồi xuống định kéo tôi dậy.

- Đừng có chạm vào tôi! - Lúc bàn tay anh ta động vàongười tôi, tôi liền thét lên như vừa chạm phải một con bọ cạp.

- Cút... cút đi!

Anh ta nhìn tôi không nói gì. Trong phòng rất yêntĩnh, chỉ có tiếng khóc rấm rứt của tôi. Anh ta ngồi xổm bên cạnh tôi một látrồi ung dung đứng dậy, ngồi xuống ghế bên cạnh và hút thuốc.

Khóc được một lúc tôi bắt đầu ném đồ đạc. Cốc, điềukhiển, lọ hoa, gạt tàn, đồ sứ... chỉ cần là những thứ tôi nhấc lên được là tôiđều ném hết. Anh ta ngồi một bên, cúi đầu không nhìn tôi, mặc cho tôi phá nátphòng khách.

Đủ loại tiếng động lần lượt vang lên, rạch những đườngrất sâu vào màn đêm tĩnh mịch.

Ném một hồi, tôi liền ngồi xuống một lát. Sau đó tôilảo đảo đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài. Lâm Tiểu Vĩ nhìn thấy vậy liền kéo tay tôilại, hỏi:

- Em định đi đâu?

- Bà đây đi chết nhìn thẳng vào mắt anh ta. Anh ta rasức ngăn tôi lại, không cho tôi mở cửa.

- Mẹ kiếp, anh là cái quái gì mà quản tôi? - Tôi dốcnốt chút sức lực cuối cùng để gào lên. - Anh không cho tôi cắn lưỡi tự vẫn! -Nói rồi tôi đẩy anh ta ra. Anh ta sững sờ nhìn tôi, thân hình dường như nhẹbẫng, giật lùi ra sau mấy bước.

Mái tóc xõa xượi cùng khuôn mặt tím tái của tôi khiếncho Tề Tề phát hoảng.

- Lâm Tiểu Vĩ dẫn gái về nhà rồi! - Tôi ngã vào lòngTề Tề, khóc nấc lên.

Tề Tề ngồi bên cạnh lặng lẽ không nói gì, để mặc chotôi khóc lóc. Một lúc sau, cô đi vào nhà vệ sinh lấy ra một cái khăn ấm, laumặt cho tôi rồi nói:

- Đi ngủ đi!

Sau khi nằm xuống giường, tôi nghe thấy Tề Tề ở bênngoài đang lớn tiếng mắng chửi Lâm Tiểu Vĩ không phải là con người.

Tôi nằm trên giường mà không sao ngủ được, trong đầutoàn là cảnh tượng Lâm Tiểu Vĩ và con đàn bà đó, có làm thế nào cũng không gạtnhững suy nghĩ ấy đi được. Quá đột ngột, tôi gần như chẳng hề có bất kỳ sựchuẩn bị nào, lại đúng vào lúc tôi quyết tâm trở thành một người vợ hoàn mỹ vàxây dựng một cuộc hôn nhân hạnh phúc với anh ta.

- Y Y ơi! - Tề Tề khẽ gọi tôi trong bóng tối.

- Ơi.

- Cậu nói xem, tại sao đàn ông lại như vậy? - Tề Tềnói, giọng điệu có vẻ buồn bã, hoàn toàn không giống với giọng điệu của một caothủ tình trường.

- Có thể là do số tớ khổ. Những gã đàn ông tốt đều bỏđi hết rồi!

- Lần này cậu quyết định ly hôn chứ?

- Phải ly hôn! Cũng tốt, hôm nay là lần cuối cùng, saunày tớ không bao giờ phải cãi vã với anh ta nữarái tim tôi đau như bị ai đó càoxé, muốn khóc nhưng nước mắt đã cạn. Thứ cảm giác này rất khó chịu, thật muốnnhét vào miệng một vốc thuốc ngủ để chấm dứt tất cả.

Tôi mơ màng tỉnh lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng TềTề đang nói chuyện với một người đàn ông, giọng nói càng lúc càng to. Tôi cònchưa kịp ngồi dậy thì Lâm Tiểu Vĩ đã xông vào phòng ngủ. Tề Tề mặc váy ngủ laovào theo, nhìn thấy tôi đã tỉnh liền đóng cửa lại ra ngoài.

Lâm Tiểu Vĩ quỳ phịch xuống trước mặt tôi, đau đớnnhìn tôi nói:

- Y Y...

- Cút, đừng để tôi phải nhìn thấy anh nữa! - Tôingoảnh mặt ra chỗ khác. Thực ra tôi không muốn nói như thế, tôi muốn lao vàolòng anh ta mà khóc cho đã, nhưng nếu làm như vậy chẳng phải tôi đã quá yếumềm?

- Anh sai rồi, hãy tha thứ cho anh một lần này có đượckhông?

Tôi nhìn anh ta, cảm thấy ngực như bị tắc nghẹn, córất nhiều điều muốn nói nhưng không sao nói ra lời. Tôi muốn tát cho anh ta mộtcái, nhưng vừa ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy đôi mắt hõm sâu và đỏ vằn những tiamáu.

- Lần cuối cùng! - Anh ta cắn chặt môi, giọng nóinghẹn ngào. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng đáng thương và đau đớncủa anh ta.

Trái tim tôi chợt thắt lại, tôi không kìm được lòngmình bật khóc:

- Lâm Tiểu Vĩ, anh làm như vậy tôi biết làm sao đây?Tôi không muốn ly hôn, anh có biết không hả?

Anh ta lắc đầu, giống như có rất nhiều điều muốn nói,sau đó cúi đầu xuống, cổ họng nghẹn ngào, cuối cùng gục mặt xuống giường mà bậtkhóc nức nở.

- Gây gổ đến mức này là đủ rồi! Mới sáng sớm đã ầm ĩhết cả lên! - Chị Tịnh chẳng hiểu đã đến từ lúc nào, đang đứng ở ngoài cửa với>

Tôi hi vọng tất cả mọi chuyện đều chỉ là một vở kịch,nhưng tôi buộc phải đối mặt, mặc dù đầu óc tôi lúc này đang cực kỳ hoang mang.Tôi cố ý lắc mạnh đầu mình để cho thần trí tỉnh táo lại.

- Anh về nhà trước đi! - Tôi mệt mỏi nói, chẳng cònchút sức lực nào mà phân tích xem ai đúng ai sai với anh ta nữa.

Hai mắt anh ta thất thần nhìn tôi:

- Y Y, thật sự không còn cơ hội nào nữa sao?

- Hết rồi! - Tôi lau nước mắt, dứt khoát nói.

- Lần này nếu Lâm Tiểu Vĩ quyết định cải tà quy chínhthì em có tha thứ cho cậu ta không? - Chị Tịnh ngồi xuống bên cạnh tôi, nắm taytôi và mỉm cười hỏi. - Đàn ông mà, ai chẳng có lúc lầm đường lạc lối!

- Ly hôn rồi cậu phải làm thế nào? Nhà cửa, xe hơi đềulà tài sản trước hôn nhân, mẹ Lâm Tiểu Vĩ lại rất ghê gớm, chỉ e cậu sẽ phải rađi với hai bàn tay trắng thôi. Cậu đã quen sống vương giả rồi, giờ phải bắt đầulại từ đầu, cậu có làm được không? Tề Tề lo lắng nhìn tôi. - Theo tớ thấy haylà cứ để bảo anh ta nói rõ ràng trước mặt chúng ta. Nếu thái độ anh ta thànhkhẩn, cậu hãy tha thứ cho anh ta lần này. Anh ta mắc nợ cậu lần này, chẳng phảisau này làm gì cũng phải nhường nhịn cậu hay sao? Nếu lần sau anh ta còn mắcphải lỗi lầm này thì cậu bỏ cũng chưa muộn mà.

- Còn dám có lần sau nữa sao? Nghe Tề Tề nói vậy, chịTịnh liền vội vàng chen vào, trợn mắt lườm Tề Tề rồi vỗ vỗ vai tôi như chưa hềcó chuyện gì xảy ra. - Đàn bà phải nghĩ thoáng một chút, phải nhìn xa trôngrộng em ạ. Em hiện giờ mặc dù vẫn còn trẻ nhưng nếu ly hôn thì kiểu gì cũng làngười gần ba mươi rồi, muốn tìm một người có nhà, có xe, không phải là khôngcó, nhưng cũng phải tốn công sức lắm đấy. Em nghĩ cho kỹ đi, đừng có quá vộivàng!

Hai người bọn họ cứ như đã bàn bạc với nhau từ trước,anh một câu, tôi một câu, biến chuyện này trở thành một mâu thuẫn cỏn con.Những điều họ nói không phải là không có lý. Tôi có quen một cặp vợ chồng nọ,người chồng giỏi kiếm tiền nhưng lại rất đào hoa, có đến mấy cô bồ ở bên ngoài.Thế mà cô vợ vẫn sinh con cho anh ta phát hiện ra chuyện này, cô vợ chẳng khócchẳng gào, giả bộ như không hề biết chuyện gì, vẫn ngày ngày đi thẩm mỹ viện,đến phòng tập thể dục, cuộc sống rất tự do, tự tại.

Thế nhưng đấy là người khác, còn tôi là tôi. Tuyệt đốikhông chấp nhận chuyện chồng mình dẫn bọn gái điếm dơ bẩn về nhà, mây mưa ngaytrong phòng ngủ của tôi và bị tôi bắt quả tang. Sau này tôi biết phải đối mặtvới anh ta ra sao đây? Tôi cần phải dùng cả đời để lãng quên chuyện này. Cho dùtrước đây tôi chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng hiện giờ, tôi muốn từ bỏtất cả. Còn có gì đáng để tôi lưu luyến không nỡ buông tay đây? Cuộc hôn nhânnày tôi đã chịu đủ lắm rồi. Đàn ông sau khi kết hôn không chỉ mắc bệnh đãng trímà còn hay thay đổi: Quên mất mình đã từng thề non hẹn biển ra sao, rõ ràng nóirằng anh ta chỉ thuộc về một mình bạn nhưng kết quả anh ta thuộc về rất nhiềungười.

- Chuyện ly hôn tớ đã quyết định rồi, không ai phảikhuyên nhủ làm gì! Giờ tớ rất mệt, tớ muốn ngủ một lát, hai người ra ngoài đi!- Tôi cảm thấy các sợi thần kinh căng như dây đàn, mệt mỏi kéo chăn trùm kínđầu.

Chỉ có ly hôn mới có thể khiến cho tôi cảm thấy đượcan ủi phần nào.

Sáng Chủ nhật, bố mạ anh ta đi công tác về. Lúc tôi vềnhà, thấy Lâm Tiểu Vĩ đang quỳ trước mặt họ, trên trán toàn là máu. Vết thươngấy là do bố anh ta ném cái gạt tàn thuốc lá vào trán anh ta. Mẹ anh ta đangkhóc lóc và chuẩn bị gọi điện cho cấp cứu.

- Mặc kệ nó! - Bố Lâm Tiểu Vĩ gào lên với vợ, khiếncho bà ấy không dám lên tiếng nữa.

Tôi không nói nửa lời, tìm một nơi để ngồi xuống,trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Cái nhà này, tại sao lại ra nông nỗi này?

Bố anh ta nhìn thấy tôi liền đứng dậy, lại gần tôinói:

- Y Y, trong nhà xảy ra chuyện như thế này khiến chongười làm bố mẹ như chúng ta cũng cảm thấy mất mặt. Tiểu Vĩ từ nhỏ đã ngangngược, giờ nó thành ra thế này cũng là lỗi của bố mẹ. Bây giờ dù gì chuyện cũngđã xảy ra rồi, con cảm thấy cần phải làm thế nào thì cứ làm như vậy. Nếu con đãmuốn ly hôn thì bố mẹ cũng tôn trọng ý kiến của con. Nói là nói như vậy nhưngbố vẫn mong con có thể cho nó một cơ hội, để nó dùng quãng đời sau này bù đắpsai lầm cho con. Bố đề nghị các con bình tâm mà nói chuyện với nhau. Dù gì cáccon cũng ăn ở với nhau được hai năm rồi, không thể nói là không có chút tình cảmgì được. Đương nhiên, nếu như con cảm thấy không cần thiết thì bố mẹ cũng khôngép con. Tiểu Vĩ đã làm chuyện dơ bẩn như vậy, nó hoàn toàn không có tư cách cầuxin con tha thứ!

Đây là lần đầu tiên trong suốt hai năm kể từ khi tôibước chân vào cái nhà này, có người dùng giọng điệu ôn hòa như vậy để nóichuyện với tôi, đồng thời đứng trên lập trường của tôi để giải quyết vấn đề.Trong lòng tôi chợt thấy xót xa, nước mắt không hiểu sao cứ trào ra. Mặc dù tôicố sức để ngăn mình không bật khóc thành tiếng nhưng nỗi đau đớn trong lòng cứào ạt đổ ra ngoài, khiến tôi không sao kiềm chế được bản thân.

Bố Lâm Tiểu Vĩ đưa cho tôi một cái khăn giấy, im lặnghồi lâu rồi nói:

- Các con dù gì cũng là vợ chồng với nhau. Ông bà tacó nói chớ có vạch áo cho người xem lưng. Tiểu Vĩ chỉ nhất thời hồ đồ, sau nàynó còn phải làm việc, phải sống. Bố hi vọng chuyện này đến đây là chấm dứt, mặcdù bố biết trong lòng con rất ấm ức nhưng... coi như kẻ làm cha như ta cầu xincon vậy!

Tôi gật đầu rồi bật khóc nức nở. Bố tôi mà còn sốngthì tốt biết mấy, nếu thế thì người ngồi xuống nói chuyện với bố Lâm Tiểu Vĩbây giờ đã không phải là tôi. Hôm qua Tề Tề và chị Tịnh đòi giúp tôi giải quyếtchuyện ly hôn nhưng tôi đều từ chối. Tôi thà một mình trên trận chiến như lúcnày còn hơn là để người khác nhìn thấy một nội tâm phức tạp của mình.

- Hay là các con nói chuyện với nhau đi! - Mẹ anh tarót cho tôi cốc nước, nhìn tôi vẻ thăm dò.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng nói:

- Ly hôn.

Thái độ bất hợp tác của tôi khiến cho mẹ Lâm Tiểu Vĩkhó chịu. Bà ta ung dung ngồi xuống ghế trước mặt tôi, đôi lông mày nhíu lạinhư hai con sâu róm, đôi môi đỏ tươi khẽ nhếch lên:

- Thế cũng được, giờ tôi sẽ gọi luật s>

Bố Lâm Tiểu Vĩ thấy thế liền đứng phắt dậy, đẩy cửalao ra ngoài.

Luật sư làm việc rất nhanh chóng, chẳng mấy chốc đãlàm xong các giấy tờ. Mẹ Lâm Tiểu Vĩ lớn tiếng nói với luật sư, có thể là cốtình để cho tôi nghe thấy: Toàn bộ nhà, xe sau khi cưới đều là của chúng tôi,còn cả cái cửa hàng cho thuê nữa, vẫn chưa đổi tên đâu.

- Có những chuyện nói ra thì có vẻ tính toán so đo,nhưng cũng không thể không nói phải không? Cô được gả vào cái nhà này, chẳng cólấy một xu hồi môn, tiền tiệc cưới cũng là của chúng tôi bỏ ra. Sau khi kếthôn, tiền chi tiêu trong nhà cũng là tiền của Tiểu Vĩ, thẻ tiền lương của nócũng ở trong tay cô phải không? Còn cả tiền thuê cửa hàng nữa, cô có bao giờđưa cho chúng tôi không? Cô thích mua gì thì mua cái đó, chúng tôi trước giờ cónói gì không? Hầy, những thứ này thì thôi không nói nữa. Nếu như đã muốn lyhôn, thế thì cứ ly hôn trong hòa bình đi, cô nói có phải không? Những điềukhoản trong đơn ly hôn này đều là căn cứ theo Luật hôn nhân cả, có đính kèm cảphoto công chứng sổ đỏ ở đằng sau. Cô đừng hiểu nhầm, chúng tôi không phải làphòng bị gì cả, chỉ có điều cuộc đời có quá nhiều điều bất ngờ. Nếu không cóvấn đề gì nữa thì ngày mai ra Cục Dân chính ký tên. Đương nhiên cô cũng có thểxin luật sư tư vấn thêm! - Mẹ anh ta nói với tôi bằng giọng điệu hết sức bìnhthản, nếu như không đả động đến nội dung đơn ly hôn, tôi còn cảm thấy mình đượctôn trọng. Chỉ có điều, sở dĩ mẹ anh ta tỏ ra bình thản như vậy là bởi vì bà tamuốn cười mà nói với tôi rằng: Mày chớ có mong moi của nhà tao một xu!

Tôi bực bội nghĩ, anh ta đã phản bội tôi, lẽ nào anhta không phải bồi thường gì sao? Chẳng phải bố anh ta đã nói chớ làm ầm ĩchuyện này lên hay sao? Tôi nhìn sang Lâm Tiểu Vĩ, anh ta đang ngồi ủ rũ ở đó,né tránh ánh mắt của tôi. Gã đàn ông nay thật chẳng có chút khí phách nào!

- Con không có ý kiến gì hết, mai gặp lại ở Cục Dânchính! - Nói rồi tôi đứng dậy, đi thu dọc hết những thứ thuộc về mình. Khôngbiết Lâm Tiểu Vĩ đã vào phòng ngủ từ lúc nào, anh ta ngồi xuống đầu giường,nhìn chằm chằm vào mình ở trong gương.

- Bỏ nó xuống đi! - Tôi chỉ vào bức ảnh cưới ở đầugiường và nói.

Lâm Tiểu Vĩ vẫn ngồi bất động.

Tôi liền đứng lên giường lấy nó xuống. Cái khung ảnhrất nặng, còn nhớ lúc Lâm Tiểu Vĩ mang nó đi mạ đã nói: “Đợi khi nào kỷ niệmmười năm ngày cưới, chúng ta sẽ đi chụp lại một bộ ảnh cưới, sẽ mặc quần áoBohemia.”

Nghĩ đến đây tôi đột nhiên mất hết sức lực, ngã phịchxuống giường.

- Ngày mai hãy đi! Giờ muộn lắm rồi! - Lâm Tiểu Vĩnói.

Tôi nhìn khắp giường, trái tim như bị siết chặt lại.Hôm qua bọn họ đã quần nhau trên cái giường này. Đầu óc tôi rối bời, chỉ muốnnhanh nhanh chóng chóng rời khỏi nơi này, chỉ cần ở lại đây thêm một giây thôicũng khiến trái tim tôi tan nát.

Tôi tháo chiếc nhẫn cưới trên tay ra, đặt lên bàntrang điểm.

Hai năm... tôi đã bỏ lại đây tuổi thanh xuân của mình.Vậy mà lúc ra đi, tôi hoàn toàn tay trắng.

Tôi kéo cái valy đi lang thang trên đường, muốn khócnhưng cũng muốn cất cao giọng hát một bài. Tôi bỏ ra hai mươi phút để tổng kếtlại cuộc đời mình. Vì lý tưởng tôi đã kết hôn, vì kết hôn tôi đã đi ngược lạivới ước nguyện ban đầu của mình. Một cuộc hôn nhân thế này thật không đáng,không thể nào kéo dài. Sau một thời gian cưỡi ngựa xem hoa trong một vòng trònkhép kín, tôi buộc phải ra đi. Kể từ nay về sau, tôi không chỉ không thực hiệnđược lý tưởng mà còn mất đi rất nhiều thứ.

Tôi cứ tưởng rằng mình đã thắng lợi giòn giã trongcuộc hôn nhân này, hóa ra tôi mới là người thất bại thảm hại nhất.

Mưa rất to, toàn thân tôi lạnh cóng, chẳng còn nhìn rõcon đường dưới chân.

- Mày đã lỗ to rồi! - Tôi gào lên trong màn mưa.

- Cô không có mắt hả? - Một chiếc xe phanh két lại,lái xe thò đầu ra, bực bội nhìn tôi quát. Tiếp theo đó là một chiếc xe tải laoqua, khiến cho bùn đất bắn đầy người tôi, mặt tôi lấm lem toàn bùn đất.

Nước mắt lưng tròng, chỉ cần chớp mắt một cái là nướcmắt sẽ trào ra. Đột nhiên tôi rất muốn gặp Twiling, khát khao vòng tay của anhấy, muốn dựa vào người anh khóc một trận cho thật đã đời. Được như vậy chắcchắn tôi sẽ êm đềm chìm vào giấc ngủ. Tôi muốn xin nghỉ một thời gian hoặc lànghỉ việc luôn. Tôi nhất định phải đi Vân Nam gặp Twiling.

Từ Cục Dân Chính đi ra, Lâm Tiểu Vĩ đột nhiên nói:

- Y Y, tìm một chỗ nào ngồi một lát đi!

Tôi gật đầu. Ký cũng đã ký rồi, tôi cũng chẳng còn cămhận gì nữa.

Đối diện có một quán cà phê. Bước vào bên trong tôithầm nghĩ, ông chủ quán này rất có con mắt kinh doanh, cho dù là người đến làmthủ tục đăng ký kết hôn hay đến để ly hôn cũng đều có thể ở đây để tận hưởngcảm giác ngọt ngào hay hồi tưởng quá khứ với nhau.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, hồi lâu không nói gì.Nhớ lại bộ dạng ủ rũ của anh ta tối qua, tôi lại cảm thấy người đàn ông nàykhông xứng đáng để mình tiếp tục quen biết.

Đột nhiên anh ta móc ra một tấm thẻ đưa cho tôi, nói:

- Vốn dĩ định đưa cho em từ hôm qua, nhưng mẹ anh cứ ởbên cạnh... cũng chẳng có bao nhiêu tiền, em giữ lấy mà dùng khi cần kíp!

Tôi ngây người nhìn anh ta, trong lòng rất bình thản.Nhưng cho dù nói thế nào thì hành động của anh ta lúc này cũng ít nhiều khiếncho tôi cảm thấy có chút an ủi.

Thấy tôi không có ý định nhận, anh ta liền nhẹ nhàngnhét tấm thẻ vào tay tôi. Nhớ lại lúc yêu nhau, mỗi lần định tặng tôi cái gì màthấy tôi không định nhận, anh ta đều làm như vậy. Tự nhiên trong lòng tôi lạicảm thấy có chút ấm áp.

Lâm Tiểu Vĩ chống tay lên trán, dáng vẻ mệt mỏi:

- Anh nghĩ anh thực sự yêu em... Anh từng thờ ơ vớinhư vậy nhưng lại ra sức để có thể bước vào trái tim em, giành lấy tình yêu củaem. Nhưng thái độ của em đã cho anh biết rằng, cho dù anh có cố gắng thế nào đichăng nữa, anh cũng chẳng có chút địa vị nào trong em... anh không phải làhoàng tử trong tim em, vì thế em ghét phải quan hệ với anh, không muốn dẫn anhđi tụ tập bạn bè với em, không muốn anh chia sẻ nỗi buồn lo với em... Y Y,trước mặt em anh rất tự ti, rất chán nản. Anh không chỉ không có được trái timem mà còn làm cho em chán ghét đến thế này... anh là thằng đàn ông thất bạinhất trên đời. Anh lạnh nhạt với em là bởi vì anh biết em lấy anh chỉ là vìtiền, dù cho anh cứ tưởng rằng bản thân mình đã có được một tình yêu trongsáng, hoàn toàn không vụ lợi. Vì vậy anh thề phải yêu em trọn đời, nhưng chỉanh đơn phương yêu em liệu sẽ thế nào? Đứng trước tiền bạc, tình yêu của anhdành cho em dường như quá bé nhỏ... Có đôi khi, tình yêu... Là một thứ khiếncho con người ta đắm chìm...

Lâm Tiểu Vĩ cố nén chặt những giọt nước mắt.

Tôi vẫn thần người nhìn anh ta. Đây là những lời từchính miệng Lâm Tiểu Vĩ nói ra ư? Tôi phát hiện ra rằng mình thật sự không hiểugì về anh ta cả. Những câu nói này hàm chứa điều gì? Dường như anh ta đã biếthết tất cả.

- Có một chuyện anh phải nói với em... - Lâm Tiểu Vĩkhẽ mấp máy môi, ấp úng như đang nói ra một bí mật kinh người. - Y Y, anh chínhlà Twiling...

Tôi choáng váng như có ai đó vừa đập một nhát búa vàođầu, toàn thân nhẹ bẫng, bay lơ lửng trên không, cảm giác ngạt thở khiến tôimuốn ngất đi. Thật sao? Anh ta chính là Twiling sao? Trời ơi... Cái gì... LâmTiểu Vĩ...? Twiling? Tôi ngây người ngồi đó, không dám nhớ lại mình đã nói vớianh ta những gì. Chẳng phải tôi đã nói rằng Twiling là người mang lại cảm giácan toàn nhất cho tôi hay sao? Chẳng phải tôi đã rất muốn sà vào lòng anh ấy haysao? Đột nhiên tôi cảm thấy mình đang bị người khác bắt nạt.

Cuộc sống nói với tôi rằng, tôi quá non nớt.

Tôi đứng phắt dậy, không muốn ở lại đây thêm một giâyphút nào, tôi phải ra đi!

Thật trùng hợp, vừa ra đến cửa tôi đã chạm mặt LưuMinh Cương. Anh ta vừa nhìn thấy tôi liền vui vẻ chạy đến chào hỏi.

Tôi chăng buồn nghĩ ngợi, l đến kéo cửa xe của anh ta,nói như ra lệnh:

- Đi thôi, đưa tôi đến khách sạn!

Lúc xe của Lâm Tiểu Vĩ lướt qua, anh ta mỉm cười vớitôi, nụ cười xanh xao, cười mà khiến cho tôi muốn khóc.

- Ai thế? - Lưu Minh Cương vừa kéo kính cửa sổ lên vừahỏi.

Tôi không lên tiếng.

- Ông xã à?

Tôi ngồi dựa lưng vào ghế, yếu ớt nói:

- Câm miệng đi!

- Cãi nhau à? Là vì anh sao? - Lưu Minh Cương như sựcnhớ ra điều gì liền liếc nhìn tôi.

- Anh tưởng mình là ai chứ?

Lưu Minh Cương không nói gì thêm nữa, chỉ im lặng láixe.

Ánh mặt trời lắc lư bên ngoài kính cửa sổ, rất chóimắt, chẳng để cho ai có thể che đậy được thứ gì. Chỉ có điều, tôi còn gì để màche đậy đây? Trái tim tôi trống rỗng, bởi vì Twiling đã đi rồi. Khi tất cảnhững giấc mơ đều tan vỡ, tôi chỉ còn lại sự thù hận. Thế giới của tôi, cô độcđến đáng sợ!

Vào đến khách sạn, tôi nghĩ, tôi phải giấu thật kỹ vếtthương của mình. Khi mặt trời lên cao, tôi phải phơi khô tất cả những đauthương của mình.