Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 5: Công việc



Tôi cúp điện thoại, có thể tưởng tượng ra bộ dạng giận đến mồm oai mắt tà của lão già kia.

Nói trở về, chúng tôi có một chút tương đồng, đều thích chiếm tiện nghi, lão nghĩ chính mình không cần nuôi liền bỗng dưng nhặt được một nhi tử hiếu kính, còn tôi, lại là nhòm ngó vào gia sản được xưng là tỉ đô của lão.

Chẳng qua hiện giờ tôi đã coi nhẹ mấy thứ này đó, mẫu thân lúc trước bị lừa làm tiểu tam, ôm theo oán hận mà chết, chỉ cầu tôi không được trở về nhận tên phụ thân kia.

Đó là ô danh cả đời của người tâm cao khí ngạo như bà, bà đã không thể trả thù người này, cũng không cần tôi trả thù, nhưng tuyệt không được tiếp tục có dây dưa gì cùng lão.

Mà tôi đời trước là kẻ tham muốn tiền tài cùng dục vọng, không để ý tâm nguyện cuối cùng lúc lâm chung của mẫu thân, gọi lão già không nuôi mình lấy một ngày làm cha, bà ở dưới suối vàng nếu biết lại có thể nào không trách tôi.

Tần gia không phải là nơi tốt đẹp gì, cổ phần trong Tần thị của cha rơi kia vốn là không có bao nhiêu, càng đừng nói cái gì mà cổ đông có quyền lên tiếng. Sói đông thịt thiếu, nhiều người nhăm nhe như vậy, đôi chân của Tần Viễn chính là ví dụ tốt nhất.

Tôi nhìn biểu đồ thị trường chứng khoán trên màn hình laptop, vẫn là thứ đang nắm trong tay mình chân thật nhất, cuối tháng tôi sẽ chính thức bắt đầu thực tập, hết thảy đều có chiều hướng phát triển thật thuận lợi.

Tôi thuê một căn phòng tại tiểu khu cạnh công ty, tuy rằng đối với sinh viên mới vừa tốt nghiệp mà nói, tiêu phí hai phần ba tiền lương tại thành phố X phồn hoa để thuê một căn hộ như vậy có chút xa xỉ, nhưng bây giờ tôi cảm thấy không cần thiết phải quá ủy khuất chính mình. Tiền của tôi đầu tư 50 vạn tại thị trường chứng khoán, còn lại hơn mười vạn, nơi này đi bộ hai mươi phút có thể đến chỗ làm, giảm đi không ít thời gian, còn có thể rèn luyện thân thể.

Đây là một công ty IT nước ngoài, mà tôi là nhận lời mời vào làm trợ lý trù hoạch của bộ phận vận hành. Tôi lựa chọn công ty này, hoàn toàn là từ tư tâm, bởi vì công ty Ôn Dương mở cũng là công ty chuyên cung cấp phần mềm, vạn nhất có thể đến giúp Ôn Dương thì sao?

(bộ phận vận hành này Tiếng Trung là bộ phận đưa vào hoạt động, Tiếng Anh là operation con tiếng Việt thì chưa biết chính xác thì nó tương đương với cái gì nữa)

Tiết lộ cơ mật công ty này đó, tôi không ngốc đến mức làm, nhưng là khi có tranh chấp, dưới điều kiện cho phép có thể cung cấp một ít tiện lợi cho anh.

Mặt khác, tôi cũng muốn thử một chút, công việc của Ôn Dương là loại sự nghiệp gì, vậy tôi cảm giác có thể gần với anh hơn.

“Lúc làm thẻ tôi đã nghĩ, đây là soái ca từ đâu tới, mê hoặc một đám tiểu muội ở phòng lễ tân hoa chi loạn đản, xem ra người ta đều hận không thể trực tiếp xin cậu qua đó.” Trần Bằng vừa đặt một đống tư liệu xuống trước mặt tôi, vừa nói.

(hoa chi loạn đản: mang ý xấu, mô tả điệu cười phóng túng của phụ nữ)

Trần Bằng là trợ lý của giám đốc điều hành, người được công ty phân phó hướng dẫn tôi, bộ dáng chưa đến ba mươi tuổi, thân hình không cao, hơi mập mạp, tóc sơ cua gọn ghẽ tỉ mỉ, còn đeo một chiếc kính, cảm giác có chút ngấy.

Vừa mới quen, tôi cũng nghe không ra lời này là trêu chọc hay là gây hấn với mình, chỉ cười trả lời: “Thật sao? Em vẫn luôn là sát thủ của phụ nữ trung niên, nếu là thật, tư tưởng của các vị cô nương kia hơi quá thành thục a.”

Trần Bằng nghe tôi nói như vậy, lông mày khẽ nhướn, đẩy đẩy mắt kính: “Hiện tại tiểu cô nương không phải đều thích cái loại gọi là đại chân dài như cậu sao, quá nông cạn.”

“Trần trợ lý đang làm gì vậy, khi dễ soái ca mới tới sao, chẳng lẽ là ghen tị?” Mỹ nữ đồng nghiệp phía bên phải tiến gần lại đây, vừa rồi giới thiệu đồng nghiệp quá nhiều cũng không thể nhớ rõ tên.

“Nói gì sai, loại mao đầu tiểu tử này, đều là lừa gạt tiểu cô nương, nam nhân quan trọng là nội hàm, chỉ bề ngoài đẹp đẽ có ích lợi gì.”

(mao đầu tiểu tử: con trai ít tuổi)

Mỹ nữ đồng nghiệp vẻ mặt khinh bỉ nói: “Anh biết cái gì? Chưa nghe nói qua sao... con người ấy, nội tại giống như cao khảo, ngoại tại tựa trung khảo.”

(tâm hồn quan trọng giống như kì thi đại học, vẻ ngoài thì đóng vai trò như kì thi vào cấp ba)

“Lời này thật ra cũng không sai, cao khảo đúng là quan trọng hơn trung khảo!”

“Cái rắm! Anh ngay cả trung khảo còn không qua, ở đâu còn có cơ hội cao khảo, không có ngoại tại ai quan tâm nội tại của anh thế nào?”

Mỹ nữ đồng nghiệp chỉ vào người tôi nói, “Anh xem bề ngoài người ta so với anh soái hơn, quần áo so anh có phẩm vị hơn, kiểu tóc so với anh sạch sẽ lưu loát lơn, tiểu muội muội muốn quan tâm nội tại cũng phải chọn quan tâm người như vậy a.”

Trần Bằng bị mỹ nữ phản biện đến sững sờ, trên mặt một trận trắng một trận đỏ, trừng mắt với mỹ nữ đồng nghiệp nửa ngày, mới thật vất vả nghẹn ra một câu: “Thời gian làm việc, tán gẫu trời trăng cái gì, làm việc đi.”

Mỹ nữ đồng nghiệp làm mặt quỷ với y, cũng nghe lời trở về.

Trần Bằng quay đầu, xem ra bị đả kích rất lớn. Bất quá có thể nhận ra là người này tính tình coi như không tồi, nếu không cô nương kia làm sao dám đấu khẩu cùng y, dù sao tuy rằng Trần Bằng đeo thẻ trợ lý, thực tế cũng coi như là cấp lãnh đạo rồi.

Tôi bất đắc dĩ thả lỏng với y, giả ý buồn rầu nói: “Để chứng minh em không tiến vào đây bằng cái khuôn mặt này, cần em xem xong những tài kiệu này trong bao lâu?”

“Lắm chuyện cái gì!” Trần Bằng tức giận, “Tuần đầu tiên cứ làm quen nghiệp vụ công ty đã, tận lực tự tìm hiểu, có gì không hiểu trực tiếp hỏi tôi, chế độ công ty là, người mới không qua khảo hạch, chính là trách nhiệm của người hướng dẫn, tương ứng, cậu nếu được đánh giá tốt, đồng nghĩa cậu sau đó sẽ được thăng cấp, tôi cũng sẽ có thưởng, tuần thứ hai yêu cầu cậu nộp lên công ty một báo cáo phân tích hiện trạng nghiệp vụ công ty, bao gồm điểm mạnh điểm yếu của công ty và đề nghị cá nhân của cậu, không được quá dập khuôn, lại càng không được thao thao bất tuyệt vô nghĩa, tự mình khống chế là được, không có tiêu chuẩn nhất định gì.”

“Vậy về sau xin chỉ giáo nhiều hơn, phần thưởng tuy rằng không dám cam đoan, bất quá việc níu chân người khác em cũng không thạo lắm đâu.”

“Tiểu đồng chí rất thượng đạo.” Trần Bằng vuốt cằm, cười thập phần không có hảo ý: “Bất quá cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi còn chưa bị trừ tiền thưởng, tôi chỉ cần xem cầm được bao nhiêu, có bằng dự kiến hay không, nếu vấn đề xảy đến trên người của cậu, tan tầm chúng ta có thể giao lưu tình cảm riêng một chút.”

(thượng đạo: khá biết điều, đáp ứng được phép tắc cơ bản, hoặc là đã đi đúng hướng)

...

Người đi rồi, tôi thở ra một hơi, khẩn trương bình ổn cảm xúc, vừa rồi kỳ thật vẫn luôn kìm hãm, lần đầu tiên làm việc, căn bản không được biểu hiện ra quá thành thạo.

Có những tài liệu này, thêm rất nhiều bài tập đã làm lúc trước, cũng không thấy áp lực gì, mà cảm giác Trần Bằng người này thật ra rất thú vị.

Rất nhiều người không hiểu được thế giới học bá, trên thực tế những lúc học lại là thời điểm tôi thả lỏng nhất, không cần nghĩ quá nhiều, cố gắng hoàn thành mục tiêu đã định là được, sau khi đạt thành chính là cảm giác thành tựu lạ thường. Kỳ thật rất nhiều người cũng sẽ thấy như vậy, chẳng qua khả năng cảm giác của tôi mãnh liệt hơn một ít.

Tôi mở tư liệu nhìn qua, một bên dùng máy tính ghi lại, tự vùi đầu trong thế giới của mình.

Đột nhiên có người gõ trên bàn, “Soái ca, đi ăn cơm thôi.”

Tôi tức giận ngẩng đầu, là vị mỹ nữ đồng nghiệp vừa nãy. Tôi bừng tỉnh áp chế cảm xúc, mỉm cười nói: “Mỹ nữ dẫn đường sao?”

Thời điểm tôi làm việc không thích người khác quấy rầy, hơi giống với loại tức giận thông thường khi mọi người bị gọi rời giường, cũng không phải là xuất phát từ bản tính, có lý trí áp chế liền sẽ dịu xuống, nhưng người không biết có lẽ sẽ bị dọa.

Mỹ nữ đồng nghiệp hiển nhiên là bị kinh hách lui về phía sau một bước, nhưng không đợi tôi nói xin lỗi, nàng liền bình tĩnh mở miệng: “Tôi tên Phù Hiểu Vũ, gọi tôi Tiểu Phù là được, là người phụ trách quảng cáo của công ty chúng ta.”

“Xin chào, tôi tên Thạch Sam.”

“Biết rồi, tên của soái ca tôi như thế nào lại không nhớ, lại nói tên của cậu thật đặc biệt.” Tựa hồ cũng không để ý tới mạo phạm vừa rồi.

Công ty có nhà ăn cho nhân viên, thời điểm nhận chức bên nhân sự có nói đến nơi này một chút, thật ra rất tiện lợi.

Khi chúng tôi chọn xong cơm, nửa tầng lầu đã sắp ngồi kín, có mấy đồng nghiệp vẫy tay gọi qua.

“Đến đây, chiếm chỗ cho mấy người rồi.”

Tôi thở phào, chậm rãi mỉm cười, đều là một khởi đầumới.