Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 40: Lấy cớ



Khóe miệng tôi nhịn không được run rẩy, tôi thật sự là không thể tưởng tượng nổi Ôn Dương có thể làm ra loại sự tình này, so với tư thái hiện tại rõ ràng không có chút nào tương đồng, phỏng chừng bất luận người lợi hại cỡ nào, ngày bé đều có một đoạn lịch sử đen tối.

Kết quả chuyện này bị Quan Lỗi kể lại trên bàn ăn, mọi người ồn ào, tỏ vẻ nhìn không ra, Ôn Đại lão bản còn có một mặt hào hùng bất kham như vậy.

Tôi cúi đầu, bả vai co rút, có lẽ bởi vì đó là Ôn Dương, mới biến thành càng hài hước.

Ôn Dương mang cho tôi một cốc nước: “Muốn cười thì cứ cười, đừng để bị sặc.”

Tôi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, cảm giác thật sự là tương phản quá lớn, ý cười mới vừa áp chế được lại dâng lên, tôi cố nhịn nói: “Xin lỗi, thật sự là hiểu biết chưa đủ đối với Ôn lão bản, ngài khi còn bé thật sự là rất khí phách.”

Ôn Dương giữ vẻ mặt bình tĩnh xoay người, nhìn Quan Lỗi đang cười xấu xa ở đối diện: “Con trai khi còn bé bướng bỉnh chút cũng coi như bình thường, nhưng có người mười hai tuổi trộm áo ngực của dì giấu trong tủ quần áo, so ra mà nói, tôi đây vẫn không tính là cái chuyện kinh thiên động địa gì.”

Ha ha ha —— người trên bàn cười đến nghiêng ngả, có vị ngã vào người bên cạnh, có vị nằm dài xuống bàn cười đến ứa nước mắt.

Quan Lỗi vẻ mặt suy sụp, phỏng chừng cũng đã quên mất, lịch sử đen tối của mình, Ôn Dương thân là phát tiểu không thể nào lại không biết? Giao tình cùng cởi truồng lớn lên, nếu là vạch ra điểm yếu của nhau, sao tránh được kết cục lưỡng bại câu thương.

Người trên bàn còn đang cười, chuông cửa liền vang lên, Quan Lỗi nhấc mông đứng dậy, “Tôi đi mở!”

Lập tức giống như chạy trốn phi ra bên ngoài, vị này còn biết xấu hổ, người trên bàn người cười càng lớn hơn, thể diện ông chủ này coi như hòan toàn vứt bỏ rồi.

Mọi người tiếp tục ăn, có thể là phấn đấu lâu như vậy, rốt cục đã giải quyết xong một đoạn tâm sự, ai cũng rất thoải mái, không khí có vẻ không tồi.

Nhưng là qua nửa ngày, vẫn không thấy Quan Lỗi trở về.

Tôi có chút khó hiểu, quay đầu nói với Ôn Dương: “Em đi qua nhìn xem.”

Chỉ thấy Quan Lỗi nói với người ngoài cửa: “Không phải người quen của Thạch Sam? Cô cứ vào trong chờ đi, tôi bảo Ôn Dương lấy cho cô.”

Chờ đến gần, nhìn thấy Dương Huyên vẻ mặt xấu hổ đứng ở bên ngoài xua tay với Quan Lỗi nói không cần. Tôi đi qua, hỏi: “Làm sao vậy?”

Dương Huyên nhìn thấy tôi thở phào một hơi: “Tôi và bạn cùng làm bánh chẻo, cô ấy là người phương bắc, muốn ăn tương du, trong nhà lại không có, cho nên muốn sang đây mượn dùng.”

Nói xong có vẻ xấu hổ, “Bỏ đi, tôi vẫn là xuống dưới mua vậy.”

Tôi cười nói: “Vào đi, đây là đồng nghiệp của Ôn Dương, tôi lập tức lấy cho cô.”

Tôi dẫn Dương Huyên vào trong nhà, tự mình trở lại bếp, chợt nghe phía sau Quan Lỗi dùng thanh âm thập phần ôn hòa hữu lễ nói rằng: “Xin chào Dương tiểu thư, tôi tên Quan Lỗi, là đồng nghiệp của Ôn Dương, a, cũng là đối tác của cậu ấy, cô biết rồi đi, chúng tôi mở cái công ty —— “

Tôi nhịn không được lắc đầu, có hơi bất đắc dĩ, nhanh vậy đã thoát khỏi tổn thương từ Đỗ Nhu rồi sao?

Không chờ đi đến nhà ăn đã nghe thấy tiếng tán gẫu sôi nổi ở bên trong.

Căn hộ tôi và Ôn Dương thuê, phòng ngủ đều nhỏ, nhưng phòng khách rất lớn, được ngăn cách với phòng ăn bằng một cánh cửa thủy tinh, nhìn thì kín, kỳ thật một chút tác dụng cách âm cũng không có.

“Từ khi Ôn Tổng ở cùng một chỗ với Thạch Sam, trạng thái tinh thần tốt hơn nhiều, cũng không cần hết sức tăng ca nữa, cho nên nói người chính là động vật quần cư, vẫn cần có người chiếu cố lẫn nhau.” Người nói chuyện chính là Tiểu Cốc của phòng kỹ thuật, nghe Ôn Dương nói rất có năng lực, là anh và Quan Lỗi bỏ một số tiền lớn mời về.

“Tôi nói, vẫn là Thạch Sam tính tình cẩn trọng, thời điểm ở cùng Quan Tổng cũng không thấy lão bản có khí sắc tốt như hiện tại. Nghe Tiểu Quả nói, để điều dưỡng dạ dày cho lão bản của chúng ta, Thạch Sam mỗi tuần đều phải nấu canh thuốc, còn tự mình đưa đến công ty, tôi nếu có một bằng hữu như vậy, bạn gái cũng không muốn tìm nữa.”

Lúc này tôi nghe thấy Lương Mễ cười nhạo một tiếng: “Cậu thì biết cái gì, công dụng không giống nhau, ha ha —— “

Lại là hắn! Tôi nhíu mày, nhưng nam nhân ở cùng nhau đều sẽ muốn nói đến một vài chuyện đen tối, cũng không đến mức quá đáng, phỏng chừng Ôn Dương sẽ lập tức ngăn bọn họ lại, tôi có chút do dự có nên trực tiếp đi vào như vậy không.

“Được rồi được rồi, ai cho các người nói chuyện ái muội như vậy.” Có người ngăn cản nói.

“Cái gì gọi là chúng tôi nói, cậu vừa rồi không phát hiện thái độ bất thường của Thạch Sam sao, ai nha, Ôn Dương không ăn mù tạc, bao nhiêu thân mật, nói không chừng thật sự là một nhị ỷ tử đó.” Lương Mễ khoa trương học theo ngữ khí của tôi nói lại lời vừa rồi, mang theo một loại hờn mát ác ý.

Cánh tay chuẩn bị đẩy cửa đột nhiên dừng lại, đầu óc tôi lập tức trống rỗng, người này đang nói cái gì, trong nhất thời suy nghĩ mờ mịt không bình tĩnh nổi.

Tôi nghe thấy tiếng cái bát bị đặt xuống thật mạnh, “Nói đùa cũng có giới hạn, đừng có cái gì cũng không suy nghĩ đã phun ra.”

Là Ôn Dương.

Không khí nhất thời căng thẳng, có người đồng tình nói: “Mễ ca, lời này của anh quả thật quá trớn rồi, Thạch Sam lại không ẻo lả, có chỗ nào giống.”

Lương Mễ lại không nghĩ như vậy, nói: “Chuyện này ẻo lả hay không ẻo lả có liên quan gì, tôi đã từng gặp một người, nhìn bề ngoài không khác gì bình thường, kết quả ai lại nghĩ đến là loại kia, cậu xem cái cách Thạch Sam đối với Ôn Dương, hiện tại công việc đều muốn Ôn Dương cầm về nhà làm, còn nấu cái gì canh thuốc, nam nhân nào lại làm như vậy?”

“Vậy cũng không thể nói con người Thạch Sam có vấn đề, anh đây quá võ đoán, vô duyên vô cớ quy chụp cho người khác.”

“Cậu nói giữa hai người con trai, Thạch Sam dựa vào cái gì đối tốt với Ôn Dương như vậy? Nếu nói Thạch Sam không ôm ý đồ gì với Ôn Dương tôi cũng không tin, hoặc là tài hoặc là sắc, Ôn Dương cậu tự mình không cảm giác được sao? Thạch Sam này đối với cậu cũng không phải tốt bình thường.”

Cả người tôi chấn động, trong nháy mắt khí lạnh từ dưới chân bò lên đỉnh đầu, không được —— tôi không thể cứ để Lương Mễ nói như vậy trước mặt Ôn Dương, tôi cơ hồ run rẩy mà mở cửa phòng khách, cố tình tạo ra tiếng động, sau đó chậm rãi đi vào trong.

Tôi hết sức bảo trì trấn định, làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy.

Trong phòng ăn trở nên an tĩnh, tôi đối cố nặn ra một nụ cười với Ôn Dương, nói Dương Huyên muốn mượn tương du, liền trực tiếp vào bếp.

Tôi ngồi ở ghế trong phòng bếp, ấn ngực, miệng hít vào từng ngụm lớn, bình ổn trái tim đang nhảy lên kịch liệt, tôi tự nói với mình không thể như vậy, phải tỉnh táo lại, không sao cả, Ôn Dương sẽ không tin hắn.

... Tựa như đời trước dù là tôi tự mình mở miệng thổ lộ cùng Ôn Dương, phản ứng ban đầu của anh cũng là không tin, hiện tại làm sao lại tin lời Lương Mễ, tôi không ngừng nói với bản thân không cần sợ hãi, không thể tự dọa chính mình —— đời này là sẽ không giống như vậy, nếu không ý nghĩa trọng sinh của tôi là ở đâu?

Không thể dừng lại quá lâu trong bếp, tôi nắm thật chặt chai tương, trên tay mạch máu màu xanh nhạt đều băng lên, tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Chờ tôi đưa tương du cho Dương Huyên, Quan Lỗi cũng khách khí mời chào: “Nếu không cô ở lại đây cùng chúng tôi, gọi cả bạn cùng lên, đều là bằng hữu, cô và Ôn Dương Thạch Sam cũng đã quen biết.”

Dương Huyên mỉm cười trả lời: “Không cần đâu, đã nấu xong rồi.”

“Tôi tiễn cô một đoạn.” Quan Lỗi quay đầu nói với tôi, “Cậu quay lại đi, nhiều người chờ cậu tiếp đón đó, ở đây có anh là được.”

Tôi lúc này chẳng còn tâm trạng chanh chua với Quan Lỗi nữa, kéo người lại, nói: “Không cần anh đưa, cô ấy ở ngay đối diện, quay lại bàn với em.”

Quan Lỗi sửng sốt một chút, theo tôi về phòng ăn.

Lần thứ hai ngồi xuống, không khí trên bàn cơm rõ ràng không còn hài hòa như vừa rồi, ngay cả Quan Lỗi cũng phát hiện.

“Thạch Sam có bạn gái chưa?” Lương Mễ giống như vô ý hỏi.

Vài người khác trên bàn rõ ràng sắc mặt cứng ngắc.

“Lương Mễ!” Ôn Dương khẽ quát một tiếng, “Uống nhiều quá thì đi nhà vệ sinh phóng đi, đừng vấp vào cửa.”

Lương Mễ giống như không nhìn thấy Ôn Dương tức giận: “Nói cái gì đó? Tôi đây mới uống được bao nhiêu? Thạch Sam, Mễ ca hỏi cậu đó, có bạn gái không?”

Nếu có thể, tôi chỉ hận không thể cầm cái bát ném ngày vào mặt hắn, một người sao có thể vô sỉ đến mức độ này, ác ý tùy tiện phỏng đoán người khác như thế, tôi có chỗ nào đáp tội với hắn!

Nhưng mà tôi không thể làm như vậy, vì thanh danh của Ôn Dương, lại vì chính mình, tôi vẫn phải làm ra bộ dáng không hề để ý.

Tôi buông cốc nước, cười nhạt nói: “Còn chưa có, Tiểu Mễ ca giới thiệu cho em sao?”

Lương Mễ cười như không cười: “Không phải vì nhìn cậu giống như chưa từng có bạn gái sao, cậu thích nữ nhân như thế nào, ca cũng cố giúp cậu lưu ý một chút.”

Tôi nắm tay thành quyền khẽ phát run, cười nhìn hắn nói: “Nói giống như các anh đều có bạn gái rồi vậy, hôm nay làm sao một người cũng không gặp, nếu là có bóng dáng nữ nhân, Lỗi ca vừa rồi đã không đến nỗi vừa nhìn thấy hàng xóm nhà em, liền một bước cũng đi không nổi.”

“Còn có chuyện như vậy? Tôi nói Quan tổng sao lại lâu như thế, nữ hàng xóm vừa rồi là như thế nào?” Những người khác rõ ràng là ý định gạt đề tài này đi, không muốn tiếp tục cái vấn đề xấu hổ như vậy.

“Đi đi đi, đều biến đi.” Quan Lỗi hiển nhiên nhớ mãi không quên đối với Dương Huyên, quay đầu liền hỏi tôi Dương Huyên đang làm gì.

“Xem ra nữ hàng xóm này rất xinh đẹp, Thạch Sam cậu không có chút ý tưởng nào sao?” Lương Mễ như cũ chuyển đề tài tới tôi.

“Nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền sinh ra ý tưởng chính là điểu ti, Thạch Sam người ta ở trường chỉ có học tập, vào xã hội liền thăng cấp thành nam thần, bao nhiêu cô nương yêu thích, đều là được con gái theo đuổi, thật cho rằng ai cũng giống như anh a.” Tiểu Cốc nói xong ra vẻ vô ý liếc về phía Quan Lỗi một cái.

“Xú tiểu tử, lá gan lớn a, nói ai đó?”

“Đừng ầm ĩ, tôi đây đang nói chuyện cùng Thạch Sam, làm loạn cái gì?” Lương Mễ lên tiếng ngăn cản hai người tranh cãi.

Quan Lỗi nhìn Lương Mễ, tựa hồ là không hiểu vì sao hôm nay hắn lại có hứng thú với tôi.

Tôi thu lại ý cười, liếc mắt nhìn Lương Mễ một cái, tôi biết vô luận tôi chọc cười như thế nào, hắn đều sẽ gặm lấy không tha, tôi hôm nay tránh không thoát.

Tôi quay đầu thản nhiên nhìn cái bát trước mặt, nói: “Người mà em có chút ý tưởng gì đó, đã xuất ngoại rồi, em đây không phải là không có năng lực giữ người lại sao? Cho nên em cảm thấy Ôn Dương trước kia nói với em rất đúng, nam nhân vẫn là gây dựng sự nghiệp trước, nếu không, có muốn nữ nhân cũng không giữ nổi.”

Tôi cảm thấy ánh mắt Ôn Dương nhìn qua, anh hỏi: “Em nói Giang Ninh?”

Tôi quay đầu nhìn Ôn Dương, sau đó nhẹ nhàng cười, tôi nói: “Đúng, là cô ấy.”

Trong một khắc lời nói ra khỏi miệng, tôi nghe thấy chính trái tim mình vỡ nát từng mảnh, bi ai vô tận chảy về toàn thân, đau đớn dời núi tách biển từ bốn phương tám hướng ập đến, tôi rốt cục vẫn phải thỏa hiệp rồi, lấy Giang Ninh ra làm cớ, chỉ để phủ cho mình một tấm màn che.