Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 39: Xoa lưng



Tôi theo bản năng buông cái tay đỡ trên lưng xuống, cười nói: “A... không có gì, nói mấy câu.”

Ôn Dương tránh sang một bên cửa: “Vào rồi nói.”

Tôi và Dương Huyên ngồi thẳng hàng trên ghế sô pha, hai tay đặt trên đầu gối, cực điểm quy củ, đối diện với Ôn Dương ngồi vắt chéo hai chân, ung dung nhìn chúng tôi, đặc biệt có phong phạm của giáo viên mầm non.

Dương Huyên ghé sang bên tôi chọc chọc, hạ giọng hỏi: “Đây là muốn làm gì?”

“Tôi... cũng không biết, có thể là sắp lên lớp cho chúng ta?” Tôi không xác định nói.

Tiếp chợt nghe thấy tiếng Ôn Dương: “Nói thầm cái gì đó?”

Không biết có phải là do đã làm ông chủ hay không, Ôn Dương nói chuyện đặc biệt uy nghiêm, phi thường độc đoán bá khí.

Tôi sợ tới mức giật nảy một cái, bật người ngồi thẳng băng, thắt lưng lại phát ra một trận co rút đau đớn, Dương Huyên hàng kia so với tôi còn túng quẫn hơn, thế nhưng dám giơ tay lên tiếng: “Thầy a, em không có gì đặc biệt muốn nói nữa, thắt lưng Thạch Sam khoảng trên dưới ba ngày là sẽ khỏi, thầy dùng rượu thuốc xoa bóp cho cậu ấy một chút, nhưng ngày mai nếu vẫn thấy quá đau, thì phải đưa đi bệnh viện xem xem.”

Ôn Dương nghe vậy đứng lên, lông mày nhíu chặt: “Thắt lưng Thạch Sam làm sao?”

Dương Huyên đồng học vô cùng ngoan ngoãn quay đầu, nói với tôi: “Bạn học Thạch Sam hảo hảo giải thích với thầy Ôn, tớ còn có việc, tạm biệt Thạch đồng học, tạm biệt thầy!”

Tôi nhìn Dương Huyên tuyệt nhiên rời đi, nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng thật lễ phép, chỉ là nhân cách hơi không được tốt cho lắm, làm sao lại không có chút nghĩa khí nào.

“Không phải thắt lưng đau sao, cổ còn duỗi được dài như vậy, xảy ra chuyện gì?”

...

“A... đau quá đau, nhẹ... nhẹ chút a!”

Ôn Dương buồn cười:“... đừng gào nữa, em muốn hàng xóm báo công an sao?”

Tôi nằm ở trên ghế sa lông, đổ một đầu mồ hôi, hữu khí vô lực nói: “Anh có thể đừng mạnh tay như vậy không, thắt lưng em vốn đâu có đau đến thế, anh nhẹ chút a.”

Động tác trên tay Ôn Dương không ngừng: “Đau mới hiệu quả.”

Tôi đau đến nhe răng trợn mắt: “Anh rốt cuộc có làm được không a, nếu không ta tìm người chuyên nghiệp đến đây, Dương Huyên được không?”

“Nghĩ rất hay.” Nói là nói như vậy, tôi cảm giác động tác của Ôn Dương quả thật nhẹ đi không ít.

Tôi thở phào, dần dần trầm tĩnh lại, có hơi đau cùng với tê tê, thư thái đi không ít, cảm thụ độ ấm trên tay Ôn Dương, bên tai bất giác nóng lên, tôi chôn kín mặt trong ghế sa lông, đột nhiên cảm thấy kỳ thật vận khí hôm nay cũng không tính là quá kém.

Ngoài miệng hét lên: “Sớm nhẹ như vậy không phải tốt hơn sao, đúng, chính là lực đạo này, ân, có thể mạnh hơn chút nữa.”

Ôn Dương phì cười: “Em cứ gây sức ép đi, yếu ớt như thế này cô gái nào có thể thích?”

“Nói lung tung, rõ ràng rất nhiều tiểu muội thích em.”

“A? Làm sao biết được, vào buổi liên nghị hôm nay sao?”

Tôi nghẹn một ngụm, giải thích: “Em không biết đó là tiệc rượu liên nghị, em là bị cấp trên hãm hại, cái lão già kia tự mình không theo đuổi được cô nương, mang em ra trù dập.”

“Vậy nhóm lãnh đạo kia cũng bắt em thể hiện? Mới tập thể hình được vài ngày, đã cảm thấy mình rất giỏi đúng không, thế nhưng còn có thể biến thắt lưng thành thế này, em làm sao lại không có tiền đồ như vậy?”

Nghe ra trong thanh âm Ôn Dương ẩn hàm tức giận, tôi lập tức có chút hụt hơi, thấp giọng biện giải: “Em chỉ là cảm thấy cô gái kia có gì đó giống Giang Ninh, nếu em rút lui, trở về đồng nghiệp khẳng định đều sẽ chê cười cô ấy, một cô nương rất tốt, không phải chỉ béo chút sao, kết quả bị tên MC kia lôi ra làm vũ khí, lại nói... em cũng có trách nhiệm.”

Ôn Dương thở dài nhỏ đến mức khó mà nghe thấy, một lát sau nói: “Lần sau không nên đi, lớn như vậy còn giống như trẻ con, nam nhân trước khi có sự nghiệp thành công không cần tính đến chuyện hôn nhân, em như bây giờ làm sao gánh vác được trách nhiệm hôn nhân?”

Tôi ngập ngừng nói, “Em cũng không muốn.” Lập tức lại hỏi, “Vì sao nhất định phải có sự nghiệp thành công?”

Thanh âm Ôn Dương trầm thấp từ phía trên truyền đến: “Khi đó mới đủ trưởng thành, có thể tìm được một nữ nhân xứng đôi với mình, cũng sẽ cho cung cấp được những thứ tốt nhất cho người mình thích.”

Tôi suy tư trong chốc lát, nói: “Kỳ thật hai người cùng phấn đấu vì tương lai cũng không tồi, một đường nâng đỡ lẫn nhau tình cảm sẽ càng sâu, cũng không dễ dàng từ bỏ.”

Đời trước Dương Huyên và Ôn Dương chính là như vậy, nếu không phải có kẻ phá hoại phân tôi đây, chuyện tình của hai người này phỏng chừng có thể biên soạn thành sách giáo khoa kinh điển.

“Hiện tại, nguyên nhân tỷ lệ ly hôn ngày càng cao không giảm, chính là vì rất nhiều người có loại ý tưởng như em, một người cảm thấy quá cực khổ, hy vọng có người cùng chia sẻ, nhưng kết quả thường không thuận theo lòng người.”

“Phải không?”

Hình như là có chút đạo lý, tôi cũng chưa trải qua này đó, nhưng Ôn Dương nói tựa hồ có căn cứ vào việc thực, tỷ lệ ly hôn quả thật càng ngày càng cao, lần trước lúc về thị trấn, những người bạn cũ cùng lứa tuổi đều ly hôn rồi, bọn họ thường kết hôn sớm, nhưng chia tay cũng rất nhanh.

“Anh đã từng lừa em bao giờ chưa?”

“Kia thật không có ——” Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến tôi, đời này tôi đều không thể kết hôn, ngược lại là Ôn Dương, không tính toán cùng Dương Huyên một chỗ sao?

Tôi nghĩ nghĩ lại nói: “Nhưng cái gì mới gọi là sự nghiệp thành công? Em cảm thấy Ôn Dương như vậy đã rất thành đạt rồi, hơn nữa anh có suy nghĩ như thế, có thể sẽ bỏ qua người mình thích.”

Nếu cứ không vội, Dương Huyên bị học trưởng đoạt đi thì làm sao bây giờ?

“Anh thì có gì gọi là thành công.” Nói xong Ôn Dương đứng lên.

Tôi thấy Ôn Dương ngừng lại, chống tay muốn lật người, liền bị Ôn Dương ngăn cản: “Ngốc, đừng động.”

Tôi thuận thế lại nằm xuống, vốn cũng chưa hưởng thụ đủ a, đãi ngộ này về sau không biết đến bao giờ mới có.

Trời tuy rằng không lạnh, rượu thuốc thoa lên, thân trên lại để trần, vẫn khiến người ta cảm thấy se se.

Một lát sau, Ôn Dương cầm một cái khăn mặt ấm lại đây phủ vào bên hông tôi, ướt mềm ấm áp, lập tức có cảm giác lỗ chân lông đều nở ra khoan khoái, tôi thoải mái đến hừ hừ.

Ôn Dương cười khẽ một tiếng phảng phất như có như không, sau lại cầm lấy khăn mặt xát rượu thuốc lên người tôi.

“Em có khung xương nhỏ, nhìn tuy rằng không mập, trên người lại đều là thịt.”

Tôi đỏ mặt lên, nhớ tới hôm nay Dương Huyên cũng nói tôi nặng, biện giải: “Cơ bắp, đều là cơ bắp đó.”

Ôn Dương đưa tay lên lưng tôi nhéo nhéo: “Vậy cơ bắp của em có phải quá mềm rồi không.”

Tôi giật mình một cái, lập tức mắng: “Lưu manh!”

Ôn Dương ngừng động tác trên tay, bật cười nói, “Em nếu là con gái, anh chắc chắn sẽ lưu manh, da thịt non nớt giống như tiểu cô nương vậy.”

Nhiệt khí bốc lên, một lúc lâu tôi mới nghẹn ra một câu: “Nghĩ thật hay, cô nương mới không cho anh chiếm tiện nghi như vậy đó.”

Thanh âm Ôn Dương tràn đầy ý cười, “Ân, là cô nương chiếm tiện nghi của tôi.”

Anh đưa quần áo cho tôi, phân phó nói, “Hôm nay đừng tắm nữa, miễn cho lại xảy ra vấn đề gì.”

Tôi bất giác nhăn mi, trong lòng thập phần kháng cự, cả người rượu thuốc lại không thể tắm rửa, đêm làm sao có thể ngủ? Nhưng mà không dám phản bác, chỉ bày ra vẻ mặt ảo não mặc áo ngủ vào.

Ôn Dương thay đổi khăn mặt lau khô tay, cười như không cười nhìn tôi, “Chỉ một đêm thôi, xem em phát sầu đi, đúng rồi ——” Ôn Dương dừng tay, nói, “Thứ sáu này, người trong công ty sẽ tới nhà, buổi tối nếu em không có viễ gì thì về sớm một chút.”

“A, vì sao?” Tôi ngẩng đầu.

“Gần đây công ty mới vừa nhận một đơn hàng lớn, tính toán khao mọi người một bữa, Lương Mễ liền đề nghị đến chỗ chúng ta tụ tập, ăn lẩu thôi, cũng không cần chuẩn bị gì.”

Tôi không mấy hưng trí “A” một tiếng, tên Lương Mễ kia làm sao lại lắm chuyện như vậy?

Ôn Dương lắc đầu thở dài: “Tại sao lại không vui?”

Tôi nói thật: “Không thích Lương Mễ, người này luôn lấy lỗ mũi nhìn người.”

Ôn Dương ngừng một chút, lập tức nói: “Bình thường không phải vẫn gọi Tiểu Mễ ca sao? Hắn tuy rằng hơi cao ngạo, nhân cách cũng không có gì xấu, em nếu không thích đừng nói chuyện với hắn là được, nhưng mà trên mặt không nên có thái độ gì.”

Tôi ừ một tiếng không nói nữa, hôm nay có chút đắc ý quá rồi, Ôn Dương người này là bao che nhất, đối đãi với bằng hữu luôn khoan dung giữ gìn, tôi hiện tại lại không bắt được cái nhược điểm gì của Lương Mễ, tạm thời không thể biểu hiện quá nhiều chán ghét trước mặt Ôn Dương.

......

Đi khỏi khu biệt thự cao cấp, ánh hoàng hôn bên ngoài đã ráng màu ngàn dặm, vài cây dây leo bám đầy bờ tường, thỉnh thoảng có mấy bông hoa nhỏ điểm xuyết, bị tịch dương chiếu vào, có một loại đẹp tiên hoạt.

Đây là khu biệt thự khai phá sớm nhất ở thành Đông, căn biệt thự Ôn Dương bán đi là ở chỗ này. Tôi làm việc với bên trung gian một tuần, muốn gặp chủ nhân hiện tại của biệt thự, kết quả bàn bạc suốt một giờ, đối phương như cũ không muốn bán, mà còn tỏ vẻ không quan tâm đến tiền, tôi chỉ có thể để lại danh thiếp, hy vọng khi nào họ thay đổi chủ ý có thể liên hệ.

Ôn Hách đã gửi hai trăm vạn tới tài khoản của tôi, có vẻ như không thể chờ đợi được nữa rồi, hắn thập phần muốn nhìn thấy bộ dạng rách nát của Ôn Dương, còn thúc giục tôi nắm chắc cơ hội động thủ.

Mà tôi cũng bắt đầu không thể chờ đợi được nhìn hắn sụp đổ.

Tôi bắt xe trở về, gần đây công ty Ôn Dương luôn luôn tăng ca thêm giờ vì cái đơn hàng Ôn Hách vẫn luôn nhòm ngó từ lâu kia, để khao mọi người, Lương Mễ đề nghị đến nhà Ôn Dương ăn lẩu, nói là còn chưa từng đến nhà Ôn Dương.

May mà lúc trước thuê một căn hộ cũng khá một chút, nếu không vị tổng giám đốc như Ôn Dương đây liền khó coi rồi, lúc tôi trở về cũng đã làm sắp xong rồi, ba cái nồi một nhạt hai cay, trên bàn bày đầy là các loại thịt cùng rau dưa.

“Đến, Thạch Sam chỉ còn chờ em đó.” Quan Lỗi đi qua tiếp đón tôi.

Tôi cười trả lời: “Em đi rửa tay đã, chờ em một lát.”

Có thể là bị chứng khiết phích quấy phá, tôi bình thường không thích ăn lẩu, nhưng nhìn một bàn đẹp mắt hồng hồng xanh xanh này, đột nhiên cũng có chút thèm.

Cái này là được hưởng lợi từ một vị đồng nghiệp của Ôn Dương, đặc biệt có nghiên cứu đối với mỹ thực, đồ gia vị đều chuẩn bị đặc biệt đầy đủ, lúc tôi vào bếp lấy nguyên liệu, nhìn qua nhịn không được muốn cúng bái một phen.

Quan Lỗi hỏi: “Mù tạc không?”

Tôi lắc đầu cự tuyệt: “Ôn Dương không ăn mù tạc.”

Lương Mễ ở một bên trêu chọc: “Cậu thật ra còn hiểu rõ Ôn Dương hơn so với phát tiểu Quan Lỗi nhỉ.”

Trêu đùa bình thường, ngữ khí bất âm bất dương lại mang cho người ta cảm giác không thoải mái, cũng không biết có phải là vì bản thân tôi vốn đã có thành kiến với hắn hay không.

Động tác trên tay tôi không ngừng, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Dù sao cũng đã ăn cơm cùng nhau nhiều năm như vậy, giao tình giữa phát tiểu chủ yếu đều là chơi đùa trên bùn đất.”

“Ha ha, không sai, khi còn bé Ôn Dương kia vô cùng hỗn đản thiếu đạo đức, đều thừa dịp anh không chú ý đi tiểu vào cơm, anh còn thắc mắc vì sao cứ có mùi nước tiểu, may mà anh thông minh bắt được người tại trận, ha ha —— “