Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 33: Bùng nổ



Lòng tôi tức thì nguội đi một nửa, Ôn Dương sao lại ở đây?

Chẳng lẽ vừa rồi anh đã nhìn thấy tôi và Tần Phủ cùng vào trà lâu?

Hôm nay là Tần Phủ có dự mưu? Không thể nào, lão làm sao biết Ôn Dương kiêng kỵ nhất chính là thứ này.

Nhưng vì sao lại trùng hợp như vậy?

Tôi trước giờ vẫn luôn giấu diếm Ôn Dương, cho nên nói như thế nào cũng giống như là đang lừa dối, tôi nên làm gì bây giờ?

Tôi nhất thời hỗn loạn bất kham, các loại phỏng đoán ùn ùn kéo đến.

Tôi nặng nề thở một hơi, mở cửa xe, ngồi xuống, trong lòng cực điểm bất an, nếu Ôn Dương biết quan hệ giữa tôi và Tần Phủ, anh sẽ như thế nào? Giống như đời trước phân rõ giới hạn cùng tôi?

Ôn Dương bình tĩnh khởi động xe, cánh tay nắm vô lăng bởi vì dùng sức quá mức, khớp xương hiển lộ rõ ràng, mạch máu màu xanh nhạt nổi lên từng đường.

Cửa sổ xe ngăn cách với thế giới bên ngoài, bên trong xe có vẻ an tĩnh bất thường.

Tôi ngồi ở ghế phó lái, áp chế bất an trong lòng, mãnh liệt tự trấn định hỏi: “Đây là đi đâu?”

Không khí trong xe như cũ an tĩnh mà quỷ dị, tôi càng thêm bất an, ngón tay nắm thành quyền lại càng chặt, không biết qua bao lâu, tôi mới nghe thấy thanh âm Ôn Dương: “Anh vốn là muốn đưa em ra ngoài ăn cơm —— “

Lòng tôi đột nhiên nhảy dựng, bởi vì di động hết pin, cho nên Ôn Dương vốn đang chờ tôi tan tầm dưới cổng công ty, đã thấy toàn bộ quá trình tôi rời đi cùng Tần Phủ. Nghĩ đến đây, da đầu tôi không khỏi run lên từng đợt, toàn thân phát lạnh.

Xe dần dần rời khỏi nội thành, Ôn Dương chạy càng lúc càng nhanh, cảnh sắc ven đường vun vút lùi lại phía sau, con đường hai bên chậm rãi biến thành đồng ruộng, tôi không biết đích đến của anh, chỉ có thể đặt tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Rốt cục xe ngừng lại, Ôn Dương cởi bỏ dây an toàn, mở cửa xe đi ra ngoài.

Tôi ngồi ở trong xe, nhắm mắt hít sâu hai lần, mở mắt đẩy cửa xe đi theo.

Vị trí của chúng tôi là dưới chân một sườn núi, phía trên dày đặc cỏ dại cao thấp, ngẫu nhiên có mấy đóa hoa dại tô điểm, dưới trời chiều, gió hạ thổi qua, trước mắt ôn lệ nhẹ nhàng khoan khoái.

Ôn Dương đi về hướng sườn núi hoang vu, tôi dừng một chút, cũng đi theo sau, sườn núi không cao, không mất bao lâu đã tới đỉnh.

Dáng người Ôn Dương dong dỏng cao ngồi dựa vào một thân cây, cánh tay tùy ý đặt lên trên đùi, tầm mắt nhìn về phía xa, ánh chiều tà bao phủ trên người anh, bóng người thon dài kéo nghiêng trên mặt đất.

Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn chân trời bị tịch dương nhuộm một màu đỏ sương hà, giống như một đóa hồng lớn đang nở rộ, mỹ lệ rực rỡ.

Tôi đã từng ảo tưởng một ngày nào đó có thể cùng Ôn Dương ngắm hoàng hôn, lại không nghĩ là trong tình cảnh như thế này, lòng mang đầy bất an cùng sợ hãi.

“Chuyện trong nhà anh em biết bao nhiêu?”

Tim tôi loạn nhịp một hồi, chậm rãi cúi đầu: “Em có nghe Lỗi ca đề cập qua một ít —— “

Ôn Dương chậm rãi mở miệng: “Mẹ có anh ở năm thứ tư sau khi kết hôn cùng phụ thân, nhưng Ôn Hách lại chỉ nhỏ hơn anh nửa tuổi. Ai cũng biết điều này có nghĩa là gì, nhưng bọn họ nói đó là chuyện của người lớn, hài tử là vô tội, bảo anh đối tốt với Ôn Hách, lời này lúc ấy anh cũng hiểu được, tuy rằng anh cũng không lớn hơn Ôn Hách bao nhiêu. Nhưng có một số việc không phải là chỉ cần ngươi không so đo, thì đối phương sẽ nhượng bộ. Ôn Hách đoạt đi phụ thân của anh, mẹ hắn bức tử mẹ của anh, mẫu tử bọn họ liên hợp lại nghĩ mọi cách đuổi anh ra khỏi Ôn gia, đương nhiên mà đoạt đi hết thảy, khiến cho anh hai bàn tay trắng. Có phải trong lòng em cũng cho rằng hắn vẫn không sai, hắn chỉ là giành lại hết thảy hắn nên có, anh cần phải từ bỏ những thứ không thuộc về mình hay không?” Một câu cuối cùng thanh âm của Ôn Dương tăng thêm, ngữ điệu lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Tôi khó chịu giống như có thể chết đi, liều mạng hướng về phía Ôn Dương lắc đầu: “Không phải, đương nhiên không phải!”

“Vậy em tại sao lại muốn cướp đoạt của Tần Viễn?”

Gương mặt tôi trắng bệch, kích động nói: “Em không có? Em không cướp gì của hắn.”

Ánh mắt Ôn Dương lạnh như băng nhìn tôi: “Quan hệ giữa em và Tần gia là như thế nào?”

“Em...” Cả người tôi cứng ngắc nhìn anh, ánh mắt lãnh đạm kia giống hệt với Ôn Dương đời trước, tôi phảng phất lọt vào một hố băng, đại não trống rỗng.

“Em là con riêng của Tần Phủ?”

Tôi cắn chặt môi, phủ nhận: “Không phải!”

Ôn Dương hít sâu một hơi, nhìn tôi nói: “Vậy em nói cho anh biết, vừa rồi là em gặp ai? Hai người đang làm gì? Em không phải nói không có quan hệ cùng Tần gia sao?”

Cả người tôi sững sờ, nội tâm kinh hoảng tới cực điểm, theo bản năng muốn giữ lấy Ôn Dương giải thích, kết quả vẫn là cứng họng, một câu cũng nói không nên lời.

Ôn Dương đứng lên, cúi đầu lạnh lùng nhìn tôi, thoáng chốc tôi cảm giác hơi thở lạnh như băng phả vào trên đỉnh đầu.

Ôn Dương chậm rãi nói: “Nếu như trong lòng em không có ma, sao lại luôn bịa ra mấy lời lừa gạt anh? Anh có thể cảm giác được, trừ bỏ việc này, em còn có rất nhiều chuyện đang nói dối. Em rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Hay là nói em đang âm mưu cái gì?”

Hô hấp của tôi trở nên khó khăn, không nói được một câu biện giải, xảo ngôn thiện biện, phản ứng linh mẫn vốn có nháy mắt trở nên rối loạn, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt rơi xuống, tôi không biết nên giải thích từ chỗ nào.

“Cậu ban đầu nói cậu không quen biết Tần Hề, tôi còn tưởng rằng cậu không muốn có quan hệ gì cùng Tần Gia, nhưng sự thực là tôi đã quá xem thường cậu, ngay cả bạn gái Tần Hề là Phùng Hiểu Mạn cũng có qua lại, gần đây Tần Hề nhằm vào động thái của Tần Phủ có phải cũng liên quan đến cậu hay không?”

Tôi hốt hoảng giải thích: “Em... chỉ là sợ lão ta gây bất lợi gì đó với người bên cạnh em, họ vẫn luôn uy hiếp em.”

Anh cúi người xuống, nhìn chằm chằm tôi không hề chớp mắt, nói: “Lời nói dối này của cậu cho rằng tôi còn tin sao? Bọn họ tại sao phải uy hiếp cậu, Tần Phủ có thể uy hiếp cậu cái gì, uy hiếp cậu về Tần gia thừa kế tài sản sao? Tần Viễn có thể uy hiếp cậu cái gì, cậu không trở về chính là giúp hắn, Tần Viễn làm sao lại ngu ngốc tự đến trêu chọc cậu?”

Tôi cảm giác mình đang bị Ôn Dương dồn đến tuyệt cảnh, nhìn thân thể của anh đến gần, nghe anh một mực chất vấn, cả người như bị cả núi băng đè xuống, không cách nào nhúc nhích.

Ôn Dương nắm giữ cằm tôi, cưỡng bách tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh: “Tần Viễn đã gãy một chân, cuộc đời bi thảm như vậy, người như vậy, sao còn có thể gây bất lợi cho cậu, cậu thế nhưng còn muốn bỏ đá xuống giếng?”

Bàn tay tôi nắm lại thật chặt, thanh âm run rẩy: “Em không có, Tần Viễn hắn không hề vô tội như vậy, chân hắn bị gãy chính là gieo gió gặt bão, hắn căn bản cũng không phải người tốt lành gì.”

Ôn Dương đầy mặt thất vọng nhìn tôi: “Cậu thế nhưng có thể nói những lời này, đây chính là suy nghĩ trong lòng của cậu? Hắn có phải người tốt hay không thì có liên quan gì đến cậu? Hắn có từng hại cậu sao? Hay là cướp đi thứ nào vốn dĩ là của cậu? Đến bây giờ cậu còn muốn gạt tôi!”

Tôi há miệng, lại không có gì để nói. Hết thảy Tần Viễn làm đối với tôi đều là chuyện đời trước, đời này trờ bỏ mấy lời khó nghe, hắn xác thực là chưa hề làm gì.

Mà tôi không thẹn với lương tâm, cho dù không đề cập tới đời trước tôi đã bị bọn họ hại thê thảm đến mức nào, đời này tôi vốn định làm gì với bọn họ, cuối cùng cũng là bỏ qua, cả hai đời tôi đều chưa hề thực sự làm gì có lỗi với bọn họ, càng không hề có lỗi với địa vị của bọn họ.

Nhưng những lời này thì làm sao có thể nói cho Ôn Dương?

Ôn Dương hít sâu một hơi, xoay người đưa lưng về phía tôi, ánh tà dương chiếu vào trên người anh, quanh thân giống như bị một loại thất vọng bao phủ. Một lát sau, thanh âm Ôn Dương sâu kín truyền đến.

“Thiệt thòi tôi còn tưởng rằng trong lòng cậu có khổ tâm gì...”

“Tôi thế nhưng lại xem người như cậu làm bằng hữu.”

Thanh âm Ôn Dương như sương giá giữa trời đông thấm vào trong tim, hơi lạnh thấu xương, trong nháy mắt sợ hãi cùng mất mát vây hãm toàn thân, lời nói giống hệt kiếp trước, cho tôi dù sống lại một đời, vẫn không thể thay đổi cái gì sao?

Tôi vẫn luôn thật cẩn thận từng ly từng tý, cho là mình che giấu rất tốt, lại không ngờ Ôn Dương đã sớm biết ngọn nguồn giữa tôi và Tần gia, mà tôi dưới tình huống như thế lại lừa gạt anh, có phải hiện tôi nói cái gì anh cũng sẽ không tin nữa?

Vì sao sang một kiếp khác tôi vẫn phải đi tới bước đường này.

Tôi nhìn Ôn Dương một mình bước nhanh rời đi, tôi còn cho rằng sống lại một kiếp sẽ có thứ gì đó khác đi.

Nhưng từ trong đáy lòng tôi không cam tâm, đã trải qua này đó, cố gắng lâu như vậy, chẳng lẽ cuối cùng vẫn cứ như cũ triệt để cắt đứt với Ôn Dương.

Tôi rốt cục kịp phản ứng, hít một hơi thật sâu, sau đó hướng về phía người đang rời đi hô lớn: “Em không phải con riêng của Tần Phủ, em và Tần gia không có bất cứ quan hệ gì, em họ Thạch, tên là Thạch Sam.”

Yết hầu tôi có chút chua xót: “Đây là tên mẫu thân đặt, bà nói với em, phụ thân em là một kẻ lừa đảo, cả đời cũng không cho em đến nhận, nếu không bà có chết cũng sẽ không tha thứ, cho nên ——”

Tôi dừng lại, thanh âm khống chế không được biến thành nghẹn ngào, tôi mở lớn mắt nhìn lên không trung, nhanh chóng bức trở lại dòng nhiệt lưu đang muốn trào ra, “Cho nên, không quản trước kia hay là hiện tại, em và Tần Phủ không có bất cứ quan hệ nào, em sẽ không kế thừa của lão một phân tiền, sẽ không lấy bất cứ thứ gì của Tần gia, nếu em cầm, cho dù là một cây kim, thì phải thừa nhận thân phận con riêng của mình, như vậy sẽ không tránh được bị người khác khinh thường, càng sẽ khiến mẫu thân chịu nhục, khiến cho bà chết cũng không nhắm mắt.”

“Em sẽ không chủ động thương tổn bất cứ kẻ nào, nhưng em không thể để bất cứ ai thương tổn bằng hữu của mình, nhất là làm hại tới anh!”

“Ôn Dương anh tin em!”

“Anh tin em có được hay không...”

Thanh âm tôi khô khốc, hét đến tê thanh lực kiệt, hét đến yết hầu nóng rát khó nhịn.

Chân trời, ánh nắng chiều đốt lên thật tươi đẹp, Ôn Dương đã khởi động xe, chậm rãi biến mất theo áng mây phía chân trời, có nháy mắt như vậy, tôi cảm giác như khí lực toàn thân đều bị rút đi.

Tôi đối mặt với sườn núi hoang vu không một bóng người, nhìn ráng chiều trước mắt, chỉ cảm thấy đâm vào con mắt nóng rát đau đớn.

Tôi ngồi ở ven đường ngẩn ngơ, chiếc xe của Ôn Dương dưới chân núi đã không thấy tung tích, dõi mắt nhìn ra xa, bốn phía một mảnh thương mang, hoang dã vây quanh, đồng ruộng xa xa, không thấy một bóng người.