Sắc Yêu Ngọt Ngào

Chương 37: Chương 370



Kim Hạ vốn đang từ từ nhắm chặt hai mắt, nghe vậythân mình cứng đờ, theo bản năng liền mở mắt: “Anh…” Cô nhất thời khôngnói gì.

Lục Xuyên nhẹ nhàng cọ cọ cái trán cô, tiếp theothả cô ra, hai người cứ như vậy nhìn nhau, ai cũng không nói nữa, khônggian xoay chuyển quanh bọn họ, như đọng lại.

Thật lâu sau, Lục Xuyên đưa tay nâng cằm cô, đùa: “Sao, choáng váng?”

Kim Hạ khôi phục tinh thần lại, chần chờ giương mắt: “Anh… Thật sự từ hôn?” Không thể…

Lục Xuyên cười như không cười nhìn cô: “Không tin? Vậy em có thể đến ủy ban nhân dân tra xem tình trạng hôn nhân của anh.”

Kim Hạ hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có, tôi chỉ là không thểtin được, chuyện lớn như vậy, nói bỏ liền bỏ.” Cô cảm thấy khó có thểtin được, nhưng trực giác nói anh không dối gạt cô.

Chỉ là, vì sao anh muốn từ hôn?

Đáp án như có thể chạm tay vào được, cô lại không dám hỏi ra miệng vấn đề đó.

Cô đã quen quan hệ đơn giản thanh toán tiền bạc xòng phẳng của bọn họ, côkiếm được bao nhiêu, thì trả giá bấy nhiêu, không cần cảm thấy thíchanh, hoặc chán ghét, cũng chỉ là giao dịch mà thôi, không có quan hệtình cảm.

Mà anh từng thích cô, cô càng bằng lòng hiểu làmê luyến nhất thời, tựa như người ăn sơn hào hải vị lâu, ngẫu nhiên ănmột phần cháo trắng buổi sáng, liền cảm thấy dị thường ngon miệng.

Nhưng người quen ăn đồ tốt, cuối cùng vẫn quay về với món ăn quý lạ, chính vì dạng này, cho đến bây giờ cô cũng không nghĩ đến, anh thế mà lại làm ra chuyện từ hôn không lý trí như vậy, này là cái quái gì a.

Bây giờ anh đem chân tình của anh đặt vào chiếu bạc, muốn cô cùng anh đặtcược, bất thình lình như vậy, như đặt gánh nặng ngàn cân lên vai cô, épđến có chút thở không nổi.

Lục Xuyên sắc bén quan sát thầnsắc của cô, chỉ thấy giữa hai hàng lông mày của cô nhẹ nhàng nhíu lại,mí mắt cụp xuống, hình như đang phiền não cái gì, nghĩ đến chính mình từ hôn rồi lại tìm đến cửa, gây cho cô áp lực rất lớn, liền thay đổi đềtài: “Cuối tuần bà nội và ba em sao đều không có ở nhà?”

“Bà nội đi chợ sáng mua thức ăn, ba đến quầy bán quà vặt của đồng hương làm việc, thuận tiện nói chuyện phiếm, cho hết thời gian.”

“Vậy đại khái khi nào bọn họ trở về?” Lục Xuyên nói xong, cố ý đổi quà tặng từ tay trái qua tay phải.

Kim Hạ thấy được động tác của anh, cúi đầu thoáng nhìn tay trái anh bị ứhồng ngón tay, nghĩ rằng anh xách lâu như vậy, đoán chừng tay cũng đaurồi, tim có chút không đành lòng, liền lui ra khỏi cửa: “Vào đi.” Anhdùng thành ý đợi cô, ít nhât cô cũng nên đồng tình một chút.

Khóe môi Lục Xuyên cong lên, cất bước đi vào, đặt quà tặng lên bàn cơm nhỏ,phòng khách chật hẹp có thêm một người, liền có chút chật chội.

Kim Hạ nhìn bóng dáng của anh, nhớ đến anh từng đến quê cô tìm cô, thay côgiải quyết phiền toái, khi đó anh không nghĩ gặp người nhà cô, sau anhlại giúp gia đình cô chuyển đến Bắc Kinh, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, sắpxếp cho ba ba nhập viện, sắp xếp Trầm Dục đi cùng, toàn bộ quá trình anh đều trốn tránh, chính là không chịu ra mặc, bây giờ lại chủ động tìmđến cửa, hành động này nên nghĩ như thế nào?

Lục Xuyên ngồi xuống bên cạnh bàn ăn nhỏ, nhìn chung quanh phòng một vòng: “Sao em lại thuê phòng ở nơi này, nơi này rồng cá hỗn tạp, không an toàn.”

“Nhưng gần bệnh viện.” Kim Hạ ngồi đối diện anh: “Sau này việc cần dùng tiền còn nhiều, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.”

“Hai phòng không kia của anh vẫn còn trống, em mang người nhà em trở lại chỗ đó đi, thứ nhất bớt được tiền thuê nhà, thứ hai cũng an toàn.” Anh thật sự không hy vọng cô ở đây, từ khi anh đi vào ngõ nhỏ kia, anh đã muốnmang cô đi.

Kim Hạ thoáng trầm mặc: “Ý tốt của anh tôi xinnhận, nhưng chúng tôi ở đây, cũng không có gì không tiện, không cầnthiết phải rời đi.”

Lục Xuyên khó hiểu: “Lúc trước em nóikhông được, là sợ vợ sắp cưới của anh ghen ghét, nhưng bây giờ anh độcthân, em còn băn khoăn cái gì.”

Kim Hạ có chút khó giảithích, không biết nói thế nào cho khéo: “Tôi hiểu được ý tốt của anh,nhưng quả thật tôi vô tình khiến anh từ hôn, cũng không muốn vô duyên vô cớ tiến vào nhà của anh, khiến cho anh hiểu lầm gì đó.”

Từ nhỏ đến lớn, cô cũng không là loại người được nam sinh hoan nghênh, côcũng biết anh vì một lần nữa đứng trước mặt cô, hy sinh rất nhiều, nhưng vì sao nội tâm cô bây giờ lại hoảng loạn như thế này?

LụcXuyên nghe ra ý trong lời nói của cô, ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng anhđối với chuyện này đã chuẩn bị tâm lý, dù sao đối với anh cô cũng khôngcó loại tình cảm này, chuyện kết hôn cũng không phải cô buộc anh bỏ,không thể hy vọng xa vời chính mình khôi phục độc thân, người ta liềnlập tức đối với anh kính trọng vài phần.

Kim Hạ thấy anhcúi mắt trầm mặc, cũng có chút cảm giác khổ sở, cảm giác không khí hítthở không thông này giống như đang ở mùa nóng nhất trong năm, trên cổrơi xuống một giọt mồ hôi nóng hầm hập, dính ngấy. Nhưng so với cho anhảo tưởng sai lầm, cho anh biết suy nghĩ thật của mình, với anh mà nói,tốt hơn.

Cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm xoay chìa khóa, bà nội đã trở lại, Kim Hạ đứng lên, Lục Xuyên cũng đứng dậy theo, cửachậm rãi được đẩy ra, tiến vào là một bà lão đầu đầy tóc bạc, thân hìnhgầy gò, nhìn thấy trong phòng có người đàn ông xa lạ, nhất thời sửngsốt.

Kim Hạ vội vàng giới thiệu: “Bà nội, đây là… bạn củacon, Lục Xuyên, Lục trong lục địa, Xuyên trong sơn xuyên(sông núi).”Tiếp theo nói với Lục Xuyên: “Đây là bà nội em.”

Lục Xuyên lễ phép cúi đầu: “Bà nội khỏe.”

Tầm mắt bà cụ quay vòng trên người anh vài cái, suy nghĩ quan hệ của anh và cháu gái, nếu có thể đến nhà, vậy chắc chắn giao tình sâu, liền liêntục đáp: “Ai ai ai, xin chào xin chào.”

Kim Hạ cầm lấy giỏrau xanh trong tay bà nội, để bà ngồi xuống bàn ăn nghĩ chân, Lục Xuyênlấy một ít quà tặng từ trên bàn, đưa đến trước mặt bà cụ: “Bà nội, lầnđầu tiên cháu đến, cũng không mang theo cái gì giống như quà gặp mặt,đây là chút lòng thành, không đủ lòng kính trọng, mong bà nhận cho.”

Bà cụ đẩy lại, nói: “Quà này tôi không thể nhận, cậu là bạn của cháu gáitôi, cứ việc đến chơi là được, sao lại khách khí như vậy.” Lại nói những món quà kia nào là nhân sâm, tổ yến đỏ, nhìn liền biết rất đắt tiền,sao là chút lòng thành.

Lục Xuyên đẩy quà lại: “Bà nội, bàhãy nhận đi, chúng cháu vốn là tiểu bối, hiếu kính trưởng bối là điềuhiển nhiên, hơn nữa nếu bà không nhận, về sau cháu ngại đến chơi.”

“Này…” Bà cụ có chút do dự, ấn tượng đầu tiên của bà đối với thằng nhóc nàycũng không tệ lắm, thân hình cao lớn, dáng vẻ đường hoàng, lần đầu tiênđến cửa cấp bậc lễ nghĩa cũng chu đáo, đoán chừng để ý đến nha đầu, bàkhông hy vọng anh sẽ không đến nữa: “Được rồi, vậy tôi nhận, cảm ơn a,bữa trưa hôm nay cậu cũng ở lại đây ăn cơm, tôi nấu thêm vài món ăn, cậu nếm thử tay nghề của bà nó.”

Lục Xuyên tất nhiên là cầu còn không được, mỉm cười gật đầu: “Nhất định.”

Bà cụ tươi cười hơn hở với Lục Xuyên, quay đầu liền khiển trách Kim Hạ:“Cháu gái, cháu xem cháu kia, có bạn bè đến cũng không nói trước với bànội một tiếng, như vậy bà nội mới biết mua nhiều đồ ăn chút, cháu nhìnđi, bây giờ không đủ đúng không.”

Kim Hạ ủy khuất, cô cũngkhông biết Lục Xuyên sẽ đến, càng không nghĩ giữ anh ở lại đây ăn cơmtrưa, xem xét giỏ rau xanh cầm trong tay, cô lẩm bẩm: “Chừng này đồ ănkhông ít lắm chắc đủ á.”

Bà cụ trừng mắt liếc nhìn cô, taychỉ đống sản phẩm bảo dưỡng Lục Xuyên mang đến: “Cháu xem người ta lầnđầu tiên đến cửa đã biết cấp bậc lễ nghĩa, cháu là chủ nhà, lại khôngbiết lễ phép, trong nhà có khách đến, có nên tiếp đãi thật tốt haykhông?” Giỏ rau xanh này, cơ bản không có món mặn, sao có thể dùng đễtiếp đãi khách khứa?

Kim Hạ cam chịu gãi đầu, cũng khôngtiếp tục già mồm, thấy bà cầm lấy giỏ đừng thức ăn, muốn ra ngoài muathức ăn, liền chạy nhanh ngăn lại: “Cháu đi mua không được sao? Bà ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Bà cụ gật đầu, , ở bên tai cô dặn mua món gì, liền để cô đi.

Kim Hạ tuổi trẻ, chân tay mau lẹ, lại thêm chợ cách nhà không xa, không bao lâu cô liền mua xong thức ăn trở về, còn chưa mở cửa chợt nghe tiếngcười của bà mình, cũng không biết Lục Xuyên cùng bà hàn huyên chuyện gì.

Bà cụ thấy cô vào cửa, lập tức xăn tay áo muốn đi nấu cơm, Lục Xuyên thứcthời cũng muốn theo hỗ trợ, có cảm giác cùng làm rất hài hòa, nhưng bàcụ sao có thể để khách động thủ, liền nhấn anh xuống chỗ ngồi.

Phòng khách có cái tivi cũ, Kim Hạ đưa điều khiển từ xa cho Lục Xuyên, chínhmình mặc tạp dề vào đến phòng bếp giúp một tay, bà cụ trong lòng giốngnhư gương sáng, hạ giọng nói với cô: “Tiểu Lục này, có ý với cháu.”

Kim Hạ nhẹ nhàng gật đầu: “Cháu biết.”

“Vậy cháu có ý với nó?”

Kim Hạ do dự một lát, lắc lắc đâu: “Không biết.”

Bà cụ nghi hoặc: “Bà thấy tiểu Lục rất tốt nha, tuấn tú lịch sự, lại làmnhân viên nhà nước, ổn định, mấu chốt là nó biết bệnh ba cháu, cũngkhông ngại. Cháu xem nó còn đặc biệt cho ba cháu thuốc bổ thận, rất cótâm.”

Kim Hạ cảm thấy bà nội giải thích không rõ, liền nói có lệ: “Cháu biết ý bà, cháu sẽ để ý, bà không cần quan tâm đâu.”

Bà cụ nuôi dưỡng nha đầu kia lớn lên, làm sao không biết cô đang chầm chừ, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Tiểu Lục bên kia rõ ràng là có tình ý lâu dài, nhưng cháu gái bên này, dường như rất mông lung.

Giữa trưa ông Kim Đầu trở về ăn cơm, thấy Lục Xuyên cũng sửng sốt, bà cụ rất nhanh nhảy ra giới thiệu: “Đây là bạn của cháu gái, Tiểu Lục.”

Ông Kim Đầu trong lòng cũng rõ ràng, không cần nói bon họ chuyển đến BắcKinh, cho dù là ở Sơn Tây, nhiều năm liền, đây cũng là lần đầu tiêntrong đám bạn bè của con gái, có một người đàn ông đến nhà bọn họ, ýnghĩ trong đó, không cần nói cũng hiểu.

Ông trở về vào giờ cơm trưa, sau hàn huyên vài câu, liền chạy nhanh đi rửa tay, rửa xong trở lại, ngồi vào ăn cơm.

Bà cụ lấy cầm lấy khuỷu tay oán ông một chút, chỉ vào sản phẩm chăm sócsức khỏe trên tủ cong miệng: “Con xem Tiểu Lục mang quà đến cho con, đều là bổ thận.”

Ông Kim Đầu trong lòng chấn động, trao đổiánh mắt với bà cụ, bà cụ gật đầu, chắc chắc nghi hoặc trong lòng ông,đúng, người ta biết anh nhiễm bệnh. Ông Kim Đầu nhất thời cảm thấy cóchút phức tạp, ông vẫn sợ, chính là trở thành gánh nặng cho con gái, tuy rằng từ sau khi ông bị bệnh vẫn luôn tự chữa trị, nhưng ông vẫn sợ a,sợ chậm trễ con gái nhà mình, bây giờ trước mắt có một người như vậy, bộ dáng cách ăn nói cũng không tệ, càng khó có được là, không chê tráchngười già có bệnh như ông, lại ít nhiều sinh ra hảo cảm với Lục Xuyên.