Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn

Chương 5



Edit: Chanie | Beta: Qin Zồ

Chẳng đợi Liễu Chi Nhàn đồng ý, Khang Chiêu đã thỏa mãn quay người rời đi.

Những giống ươm nằm sâu trong vườn đã mọc thành cây lớn xanh tươi, dẫu chẳng thể che khuất bầu trời song vẫn đủ lấp tội ác dưới thái dương.

Khang Chiêu vẫn chưa hồi âm.

Liễu Chi Nhàn chỉ có thể nâng tông giọng, thả chậm bước chân, vừa đi vừa giới thiệu với cấp trên.

Hà Việt Lâm chắp tay, thỉnh thoảng mỉm cười gật đầu tiếp vài câu, nom rất ra dáng chuyên gia thị sát hiện trường.

Chỉ mong là cô hiểu lầm.

“Tiểu Liễu nói chuyện sao cao giọng thế, không sợ khàn tiếng à.” Hà Việt Lâm tủm tỉm nói.

Liễu Chi Nhàn dằn lại cơn buồn nôn, ngoài cười nhưng trong không cười, “Mấy ngày trước gặp tai nạn nên đầu bị thương, không dối gì sếp, bây giờ một bên tai tôi vẫn còn ù ù nghe không rõ, vì vậy mới nói chuyện lớn tiếng, thực xin lỗi vì đã phiền tới sếp. Không thì tôi nhờ người khác đến thay…”

“Tiểu Liễu sợ ở lại với cấp trên à? Tránh mặt sếp trong công ty không phải là thói quen tốt đâu, sẽ đánh mất cơ hội đấy, ảnh hưởng đến việc thăng chức và tăng lương. Năm ngoái cô vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa. tôi thật sự rất coi trọng cô.”

Liễu Chi Nhàn né người, bình thản né tránh bàn tay chuẩn bị vỗ xuống vai cô.

“Tôi sẽ cố gắng làm hết khả năng trong phạm vi chức trách của mình, sếp cứ yên tâm.”

Hà Việt Lâm thong thả rút tay về, vẫn giữ vẻ mặt tỉnh rụi thạo đời.

Đằng trước là giống cây năm ngoái chính tay Liễu Chi Nhàn gây trồng, nên lúc giới thiệu bất tri bất giác hăng hái hẳn. Đến tận khi cảm thấy sau lưng tăng thêm nhiệt độ của người khác, cô lập tức dừng lại.

Liễu Chi Nhàn muốn tránh, nhưng cánh tay Hà Việt Lâm đã siết mạnh hơn.

“Tiểu Liễu mà cứ nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này thì tốt quá.”

“Buông tay, mong sếp tự trọng!” Liễu Chi Nhàn giãy ra nhưng vẫn cố giữ phép lịch sự.

“Tôi không tin cô không hiểu ý, tôi thật sự rất thích cô.”

Mùi hương phái nam xa lạ ập đến, Liễu Chi Nhàn nhìn qua đầu vai ông ta mà gọi với ra ngoài.

“Anh Tiểu Chiêu, sao anh lại tới đây?”

Sự vui mừng trong ánh mắt và giọng nói không giả chút nào.

Hà Việt Lâm lập tức ngoái đầu. Liễu Chi Nhàn nhân đó giãy thoát khỏi sự giam cầm của ông ta mà chạy vội tới, dáng vẻ hệt như chú chim nhỏ sà vào lòng người.

Con cáo già gian xảo đã lấy lại vẻ bình tĩnh ngay một giây sau, chìa tay ra với Khang Chiêu: “Cậu là đồn trưởng Khang trong đồn cảnh sát khu bảo tồn đúng không, ngưỡng mộ đã lâu.”

“Ông là…”

Khang Chiêu không bắt tay ông ta.

Hà Việt Lâm bình tĩnh đưa danh thiếp qua, “Tôi là ông chủ ở đây. Con trai tôi cũng đang nằm bệnh viện của bà nhà, có duyên gặp mặt đồn trưởng Khang ở bệnh viện một lần.”

“Vậy à, tôi không nhớ rõ bệnh nhân của mẹ mình.”

“Không biết anh Khang đến tìm Tiểu Liễu…”

“Có việc riêng, vẫn chưa tan ca sao?”

Khang Chiêu quay qua nhìn Liễu Chi Nhàn.

Liễu Chi Nhàn giải thích: “Tôi đang giới thiệu tình hình của cây ươm trồng cho sếp.”

“Kể ra thì đây cũng là nửa chuyên ngành của tôi, nếu không liên quan đến bí mật thương mại, thì tôi có thể may mắn nghe cùng được không?”

Hà Việt Lâm nịnh bợ còn chưa kịp, nói gì đến từ chối.

Liễu Chi Nhàn giới thiệu với giọng điệu bằng bằng như thường, bĩnh tĩnh hoàn thành nốt việc còn lại. Cô đã bất tri bất giác xem Khang Chiêu như khách hàng tiềm năng, mỗi lần nói xong một đoạn sẽ quay đầu nhìn vào mắt anh, chờ Khang Chiêu đáp lại – có lúc thì gật đầu, có lúc thì hỏi lại vài câu – sau đó mới tiếp tục.

Mặt trời đã ngã về Tây.

Hà Việt Lâm nói: “Hôm nay là thứ sáu, Tiểu Liễu có quay về thành phố không? Có cần tôi cho cô quá giang một đoạn không.”

“Tới đây đã hơn nửa tháng mà tôi vẫn chưa về thăm ông ngoại, nên định cuối tuần về thăm.”

“Vậy…”

Khang Chiêu đứng cạnh Liễu Chi Nhàn, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người như cặp người ngọc, không có ý dời bước.

Hà Việt Lâm âm thầm nghiến răng, đôi tay chắp sau lưng siết chặt lại, cổ tay ông ta nổi đầy gân xanh, lòng bực bội nhưng vẫn phải giả bộ cười nói.

“Được, không làm phiền hai người nữa, tôi có việc phải đi trước.”

Hà Việt Lâm một mình bước ra khỏi rừng cây nhỏ, bóng dáng trong nắng chiều càng thêm gầy gò, lại hình như có ảo giác lọm khọm.

Liễu Chi Nhàn thả lỏng bờ vai, thở phào nhẹ nhõm.

“Vừa rồi cô gọi tôi là gì?” Khang Chiêu nhìn thẳng vào mắt cô.

“… Có gọi à?” Liễu Chi Nhàn né tránh.

“Ảnh hưởng đến việc tốt của cô rồi.” Khang Chiêu có vẻ giễu cợt.

Liễu Chi Nhàn sửng sốt, trừng mắt nhìn anh: “Sao anh lại độc miệng thế hả.”

Khang Chiêu bỗng nhiên siết chặt eo cô, một tay nắm lấy cằm, nâng mặt cô lên ép nhìn thẳng vào anh.

“Nếu có độc sao cô còn hôn tôi? Vậy sao không độc chết cô đi? Cô gọi tôi tới, chẳng lẽ không cảm thấy tôi còn nguy hiểm hơn ông ta sao?”

Liễu Chi Nhàn bị anh siết chặt, cơ thể như vô tình mà cũng như cố ý chạm vào nhau, khiến con tim cô như bị lửa đốt.

Đôi mắt kia sâu hút như rừng, nếu còn nhìn lâu thì chỉ sợ sẽ cam lòng sa vào.

Cô cứ cảm thấy Khang Chiêu sẽ lại làm ra hành động đè lên cổ cô đêm đó.

Liễu Chi Nhàn nói: “Anh không giống thế.”

Lực trên cằm nhẹ đi, nhưng Khang Chiêu không buông tay hẳn: “Không giống chỗ nào?”

Giọng của Khang Chiêu trầm thấp rõ ràng, càng hạ thấp càng có vẻ nam tính, khiến những lời đó trông như khiêu khích hơn là chất vấn.

Liễu Chi Nhàn nói: “Anh là do tôi chọn, nếu có chuyện thì coi như tự tôi xui xẻo.”

… Hay cho câu “tự tôi xui xẻo”.

Khang Chiêu bật cười, “Xem ra vận may hôm nay của cô không được tốt lắm.”

Hơi thở đan xen khiến con tim đập loạn.

Liễu Chi Nhàn không giãy ra cũng chẳng thỏa hiệp, cứ để cho anh định đoạt. Không hiểu sao Khang Chiêu lại nghĩ đến nhà cách mạng nữ anh dũng hy sinh, khóe môi nhướn lên, buông cằm cô ra, nhưng tay kia vẫn đặt ở eo cô, “Nếu như tôi không đến, cô định làm gì?”

Anh khiêu khích nhéo eo cô một cái.

Liễu Chi Nhàn lẩm bẩm: “Thì thế này.”

Đột nhiên giữa không trung vang lên một âm thanh, hàng ngàn tia nước tuôn ra, giọt nước bắn lên hai người họ.

Đó là hệ thống tưới nước tự động.

Khang Chiêu vội buông cô ra theo phản xạ, mắng một câu.

Không biết từ lúc nào trong tay Liễu Chi Nhàn có thêm một cái điều khiển từ xa, quơ quơ trước mặt anh.

“Dừng lại được chưa?” Thấy bốn phía xung quanh không có chỗ nào khô ráo, Khang Chiêu đưa tay che mắt bước ra bên ngoài.

Liễu Chi Nhàn đuổi theo, “Không được, phải tưới đủ thời gian mới tự tắt.” Chạy được nửa đường, cô cao giọng nói, “Có điều đúng là tôi phải cám ơn anh thật.”

Khang Chiêu dừng lại trước cổng vào vườn, bộ cảnh phục màu lam nhạt của anh đã ướt một nửa, trông rất thảm.

Liễu Chi Nhàn cũng không hơn gì, nhưng so với kết quả tệ nhất thì chuyện này có là chi.

“Tôi nói thật đó.” Liễu Chi Nhàn nhấn mạnh.

Khang Chiêu để kiểu tóc đầu đinh, nếu không phải bộ đồ cảnh sát thì trông anh chẳng khác gì một gã du côn đang nổi giận. Nhưng khi đôi mắt ấy đong đầy ý cười thì con người anh lại dịu dàng hẳn đi.

Song rất rõ ràng, anh vẫn trừng mắt nhìn cô.

Liễu Chi Nhàn không sợ mà còn cười: “Sao anh tìm được tôi?”

“Đứng trên mái nhà là thấy, chỗ này thì to cái nỗi gì.”

Ý anh nói là tòa nhà ba tầng, bây giờ Liễu Chi Nhàn mới chú ý thấy trên vai anh có chiếc ống nhòm lủng lẳng.

So với ngọn núi lớn anh dùng chân đo đạc, thì cái cơ sở này đúng là chẳng thấm đâu.

Khang Chiêu nói: “Cô đi thăm ông ngoại thật à?”

“Ừm, tôi đi sửa soạn một chút.” Ít nhất cũng phải thay quần áo mới.

“Tôi cũng đi lên huyện, thuận đường đưa cô tới đó. Sau này đừng ngồi xe dù nữa.”

Liễu Chi Nhàn chun mũi kháng nghị, “Nếu bảo đi nhờ xe của bác Lý bán dưa là xe dù, vậy thì đi nhờ xe anh gọi là gì?”

“Xe cảnh sát.”

“…”

Dứt lời, Khang Chiêu xoay người đi về phía chiếc xe Jeep Cherokee.

Phòng trọ của cô ở tầng ba, Liễu Chi Nhàn lên tới hành lang thì bất giác liếc xuống dưới lầu.

Người đàn ông ngồi trong xe dựa vào cửa, cởi áo lót dưới lớp đồng phục. Dưới nắng chiều, tấm lưng trần của anh trở nên vô cùng quyến rũ, bắp thịt rắn chắc đầy mạnh mẽ.

Vừa mặc áo thun đen xong, Khang Chiêu như cảm giác được, bỗng nhiên đóng sầm cửa lại, xoay người lại với tòa nhà.

Liễu Chi Nhàn vội vàng lui về sau, mau chóng đi vào thay đồ.

Liễu Chi Nhàn cởi quần dài và giày đế bằng ra, thay sang chiếc đầm dài, đội mũ rộng vành rồi đeo thêm một túi hành lý không quá lớn, sau đó đi xuống lầu.

Liễu Chi Nhàn ngồi ghế lái phụ, lên xe rồi vẫn không tháo mũ, vành mũ vô hình ngăn cản cuộc trò chuyện, chỉ để lại trong tầm mắt anh đôi môi và phần cằm.

Không bật nhạc, Khang Chiêu lặng lẽ lái xe.

Thôn Đồng Bình của nhà ông ngoại nằm giữa trấn Nam Ưng và huyện thành, cửa thôn cách huyện cả một con đường.

Ông ngoại cô chưa tới, Khang Chiêu đứng đợi với cô.

Ở hộp tì tay trong xe có một một thứ lá gói hình lăng trụ tam giác, trông giống bánh ú. Từ lúc lên xe Liễu Chi Nhàn đã để ý đến nó rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội để hỏi. Lúc này Khang Châu cầm lấy ném vào người cô.

“Cho cô.”

Giọng nói và động tác giống y như tối hôm đó khi ném hoa hồng cho cô.

“Đây là gì?” Liễu Chi Nhàn dè dặt hỏi.

“Sâu róm.”

“Á!”

Chiếc bánh ú nhỏ bay đến chân Khang Chiêu, anh khom người nhặt lên, vừa cười vừa ném trở lại.

“Rốt cuộc là cái gì?!” Liễu Chi Nhàn như con tôm nhỏ giương nanh múa vuốt.

“Không phải mở ra nhìn là biết à.”

Cô thử nhấc lên, có vẻ nằng nặng.

Cô rút cành cây nhỏ cố định mặt bên ra, nhặt túi nhựa ở giữa lên.

“Là của cô phải không.”

Trong túi là một chiếc bông tai hình cỏ bốn lá, giống y hệt chiếc bông tai mà cô làm mất.

Liễu Chi Nhàn cảm thấy, trong mắt Khang Chiêu, đây không phải là túi nhựa bình thường mà là túi đựng vật chứng, lưu giữ chứng cứ ‘phạm tội’ của cô.

Có điều dù gì cũng tìm lại được đôi bông tai không rẻ mà cô đã làm mất. Liễu Chi Nhàn cười cười, ngay đến bánh ú nhỏ cũng biến thành một vật đáng yêu, hận chẳng thể làm thành tiêu bản để giữ lại.

“Đúng là của tôi. Còn tưởng mình không tìm lại được chứ, làm tôi đau lòng muốn chết.”

Cô lấy chiếc bông tai khác trong túi xách ra, kéo tấm che xuống soi gương đeo vào.

Nhìn trái nhìn phải, đúng là đôi bông tai mà cô thích nhất.

Khang Chiêu lẳng lặng nhìn, khom người rút thứ gì đó trong túi quần ra rồi đưa sang.

“Còn nữa.”

Là hai tờ nhân dân tệ, là tờ tiền đêm đó cô quay lại quẳng vào anh.

Tiền màu đỏ, đúng là màu sắc tuyệt phối với màu xanh của bánh ú nhỏ.

Liễu Chi Nhàn hiểu ra, “Làm gì đó, tôi không muốn. 5-5 đi, trai gái bình đẳng.”

Lại nữa rồi.

Nụ cười có phần nguy hiểm lại xuất hiện.

Khang Chiêu nói: “Sao cô chắc chắn là sau đó tôi không tìm người khác?”