Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn

Chương 11



Edit: LuChan | Beta: Qin Zồ

Liễu Chi Nhàn lườm anh, “Anh yêu cầu nhiều thật đấy.”

Khang Chiêu chớp mắt nhìn cô.

“Ài, để tôi suy nghĩ đã.”

“Không cần suy nghĩ.”

“… Được rồi, tôi cũng định mặc đến.” Muốn tỏ ý ắt phải vòng vo, Liễu Chi Nhàn ‘thỏa hiệp’, “Nói ra sợ anh không tin, nhưng từ nhỏ đến lớn đều là mẹ may quần áo cho tôi mặc, dùng mấy xấp vải bán dư năm trước. Đây là lần đầu tiên tôi mặc sườn xám mới, nhờ phúc của anh cả.”

Liễu Chi Nhàn ngượng nghịu nói ra lời thật, thâm tâm Khang Chiêu nhộn nhạo.

“Vậy tôi rất vinh hạnh có thể giúp cô có được ‘lần đầu tiên’ đó.”

Từ ‘lần đầu tiên’ trong miệng anh nói ra lại nhuốm tình ý, có lẽ cũng bắt nguồn từ việc Liễu Chi Nhàn có vài “lần đầu tiên” từ anh.

Lần đầu tiên cô đáp lại ám chỉ của một người đàn ông xa lạ, cũng là lần đầu tiên ôm hôn một người đàn ông mới quen chưa đến một tiếng đồng hồ.

Anh cũng là người chứng kiến lần đầu tiên cô điên cuồng.

Có lẽ nhận ra được điều gì, Khang Chiêu không nhìn nữa, “Tôi phải đi rồi.”

“Đang định giữ anh lại ăn tối.”

Thực chất cũng chỉ là câu khách sáo.

“Để lần sau đi.”

Khang Chiêu đứng ở cửa phòng bếp chào tạm biệt ông cụ, quay trở về chiếc xe Jeep Cherokee tiếp tục lên đường, để lại khói bếp lượn lờ phía sau.

Liễu Chi Nhàn quay về thay quần áo rồi đến phòng bếp tìm ông ngoại, thấy ông đang ăn đào.

“Đào ở đâu vậy ngoại, cháu thích ăn đào lắm.” Liễu Chi Nhàn rửa sạch tay rồi lấy một quả, “Hm… Vừa giòn lại ngọt.”

Ông ngoại cắn một miếng rồi nhìn cô.

“Bà nội của Tiểu Chiêu đưa.”

“Ấy, không phải quan hệ của anh ấy với bà nội không tốt sao?”

Ông ngoại dùng ánh mắt “Vậy mà cũng không biết” nhìn cô, “Nói ‘bà nội’ tức là chỉ bà Liên đã nuôi lớn cậu ta, còn cái bà ở nhà họ Khang cậu ta còn không buồn gọi, khỏi nhắc tới đi.”

Liễu Chi Nhàn làm vẻ mặt đã hiểu, “Ông ngoại này, sao ông không tự mình trồng đào?”

Ông ngoại nói: “Trồng rồi thì người ta không đưa nữa.”

“…”

***

Thứ bảy.

Liễu Chi Nhàn đúng giờ đến nhà của Khang Mẫn, nhìn xuống điện thoại, hóa ra cô là người đến muộn nhất.

Cô chọn đôi giày cao gót để phối với chiếc sườn xám này, tắt máy thay giày rồi chậm rãi xuống xe.

“Ôi chu choa cha mẹ ơi ——”

Khang Mạn Ni ra đón cô, ánh mắt từ kinh hãi biến thành như gặp quỷ.

Chân ngọc bước ra, bắp chân mảnh khảnh đường cong tuyệt mỹ, chiếc sườn xám xẻ đến đầu gối, vừa kín đáo nhưng không mất đi vẻ quyến rũ.

Dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng Khang Mạn Ni chắc chắn đã thấy chiếc sườn xám này!

“Hình như chị đến trễ.”

“Không có không có, hẹn giờ ăn cơm tối, bọn họ đến sớm để rửa đồ thôi.” Khang Mạn Ni thân thiết nắm tay cô, “Chị nè, chị mặc sườn xám đẹp thật đó, dáng người rất chuẩn, em đứng cạnh chị chẳng khác gì cô thôn nữ nhỏ bé.”

“Chưa thấy cô thôn nữ nào lại nịnh thế cả.”

Hùng Dật Châu từ phía sau ló đầu ra nhìn, Khang Mạn Ni xoay người đuổi cậu.

“Rau củ rửa xong chưa mà ông còn chạy ra ngoài?”

“Nước tương hết rồi nên không có gì làm.”

“Tôi đi mua, ông đang trốn việc làm biếng đúng không.”

“…”

Khang Mạn Ni lái chiếc xe điện chở Liễu Chi Nhàn đến chỗ bán quà vặt trong xã.

Vừa xuống xe đã gặp phải người quen.

Khang Mạn Ni cất giọng gọi: “A, Đai Sao Thổ, chú đi đâu vậy, qua nhà chị cháu ăn cơm đi, anh cháu với chú Hùng Đại Chí cũng ở đây đó.”

“Không đi, chú còn có việc quan trọng. Ai da, đây là Tiểu Nhàn Nhàn hả? Nghe lão Hùng nói cháu tới Nam Ưng làm việc, cả ngày chú toàn ở trong núi chưa có cơ hội gặp cháu.”

Chiếc túi nilon trong suốt đặt trong giỏ xe chứa đầy những cây kẹo mút đầy đủ sắc màu, Đai Sao Thổ tìm trong túi rồi đưa hai cây kẹo qua cho hai cô gái.

“Coi bọn cháu là con nít đấy à.” Tuy nói thế, Khang Mạn Ni vẫn như con nít xé bao kẹo rồi ngậm vào trong miệng.

Liễu Chi Nhàn nghịch cây kẹo trong tay, Đai Sao Hỏa giả vờ tức giận: “Chẳng lẽ cậu của cháu còn không cho cháu ăn kẹo của chú?”

Cô nghe ông ngoại nói, lão Hùng với Đai Sao Thổ là bạn cùng trường cấp hai, quan hệ rất tốt, tự dưng về sau gặp nhau thì cãi cọ.

Từ khi Liễu Chi Nhàn biết chuyện, lão Hùng không bao giờ chịu để Đai Sao Thổ vào nhà họ.

Có lần nào đó trời mưa cô trốn vào mái hiên, Đai Sao Thổ không biết xuất hiện từ đâu, che dù đưa cô về nhà, còn đưa cho cô quả đào to nữa.

Đúng lúc lão Hùng nhìn thấy, lập tức nổi giận, giật lấy đào của Liễu Chi Nhàn, trả lại cho Đai Sao Thổ.

Liễu Chi Nhàn khóc nức nở, còn bị cậu dạy dỗ: Đai Sao Thổ không phải là người tốt, gặp thì phải lập tức tránh xa, lão cho đồ ăn cũng không được ăn, có độc.

Đai Sao Thổ không nói gì, nhặt đào lên dùng nước mưa rửa sạch, sau đó cắn một cái rồi cười hì hì rời đi.

Thay vì trả lời, cô lại trêu chú ấy: “Cậu cháu cho chú vào nhà rồi à?”

Đai Sao Thổ xụ vai, “Có lẽ một ngày nào đó.”

Liễu Chi Nhàn giơ cây kẹo trong tay lên, “Cháu sẽ ăn, cám ơn chú.”

Đai Sao Thổ lái xe điện rời đi.

Khang Mạn Ni vừa lái xe vừa ngậm kẹo, lời nói hòa cùng với tiếng chép miệng và tiếng gió, “Thực ra Đai Sao Thổ rất ‘nà chốt’, ông anh em cũng ‘dậy’. Mỗi lần nói ‘àm’ đại sự là đều đem theo một túi kẹo.”

Liễu Chi Nhàn xé vỏ kẹo, “Vị đào.”

“‘Ủa’ em vị ‘chúi’.”

“Em có thể đừng nói nữa được không.”

Khang Mạn Ni dừng xe lại, Liễu Chi Nhàn cầm chai nước tương vào phòng bếp.

Bóng lưng quen mắt đứng trước quầy bếp, anh đeo tạp dề trên người, trông rất có vẻ khói bếp khó miêu tả.

Nhớ đến câu cuồng ngôn “khỏa thân đeo tạp dề” khi say, vành tai Liễu Chi Nhàn ửng đỏ.

Nồi niêu xoong chảo và thức ăn bày khắp nơi, không có một chỗ trống.

“Tôi mua nước tương về rồi đây, giờ đặt ở đâu?”

“Đưa cho tôi.”

Khang Chiêu nhận lấy, thuận thế quay sang nhìn cô.

Sườn xám màu xanh, cây kẹo màu hồng, hai màu sắc lại hài hòa với nhau, tựa như từ trong đất xanh mọc lên một đóa hoa nhỏ.

Khang Chiêu cúi đầu cười, “Đẹp lắm.”

Liễu Chi Nhàn chìm trong tiếng ngọt, “Anh nói người hay quần áo.”

Khang Chiêu nói: “Tất nhiên là quần áo rồi.”

“…”

“Lớn như vậy rồi còn ăn kẹo?”

Có lẽ thấy sắp chảy, Liễu Chi Nhàn ngậm kẹo rồi nói: “Đai Sao Thổ cho.”

Sau khi nhận ra có gì đó không đúng, Liễu Chi Nhàn mượn cớ ở trong bếp nóng quá, vừa ngậm kẹo vừa đi ra ngoài.

Khang Chiêu cũng cởi tạp dề bước ra khỏi bếp, Liễu Chi Nhàn thở phào nhẹ nhõm.

Lúc ăn cơm tối, cô ngồi giữa Khang Mạn Ni với Hùng Dật Châu, Hùng Dật Châu muốn uống rượu cùng Khang Mạn Ni, còn cô thì qua ngồi cạnh Khang Chiêu.

Cơn thèm ăn lại xuất hiện.

Sườn xám trở thành lời nguyền của cô.

Khang Chiêu dọn dĩa để đem món ăn mới lên, dĩa thịt om nhỏ được đặt trước mặt cô, trên nước tương đen được trang trí bằng những hạt vừng trắng, rất hấp dẫn.

“Nếm thử xem, so với dì trong nhà bếp ở đơn vị thì thế nào.”

Vừa rồi thấy mấy người đàn ông thay nhau làm việc trong bếp, cũng không phải chỉ có mình anh làm.

Liễu Chi Nhàn nói: “Anh nấu?”

Khang Mạn Ni chen lời: “Anh thiên vị quá đi, sao không hỏi em ăn có ngon không?”

Khang Chiêu: “Thấy em không có gì là ăn không ngon cả.”

“…”

Bên cạnh có người lén cười trộm.

Khang Mạn Ni nghiêng đầu trừng mắt với Hùng Dật Châu, “Cười nữa tôi phạt ông uống ba ly.”

Cậu chàng đứng hình ngay lập tức, nhe răng cười lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.

“Hm, cũng không tệ.” Liễu Chi Nhàn lấy đũa gắp miếng thứ hai.

Khang Chiêu: “Chỉ là cũng không tệ lắm?”

“Anh Tiểu Chiêu vẫn chưa thỏa mãn đâu.” Đại Chí thấy vẫn chưa đủ loạn, “Mau mau cho anh ấy năm sao đi, nếu không lần sau mọi người không được ăn đâu.”

Khang Chiêu đưa tay ra sau lưng cô lấy chai rượu từ Hùng Dật Châu, cảm giác bức bối khi được anh vòng lấy lại tới, Liễu Chi Nhàn như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu, “Cho sáu sao vậy.”

“Úi dà ——” mọi người đều đồng thanh kêu lên, kéo dài âm điệu.

Khang Chiêu cười cười cầm ly rượu cụng vào ly sữa chua của cô.

Khang Mạn Ni rốt cuộc cũng có cơ hội hỏi: “Chị, sườn xám này đẹp quá, chị mua ở đâu vậy, em cũng muốn có một bộ.”

Liễu Chi Nhàn còn chưa kịp đáp, thì Hùng Dật Châu chưa uống được bao nhiêu, miệng đã bắt đầu hoạt động: “Cô tôi có mở tiệm may sườn xám, bộ sườn xám này của chị ấy là do cô tôi may đó.”

Khang Mạn Ni: “Wow, thật không?”

“Quả thật là mẹ chị may sườn xám, nhưng bộ này là người khác tặng, không biết mua ở đâu.”

Nói xong thì dựa vào lưng ghế, Khang Chiêu đang ngồi trong góc nói chuyện với anh rể, không chú ý tới bên này, Liễu Chi Nhàn không nói được là vui mừng hay thất vọng.

Hùng Dật Châu vặn người ra phía sau Khang Mạn Ni, cả kinh nói: “Không phải hả, vậy thằng chó nào tặng cho chị?”

Liễu Chi Nhàn: “…”

Khang Mạn Ni quay qua bên trái nhìn “Tiểu Hùng” rồi quay qua bên phải nhìn “thằng chó”, người khơi ra sự không biết phải kết thúc thế nào.

“Thằng chó” cầm ly rượu lên, rảnh rỗi chen vào: “Ni Ni, em mặc sườn xám khó coi lắm.”

Khang Mạn Ni như nhận được đại xá, vội chuyển đề tài: “Anh nói dáng người em xấu à.”

“Em gầy quá.”

Khang Mạn Ni: “…” Tiêu đời rồi.

Liễu Chi Nhàn trừng mắt nhìn qua: “Ý anh là tôi mập?”

Có thể do tác dụng của rượu, ánh mắt Khang Chiêu to gan hơn, nhìn trên dưới cô một lượt.

“Còn có thể ăn thêm thịt kho tàu.”

Chiếc dĩa lại đưa tới trước mặt cô, động tác hiến bảo ngay lập tức xóa bỏ nguy cơ.

“Đúng vậy.” Hùng Dật Châu bổ sung, “Ni Ni, cậu đừng ăn nữa, ăn cũng không thêm được lạng thịt nào, lãng phí lắm.”

Liễu Chi Nhàn chun mũi nhịn cười, “Vậy em cũng đừng ăn, ăn nữa là thịt mọc trong đầu đấy. Hai mươi ba tuổi đầu mà IQ chỉ như đứa hai, ba tuổi.”

Khang Mạn Ni: “Ha ha ha.”

Hùng Dật Châu: “???”

Chồng của Khang Mẫn làm công nhân ở lâm trường, mọi người hay gặp nhau nên lúc ăn uống cũng tán gẫu nhiều.

Khang Mạn Ni nhớ đến điều gì đó, vất vả lắm mới nuốt miếng thịt xuống, lau miệng nói: “Anh, thêm chị A Nhàn vào nhóm đi.”

Hùng Dật Châu phụ họa, “Đúng rồi, trong nhóm chỉ có mình em không có người thân, anh Tiểu Chiêu, mau thêm chị em vào đi.”

Khang Chiêu lấy điện thoại ra bấm mấy cái, “Thêm rồi.”

Liễu Chi Nhàn cũng dừng lại.

“Khang Chiêu” mời bạn tham gia vào nhóm trò chuyện, người tham dự trong nhóm có: COO, Money, XYZ, Đại Chí, Mẫn, Phạt Mộc Công Dương.

Tên nhóm: Đại vương kêu ta đến tuần núi (8)

Biệt danh của Wechat rất giống với người thật.

XYZ: Thỏ tung bông.gif

XYZ: Rốt cuộc tôi cũng có người nhà trong nhóm rồi.

Đại Chí, COO, Money đồng loạt spam: Trưởng nhóm gửi bao lì xì.

Ba người còn lại im lặng, một người là trưởng nhóm, hai người là vợ chồng Khang Mẫn đang bận chăm con.

Khang Chiêu: Gửi bao lì xì.

Mọi người dừng đũa, ngừng lại một lát rồi làm việc.

Đại Chí kêu lên: “Đcm, sao tôi chỉ có 50 xu thế.”

Khang Mạn Ni: “Đảng 5 hào* giá thật việc thật.”

(*Đảng 5 hào là tên gọi của những dư luận viên mạng được chính phủ CHND Trung Hoa thuê để đưa các thông tin ủng hộ chính của Đảng nhằm định hình và hướng dẫn dư luận trên các diễn đàn Internet. 5 hào = 50 xu.)

Đại Chí lại kêu lên: “Ha ha ha, Tiểu Hùng có ba mươi xu, tôi không phải người đứng chót.”

Hùng Dật Châu: “Em cút đây, mà chị được bao nhiêu, sáu mươi tám xu, không công bằng chút nào.”

Khang Mạn Ni: “Trung bình thôi, bốn mươi chín cũng được. Tiểu Hùng, có phải gần đây cậu làm chuyện gì trái với lương tâm nên giờ bị nghiệp quật không?”

Hùng Dật Châu chẳng những không làm chuyện gì trái lương tâm, mà còn giúp Khang Chiêu làm ‘việc xấu’.

Cõng một người phụ nữ nặng 49kg xuống núi có thể biến Tiểu Hùng thành gấu con.

“Cô chủ Liễu cũng nên phát bao lì xì chứ?”

Liễu Chi Nhàn: “… Đừng có gọi chị là cô chủ Liễu, khó nghe muốn chết.”

Trưởng nhóm yên lặn rải tiền rồi mở miệng nói: “Nên gọi là cô chủ Nhàn, có tiền lại còn nhàn nhã.”

Liễu Chi Nhàn cười: “Cái này nghe được.”

Cô chủ Liễu phát bao lì xì đỏ cho Khang Chiêu.

Phát xong cô mới nhớ ra ngày hôm qua vừa được nhận lương, không khỏi đau lòng.

Chu kỳ trồng cây còn dài, ít nhất là trong vòng nửa năm, cô chỉ có tiêu mà không có vào, toàn dựa vào vốn đang có để chi tiêu.

Sau một vòng giành giật, Hùng Dật Châu hôn lên điện thoại, “Em yêu cô chủ Nhàn.”

Khang Mạn Ni thân mật tựa lên vai Liễu Chi Nhàn: “Em cũng yêu cô chủ Nhàn.”

Đại Chí cười hì hì, “Anh Tiểu Chiêu đội sổ rồi, đúng là thua thiệt.”

Ánh mắt trở nên mê man vì hơi rượu, Khang Chiêu thuận miệng đáp trả: “Ừm, yêu không nổi.”