Sắc Trời Nhuộm Tối

Chương 5



Không có chuyện gì xảy ra cả, lần này qua lần khác.

—— Lời tựa.

[Phần 1]

“Thu dọn xong hết rồi à?” Anh ngồi trên ghế, rút ra một điếu thuốc, vân vê một lúc rồi lại cất đi.

Tôi gật đầu.

“Đừng mất tinh thần như vậy.” Tóc bị vò rối, tôi ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt hao gầy của anh, không biết từ khi nào Trần Nhiễm đã cầm lấy balô của tôi: “Đi thôi, ăn cơm đi, buổi chiều về kiểm tra sức khỏe.”

“Vâng.” Tôi cười nhẹ với cô gái xa lạ trong phòng, theo anh ra khỏi ký túc xá.

Thượng Hải nóng ẩm bức bối, cha mẹ không đến, gửi gắm tôi cho người họ hàng nào đó, nhưng trên thực tế chính Trần Nhiễm mới là người đưa tôi đến trường học, anh vẫn ở Thượng Hải mà không về nhà, trường học rất đông, tôi đi sau Trần Nhiễm, luôn thất thần.

Chung quy vẫn đến đây, mấy tháng cuối cùng gần như lao đầu học như điên, tôi thật sự sợ nghị lực của bản thân. Có điều trường học được chọn lại cách anh rất xa, mặc dù ở cùng một thành phố nhưng phải ngồi xe hai, ba tiếng mới đến nơi.

“Vì sao anh không về nhà?” Tôi gắp đồ ăn, nhưng lại ăn không vào. Đã rất lâu không nói chuyện với anh, Trần Nhiễm đột nhiên tới đón quả thực khiến cho tôi hoảng hốt.

Anh nhếch môi, hơi nghiêng đầu, khi không muốn trả lời, anh thường có bộ dạng này.

“Ăn nhiều một chút, xem em gầy thành gì rồi này.” Anh gắp đồ ăn cho tôi, trong bát đầy ụ.

Đúng vậy, sau một loạt sự việc giày vò, tôi chỉ còn khoảng bốn mươi cân, thỉnh thoảng soi gương tự thấy rất khó nhận ra chính mình, trái tim lặng lẽ như đã chết, không còn tâm trạng để ăn uống. Tôi nhìn vào bát, bất chợt trào lên cảm giác ấm áp, vội vàng cúi đầu ăn, sợ mình sẽ khóc trước mặt anh. Nhưng thật hiển nhiên, tôi đã đánh giá cao bản thân, hốc mắt trước sau vẫn khô khốc, bụng dạ lại co thắt đến khó chịu.

Hàng ăn sạch sẽ, khăn trải bàn caro đỏ trông rất đẹp, tuy đang giữa trưa nhưng không quá đông người. Không biết vì sao, dần dà lại quay sang nói chuyện với anh, anh nói rất nhiều chuyện buồn cười, mặc dù tôi không thể vui vẻ cười lớn như dĩ vãng, nhưng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, tôi bắt đầu chú ý tới ánh dương ngoài cửa sổ và ly nước dưa hấu màu đỏ còn chưa uống.

Trần Nhiễm nhanh chóng làm xong thủ tục cho tôi, sau đó đi mua đồ đạc, ra siêu thị vác về một đống lớn, nói rằng chị Dung bảo anh mua quần áo và di động cho tôi. Đi lại nhiều khiến tôi rất mệt, nhưng mặt mũi lại cố không lộ vẻ phờ phạc. Về sau tôi mới biết, quần áo là chị Dung bảo anh mua, nhưng di động là anh tự tặng, Nokia màu xanh biển, vì thế tôi đặc biệt quý trọng, dùng rất nhiều năm, đến lúc nó bị hỏng tôi vẫn thường lấy ra để nghịch. Tôi nghĩ, mặc dù anh đáng hận như vậy, nhưng trong cuộc sống của tôi, Trần Nhiễm mãi mãi không giống như người khác, tuy rằng theo dòng chảy của tháng năm, tôi đã không còn có thể kể ra nhiều ký ức sâu sắc và những lý do chắc chắn.

Cũng có lẽ, cho tới bây giờ tôi cũng chưa bao giờ thật sự hận anh.

~*~

“Quần áo quân sự có thể hơi to, cậu nhớ phải mặc thử đấy.”

“Ừ.” Tôi đổi quần áo ngủ, nằm phịch xuống giường, ngửi thấy mùi hương thơm mát thường thấy trên người mẹ.

“Người hôm nay là bạn trai cậu à?” Nhan Tĩnh còn đang thu xếp đồ đạc gì đó trên bàn, cô là người Giang Tô, rất thẳng thắn, mang đến cho tôi không ít hồi ức tốt đẹp về cuộc sống đại học.

“Không phải, bạn trai đã là gì chứ, anh ấy còn quan trọng hơn cả bạn trai.” Tôi nửa đùa nửa thật nói xong liền dùng chăn che kín mặt, nghe trái tim của mình, từng tiếng, từng tiếng, đập thình thịch.

Tôi nghĩ tôi nên sống cho tốt, tôi còn lý tưởng, tôi còn thời gian.

Ngày tập quân sự mang đến sự rã rời cực độ cho cơ thể, tôi gần như bất tỉnh nhân sự. Thượng Hải rất nóng, vô cùng oi bức, ngày ngày hớn hở tươi cười hoặc kêu khổ luôn miệng, đi theo một nhóm người không biết ai là ai, rất thoải mái. Có khi vào ban đêm, tôi sẽ rút di động ra bấm một tin nhắn thật dài, nhưng cuối cùng không gửi đi, ngẩn ngơ nhìn hai chữ kia, sau đó ngủ lúc nào không hay. Tôi bắt đầu không ôm con thỏ bông nữa, có lẽ tia bức xạ của di động đã khiến đầu óc của tôi tồi tệ hơn, tệ đến hết thuốc chữa.

Nhưng cũng chỉ huấn luyện quân sự mới khiến tôi ôm ấp được chút hy vọng với đại học, về sau, ngoại trừ công cán góp phần nhồi nhét tư tưởng cho tôi, đại học không còn ích lợi nào khác. Sau tất cả, ký ức của tôi chẳng qua chỉ là một ít mảnh vỡ của hỗn loạn, đảo điên, thất thường.

Tôi tham gia một câu lạc bộ, hội họa, bởi vì Chu Chu thích, nhưng sau đó tôi nhận ra một nhóm người tập trung tại một chỗ để vẽ quả thực vô nghĩa, bàn bạc trước khi vẽ xem vẽ cái gì cũng như nước đổ lá khoai, vì vậy, nó là khởi đầu cũng như kết thúc cho hoạt động tập thể của tôi.

Tôi từng thử yêu một lần, cậu trai trên tôi một khóa, hào hoa phong nhã, cao tương đương Trần Nhiễm, cho dù đơn thuần hơn Trần Nhiễm, việc cần làm đều đã làm; nhưng mà, mối quan hệ đó còn giống kết hôn hơn là yêu đương.

Tôi tìm được ít bạn bè, tình cảm nhàn nhạt, cùng nhau trải qua những chuyện vui vẻ, tỷ như sáng tác và ăn cơm, kỳ thực chẳng phải tri kỷ gì, nhưng chuyện này không quan trọng.

Tôi uống rượu, hút thuốc, trang điểm, dạo phố, sáng tác, hiến máu, khóc lóc, làm càn, cãi nhau, sinh bệnh, nuôi chó, ngồi xe, nhớ nhung, ngẩn người, cầu nguyện, mê man, đánh máy, kiếm tiền, học tập, tắm rửa, gào thét, dối trá, tức giận, thực tập. Tôi luôn luôn ở trên đường, lại hoàn toàn không biết nên tự thuật bốn năm đó như thế nào, căn cứ vào trật tự thời gian thì nó quá dài mà cũng quá ngắn, nhưng nói cho cùng, đầu mối là anh.

Trần Nhiễm chính là đầu mối tốt nhất.

Blog phổ biến rộng rãi trong vài năm trở lại đây, còn khoảng năm 2000 nó khá thưa thớt, khi đó blog cũng không giáo điều như bây giờ, nó giống một trang web nhỏ hơn. Tôi nhớ Trần Nhiễm đã có một trang để viết lách từ sớm, anh từng dạy tôi, nhưng tôi không biết gì về máy tính cả, về sau cũng thế, ngoài việc đọc những gì anh viết, tôi hiếm khi lên mạng. Thật ra tôi biết cách phản hồi cho anh, nhưng không gửi lấy một lần, tôi không biết nói gì cả, tôi không thể trở thành một trong số nhiều người phản hồi cho anh, rất vô giá trị.

Blog của anh màu đen, có một trái tim màu đỏ nhấp nháy trên nền loading trắng, trái tim dần dần lớn lên, sau đó tan biến. Anh gọi trang web của mình là Nitimur in vetitum,[1] anh là Hyperboreer, tôi nghĩ khi anh đặt tên chắc đang đọc Nietzsche.[2]

Quãng đời thanh niên của tôi là tìm kiếm quỹ đạo từ lời văn của anh, Trần Nhiễm viết cái gì, Hồ Tâm Đình đọc nằm lòng, có điều không hiểu hết được ý nghĩa.

~*~

Về cảm giác mà ‘Ở trên đường’ mang đến cho tôi, tôi nghĩ mình cần phải nói một chút. Điều khiến tôi cực kỳ chú ý là nó mang đến cho tôi một loại xúc cảm mà tôi chưa bao giờ thể nghiệm, thể nghiệm này thậm chí bao gồm cả kinh nghiệm trực tiếp và kinh nghiệm gián tiếp. Không chỉ có cái gọi là cực đoan đặc thù của ‘thế hệ bị tổn thương’ và mê man của nhân cách phân liệt, mà còn cả một xu hướng tình cảm vô cùng ‘kiên cường và thẳng thắn’ trong ấn tượng của tôi. Tôi không thể biểu đạt hết cảm giác này, nhưng trong mơ hồ, tôi vẫn ý thức được rõ ràng, đó là một loại cảm tính đặc biệt không bao hàm sự rõ ràng, chí ít là tới bây giờ. Nếu kiên quyết muốn tôi miêu tả, nó rất có thể là trạng thái tinh thần đan xen giữa hoài niệm non nớt và gào thét tuyệt vọng. Chỉ có vậy thôi.

—— Hyperboreer.

Lần đầu tiên đến trường của Trần Nhiễm là vào mùa đông năm một, tôi vùi đầu học tiếng Hán cổ được vài ngày, ma xui quỷ khiến thế nào lại lên tàu điện ngầm đi tìm anh, sau đó tôi nghĩ, cần phải tặng anh một món quà, vì thế nửa đường xuống tàu mua quyển sách.

‘Ở trên đường’ của Jack Kerouac.

Trên thực tế, quyển sách này rất phóng khoáng, nhưng lại khiến tôi vô cùng khó chịu, có lẽ trạng thái cuộc sống của tôi chính là on the road, nói chung vì nguyên nhân gì đó, bản thân có phần thẹn quá hóa giận. Chẳng qua tôi rất vui vì anh chưa từng đọc, về sau biết được anh yêu thích quyển sách này, vậy cũng đủ để tôi hạnh phúc rồi.

“Cuối cùng em cũng đến.” Trần Nhiễm bước ra khỏi ký túc xá, tóc hơi rối, xem ra đang ngủ dở. Thời gian đó anh luôn như thế, không lên lớp, không tìm phụ nữ, không ca hát, quanh năm ở ký túc xá không thấy mặt trời.

Một năm trước tôi đã đến đây, không hề nghĩ tới có thể sóng vai đi với anh ở trong trường lại là trạng thái này, một cảm giác chính tôi cũng không cắt nghĩa được. Nhưng thật hiển nhiên, Trần Nhiễm cực kỳ vừa lòng, bởi vì anh chưa từng có ý định thay đổi.

“Ngày nào em cũng vẽ, khá thú vị.” Vườn trường vắng tanh, cuộc trò chuyện của chúng tôi có vẻ yên lặng dị thường.

“Vẽ cái gì?”

Lấy một tập phác họa ra từ trong túi, tất cả đều là truyện tranh vẽ bằng bút máy, đợt đó tôi thích Cơ Mễ, nét vẽ cũng như ngựa thần lướt gió tung mây. Ngón tay thon dài của anh lật giở trang giấy, vừa nhìn vừa cười, không biết vì sao, khi anh thật sự nở nụ cười, bao giờ tôi cũng vui vẻ hơn anh, hơi ngượng nghịu giật lại sổ, anh vẫn không ngừng cười.

“Đáng ghét.” Tôi trừng mắt nhìn anh.

“Anh có lỗi gì?”

“Hừ!”

Đột nhiên có người gọi anh, chúng tôi quay đầu nhìn, là Tiểu Ngũ, anh ta mặc đồ thể thao, ôm bóng rổ, đổi thành đeo kính áp tròng, không còn quái gở như trước, nhưng chung quy tôi vẫn không thích anh ta, không hiểu vì sao Trần Nhiễm và anh ta lại thân đến vậy, tuy không cùng một khoa nhưng lại thi đến cùng một trường.

“Tối tới tìm tớ, có chuyện vui.” Anh ta nói, gật đầu với tôi, xem như chào hỏi.

“Không đi.”

“Phải đi, Tiểu Dương cùng lớp cũng đến.”

“Không đi.”

“Sao cậu giống đàn bà thế, đừng nhiều lời, tớ chờ cậu.”

Tôi như người ngoài cuộc đứng đó, tuy Trần Nhiễm vẫn nắm tay tôi, nhưng tôi lại cảm thấy cô độc. Gần như vô thức, tôi giãy tay, cười nhẹ: “Em phải đi về, còn chưa viết bài luận.”

Anh thoáng sững sờ.

“Hôm nay đến đưa sách cho anh.” Lấy ‘Ở trên đường’ ra từ trong túi, quyển sách sạch sẽ đã được tôi vuốt ve, đưa cho anh: “Có thời gian em sẽ đến tìm anh, tạm biệt.”

Cũng gật đầu chào Tiểu Ngũ, tôi quay người rời đi, chiều mùa đông ở miền Nam rất sáng, dành hơn sáu giờ đưa cho anh một quyển sách, không có gì là không tốt. Khi trở về, tôi ngồi trên tàu điện ngầm, yên lặng nhìn tập vẽ của mình, cốt truyện là cuộc phiêu lưu trong mộng của một cô gái tóc ngắn luôn đeo kính đen, rất thú vị.

~*~

Người khác chính là địa ngục,[3] đây không phải lời tôi nói, là của Sartre.[4] Những lời này luôn bị người trích dẫn hiểu lầm, mọi người thường cho rằng nó ám chỉ quan hệ không tốt của mình với người, căn bản không thể thấu hiểu nhau. Nhưng đây không phải nghĩa gốc của ông ấy, ông ấy muốn nói, nếu quan hệ giữa mình và người khác bị bóp méo, bị phá hoại, như vậy người khác chỉ có thể là địa ngục. Trên thực tế, đối với sự được công nhận của bản thân, người khác là nhân tố trọng yếu nhất. Chuyện này không phải rất buồn cười sao? Đối với một người như tôi mà nói.

—— Hyperboreer.

Trần Nhiễm có rất nhiều bạn bè, theo thời gian, anh vẫn có thể tìm thêm nhiều bạn bè như trước, mà tôi thì không, ngoài Phùng Thực, tôi hoàn toàn không thể nảy sinh tình hữu nghị khi đối mặt với người khác, còn chuyện giao tiếp hay quan tâm thấu hiểu, tôi thuộc loại người triệt để hết thuốc chữa.

Bạn bè của anh không phải rất dung tục, nhưng đều tồn tại điểm gì đó tôi chán ghét, vì thế, chưa từng có một người bạn nào của anh trở thành bạn của tôi. Nói thật ra, tôi luôn cảm thấy đám bạn bè này cướp đi Trần Nhiễm từ tôi, tuy ý nghĩ đó cực kỳ ấu trĩ, nhưng ngay cả vị trí người bạn tốt nhất của Trần Nhiễm mà tôi cũng không giành được, tôi thật sự không rõ mình có vai trò gì trong cuộc đời anh.

Nhờ hồi nghỉ hè năm hai, bọn họ đi Vân Nam chơi, Trần Nhiễm hỏi tôi có đi hay không, tôi bị ma xui quỷ khiến nên đồng ý, quãng thời gian đó hết sức lẻ loi, nhưng có lẽ vì thường cảm thấy cô độc nên tôi đã học được cách lạnh lùng.

Năm ba chỉ loanh quanh ở thành phố và mấy nơi lân cận, bọn họ luôn ở trong phòng đánh bài tán gẫu, còn có một chàng trai thường xuyên ôm ghi-ta đàn hát. Tôi trước sau vẫn nhún nhường hữu nghị, ngoài Trần Nhiễm ra không nói chuyện với người khác, tự ngồi đọc ‘Địa lý nước Trung Quốc’, tôi thích những bức ảnh đẹp được in bên trong. Về sau Trần Nhiễm phát hiện hành vi của tôi, liền bảo tôi ngồi bên cạnh anh cầm tiền chơi bài, hạ cấp thành người hầu.

Đi chơi bao lần, chung quy tôi vẫn thích Lệ Giang nhất, dường như trấn nhỏ này có ma lực, xinh đẹp hấp dẫn tất cả mọi người. Xuống xe, sự buồn bực của tôi gần như bị quét sạch, cầm máy ảnh, bỏ lại đám người kia, tự tìm đường đi.

Đột nhiên tôi hiểu được cảnh sắc uyển chuyển mở đầu của ‘Trường hận ca’, Thượng Hải đã không còn sự an bình này, sự an bình ở đây, nhưng tôi biết nơi đây cũng khó giữ được dài lâu, vì thế chợt hoài niệm sương khói mênh mang ở Lư Sơn năm chín sáu, dường như đó đã là chuyện rất lâu trước kia. Khi ấy, tôi mặc quần màu xanh, không lo không nghĩ, giọng nói trong trẻo như tiếng đàn dương cầm.

Chạm nhẹ vào bề mặt đá, mùa hè rồi mà vẫn lành lạnh, tôi lại nhìn khớp xương gầy gò của mình hòa vào tảng đá xám xịt, có lẽ không nên thường xuyên đa cảm, đa cảm dễ ăn mòn sự kiên cường.

Thở dài, rút tay về, lại được sự ấm áp bao bọc.

Ánh mắt hút hồn của anh nhìn tôi, tĩnh lặng như bầu trời thăm thẳm sau lưng anh.

Thứ tôi có thể khắc ghi và nhớ đến, hơn phân nửa là thời khắc không lời này.

“Em không vui à?” Anh đột nhiên hỏi tôi.

“Không phải.” Tôi đáp lại rất nhanh, đã gần chạng vạng, mặt trời ảm đạm đổ màu đỏ, phủ thêm một lớp lụa mỏng cho trấn cổ. Chúng tôi ngồi ven sông, không có phong cảnh gì để ngắm, mọi người đều tản đi hết.

“Anh không biết vì sao mình lại quan tâm em thế.”

Tôi mang theo tâm tình chơi vơi cười nhạt: “Một ngày vợ chồng trăm ngày ân.”

Trần Nhiễm không lên tiếng, ôm bả vai tôi, sau đó lại nhẹ nhàng nâng tay, nhéo nhéo mặt tôi, anh thường thích làm những động tác như vậy, hệt như đang nựng một con mèo nhỏ, liệu tôi có thể giống một con mèo nhỏ không, ngoài việc ngoan ngoãn vểnh tai, không phải lo lắng gì hết.

“Bốn năm, chúng ta càng đi càng gần, hay càng đi càng xa? Mặc cho đời người dài bao nhiêu, bốn năm cũng không thể coi là một cái chớp mắt.” Có lẽ dựa vào bóng tối, tôi mới có can đảm hỏi đến vấn đề này, tôi hy vọng có một đáp án, bất kể là cái gì.

Anh yên lặng, tôi cũng yên lặng.

“Có phải anh định nói, em cần mở rộng tầm mắt một chút?” Nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện anh đang nhìn tôi.

Trầm Nhiễm cụp mắt, lông mi dài thật giống như gợn nước lăn tăn, đều được nhuộm ánh tà của tịch dương.

“Người khác là địa ngục.”

“Ý anh, em là địa ngục?” Tôi ngẩn người.

“Không phải, như này là tốt rồi.” Cười lắc đầu.

Tôi còn muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại trống rỗng, bỗng nhiên sợi dây siết căng trong lòng được thả lỏng: “Bây giờ rất giống câu thơ kia.”

Sắc trời nhuộm tối, tình yêu sẽ đến với chúng tôi sao?

Tịch dương, luôn mang theo dịu dàng và bao la lãng mạn, lẳng lặng nuốt lấy thi nhân cô độc tuyệt vọng và người đàn bà nhà nông không biết chữ, cảnh tượng đẹp nhất vẫn là đám trẻ chạy băng băng vui mừng hò hét trong ánh sáng rơi rớt và hồi ức của một người trước cửa sổ, bị kẻ lữ hành bên ngoài cửa mang đi, bị vứt bỏ tại chốn hoang dã, ngủ đông qua từng mùa thu. Nếu có thể, tôi muốn một ngày làm tịch dương, quan sát đợi chờ và được đợi chờ. Vào thời khắc tịch dương đó, anh ôm thân hình ngày càng gầy gò của tôi, nụ hôn dịu dàng xoa dịu tâm tình bất an mà kiên định, khiến con người gần như đắm đuối.

Bên tai bỗng vang lên tiếng ghi-ta đánh bài ‘Ánh trăng nói hộ lòng em’, Trần Nhiễm dịch khỏi mặt tôi, ôm tôi vào ngực, rõ ràng muốn mắng gì đó nhưng lại không sao cất lời được, tôi mỉm cười, nghe tiếng tim đập của anh, vào lúc bóng tối bao phủ, hy vọng giây phút này là mãi mãi.

Tôi đột nhiên quay người, đi nhanh đến bãi cỏ phía xa, tôi không do dự xen vào giữa bọn họ, iPod của tôi không có điện, tôi phải về nạp điện, tôi có lý tưởng, tôi có tiếng nói, đây là nghệ thuật.

—— Hyperboreer.

Có một thời gian Trần Nhiễm biến mất, anh vẫn ở đây, nhưng lại không có động tĩnh gì, hoàn toàn khép kín bản thân, không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, đến trường tìm cũng không thấy bóng người. Tiểu Ngũ nói, anh đang đọc triết học cổ điển của Đức.

Lâu dần, tôi cũng làm quen với cuộc sống một mình, đọc sách, học tập, làm thêm, nửa đêm xem phim. Vẫn nhớ có một hôm xem ‘Cinema paradiso’, phải rất lâu sau nội tâm mới yên ả, còn hành động giống như nhân vật nam chính, đứng dưới tầng phòng anh lẳng lặng chờ đợi. Sau lại có một ngày, đầu năm mới, tôi nghe giọng các sinh viên cùng nhau đếm ngược, bỗng nhiên muốn tạo ra một cái gì đó, như là cắt ghép rất nhiều cảnh diễn hôn thinh lặng trong điện ảnh lại thành một, nếu chúng tôi thật sự có kết cục tương đồng, vậy nhất định món quà này, thứ vô cùng punk[1] dưới con mắt của anh nhất định sẽ được tôi gửi đi.

Còn thứ gì trên thế giới này có thể chiếm lấy một vị trí nhỏ bé trong lòng tôi đây?

Tiểu thuyết, cuộc sống cô độc giúp tôi có thời gian đọc rất nhiều tiểu thuyết, Duras, Sartre, Murakami, Yasunari, Maugham, Kundera, D.H Lawrence, Vương Sóc, Thạch Khang, Vương Tiểu Ba, Márquez, Umberto Eco, Trương Ái Linh, Nabokov, Hesse, Dư Hoa,… Bọn họ tựa như bạn bè lâu năm, giúp tôi vượt qua những khoảng thời gian khó khăn, nói cho tôi biết, thế giới này to lớn chừng nào. Không hiểu vì sao, mỗi khi đọc sách tôi lại cảm thấy mình đang ở rất gần Trần Nhiễm, có lẽ nên cảm ơn anh đã giúp tôi khỏi trở thành kẻ nông cạn thiếu hiểu biết.



Phùng Thực ở Bắc Kinh luôn nghỉ sớm hơn tôi, đầu đông năm 2001, cậu ấy khăng khăng kéo theo bạn gái đến Thượng Hải chơi với tôi. Tôi bất đắc dĩ, đành phải trốn học dẫn bọn họ đi ăn uống hát hò chơi đùa bay nhảy. Bạn gái của cậu ấy rất thoải mái, mở miệng ra là gọi ‘chị gái xinh đẹp’, không khách sáo chút nào, ăn ăn ngủ ngủ ha ha hi hi dọa tôi hết hồn. Phùng Thực lại không nghĩ vậy, cậu ta nói trước đây không phải tôi cũng như thế sao? Khiến tôi giữa đêm khuya nhớ lại hồi lâu, mới đột nhiên phát hiện suýt chút nữa là sai lầm ép bản thân trở thành cô gái trầm mặc, ừ, nhưng dù sao hai mốt tuổi đã không còn là thiếu nữ.

“Bắc Kinh không có sách này à? Đến tận Thượng Hải mua làm gì.” Tôi nhìn em dâu đối diện đang hoa chân múa tay vui mừng trước quyển sách bán chạy, không biết nói gì hơn.

“Em thích.” Cô rất duyên dáng, tóc uốn nhuộm như một con búp bê.

“Đúng, thích.” Phùng Tiểu Béo vợ nói chồng theo, tôi liếc mắt xem thường, trong chớp mắt ngẩn người nhìn mảnh thủy tinh rơi xuống đất, nó phản chiếu bóng dáng tôi, cực kỳ gầy gò, mặc áo da màu đen, tóc đã hai ba năm không cắt tỉa, dài thẳng thả đến hông, khó trách Phùng Tiểu Béo vừa gặp đã gọi ‘bà góa đen’, hoàn hồn lại, mới phát giác có người đang tràn đầy hứng thú nhìn mình, tôi giật mình quay đầu.

“Chào.” Trần Nhiễm cầm hai quyển sách nhìn tôi cười, anh đeo kính râm màu trà, lại thay đổi kiểu tóc, dường như người mất tích để nghiên cứu triết học đi rồi, trả về một người trọn vẹn như trước.

“Chào! Anh Nhiễm~” Phùng Thực tiến đến, giọng Bắc Kinh thường lên cao ở cuối câu, nghe như gọi từ ‘nhiễm’ trong ‘nhiễm nhiễm thăng khởi’, lần đầu nghe cách xưng hô này, tôi cảm tưởng như Phùng Thực đang gọi một người khác.

Ngay sau đó, Trần Nhiễm thế chỗ tôi, trở thành hướng dẫn viên du lịch mới. Hiển nhiên, anh rất xứng dáng là một thanh niên hiểu biết, chưa đến hai ngày vợ chồng Phùng Thực đã bỏ tôi, tôi lại trở về cuộc sống tu hành ngày học tập tối đọc sách, cho đến khi tôi có thời gian nghỉ, Phùng Thực mới xuất hiện giúp tôi mua vé máy bay, đại học khiến tên này càng thêm mặt người dạ thú.

“Đình Đình~” Trên máy bay cậu ấy chẳng ngồi yên được, bắt đầu lảm nhảm.

“Gì thế?” Tôi hạ tờ báo xuống.

Phùng Thực cố tình tỏ ra bí mật sáp lại gần: “Sao cậu có thể thu phục anh ta vậy, còn lợi hại hơn cả chị Dung.”

“Biến.” Tôi lại cầm tờ báo lên.

“Thật mà, anh ta nói với tớ…”

Giây tiếp theo tôi dùng hành động hết sức bạo lực, đổi chỗ ngồi với Trần Nhiễm, tình nguyện đi chịu đựng em dâu, ít ra ở chỗ đông người cô ấy còn biết ra vẻ dè dặt. Thực ra tôi không ghét bỏ gì cả, chẳng qua là sợ sôi nổi, tôi đã không còn biết phải làm thế nào để ứng phó với những ngày tháng vô cùng náo nhiệt, tác dụng duy nhất của nó là gợi lên những ký ức mơ hồ của tôi về quá khứ.

Không biết đã thả báo ngủ quên từ lúc nào, nằm mơ, giấc mộng mịt mờ, chỉ nghe thấy một bài hát, chỉ có một câu hát, five years ago, five years ago, five years ago… Giai điệu bi thương trầm bổng không ngừng vang vọng bên tai tôi, khiến tôi bật khóc thành tiếng.

Đột nhiên bừng tỉnh, mới phát hiện Trần Nhiễm đã ngồi bên cạnh tôi, bả vai của anh ướt đẫm, Phùng Thực và em dâu lắm lời của cậu ấy không quay đầu xuống làm phiền, tôi nghĩ, nhất định tôi đã kêu lên cái tên kia.

Chu Chu, Chu Chu.

Đau đớn cúi gằm, tôi lấy tay che hai mắt ướt lệ.

“Sao năm nay lại muốn về nhà?”

Trần Nhiễm nói gì đó, nhưng tôi đã không còn nghe được nữa.

Tôi ù tai, ồn ào hơn tất cả mọi lần trước đây.

~*~

Thỉnh thoảng ưu thương nhàn nhạt quả thực có lợi cho sự làm mới tâm hồn, nhưng nếu ưu thương nhàn nhạt kéo dài mà không được che đậy, tùy ý thể hiện ra ngoài, chắc chắn sẽ mang đến hậu quả dư luận nghiêm trọng, đây là sự thật hiển nhiên. Hậu quả này thậm chí có thể nghiêm trọng đến mức không chút do dự đưa tên của một người lên vị trí hàng đầu trong danh sách bạn bè. Có người vừa than phiền rằng gần đây sáng tác của tôi quá tình cảm, quá mãnh liệt, hơn nữa tác phẩm nào cũng vô cùng khốn kiếp.. Tôi từ chối nhận xét những lời phàn nàn này, nhưng là một sinh viên vĩ đại có được lương tri sáng tác vô tận, tôi cho rằng: Việc sáng tác là của chính mình, cứ mặc cho người khác nói gì thì nói đi. Kỳ thực, chuyện này không bao gồm yếu tố mất đi lý trí thẹn quá hóa giận, nếu trò đùa bị lạm dụng đến độ không coi ai ra gì, nó sẽ dẫn tới sự cảm thụ khắc nghiệt hoặc có thể được hình dung bằng bất kỳ chủ nghĩa khủng bố nào đó. Đương nhiên, tôi nghĩ những trò đùa kiểu này cần phải kết hợp với một thứ mới lạ, nhằm khơi gợi hiệu quả của sự hài hước tiềm ẩn ở một khía cạnh khác, ví như lúc nghe Thom Yorke hát ‘I’m a creep’ sẽ hỏi những câu như: “Đánh chết nó sẽ được bao nhiêu điểm kinh nghiệm”. Cho nên, miễn là vẫn ở cùng một tọa độ không gian, miễn là ngôn ngữ không kích thích như món cay Tứ Xuyên, các phương thức biểu đạt thực ra đều na ná như nhau.

—— Hyperboreer.

“Em cần thử viết thứ gì đó.” Một ngày, Trần Nhiễm nói trên điện thoại.

“Viết lách chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.”

“Vậy em cứ viết đi, viết lách chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, vì sao viết lách chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, kinh nghiệm rút ra quan niệm này có là gì với em không…”

“Được rồi.” Tôi cắt ngang lời nói của anh.

“Giữ phiền muộn ở trong lòng là không tốt, sau khi lớn rồi em chẳng chịu nói gì cả.”

Lời nói quan tâm bất ngờ khiến tôi vừa mừng vừa lo, bắt đầu viết ra những câu văn đầu tiên của mình tại một góc trong thư viện, thật đáng tiếc, không phải blog, mà là nhật ký. Tôi căn bản không thể nói ra suy nghĩ chân thật của mình cho cả thế giới biết, bất kể là lòng dạ giả dối hay thành tâm thổ lộ. Đương nhiên, bạn có thể sắp xếp lại mạch tư tưởng, điều vốn không có nhiều hiệu quả lắm, hoặc giả bạn luôn muốn người ta biết, trong quá khứ mình đã ngây thơ quái đản và hẹp hòi nực cười đến mức nào.



Vào hè, Nhan Tĩnh tổ chức sinh nhật hai mươi tuổi, mời tôi đến Nam Kinh. Trong đại học hình như tôi chỉ quen thân với bạn học này, chúng tôi ở cùng một phòng, hòa thuận vui vẻ, về sau khi cô có người yêu thì tôi tập thói quen ít khi về phòng ngủ, vô cùng biết điều.

Tuy khoảng cách gần, nhưng Nam Kinh và Thượng Hải rất khác nhau, lịch sử lâu đời mang đến cho nó phong cách trang nghiêm và nhã nhặn.

Ấn tượng sâu nhất là du thuyền đêm mưa trên sông Tần Hoài với cô ấy, ven bờ lấp lánh ánh đèn, hệt như điểm xuyết khăn lụa của mỹ nữ, dệt hoa trên gấm.

“Cậu thường thích đi khắp nơi, thế đã đến bao nhiêu thành phố rồi?”

Tôi nghiêng đầu nghĩ: “Mười một mười hai gì đó.”

“Nói tên ba thành phố cậu thích nhất đi.”

“Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu.”

“Còn đâu nữa không?”

“Chắc là Cửu Giang.”

Nhan Tĩnh cười ha ha: “Ngay cả trắc nghiệm tâm lý này cũng không biết, mà nói cậu thích nhất Cửu Giang ấy, vì sao?”

“Bởi vì… tớ gặp Trần Nhiễm ở đó, anh ấy là người bạn quan trọng nhất của tớ.”

“Chỉ là bạn bè?”

“Ừ.”

“Thôi đi, coi tớ là đồ ngốc à, chả lẽ còn không biết đấy.”

“Cậu biết cái gì?” Tôi cầm máy ảnh hướng về miếu Phu Tử bên bờ, nhưng không sao chụp được toàn cảnh.

“Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của anh ấy nhìn cậu, tớ đã biết đó không phải quan hệ bạn bè.”

“Thật sự chỉ là bạn bè thôi.”

“Bạn trẻ Hồ Tâm Đình, cậu phải học thêm khóa tâm lý học đi, đàn ông khoác vai phụ nữ và ôm eo phụ nữ hoàn toàn khác nhau đấy.”

“Đừng phiền tớ, môn tự chọn tâm lý học của cậu là do tớ viết luận văn, cậu thật đúng là lưu manh.”

“Ái chà chà.”

Tôi trừng mắt lườm, Nhan Tĩnh liền ngừng đùa cợt, nghiêm túc hỏi tôi: “Sao cha mẹ lại đặt cho cậu cái tên này?”

“Làm sao?”

“Mái đình giữa hồ, thật cô độc, thoạt nhìn rất đẹp.” Cô nhún vai.

Mưa bụi lơ thơ rơi xuống tán ô trong suốt, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen như mực thở dài, câu hỏi mà cô thắc mắc, giản đơn trực tiếp, đáng yêu biết bao, hơn nữa cũng không hiểu ít hơn tôi chút nào. Trên thực tế, chúng tôi giống nhau, không biết gì cả.

[1] Punk: Ở đây mang nghĩa lóng, là “vô dụng” hoặc “rác rưởi”.

[Phần 3]

Đứng trên ban công, bỗng nhiên bật khóc.

Tôi đang nghe bài ‘Mùa xuân’ của Dã Hài Tử.

Mùa xuân trong đêm tối của tôi.

—— Hyperboreer.

Trần Nhiễm thích ca hát, cũng thích nghe hát. Lên đại học anh và Tiểu Ngũ tiếp tục lập ban nhạc, trong tiềm thức coi đây là ngưỡng cửa cao nhất của việc chọn bạn chơi. Nhưng không có nhà của Động Ngư, cũng không thể có nữa, thậm chí tôi còn hoài nghi Trần Nhiễm đã hoàn toàn quên nó.

Anh viết không ít bài hát, phần lớn là rock’n roll, có cả mấy bài dân ca mang theo u buồn nhàn nhạt. Anh viết cho mèo, viết cho mẹ, viết cho trời xanh, viết cho bản thân, nhưng tôi chưa từng nghe bất kỳ bài nào viết cho tôi. Những lúc rất nhàm chán tôi sẽ ngồi nghịch chiếc đàn ghi-ta đen anh tặng tôi, chưa bao giờ tôi đàn hay, cũng chỉ viết một bài hát duy nhất, Five years ago, khi rảnh rỗi sẽ ngồi hát cho chính mình nghe. Hẳn anh không biết đến sự tồn tại của bài hát này, tôi nghĩ anh cũng sẽ không tán thưởng tôi.

Tôi không thích rock’n roll, không hiểu những bình luận của anh và đám bạn về nhóm nhạc nước ngoài, không biết tên bất kỳ bài nào anh hát, thậm chí cũng không nghe hát, bởi vì từ năm một tôi đã bị chẩn đoán tổn thương dây thần kinh thính giác, bác sĩ dặn rất kỹ, không thể đeo tai nghe. Lúc đó tôi thường một mình đến bệnh viện truyền dịch, trên túi thuốc lại viết công dụng là hạ huyết áp, thật buồn cười.

Ù tai là một thứ âm thanh cực kỳ đáng sợ, chỉ có một mình tôi nghe thấy, suốt ngày suốt đêm khiến cho đầu óc choáng váng đảo điên. Tôi hỏi bác sĩ vì sao lại thế, ông ấy nói mệt mỏi quá độ, tâm trạng không tốt, nhưng kỳ thực, có lẽ là vì tôi nhớ đến Chu Chu. Dần dần quen với sự tra tấn, cũng dần dần hy vọng nó đừng biến mất, tôi sợ nếu nó biến mất, tôi sẽ lại một mình ở trên đường, cô độc biết chừng nào.

Trần Nhiễm được đặc cách làm nghiên cứu sinh, mùa xuân trước khi anh tốt nghiệp là lúc chúng tôi xa lạ nhất. Tôi nghĩ tôi đã thật sự trưởng thành, lên năm ba trầm mặc, cười mỉm, hờ hững, trống rỗng, chồng bản thảo tôi viết ngày càng dày, cuối cùng có một ngày chúng đổ sập xuống giường, lông vũ bay loạn.



“Bạn ơi, vé vào cửa.”

Bảo vệ ngăn tôi lại, tôi kéo kính đen xuống, đưa cặp mắt khói nhìn anh ta: “Nghệ sĩ.”

Nói xong đeo đàn ghi-ta ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào hội trường, bên ngoài mưa rơi lác đác, cũng không át được tiếng cười nói ồn ào của những người đang líu ríu chờ đợi trong mưa.

Đây là dạ hội tốt nghiệp của Trần Nhiễm, tôi biết được qua một phản hồi trên mạng của người khác, từ sự ồn ào bên ngoài hội trường có thể thấy quan hệ của những sinh viên cũ với trường học rất tốt.

Trong phòng vệ sinh, hết yên lặng đến ầm ĩ, hết ầm ĩ đến tĩnh mịch, tôi ngồi xổm trên bồn cầu, nghe thấy tiếng người chủ trì xen với tiếng nhạc, rút điếu thuốc.

Lần đầu tiên nghe anh hát là khi nào nhỉ, hồi ấy tôi cảm thấy ra sao? Rốt cuộc, cho đến lúc tiếng nhạc rock’n roll vừa quen thuộc vừa xa lạ cất lên, tôi vẫn chưa nghĩ ra.

Ngồi đến tê cả chân, tôi tập tễnh bước ra khỏi buồng vệ sinh, trước sảnh đã không thấy bóng người, giọng hát của anh không bị thứ âm nhạc điếc tai nhấn chìm, khiến tôi bùi ngùi vô hạn, quả thực có phần giống một thiếu nữ, tự nhiên muốn khóc.

Đẩy ra cánh cửa lớn khép hờ, ánh sáng rực rỡ rọi vào bóng tối, tôi nhìn thấy anh ở nơi xa xăm, trên khán đài đang được rất nhiều người nhìn chăm chú, tôi muốn đến gần, lại cảm thấy mình nực cười đáng thương. Tôi biết, yêu một người không chỉ có mật ngọt và ảo tưởng, thống khổ và trách nhiệm còn nhiều hơn, tôi biết, không thể học được cách yêu trong một sớm một chiều, đó là câu hỏi trọn đời của chúng ta, nhưng giờ phút này, tôi bắt đầu không rõ, khoảng thời gian sáu năm, nước mắt của sáu năm, chung quy tôi đã vì cái gì.

Im lìm đột ngột kéo tôi về với hiện thực, lần đầu tiên thấy anh chơi dương cầm, tôi đã rất kinh ngạc, khi ấy anh cũng hát bài này.

“Em thấy thế nào?” Trần Nhiễm đánh một bản nhạc cổ cho tôi, tôi không chắc mình có thích nghe hay không, nhưng nghe bài này liền nghĩ đến anh, vì thế khẽ cười cười.

“Không thích thì cứ nói, không cần miễn cưỡng.”

“Không phải, em thích con gái hát hơn.” Tôi không nói cho anh biết tai mình có vấn đề, tôi không muốn kể với anh những chuyện đau buồn.

“Kỳ quặc.” Anh tỏ vẻ ngạc nhiên, ngón tay thon dài đặt trên bàn phím đen vô cùng đẹp mắt: “Bài này thì sao?”

I’ve no doubt you dream about the things you’ll never do.

But I wish someone had talked to me like I wanna talk to you.

Anh không hề nghi ngờ rằng em mơ về những điều em không bao giờ làm.

Nhưng anh ước sao có người từng nói với anh như anh muốn nói với em.

Nhìn Trần Nhiễm trên khán đài, tôi có thể lờ mờ nhớ được giọng hát và sự dịu dàng của anh ba năm trước, nhớ được buổi hoàng hôn anh hát cho tôi nghe, tôi yên lặng gật đầu, chỉ thế mà thôi. Hơn một ngàn ngày đêm trôi qua, dường như tôi vẫn ngửi được mùi hương của cây cỏ man mác trên người anh, vẫn có thể miêu tả từng nếp nhăn trên chiếc ga trải giường dưới ánh mặt trời còn sót lại của tịch dương.

I can see so much of me still living in your eyes.

Won’t you share a part of a weary heart that has lived a million lies…

Anh có thể nhìn thấy biết bao bao hồi ức về anh vẫn ngập tràn trong đôi mắt em.

Có thể xin em chia sẻ phần nào trái tim mệt mỏi đã từng sống trong trăm ngàn dối trá không…

Ánh đèn chiếu xuống thắt lưng thẳng tắp của anh, trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy Trần Nhiễm không thay đổi, tất cả vẫn trước sau như một, anh cũng có những ký ức như tôi, cũng từng hạnh phúc và đau khổ như tôi, chẳng qua, chúng tôi đều có cuộc sống của chính mình, đều phải đi con đường của chính mình, không ai có thể gánh vác ai, cũng không cần phải thế, không có bất kỳ ý nghĩa gì cả…

But you know what truth is? Tôi có thắc mắc giống như ca từ, hơn nữa còn âm thầm hy vọng có thể nhận được đáp án tương tự, that’s truth, that’s love, là đủ rồi.

Nhưng em có biết sự thật là gì không?

Đó là sự thật, đó là tình yêu.

~*~

Đột nhiên muốn tâm trạng tồi tệ thật sự rất đơn giản, đơn giản đến nhàm chán. Tôi nghĩ về một cô gái, rồi cảm thấy chúng tôi không hợp nhau, hoặc giả cô ấy cũng cảm thấy như vậy, vì thế tôi nghe nhạc, nghe ‘Don’t think twice, it’s allright’ hoặc ‘Creep’, tôi liền thành công, bắt đầu thừa nhận mọi chuyện thật xúi quẩy. Sau đó tôi nghĩ đến khóa học thạc sĩ tiếng Anh, nghĩ đến học phí còn chưa được cấp, tôi sẽ có thể dùng một ánh mắt ngơ ngác sầu muộn gần như trầm mê nhìn những con người ngoài cửa kính xe, tựa như bọn họ không hề tồn tại. Thực ra, dù tôi cho rằng tôi và cô gái kia rất hợp nhau, dù cô gái kia cũng nghĩ như vậy, dù danh sách tuyển thẳng có tôi, dù tôi không cần đóng học phí, tôi vẫn có thể tiếp tục sầu muộn, và trên thực tế, những con người ngoài cửa kính xe cũng giống tôi, đều đang tồn tại. Rất khó để tìm ra sự khác biệt, hoặc tuyệt đối không có khả năng tìm ra sự khác biệt. Tôi cứ tựa vào cửa kính nghĩ về chuyện đó, đón xe 729 đến một nơi khác.

—— Hyperboreer.

Lối ra khác anh, tôi chán nản rời đại học.

Tôi đã cho tôi là người thân thiết nhất với anh, kỳ thực không phải.

Tôi đã cho tôi là người bất kể thế nào anh cũng mong muốn giữ ở bên cạnh, kỳ thực cũng không phải.



“Cô có tiền không? Trần Nhiễm xảy ra chuyện rồi.”

Nửa đêm, điện thoại của tôi sáng lên, là số của Trần Nhiễm, hoàn toàn không nghĩ đây có thể là trò đùa, tôi kích động gọi lại, là giọng nói không quá quen thuộc.

Trần Nhiễm thực sự đã gặp sự cố.

Đón xe đến bệnh viện, chạy đến ướt đẫm mồ hôi, ù tai nghiêm trọng, tôi nghĩ nhất định mặt mình đã trắng bệch.

Không hiểu vì sao anh và Tiểu Ngũ cãi nhau, cuối cùng Trần Nhiễm bị đẩy ngã xuống ban công, tôi không muốn biết lý do, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng hỏi chuyện của bọn họ, mặc kệ là một Chu Chu khác, là Cézanne và Van Gogh, hay là hai kẻ vô lại, không liên quan đến tôi. Tôi chỉ yêu Trần Nhiễm, mà trước sau vẫn không thể nhiệt tình yêu thương thế giới của anh, rất hẹp hòi, nhưng cũng rất thành thật.

Hành lang trước phòng giải phẫu còn rơi rớt vết máu, tôi đứng đó, thở gấp đến tức ngực, thậm chí choáng váng, bọn họ nói chảy rất nhiều máu, tôi vô cùng sợ hãi, không ai có quyền cướp đi sinh mệnh của anh, không ai cả.

“Uống ngụm nước đi.” Một cô gái đưa chai nước đến tay tôi, tôi lập tức hất ra, bạn trai cô ấy lên tiếng mắng, lại bị người bên cạnh can ngăn.

Tôi cứ như vậy đứng giữa lối đi, vệt nước trên sàn càng lúc càng lan rộng, sau đó dần dần cạn khô.

Các người có biết anh quý báu đến chừng nào không? Cho dù tất cả mọi người ở đây đều hiểu anh hơn tôi, nhưng không một ai có thể hiểu được chuyện này bằng tôi, anh là ánh sáng rực rỡ nhất, mê đắm nhất, là lưu luyến sâu nặng nhất trong cuộc đời tôi. Thế mà giờ phút này tôi có thể sẽ mất đi lưu luyến ấy, bởi vì một kẻ điên rồ. Từ ngày đầu tiên biết Ngũ Tư Hiền, tôi đã không thích anh ta, bây giờ còn trở thành căm ghét sâu sắc. Anh ta khinh thường tôi, chán ghét tôi, bài xích tôi đều không sao, nhưng, sao anh ta dám thương tổn Trần Nhiễm, anh ta còn tư cách gì mà miệt thị, ghét bỏ, bài xích?

Bây giờ thì sao, anh ta như một kẻ khiếp nhược ngồi sững trên ghế là coi như không có chuyện gì nữa ư? Nếu Trần Nhiễm… Tôi không dám nghĩ, không dám chuẩn bị tâm lý, tôi không chịu nổi mất mát một lần nữa, tôi sẽ sụp đổ mất.

Vào lúc mưa bụi lất phất, cửa phòng giải phẫu được đẩy ra, bác sĩ vừa xuất hiện, bọn họ đều ào lên, phía sau là giường bệnh của Trần Nhiễm. Tiểu Ngũ muốn chạy đến xem, nhưng tôi đột nhiên lấy hết sức lực, đẩy anh ta vào vách tường, nhìn anh ta như thứ gì đó hạ lưu nhất trên thế giới. Chỉ một cái liếc mắt như vậy, khiến cho bản thân cảm nhận được sự căm hờn đang trào dâng, tất cả đều vì anh ta.

Suốt năm ngày, tôi luôn canh giữ trước giường bệnh của Trần Nhiễm, không cho bất kỳ ai lại gần, bác sĩ đuổi tôi cũng không đi, vừa kéo tôi tôi sẽ nổi sùng như người điên.

Trong ống truyền dịch có khi là máu đỏ sẫm, có khi là nước thuốc trong suốt. Tôi cũng truyền máu cho anh, chúng tôi có nhóm máu giống nhau, chuyện này đã từng khiến tôi nghĩ biết đâu sẽ có ngày như hôm nay.

Vẫn nhớ khoảnh khắc Trần Nhiễm chầm chậm mở mắt, tôi cảm thấy tất cả mọi thứ đều không quan trọng nữa, tôi không giống như người ta sẽ làm những động tác thân mật để mọi chuyện trở nên dễ dàng, tôi chỉ ngẩn ngơ nhìn anh cười.

“Đình Đình, đi nghỉ đi, trông em còn yếu hơn cả anh nữa, đừng cho người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ.” Anh bất mãn dựa vào thành giường nói chuyện với tôi.

Tôi lắc đầu, từ tốn gọt quả táo.

Ánh mặt trời lặng lẽ chiếu xuống căn phòng, thật ấm áp, nhưng sự ấm áp này ngay lập tức bị tiếng mở cửa phá vỡ, quay đầu nhìn thấy Tiểu Ngũ, tôi điên người đứng lên: “Cút đi!”

Tiểu Ngũ không để ý đến tôi, vẫn tiến vào trong, tôi vô thức muốn đẩy anh ta ra ngoài, quên mất tay mình vẫn đang cầm dao gọt hoa quả, lập tức cắt qua vai anh ta.

“Cô bị bệnh đấy à? Cô là cái thá gì, lo trái lo phải, chẳng lẽ không biết xấu hổ là gì?” Anh ta cũng nổi giận.

“Là cái gì không cần anh lo, anh là đồ giết người!” Tôi tức đến phát run: “Không cho anh đến đây, anh mà cứ lại gần xem!” Tôi lại giơ tay lên.

“Đồ thần kinh! Cô thử đâm tôi xem nào, ông đây cho cô đâm, đâm đi!”

Nếu không có câu nói của Trần Nhiễm, tôi nghĩ tôi sẽ thật sự phạm tội, nhưng nay, tôi còn đau đớn hơn người bị thương.

“Đình Đình, đừng náo loạn nữa, em về trường đi.”

Giọng nói vẫn dịu dàng như trước, tôi không dám tin quay đầu nhìn anh, vẻ mặt anh vô cùng bình thản.

Cạch một tiếng, con dao rơi xuống, tôi sững sờ, không nhớ nổi mình đã ra ngoài như thế nào.

Đi qua cửa lớn bằng thủy tinh của bệnh viện, tôi nhìn thấy một cô gái nhếch nhác, bẩn thỉu, điên rồ, rất tiều tụy, rất già cả, thế nhưng, tôi chỉ mới hai mươi ba tuổi.

Từ trước đến nay tôi luôn cảm thấy bản thân hết sức tầm thường, nhưng hôm nay là lần đầu tiên lòng tự trọng của tôi bị tổn thương, anh vẫn là anh, sống vui vẻ điềm nhiên như thường, còn tôi thì sao? Tra tấn chính mình không nguyên cớ, giống như một vai hề nhảy nhót bị người ta ghét bỏ. Đình Đình hoạt bát đơn thuần kia đi đâu rồi, cái tôi có gương mặt tròn tròn, cặp mắt lấp lánh, biết khóc biết cười đi đâu rồi?

Ánh mắt tránh né gương mặt thẫn thờ trong kính, vừa cúi đầu đã thấy chiếc dép lê nhựa xỏ vội từ tuần trước, bất chợt cảm thấy mình quá xấu, quá ngốc.

Rõ là ngu xuẩn.

Cười khẽ một tiếng, đó là âm thanh cuối cùng tôi để lại cho Thượng Hải.

~*~

Tất cả đều là khái niệm, trò chơi ngôn ngữ, hệ thống logic, chúng đều đúng, chỉ tôi là không. Tôi vo tròn chúng lại, nhào nặn, chúng liền biến thành con đường, khuynh hướng và ranh giới. Chuyện này không có ý nghĩa gì, ngoại trừ hiếu kỳ, không còn gì hết. Tôi ngồi trong phòng ngủ, tưởng tượng ra Larry’s Bar và Cassidy Hill Vineyard. Tôi còn rất trẻ, tôi muốn qua một thời gian nữa, chờ tôi trải qua nhiều kinh nghiệm và phiêu lưu hơn, nhưng đến lúc đó thì sao? Khi tự thuật của tôi đã đầy ắp, tôi còn có gì? Ngoại trừ hiếu kỳ, không còn gì hết. Hồi ức không nhiều lắm, nhưng đã đủ rồi.

—— Hyperboreer.

Trần Nhiễm.

Ừ?

Không có gì, chỉ là muốn gọi tên anh.

Cô bé ngốc.

Trần Nhiễm, vì sao chung quy em vẫn không có được thứ mình muốn?

Anh sẽ giúp em đạt được.

Thật không?

Thật.

Không thể nào.

Hãy tin anh, bởi vì anh chỉ muốn mang em đi.



Sinh nhật hai mươi tuổi em muốn món quà gì?

Không muốn gì cả, chỉ hy vọng…

Hy vọng gì?

Lời anh nói, đều là sự thật.



Có một loại theo đuổi, bất luận bạn đi bao nhiêu đường, kiên trì bao nhiêu năm cũng không thể đạt được.

Bởi vì ngay từ đầu bạn đã không hiểu.

Khoảng cách giữa người và người, là vô cùng lớn.