Sắc Nước Hương Trời

Chương 40



Tháng ba, thời tiết ấm áp, Tống Gia Ninh rời giường cũng không có khó khăn như mùa đông, buổi sáng rửa mặt xong, đi thỉnh an mẫu thân. Vừa bước vào Hoán Nguyệt Cư, vừa vặn gặp được Thu Nguyệt từ phòng bếp cầm nước trà đi ra, ánh mắt đụng nhau, Thu Nguyệt hơi hơi đổi sắc mặt, rồi cười nói với nàng: "Tứ cô nương đã đến."

Tống Gia Ninh cảm thấy có gì đó không thích hợp, nghi ngờ bước vào nhà chính.

Lâm thị ngồi ở trên chủ vị, mặc một bộ bối tử màu tím nhạt, khuôn mặt trắng nõn bình thản, nhìn thấy nữ nhi, nàng ôn nhu cười, vẻ mặt như thường. Tống Gia Ninh lại nhìn Thu Nguyệt, Thái Vi, dường như cũng không có gì khác biệt.

Quách Bá Ngôn đã sớm tiến cung, hai mẹ con một mình dùng điểm tâm, sau khi ăn xong Tống Gia Ninh cùng mẫu thân ngồi trong chốc lát, liền dẫn nha hoàn đi học. Quốc Công Phủ mời bốn vị nữ Phu Tử cho đám cô nương nhà mình, một vị dạy học, một vị dạy nữ công, một vị dạy nhạc khí, một vị dạy múa. Tống Gia Ninh kiếp trước không có học qua, đời này bắt đầu cũng muộn, nên cần nhiều thời gian luyện tập hơn so với các tỷ tỷ, cho nên ngày qua ngày trôi qua vô cùng bận rộn.

Học được một ngày, Tống Gia Ninh trở về phòng thay quần áo, lại đi Hoán Nguyệt Cư tìm mẫu thân.

Quách Bá Ngôn còn chưa có trở về, Lâm thị ôn nhu hỏi nữ nhi bài học hôm nay.

Tống Gia Ninh nhạc khí là học thổi tiêu, lý do là thoạt nhìn có vẻ dễ học hơn so với cổ cầm, đàn tranh, đương nhiên học mới biết một chút cũng không dễ dàng, thường xuyên thổi đến quai hàm mỏi nhừ. Luyện múa thì càng mệt mỏi, đám quý nữ học múa chủ yếu là vì nuôi dưỡng ra tư thái nhỏ nhắn mềm mại, ba tỷ tỷ một người sánh với một người càng thêm thướt tha, nhảy lên tựa như Tiên Nữ hạ phàm, Tống Gia Ninh nhìn mà hâm mộ, đến phiên tự mình học, cánh tay mỏi chân mỏi, nếu không phải Thái phu nhân nghiêm lệnh không cho nàng lười biếng, Tống Gia Ninh thật không muốn học.

Nên khi trả lời mẫu thân, nàng chỉ nói đúng một chữ: "mệt quá."

Tuy nữ nhi cực khổ, nhưng Lâm thị mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một chút biến hóa trên người nữ nhi, dáng vẻ đi đứng càng ngày càng đoan trang, cùng người nói chuyện cũng không hơi một tí lại cúi đầu. Nhìn nữ nhi không buồn không lo, Lâm thị càng cảm thấy, nàng phải làm thê tử tốt, chỉ có nàng và Quách Bá Ngôn vui vẻ, nữ nhi mới có thể an tâm làm Tứ cô nương Quách gia.

Bởi vậy Lâm thị hạ quyết tâm, chút nữa Quách Bá Ngôn trở về, nàng phải chịu thua trước.

Nhưng mà đêm nay Quách Bá Ngôn chậm chạp vẫn chưa trở về, cũng không có sai người đưa tin, Lâm thị bất đắc dĩ nói với nữ nhi: "Hơn phân nửa chắc do trong cung có việc chậm trễ, chúng ta ăn trước thôi."

Quách Bá Ngôn là người bận rộn, Tống Gia Ninh không có hoài nghi, cùng mẫu thân ăn cơm xong thì đi tản bộ, rồi quay về viện của mình.

Tiễn nữ nhi đi, thoải mái trên mặt Lâm thị không còn sót lại chút gì, bởi vì không biết Quách Bá Ngôn khi nào trở về, nàng dứt khoát đợi ở phòng khách tiền viện. Màn đêm buông xuống, gần canh một, nam nhân cuối cùng cũng trở về. Lâm thị lo sợ bất an đứng đón ở cửa phòng, vốn cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Quách Bá Ngôn, bỗng nhiên một chữ cũng không nói nên lời.

Mà Quách Bá Ngôn thấy khuôn mặt thanh lệ của nàng, liền nhớ lại khuôn mặt đầy nước mắt sờ được tối hôm qua, ánh mắt càng thêm âm trầm, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Trên mặt hắn tràn ngập sự không chào đón, Lâm thị gượng cười: "Quốc Công gia dùng cơm chưa? Để thiếp bảo phòng bếp hâm cháo cho ngài."

Quách Bá Ngôn rũ mắt: "Đã ăn rồi, không còn sớm nữa, nàng trở về phòng đi."

Nói xong đi thẳng vào bên trong.

Lâm thị đứng ở cửa ra vào, nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng, nàng bỗng nhiên ý thức được, Quách Bá Ngôn đối tốt với nàng, nàng mới là Quốc Công phu nhân chân chính, có thể thương lượng cùng hắn, hắn cũng sẽ chăm chú lắng nghe. Khi Quách Bá Ngôn không muốn để ý tới nàng, nàng thật ra vẫn là quả phụ không có bất kỳ sự dựa dẫm nào, hắn ngay cả một câu cũng không muốn nói với nàng.

Có lẽ, hắn đã chán ghét nàng, quả thật như thế, nàng nói cái gì đều vô dụng.

Lâm thị cũng không thương tâm, chỉ cảm thấy mờ mịt, con đường sau này, phải đi như thế nào?

Lâm thị cuối cùng không phải ca cơ, nàng không khúm núm nịnh bợ với Quách Bá Ngôn được, sau một đêm trầm tư, Lâm thị quyết định lấy tĩnh chế động, nhìn Quách Bá Ngôn rốt cuộc là cái thái độ gì. Nếu như Quách Bá Ngôn chỉ tức giận một chút, như vậy đợi đến khi Quách Bá Ngôn tham luyến tư sắc của nàng thì sẽ chủ động tới tìm nàng, lúc đấy nàng sẽ tươi cười đón chào, nếu như Quách Bá Ngôn đã hoàn toàn chán ghét nàng, thì nàng cũng không thể làm gì, hắn an bài thế nào, nàng tiếp nhận thế ấy là được.

Nghĩ thông suốt, Lâm thị không hề tận lực đợi Quách Bá Ngôn nữa, sáng sớm Quách Bá Ngôn vào triều thức dậy sớm, hai người không có cơ hội đối mặt, buổi tối Quách Bá Ngôn về muộn, nàng cũng không đứng chờ ở tiền viện nữa, chỉ chừa đèn ở hậu viện, nếu như Quách Bá Ngôn không đến, đợi tiền viện tắt đèn, nàng lại sai người tắt đèn đi ngủ, không để lại bất kỳ nhược điểm gì.

Liên tục ba ngày, Tống Gia Ninh là người thứ nhất sinh nghi, lúc ăn cơm tối nhỏ giọng hỏi mẫu thân: "Nương, phụ thân gần đây đang bận cái gì à?"

Lâm thị tùy tiện mượn cớ lừa gạt.

Tống Gia Ninh không hỏi được, dù sao mẫu thân không muốn nói, nàng cũng không có cách nào ép hỏi. Thái phu nhân biết được nhi tử liên tục nhiều ngày về muộn, lo lắng, đêm nay Quách Bá Ngôn hồi phủ, quản sự thấp giọng nói: "Quốc Công gia, Thái phu nhân mời ngài đi qua một chuyến."

Quách Bá Ngôn đoán được là chuyện gì, nhưng lại không thể không đi.

"Cãi nhau với nương An An à?" Thái phu nhân vừa nhìn bản mặt thối này của nhi tử, liền đoán được bảy tám phần.

Quách Bá Ngôn không có phủ nhận, chỉ nói: "Chuyện của chúng con không cần người quan tâm, trong lòng nhi tử có tính toán."

Thái phu nhân không thích nghe, buông bát trà nói: "Tính tình hai người các ngươi ta cũng rõ ràng, nương An An tất nhiên không sai, bằng không thì nàng sớm đã sốt ruột rồi. Nàng không sai, vấn đề khẳng định ở ngươi mà ra, Bá Ngôn à, ngươi đã sắp bốn mươi rồi, sao còn như mao đầu tiểu tử làm bậy? Người ta trong bụng mang con của ngươi, ngươi vắng vẻ nàng lâu như vậy, không đau lòng người lớn, cũng phải suy nghĩ một chút cho đứa nhỏ chứ? Vạn nhất có cái gì tốt xấu..."

Quách Bá Ngôn xùy nói: "Nàng ăn ngon ngủ ngon, có thể xảy ra chuyện gì? Tóm lại lần này người đừng nhúng tay, cũng không cần tìm nàng, ta tự có chừng mực."

Thái phu nhân không có cách, vẫy vẫy tay đuổi người.

Quách Bá Ngôn đi nhanh trở về Lâm Vân Đường, không thấy người đợi ở tiền viện, hắn trầm mặt bước vào nhà chính, tắm cũng không tắm, chỉ gọi nha hoàn chuẩn bị nước rửa chân. Đêm nay Hạnh Vũ gác đêm, điềm tĩnh bưng chậu đồng đi vào, cung kính đặt ở trước mặt Quách Bá Ngôn, sau đó ngồi chồm hổm xuống, hầu hạ Quách Bá Ngôn cởi giày.

Quách Bá Ngôn nhắm mắt lại, môi mỏng nhếch lên.

Hạnh Vũ vụng trộm liếc qua, tim đập càng lúc càng nhanh, nhìn nhìn bộ ngực mình, nhớ lại sủng ái Quốc công gia đã từng đối với nàng, ánh mắt Hạnh Vũ dần dần kiên định, giúp nam nhân cuốn ống quần lên, ngón út tay phải giống như vô ý đụng phải bắp chân cứng rắn rắn chắc của nam nhân, từ mắt cá chân liên tục lau đến lòng bàn chân.

Như một con kiến bò lên, mang theo sự ngứa ngáy khác thường.

Quách Bá Ngôn chậm rãi mở to mắt, dời tầm mắt xuống, thấy gò má Hạnh Vũ đỏ ửng, thấy cần cổ trắng nõn của nàng ta, dưới cổ cổ áo lỏng loẹt, lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng. Quách Bá Ngôn yếu ớt mà nhìn chằm chằm vào, nhưng đầu óc hiện ra một thân ảnh khác, nàng thẹn thùng nằm ở trên giường, không cần đụng vào, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho hắn máu huyết sôi trào.

Nhưng bây giờ, hắn ngay cả nhìn cũng nhìn không thấy, sờ cũng sờ không được! Người nên câu dẫn hắn lại không đến, không nên câu dẫn lại to gan lớn mật!

Lửa giận dâng trào, Quách Bá Ngôn đạp cả người lẫn chậu bay ra ngoài!