Sắc Nữ Kỳ Tài (Có Nên Đa Phu?!)

Chương 27: Tung tích



Chuyện trúng chưởng phong của Hy vương gia, Vinh Tuyệt Trần xui xẻo nội thương nghiêm trọng. Tuyệt Phong tuy cố gắng điều tức dưỡng thương cho nàng nhưng kết quả cũng không khá hơn, nội công hắn vốn không thể so bì với tiểu thư, chỉ cố gắng kiềm hãm một chút.

Linh Trần viện có thêm một nha đầu mới, Ngọc Bích rất nhanh nhẹn tháo vát. Tiểu cô nương cứ hễ đứng trước giường Vinh Tuyệt Trần là lại nước mắt ngắn, nước mắt dài. Tiểu Mai phải cho nàng hầu hạ bên ngoài tránh để thương tâm.

Một đêm tối, nàng không ngủ được, ho mấy tiếng không nỡ gọi người thức dậy. Tay kéo áo đẩy cửa sổ ngồi nhìn trăng sáng. Hình như nàng hoa mắt, có người…

-Thân thể có bệnh, đêm khuya không ngủ ngồi hứng gió lạnh như vậy?

-Tiêu đại ca, huynh cũng đâu có ngủ.

-Ta vừa đi xa một chuyến, cứ tin tưởng thánh chỉ sẽ làm Gia Hy bớt ngu xuẩn đi. Ai dè lại hại nàng, định để thuốc ngoài cửa sổ rồi đi thôi! Hồng y yêu nghiệt ghé lại bên cửa sổ thì thầm.

-Đa tạ huynh!

-Nàng không hỏi ta đi đâu sao? Hắn nheo mắt phượng ẩn chứa ý cười.

-Có tin tốt sao? Huynh cũng đâu có ý giấu ta đâu? Nàng bỏ viên thuốc vào miệng, lém lỉnh nói.

Tiêu vương gia vui vẻ cười, lật trong ống tay áo ra một tấm bản đồ da dê ghi chú loằng ngoằng. Vinh Tuyệt Trần nhìn thấy hai chữ “Huyết tử” nổi lên hứng thú nhảy phốc ra khỏi cửa sổ. Nàng cầm tấm bản đồ trải ra sân ngồi chồm hổm chỉ tay vào.

-Bên này là “Uẩn cốc”, chếch sang một chút là “Mộng Sâm đầm”đi thẳng chính là Huyết tử lâu sao?

-Chính xác, một vị trí đắc địa. Người trên giang hồ muốn tra cũng chỉ có ta, nàng hoặc Khinh Viễn minh chủ.

-Thế còn Khinh Giang, chẳng phải hắn mới lên chức đó sao? Nàng mỉm cười, vẫn chăm chú nhìn bản vẽ.

-Hử? Lại tơ tưởng nam nhân khác, hắn bất quá vẫn là con nít, miệng còn hôi sữa. Mỗ yêu nghiệt nào đó ăn dấm chua.

-Nào, đi thôi… Vinh Tuyệt Trần cuốn tấm bản đồ vào tay áo, chui vào phòng để lại một phong thư dặn Tiểu Mai vài điều, đeo mạng che khoác áo choàng khép cửa.

-Đi đâu? Hắn thật thà…

-Đi đến Huyết tử lâu, Tiêu đại ca, huynh không biết ta cực khổ thế nào đâu? Phải nhanh chóng giải quyết mọi chuyện. Nếu không, tim ta không biết sẽ còn nát vỡ như thế nào nữa.

-Hừ…

Mỗ yêu nghiệt chỉ xì mũi một tiếng phất tay áo đi theo. Cả quãng đường chỉ có hai cao thủ võ lâm thành ra nhanh gọn tiện. Vinh Tuyệt Trần nuốt viên dược cảm thấy nội lực đã ổn định, yên tâm mà đi nào ngờ chính vì lần này tức giận vội vàng lại trở thành lỗ mãng làm bao nhiêu thành công lực biến mất như khói bụi hư vô.