Sắc Màu Quân Nhân

Quyển 1 - Chương 88: Sóng to gió lớn (hai)



Lúc đó Vương Kỳ Thần cùng Trần Dương gạt trưởng bối hai bên vụng trộm yêu đương.

Vương Kỳ Thần thường dẫn Vương Ngọc Lam đến Sơn Đông tìm Trần Dương. Có lúc còn mang theo cả Liên Hạo Thiên hoặc Liên Hạo Đông. Liên Hạo Đông nhỏ hơn Liên Hạo Thiên hai tuổi, dễ dụ dỗ hơn, cho nên vị trí này thường do Liên Hạo Đông đảm nhận.

Lúc Trần Dương đi hẹn hò cũng sẽ mang theo một đứa nhóc, đó chính là Trần Hiểu Sắt. Lúc bé, Trần Hiểu Sắt trắng trẻo mềm mại, dáng vẻ giống cô của mình như đúc. Cho nên Vương Kỳ Thần vô cùng thích cô bé này.

Đầu những năm 90, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều lưu hành nhạc của Hồng Kông, nam nữ có thể công khai nắm tay hoặc hẹn hò trên đường.

Trần Dương mặc váy ngắn xinh đẹp đi bên Vương Kỳ Thần, mái tóc đuôi ngựa đen bóng lắc lư theo gió khiến lòng của Vương Kỳ Thần cũng bay lên theo.

Hai đứa bé đi sau lưng cặp đôi đang yêu đương.

Trần Hiểu Sắt bĩu môi ôm một con búp bê vải theo sau Liên Hạo Đông. Liên Hạo Đông đi rất nhanh, nhưng Trần Hiểu Sắt vẫn không bị bỏ lại, bởi vì cô bé rất thích đi cùng cậu bạn nhỏ. Trong lòng cô bé nghĩ rằng, anh trai tự xưng là đại tướng quân này rất xinh đẹp, còn đẹp hơn tất cả những cậu con trai xinh đẹp mà cô bé đã từng thấy.

Liên Hạo Đông rất buồn bực.

Cậu đến đây với cậu nhỏ không phải để trông chừng con nhóc này, cậu tới đây là để nghiên cứu địa hình, quan sát phong cảnh Sơn Đông để phục vụ cho mơ ước đại tướng quân của cậu. Nhưng giờ lại bị con nhóc này dính lấy, thật phiền mà.

Nhưng cậu lại chẳng thể nói gì được, vì vừa rồi Vương Kỳ Thần cho cậu rất nhiều tiền để trông giúp con nhóc này. Cậu vốn định từ chối, nhưng lại nghĩ đến việc nuôi anh em rất cần tiền, nên phải bất đắc dĩ đồng ý. Đồng ý rồi, Liên Hạo Đông lại cảm thấy mình thật nhu nhược, thầm nghĩ, nếu để cho tên Hà Chu Toàn kia biết, nhất định sẽ cười nhạo mình.

Tâm tình của cậu nhóc khó chịu, đi rất nhanh, cuối cùng để lạc mất Trần Hiểu Sắt, làm Trần Dương hoảng hồn sắp khóc.

Vương Kỳ Thần liền hỏi tội Liên Hạo Đông, trách cậu tiền đã nhận nhưng lại không làm được việc.

Liên Hạo Đông đau đầu, lập tức nhảy dựng lên, cãi lại: "Con nhóc kia thật vô dụng, gia chỉ đi nhanh hơn chút thôi mà không theo kịp, không thể trách được gia."

Vương Kỳ Thần đè thân thể nho nhỏ đang nhảy dựng lên của Liên Hạo Đông, kéo cậu qua một bên nói: "Nhanh đi tìm đi, không tìm được thì khỏi về Bắc Kinh."

Trần Dương cũng nói với Liên Hạo Đông: "Hiểu sắt rất dễ tìm, giữa trán con bé có một chấm đỏ nhỏ."

Liên Hạo Đông liền thở phì phò quay lại.

Rất nhanh, đi qua khỏi một khúc cua cậu liền nhìn thấy Trần Hiểu Sắt. Cô nhóc này đang rối rắm vì bị lạc đường, không phân biệt được phương hướng, nên trên mặt hiện đủ màu sắc.

Liên Hạo Đông thở phào nhẹ nhõm, đi tới, dùng tay mình vỗ vỗ đầu Trần Hiểu Sắt, hỏi: " Sao lại đi lạc hả?"

Trần Hiểu Sắt nhìn thấy Liên Hạo Đông quay lại, lập tức nhếch miệng cười khanh khách, lộ ra hàm răng sữa trắng noãn. Lại lấy từ trong túi áo be bé của mình ra một bịch kẹo, chìa ra mời Liên Hạo Đông. Thì ra là vừa rồi cô bé rời khỏi “hàng ngũ” đi kiếm cửa hàng mua đồ ăn, chẳng ngờ sau khi ra ngoài lại không nhìn thấy “hàng ngũ” đâu nữa. Ba cô nhóc có nói qua, nếu như không cẩn thận đi lạc, thì phải đứng tại chỗ, vì vậy cô bé rất ngoan ngoãn đứng đợi trên đường.

Liên Hạo Đông sợ Trần Hiểu Sắt đi lạc lần nữa, liền dùng tay ôm vai cô bé, dẫn về.

Đường phố vừa lên đèn! Trăng đêm nay rất đẹp, to lớn, tròn xoe chiếu sáng trên bầu trời.

Hai người giám hộ vô lương tâm vì chuyện riêng của mình, liền để mặc Liên Hạo Đông và Trần Hiểu Sắt.

Vương Kỳ Thần cùng Trần Dương ngồi trên tảng đá bên bờ hồ tâm sự, Trần Hiểu Sắt ngồi chồm hổm bên trong bụi cây nhỏ rình coi, còn Liên Hạo Đông thì nằm trên ghế dài cách đó không xa ngủ ngon lành.

Bạn nhỏ Trần Hiểu Sắt hiện đang ở trong giai đoạn học hỏi mạnh, luôn hiếu kỳ với mọi thứ. Cô bé nhìn thấy cô mình cắn miệng chú Vương, nhưng chú vương lại không khóc, ngược lại còn cười. Chú Vương định cắn lại nhưng cô lại cười vui vẻ né tránh.

Điều này làm cho trái tim nhỏ của cô bé run lên, lập tức nhổ viên kẹo trong miệng ra. Chùi chùi môi, xoay người đi tìm Liên Hạo Đông.

Liên Hạo Đông nằm ngửa, dang hai tay hai chân ra ngủ, tướng ngủ bất nhã nhưng bộ đồ rằn ri nhỏ trên người lại làm cậu toát lên vẻ anh khí. Trần Hiểu Sắt chảy nước miếng, nhìn lén Liên Hạo Đông một lúc lâu, thấy đôi môi đỏ tươi của cậu rất hấp dẫn, liền liếm liếm môi mình, sau đó chu cái miệng nhỏ nanh đánh “bẹp” một cái lên mặt Liên Hạo Đông.

Liên Hạo Đông cảm thấy hơi ngứa, nghĩ là bị muỗi cắn, liền lấy tay vỗ một cái, sau đó dùng tay che kín mặt, cậu sợ bị cắn nữa.

Trần Hiểu Sắt thấy cậu che kín mít, không có chỗ “đặt miệng”, liền vén quần áo của cậu lên. Lập tức thấy được thắt lưng xinh đẹp của Liên Hạo Đông. Đa số những đứa trẻ thời bấy giờ đều mặc quần dây thun, nhưng Liên Hạo Đông lại không thích, cậu nhờ người quen ở nước ngoài mua cho mình sợi dây lưng, bởi vì cậu thấy hàng trong nước chưa đủ đẹp.

Trần Hiểu Sắt nghĩ tới một biện pháp, cô bé có thể nắm cái dây lưng này bò lên trên người anh trai xinh đẹp, hôn xuống miệng cậu. Nói là làm, một tay cô bé nắm cái dây lưng, một tay ôm chặt lấy tay cậu.

Thật không ngờ lại leo lên được, trèo lên rồi, cô bé lại rối rắm ngồi ở đâu, cuối cùng đặt mông ngồi xuống bụng dưới của cậu nhóc. Ngồi một lát cảm thấy rất mềm mại thoải mái, liền bắt đầu nhún nhảy như cưỡi ngựa.

Liên Hạo Đông là một cậu nhóc trưởng thành sớm, chuyện quan hệ nam nữ cậu hiểu. Từ nhỏ cậu nhóc đã biết “sắc đẹp hai nước” cho nên cậu không thể tha thứ cho sự phá rối của một cô nhóc như vậy. Nhưng sợ cô nhóc té xuống, chỉ có thể lấy tay đỡ cái mông nhỏ nói: "Bước xuống nhanh."

Trần Hiểu Sắt nhìn thấy đôi môi hồng của Liên Hạo Đông lộ ra, liền cười khanh khách, lại chu cái miệng nhỏ nanh lên hôn “bẹp” một phát. Lần này mục tiêu vô cùng tinh chuẩn, nụ hôn đầu của Liên Hạo Đông bị Trần Hiểu Sắt thuận lợi cướp đi.

Hai môi chạm nhau, Liên Hạo Đông cảm nhận được sự tê dại, nhưng cũng run rẩy không thôi.

Cảm giác tê dại qua đi, đôi môi lại truyền tới sự đau đớn, con nhóc này không chỉ hôn mà còn dùng sức cắn, nước miếng chảy cả vào trong miệng của cậu. Cậu nhóc nổi giận, dùng sức đẩy Trần Hiểu Sắt ra.

Trần Hiểu Sắt bị cậu nhóc đẩy ngã xuống cỏ, khu vực này lại hơi dốc nên cô nhóc lăn liền hai vòng ngã xuống con mương. Cánh tay đập mạnh vào thân cây liễu lớn. Cô bé há miệng, gào khóc. . . . . .

Nơi này rất vắng vẻ không có đèn đường, cũng may mà tối nay trăng đủ sáng, Liên Hạo Đông liền nương theo ánh trăng chạy xuống cứu cô nhóc: " Đưa tay đây kéo lên!"

Nhưng Trần Hiểu Sắt chỉ nằm im không đứng dậy, cậu đành phải đi xuống bế lên. Vừa chạm vào tay cô nhóc, lại phát hiện trên tay mình có gì dinh dính, thì ra là cô nhóc bị thương. Trời ạ! Gây họa rồi!

Một bé trai tám tuổi ôm một bé gái ba tuổi có chút khó khăn, cậu run rẩy từ từ bước lên.

Vương Kỳ Thần cùng Trần Dương nghe thấy tiếng khóc chạy tới, thấy Liên Hạo Đông đang bình tĩnh bước lên, trong ngực là Trần Hiểu Sắt đang đau đớn cắn lên người cậu. Vương Kỳ Thần nhận lấy Trần Hiểu Sắt từ tay Liên Hạo Đông trong ngực nhận lấy, sờ sờ cánh tay nhỏ của cô bé rồi quay sang nói với Trần Dương: "Ai u! Hình như trật khớp rồi."

Liên Hạo Đông đứng bên cạnh ngắt lời: "Cái gì? Không thể nào, chỉ bị trầy da một chút thôi."

Vương Kỳ Thần không thèm để ý tới Liên Hạo Đông, mà ôm Trần Hiểu Sắt chạy về hướng bệnh viện. Cánh tay của trẻ con rất yếu ớt nên anh ta không dám làm bừa.

Trần Lương Động nhận được điện thoại liền đi ngay đến bệnh viện.

Trong bệnh viện ông gặp được Vương Kỳ Thần cùng Trần Dương. Trần Dương đứng ở một bên, vừa xấu hổ vừa sợ, sợ ánh trai sẽ trút giận lên người mình. Trần Lương Động là một lão già tinh ý, chỉ liếc mắt liền hiểu, thì ra là tên nhóc Vương Kỳ Thần này đang theo đuổi em gái của ông.

Vương Kỳ Thần không cho rằng cái chết của cha mình là do Nhà họ Trần gây ra như chị hay mẹ mình, anh ta cảm thấy đó chính là chuyện ngoài ý muốn. Cho nêng anh ta vẫn luôn giữ mối quan hệ hòa hảo với Nhà họ Trần.

Trần Lương Động hỏi "Con bé bị té ở đâu vậy ? Sao cả người đều dính đầy bùn đất thế? Trừ cánh tay ra có còn bị thương ở chỗ nào khác không?"

Liên Hạo Đông đang đứng dựa vào tường ở bên cạnh đáp: "Cô ấy rơi xuống mương." Liên Hạo Đông cảm thấy rất tự trách, bởi vì cậu đã lỡ tay. Nhưng không sao, đâu có anh hùng nào mà không mắc phải những lỗi lầm nhỏ, sau này cậu sẽ chú ý hơn.

Vương Kỳ Thần vội vàng bổ sung: "Những chỗ khác không sao! Chỉ có cánh tay."

Trần Lương Động nhìn Liên Hạo Đông.

Liên Hạo Đông liền đi vào, nói: Chú à, là lỗi của cháu, là do cháu không đẩy con gái chú ngã, muốn đánh muốn giết tùy chú, cháu cam nguyện chịu phạt."

Trần Lương Động chỉ vào Liên Hạo Đông hỏi Vương Kỳ Thần: "Đây là con cái nhà ai vậy? Quả thực là một đứa trẻ gan dạ nhỉ?"

Vương Kỳ Thần ôm Liên Hạo Đông đang đứng bên cạnh vào ngực, cười ha hả giới thiệu: "Anh Lương, đây con trai thứ hai của chị em, rất nghịch ngợm, anh đừng tức giận."

Trần Lương Động dù có tức thế nào cũng không thể đi đánh một cậu nhóc? Huống chi đứa nhỏ này lại có tinh thần trách nhiệm như thế. Với lại nấy câu cuối cùng cậu nhóc này nói quả thực là làm ông không biết nên khóc hay nên cười. Ông vỗ vỗ bả vai Liên Hạo Đông nói: "Nếu đã có can đảm nhận trách nhiệm, thì không đáng để giết nữa."

Liên Hạo Đông lại nói: "Chẳng lẽ chú thấy cháu còn bé nên không muốn xuống tay à? Không sao, chờ sau khi lớn lên, lúc nào cháu cũng sẽ sẵn sàng chờ chú hỏi tội."

Trần Lương Động gật đầu một cái, nói: " Ta sẽ nhớ ."

###

Trần Lương Động liếc mắt nhìn Liên Hạo Đông, chăm chú tới mức khiến Liên Hạo Đông phải sợ hãi, anh khẽ ho một tiếng, kéo Trần Lương Động ra khỏi hồi ức.

Trần Lương Động thực sự ngừng hồi tưởng, đứng dậy khỏi ghế, nói: "Hạo Đông à, lúc nãy chú đi vội quá nên không kịp mang theo đai lưng, cháu có thể cho chú mượn một lát không ?"

Liên Hạo Đông nhìn thấy Trần Lương Động đang mặc quần yếm, không có chỗ thắt đai lưng, nhưng vẫn đứng dậy tháo đai lưng mình ra trong sự khó hiểu.

Trần Lương Động nhận lấy đai lưng, gấp đôi lại, sau đó đập đập vào tay mình, dây lưng phát ra tiếng vang dễ nghe. Liên Hạo Đông nhìn tư thế của ông liền biết ông đang định làm gì rồi. Anh vội né tránh theo bản năng, nói: "Chú à, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!"

Chiếc roi trên tay Trần Lương Động đã chạm tới bắp chân Liên Hạo Đông.

Liên Hạo Đông bị đánh nhảy tưng tưng, nhưng vẫn cố khuyên nhủ: “Chú ơi, cháu biết mình sai rồi, tha cho cháu đi!"

"A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . ."

Đánh xong ba roi, ông ném trả chiếc đai lưng cho Liên Hạo Đông, đưa tay chỉ vào chỗ ngồi, nói: "Ngồi xuống!"

Liên Hạo Đông đau đớn nhưng không dám mở miệng trách móc, cũng chẳng dám sờ chân, lảo đảo bước lại chỗ ngồi. Anh biết, nhất định ông cụ đã nhận ra mình rồi.

Trần Lương Động nói: "Roi thứ nhất, là đánh giúp Hiểu Sắt khi còn bé, roi thứ hai, là đánh vì Hiểu Sắt bây giờ, còn roi thứ ba, là vì muốn nhắc nhở cậu: con gái không phải dễ bắt nạt."

Liên Hạo Đông dở khóc dở cười thừa nhận sai lầm: “Chú đánh rất đúng, cháu quả thật đáng ăn đòn. Nhưng mà bây giờ cháu đã hơn ba mươi, còn là một quân nữa, sau này đừng đánh cháu nữa được không?"

Trần Lương Động vỗ bàn một cái nói: "Sau này? Sau này cái gì? còn muốn làm tổn thương con gái tôi nữa sao?"

Khóe miệng Liên Hạo Đông run rẩy, giơ tay nói: "Dĩ nhiên không phải! Dĩ nhiên không phải!"

Trần Lương Động hỏi: "Bây giờ thế nào? Mẹ cậu nói sao?"

Liên Hạo Đông vuốt mồ hôi trên trán, thành khẩn nói: "Thưa chú, thật ra thì mẹ cháu còn chưa biết Hiểu Sắt là con gái của chú, cháu sợ bà phản đối nên còn chưa nói. Chắc chú biết thủ đoạn của bà rồi, sợ rằng làm bà kích động, chuyện còn phiền toái hơn."

Trần Lương Động cắn răng, suy nghĩ một lát nói: “Gọi điện thoải bảo tôi muốn gặp bà ta."

Liên Hạo Đông mở to hai mắt, nói: "Chú, như vậy không được đâu! Cháu cảm thấy, vẫn nên nói trước với bà một tiếng, nếu không sẽ nảy sinh xung đột mất."