Sắc Màu Ấm

Chương 44



Đèn flash bởi vì những lời này của Thiệu Khâm mà chớp liên tục, vang lên tiếng tách tách không ngừng. Mạch Nha ngạc nhiên nhìn Thiệu Khâm và Giản Tang Du, mặt mày hớn hở:”Mẹ và chú muốn kết hôn à?”

Thiệu Khâm dịu dàng vuốt tóc Mạch Nha, trong mắt đầy mong đợi:” Ngoan, kêu ba___”

Giản Tang Du và Mạch Nha đều ngẩn ra, phút chốc những phóng viên ở đây nhiệt huyết sôi trào, chụp liên tiếp hình ảnh ba người.

Thiệu Khâm đưa tay về phía Giản Tang Du, khóe môi cong nhẹ:” Chắc chắn em không cự tuyệt anh, đúng không?”

Giản Tang Du nhìn anh phức tạp, “Thiệu Khâm, anh đang ép em?”

Thiệu Khâm lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm chăm chú bình tĩnh nhìn cô:” Anh nghĩ muốn sống cả đời với em, em cũng chỉ có thể gả cho mình anh.”

Giản Tang Du không biết nên trả lời thế nào, cô không biết tại sao Thiệu Khâm lại quyết định như vậy, chẳng lẽ cưới người phụ nữ như cô lại tốt hơn cưới Hình Tịnh ư?

Còn người nhà của anh thì sao?

Thiệu Khâm đưa tay ôm Mạch Nha xuống, dỗ dành Mạch Nha nói:” Cục cưng, thích ba không?”

Hai mắt Mạch Nha đỏ bừng nhìn Thiệu Khâm, vài giây sau ôm ghì sát cổ Thiệu Khâm, nói giòn giã:” Thích, rất thích, về sau Mạch Nha đã có ba.”

Thiệu Khâm đau lòng, ánh mắt sâu lắng nhìn về người phụ nữ cố chấp kia:” Giản Tang Du, nếu hôm nay không đồng ý với anh, anh cho em thời gian. Nhưng cảnh tượng hôm nay sẽ xảy ra mỗi ngày, anh sẽ dùng nhiều phương thức cầu hôn khác nhau, cho đến khi em chịu gả cho anh thì thôi.”

Giản Tang Du ngồi trên xe cứng đờ, mặt hơi bối rối.

Thiệu Khâm tiếp tục nói:” Em yêu anh, phải không?”

Giản Tang Du cúi đầu rũ mắt xuống, mi cong khẽ run:”Thiệu Khâm, em sợ anh hối hận.”

“Sẽ không”. Thiệu Khâm kiên trì nắm lấy tay cô, dẫn cô đi xuống, “Không cưới em, anh mới hối hận.”

Vẻ mặt Giản Tang Du ngây ngốc nhìn Thiệu Khâm, những việc không thoải mái trong lòng cũng tan biến, đứng lên, lại muốn kháng cự:” Hộ khẩu của em còn ở nhà….”

Khóe môi Thiệu Khâm mỉm cười, lấy ra hai bản hộ khẩu trong túi áo, khóe miệng đắc ý cong lên:” Buổi sáng em và Mạch Nha ra khỏi nhà, anh đã nhanh chóng tìm anh trai em lấy rồi.”

Lúc này Giản Tang Du mới giật mình, rõ ràng người này đã có âm mưu từ lâu, trong lòng vừa chua xót lại vừa cảm động.

Thiệu Khâm giữ gáy của cô, cúi đầu hôn lên môi cô từng chút, phóng viên xung quanh nhìn thấy thế lại điên cuồng chụp lại hình ảnh một nhà ba người ấm áp duy mỹ.

“Đừng do dự nữa.” Tiếng nói trầm thấp của Thiệu Khâm mang theo sự cám dỗ,” Nhiều người nhìn như vậy, cho anh chút mặt mũi được không?”

Giản Tang Du mím môi nhìn anh, trong lòng không nén được khẩn trương. Mạch Nha chu cái miệng nhỏ nhìn Giản Tang Du tha thiết, mắt tròn xoe sáng long lanh.

Giản Tang Du khó xử nhìn những phóng viên xung quanh, nhỏ giọng nói với Thiệu Khâm:” Chúng ta thương lượng lại có được không?”

Thiệu Khâm biến sắc, tiếng nói trầm xuống:” Em không muốn gả cho anh như vậy sao?”

Giản Tang Du thở dài, cực kỳ bất đắc dĩ:” Anh biết em không có ý này mà.”

Đôi mắt Thiệu Khâm sáng chói, một tay ôm Mạch Nha, tay kia cố chấp nắm tay cô đi vào cục dân chính:” Không phải là tốt rồi, sớm hay muộn đều phải gả cho anh, không bằng gả bây giờ đi.”

Giản Tang Du “…..”

***

Các phóng viên kia thật sự giống như tới truyền hình trực tiếp, chen chật cả đại sảnh đăng ký, ngay cả nước cũng không chảy vô được. Những người đăng kí khác cũng tò mò nhìn ngó, thỉnh thoảng lại xì xầm bàn tán.

Nhân viên làm việc chưa thấy cảnh tượng đăng ký của người nào hoành tráng như vậy. Ngượng ngùng nhìn Thiệu Khâm và Giản Tang Du vài lần, đưa bảng đăng ký cho anh: “Điền vào bảng đăng ký trước đi.”

Thiệu Khâm bắt đầu cầm bút viết thật nghiêm túc, nửa gương mặt cương nghị vô cùng thành kính chăm chú.

Giản Tang Du cầm bút nhìn anh, do dự một lúc lâu cũng chưa viết được.

Thiệu Khâm nhận thấy ánh mắt của cô, đôi mắt sắc bén nheo lại, nghiêng người tới gần sát nói nhỏ bên tai cô:” Nếu không điền, anh sẽ nút lưỡi em trước mặt nhiều người như vậy, hôn đến khi nào em đồng ý mới thôi.”

Giản Tang Du hờn tủi trừng mắt nhìn anh, Thiệu Khâm nở nụ cười lưu manh nói:” Ngoan, nghe lời.”

Mạch Nha vịn mép bàn nhìn ngơ ngác, lấy tay gõ gõ cái bàn phía trước Giản Tang Du:” Mẹ điền mau, nơi này viết tên nè.”

Giản Tang Du cố nhắm chặt mắt, cúi đầu xuống viết chữ “Giản” đầu tiên.

Thiệu Khâm im lặng nhìn, khóe môi dần dần nhếch lên, cuối cùng tảng đá to trong ngực cũng được để xuống. Kể từ nay, cô đã thật sự là vợ anh, bất luận như thế nào, anh cũng sẽ không buông tay!

Sau khi nhận được giấy chứng nhận chói mắt, Giản Tang Du cầm hai cái bản màu đỏ kia vẫn cảm thấy không tin được như cũ.

Thiệu Khâm cũng rất vui vẻ, tư thế oai hùng, tràn đầy phấn khởi, tuyên bố với phóng viên:” Cám ơn các bạn phóng viên, cảm ơn đã chứng kiến thời khắc quan trong của gia đình tôi, ảnh chụp thì phải chụp đẹp một chút, tôi sẽ giữ làm kỷ niệm.”

Các phóng viên nhịn không được cười lớn, không nghĩ đến Thiệu thiếu gia cũng có một mặt hài hước như vậy. Nhưng không ngờ lời nói sau của Thiệu Khâm lại đột ngột thay đổi, ngữ điệu chợt lạnh băng:” Nhưng đối với một số tạp chí lúc trước đăng những tin đồn không thật của Giản tiểu thư, tui sẽ ủy thác cho luật sư truy cứu trách nhiệm pháp luật. Tôi đã nói rồi, cô ấy là vợ của tôi, con trai cũng là của tôi, nếu có người nào tiếp tục làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của gia đình tôi, tin tưởng kết quả cũng sẽ giống như vậy.”

Các phóng viên đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới đột nhiên anh giở thủ đoạn như vậy.

“Thiệu tiên sinh, anh có thể giải thích quan hệ của Giản tiểu thư và Thiệu Trí không? Theo chúng tôi biết, năm đó Giản tiểu thư thật sự có khởi tố Thiệu Trí tiên sinh, cục cảnh sát cũng có lập án.” Phóng viên không sợ, vẫn kiêu khích như cũ.

Ánh mắt Thiệu Khâm khẽ thay đổi:” Bọn họ không có vấn đề gì, chuyện kia chỉ là một chút hiểu lầm.”

Giản Tang Du ngẩn ra kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Khâm.

Thiệu Khâm bị cô nhìn như vậy có chút chột dạ, ôm chặt cô vào lòng, sắc mặt lạnh băng nhìn phóng viên nói:” Bây giở Giản tiểu thư là vợ của tôi, Thiệu Trí là người nhà của tôi, nếu còn có người viết chuyện lung tung, chúng tôi nhất định kiện họ tội phỉ báng. Mạch Nha là con trai của tôi, nếu cần chúng tôi hoàn toàn có thể giám định DNA. Nhưng mà chắc chắn các vị sẽ không nhàm chán như vậy, cảm thấy hứng thú cuộc sống riêng tư của Thiệu Khâm này chứ.”

Khí thế của các phóng viên lặng lẽ bị kéo xuống, chụp ảnh xong lại phỏng vấn thêm mấy vấn đề nữa rồi hậm hực rời khỏi. Xã hội bây giờ đều như vậy, mọi người cũng thích xem chuyện tào lao. Càng không chịu nổi, càng dơ bẩn, thì càng phải chen lấn xem náo nhiệt. Sự thật hiện giờ còn khoa trương lại giả tạo hơn cả tiểu thuyết. Cũng chỉ là chuyện cô bé lọ lem quê mùa gả vào nhà giàu, vậy mà phóng viên cũng có hứng thú với đề tài tẻ nhạt như vậy.

Thiệu Khâm chuẩn bị dẫn hai mẹ con rời khỏi, bỗng nhiên có một người đàn ông chạy trở lại.

Anh ta và Thiệu Khâm giống như rất thân thiết, mỉm cười nói:” Thiệu tiên sinh yên tâm, ảnh chụp rất đẹp, bản thảo cũng sẽ phát hành theo ý ngài.”

Thiệu Khâm hơi gật đầu:” Vất vả cho anh rồi.”

Giản Tang Du nhận ra người này, là một trong đám người mà Thiệu Khâm chiêu đãi ở hộp đêm tối hôm qua.

Tối hôm qua anh gặp đều là phóng viên truyền thông ư?

Cảm xúc của Giản Tang Du có trăm mối ngổn ngang, chờ người kia đi rồi, nhịn rất lâu mới hỏi:” Phóng viên là anh cố ý tìm tới à?”

Thiệu Khâm hơi khựng lại, nhưng vẫn thẳng thắng thừa nhận:” Phải.”

“Vì sao?” Giản Tang Du không rõ, cho dù bức hôn cũng không cần phải vậy.

Thiệu Khâm im lặng vài giây, cánh tay để trên vai cô, cười hiểu ý:” Chỉ là muốn mượn cơ hội tuyên bố với toàn bộ thế giới, Thiệu Khâm anh cưới một người phụ nữ rất tuyệt vời.”

Giản Tang Du không tin chuyện nói dối của anh, lời như thế để giành lừa gạt những cô gái trẻ tuổi thiếu hiểu biết thì được.

“……….Mới vừa rồi nói giám định DNA, không sợ bọn họ thật sự truy tìm nguồn gốc sao?” Giản Tang Du cực kỳ bất ngờ, không nghĩ tới Thiệu Khâm quyết đoán như vậy, mà còn dùng bộ dạng mạnh mẽ bức người.

Thiệu Khâm khẩn trương, yết hầu giật giật, nói giọng khàn khàn:” Anh chỉ hù dọa bọn họ một chút, ai biết họ nhát gan như vậy.”

Anh cũng không dám nói thật với Giản Tang Du. Thiệu Khâm cảm thấy phiền não, vợ con ở bên cạnh, cũng không thể nhận nhau! So ra thì có ai khổ hơn anh nữa chứ?

***

Ngày hôm sau, Giản Tang Du đã đoán được ý đồ của Thiệu Khâm mời phóng viên. Lúc ấy cô và Trình Nam đang làm vằn thắn, Mạch Nha ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình. Lúc đổi đài Giản Tang Du nhìn thấy hình như con trai đang xem tin tức, tò mò quay đầu nhìn thoáng qua.

Mạch Nha phấn khởi kêu cô một tiếng:” Mẹ, bà nội đang nói về mẹ kìa…”

Giản Tang Du sửng sốt, bước qua vài bước, lúc này mới nhìn thấy chương trình tin tức đang phỏng vấn Cố Dĩnh Chi.

“Cố bí thư, bà có ý kiến gì đối với hôn sự của con trai và Giản Tang Du tiểu thư không?”

Trước màn ảnh Cố Dĩnh Chi vẫn ra vẻ gần gũi thân thiết, tao nhã lịch sự, mỉm cười nhìn các phóng viên:” Đương nhiên tôi ủng hộ, chỉ cần con tôi thích thì được rồi.”

“Bọn họ đã có con trai năm tuổi, chuyện này bà biết không? Tuổi của Thiệu thiếu gia cũng không phải rất lớn.”

Mặt Cố Dĩnh Chi không chút xấu hổ, biểu hiện hết sức bình tĩnh:” Chuyện của người trẻ tuổi, các người phải hiểu hơn tôi chứ. Thời đại trước kia của chúng tôi và các vị có sự khác nhau rất lớn.”

Các phóng viên nghe bà nói đùa thì cười rộ lên, sau đó lại có phóng viên hỏi tiếp: “Lúc trước có tin đồn xấu của Giản tiểu thư và Thiệu Trí tiên sinh, đối với chuyện đó bà có để ý không?”

Cố Dĩnh Chi vẫn vui vẻ khiêm nhường như cũ:” Các vị cũng nói là tin đồn, đương nhiên là giả, tôi cực kỳ tin tưởng ánh mắt chọn vợ của con tôi.”

Các phóng viên lại hỏi không ít vấn đề, Giản Tang Du im lặng theo dõi, sắc mặt nhìn qua lại không tốt lắm.

Trình Nam ở bên cạnh không nhịn được cảm thán:” Dì Cố thật đúng là thay đổi rồi, chị cho rằng bà sẽ phản đối, không nghĩ tới bà lại ủng hộ như vậy.”

Giản Tang Du cắn môi, ngồi lại bàn bên cạnh làm vằn thắn. Rốt cục cô cũng hiểu tại sao Thiệu Khâm muốn tìm phóng viên. Không phải là bức cô, mà là bức Cố Dĩnh Chi.

Nếu đoán không sai, Cố Dĩnh Chi vẫn cho là ngày đó Thiệu Khâm đi đăng ký với Hình Tịnh. Cái này có thể giải thích được tại sao Thiệu Khâm đến lấy bản hộ khẩu, mà Cố Dĩnh Chi lại dễ dàng giao ra.

Trước mặt giới truyền thông ký tên đóng dấu, hôn nhân này đã được thừa nhận, Cố Dĩnh Chi có không thích cũng không có đường hối hận. Kiểu gia đình của bọn họ, càng không thể dễ dàng ly hôn.

Huống chi việc này tạp chí lại bịa đặt trắng trợn, cô bé lọ lem gả vào nhà giàu có, mọi người ở đây đều chú ý đến biểu hiện của Cố Bí Thư.

Trái tim Giản Tang Du rung động, chạy đến giá sách lục tới lục lui, cuối cùng cũng tìm được tờ báo buổi sáng mới được giao.

Quả thực, những mẫu tin tức được phóng viên đăng lên đều nói về một người, cô có thể mạnh dạn đoán được, những người này đều là người mà tối hôm đó Thiệu Khâm chiêu đãi.

Giản Tang Du không biết tâm trạng của mình bây giờ là gì, mặc dù Thiệu Khâm đã lót sẵn đường cho cô, đấu tranh vì hôn nhân của bọn họ. Nhưng mà hôn nhân như vậy, không có sự chúc phúc của cha mẹ, chỉ có màu của sự lừa dối…….

Bỗng nhiên Giản Tang Du hơi khó nghĩ.