Sắc Lang Phụ Thân

Chương 21



Ngốn hết cả cái bàn ăn thịnh soạn cùng hai trái táo cộng một quả lê, Thiên Vũ mới cảm thấy năng lượng đời hắn đã dần dần quay lại.

Nghĩ cũng bực thật! Vừa tỉnh dậy đã ngay lập tức trừng mắt sống chết không cho hắn bước đến, uổng công hắn đã phải thức khuya dậy sớm chăm sóc y suốt một đêm. Bây giờ thì hay rồi, làm ơn mắc oán!

Thà cứ như lúc nãy, dù khóc lóc nũng nịu như hài tử quả thật rất phiền nhưng cũng rất đáng yêu. Không như lúc này! Hứ!

“Ai nha tướng công! Chàng ăn trưa muộn thế? A, còn nữa, vẻ mặt điển trai khôi ngô tuấn tú của chàng sao lại nhăn thành thế này? Chàng làm như thế người ta sẽ đau lòng đến chết đó!” – Bát phu nhân Triệu Tiểu Tình nhà hắn vừa nghe hắn đang ở phòng ăn thì đã lập tức chạy đến, không quên cơ hội tìm cách hỏi thăm chuyện về thằng nhóc ma quỷ kia: “Thằng bé đó… nghe nói chàng đã…”

Nàng chưa nói hết câu, Thiên Vũ đã ưu nhã mỉm cười nhưng lại phát ra một câu lạnh đến rợn tóc gáy : “Nàng có muốn chết không? Ta tiễn nàng một đoạn nhé?”

Biết tình hình không ổn khi đã chọc giận Đường Thiên Vũ, Tiểu Tình rất thức thời vội xua tay chối bay: “Không không, thiếp chỉ thuận miệng nói ra thôi mà. Người ta nhớ chàng quá nên mới không lựa lời cân nhắc. Chàng hãy thông cảm cho ta nha ~”

Đáng giận! Ta bị nó dọa đến mức phải về nhà mẫu thân tịnh dưỡng mấy ngày, cứ ngỡ tướng công sẽ vì mình mà đòi lại công đạo, không giết thì cũng phải băm nó ra, có ai ngờ lại… tức chết ta mà!

“Đủ rồi, đừng làm phiền ta. Ta muốn ngủ một giấc, mệt chết đi được!”

Hắn bực bội đứng dậy phất tay áo li khai, mặc cho bát phu nhân đứng đó một mình với lửa giận bốc cao ngùn ngụt.

Hắn đứng trước cửa phòng Thiên Thiên do dự một hồi lâu nhưng sau đó cũng ưỡn ngực đường đường chính chính mà bước vào.

Ta đi vào phòng vợ ta thì có gì phải ngại? Ta nói gì hắn dám không nghe sao?

Hắn đi một mạch đến tận giường Thiên Thiên rồi nằm phịch xuống, chẳng thèm tháo cả giày, làm in hằn một vết ố lên tấm trải giường trắng tinh sạch sẽ.    (anh ở dơ quá!!)

Thiên Thiên đang chăm sóc hoa bên cạnh cửa sổ nghe tiếng có người mở cửa liền quay đầu nhìn lại, phát hiện người đó là Thiên Vũ, hắn cũng chẳng ngạc nhiên gì. Nhưng cái hành động làm bẩn chiếc giường trắng tinh cao quý của hắn thì Thiên Thiên không có cách nào không lên cơn nổi nóng : “Tên hỗn đản Đường Thiên Vũ này, ngươi cút xuống cho ta! Có tin ta chặt chân ngươi ra làm tám khúc không hả??? Cút!!!”

Vừa nói, hắn vừa cầm cây kéo chỉ thẳng về phía Thiên Vũ, tư thế sẵn sàng thực hiện những việc mà miệng mình vừa mới nói ra.

Thiên Vũ ngó lơ cười khẩy không thèm để Thiên Thiên vào mắt, xét về sức lực, dù sao hắn cũng áp được Thiên Thiên nha ~, lo gì chuyện bị Thiên Thiên đè xuống hành hung cơ chứ! Còn xét về võ công thì càng không phải bàn, có cả mười Thiên Thiên nữa hắn cũng chấp nốt!

“Ngươi…. Ngươi…”

Thiên Thiên tức giận run run không nói nên lời. Nhưng… có tức thì đã sao? Đánh không lại người ta thì đành lép vế chứ biết làm thế nào!!

“Ngươi khôn hồn thì lát nữa kêu người đổi chăn đệm lại cho ta. Ta không muốn phải ngủ với cái mùi hôi thối của ngươi đâu đấy!”

Thiên Thiên hậm hực quay đi tiếp tục công việc, vừa tỉa hoa vừa không ngừng lẩm bẩm dùng ngôn từ trù chết hắn: “Ngươi chết đi, chết đi. Ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết, đi đường vấp vỏ chuối trượt chết. Ngươi còn không chết thì ta cắt cho ngươi chết, đồ Đường Thiên Vũ mắc dịch. Ta băm ngươi này. Ta cắt ngươi này….”

Và chẳng mấy chốc, chậu hoa xinh đẹp mỏng manh qua bàn tay chăm sóc “ân cần” của Đường nhị thiếu chủ đã trở thành một bãi chiến trường không biết đâu là lá… đâu là hoa….