Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 38: Hai: Tổng tài độc miệng:Trà thù nhỏ



Thẩm Quân rõ ràng cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể đang nổi giận đùng đùng. Tên khốn này đùa giỡn cô. Được...Muốn chơi thì cùng chơi...

Lần sau tôi đè anh dưới thân....Hung hăng làm anh....

"Nguyên Tổng...tới rồi."

Nguyên Trách xuống xe, di động lại vang lên tiếng chuông báo, dựa theo ngày thường hắn sẽ không quan tâm. Nhưng mà hôm nay không biết ma xui quỷ khiến gì khiến hắn mở khóa điện thoại. Thư ký Tần thấy Nguyên Trách không nói gì nhưng trên mặt lộ vẻ khát máu điên cuồng. Thư ký Tần tò mò liếc một cái, tuy là Nguyên Trạch khóa điện thoại kịp lúc, nhưng mà hắn vẫn nhìn sơ qua được nga....Là....là hình giường chiếu của Nguyên Tổng.....??? Nguyên Tổng tự xem hình của bản thân sao? Má ơi...Cái quái gì vậy?

Tài xế đang định xuống xe mở cửa cho hắn, Nguyên Trách lúc này mở miệng: "Khoang xuống, đợi xe bảo mẫu phía sau tiến lên trước."

Lời nói tỏa ra bao nhiêu áp bức lạnh lùng, tài xế hoảng sợ, chả lẽ tại kỹ thuật lái xe của hắn không tốt? Nên ông chủ mới nổi giận.

Nguyên Trách xuống xe, đang định tiến về phía Thẩm Quân, lại nhận được một tin nhắn: Là tôi không thèm vào trong cùng anh.

Bên ngoài, một mỹ nữ váy đen vừa xuống xe, làm cho không ít người kinh ngạc, tuy là phóng viên bên ngoài không biết được đây chính xác là ai, nhưng ai nấy đều phải cảm thán rằng, đúng là mỹ nữ, đẹp quá má ơi.

Bất luận từ góc độ nào, cô đều thể hiện được sự tự tin, không một góc chết. Không phải cô hướng về máy quay, mà là máy quay hướng về phía cô. Một bộ váy màu đen đơn giản nhưng không hề che dấu được sự cường đại, thần thái chuyên nghiệp, tựa như tiên nữ, lại giống như yêu tinh, có thể bắt mất hồn phách, đọc được nhân tâm. Gọi cô gái này là mỹ nữ quả thật không sai.

Mọi người ở đây đều tin rằng, cô gái này rất có tương lai. Nguyên Trách thấy Thẩm Quân thỏa sáng như vậy, bao nhiêu khó chịu trong lòng trong nháy mắt tan thành mây khói, thay thế vào đó chính là vinh dự nho nhỏ.

Nguyên Trách lúc này bước lên thảm đỏ, giống như đi đường bình thường, không nhận trả lời phỏng vấn, cũng không biểu hiện nhiều, chỉ là đi ngang qua thảm đỏ vào trong mà thôi.

Yến hội bắt đầu, mọi người tập trung ăn uống linh đình, người quen biết nhau thì tụ tập cười nói. Thẩm Quân vào trong làm mọi người tập trung ánh nhìn, nhưng chỉ là thoáng qua, cũng không để ý nhiều, giới giải trí là vậy, người đẹp có rất nhiều, nhưng có tài hay không, mới trụ được tới cuối cùng.

Nhưng cũng vì Thẩm Quân xinh đẹp quá mức, khiến vài nữ minh tinh có mặt, cảm thấy ghen tị, có người còn cảm thấy nguy hiểm tồn tại. Cho nên, từ xưa đến nay độc nhất là lòng dạ đàn bà, cùng là phận nữ nhân với nhau, nhưng người gây khó dễ cho nữ nhân, cũng chỉ có nữ nhân mà thôi.

Thẩm Quân gặp Thẩm Bạch, cùng hắn trò chuyện vài câu, vài người thấy vậy liền tới bắt chuyện, hỏi hang Thẩm Quân, nếu có thể nịnh nọt, không chừng còn có thể làm quen với ảnh đế Thẩm, đứng dưới tán cây của cây đại thụ Thẩm Bạch, có thể hưởng tí mát mẻ nga.

Thẩm Quân càng không nghĩ Thẩm Bạch vậy mà cho cô chút ân huệ này, hắn giúp cô đi vài vòng giới thiệu. Cô biết chắc bản thân lựa chọn ôm đùi Thẩm Bạch, quả là không sai. Cho dù hắn bố thí cho cô một cọng lông chân, cô cũng rất trân trọng. Hahahaha...trong lòng không khỏi tán bản thân ba mươi ba cái bạt tai.

Hắn cùng Thẩm Quân đi dạo, lại làm quen với vài vị đại thần cấp cao, có chào hỏi lấy lệ một chút, sau đó lại hướng tới một ông chú năm mươi sáu mươi gì đó, nhưng bộ dáng không giống như người có tiền, tới yến tiệc, lại vùi đầu vào bàn ăn đồ ăn, giống như là chết đói mất kiếp vậy. Ai dè Thẩm Bạch tiến tới, cung kính cong người:

"Thẩm Đạo" âm thanh cực kì cực kì cung kính nói.

Ông lão đầu bạc ngẩng đầu nhìn Thẩm Bạch: "Tiểu Thẩm à, lại đây cùng nhau ăn đi."

Thẩm Quân thấy hơi bỡ ngỡ, ông lão đầu bạc một miệng đầu dầu mỡ, còn đưa tay lên miệng mút vài cái.

Lúc này, ở cửa chính xôn xao một chút, nguyên lai là Nguyên đại tổng tài, tuy đi trễ nhưng vẫn rất tự tin. Thẩm Quân khinh thường nhếch miệng, đồ trêu hoa ghẹo nguyệt...không biết tốt xấu....