Sắc Dụ

Chương 120



Chu Tiệp không nói nên lời, đôi tay nhỏ bé siết chặt lại thành quyền. Chu Dung Thành lớn tiếng quát mắng cậu ấy: “Rốt cuộc là ai dạy con những lời này, là mẹ con đúng không?”

Chu Tiệp ngẩng đầu, trên mặt là vẻ cô đơn và tức giận: “Nếu không phải do bà ta, ba sẽ bỏ rơi mẹ ư?”

Chu Dung Thành không ngờ cậu ấy không khóc không quậy quá, mà lại bình tĩnh đứng đó hỏi ông ta một câu như thế, hoàn toàn không giống một đứa nhỏ tám tuổi chút nào. Trong lúc nhất thời, ông ta sửng sốt cứng đờ cả người, không biết trả lời thế nào.

Chu Tiệp chỉ tay về phía tôi: “Nếu như không có bà ta, chắc chắn ba mẹ vẫn còn đang sống chúng với nhau. Từ khi bà ta cướp ba đi mất, mẹ rất hiếm khi cười."

Cậu ấy vừa dứt lời, hai khóe mắt đã ửng đỏ hết cả lên. Cậu ấy xoay người, có vẻ như muốn về phòng, Chu Dung Thành nhéo phần giữa trán, gọi với lại: “Nếu như không có dì Hà, ba và mẹ cũng sẽ tách nhau ra. Thế giới của người lớn có rất nhiều chuyện đúng, cũng có rất nhiều chuyện sai. Con cho rằng dì Hà là người xấu, nhưng dì ấy cũng có rất nhiều mặt tốt. Con nghĩ mẹ con rất tốt, nhưng mẹ con cũng có cái sai của mình. Con nên dùng tình cảm để cảm nhận xem một người là tốt hay xấu mới phải."

Chu Tiệp hỏi ngược lại rằng mẹ cậu ấy sai ở chỗ nào.

Chu Dung Thành nói: “Khi lớn lên con sẽ hiểu, người lớn rất là ích kỷ, cũng không hề sạch sẽ như con tưởng. Có một chút lỗi lầm mãi mãi không thể tha thứ.”

Chu Tiệp mím môi, đôi mắt vốn đỏ bừng của cậu ấy bắt đầu đong đầy nước, hình ảnh đó khiến tôi cảm thấy vô cùng đau lòng. Tôi bước đến trước mặt cậu ấy, nhẹ nhàng nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé nóng hổi ấy. Lúc đó, tay Chu Tiệp hơi cứng lại, nhưng cậu ấy không hề từ chối.

"Tiệp, có lẽ đúng là dì không tốt thật. Nhưng tình yêu và sự chăm sóc dì dành cho con là sự thật, là việc tốt. Người phụ nữ gả cho ba con, nếu không phải dì thì cũng sẽ là một người khác. Dì không thể bảo đảm bất cứ ai cũng sẽ cam tâm tình nguyện đón nhận con, che chở con. Nhưng nếu con đã gặp được dì, vậy dì nguyện ý làm hết sức mình."

Cậu ấy nhíu mày: “Nhưng tôi muốn mẹ cơ."

Tôi nắm chặt lấy tay cậu ấy, dùng cả cơ thể lân cánh tay của mình bao lấy cậu ấy. Chu Tiệp vô cùng kháng cự cái ôm của tôi, cậu ấy vùng vẫy hai lần tỏ vẻ khó chịu, nhưng vì còn chú ý tới Chu Dung Thành đang đứng bên cạnh nên cậu ấy không dám đẩy mạnh tôi ra.

Cơ thể nhỏ bé ấm áp của cậu ấy nằm gọn trong lồng ngực tôi, đây là lần đầu tiên tôi gần gũi với một đứa bé như thế. Không biết có phải vì đã làm mẹ rồi hay không, cảm xúc của tôi đối với Thẩm Quỳnh Tư là chán ghét, đối với phần tối của xã hội này bài xích, nhưng tất cả tại thời khắc này đều bị xóa tan sạch sẽ.

Tôi rất thích Chu Tiệp, thích tính cách không ầm ĩ, không quấy phá, không làm nũng của cậu ấy. Sự yên tĩnh, hiểu chuyện và sự lý trí thành thục không thuộc về cái tuổi này của Chu Tiệp rất giống tôi nhiều năm về trước. Ngay cả cái tính cố chấp và quật cường kia đã khiến tôi có cảm giác như nhìn thấy một Hà Linh San đã sớm một đi không trở lại.

"Muốn mẹ tất nhiên là được, con có thể rời khỏi chỗ của ba con, cũng có thể tới nhà mẹ con. Con muốn ở chỗ nào cũng được, bất cứ lúc nào dì cũng sẵn sàng đưa con đi. Con là mối dây liên kết giữa ba và mẹ, nhờ con mà hai người họ mới có thể tiếp tục làm bạn với nhau. Con rất giỏi."

Cậu ấy há hốc mồm, hoài nghi hỏi lại tôi: “Thật sao?”

Tôi gật đầu nói đúng.

Cậu ấy cúi đầu, cơ thể đang tựa vào trong ngực tôi dần dần trở nên mềm mại, không còn cứng nhắc và chống đối như ban đầu.

Chu Dung Thành đóng cánh cửa sổ trần nơi cuối hành lang lại, bước vào căn phòng ngủ nằm đối diện phòng ngủ chính của Chu Tiệp. Ông ta vừa bật đèn tường, vừa nói với Chu Tiệp đang im lặng đứng đó: “Mặc kệ mối quan hệ giữa người lớn có ra sao thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến con. Ba và mẹ con vẫn sẽ chăm sóc, làm bạn với con như cũ, dì Hà cũng sẽ không phá hư mọi thứ như con nghĩ đâu, hiểu chứ?"

Chu Tiệp dạ một tiếng, sau đó cậu ấy rút bàn tay ra khỏi tay tôi, vào phòng đóng cửa lại. Tại giây phút cửa phòng chỉ còn lại một cái khe hẹp, ánh mắt cậu ấy xuyên qua cái khe đó, liếc nhìn khóe mắt bị cậu ấy đánh cho đỏ hồng lên của tôi, ngón tay cậu ấy khẽ giật, sau đó Chu Tiệp dời tầm mắt, bóng dáng cũng biến mất sau cánh cửa.

Sau khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, lúc này nương theo ánh đèn lờ mờ nơi đầu giường, Chu Dung Thành mới phát hiện ra mắt của tôi bị thương. Ông ta đoán được ngay là do Chu Tiệp làm, mặt mày ông ta tối lại, định đi bắt cậu ấy xin lỗi tôi. Tôi vội vàng ôm lấy ông ta từ phía sau, dùng chính cơ thể mình ngăn cản ông ta làm ra chuyện đó.

"Chỉ hơi đỏ chút thôi, sáng mai sẽ khỏi ngay. Tiệp là một đứa nhỏ, có thể đánh mạnh cỡ nào chứ, chẳng lẽ em còn không đối phó được sao?"

Chu Dung Thành nói rằng nếu lúc này không dạy cho cậu ấy một trận thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Mới tí tuổi đầu đã biết ra tay đánh người lớn, mai mốt còn quản thúc nổi cậu ấy nữa sao.

Khí lực của ông ta rất lớn, tôi không thể cản nổi, vì thế chỉ giây sau đã bị ông ta kéo tới trước cửa. Trước kia Chu Dung Thành từng vì quá giận dữ mà ra tay đánh tôi, nhưng dù gì cũng là do tôi sai. Cho dù thế, sau đó ông ta cũng vội vàng xin lỗi tôi, ông ta nghĩ rằng đó là phong độ của một người đàn ông. Tuy ông ta biết tôi rất dung túng và nhường nhịn Chu Tiệp, nhưng vô duyên vô cớ tôi bị ăn một cái tát, đương nhiên ông ta phải đòi lại công bằng cho tôi rồi.

Cả người đu trên lưng ông ta, đá đấm vào người ông ta, la hét không cho ông ta đi. Ngay thời khắc Chu Dung Thành sắp kéo tôi ra khỏi cửa phòng, tôi vội hô lớn rằng tôi đau bụng!

Ông ta sửng sốt, quay đầu nhìn gương mặt đỏ bừng vì sốt ruột của tôi, hỏi: “Gì cơ?”

"Em đau bụng. Anh không nghe em, cố chấp muốn đánh sập chút xíu hảo cảm trong lòng Chu Tiệp mà em thật vất vả mới xây dựng được. Em sắp bị anh làm cho tức chết rồi. Em tức chết, đứa bé cũng không còn, một xác hai mạng."

Tay ông ta rời khỏi cánh cửa, nhìn bộ dạng khóc lóc ăn vạ om sòm của tôi thì bó tay, không biết phải làm gì. Cuối cùng, ông ta nhịn không được bật cười: “Sao tính em lại ương bướng thế chứ, anh chỉ sợ em bị bắt nạt thôi mà."

Tôi hôn một cái chóc lên vành tai của ông ta: “Em không muốn so đo với một đứa nhỏ, biết chưa? Ở trong lòng anh, chỉ chút xíu uất ức đó thôi mà em cũng không chịu nổi sao?"

Ông ta suy nghĩ một lát: “Em không phải thế à?"

Tôi giận dữ cắn một cái lên bả vai ông ta, ông ta bật cười ha ha ngay trên đỉnh đầu tôi, cái tay thì nâng mông tôi lên, thả tôi xuống giường, sau đó ông ta nằm xuống cùng tôi, cơ thể ông ta đè ở phía trên người tôi: “Hà Linh San, còn phải nhịn bao lâu nữa mới làm được đây."

Tôi vươn tay giơ ra bảy ngón, ánh sáng trong mắt ông ta trở nên ảm đạm: “Nếu nhẫn nhịn tới lúc đấy, có phải anh sẽ vinh quang hy sinh không?"

Tôi lập tức chặn miệng ông ta lại, một người cảnh sát kiêng kị nhất là từ đó, dù là nói đùa hay gì đi chăng nữa cũng không được, chỉ sợ một lời thành sấm. Dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, ngày ngày nhắc chuyện thăng quan phát tài thì được.

Vẻ mặt nghiêm túc của tôi dọa ông ta lập tức câm miệng, đôi môi nóng bỏng của ông ta khẽ liếm lòng bàn tay tôi: “Nghe nói qua kỳ an toàn là có thể rồi, tới lúc đó anh sẽ nhẹ nhàng một chút."

Tôi ôm cổ ông ta: “Đối diện với một người phụ nữ bụng bự mà anh cũng có hứng sao?"

Ông ta nói: “Chỉ cần là em, bụng có bự gấp đôi cũng được.”

Tôi nhếch môi định cười, ông ta đã hung hăng lấp miệng tôi lại. Trong khoang miệng của ông ta nồng nặc mùi thuốc lá hòa với hương vị của sữa, tất cả hệt như một cơn lốc xoáy cuồn cuộn xông vào họng tôi. Cuối cùng tôi bị nụ hôn sâu của ông ta làm cho đến độ ngay cả tiếng nức nở cũng không thốt ra được.

Vì chưa kịp chuẩn bị nên hô hấp của tôi không được ổn định. Ngay tại thời điểm tôi sắp hít thở không thông, ông ta buông tôi ra, liếm môi nuốt vào hai “sợi chỉ bạc” trên môi tôi, có vẻ như chưa thỏa mãn, ông ta nói: “Anh quên đánh răng rồi."

Tôi vươn người cắn một miếng lên mặt ông ta, sau đó ra sức lau miệng mình. Chóp mũi ông ta dán lên trán tôi, miệng bật cười ha ha.

"Anh cảm thấy vẫn chưa hôn em đủ." Ông ta ngừng lại một chút: “Cũng chưa làm em đủ."

Cơ thể mềm mại ấm áp của tôi uốn éo dưới thân ông ta. Chu Dung Thành ra sức nhào nặn hai cục bánh bao trước ngực tôi. Tôi có cảm giác mình đã đầy đặn hơn trước nhiều, một bàn tay của ông ta đã không thể thuận lợi bao trọn lấy nó như hồi trước khi mang thai nữa.

Bàn tay của Chu Dung Thành rất lớn, mấy loại xinh xắn dễ thương mà vừa lòng bàn tay ông ta hiếm khi tồn tại, hệt như cây đậu tương dưới chân Ngũ Chỉ Sơn vậy. Có đôi khi, tôi còn ngạc nhiên tự hỏi, Chu Dung Thành có yêu cầu cao với cơ thể phụ nữ như vậy, rốt cuộc đã làm với Thẩm Quỳnh Tư thế nào.

Bộ dạng bà ta đoan trang thanh tú, vóc dáng cũng không thuộc diện nóng bỏng, chứ đừng nói tới đẹp. Xét trong những người phụ nữ bình thường thì bà ta khá bắt mắt, nhưng giữa những người trẻ tuổi thì nổi bật tí nào.

Chu Dung Thành nhận ra tôi không chú tâm, đầu ngón tay ông ta dùng sức cấu mạnh lên mông tôi, khiến tôi rên rỉ thành tiếng, cánh tay đang ôm cổ ông ta cũng siết chặt hơn.

Có lẽ Chu Dung Thành đã đói đến sốt ruột, ông ta điên cuồng hôn lên môi tôi, sau đó từ môi chuyển xuống ngực, rồi chôn đầu vào rãnh ngực sâu hoắm vồn vã mút liếm. Răng nanh sắc nhọn của ông ta cắn lấy phần đỉnh khiến tôi đau đến tối tăm mặt mũi. Theo bản năng, tôi né tránh hàm răng đó, nhưng kế tiếp, ông ta lại ngậm lấy chúng, đầu lưỡi nóng bỏng tựa như một viên thuốc kích thích khiến tôi mất đi lý trí giữa những cơn tê dại.

Không biết ông ta đã hôn hít ngực và rốn tôi bao lâu, sau đó ông ta quay lại với đôi môi đang khẽ mở của tôi, há miệng nuốt lấy lưỡi tôi. Từ khi làm chuyện đó với Chu Dung Thành, tôi mới nhận ra những người đàn ông trước kia tự cho là kinh nghiệm đầy mình kém cỏi cỡ nào. Một là thời gian, hai là kỹ xảo, luôn luôn có thứ khiến tôi không hài lòng. Cũng chỉ có người đẳng cấp như Kiều Dĩ Thương mới đủ trình đối đầu với Chu Dung Thành.

Kinh nghiệm “trên giường” sâu không lường được của ông ta, cùng với những động tác mạnh mẽ có lực quả thật có khả năng khiến phụ nữ phát điên.

Tại giây phút này tôi bỗng hối hận tại sao mình lại đang mang thai, không thể hưởng thụ đỉnh cao ân ái mà ông ta mang lại. Chu Dung Thành khiêu khích dục vọng của tôi ra, cơ thể tôi lúc này như đang có hàng vạn con kiến bu nhau cắn xé da thịt, xương cốt và mạch máu. Chu Dung Thành cũng không khá hơn tôi là bao, mỗi một mét vuông da trên người ông ta đều đã đỏ hết cả lên, còn ông ta thì nằm cạnh tôi thở hổn hển.

"Hà Linh San."

Tôi khàn khàn đáp lại, ông ta lại không nói lời nào, thân thể thì căng như dây đàn.

Khóe mắt tôi nhìn thấy ông ta đang vươn tay cởi quần lót, giải thoát cho thằng nhóc đang ủ sức chuẩn bị phát động. Thằng nhóc đó khổng lồ đến kinh người, tôi nghiêng người về phía ông ta, đầu lưỡi đặt lên yết hầu ông ta, ra sức mút một cái, tạo thành dấu son nhàn nhạt màu hồng.

"Cục trưởng Chu có ý gì thế."

Đôi mắt đỏ như máu của ông ta nhìn chằm chằm vào đôi môi có thể khiến ông ta vui sướng. Trên mặt tôi hiện lên nụ cười quyến rũ, ngón tay trượt dọc theo cơ thể rắn chắc của ông ta, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy nó, ông ta khẽ rên lên một tiếng đau đớn trầm thấp, cơ ngực bỗng run rẩy, gợn lên tia sóng lăn tăn.

Tôi lấy chân kẹp nó, nhẹ nhàng cà cà, cảm giác nó lại bành trướng lần nữa. Tiếp đó tôi lật người, xoay lưng lại với ông ta, ngáp một cái rõ to: “Con gái của anh mệt rồi, để em nghỉ sớm chút đi."

Chu Dung Thành nằm phía sau tôi im lặng vài giây, sau đó ông ta ôm sát lấy tôi, mặt chôn vào tóc tôi, bật cười một tràng dài: “Sao càng ngày càng xấu tính thế, có phải cảm thấy anh không dạy bảo được em nữa hay không?"

Cánh tay rắn chắc của ông ta siết chặt lấy eo tôi: “Tha cho em lần này, đợi em sinh đứa bé ra rồi xem anh hàng phục em thế nào."

Hai ngày sau tôi và Chu Tiệp sống chung khá hòa thuận. Cậu ấy sẽ gắp đồ ăn cho tôi, nhưng mà không cho tôi nắm tay dẫn cậu ấy băng qua đường, không cho tôi giúp cậu ấy tắm, mỗi lần gọi điện thoại cho Thẩm Quỳnh Tư sẽ thì thầm với bà ta rằng cậu ấy rất ghét tôi, cậu ấy nhớ bà ta.

Thế nhưng tôi đã thấy đủ tồi, khiến một đứa nhỏ đã nhớ được mọi chuyện và phân biệt được đâu là đúng đâu là sai đón nhận một người mẹ kế trong một khoảng thời gian ngắn là chuyện rất khó khăn. Đây đã là bước tiến lớn rồi.

Sáng sớm thứ hai, tôi và Chu Dung Thành cùng nhau đưa Chu Tiệp quay về trường. Lúc rời khỏi trường ông ta nói muốn dẫn tôi đến một nói, tôi hỏi ông ta đi đâu mà phải gấp gáp như vậy, ông ta chỉ nói đến đó thì biết.

Ngày đó, tôi danh chính ngôn thuận trở thành bà Chu, cũng trở thành một trong những người phụ nữ cao quý nhất cái thành phố này.

Từ nay về sau, tôi có thể đường đường chính chính nắm lấy tay ông ta, chiếm lấy mọi thứ của ông ta, thậm chí tôi còn tưởng đây là một giấc mơ, một giấc mơ có mở đầu bi thảm và dơ dáy nhưng cái kết lại cực kỳ tốt đẹp.

Tôi nghe người đàn ông này nói lời yêu thương thâm tình vào những ngày tháng ba, ôm lấy tôi dưới chiếc ô vào những ngày tháng sáu. Tất cả sự dịu dàng, che chở có thể cho tôi ông ta đều cho hết. Ở cái tuổi bốn mươi này, ông ta theo tôi nháo loạn, làm khùng làm điên. Có lẽ trên đời này có rất nhiều người hơn ông ta, nhưng họ sẽ không thuộc về tôi, ngoại trừ một mình Chu Dung Thành.

Tôi cầm tờ giấy đăng ký kết hôn nhìn hồi lâu, càng xem càng thấy hạnh phúc. Tôi chỉ vào khuôn mặt đầu ý cười của ông ta, đẩy ông ta ngã lên giường: “Cục trưởng Chu, anh cười lên có nếp nhăn rồi."

Ông ta liếc tôi: “Bà Chu hối hận ư?"

Tôi đáp rằng có một chút. Nhưng gạo đã nấu thành cơm, tôi cũng không thể đổi ý.

Hai cánh tay ông tay gối ra sau đầu: “May mắn anh nhìn xa trông rộng, sớm dụ bà Chu vào thành bắt lấy. Bằng không chờ thêm mấy ngày nữa, khó mà nói trước liệu cửa thành có bị phá mở không nữa."

Tôi nằm trên cơ thể ấm áp của ông ta cười ra thành tiếng. Ông ta thấy tôi cười rất vui thì không nhịn được cười theo. Giờ phút này, trong mắt tôi ông ta vô cùng chân thật, nếp nhăn đuôi mắt càng thêm khắc sâu. Tuy rằng ông ta rất anh tuấn, nếp nhăn cũng không thể hủy đi khí thế của ông ta, nhưng tôi biết ông ta đã không còn trẻ nữa. Cuộc đời của ông ta đã qua quá nửa rồi, số ngày ông ta có thể bên tôi sẽ ngày càng ít dần. Sẽ có một ngày, ông ta sẽ nhận lấy tuổi già, sẽ không thể bế tôi lên như thời trẻ nữa.
Cổ họng tôi có chút chua chua, ngực cũng vô cùng khó chịu. Tôi áp áp sát mặt mình vào trong ngực ông ta: “Dung Thanh, em thích nếp nhăn của anh, càng nhiều em càng thích. Chờ khi anh bảy tám chục tuổi, em sẽ không làm gì nữa, mỗi ngày ngồi trong lòng anh, may quần áo cho anh, đếm nếp nhăn trên mặt anh, đếm vết đồi mồi trên da anh, đếm tóc bạc trên đầu anh, còn có đếm xem anh còn bao nhiêu cái răng."

Ông ta nghe tôi tưởng tượng ra bộ dạng già nua của ông ta, trên mặt thoáng hiện nụ cười: “Không ngán sao."

Tôi lắc đầu nói: “Không ngán, anh già rồi, nhưng em còn trẻ. Anh ngồi xe lăn, em đẩy anh đi ngắm hoàng hôn. Đây là viễn cảnh đẹp nhất mà em tưởng tượng ra.”