Sắc Đẹp Chết Người

Chương 30



Hai mươi mốt ngày đã qua: Tôi nhìn rangoài cửa sổ căn nhà tuyệt đẹp thời Victoria của Roberta, quan sát Wyatt đứng trước cổng hoa, trong khu vườn hoa tuyệt diệu của bà. “Anh ấy nênngồi yên,” tôi lo lắng thốt lên. “Anh ấy đã đứng quá lâu rồi.”

“Ở đây,” có tiếng Mẹ, Mẹ kéo tôi quay lại và đưa đôi hoa taicho tôi. “Đeo cái này vào.”

Tôi xoay người về phía cửa khi tôi đeo đôi hoa tai và gài lại.“Anh ấy nhìn nhợt nhạt.”

“Anh ấy sẽ lấy chị.” Siana lầm bầm. “Anh ấy nhợt nhạt là đúng rồi.”

Robeta và Jenni đều phá lên cười. Tôiđưa mắt nhìn Siana phẫn nộ còn nó thì phá lên cười còn to hơn. Batuần trước, tất cả những gì tôi nghe được là những câu đùa cợt vềchuyện tôi đá vào kẻ mà đã ngã xuống, và rằng tôi đã khát máu đến thếnào, toàn những chuyện đại loại thế. Thậm chí Wyatt còn tham giavào, anh nói anh trong cuộc đời mình chưa bao giờ cảm thấy an toànhơn trong sự canh gác của tôi dành cho anh. Bốkể tôi nghe với vẻ nghiêmtrang rõ rành rành là NFL đã nghe danh tiếng về tài năng của tôi và gọiđến muốn được biết liệu tôi có chơi ở vị trí tiền vệ hay không. Chỉcó mẹ là không hề trêu chọc gì, nhưng tôi nghĩ rằng có thể là vì mẹ hẳnsẽ tung chân lên với bất cứ kẻ nào bắn vào Bố và bà hoàn toàn hiểuđược điều đó.

Wyatt trải qua ba ngày trong bệnh viện.Tôi cho là họ nên phải giữ anh ấy ở đó lâu hơn nữa, nhưng các công tybảo hiểm đã đưa ra thời hạn nhập viện của bệnh nhận, và vào cuối ngàythứ ba thì anh về nhà. Bác sĩ phẫu thuật người đã phẫu thuật cho anh nói với tôi rằng Wyatt đang bình phục nhanh hơn bất cứ bệnh nhân nào, nhưng bạn biết đấy. khi một người có một cái lỗ khoan ở ngay trên ngựcthì bạn sẽ mong anh ta nằm viện, xem nào, ít nhất là phải 4 ngày cơ. Bangày thật quá lố lăng. Ba ngày gần như là vô đạo đức.

Khi tôi đưa anh về nhà, anh đã khôngdi chuyển lung tung như trước, giống như tự mình bốc hơi vậy. Anh phảiluyện những bài tập thở, hít vào và thở ra với một ống thông đolượngkhông khí trong phổi. Anh đau nhiều, và tôi biết vì anh thậm chícòn không tranh luận về việc dùng thuốc giảm đau.

Một tuần sau khi bị bắn, anh bắt đầukhông uống thuốc giảm đau chỉ trừ khi đêm xuống, vì như thế anh mớingủ được. Sau mười ngày, anh bỏ hết. Đến ngày thứ mười bốn, thì anhbắtđầu tập những bài thể dục. Chính xác sau ba tuần kể từ khi bịbắn,chúng tôi kết hôn.

Chúng tôi không tạo ra thời hạn cưới. Chúng tôi đã lỡ mất hai ngày, nhưng đó là do lỗi của anh vì thế anh đáng phải bị phạt.

Magan đã phải nằm trong bệnh viện lâuhơn Wyatt. Ai them quan tâm? Cô ta không được bảo lãnh, thế nên sẽchuyển từbệnh viên đến nhà tù và sẽ phải ở đó. Cô ta mục rữa ở chỗ đócũng được thôi. Tôi cóc quan tâm đến nỗi bất hạnh hay cuộcđời bị hủyhoại hay bệnh rối loạn nhân cách của cô ta, hay bấtkỳ cái gì mà luật sưbào chữa cho cô ta nêu ra khi phiên tòa bắt đầu. Cô ta đã bắn Wyatt, còn tôi vẫn có những giấc mơđầy thỏa mãn về chuyện xé tan nát chân tay củacô ta từ đầuđến chân và ném chúng cho linh cẩu ăn.

Nhưng hôm nay, không điều gì đáng phảibận lòng. Một ngày tháng Mười lộng lẫy, nhiệt độ tuyệt vời, lơ lửng ởtầm khoảng70 độ F, và chúng tôi sẽ kết hôn. Chiếc bánh cưới đang đợichúng tôi ở phòng khách của Roberta là cả một công trình nghệ thuật. Đồăn thì… well, đồ ăn thức uống không phải là thứ mà chúng tôi đãtính đến, vì người nhân viên cung cấp thực phẩm đã hoàn toàn cao chạyxa bay, nhưng tất cả mọingười đều thông cảm. Rõ ràng là

Còn chiếc váy cưới của tôi, à, cái váy.Nó chỉ là thứ mà tôi đã hình dung. Chất lụa dày suôn mềm mại quanh người tôi như nước, nhưng không hề dính. Màu trắng kem ngả sang màu lóng lánh của rượu sâm panh, thế nên bạn không thể quyết được đó là màu trắng pha sắc vàng hay là màu vàng lạt. Nóikhông ngoa, tôi nghĩ hẳn đó gần như là chiếc váy cưới gợi cảm nhất mà tôi từng thấy. Tôi chỉ không biết làliệu Wyatt có thưởng thức hết vẻ đẹp của nó hay không. Chúng tôi đãkhông gần gũi nhau kể từ khi anh bị bắn, quả là nỗi phiền mức to lớn đối với anh, vì tôi không muốn cơ thể đang thương tích của anh chịu quánhiều căng thẳng và có khi sẽ gây ảnh hưởng. Anh còn hơn cả khó chịu.Anh hoàn trút giận vào việc đó.

Tôi mong anh ngạc nhiên và thích thú khi nhìn chiếc áo cưới vì sự gợi cảm của nó. Đồng thời tôi cũng hy vọng anh đừng quá căng thẳng.

Đôi giầy làm tôi đau một tí. Tuy nhiênnếu tôi tráh để ngón chân bịgảy của mình không nhúch nhích thì khi đilại sẽ không thấy đau gì cả. Tôi thật sự không muốn mình đi cànhắc. Băng keo cá nhân trong suốt, và nhờ dây giầy đã che phủ nó,nếumuốn nhìn thấy mảnh băng keo đó, bạn phải khom mình nhìn kỹ thìmới thấy được.

Danh sách khách mời dài hơn dự định củatôi. Hầu như tất cà những viên cảnh sát đang nghĩ – và người phốingẫu của họ hay những người quan trọng với họ - tất cả đang ở trong khuvườn bên dưới. Kể cà Sally and Jazz, tay trong tay, và bọn trẻcùng vợchồng của chúng, ngoại trừ Luke là không mang theo người bạn gái nào cảnhư từ trước đến giờ. Great Bods đãđóng cửa một ngày vì tất cả nhân viên của tôi đã ở đó. Sianavà Jenni đều quyết định là không đem theongười bạn trai của mình vì cả hai cho rang họ không có thời gian cho bọn con trai đó. Không có nhà gái hay nhà trai, tất cả mọi người đều chungvui với nhau và ngồi bất cứ nơi nào họ cảm thấy thích.

-Nhạc bắt đầu trổi lên. - Mẹ tôi nói.Bà cùng nhìn xuống khung cửa sổ bên dưới – và Wyatt vừa kiểm tra đồng hồ mình thêm một lần nữa đấy.

Trước khi anh ấy bùng nổ vì sự thiếukiên nhẫn, chúng tôi đã tề tựu đống đủ ở căn phòng rộng trước nhà,với Siana và Jenni phía sau nâng cao đuôi áo cưới để tiô khỏi phảivấp ngã xuống lầu. Những vết bầm và thẹo đã lành, tôi thật không muốncó thêm nữa.

Mọi người hôn tôi, cả bốn ngưòi - mẹtôi, người mẹ chồng “hụt” của tôi và hai người chị của mình - tất cả đều đi ra khu vườn và ngồi xuống. Không ai dìu tôi đi giữa những hàng ghế.Không ai trao tôi như thông lệ. Bố tôi đã làm một lần và nhưng ưvậy cũng đã đủ cho bất kỳ người đàn ông nào. Tôi đi đến với Wyatt trong sự mơmàng, một mình. Và anh ấy cũng đang chờtôi, vẫn một mình!

Nhạc trổi lên, từ từ vui thêm và tôibước ra. Chiếc áo cưới ômchoàng lấy tôi, nẩ hiện khi khoe đôi chânmình chổ này, bộ mông đầy đặn chổ nọ, dù trông tích tắt trước khikhuất đi. Cái áo che thân trên khít khao vào vòng ngực tôi như sô cô labao bọc kẹo M&M. Không, tôi không đi cà nhắc! Nhất định khôngphải! Sự thật là, tôi hoàn toàn quên mất ngón chân đau của mình khiWyatt quay lại nhìn tôi đi đến và trong đôi mắt xanh đầy say đắm và đammê.

Sau khi hành lễ, lúc chúng tôi đang đứng tay trong tay. Mẹ tôi đến ôm chúng tôi và hôn cả hai.

Wyatt bắt lấy bàn tay phải của mẹ và hôn lên đó.

-Nếu là sự thật thì sau ba mươi năm, cô dâu sẽ nhình như mẹcủa mình thì … tôi không thể chờ được.

Anh ấy là một người khôn ngoan, chồng tôi, có thể là quá khôn ngoan.

Chỉ với một câu nói, anh ấy đã thu phục được mẹ.

****

Ba mươi bốn ngày còn lại.

-Anh không thể nào mà tin nổi là em đã làm chuyện đó.” Wyatt hét vào tai tôi.

-Không tin em làm cái gì? - Tôi ngâythơ hỏi. Anh đang ở chỗlàm việc và tôi cũng vậy. Cuộc sống vợ chồng trôi qua cũng tốt thôi, cám ơn, ngoại trừ vài sự kiện nho nhỏ.

-Nó đã được chứng thực!

Tôi chờ, nhưng chẳng thấy nói gì thêm. “Và?” - Cuối cùng tôi đành phải gợi ý.

-Và chỉ các văn bản pháp luật mới có nghĩa vụ phải chứng thực! Cái này là một danh sách mà!

-Nhưng anh có quan tâm đến nó đâu! -Lúc bản danh sách các vi phạm của anh nằm thờ ơ trên bàn cả hơn mộttuần, thì tôi phải làm gì đây?

Nó đã được chứng thực và gửi qua cho anh theo đường chuyển phát bảo đảm, thế là xong.

The end