Sắc Đẹp Chết Người

Chương 10



Wyatt nhìn tôi với cái nhìn ngạc nhiên rồi lăn ra cười, hai taychống nạnh như thể cái ý tưởng về sex theo kiểu thiền là một cái gìđóhài hước nhất mà anh từng nghe trong đời. Anh cười rốnglên. Nước mắt chảy ràn rụa xuống má. Anh ngừng lại trong vài giây, rồinhìn vào cái bản mặt tôi và lại ngã người xuống ghế sofa, miệng vẫn cứcười ha hả.

Tôi đứng gõ gõ chân xuống sàn – cựckỳ nhẹ nhàng – trong một lúc, hai tay bắt chéo lại. Có cái quỷ gì màđáng cười thế nhỉ? Tôi bắt đầu thấy bực mình rồi đấy. Tôi thích đùa cợtgiống như bất kỳ ai khác, nhưng đầu tiên tôi phải biết đó là cái gì cơ.Rồi tôi bắt đầu thấy phiền, vì tôi cảm tưởng là anh đang cười vàomũi tôi. Tôi nảy ra ý nghĩ đó vì anh trỏ tay vào tôi, rồi đến cười toáng lên. Cuối cùng thì tôi nổi giận.

Trước hết, để tôi nói bạn nghe rằngnếu tôi khoa chân múa tay tôi sẽ đau khắp người, thì chuyện giận dỗi dậm chân vòng quanh cũng không thể bàn tới. Tôi cố đi lại từ từ, nhưng mà với cái thái độ này của anh thì tôi buộc phải chiếuánh mắt chết người vào anh. “Anh thôi đi được không?” tôi hét lên,nghĩ nghiêm túc đến việc cào cho anh trầy xước be bét. “Có gì vui đếnthế hử?” Mọi việc đang không theo ý tôi, và điều này hẳn không cóchỗ trong danh sách những việc yêu thích của tôi. Rõ ràng là tôi đãbỏ qua cái gì đó, Wyatt là một chuyên gia trong việc tìm ra các lỗ hổng – hoặc hoàn toàn lờ tịt đi những gì tôi nói với anh. Nhìn lại thì việcbuộc anh phải lo lắng đến vụ hoa đám cưới thì có vẻ chả có tác dụng gì hết.

“Em,” anh thở khò khè, đưa tay lên launước mắt. Anh ngồi thẳng lên và túm lấy tôi, nhưng tôi vội vàng lùilại một bước khỏi tầm với. Tôi không thể chống lại nếu như anh chạmvào tôi, vì tôi sẽ bị đánh lạc hướng. Anh chơi bẩn, sử dụng điểm yếu của tôi chống lại tôi bằng cách tấn công vào cổ, giống như Draculatập trung vào một tĩnh mạch hở vậy. Quên ngực của tôi đi, việc chạmvào nó chẳng là gì đối với tôi cả. Nhưng trời ạ, cổ tôi là khu vực nhạycảm và kích thích tôi nhất, và Wyatt biết thừa điều đó.

“Em vui lòng vì anh thấy em buồncười,.” tôi muốn bĩu môi, và tôi cũng muốn đá cho anh một cái. Bạn sẽnhận thấy tôi luôn có những suy nghĩ bạo lực kiểu như thế này, nhưngtôi chẵng bao giờ thực hiện được cả. Tôi không phải là người hung bạo.Khôngkhoan dung thì có, nhưng hung bạo thì không. Tôi cũng không ngungốc. Nếu như trừ trước tới nay tôi có hung bạo với ai đó, thì cũngsẽ không phải với một kẻ cơ bắp, lực lưỡng cao hơn tôi đến tận 10 inchvà nặng hơn đến cả 90 pound thế này. Đó là nếu mà tôi có sự lựa chọn cơ.

Hai vai của anh bắt đầu lại rung lên. “Chỉ là một ý tưởng rất….”

“Một số đàn ông tin rằng niềm vui của người yêu quan trọng hơn chính bản thân họ hả?” tôi cảm thấy hết sứcbất bình khi anh đang cười ha hả vào điều này. Tôi cho đó làquan niệm cực kỳ nghiêm túc.

Anh lắc đầu. “Không, không phải.” Hítmột hơi thở sâu, đôi mắt xanh của anh lấp lánh vì nước mắt và sựvui vẻ. “Chỉ là… Em nghĩ ra cái ý này như một cách trả đũa anh vì emnghĩ anh sẽ thành thằng ngốc vì thất vọng.”

“Hử? Nghĩa là anh chả thèm bận tâm chútnào?” Tôi không thể tin được anh. Tôi hiểu Wyatt, và từ “hứng tình” làtên đệm của anh đấy. Tất nhiên là Không phải theo nghĩa đen, mặc dùcái tên dó chả hay ho gì trong giấy khai sinh nhỉ?

Anh uể oải đứng lên, móc một cánh tayvòng qua eo tôi trước khi tôi có thể nhảy tránh xa thêm nữa. Tôi đã chậm chạp hơn bình thường, vì tôi phải cẩn thận, còn anh thì di chuyển nhanh như chớp của một vận động viên đích thực. Anh kéo tôi lại sát bên, cánh tay còn lại vòng chặt lấy tôi, và nhấc tôi lên để hông tôi vừa khít với anh. Anh đang nổi hứng, dĩ nhiên rồi – một bất ngờ lớn đây. Khôngnghi ngờ gì nữa, cảm giác ngứa ra đầy kích động cũng bắtđầu chạy xuyên qua khắp người tôi.

“Anh sẽ không phiền đâu,” anh gầm gừ,“nếu chuyện đó xảy ra. Hình dung nhé: anh ở phía trên em. Chúng mìnhtrần truồng.Chân em quấn quanh hông anh. Anh đang hôn cổ em. Anh tiếnvào em, nói xem nào, hai mươi phút hay hơn.”

Hai mươi phút? Ôi trời, tôi cần bật điều hòa lên mất thôi, vì nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng vọt. Núm vúcủa tôi đang ngứa ran, vì ngay cả khi tôi không thích chúng được chạmvào thì chúng cũng vẫn còn hoạt động. Mọi phần thân thể của tôi cũngđangrâm ran. Có nghĩa là tôi đang gặp rắc rối to.

Anh cúi đầu xuống để hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ tôi khi anh hôn vào cái lõm phía dưới tai tôi.

Bằng cách nào đó tôi mất cả thăngbằng, do đó tôi phải bám chặt vào vai anh để đứng thẳng lên – ngoạitrừ việc này không thực sự có hiệu quả, vì tôi chính xác là đangkhông đứng thẳng, nhưng tôi vẫn bám chặt lấy. “Em sẽ không thể ngăn anhtiến tới được.”, anh thì thầm, tiếp tục hôn xuống phía dưới cổ tôi. “Emthậm chí còn không nghĩ được nữa.”

“Nghĩ được cái gì cơ? Tôi lờ mờ tựhỏi, rồi tâm trí đang lang thang của tôi thình lình quay trở lại vấnđề. Xem nào, đó là việc anh làm mỗi khi chúng tôi tranh luận, anhkhiến tôi sao lãng bằng sex. Tôi thừa nhận là thỉnh thoảng mình có cốý bắt đầu một cuộc tranh luận vì tôi thích cách anh chống cự lại;tôi không ngu ngốc. Vấn đề là anh đã sữ dụng những chiến thuật tươngtự lúc tôi nghiêm túc. Anh thích rằng tôi phải khó khăn chống cự lạianh, vì anh cũng không ngốc nghếch. Sau khi chúng tôi cặp đôi gần hainăm tôi đoán là cường độ sẽ giảm dần và chúng tôi sẽ phải tìm cách khácđể giải quyết các cuộc tranh luận của chúng tôi, nhưng cho đến sau đóthì cách tốt nhất để chặn một đám cháy là thổi bùng lên một đámcháy khác.

“Lạy chúa quyền năng,” anh nói với chấtgiọng căng thẳng, ngừng tấn công cổ tôi khi anh tập trung vào cuộc tấncông của tôi vào anh. Anh không có sự giải thoát nào trong vài ngày vừa rồi, và tôi đoán là anh còn khao khát hơn cả tôi, nhất là xem xét vềviệc anh đã rộng lượng đến thế nào với tôi ngày trước đó.

Đúng vậy, nếu mà tôi công bằng ra thì tôi sẽ giúp anh giải thoát hoặc là ngừng trêu chọc anh, Thực tế đi nào.

Có thể trò đùa bỡn của chúng tôi sẽkhông còn là trò đùa nữa và chúng tôi sẽ kết thúc ở trên giường – hayngay trên đi văng – với một kiểu sex cẩn trọng và nhẹ nhàng nhất mà chúng tôi có thể kiềm chế được, nếu như điện thoại di động của anhkhông réo lên. Anh cài chế độ nhạc chuông lỗi thời, thực dụng, chỉ làtiếng chuông thông thường, và ở trong trạng thái mê mụ của tôi thì tôinghĩ là tiếng điện thoại nhà mình đang reo. Tôi hoàn toàn có ý định lờtịt nó đi, nhưng thay vì tiếp tục việc mà anh đang làm thì anh ngaylập tức rời khỏi tôi và lôi điện thoại từ thắt lưng ra.

Thứ tồi tệ nhất trong quan hệ với mộtcảnh sát chính là chuyện giờ giấc. À không, điều tệ nhất phải là việc anh ta đang ở trên đường phố và lâm vào một tình huống nguy hiểm cận kề cơ, nhưng Wyatt lại là một trung úy cảnh sát, điều đó có nghĩa là anhkhông dính dáng gì tới mấy cái chuyện nguy hiểm nào như thế nữa – cám ơn Chúa – nhưng cũng có nghĩa là anh luôn phải trựcsẵn sàng vào mọilúc. Thành phố của chúng tôi không hẳn là một lò tội phạm, nhưng anhvẫn bị gọi đi trung bình khoảng ba hoặc 4 đêm trong một tuần. Chảtuần nào là ngoại lệ.

“Bloodsworth,” anh nói với âm điệu nhanh gọn và nhỏ, kết quả của những năm còn chơi bóng ở miền Bắc, sự chú ýcủa anh hoàn toàn tập trung vào tình huống ngay trước mắt mình. Tôibắt đầu dịch ra khỏi anh và anh tóm lấy cổ tay tôi, giữ tôi ởnguyên.Thôi được, có thể anh không hoàn toàn tập trung.

“ Tôi sẽ tới đó trong 10 phút nữa”, cuối cùng anh lên tiếng, rồi gập màn hình điện thoại vào.

“Giữ chỗ cho anh nhé,” anh nói với tôi,cúi đầu xuống hôn tôi một cách mạnh mẽ và nồng ấm. “Khi nào anhvề, anh muốn bắt đầu lại điều mà chúng ta còn đang dở.” Rồi anh rời nhà, đóng sầm cánh cửa phía sau anh. Vài giây sau tôi nghe thấy tiếng gầmcủa chiếc Avanlanche và tiếng bánh xe kêu lạo xạo khi anh lái xe đi.

Thở dài, tôi bước ra khóa cửa lại. Không có anh ở đây khiến tôi lãng trí thì chắc tôi sẽ nghĩ được cách nào đó để đơn giản hóatương lai ngay trước mắt của mình. Việc gãy chân có khi có hiệu quả đấy, bởi vì sau đó đám cưới sẽ phải hoãn lại chođến khi nhân vật chính đi lại được. Chuyện cái chân của anh gãy nghe cóvẻ tốt hơn đấy nhỉ. Chỉ là tôi đã chịu đựng đủ các nỗi đau đớn rồi; tôimuốn tập trung vào những thứ tốt đẹp khác, vào đám cưới này,sắp xếp các công việc hàng ngày cùng nhau này, hay một giađình này.

Thế mà giờ tôi lại phải tập trungvào việc đóng vai trò làm một cố vấn hôn nhân, một công việc mà tôithật sự chẳng có trình độchút nào.

Thuyết phục bằng lời nói, ờ… một chút hăm dọa nhẹ nhàng ở đây, một chút sai quấy ở kia, chắc là tôi làm được.

Tôi gọi cho Mẹ. “Giờ dượng Jazz đang ởđâu hả mẹ?” tôi hỏi. Tôi không giải thích cho mẹ nghe, xét cho cùng,dì Sally là ngừơi bạn thân nhất của mẹ. Đây là cuộc tranh luận riêngtư cần phải giải quyết chỉ giữa Wyatt và tôi.

“Với Luke,” Mẹ trả lời. Luke là con trai thứ ba của nhà Arledge. Đám trẻ đang từ chối chia phe phái, điều nàygây phiền hà cho dì Sally và dượng Jazz, cả hai người đều lầm lẫnvà cho là hoàn toàn có lý do chính đáng trong những hành động củahọ. “Mẹ đoán là dượng Jazz đang can thiệp vào cách sống của Luke.”

Luke cũng là kẻ hoang dã nhất trong đámnhà Arledge. Tôi không có ý là đâm đầu vào ma túy và gây rắc rối đâu,mà là tính cáchhoàn toàn không thuần hóa, không quan tâm đến việc ổnđịnh cuộc sống, với một đời sống xã hội đã gây thiệt hại lâu dài đối với anh ta. Anh ta hẳn sẽ chẳng vui vẻ gì với một ông bố sống chung.

Chả hiểu tại sao dượng Jazz lại chọnLuke để sống chung kia chứ? Bất kỳ đứa con nào của dượng cũng sẽ rộngcửa đón chào dượng vào nhà. Mathew và Mark đều đã kết hôn và cógia đình, nhưng họ cũng đều có phòng riêng dành cho khách, vì thế chẳngkhó nhọc gì trong chuyện sắp xếp chỗ ở cả. John, người con trẻ nhấttrong đám, thì đang chụẩn bị lấy bằng thạc sĩ vàsống trong một cănhộ cho thuê với hai sinh viên đã tốt nghiệp khác, do đó sống cungvới anh ta có vẻ không hợp lý cho lắm. Tammy thì đã kết hôn được một năm và hai vợ chồng có một ngôi nhà lớn trong thành phố, nhưng lại chưa cócon cái, thế nên ngôi nhà còn thừa rất nhiều phòng. Mặt khác nếu nhưdượng Jazz muốn làm cho dì Sally phiền muộn và cáu kỉnh về những việcdượng đang làm thì quả thật chọn sống chung với Luke là một cách làmcực kỳ hiệu quả.

Chính điều đó đã cho tôi hy vọng, vìnếu dượng Jazz đang cố làm cho dì Sally ghen, thì hẳn dượng sẽ khôngtừ bỏ cuộc hôn nhân này. Mặc dù là dượng điên rồ như quỷ ấy.

Luke còn hơn cả sẵn sàng giúp đỡ, tôinghĩ. Nếu như dượng Jazz đang can thiệp vào cách sống của Luke, thì hẳnanh ta sẽ muốn ông bố mình đi khỏi, còn cách nào tốt hơn giúp tôi hoànthành công việc của mình hơn cách này? Tôi đang làm một việc tốt, ai màkhông muốn giúp tôi cơ chứ?

Tôi tìm số của Luke trong sổ điện thoại, rồi suy nghĩ thấu đáo hơn về ý tưởng này và quay sang gọi choTammy. Màn hình hiển thị cuộc gọi đang ngày càng tinh vi hơn, mà tôithì không muốn dượng Jazz thấy được số điện thoại nhà tôi hiện lên trênmáy của Luke.

Vậy thì, tôi cần phải có số di động của Luke.

Khi Tammy nhấc máy tôi giải thích việcmình đang cố làm – và cô ấy cho đó là một ý tưởng tốt. “Có chúa mớibiết chúng tôi đãlàm tất cả mọi điều có thể.” Cô ấy nói một cách mệtmỏi, chán nản, chúng tôi ở đây có nghĩa là cô ấy cùng các anh trai.“Bố mẹ quá bướng bỉnh, cứ như thể tôi đụng đầu vào một bức tường đá vậy. Chúc may mắn.” Cô ấy đưa cho tôi số di động của Luke, chúng tôi tròchuyện với nhau một lúc lâu về những cuộc tranh luận khác nhau đã đượcđưa ra sử dụng với hai ông bố bà mẹ ngang như cua này, rồi mới cúp máy.

Khi Luke nghe điện thoại, tôi lại bắtđầu giải thích thêm một lần nữa. “Giữ máy nhé.” cậu ta nói, rồi tôilắng nghe một loạt các tiếng động kết thúc với tiếng đóng cửa. “Giờ tôiđang ở ngoài, chúng ta nói chuyện được rồi.”

“Dượng Jazz hả?” tôi hỏi, chỉ để chắc chắn. Tôi không muốn làm phức tạp thêm vấn đề.

“Ừ.” Giọng cậu ta đầy vẻ mệt mỏi.

“Dượng sẽ không nghi ngờ vì anh ra ngoài nói chuyện điện thoại chứ?”

“Không, gần đây tôi hay làm vậy rồi.”

“Dượng có gặp ai không? Có nói gì về chuyện nộp đơn xin ly hôn không?”

“Nada. Với thứ nhất, nếu như ông ấybuộc tội mẹ ông ấy không thể sống chung với tôi được. Thứ hailà mỗi lần ông bắt đầu nói chuyện về việc hai người sẽ không sống chung lần nữa ông lại lên cơn đau dạ dày. Chuyện này hoàn toàn…” Cậu tangừng lạitrước khi cơn tức giận bùng nổ.- chuyện này thật ngu ngốc. Họyêu nhau.

Chuyện chia cắt đang diễn ra này làm tôi không thể nào hiểu được.”

“Họ đang chứng tỏ với nhau là họ buồn khổ như thế nào.” Tôi giải thích. Tôi hiểu rõ việc này,

“Họ cũng đang chứng tỏ cho cả thế giớibiết cả hai người bọn họ đều là những kẻ ngốc nghếch.” Luke dứt khoátkhông cảm thấy vui vẻ chút nào.

Tôi bỏ qua lời bình luận, không muốn đisâu vào vấn đề đó nữa. Cá nhân tôi, thì tôi đứng về phía dìSally. Luke muốn bố mẹ cậuta giải quyết hết mọi tranh chấp, nhưng cậuta là đàn ông, có thể cậu ta nghĩ là mẹ mình đang quá nghiêmtrọng việc trang trí phòng ngủ. Tôi không chắc vì tôi có làđàn ông đâu mà biết.

“Dượng Jazz có nói bóng gió gì về chuyện dượng muốn chuyện này kết thúc không? Dượng muốn dì Sally xin lỗi haychỉ cần dì gọi điện và yêu cầu dượng quay về?

“Theo một cách nào đó, thì đó là tấtcả những gì ông ấy đề cập đến, nhưng ông ấy chả nói thêm điều gì khác, chị biết không?Ông ấy cứ nhắc đi nhắc lại mãi. Ông ấy đang cố làm vuilòng mẹ còn mẹ thì nổi nóng với ông, mẹ không thèm nghe giải thích,rồibà điên lên, rồi tiếp theo đó. Liệu có gì có ích không? “

Chỉ có mỗi dượng Jazz là vẫn không nhậnthức được rằng dì Sally đã phải mất bao công sức mới thu thập và lấy lại được đám đồ cổ của dì. “Chắc vậy,” tôi đáp. “Dù sao thì tôi cũng có ýnày. Mẹ anh thì sao? Dì ấy nói thế nào? Còn anh, là đàn ông, anhnghĩ gì về mọi chuyện?”

Cậu ta hơi do dự, và tôi biết cậuta đang đấu tranh để không nghiêng về phe nào cả. Luke là một anhchàng dễ chịu, mặc cho những tấm ga trải giường nồng nặc của cậu ta.Đối với tôi những cái ga trải giường của cậu ta cứ như là tàisản công cộng vậy, ý tôi là của toàn dân ấy. Khi nào mà cậu ta hoàntoàn ổn định cuộc sống, tôi nghĩ có thể tôi nên khuyên cậu ta lựa chọncách đốt hết những tấm ga ấy đi, vì thứ dơ dáy đó không thể nào tẩysạch được.

“Tôi đứng về cả hai phía,” cuối cùng cậu ta lên tiếng kéo suy nghĩ của tôi khỏi chuyện giặt giũ. “Ý tôi là,tôi biết mẹ đã thực sự vất vả mới thu thập được đám đồ cổ, và mẹ yêuchúng. Mặt khác, Bố đã cố làm mẹ vui lòng. Ông ấy biết ông ấy chả hiểugì về chuyện trang trí, vì thế ông ấy mới tìm đến chuyên gia và đã phảitrả cả một gia tài nho nhỏ để trang trí lại phòng ngủ của họ.”

Thôi được, điều này thú vị đây, cái ýtưởng mơ hồ của tôi đang trở lên rõ ràng hơn. Tôi cũng giữ một con áchchủ bài mà tôi có thể lôi ra nếu như cái ý tưởng này không hiệu quả.

Điện thoại của tôi kêu tít tít báo hiệu cho biết hiện đang có một cuộc gọi chờ. “Cám ơn vì đã giúp đỡ,” tôi nói.

“Không có gì. Hãy làm gì đó để ông ấy quay lại nhà.”

Chúng tôi chào tạm biệt và tôi bấm nút chuyển sang cuộc gọi chờ. “Xin chào.”

Tiếp theo tiếng lách cách là tiếng ngắtmáy, một khoảng thời gian im lặng, rồi cuối cùng là tiếng bấm số. Bốirối, tôi kiểm tra lại màn hình ID, nhưng từ lúc tôi nghe máy thì cuộcgọi này không đăng ký hiện thị số. Tôi nhún vai, nếu như ai đó muốn nóichuyện thì họ sẽ gọi lại.

Tôi dành phần còn lại của buổi chiều uểoải chả biết làm gì. Hôm nay là chủ nhật, vì thế tất nhiên chẳngcó chương trình ti vi nàohay, và tôi cũng không thích đọc sách. Tôichơi vài trò trên máy tính. Tôi ngắm nghía những đôi giày trên trang web Zappos, và mua một đôi boot màu xanh đang mốt. Nếu tôi có cơ hộinhảy cặp thì tôi sẽ diện chúng. Tôi tìm một vài chuyến đi chơibiển, phòng khi chúng tôi có cơ hội hưởng tuần trăng mật, vì cho tới tận năm nay điều này có vẻ như bất khả thi. Rồi tôi lại tìm hiểuthông tin về sinh đẻ, để xem xem mất bao nhiêu thời gian thì cơ thể tôi mới trở về trạng thái bình thường sau khi tôi ngừng uống thuốcngừa thai, vì nếu có thể tôi muốn chọn thời điểm có em bé vàonhững tháng đẹp. Bạn biết đấy, các bà mẹ đều phải suy nghĩ về nhữngđiều đại loại như thế.

Sự quan tâm tới các vấn đề trướcmắt đã cạn kiệt, tôi quay qua tìm chương trình tivi hay để xem. Thẳngthắn mà nói, tôi không phải kiểu quý bà nhàn rỗi. Tình trạng thiếu hoạtđộng kéo dài đang ăn mòn tôi, khiến tôi cảm giác như thể cơ bắp mìnhco rút và cứng quèo lại. Tôi thậm chí không thể tập yoga vì ngay lúc naỳ mà làm động tác kéo căng người hay cúi xuống thì thật không phải làviệc hay ho cho lắm, sức ép tăng sẽ khiến đầu tôi dộng lên bình bình.Thay vào đó tôi thực hiện vài động tác thư giãn và thả lỏng, để tinhthần ì trệ của tôi bớt đi phần nào.

Đến tận bữa tối Wyatt vẫn chưa về nhà,song tôi không trông chờ anh cho lắm. Tôi đã từng chứng kiến nhữngcuộc điều tra hiện trường tội phạm, ở đó không ai tỏ ra vội vã cả,tôi đoán việc ấy hẳn là hợp lý khi mà bạn đang phải tập hợpnhân chứng và lấy lời khai. Tôi hâm nóng lại bữa tối đông lạnh vàgọi cho Lynn trong khi tôi ăn để bảo đảm với cô ấy là tôi sẽ quay lạilàm việc vàongày mai. Lynn thở phào nhẹ nhõm, vì Chủ nhật và Thứ haithường là ngày nghỉ của cô âý. Sau khi đảm nhận công việc gấp đôi thaytôi cả ngày thứ Sáu và Thứ Bảy, Lynn cần phải nghỉ ngơi.

Các ngày thứ Hai luôn là những ngày dài đối với tôi – tôi vừa đóng vừa mở cửa Great Bods, nghĩa là tôi phải ởđó từ 6 giờ sáng cho tới tận 9 giờ tối- tôi cũng cần thời gian nghỉ ngơi cho riêng mình. Ngay cả khi tôi không hề làm gì ngoài việc nằm lỳcả ba ngày nay, thì tôi cũng cực kỳ mệt mỏi, hoặc có thể đó lý do làmtôi mệt mỏi là vì không làm gì ngoài việc ườn ra. Vào lúc 8 giờ, tôilên gác và tắm, rồi cẩn thận lau khô tóc.

Trong lúc Wyatt ra ngoài và tôi còn cóthể tập trung được, tôi lấy một tập giấy và ngồi xuống lập ra mộtbản danh sách các điều viphạm của anh. Tôi nghĩ về mọi chuyện anh đã làm để chọc tức tôi, nhưng cái gạch đầu dòng “Cười ngặt nghẽo vào ý tưởngvề sex theo kiểu thiền (tantric sex) của tôi” nghe có vẻ không đủ sứcthuyết phục cho lắm. Cả trang giấy hầu như vẫn còn trắng tinh. Trời ạ,tôi đang trở nên mềm yếu đi à? Hay tôi mất cảm giác rồi? Việc lập cácbản danh sách về những vi phạm của anh lúc nào cũng là một trongnhững công việc ưa thích nhất của tôi, giờ thì tôi còn không thểnghĩ ra bất cứ điều gì để viết. Tôi cảm thấy giống như cái cách mà DavyCrockett phải chịu đựng ở chiến trường Alamo khi mà anh ta chạy khỏi làn đạn – theo kiểu “Chết tiệt. Gì nữa đây?”

Thật ra cũng không hẳn là như vậy, vìDavy Crockett đã chết, song bạn hiểu ý của tôi là gì rồi đấy. Chínhxác là bạn còn mong chờ điều gì nữa khi mà bạn quyết định tử chiến?

Bạn hy sinh. Đó là phần cuối trong nghĩa của cụm từ “tử chiến” đấy.

Tôi nhìn xuống tờ giấy rồi thở dài. Rốtcục/ cuối cùng tôi viết “Dọa nôn vào tôi.” Thôi được, nghe có vẻ hàihước hơn cả chuyện chọc tức. Tôi cười rúc rích khi đọc lại. Việc nàysẽ chả đi đến đâu hết.

Tôi xé vụn tờ giấy và bắt đầu lạitừ đầu, nhưng cuối cùng thì tôi quyết định bỏ luôn. Chắc tôi cần suynghĩ thêm và tôi phải bắtđầu từ đâu đó. Tiếp theo tôi viết, “ Từ chốithương lượng.”

Ôi trời, câu này thật nhỏ mọn. Thật rathì anh tỏ thiện ý bằng việc từ chối thương lượng chuyện chuyển tên họcủa tôi, vì giờ tôi đã là của anh rồi. Tôi gạch khoản này đi.

Thế còn về “Khiến cho đám cưới của chúng tôi không còn vui vẻ vì đã gây cho tôi quá nhiều áp lực.” thì sao?

Cảm hứng thình lình dâng lên. Ấn mạnh cây bút xuống tờ giấy, tôi viết: CƯỜI NHẠO LÚC TÔI ĐANG ĐẾN KỲ KINH NGUYỆT.”

Đó. NẾu điều này mà không ghim chặt cái mông anh vào tường thì tôi chả biết còn điều gì nữa.