Sa Bẫy

Chương 14: 13. Tuyết Mi



13. Tuyết Mi.

Họ đi thang máy lên lầu năm, trên hành lang có một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng đi đến: "Hey, Dụ Giang."

Dụ Giang bước tới bắt tay với anh ta: "Dave, làm phiền rồi. Qua đây ta giới thiệu, đây là Tuyết Trì, con trai tôi. Tuyết Trì, đây là Dave, trưởng khoa phẫu thuật thần kinh tại đại học Washington Y học, là thành viên của Viện Hàn lâm khoa học Y tế Hoa Kỳ."

Lâm Tuyết Trì ngây người nhìn viện sĩ của trường cứ thế thản nhiên đứng trước mặt cậu.

"Xin chào, tôi là Lâm Tuyết Trì, rất vinh hạnh được gặp ngài."

Dave mỉm cười: "Xin chào, rất hân hạnh được gặp cậu." Anh ta dẫn hai người vào sâu trong tòa nhà: "Dụ Giang nói muốn tôi gặp cậu, cha cậu là một học giả rất ưu tú, thành tựu xuất sắc, tôi tin con của anh ấy cũng là một đứa trẻ giỏi."

Lâm Tuyết Trì xấu hổ: "Vâng, tôi rất muốn học y."

Họ đến văn phòng của Dave ngồi xuống, trên bàn đã có một bản sao sơ yếu lý lịch của Lâm Tuyết Trì.

"Cha cậu đã đưa cho tôi một vài tài liệu của cậu." Dave cầm tài liệu trêu: "Khả năng thực hành của cậu rất tốt, tôi đã xem thiết kế quy hoạch công viên sinh vật cậu làm ở trường, rất ấn tượng. Cậu học từ cha mình à? Anh ấy không ưng những người lao động chân tay như chúng tôi."

Lâm Tuyết Trì cười quay qua nhìn Dụ Giang. Dụ Giang nói: "Nói gì thế? Anh phụ trách chôn cất, tôi phụ trách đọc kinh, đây không phải vừa lúc sao."

Dave cười lớn: "Cha cậu rất thành thật với bản thân và người khác, nhưng đôi khi thật sự khó chịu."

Lâm Tuyết Trì nói: "Tôi muốn học y vì mẹ tôi. Bà từng là bác sĩ."

"Ồ? Sao hôm nay không thấy bà ấy?" Dave hỏi.

Lâm Tuyết Trì hơi xấu hổ: "Mẹ tôi đã qua đời hai năm trước rồi."

Ngài viện sĩ nghiêm túc: "Tôi xin lỗi."

Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Ngài không cần phải xin lỗi. Bà ấy qua đời lâu rồi, đã được giải thoát."

Lúc này Dụ Giang bổ sung vào: "Là tôi không nói chuyện này, lỗi của tôi. Lúc trước mẹ thằng bé là một người chữa bệnh rất giỏi, sau đó bệnh nặng qua đời."

"Bác sĩ ngoại khoa à?" Dave hỏi.

"Đúng, bác sĩ ngoại khoa."

Dave gật đầu: "Tôi hiểu rồi. Nhưng làm bác sĩ là một công việc rất vất vã mà còn bạc bẽo, Tuyết Trì. Cậu phải biết, làm bác sĩ nghe có vẻ là một nghề cao quý nhưng chúng ta thường phải chịu nhiều đau khổ. Làm bác sĩ giỏi lại càng khó hơn nữa, cậu có muốn trở thành một bác sĩ giỏi không?"

Lâm Tuyết Trì gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng."

"Không không không, cái tôi muốn không phải "tôi sẽ cố gắng", mà là "tôi có thể làm được", không có quyết tâm đó sẽ không thể trở thành một bác sĩ giỏi. Cậu không thể nói "tôi sẽ cố gắng" với bệnh nhân, cậu phải nói "tôi có thể cứu sống anh" để anh ta có lòng tin sống sót tốt nhất. Mấy lời như "tôi đã cố gắng hết sức" chỉ có thể nói với người chết." Dave nói.

Lâm Tuyết Trì nhìn Dụ Giang, cha dượng cho cậu một cái nhìn khích lệ.

Cậu hít sâu một hơi: "Tôi có thể làm được."

Dave cười: "Cậu bé ngoan."

Họ nói về tình hình cơ bản của Lâm Tuyết Trì ở trường, sau đó ra khỏi văn phòng, Dave đi trước, anh ta còn rất nhiều việc phải làm, ngài viện sĩ không có thời gian đi cùng họ: "Tôi để trợ giảng dẫn hai người đến mấy phòng thí nghiệm xem, tôi xin phép đi trước."

Dụ Giang tiến lên hai bước bắt tay: "Cảm ơn, tôi biết anh trích ra chút thời gian cũng không dễ gì."

Ánh mắt Dave nhìn về thiếu niên phía sau Dụ Giang, hạ thấp giọng: "Cậu bé vẫn chưa trưởng thành, điều kiện của bản thân cũng không tốt lắm. Đương nhiên tôi rất vui khi cậu ấy nguyện ý tin tưởng tôi, nhưng tôi thấy cậu ấy chưa hẳn là một khối vật liệu tốt."

Dụ Giang khẽ thở dài: "Tôi biết, thằng bé bị cha đẻ ngược đãi hơn mười năm, tính cách không thể hoàn mỹ, vừa mẫn cảm vừa tự ti, nhìn ai cũng cho rằng họ là người xấu, anh không biết lúc vừa đến Seattle thằng bé phòng bị tôi giống như phòng sói. Tôi vất vả lắm mới để thằng bé sẵn sàng ra ngoài giao lưu với mọi người, gần đây mới vui vẻ hơn một chút, nếu không tôi sẽ xấu hổ khi đưa đến gặp anh."

Dave nhẹ nhõm: "Khó trách, tôi cảm thấy cậu bé khá yếu."

Dụ Giang nói: "Tôi biết tiêu chuẩn của anh, điều kiện của đứa bé này chắc chắn không phải tốt nhất nhưng tôi vẫn tin tưởng thằng bé có tiềm lực."

"Tôi biết, người chịu khổ từ nhỏ hơn phân nửa sẽ có tâm trí kiên định, tôi thấy được quyết tâm của thằng bé." Dave nói.

Dụ Giang cười: "Sau này làm phiền anh dạy bảo giúp tôi nhiều hơn."

Dave vỗ vai gã: "Không thành vấn đề."

Vì vậy, chuyện này cứ được giải quyết như thế.

Cuối tuần, Lâm Tuyết Trì đi đón em gái từ hoạt động dã ngoại về. Lâm Tuyết Mi thắt hai bím tóc, mặc một chiếc áo phao màu xanh, đi tất bông màu xám trông như một mầm cỏ sống động.

Người làm anh xách chiếc ba lô cồng kềnh ra xe giúp em gái: "Đi chơi vui không?"

Lâm Tuyết Mi ra ngoài chơi một tuần lễ, mặt đỏ bừng: "Vâng, vui lắm!" Cô bé sờ chiếc Chevrolet đen nhỏ, le lưỡi: "Đây không phải là xe của bố? Vừa mua hả anh?"

Cô bé luôn gọi Dụ Giang là bố, Lâm Tuyết Trì không thích cô bé gọi thế nhưng cảm thấy nếu tước đi quyền khao khát tình cảm gia đình của cô bé thì quá tàn nhẫn.

"Ừm, Dụ Giang mua cho anh." Lâm Tuyết Trì mở cửa xe cho: "Bảo là quà trưởng thành, bình thường anh rất ít có cơ hội được lái."

Lâm Tuyết Mi lại rất thích: "Tốt quá, vậy chúng ta cũng chuẩn bị một món quà cho bố đi."

Lâm Tuyết Trì nhíu mày: "Không phải ngày lễ đặc biệt chúng ta chuẩn bị quà làm gì"

"Xem như đáp lễ chiếc xe này nè." Em gái suy nghĩ: "Anh, anh tự làm thứ gì đi, dù sao bố cũng không thiếu tiền."

Lâm Tuyết Trì khõ nhẹ lên mũi cô bé: "Em chỉ nghĩ cho ông ấy, sao không nghĩ cho anh hả? Anh sắp thi rồi, làm gì có thời gian để làm."

"Không cần mất nhiều thời gian đâu, em làm giúp anh rồi anh nói anh tự làm là được, chiếc xe này cũng không rẻ."

Người làm anh bất đắc dĩ: "Được được được, ân tình của em anh cũng không dám nhận, anh tự mình làm, được chưa?"

Lâm Tuyết Mi cười tít mắt: "Anh đồng ý rồi nha!"

Lâm Tuyết Trì luôn chiều chuộng hận không thể làm hết mọi chuyện cho em gái, huống chí Lâm Tuyết Mi còn hiếm khi đòi hỏi điều gì. Khó lắm cô bé mới mở lời một lần, Lâm Tuyết Trì thấy cô bé tốt bụng đơn giản, cậu thích em gái mình thế này.

Lâm Tuyết Trì liếc nhìn son môi của phái nữ trong xe, nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh có bạn gái hở?"

Lâm Tuyết Trì cau mày: "Không có, em nghe ai nói?"

"Nhưng son này không phải của em." Lâm Tuyết Mi nói.

Lâm Tuyết Trì lẩm bẩm: "Ồ, của bạn học anh."

Lâm Tuyết Mi chun mũi: "Anh lừa em."

"Không lừa em, thật."

"Anh dẫn chị ấy tới nhà đi, em chơi với chị ấy. Chị ấy đẹp không?"

Lâm Tuyết Trì trượt xe suýt tông vào hàng rào: "Vớ vẩn gì đấy."

Lâm Tuyết Mi buồn cười: "Đỏ cả tai rồi còn nói không. Có gì đâu chứ, em cũng không ngại anh có bạn gái, bố cũng không để ý mà."

"Lại là Dụ Giang nói với em đúng không?" Lâm Tuyết Trì mắng thầm một tiếng.

Lâm Tuyết Mi lắc đầu: "Không có, là em nói với bố, em cho rằng đàn ông các anh sẽ không cố kỵ khi nói về điều này."

"Con nhóc này..." Lâm Tuyết Trì dở khóc dở cười: "Ai mới là người thân của em hả, ăn cây táo rào cây sung."

"Em đâu có đâu, bố cũng tốt lắm mà?"

Đèn đỏ, Lâm Tuyết Trì dừng xe lại.

Cậu cũng có chút không chắc vì sao mình lại bài xích Dụ Giang đến thế. Mặc dù ấn tượng đầu tiên của Dụ Giang cho cậu không tốt nhưng nói thật hai năm nay cha dượng của cậu đã cố gắng hết sức để chăm sóc hai anh em cậu. Lâm Tuyết Trì không thể nói được những khi nghĩ tới Dụ Giang cậu luôn có thể cảm nhận được một cảm giác khủng hoảng từ bản năng, có lẽ là nguyên tắc của sự bài xích từ cùng giới tính, có lẽ giống như Dụ Giang nói, cậu bị ảnh hưởng từ người cha đẻ khốn kiếp của mình nên mới bài xích với tất cả đàn ông lớn tuổi.

"Anh sợ ông ấy cướp em đi." Lâm Tuyết Trì nhìn em gái: "Anh biết chuyện mẹ bỏ nhà đi không thể trách ông ta, mẹ bị hành hạ nhiều năm như thế muốn bỏ trốn cũng là bình thường, không phải Dụ Giang thì cũng là người khác. Nhưng quả thật ông ấy đã mang mẹ rời khỏi chúng ta nên anh không muốn thấy ông ta cũng mang em đi khỏi anh."

Tuyết Mi cau mày: "Anh, sao anh lại nghĩ thế?"

"Xin lỗi Tuyết Mi, anh biết có đôi khi tư tưởng của anh rất bẩn thỉu."

"Em không trách anh!" Tuyết Mi cười khổ: "Nếu không phải vì ông ấy là người giám hộ hợp pháp thì em cần gì phải vội vàng lấy lòng ông ấy? Cũng đã ăn nhờ ở đậu rồi, tạo dựng mối quan hệ dù sao cũng tốt hơn bài xích."

Lâm Tuyết Trì không ngờ em gái mình lại nói như vậy, cậu tức giận: "Em mới bao lớn sao lại có suy nghĩ này? Ai dạy em phải lấy lòng ông ta? Dụ Giang phải không? Ông ta nói em phải lấy lòng mình?"

Tuyết Mi bật cười: "Không phải, bố không phải là người như thế. Ý của em là, dù sao ông ấy cũng không có quan hệ máu mủ với chúng ta, mặc dù ông ấy giữ lời hứa chăm sóc chúng ta giúp mẹ nhưng chuyện này không phải là nghĩa vụ của ông ấy, mẹ cũng chưa gả cho ông ấy, ai biết ngày mai sẽ xảy ra biến số gì? Ông ấy yêu thích chúng ta nhiều hơn thì cuộc sống cũng ổn định hơn, đúng không?"

Lâm Tuyết Trì chua mũi, cậu chưa từng nghĩ rằng Lâm Tuyết Mi còn nhỏ thế đã tính toán nhiều thế này. Thật đáng buồn người anh trai đây lại không hiểu chuyện như em gái. Tự tôn thiếu niên lại bốc lên lần nữa: "Tuyết Mi, em không thích ông ta thì thôi, đừng ép bản thân phải chiều lòng ổng. Anh đã lớn rồi, anh có thể nuôi em, tuyệt đối đừng có suy nghĩ lấy lòng ông ta nữa nghe không? Em xem anh của em thành cái gì?"

Lâm Tuyết Mi mỉm cười: "Em thật lòng cảm thấy bố rất tốt, lúc đầu ông ấy không cần thiết phải tốt với chúng ta như thế."

"Thật sự không phải vì làm ông ta vui lòng?"

"Được rồi, có một chút là thế." Lâm Tuyết Mi bĩu môi: "Tốt xấu gì anh cũng cho em làm chút việc hữu ích đi."

Lâm Tuyết Trì xoa đầu cô, trong lòng thấy biết ơn.

Lâm Tuyết Mi nói: "Vậy anh dẫn bạn gái về nhà chơi đi, để bố làm quen chút luôn, nếu anh lo bố không đồng ý thì em đi nói với bố em muốn chơi với chị, được không?"

"Là em thích nhiều chuyện đúng không?" Lâm Tuyết Trì chọc cô bé: "Còn kéo ông ấy ra làm lá chắn, ông ấy không có hứng thú với mấy cô bé đâu."

Lâm Tuyết Mi nũng nịu: "Em tò mò mà, bạn gái đầu tiên của anh đó."

"Được rồi, được rồi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em một lần. Nhưng anh phải hỏi cô ấy trước xem người ta có rảnh đến hay không, được không?" Lâm Tuyết Trì nghĩ đến lời em gái vừa nói nên không đành lòng từ chối.

"Được, vậy em phụ trách chuẩn bị bữa tối!"

Lâm Tuyết Trì xấu hổ không nói với em gái rằng gần đây anh và Connie có hơi xa lánh. Mặc dù Dụ Giang đã khuyên nhưng Lâm Tuyết Trì vẫn có chút bối rối.

Gần đây cậu lại bắt đầu gặp ác mộng, cậu luôn mơ đi mơ lại một cơn ác mộng ấy, chưa kể giấc mơ này có chút thay đổi.

Hôm đó mẹ cậu chạy vào bếp liều mạng chặn cửa nhưng gã đàn ông vẫn đập cửa ầm ầm bên ngoài. Bà run rẩy nhét Lâm Tuyết Trì vào tủ: "Đừng sợ đừng sợ, cục cưng đừng ra."

Lúc tủ vừa đóng lại, cửa bếp bị gã đàn ông đạp tung, trong tay gã còn cầm chai rượu. Lâm Tuyết Trì nhìn thấy cái bóng dài của gã qua khe cửa, gã là một gã mập vạm vỡ, chỉ riêng cái bóng đã gần như có thể che khuất anh em họ. Gã mở miệng là chửi đồ đĩ, gào thét đập tất cả xoong nồi từ trên bếp xuống đất.

Người phụ nữ bị gã nắm tóc kéo dậy, gã vừa cười vui vẻ vừa đập đầu bà vào cửa tủ bát phát ra tiếng bộp bộp. Gã khổng lồ chiến thắng đập vỡ món đồ chơi của mình làm nó chảy máu nhỏ xuống tủ. Lâm Tuyết Trì cảm nhận được ống quần mát lạnh, cậu sờ xuống ngửi thấy mùi ngọt đắng, dưới ánh đèn mờ ảo, có vẻ máu màu đen.

Tay cậu run rẩy, em gái bên cạnh cậu run rẩy. Cậu nhét em gái vào sâu trong tủ rồi bò ra, nhặt một mảnh sứ vỡ trên sàn đi vòng ra phía sau gã đàn ông.

Gã đàn ông phát hiện thú cưng mới, gã cười và vứt món đồ chơi cũ sang một bên: "Thì ra mày ở đây, thằng đĩ nhỏ, qua đây!"

Lâm Tuyết Trì giấu tay sau lưng, rụt rè đi về phía gã.

Gã vẫy tay gọi cậu nhưng cậu nhìn thấy đó không phải là gương mặt người, trên mặt gã đầy vảy màu xanh đậm và mọc một đôi tai chó, hai mắt đỏ tươi đảo quanh, có lẽ đây là bộ phận linh hoạt nhất trên người gã. Con quái vật há to cái miệng đầy máu và hàm răng vàng khè khổng lồ giống như răng nanh của một con hổ răng kiếm ở kỷ băng hà, chân răng đen xì, cao răng tích tụ dày đặc, dòi bọ bò lổm ngổm trên nướu. Gã chép miệng, nước miếng hôi hám chảy xuống.

"Đến đây, đến chỗ cha nào! Cho con uống rượu!" Gã vung chai rượu như vung gậy bóng chày.

Lâm Tuyết Trì đi về phía gã, phía sau là giọng mẹ cậu hét khản cả lên: "Không –"

Bóng gã đàn ông đè xuống nặng như thái sơn, nặng đến mức cậu gần như không thở nổi. Tay cậu đau quá, có lẽ lòng bàn tay đã bị mảnh sứ cắt vào. Chai rượu của cha từ trên nện xuống, cậu nhanh nhẹn né tránh, trong nháy mắt mảnh sứ vỡ cắm vào ngực gã đàn ông!

Gã đàn ông hét lên thất thanh, ngực gã phun máu ồ ạt!

Lâm Tuyết Trì bị máu phun đầy mặt, vòi máu như cột nước cường độ cao hất cậu lùi hai bước, ngã xuống đất, khắp người cậu bốc mùi hôi thối. Qua khóe mắt, cậu bắt gặp những chiếc vảy màu xanh đậm của con quái vật khổng lồ nhanh chóng chuyển sang màu xám, chúng tróc ra như bụi. Gã thở dồn dập ngã ầm một tiếng xuống sàn.

Cậu bé giết quái vật, giống như anh hùng trong truyền thuyết.