Rượu Chàng Tiên

Chương 4: Túy Sinh Mộng Tử (2)



Lộ Tiểu Thiền sống mười mấy năm, vẫn là lần đầu tiên đi vào Vô Tứ Tửu Phường.

Lão bản vừa nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền, liền xông tới đuổi người: "Tiểu ăn mày! Ngươi đừng ăn xin ở trong quán của ta! Quấy rầy hứng thú của các quan khách!"

Giang Vô Triều trực tiếp đem một nén bạc ném vào lồng ngực lão bản: "Ta hôm nay chính là muốn mời tên tiểu ăn mày này uống rượu! Nhiêu đó bạc còn chưa đủ sao?"

"Đủ! Đủ! Đương nhiên đủ!" Lão bản cắn một cái trên nén bạc, cười đến cả đôi mắt đều híp lại.

Giang Vô Triều đặc biệt đem Lộ Tiểu Thiền dẫn tới bên cửa sổ, nơi này thanh tịnh, không người quấy rối.

Lộ Tiểu Thiền ngồi xuống, liền bóc một hạt đậu phộng, quăng vào trong miệng.

"Ôi, cuối cùng cũng coi như ta có cơ hội hầu hạ ngươi một lần!"

Tiểu nhị đang muốn châm nước trà cho Giang Vô Triều cùng Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền liền lắc đầu nói: "Ngươi châm trà cho Giang lão ca là tốt rồi, ta còn muốn giữ bụng để uống rượu!"

Tiểu nhị nở nụ cười: "Ngươi a, đã nhiều năm trôi qua, tại sao vẫn đối với rượu của quán chúng ta si mê như vậy?"

Lộ Tiểu Thiền hướng về phía Giang Vô Triều nhấc cằm: "Ngươi xem, lòng ta có chấp mê, tu tiên sẽ không lối thoát!"

Giang Vô Triều nở nụ cười, tự mình rót một chén rượu cho Lộ Tiểu Thiền: "Nhanh chóng uống rượu của ngươi! Rồi đem cố sự lão ăn mày từng nói với ngươi, đều nói hết ra một lượt!"

Lộ Tiểu Thiền một hơi uống cạn chén rượu đầy, tinh thần phấn chấn đem cố sự lão ăn mày từng kể nói ra.

"Ngươi có biết biệt danh của Vô Ý Cảnh Thiên là gì không?" Lộ Tiểu Thiền cười hì hì hỏi.

"Ta đương nhiên biết, vô ý thì vô dục. Cho nên biệt danh của nó chính là "Vô Dục Chi Điên"*." Giang Vô Triều trả lời, " Tà linh trong thiên hạ, đều dùng dục vọng làm thức ăn. Cho nên người tu chân coi trọng thanh tâm quả dục, để tránh bị Tà linh ăn mòn."

[*ngọn núi không dục vọng.]

Lộ Tiểu Thiền uống một chén rượu lớn, nói tiếp: "Mỗi một đời Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên từ khi sinh ra cho đến khi chết đi, nghe nói đều sẽ không rời khỏi Vô Ý Cảnh Thiên."

"Ngươi lẽ nào biết tại sao?" Giang Vô Triều cười nhấc cằm.

"Bởi vì nơi đó ngoại trừ ánh sáng của mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao, cùng với Linh Lung Hàn Ngọc, thì không còn bất kì màu sắc nào khác, ngoại trừ cành lá của cây bất tử "Phụng Thiên", thì không còn thức ăn nào khác, tự nhiên cũng không có mùi vị khác biệt, mà tự thuở Hồng Hoang, mỗi một vị Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên sau khi tịch diệt, tàn niệm từ kiếm ý của bọn họ sẽ quanh quẩn trên bầu trời, dưới uy áp của kiếm thế, ngoại trừ "Phụng Thiên" cùng đương nhậm Kiếm Tông, sẽ không còn vật sống nào khác. Nó chính là một nơi vô sắc, vô vị, vô sinh, vô tử, hoàn toàn không nhiễm bụi trần."

"Ta hiểu được, chính bởi vì rời xa dục vọng thế tục, cho nên mỗi một vị Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên đều có thể phá tan cảnh giới "Đại Thế", tiếp cận với Thần."

Lộ Tiểu Thiền vỗ đùi: "Đúng vậy! Đông Khư Kiếm Tông sau khi bị thượng cổ Tà linh Hỗn Độn khống chế, không phải đã xông lên Vô Ý Cảnh Thiên sao? Kết quả khẳng định là bị vị vô dục Kiếm Tông kia giết chết!"

Lộ Tiểu Thiền sinh động như thật mà nói về tràng đại chiến Tiên Ma kia.

Sau khi uống qua ba bốn vò rượu, Lộ Tiểu Thiền một chút men say cũng đều không có, ngoại trừ được tiểu nhị đỡ đi mao xí xả nước, bước đi cũng chẳng thấy loạng choạng.

Xem ra rượu này quả thật đã pha nước!

Chờ y từ mao xí trở về, lão bản đã cho người bưng lên thịt nướng tươi ngon.

"Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của ngươi. Cũng không thể cứ gọi tiểu ăn mày mãi được."

"Ta? Ngươi kêu ta Lộ Tiểu Thiền là được rồi!"

Y vừa dứt lời, Giang Vô Triều ở đối diện bỗng nhiên trượt tay làm đổ vò rượu.

"Này này này! Ngươi làm sao vậy?"

"Ngươi... Ngươi mới vừa nói ngươi, ngươi tên gì?"

"Lộ Tiểu Thiền a! Lão ăn mày nhặt được ta dưới gốc cây to ven đường, trên cây tiếng ve kêu râm rang không dứt, ta lại bởi vì đói bụng mà khóc nháo, so với tiếng ve kêu còn khiến người phiền chán hơn, cho nên liền gọi là Lộ Tiểu Thiền."

"Ngươi... Ngươi có biết Y Thánh Ly Triệt Quân tên là gì không?" Giang Vô Triều hỏi.

"Ly Triệt Quân, vậy chẳng phải tên Ly Triệt à!" Lộ Tiểu Thiền buồn cười nói.

"Không không không! Thế nhân chỉ biết tiên hào của y. "Ly" trong "sinh ly tử biệt", "Triệt" nghĩa là "thấu suốt". Cái tiên hào "Ly Triệt" này, ý tứ chính là nhìn thấu sinh ly tử biệt. Ly Triệt Quân tịch diệt hơn một ngàn hai trăm năm, người còn nhớ tên y đã không nhiều lắm."

"Kia vậy tên của y là gì?"

"Lộ Tiểu Thiền."

"Ta đây."

"Không, ta nói là tên của Ly Triệt Quân, chính là Lộ Tiểu Thiền."

"A?" Lộ Tiểu Thiền gãi đầu một cái, chẳng lẽ y còn có tiên duyên, có thể trùng tên với Y Thánh?

"Vậy khẳng định là đồng âm, nhưng chữ bất đồng đi?"

"Có lẽ thế... chữ "Thiền" của ngươi, là con ve trên cây. Còn tên của Y Thánh, hẳn là Thiền trong "thiền tâm"." (editor: con ve trên cây đó ba, thiền tâm đâu ra:)))

"Chính là vậy đó. Ngài ấy là Y Thánh, làm sao có thể lấy sâu bọ làm tên!" Lộ Tiểu Thiền mím môi, hướng về phía Giang Vô Triều, "Hơn nữa... Ly Triệt quân liều mình vì nghĩa, thần hình đều diệt, tuy rằng khiến người kính nể, nhưng tên của y có phải hay không cũng có chút không may mắn?"

"Ngươi ——" Giang Vô Triều vừa nghe Lộ Tiểu Thiền nói xấu Ly Triệt Quân, thiếu chút nữa rút kiếm, "Ngươi dám nói tên của Ly Triệt Quân không may mắn!"

"Ngươi đừng kích động! Lão ăn mày nói với ta, y tịch diệt phi thường thảm, Kiếm Tông Ương Thương của Vô Ý Cảnh Thiên cam nguyện tiêu hao sáu trăm năm tu vi cũng không giữ được nguyên đan của y! Cho nên, tên của y dùng không được!"

Lộ Tiểu Thiền vạn phần nghiêm túc mà nói, thế nhưng Giang Vô Triều ở đối diện lại lâm vào trầm tư.

Hắn luôn cảm thấy mọi việc sẽ không trùng hợp như vậy.

Lão ăn mày không chỉ biết cố sự của Y Thánh, còn biết cuộc chiến Tiên Ma năm đó trên Vô Ý Cảnh Thiên.

Ngay cả chuyện Kiếm Tông Ương Thương tiêu hao sáu trăm năm tu vi để giữ lấy nguyên đan của Ly Triệt Quân, lão ăn mày dĩ nhiên cũng biết?

Trùng hợp thay, hắn lại đặt cho tiểu ăn mày mà hắn thu dưỡng cái tên "Lộ Tiểu Thiền".

Chẳng lẽ là cao nhân giấu mình nơi phố chợ? Trận chiến Tiên Ma năm xưa, lão ăn mày cũng có mặt ở đó?

Phía sau bọn họ vò rượu đã chất chồng thành núi nhỏ, Lộ Tiểu Thiền ôm một vò rượu, đang uống hết mình.

Giang Vô Triều nâng cằm, nhìn tiểu ăn mày đối diện, rơi vào trầm tư.

"Lộ Tiểu Thiền, ta tu hành mấy trăm năm, loại rượu phổ thông này chuốc không say được ta cũng thôi. Nhưng vì sao ngươi uống nhiều như vậy, lại không say chút nào?"

"Rượu này, so với nước lã chỉ sướng miệng hơn một chút! Làm sao có thể khiến người say?" Lộ Tiểu Thiền khẽ hừ một tiếng.

"Ngươi chắc chứ?" Giang Vô Triều liếc mắt nhìn về phía đối diện.

Nơi đó có dăm ba vị trung niên đang làm thơ uống rượu, chỉ mở một vò, liền say ngất ngây hơn nửa.

"Túy Sinh Mộng Tử" này làm sao có khả năng chỉ so với nước lã sướng miệng hơn một chút?

"Ôi chao! Tiểu ăn mày! Ngươi uống chậm thôi! Không ai giành với ngươi! Rượu của quán chúng ta rất dễ say a!" Tiểu nhị cao giọng nhắc nhở.

"Cái gì mà rất dễ say! Ta xem chính là...."

Lộ Tiểu Thiền vừa mới giơ tay lên, một câu còn chưa nói xong, liền nghe "Đông ——" một tiếng, ngã thẳng xuống bàn.

Giang Vô Triều ngây ngẩn cả người, dù hắn phản ứng nhanh, cũng đỡ không kịp đầu Lộ Tiểu Thiền.

"Lộ Tiểu Thiền? Lộ Tiểu Thiền! Ngươi là... là uống say sao?"

Trời đất quay cuồng một trận, trái tim Lộ Tiểu Thiền căng thẳng, hồn phách giống như bị sức mạnh vô hình gắt gao túm lấy, lôi ra khỏi thân thể của y.

Y duỗi tay về phía trước, bên tai loáng thoáng như có tiếng nước chảy.

Y vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy dưới ánh trăng thanh lãnh, một thân ảnh thon dài tao nhã lại mơ hồ đến không rõ đường nét, đang chậm rãi bước về phía y.

"Tiểu Thiền, cố sự ngươi nói, đúng, cũng không đúng."

Thanh âm kia ôn nhuận lại khắc chế, phảng phất như thể đang chịu đựng sự xói mòn không thể cưỡng lại.

"Cái gì mà "đúng, cũng không đúng"?" Lộ Tiểu Thiền đứng ở nơi đó, chỉ muốn xông lên phía trước, để thấy rõ mặt người kia.

"Vô Ý Cảnh Thiên xác thực vô sắc, vô vị, vô sinh, vô tử, nhưng không phải vô dục."

Thanh âm của hắn giống như vành tai và tóc mai va chạm lẫn nhau, lại giống như từ thiên ngoại xa xăm truyền đến, mang theo vang vọng thấu suốt, từng tiếng rơi vào trong lòng.

"Cái gì?"

"Chính bởi vì cái gì cũng không có, cho nên chỉ cần có một chút ham muốn, sẽ dễ dàng biến thành dục niệm ngập trời."

Lộ Tiểu Thiền ngẩn người tại chỗ.

"Ngươi không nhớ sao?"

Quần áo của thân ảnh kia theo gió bay lên, Lộ Tiểu Thiền liền nhìn thấy thiếu niên bên dưới, chân cuộn lại, chống đỡ đầu dựa vào một cái bàn băng lãnh trong suốt.

"Ta phải về nhà! Nơi này lạnh như băng! Bàn cũng lạnh! Giường cũng lạnh! Ngươi cũng lạnh!"

Thiếu niên biểu tình tức giận, tựa như một con ếch.

"Như vậy có cái gì không lạnh?" nam tử ở phía bên kia bàn tùy ý mở miệng hỏi.

Coi như không nhìn thấy mặt hắn, Lộ Tiểu Thiền cũng biết nam tử áo trắng đầy linh khí như lưu ly ngân hà này, tất nhiên là lam nhan thế gian khó gặp.

"Có a! Ta a! Ta chính là nóng! Không tin ngươi sờ thử xem! Ta và cái bàn chế từ Linh Lung Hàn Ngọc này của ngươi độ ấm giống nhau sao? Ta và quyển sách ngươi lật xem độ ấm giống nhau sao?"

Thiếu niên một phát bắt được tay của nam tử, áp lên mặt của chính mình.

Giống như bị dung nham làm bỏng, nam tử lập tức thu hồi tay.

"Còn có! Tất cả mọi thứ nơi này của ngươi đều cứng rắn! Ngươi cũng cứng rắn!"

"Vậy thì có cái gì không cứng rắn?" Nam tử dùng ngữ khí hoàn toàn không thèm để ý mà hỏi ngược lại.

Thiếu niên nhìn quanh bốn phía, tìm nửa ngày, cuối cùng vẫn là vỗ chính mình nói: "Ta a! Ta là mềm!"

Nam tử giống như không nghe thấy, nhắm mắt dưỡng thần.

Thiếu niên kéo tay hắn qua, một bên áp xuống mặt bàn, một bên khác liền áp ở trên mặt của mình.

"Cảm giác được không! Cái bàn này của ngươi, nhẹ nhàng vứt cái trứng gà lên liền sẽ vỡ! Nhưng ta thì không!"

Lúc thiếu niên nói chuyện, đôi môi vừa khép vừa mở, tay của nam tử trùng hợp lướt qua môi y, giống như có cái gì đó không hiểu, một lần lại một lần không ngừng vuốt ve đôi môi của y, càng lúc càng dùng sức.

"Ngươi muốn ta ngậm miệng cũng không cần ấn ta như thế!" Thiếu niên cau mày muốn xoay mặt đi, đầu lưỡi mềm mại vừa vặn cọ qua đầu ngón tay đối phương.

Nam tử lại như không nghe thấy bất mãn của thiếu niên, đem ngón tay của mình xâm nhập vào giữa môi thiếu niên, chạm đến đầu lưỡi của y, nhẹ nhàng mân mê, khơi gợi khiêu khích.

"Ngươi làm gì... ha... đừng ô ô ô... đầu lưỡi!"

Thiếu niên càng nghiêng mặt đi, nam tử càng nắm lấy cằm của y, muốn thiếu niên nhìn về phía hắn.

Mãi đến khi trong đôi mắt to tròn của thiếu niên ánh lên một tầng hơi nước trong suốt, lông mày nhíu chặt, tay nắm thành đấm như muốn dùng toàn bộ khí lực cắn vào ngón tay nam tử.

Nam tử chỉ dùng một chút chân khí, liền hất văng cằm của y.

Thiếu niên rầm một cái nhảy dựng lên, bỏ chạy thật xa, nhưng vẫn không quên kêu gào: "Ta đã nói với ngươi! Ngươi còn không gọi lão già lừa đảo đến đón ta về nhà! Ta liền mỗi ngày đều ầm ĩ chết ngươi! Ầm ĩ đến khi ngươi tẩu hỏa nhập ma!"

"Ngươi tùy ý." Nam tử nhàn nhạt đáp trả lại thiếu niên một câu.

Ban đêm, thiếu niên trong lúc nửa mê nửa tỉnh liền run lẩy bẩy, co ro thân thể nhỏ giọng mắng: "Cái lão già lừa đảo! Gạt ta đến chỗ chim không thèm ị, gà không thèm đẻ trứng, rùa không thèm cặp bờ này còn chưa tính! Ngay cả chăn cũng không cho ta! Đông chết ta rồi!"

Trong mơ hồ, nam tử áo trắng ngồi xuống bên giường của thiếu niên, bàn tay đưa qua, đầu tiên là che ở trên đầu y, sau đó thật cẩn thận mà chạm một cái vào lông mi của y.

"Ta lạnh quá. Ngươi hoặc là cho ta mười cái chăn, hoặc là cút đi!" Thiếu niên khịt khịt mũi.