Rượu Chàng Tiên

Chương 39: Xem trăm lần cũng không chán



Này không phải chính là tiểu thiếu niên khắp người treo đầy chai chai lọ lọ trong giấc mộng của mình sao?

"Y chính là ý niệm kiều diễm của Kiếm Tông." Kiếm Linh liếm liếm khóe môi, bộ dáng e sợ thiên hạ không loạn.

"Ý niệm kiều diễm? Ý niệm kiều diễm gì?"

"Chính là y khiến Kiếm Tông không thể cấm tình đoạn dục, không cách nào thoát ly thế tục, ràng buộc với hồng trần không được phi thăng." Kiếm Linh vươn ngón tay, hơi nhấc lên cái cằm của Lộ Tiểu Thiền.

"Cái gì?"

"Chấp niệm của Kiếm Tông quá mức cường liệt, tất cả đều lưu lại khắp nơi trong "Hoa trong gương, trăng dưới nước" này, kéo dài mãi không tiêu tán." Kiếm Linh thở dài một hơi, "Ngươi có biết ta gần ngàn năm qua, đều bị ép buộc nhìn cùng một người, chán ngấy đến đòi mạng rồi không. Thế nhưng Kiếm Tông đối với chấp niệm không hề hối hận, vì vậy chúng không hề tiêu giảm, lưu lại bên trong "Hoa trong gương, trăng dưới nước" này. Ta mời ngươi đến, chính là muốn ngươi nghĩ về chút thứ khác."

"Nghĩ về chút thứ khác?" Lộ Tiểu Thiền không hiểu mà nhìn Kiếm Linh.

"Ngươi nghĩ về thứ khác, nói không chừng bên trong "Hoa trong gương, trăng dưới nước" có thể xuất hiện thứ khác a! Tỷ như ăn ngon! Chơi vui! Còn có cô nương xinh đẹp! Nam nhân xinh đẹp cũng được a!" Kiếm Linh bộ dáng khẩn thiết, "Đổi cho ta hình ảnh khác đi!"

"A?"

Một bức cuối cùng, Lộ Tiểu Thiền còn chưa kịp nhìn, đã nghe thấy Kiếm Linh sốt ruột mà hô to một tiếng.

"Gay go! Nguyên thần của Kiếm Tông rời khỏi thân thể, tới tìm ngươi rồi! Ngươi nhanh trở về!"

Ngón tay của Kiếm Linh điểm một cái trên mi tâm Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền giống như bị một luồng sức mạnh đẩy ngã xuống chín tầng trời.

Bên tai y vang lên thanh âm của Thư Vô Khích.

"Tiểu Thiền, Tiểu Thiền tỉnh lại đi."

"A?" Lộ Tiểu Thiền mở mắt ra, cung điện thanh lãnh trống trải trong mộng phảng phất chỉ là tưởng tượng của bản thân, trước mắt liền biến thành dung nhan thanh tuyệt của Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền lập tức nhìn chằm chằm, sau đó hì hì nở nụ cười.

"Ngươi cười cái gì?"

"Ngươi dễ nhìn a! Hơn nữa ta có thể ngày ngày nhìn, đêm đêm nhìn, muốn nhìn liền nhìn a!"

Lộ Tiểu Thiền duỗi ra hai tay, lung tung sờ soạng trên mặt Thư Vô Khích.

Thư Vô Khích cũng không tách ra, tùy ý để y xằng bậy, chỉ cầm áo ngoài, thay Lộ Tiểu Thiền mặc vào.

Lộ Tiểu Thiền nhớ lại lần đầu tiên Thư Vô Khích giúp mình mặc quần áo, còn nghiêm túc không để cho mình chạm vào, hiện tại tránh không được nổi lên ý đồ xấu xa.

Đang lúc Thư Vô Khích chỉnh lý thắt lưng cho Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền liền kéo lấy thắt lưng Thư Vô Khích, y làm bộ như chính mình thật tò mò hoa văn trên thắt lưng, Thư Vô Khích bất động thanh sắc, ngược lại giúp Lộ Tiểu Thiền chỉnh lý cổ áo.

Ngón tay của hắn vuốt lên vạt áo Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền cũng ra dáng học tập, giúp Thư Vô Khích chỉnh lý vạt áo, sau đó tại thời khắc cuối cùng, lôi kéo tứ tung hỗn loạn.

"Tiểu Thiền." Thanh âm Thư Vô Khích so với lúc thường trầm xuống, tựa hồ nhắc nhở Lộ Tiểu Thiền không được hồ nháo.

Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền căn bản không phản ứng lại, giả vờ giả vịt muốn tiếp tục giúp Thư Vô Khích chỉnh lý dây buộc tóc, ngón tay cố ý lôi kéo, dây buộc tóc lỏng ra, một đầu tóc đen của Thư Vô Khích rơi xuống, lướt qua ngón tay Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền nhịn không được bắt lấy chúng, Thư Vô Khích lại thu hồi dây buộc tóc, buộc chúng trở lại.

"Tiểu Thiền, ngươi còn như vậy, chúng ta hôm nay liền không xuất phát được."

"À à, ta không đùa giỡn với ngươi nữa! Chúng ta chải tóc! Chỉnh lý hành trang! Xuất phát!"

Lộ Tiểu Thiền quy củ mà ngồi ở trước bàn, Thư Vô Khích ngồi xếp bằng xuống ở phía sau y, dùng lược gỗ chế tạo từ linh đằng, giúp Lộ Tiểu Thiền chải tóc.

Cảm giác được ngón tay Thư Vô Khích qua lại giữa những sợi tóc của mình, Lộ Tiểu Thiền liền thấy ngứa ngáy trong lòng, phút chốc nghiêng gò má, phút chốc cố ý hướng ra sau gãi ngứa, nhưng trên thực tế là bắt lấy cổ tay Thư Vô Khích.

Thư Vô Khích như thể biết được tâm tư của Lộ Tiểu Thiền, tùy ý để y quấn lấy cổ tay của mình.

"Có phải ta dùng quá sức, làm đau ngươi?"

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, động tác của ngươi nhẹ như vậy, ngay cả sợi tóc của ta đều không có rơi ra, làm sao đau được a.

Y chính là muốn sờ ngón tay Thư Vô Khích mà thôi.

"Không đau a! Ngươi tiếp tục đi a!"

Ngón tay Thư Vô Khích nhẹ nhàng, giúp Lộ Tiểu Thiền buộc tốt dây buộc tóc.

"Ngươi có phải lại muốn dùng cái tiên pháp "Nhất Diệp Chướng Mục" gì đó, thu lại hình dáng?"

"Ừm."

Lộ Tiểu Thiền nghe được đáp án, phi thường hài lòng. Y cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng của Thư Vô Khích.

"Vậy ta thì sao? Ngươi cũng giúp ta thi pháp đi! Miễn cho Tà linh nhận ra bộ dáng của ta a!"

"Thuật "Nhất Diệp Chướng Mục" chỉ có thể tự mình sử dụng. Ta dạy ngươi. Ngươi đem linh khí của mình tụ lại tại đầu ngón tay, vẽ ra cái linh chú này, đem nó thả xuống trên người chính mình là được."

Lộ Tiểu Thiền ra dáng học tập mà dùng linh khí của mình vẽ ra một cái linh chú, thả xuống trên người mình.

Lúc này Côn Ngô tiến vào đưa tiễn bọn họ, Lộ Tiểu Thiền lập tức hào hứng hỏi hắn: "Lão già lừa đảo, ngươi nhìn ta một cái, xem có biến hóa gì không?"

"Biến hóa gì đâu?" Côn Ngô nhìn trái nhìn phải.

"Sau khi ngươi nhìn xong, có cảm thấy không nhớ rõ hình dáng của ta hay không?"

Côn Ngô giờ mới hiểu được chuyện gì xảy ra, gõ một cái trên đầu Lộ Tiểu Thiền: "Tiên pháp của ngươi không đến nơi đến chốn, nhiều lắm chỉ có thể khiến cho linh khí quanh thân mình thu liễm một chút, không gây chú ý như lúc trước."

"Như vậy cũng coi là thành công rồi." Lộ Tiểu Thiền ngay lập tức nở nụ cười.

Không phải chuyện gì cũng có thể một lần là hoàn hảo, có thể làm cho mình không gây chú ý cũng coi như thành công a.

"Ngươi đừng cười, một đôi mắt đào hoa, cười lên liền vô dụng."

"Vậy ta không cười."

Côn Ngô thở dài, đem một cái bình thuốc nhỏ nhét vào bên trong vạt áo Lộ Tiểu Thiền: "Ngươi phải nghe lời, đừng có làm bừa, không được gây chuyện thị phi."

"Biết rồi."

"Cũng không còn sớm. Ta đã cho Lộc Thục ăn không ít cành lá linh đằng, chúc các ngươi lên đường bình an trôi chảy. Nếu đúc được kiếm, đừng quên trở về cho ta xem một chút." Côn Ngô cẩn thận dặn dò.

"Yên tâm yên tâm. Ta sẽ đem về cho ngươi mở mắt một chút." Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ ngực Côn Ngô.

Thư Vô Khích mang theo Lộ Tiểu Thiền đi ra Thái Lăng Các, dọc theo đường đi, đông đảo y tu cùng dược tu đều cúi đầu hành lễ, hướng hắn tống biệt.

Ra khỏi gian nhà tranh vách lá kia, liền thấy Lộc Thục nằm úp sấp chờ bọn họ ở cửa.

Lộ Tiểu Thiền đi đến bên cạnh nó, nắm lấy lông của nó nhảy lên một cái, Lộc Thục bị túm đến không thoải mái, nhưng đuôi chỉ có thể giương giương lên, căn bản không dám chạm vào Lộ Tiểu Thiền.

"Vô Khích ca ca mau lên đây!"

Trên eo Lộ Tiểu Thiền chợt căng chặt, Thư Vô Khích đã sớm lặng yên không tiếng động ngồi ở phía sau y.

Lộc Thục bay lên, hướng về phía chân trời, xuyên vào tầng mây.

Mới đầu, Lộ Tiểu Thiền còn cảm thấy mới mẻ cực kỳ, thế nhưng bên trong đám mây không có bất kỳ vật sống nào, không có khí tức của sinh linh, vì thế Lộ Tiểu Thiền cái gì cũng không nhìn thấy.

Y ngáp một cái, tự nhiên là cảm thấy buồn ngủ.

Thư Vô Khích giơ tay, nhẹ nhàng đem đầu của y ấn vào trong lồng ngực.

"Ngủ một giấc đi."

Lộ Tiểu Thiền gật gật đầu, dựa vào trên người Thư Vô Khích ngủ thiếp đi.

Bất tri bất giác, chờ Lộ Tiểu Thiền tỉnh lại, liền ngửi được hương vị của sương đêm, xem ra đã đến buổi tối.

Bụng Lộ Tiểu Thiền phát ra tiếng kêu ùng ục, y liếm liếm khóe miệng, có chút đói bụng.

"Lộc Thục, đêm nay tìm cái thành trấn, dừng chân ngủ trọ đi."

Lộc Thục từ đám mây chầm chậm rơi xuống.

Thành trấn phương xa nhìn thấy cảnh tượng đó, vô số dân chúng đều xem đến choáng váng.

"Kia là tiên nhân sao?"

"Từ trên trời đáp xuống nhất định là tiên nhân a!"

Lộc Thục rơi xuống ngoài bìa rừng của một cái thành trấn, hóa thành một con ngựa trắng.

Thư Vô Khích vươn mình xuống trước, từ trong túi Càn Khôn lấy ra dây cương.

Lộc Thục tuy rằng không vui, nhưng chỉ có thể đem đầu chui vào. Thư Vô Khích nắm lấy dây cương, đi hướng vào trong thành trấn.

Lộ Tiểu Thiền mở miệng hỏi: "Nơi này là nơi nào a?"

"Bồng thành dưới chân Bồng Nguyên Sơn."

"Bồng Nguyên Sơn? Sao nghe có chút quen tai vậy cà?" Lộ Tiểu Thiền vỗ đầu một cái, "Ta nhớ ra rồi! An Hoàn chính là đệ tử Mạnh gia tại Bồng Nguyên Sơn!"

"Ừm." Thư Vô Khích đáp một tiếng.

"Mạnh gia có lợi hại hay không a?"

"Chưa từng nghe qua có danh kiếm xuất thế."

Ý tứ chính là, không lợi hại.

Thế nhưng cái vị Mạnh phu nhân kia ngược lại vô cùng hung hăng càn quấy, dân gian có câu "Không phải người một nhà, không tiến vào cùng một cửa". Phỏng chừng chưởng môn Bồng Nguyên Sơn cũng không phải dạng hiền lành gì.

Bọn họ tiến vào Bồng thành, Lộ Tiểu Thiền ngửi tới ngửi lui, nghĩ muốn tìm một quán ăn ngon, sau đó y gãi gãi ót: "Thật kỳ quái! Ta lắng nghe nãy giờ, đi ngang qua đều là nam nhân, một chút mùi vị của nữ nhân đều không có!"

Chuyện này thật quá quỷ dị!

Lộ Tiểu Thiền chỉ nghe nói qua cố sự về Nữ Nhi Quốc, chưa từng nghe qua địa phương chỉ có nam nhân.

"Chúng ta chỉ ngủ lại một đêm mà thôi."

"Ta biết, ta biết. Ta sẽ không lo chuyện bao đồng, Vô Khích ca ca yên tâm."

Bọn họ đi tới một gian khách sạn trong trấn, cửa chính của nó khá lớn, bên trong cũng rộng rãi, hẳn là khách sạn tốt nhất Bồng thành.

Tiểu nhị của khách sạn thấy Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích tuy rằng quần áo bình thường, nhưng nhìn kỹ lại là chất liệu thượng đẳng, hơn nữa Lộc Thục hóa thành ngựa trắng có bộ lông vô cùng mượt mà, hiển nhiên là chủng loại ngựa tốt, vì vậy liền nhiệt tình hẳn lên.

"Khách quan là nghỉ chân hay là ở trọ?"

"Ở trọ. Cho chúng ta một gian phòng hảo hạng."

"Khách quan mời vào trong!"

Tiểu nhị đầu tiên là dắt Lộc Thục vào chuồng ngựa ở phía sau, Lộc Thục tuy rằng không hài lòng, nhưng chỉ có thể liếc mắt.

Bên trong chuồng một con ngựa cũng không có, không gian ngược lại rộng rãi.

Lộc Thục xem thường cỏ khô bên trong chuồng ngựa, điều này càng khiến tiểu nhị cảm thấy con ngựa này là chủng loại phi phàm, trở về càng thêm nhiệt tình đối với Thư Vô Khích cùng Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền tuy rằng thấy được người, nhưng lại không thấy được bàn ghế cùng đồ vật không sinh khí, Thư Vô Khích lôi kéo cổ tay y, đem y dẫn tới cạnh bàn.

Tiểu nhị nhìn Thư Vô Khích châm trà cho Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền thì nhìn xung quanh không làm gì, trong lòng suy nghĩ tính toán Lộ Tiểu Thiền hẳn là thiếu niên nhà nào đó, mà Thư Vô Khích trang phục thư sinh bên cạnh chính là người trong nhà phái tới để chăm sóc y. Xem khí độ hàm dưỡng của Thư Vô Khích, có thể là quản gia của gia đình giàu có.

(editor: đậu, rớt giá xuống thành quản gia ròi ~)

"Vị thiếu gia này, sắc trời đã tối, hai vị hẳn là chưa dùng bữa tối đi? Có muốn thử một chút sủi cảo nhân cá tại nơi này của chúng ta hay không?"

"Sủi cảo nhân cá? Ta muốn nếm thử!" Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, nước miếng liền chảy ròng ròng.

"Đem lên một phần sủi cảo nhân cá." Thư Vô Khích nói.

Lộ Tiểu Thiền nói tiếp: "Xào thêm mấy món chuyên môn của các ngươi!"

Thư Vô Khích gật đầu: "Ừm, xào thêm mấy món chuyên môn của các ngươi."

Tiểu nhị vừa nhìn, trong hai người kia, người làm chủ quả nhiên là vị thiếu gia này a.

"Đến ngay, hai vị khách quan chờ một chút, cơm nước lập tức sẽ đưa tới!"

Lộ Tiểu Thiền chống cằm, chờ ở trong phòng, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy Bồng thành này rất kỳ quái.

"Vô Khích ca ca, Bồng thành không phải là trấn nhỏ gì, dọc theo đường đi không thấy nữ nhân cũng thôi, nhưng vì cái gì ngay cả một gian khách sạn lớn như vậy lại cũng rất quạnh quẽ. Cảm giác như thương lữ đều đi vòng qua Bồng thành?"

"Chớ suy nghĩ quá nhiều. Dùng xong bữa tối, ta kêu tiểu nhị nấu nước tắm cho ngươi."

Lộ Tiểu Thiền biết Thư Vô Khích nhìn như không thèm để ý tới mọi thứ xung quanh, kỳ thực cái gì cũng đều hiểu rõ trong lòng.

Sau một lúc, tiểu nhị bưng thức ăn lên.

Lộ Tiểu Thiền liền vươn đũa gắp lấy một miếng sủi cảo nhân cá, vừa muốn đưa vào trong miệng, liền bị Thư Vô Khích nhấn giữ lại.

"Quá nóng."

"Ồ." Lộ Tiểu Thiền kéo kéo ống tay áo Thư Vô Khích, "Tiểu nhị cực khổ rồi, Vô Khích ca ca thưởng cho hắn chút bạc đi."

Thư Vô Khích lấy ra một hạt đậu bạc, đặt ở trên bàn.

Tiểu nhị nhanh chóng thu lấy, ba bốn ngày tới đây, dù sao Thư Vô Khích cùng Lộ Tiểu Thiền cũng là khách ngủ trọ, thu bạc thưởng, tiểu nhị đương nhiên phải vì hai người bọn họ mà suy nghĩ.

"Vị tiểu thiếu gia này, nếu đã thu tiền thưởng của ngài, tiểu nhân cũng có mấy câu muốn nhắc nhở hai vị một chút."

Ánh mắt Lộ Tiểu Thiền sáng lên: "Cứ nói đừng ngại!"

"Hai vị hẳn là cũng chú ý tới, Bồng thành này của chúng ta rõ ràng vị trí yếu đạo, nhưng thành trấn lại thật quạnh quẽ."

"Đúng đó, hơn nữa dọc theo đường đi đều không nhìn thấy nữ quyến! Chuyện gì thế này?"

"Đây là bởi vì Mạnh gia tại Bồng Nguyên Sơn a..."

Nhắc tới Mạnh gia, thanh âm tiểu nhị thấp xuống không ít.

Hắn nhìn quanh bốn phía một lượt, phảng phất như lo lắng tai vách mạch rừng.

"Mạnh gia làm sao vậy?"

Mạnh gia tuy rằng không thể nói là danh môn, nhưng cũng là môn phái tu chân, sao lại khiến tiểu nhị e sợ như thế?

"Chủ mẫu phu nhân Mạnh gia mấy tháng trước rời khỏi thành trấn, đi cầu phúc để sinh cho Mạnh gia một đứa con trai, ai ngờ giữa đường bị Tà linh phụ thể làm mất mạng!"

"Sau đó thì sao?"

Chuyện này, y đã biết rồi.

"Thi thể được người của Chấp Ngô Sơn Trang đưa trở về, nghe nói ngay cả tim cũng bị mất."

Lộ Tiểu Thiền không muốn nghe hắn nói chuyện của Mạnh phu nhân, chỉ muốn hắn nhanh chóng tiến vào chuyện chính.

"Chuyện này, cùng với sự quạnh quẽ của Bồng thành, còn có trên đường không có nữ quyến có quan hệ gì a?"

"Đại ca của Mạnh phu nhân chính là Động chủ Trần Hoàn Động, vì cái chết của muội muội mình mà kéo đến hưng binh vấn tội. Trần Hoàn Động chủ nhận định là Mạnh Viễn Đạo bởi vì thiếp thất trong phủ mà khắt khe vợ cả, Mạnh phu nhân vì bảo vệ địa vị của chính mình tại Mạnh gia mới ra ngoài cầu xin con cái..."

"Cho nên Trần Hoàn Động chủ muốn đem tiểu thiếp của Mạnh Viễn Đạo ra khai đao, để xả giận cho muội muội của mình?"

Ôi chao ôi chao, xem ra là muốn xướng hí kịch nữa rồi!

Lộ Tiểu Thiền quyết định sẽ không quản chuyện vô bổ của Mạnh gia, nhưng chuyện đó cũng không trở ngại y nghe bát quái a!

"Đúng vậy a! Mạnh Viễn Đạo vì không muốn đắc tội Trần Hoàn Động chủ, liền giết chết tiểu thiếp của mình, còn khua chiêng giống trống mà phát tang!"

"Sau đó thì sao?" Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm cái tên Mạnh Viễn Đạo này thật là không tim không phổi, đối chính thê không tốt, đối tiểu thiếp cũng như thế.

Nói cho cùng, Mạnh phu nhân tâm sinh oán hận đố kị, cùng tên Mạnh Viễn Đạo vô tình vô nghĩa này cũng có quan hệ rất lớn.

Mặc dù nói tội nghiệt đều do Mạnh phu nhân tự mình tạo thành, thế nhưng nữ tử một khi xuất giá, cả đời đều phải dựa vào phu quân. Mạnh Viễn Đạo thay đổi thất thường, muốn Mạnh phu nhân suy nghĩ thoáng đạt, thật sự là rất khó.

"Ai ngờ Trần Hoàn Động chủ nửa đường chặn lại, nhất định phải mở quan tài khám nghiệm thi thể! Quan tài vừa mở, liền phát hiện bên trong trống không!"

Lộ Tiểu Thiền không khỏi vỗ tay: "Mạnh Viễn Đạo được lắm! Lại dám lừa gạt cả Trần Hoàn Động chủ!"

"Đúng vậy a, Động chủ làm sao có khả năng giảng hòa, từ trong biệt viện của Mạnh gia tìm được cái vị tiểu thiếp kia, tự mình động thủ muốn lấy tính mạng nàng! Mạnh Viễn Đạo đương nhiên bảo vệ tiểu thiếp, cùng Trần Hoàn Động chủ ra tay đánh nhau, trong lúc hai người giao đấu, chân khí của Trần Hoàn Động chủ xẹt qua mặt của tiểu thiếp! Để lại một đường vết máu! Hơn nữa làm thế nào cũng không lành được!"

Hứng thú của Lộ Tiểu Thiền càng lúc càng nồng đậm, mở to đôi mắt nhìn tiểu nhị, tiểu nhị nhìn thấy chính mình được người nghe cổ vũ, càng nói càng mạnh dạn hơn.

"Mạnh Viễn Đạo nói tiểu thiếp của mình có bầu, dù thế nào cũng là huyết mạch của Mạnh gia, hi vọng Trần Hoàn Động chủ hạ thủ lưu tình. Trần Hoàn Động chủ phẫn nộ mà rời đi, hạ xuống "Tử Ấn" với tất cả mọi người tại Bồng Nguyên Sơn ngoại trừ Mạnh Viễn Đạo, ngay cả đám dân thường như chúng ta đây cũng không ngoại lệ a! Hắn tuyên bố đợi đến khi tiểu thiếp của Mạnh Viễn Đạo sinh hài tử, sẽ quay trở lại lấy tính mạng nàng!"

"Ồ, ta hiểu rồi! Hắn hạ Tử Ấn với các ngươi, nếu như Mạnh Viễn Đạo âm thầm bỏ trốn, liên lụy trên dưới Mạnh gia cộng thêm toàn bộ dân chúng tại Bồng thành, hắn đi tới chỗ nào cũng đều không thể đặt chân! Thứ hai, khiến cho toàn bộ người dân tại Bồng thành đều nhìn chăm chăm vào Mạnh Viễn Đạo, một khi hắn rời đi, các ngươi cũng sống không được, có đúng hay không?"

"Đúng là như thế!"

Tiểu nhị thở dài một tiếng, hơi mở ra cổ áo của mình, trên cổ của hắn là một đạo ấn ký. Tiểu nhị cũng không phải người tu chân, linh khí nông cạn, phác hoạ không ra hình dáng ấn ký trên người, Lộ Tiểu Thiền đang muốn sờ thử, liền bị tay Thư Vô Khích giữ lại.

"Đúng là "Tử Ấn"." Thư Vô Khích mở miệng nói.

"Tử Ấn là cái gì a?"

"Là một loại chú pháp thâm độc, Huyền môn tầm thường cũng sẽ không sử dụng. Người bị hạ "Tử Ấn", một khi rời khỏi phạm vi trăm dặm, máu sẽ chảy ngược mà chết." Thư Vô Khích trả lời.

"Có biện pháp phá giải hay không?" Lộ Tiểu Thiền hiếu kỳ hỏi.

"Tu vi của Trần Hoàn Động chủ cao hơn Mạnh Viễn Đạo, hắn hạ Tử Ấn, toàn bộ người ở Bồng Nguyên Sơn đương nhiên không ai giải được."

Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, liền hiểu. Với tu vi của Thư Vô Khích, cái Tử Ấn của Trần Hoàn Động chủ kia chính là múa rìu qua mắt thợ.

"Nhưng thành trấn quạnh quẽ cùng với chuyện không nhìn thấy nữ nhân, có quan hệ gì đâu?"

"Ta không phải vừa mới nói sao, chân khí của Trần Hoàn Động chủ để lại một đường vết máu trên mặt của tiểu thiếp Mạnh gia? Vết thương kia đến bây giờ đã trôi qua hơn ba tháng mà vẫn không thể tiêu biến."

"Chân khí kia cũng đủ bá đạo nha!" Lộ Tiểu Thiền sờ sờ gò má của mình.

"Mạnh gia tìm không ít đại phu đến xem, đều nói chân khí của Trần Hoàn Động chủ bá đạo, đường vết tích trên mặt nàng mãi mãi cũng không khép lại được! Không biết Mạnh gia từ nơi nào có được phương thuốc, nói là dùng máu xử nữ làm thuốc dẫn, có thể khép lại vết sẹo trên mặt tiểu thiếp kia."

"Cho nên... Mạnh Viễn Đạo cứ như vậy đem tất cả thiếu nữ chưa thành hôn trong Bồng thành đều mang lên Bồng Nguyên Sơn?"

"Đúng là như thế a."

"Nhưng mà... Nhưng mà chờ hài tử ra đời, Trần Hoàn Động chủ liền muốn đến lấy mạng của nàng kia, nếu mạng cũng không có, cái mặt còn quan trọng gì nữa a!" Lộ Tiểu Thiền vẫy vẫy tay, hoàn toàn không hiểu tại sao Mạnh Viễn Đạo lại vì cái mặt của vị tiểu thiếp kia mà tiêu tốn nhiều tâm tư như vậy.

"Đúng là không hiểu tại sao a! Hiện tại thiếu nữ trong thành cơ hồ đều bị bắt đi, thế nhưng Mạnh gia còn chưa thỏa mãn. Môn hạ đệ tử của hắn làm không xong nhiệm vụ, nên ngay cả nữ tử đã thành phụ nhân cũng đều không buông tha, hết thảy đều bị mang lên Bồng Nguyên Sơn!"

Lộ Tiểu Thiền đối với bọn họ đồng tình sâu sắc, nếu như y đoán không sai, phỏng chừng là Mạnh Viễn Đạo, hoặc là cái vị thiếp thất kia đã bị Tà linh phụ thể, mới có thể làm ra nhiều... chuyện hoang đường thế này.

"Nhịn một chút đi, cái vị Trần Hoàn Động chủ gì kia qua một đoạn thời gian nữa liền tới lấy tánh mạng tiểu thiếp Mạnh gia. Chờ hắn đến, rút đi "Tử Ấn" của các ngươi, các ngươi có thể rời khỏi nơi này."

Về phần đám nữ nhân bị bắt đi, tiểu thiếp Mạnh Viễn Đạo chết rồi, cũng sẽ không có việc gì đi.

"Ai, chúng ta cũng chỉ có thể chờ tiểu thiếp Mạnh Viễn Đạo sinh ra hài tử. Bất quá ta phải nhắc nhở công tử, không có chuyện gì thì đừng náo loạn ở trên đường, nếu đụng tới đệ tử Mạnh gia, bọn họ mỗi ngày đều phải đi đến từng nhà mà tìm kiếm nữ tử, nổi lên xung đột sẽ không tốt."

"Đa tạ tiểu nhị nhắc nhở." Lộ Tiểu Thiền hướng đối phương chắp tay, xem như cám ơn đối phương đã nhắc nhở.

Ăn xong cơm tối, tiểu nhị đem cái mâm rời đi, Lộ Tiểu Thiền súc miệng súc miệng, đang chuẩn bị tắm rửa, liền nghe thấy phía dưới đại sảnh truyền đến thanh âm huyên náo.

"Trong thành có người ngoài đến sao các ngươi không thông báo Mạnh gia! Thật là to gan!"

Xem ra đệ tử Mạnh gia đã tìm tới cửa.

"Ôi! Mấy vị đại nhân, người đến là hai nam nhân, không có nữ quyến, có đi báo, cũng chỉ khiến chư vị đi một chuyến uổng công không phải sao?"

"Đánh rắm! Dù có uổng công, chúng ta cũng phải nhìn mới biết!"

Nói xong, liền nghe thấy một trận tiếng bước chân hung hăng.

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, đêm nay chỉ sợ không được an bình rồi!

Bất quá cũng tốt, ban ngày y ngồi trên lưng Lộc Thục ngoại trừ ngủ vẫn là ngủ, hiện tại muốn y nằm trên giường, y cũng ngủ không được a!

"Vô Khích ca ca cứu mạng!" Lộ Tiểu Thiền cười xấu xa kéo kéo ống tay áo Thư Vô Khích.

Thư Vô Khích vừa vặn đem cốc trà nâng đến bên môi, Lộ Tiểu Thiền kéo hắn một cái, nước trà thiếu chút nữa rơi ra.

Hắn trở ngược tay trói lại Lộ Tiểu Thiền, đem y kéo đến bên cạnh mình.

"Ngươi muốn nhìn ta ra tay, đúng không?"

"Khà khà, đúng rồi!"

Thư Vô Khích ra tay, chính là linh khí lan tràn, nhật nguyệt thất sắc a!

Chính mình có xem trăm lần cũng không chán!

Vừa lúc đó, bốn năm tên đệ tử Mạnh gia đạp cửa phòng xông vào, tiểu nhị đi theo phía sau bọn họ không ngừng giải thích.

"Thật sự là hai vị khách nam! Không có nữ quyến a!"

Tiểu nhị đột nhiên bị đẩy ra, đụng vào tường.

Bốn tên kia khí thế hung hăng tiến vào, tên dẫn đầu lớn tiếng quát: "Quả nhiên ở đây!"

Thư Vô Khích bất động thanh sắc, đem cốc trà đặt xuống.

Lộ Tiểu Thiền xem linh quang ảm đạm trên người bọn họ, so với dân chúng tầm thường chỉ hơn được một chút, nói không chừng vẫn chưa thể kết đan đây mà.

Những người này, Thư Vô Khích nâng tay lên liền có thể giải quyết, thật không thú vị.

Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ miệng, ngáp một cái.

Ai ngờ bốn tên kia đều vây tới nhìn chằm chằm Lộ Tiểu Thiền.

"Tiểu tử này lớn lên mềm mại thủy linh như thế, nhất định là nữ giả nam trang!"

"Không sai! Bắt y về hướng sư phụ báo cáo kết quả!"

Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình.

"Cái gì? Mắt các ngươi so với ta còn mù hơn sao? Ta nơi nào giống nữ giả nam trang a!"

Các ngươi đây rốt cuộc là khen ta dễ nhìn, hay là nóng nảy tới mờ mắt rồi, là người thì đều bắt đi a!

Mắt thấy bọn họ sắp sửa nắm lấy Lộ Tiểu Thiền, Thư Vô Khích giơ tay lên, đầu ngón tay bắn một cái, một đạo chân khí liền bay ra.

Đạo chân khí này thế nhưng lại là một đường cong, trong nháy mắt xuyên qua ngực bốn tên kia, bốn tên đều lập tức ngã quỵ xuống đất, miệng phun máu tươi.

Cả đám ngã xuống đất không dậy nổi, chỉ có tên dẫn đầu kia là kiên cường chống đỡ, ngẩng đầu lên nhìn Thư Vô Khích.

"Chuyện này... Các ngươi... là ai...."

Rõ ràng hai người này đều không có tiên kiếm bên cạnh, nhưng chân khí vừa nãy của người kia dày đặc vô cùng, mạnh mẽ như cuồng phong, tu vi sâu không thấy đáy.