Rượu Chàng Tiên

Chương 3: Túy Sinh Mộng Tử (1)



"Bởi vì dục vọng, là bản tính của con người. Ngươi có thể không nhìn nó, không đụng vào nó, làm bộ như nó không tồn tại, nhưng nó mãi mãi vẫn ở nơi đó. Theo đuổi cảnh giới "vô dục", bản thân liền là chấp niệm."

Một khắc ấy, nam tử áo trắng liền muốn xoay người lại, hô hấp của Lộ Tiểu Thiền lập tức kéo dài, y muốn thông qua con mắt của thiếu niên nhìn rõ dáng vẻ của người kia, thế nhưng tất cả cảnh tượng trong mơ đột nhiên bị phá hủy.

Thời điểm tỉnh mộng, trận bệnh nặng của Lộ Tiểu Thiền không hiểu sao liền tốt lên. Lão ăn mày nói y phúc lớn mạng lớn.

Lộ Tiểu Thiền lại tức giận vì đống đậu phộng tiểu nhị đổ xuống đều bị lão ăn mày ăn hết, Lộ Tiểu Thiền một hạt cũng không ăn được.

Lão ăn mày không để ý chút nào mà nói, ngươi bệnh đến cả miệng cũng không mở ra được, làm sao nuốt đậu phộng a!

Lộ Tiểu Thiền cảm thấy thiếu niên trên người treo đầy chai chai lọ lọ trong mộng chính là mình, mà cái vị "trích tiên" nghiêm túc thận trọng kia nhất định là người phi thường trọng yếu đối với y.

Khi y đem giấc mộng của mình nói cho lão ăn mày, lão ăn mày lại đùa giỡn nói, ngươi đời trước thời điểm qua cầu Nại Hà nhất định đã đổ bớt canh Mạnh Bà, bằng không thì chính là nghe quá nhiều cố sự, rồi đem chính mình cũng bỏ vào trong đó.

Lộ Tiểu Thiền lại nhận định đây không phải là cố sự, nói không chừng chính mình xuất thân Tiên môn, thân ảnh quạnh quẽ lại đầy tiên khí trong mộng kia chính là Tông sư Huyền môn nào đó, có thể trị khỏi con mắt cho mình.

Lão ăn mày vừa cười vừa nói với y, không nhìn thấy cũng có chỗ tốt của không nhìn thấy, sẽ không bị mỹ sắc mê hoặc, ai biết được nam tử Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy trong mộng là Tiên hay là Ma.

Lão ăn mày hoàn hồn xong liền cằn nhằn nói cái gì mà "Nhất niệm thành Thần, nhất dục nhập Ma".

Lộ Tiểu Thiền không để ý tới lão ăn mày, thỉnh thoảng canh giữ dưới tửu quán, ngóng trông một ngày nào đó có thể lại hớp được một ngụm "Túy Sinh Mộng Tử", y cũng không thích rượu, nhưng luôn muốn say ngất ngây một trận, để có thể gặp lại vị "trích tiên" trong mộng kia.

Chỉ là không nghĩ tới, ba ngày sau lão ăn mày vì ăn đậu phộng mà bị sặc chết.

Lộ Tiểu Thiền đối với đậu phộng không có oán niệm, nhưng lại không thể quên được thân ảnh trong mộng.

Cứ thế bảy tám năm trôi qua, Lộ Tiểu Thiền dù có tình cờ uống một hai ngụm "Túy Sinh Mộng Tử", cũng đều chưa từng say.

Không say, liền vô mộng.

Vô mộng, tự nhiên không đụng được Tiên.

Lộ Tiểu Thiền bình tĩnh, nhất định là lão bản của tửu quán lòng dạ hiểm độc, trong rượu không biết đổ vào bao nhiêu nước, mới có thể khiến người ta uống không say.

Trong lúc miên man suy nghĩ về giấc mộng cũ, Lộ Tiểu Thiền liền nghe thấy tửu quán đối diện truyền đến thanh âm mừng đến phát khóc.

"A Bảo! A Bảo! Cha ngươi đi khắp đại giang nam bắc, rốt cuộc tìm được ngươi!"

Lộ Tiểu Thiền cả kinh, A Bảo cũng là một tên ăn mày, hai người bọn họ, một đứa mù một đứa câm, tuổi không sai biệt lắm, thường vì cướp đồ ăn mà ra tay đánh nhau.

Theo đạo lý người mù cùng người câm đánh nhau, người mù khẳng định chịu thiệt, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền luôn có thể đem A Bảo đánh cho răng rơi đầy đất. Mỗi lần đều là A Bảo vô cùng đáng thương ngồi nhìn Lộ Tiểu Thiền ăn đồ ăn.

Không nghĩ tới A Bảo vậy mà có thể thay đổi vận khí?

Hai cha con bên đường ôm nhau khóc lớn.

"A Bảo! Ngươi ăn từ từ thôi! Ăn từ từ thôi! La gia chúng ta ruộng tốt trăm ngàn mẫu, không thiếu nhất chính là lương thực!"

"A a a..." A Bảo lúc này ăn như hùm như sói, cha hắn nói cái gì, hắn căn bản không nghe lọt tai.

"Nhi tử đáng thương của ta! Cũng may nhờ có cái bớt lá phong trên cổ ngươi, bằng không thì ta thật không biết làm sao tìm được ngươi! Ngươi yên tâm, coi như ngươi không thể nói, cha cũng sẽ đối đãi ngươi thật tốt, cho ngươi lấy mấy tức phụ, chăm sóc thật tốt cho ngươi!"

Gia đinh La gia giúp A Bảo thay đổi quần áo, cha hắn tự mình cõng lấy A Bảo lên xe ngựa, cứ vậy mà đi.

Lộ Tiểu Thiền sững sờ ngồi ở chỗ đó.

Tiểu nhị đẩy ra cửa sổ, cười trêu chọc: "Này, Lộ Tiểu Thiền, thực sự là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Thế sự đổi thay a! Lúc trước là ngươi bắt nạt A Bảo, hiện tại cha ruột A Bảo tới tìm hắn! Từ nay hắn liền sống những ngày tháng không lo ăn lo mặc nữa rồi! Ngươi nhìn lại ngươi xem...... Ôi chao, ôi chao, ôi chao! Lộ Tiểu Thiền, ngươi tại sao lại khóc!"

Trên mặt Lộ Tiểu Thiền chảy xuống hai hàng nước mắt, đôi mắt cũng đỏ lên.

Tiểu nhị ngay dưới cửa sổ gặp qua y vô số lần, thường xuyên đối mặt, cũng có chút tình cảm, thấy y bỗng nhiên khóc, dĩ nhiên không biết an ủi như thế nào.

"Ngươi... Ngươi chớ khóc... Có thể, ngươi cũng có cha mẹ đang tìm ngươi đó? Chỉ là, chỉ là vẫn chưa tìm được ngươi mà thôi!"

Lộ Tiểu Thiền mắt mù tâm không mù, y biết mình sở dĩ trở thành ăn mày, nói không chừng cũng bởi vì đôi mắt sinh ra đã có vấn đề. Cha ruột mẹ ruột làm sao có khả năng tới tìm y?

"Trong thiên hạ, ta chỉ bắt nạt được đứa câm A Bảo! Hiện tại A Bảo đã đi cùng cha hắn! Ta liền không còn ai để khi dễ nữa!"

Tiểu nhị sững sờ tại chỗ, thật không biết nói cái gì cho phải.

Đại khái không người nào có thể hiểu được tâm tình thật sự của Lộ Tiểu Thiền lúc này.

Tuy rằng y thường ngày hay cùng A Bảo đánh nhau cướp miếng ăn, nhưng thực ra lại là chỗ dựa tinh thần của nhau.

Bây giờ A Bảo rời đi cùng cha hắn, Lộ Tiểu Thiền chỉ sợ từ nay sẽ không còn bằng hữu.

Thế nhưng một lúc sau, chiếc xe ngựa kia lại quay trở về.

A Bảo từ trên xe nhảy xuống, nhào về phía Lộ Tiểu Thiền.

Tiểu nhị nhanh chóng vỗ cửa sổ: "Chạy mau! A Bảo tới tìm ngươi trả thù rồi!"

Người đi ngang qua đều vây đến, muốn xem Lộ Tiểu Thiền gặp vận rủi lớn.

Ai ngờ A Bảo bay nhào vào trong lồng ngực Lộ Tiểu Thiền, ô ô khóc lóc, đâu giống thù hận gì, rõ ràng là khó rời khó bỏ a!

Lộ Tiểu Thiền thở dài một hơi, vỗ vỗ lưng A Bảo: "A Bảo, ngươi đi đi, ta sẽ không đi cùng ngươi."

"A a a..." A Bảo lắc đầu, lôi kéo cánh tay Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền đem A Bảo kéo đến bên cạnh mình, nhỏ giọng nói: "A Bảo, ngươi nghe lời ta, gia đình giàu có không thể so với dân chúng bình thường. Cha ngươi bỏ rơi ngươi lâu như thế, khẳng định không phải chỉ có một đứa con là ngươi. Cha ngươi đối với ngươi lòng mang áy náy, nhất định sẽ tìm đại phu trị bệnh câm cho ngươi, ngươi nhớ kỹ, dù có thể nói chuyện, cũng không cần cho người khác biết. Ăn uống no đủ, mọi việc cứ mở một con mắt, nhắm một con mắt."

A Bảo nước mắt rơi như mưa, vẫn muốn lôi kéo Lộ Tiểu Thiền cùng đi.

"Ngươi đi đến bên ấy, tất nhiên không lo ăn lo mặc, thế nhưng là ăn nhờ ở đậu. Lộ Tiểu Thiền ta đây tự tại quen rồi, đôi mắt lại mù, không thể nhìn thấy trước sắc mặt người khác. Ngươi nhớ kỹ lời ta nói, sẽ có thể một đời bình an."

Cha ruột A Bảo cũng xuống xe ngựa, biết nhi tử không nỡ rời xa bằng hữu, vốn dĩ chỉ cần nhi tử vui vẻ, nuôi thêm một tên ăn mày mắt mù cũng không là gì, nhưng trở về không tránh được chuyện sẽ bị phu nhân hiện tại ghét bỏ.

Lộ Tiểu Thiền không đi cùng bọn họ, cũng coi như có mắt nhìn.

Cha A Bảo ném một túi bạc cho Lộ Tiểu Thiền, xem như cảm ơn những năm qua Lộ Tiểu Thiền chiếu cố A Bảo.

Lộ Tiểu Thiền có tiền, sờ soạng nửa ngày đang muốn đưa cho tiểu nhị, mua lấy mấy vò "Túy Sinh Mộng Tử", bỗng có người chạy xẹt qua cạnh y, đem túi bạc kia cướp đi!

"Mẹ nó ——"

Lộ Tiểu Thiền tức giận đến thổ huyết, rượu thật vất vả mới đến bên mép, lại không cánh mà bay đi rồi! Không có rượu làm sao mơ thấy người y muốn gặp!

Giang Vô Triều đứng cách Lộ Tiểu Thiền một chỗ không xa. Hắn tu hành nhiều năm, thính lực so với người phàm nhạy cảm không biết bao nhiêu lần.

Hắn vốn tưởng cái tên tiểu ăn mày trốn trong bụng Y Thánh trộm đồ ăn nhất định sẽ đi cùng A Bảo kia, không nghĩ tới y không chỉ không đi, mà còn nói mấy câu như vậy với A Bảo.

Hiện tại túi bạc bị mất, y cũng không cao giọng gọi người bắt tặc, chỉ thở dài ngồi về chỗ cũ.

Giang Vô Triều đi tới trước mặt Lộ Tiểu Thiền, nửa ngồi xổm xuống, rõ ràng không phát ra bất kỳ thanh âm gì, Lộ Tiểu Thiền lại ôm lấy khóe miệng nở nụ cười: "Ha ha ha, Giang Vô Triều, ngươi đã đến rồi."

"Làm sao ngươi biết là ta?"

"Trên người ngươi có mùi thơm ngát của ngô đồng."

Giang Vô Triều gật đầu cười. Chấp Ngô Sơn Trang nằm trên đỉnh núi Chấp Ngô, trên núi khắp nơi đều là cây ngô đồng, phần lớn đều sinh trưởng trăm ngàn năm, tự nhiên cũng có linh khí.

Giang Vô Triều từ nhỏ lớn lên ở Chấp Ngô Sơn Trang, trên người tránh không được lây nhiễm mùi thơm ngát của ngô đồng.

"Người kia cướp bạc của ngươi, tại sao ngươi không hô lên?"

"Tại sao ta phải hô lên?" Lộ Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu, "Cho dù có người đem tặc nhân ngăn cản, giành lại túi bạc, ai sẽ đem bạc trả cho ta? Đương nhiên, trừ ngươi ra, Giang Vô Triều."

"Ngươi cũng quá bi quan. Người hảo tâm vẫn sẽ có."

"Ta lớn lên ở nơi này, tính cách của mỗi một người nơi đây ta đều biết rõ vô cùng. Một tên ăn mày mắt mù suốt ngày ăn chực uống chực vô công rỗi nghề, bỗng nhiên có được một số bạc lớn, bọn họ đều sẽ nghĩ như thế nào?"

Lộ Tiểu Thiền ôm lấy khóe miệng, cặp mắt kia tỏa ra ánh sáng lung linh, mang theo giảo hoạt.

Giang Vô Triều nhìn quanh bốn phía, thấy nam nữ già trẻ, quả thật không ai có lấy một tia đồng tình đối với Lộ Tiểu Thiền, tiểu thương ven đường thậm chí còn cười trên sự đau khổ của người khác.

"Ta chỉ ném đi một túi bạc, không ai vì túi bạc này mà muốn tính mạng ta, đã là vận khí. Hơn nữa thời điểm La viên ngoại cho ta túi bạc kia, nói là đa tạ những năm qua chăm sóc A Bảo. Ta tự hỏi không có chăm sóc qua A Bảo, không có công không nhận lộc. Túi bạc này, không còn, liền không còn."

Giang Vô Triều thở dài một hơi, mở miệng nói: "Ngươi vậy mà lại có bản tính tiêu sái. Chúng ta tu tiên coi trọng nhất chính là "cắt đứt dục vọng", tâm vô tà niệm, mới có thể đạt tới đỉnh cao. Nếu như con mắt của ngươi nhìn thấy được, thì thật thích hợp để tu tiên."

"Cái gì? Cắt đứt dục vọng á? Ta có dục vọng! Ta muốn mỗi ngày đều ăn no nê! Mặc ấm áp! Quan trọng nhất là mỗi ngày uống mấy vò "Túy Sinh Mộng Tử", để mơ gặp mỹ nhân của ta! Tu tiên này nọ không thích hợp với ta! Giang lão ca ngươi từ từ đi a! Ta chờ ngươi tu thành chính quả tới bảo vệ ta a!"

Giang Vô Triều thấp giọng cười, lập tức cầm lấy cổ tay Lộ Tiểu Thiền, quả thực muốn đem xương cổ tay Lộ Tiểu Thiền đều bóp nát.

"Ta hỏi rất nhiều người, không có ai nghe qua cố sự về Ly Triệt Quân. Ngươi nói láo gạt ta!"

Lộ Tiểu Thiền không thoát được đối phương.

"Cuộc chiến hơn một ngàn năm trước tại Vô Ý Cảnh Thiên, tiên sinh kể chuyện tầm thường há có thể biết? Ta thật sự tò mò, ngươi đến cùng là từ nơi nào nghe được!"

"Ngươi... Ngươi mau buông tay... Mau buông tay... Ta sẽ nói cho ngươi biết!"

Giang Vô Triều lúc này mới buông lỏng cổ tay Lộ Tiểu Thiền.

"Xác thực không phải nghe tiên sinh kể chuyện nói..."

"Vậy là nghe ai nói?"

"Là lão ăn mày đã từng thu dưỡng ta, kể cho ta nghe! Chỉ là chút truyền kỳ của Huyền môn Kiếm Tông, nửa thật nửa giả!"

"Cái lão ăn mày kia đâu?"

Lộ Tiểu Thiền nhấc ngón tay chỉ lên trời.

"Hắn... Hắn phi thăng thành Tiên hay thành Thánh? Là chưởng môn nhà ai?"

"Hắn đã chết. Bị đậu phộng nghẹn chết!"

Giang Vô Triều cứng họng tại chỗ.

"Ngươi không phải tới từ danh môn Tiên gia hay sao? Cố sự của các Tiên Hiền Tiên Thánh đã qua đời, còn không phải rõ ràng hơn ta?"

"Sư phụ đối với chuyện năm đó cực ít nhắc tới, thế nhưng sư phụ vẫn luôn lòng mang kính ý đối với Ly Triệt Quân. Thân là đệ tử của sư phụ, ta cũng rất muốn biết năm đó trên Vô Ý Cảnh Thiên đến cùng đã xảy ra chuyện gì, có thể nào tìm được tiên tích Ly Triệt Quân lưu lại, an ủi sư phụ."

"Thì ra là như vậy. Nhưng những gì lão ăn mày nói với ta, đều chỉ là chút lời đồn đại, khẳng định trong đó không thể thiếu mấy câu nói bừa do lão loạn chế ra!"

"Dù là như vậy, ta cũng muốn nghe."

"Vậy được. Ngươi mời ta uống rượu, ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe."

Giang Vô Triều nhấn giữ trán của mình: "Rượu này có chỗ nào đặc biệt? Khiến cho ngươi nhớ mãi không quên?"

"Ta không phải đã nói cùng ngươi sao? Uống rượu này, say ngất ngây một trận, là có thể nhìn thấy mỹ nhân! Không thì làm sao gọi là "Túy Sinh Mộng Tử"?" Lộ Tiểu Thiền vẻ mặt thành thật trả lời.

Giang Vô Triều hừ một tiếng, đem y lôi dậy.

"Mỹ nhân? Ngươi một người mù, xác thực chỉ có thể ở trong mộng nhìn thấy mỹ nhân rồi!"

Khóe miệng cong lên, Lộ Tiểu Thiền tin tưởng, người trong mộng chỉ cần chịu quay đầu, khẳng định có thể làm cho thiên địa đều thất sắc.