Rượu Chàng Tiên

Chương 17: Bàn tay đẹp nhất



Kiếm khí của Giang Vô Triều ngưng tụ thành ba đạo kiếm trận, một đạo vây khốn cái cổ "Xung Oan", hai đạo khác vây khốn tay chân "Xung Oan".

Giang Vô Triều tay cầm Minh Lan kiếm, lùi về phía sau, "Xung Oan" nhe răng trợn mắt, lảo đảo một cái liền bị Giang Vô Triều túm lấy lôi qua.

Tà linh ở trong thân thể Vương Đại Dũng tựa hồ hết sức thống khổ, vặn vẹo giằng co.

Cổ tay Giang Vô Triều xoay chuyển một cái, liền tạo thành một kiếm trận, giống như sóng nước gợn ra tứ tán, thanh âm sóng lớn vỗ bờ vang lên, chấn động đến mức lỗ tai Lộ Tiểu Thiền muốn điếc, trời đất quay cuồng một trận.

Mà "Xung Oan" kia thì bị đạo kiếm trận cuối cùng đánh cho tan vỡ, Giang Vô Triều phi kiếm tới, thân kiếm xuyên qua thân thể Vương Đại Dũng, đem Tà linh mạnh mẽ đóng lên vách tường tửu quán, sau đó liền theo thân kiếm biến mất không thấy nữa.

Lộ Tiểu Thiền vẫn còn ngất ngây choáng váng, y cúi đầu, đem tất cả những thứ trước đó ăn vào đều phun ra ngoài.

Bên trong lỗ tai vang lên ong ong, đến cuối cùng ngay cả mật cũng phun ra nốt.

"Ta đã sớm nói với ngươi, cái náo nhiệt này xem xong, ngươi sẽ hối hận." thanh âm Thư Vô Khích vang lên.

Lộ Tiểu Thiền bưng tai, tiếng sóng vỗ bờ vẫn kéo dài không dứt trong đầu.

Thi thể Vương Đại Dũng rơi xuống đất, hai tròng mắt hắn nổ lòi ra ngoài, trên mặt đều là nước bùn, giống như bò ra từ trong bùn đất.

Các hương thân đứng xa xa mà nhìn, cũng không dám tới gần.

Giang Vô Triều thu kiếm vào vỏ, cúi đầu thở ra một hơi dài.

"Chư vị hương thân, đồ tể này cũng là bị người mưu hại. Hiện Tà linh đã rời khỏi thân thể, mong chư vị nể tình đồng hương, đem hắn an táng cho tốt."

Bỗng nhiên, tất cả hương thân đều xông tới, vừa quỳ xuống, vừa dập đầu lạy.

"Thì ra đây mới là tiên quân thật!"

"Đa tạ tiên quân vì chúng ta trừ tà phục ma!"

Ngay tại thời điểm mọi người đang khấu tạ Giang Vô Triều, có người phát hiện cái tên tiên quân giả kia lén lút chui ra khỏi đoàn người đông đúc, ý đồ chạy trốn.

"Thần côn muốn bỏ chạy!"

"Muốn chạy! Nếu không phải ngươi nghĩ ra chủ ý xấu xa, phá hỏng... phong thủy của Lộc Thục Trấn chúng ta! Tà linh làm sao có thể tiến vào!"

Các hương dân đang nháo động không rõ ngự tà đại chú là cái gì, liền trực tiếp coi nó là phong thủy.

"Đánh chết hắn!"

"Còn hết ăn rồi lại uống nhiều ngày như vậy!"

Giang Vô Triều thật vất vả mới ngăn được các thôn dân thi bạo với tên tiên quân giả kia, quay người sang, liền phát hiện Lộ Tiểu Thiền cùng cái vị công tử trẻ tuổi ngồi trên nóc nhà không thấy đâu nữa.

Lộ Tiểu Thiền nắm cành trúc, một đường loạng choạng, thật vất vả mới cùng Thư Vô Khích trở lại được khách sạn, lập tức liền ngã xuống trên giường nhỏ.

"Thật là khổ sở a... Chuyện gì thế này a..."

"Đó là bởi vì thế mà Minh Lan kiếm của Giang Vô Triều mượn, chính là thanh âm. Mà thính giác của ngươi so với người bình thường nhạy cảm hơn nhiều, vậy nên đương nhiên chịu ảnh hưởng so với người bình thường nghiêm trọng hơn."

"Mượn thế... là gì?"

"Bất kể tiên nhân có tu vi ngàn năm, hay cầm trong tay thần binh lợi khí, thì sức mạnh của cá nhân đều hữu hạn. Tà linh trên thế gian đều dùng dục vọng làm thức ăn, hút tà niệm càng nhiều càng sâu đậm, liền càng cường đại. Tương phản, Tiên môn Kiếm Tông coi trọng thiên địa cộng cảm, mượn linh khí của thế gian vạn vật, đến khử tà hóa sát. Cái này gọi là mượn thế."

"Ồ... vừa nãy ngươi nói... sư phụ của Giang Vô Triều... Lăng Niệm Ngô cảnh giới chỉ là "Tá Thế"*? Nghĩa là còn có thứ so với nó lợi hại hơn? Vậy cảnh giới của Giang Vô Triều là gì?"

[*Tá là vay mượn, Thế là thế lực, nguồn sức mạnh.]

Tuy rằng tiếng sóng vỗ trong lỗ tai vẫn chưa dứt, nhưng chỉ cần Thư Vô Khích vừa nói chuyện, Lộ Tiểu Thiền liền cảm thấy như có ngọn gió dịu êm đi vào u cốc, trong tai liền thoải mái an bình.

"Ban đầu tu hành, tự nhiên là phải kết đan. Nếu như không có nguyên đan, liền không chỗ chứa chân linh."

"Ồ, sau đó thì sao?" Lộ Tiểu Thiền muốn túm lấy ống tay áo Thư Vô Khích, Thư Vô Khích như trước tránh được.

Hắn chỉ cần dừng lại không nói lời nào, Lộ Tiểu Thiền liền khó chịu vô cùng.

"Tiếp đó, chính là "Nhập Thế". Tại cảnh giới này, người tu chân cùng thế gian vạn vật cộng tình cộng cảm, học cách cùng sinh linh thế gian thiết lập liên hệ, tìm ra được thứ mà bản thân am hiểu nhất để mượn dùng tinh nguyên. Đây chính là cảnh giới hiện tại của Giang Vô Triều."

"Ố ồ, vậy ra hắn am hiểu mượn dùng thanh âm?"

"Ừm."

Thư Vô Khích lại không nói tiếp, Lộ Tiểu Thiền tức giận đến đạp chăn.

Ngươi nói nhiều thêm vài chữ, sẽ chết sao?

Mỗi ngày chỉ biết "Ừm", "Ừm", "Ừm", cũng không phải đi nhà xí!

"Ừm" cái gì mà "Ừm"!

Thư Vô Khích không nhanh không chậm kéo chăn lên trên, đắp lại cho Lộ Tiểu Thiền.

Mắt thấy Lộ Tiểu Thiền tiếp tục muốn đạp chăn, Thư Vô Khích liền cách chăn giữ chặt mắt cá chân của y.

Sức mạnh của hắn tựa hồ không lớn, nhưng lại vững vàng khiến chân Lộ Tiểu Thiền không động đậy được nữa.

"Tại tầng cảnh giới này của Giang Vô Triều, hắn chỉ am hiểu mượn dùng thanh âm. Như vậy khi hắn kết ra kiếm trận, uy lực cũng có hạn."

Thư Vô Khích rất có kiên nhẫn giải thích, thanh âm của hắn nhẹ nhàng chậm chạp kéo dài, rồi lại mang theo một loại linh khí đặc biệt, men theo ngàn tư trăm lự của Lộ Tiểu Thiền lan tràn tiến vào trái tim của y.

"Ồ, vậy sau đó thì sao?"

"Sau đó là chân chính "Tá Thế", tầng cảnh giới này núi sông ao hồ, đều có thể vào trận. Uy lực của kiếm trận, to lớn có thể sánh với Côn Bằng*, nhỏ bé thì lại mắt thường khó thể nhận ra."

[*Côn Bằng là thượng cổ linh thú xuất hiện từ thuở Hồng Hoang.]

Cho nên cảnh giới này là nằm ở chỗ điều khiển mức độ.

"Đây là cảnh giới của chưởng môn các phái sao?"

"Ừm. Chấp Ngô sơn trang Lăng Niệm Ngô, vào sáu trăm năm trước cũng đã am hiểu "Tá Thế". Thế nhưng sau bảy trăm năm, y vậy mà vẫn chưa tiến vào "Đại Thế"."

"Đó là gì?"

"Mượn tinh hồn của ba ngàn thế giới, mang theo kiếm khí của thiên hạ vào trận."

Đầu ngón tay Lộ Tiểu Thiền run lên một cái: "Đó có phải gọi là "Hướng về đại thế, không thể nghịch chuyển"?"

"Gần như là vậy." Thư Vô Khích cách chăn nhẹ nhàng nhấn giữ mắt cá chân Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền cố ý đạp hắn, ở trên giường chốc lát vươn mình, chốc lát trêu chọc Thư Vô Khích, rốt cục trêu đến nỗi Thư Vô Khích phải một tay giữ lấy eo Lộ Tiểu Thiền, một tay nắm chặt mắt cá chân y, tóc của hắn rơi xuống, Lộ Tiểu Thiền ngửi được mùi vị của hắn rõ ràng hơn, vì vậy híp mắt cười.

"Kia thật lợi hại a! Thiên hạ có ai có thể đạt tới cảnh giới đó sao?"

"Đương nhiên là có."

Trong thanh âm của Thư Vô Khích hoàn toàn nghe không ra hắn bởi vì nhấn giữ Lộ Tiểu Thiền, hay là bị Lộ Tiểu Thiền nhích tới nhích lui ma sát đến rụng hết kiên nhẫn, ngược lại lực đạo kiềm giữ Lộ Tiểu Thiền của hắn vừa đúng, khiến cho y di chuyển không được, lại không cảm thấy hoàn toàn mất hết tự do.

"Tỷ như?"

"Kiếm Tông của Nam Ly Cảnh Thiên Miểu Trần, Mộ Vãn kiếm của nàng có thể mượn tinh hồn của nhật nguyệt."

"Còn gì nữa không?"

"Kiếm Tông của Tây Uyên Cảnh Thiên Hạo Phục, Trùng Kiêu kiếm của hắn có thể mượn tinh hồn của núi sông địa mạch."

"Thật là lợi hại! Những Kiếm Tông khác thì sao?"

"Cuộc chiến một ngàn ba trăm năm trước tại Vô Ý Cảnh Thiên, Đông Khư cùng Bắc Minh Kiếm Tông ngã xuống, không người nối nghiệp."

"Như vậy a..." Lộ Tiểu Thiền thở dài, "Vậy còn Vô Ý Cảnh Thiên? Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên thì ta biết, hắn gọi là Ương Thương! Ý tứ chính là "Ương ương tam thiên thế, Thương sinh vi kỷ niệm"*, có đúng hay không?"

[*Mênh mông ba ngàn thế, vì thương sinh mà suy nghĩ.]

Ngón tay Thư Vô Khích bỗng nhiên nắm chặt chăn, xương cốt Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bị hắn siết gãy.

"Ai ôi! Đau quá!"

Thư Vô Khích lập tức buông lỏng tay.

"... Ngươi còn nhớ rõ hắn?"

Trong giọng nói của Thư Vô Khích vẫn luôn không có cảm xúc, nhưng thời khắc này, phảng phất như trở thành người có tình cảm.

Một loại mong đợi từ nơi cổ họng tràn ra, rồi lại không thể không gắt gao thu về, khiến người nghe khó thể giải thích mà cảm thấy đau lòng.

"Lão ăn mày thu dưỡng ta đã nói với ta a. Ta chưa từng gặp qua Ương Thương, cũng chưa từng nghe hắn nói chuyện, sao có thể tồn tại "nhớ rõ hay không"."

Một khắc kia, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy giống như ánh sao chiếu sáng tối tăm, rồi trong nháy mắt ảm đạm lịm tắt.

Chỉ để lại tối tăm không cách nào diễn tả thành lời.

"Tứ phương Kiếm Tông, có phải đã là cực hạn của tu chân?"

"Còn có một tầng cảnh giới cuối cùng — Khứ Thế."

"Khứ Thế? Ý tứ chính là không tiếp tục mượn linh tính của thiên địa vạn vật nữa sao?"

"Đúng vậy, có thể tạo ra muôn vật từ hư không, vì là chân Thần. Không ai có thể đạt tới cảnh giới này."

"Ồ."

"Hiện tại ngươi đã có thể ngủ chưa?"

"Bên trong lỗ tai của ta khó chịu... bằng không ngươi hát cho ta nghe đi? Ta nghe một hồi liền ngủ?"

Lộ Tiểu Thiền cách chăn, chạm vào Thư Vô Khích.

Thư Vô Khích giống như bị bỏng, muốn tránh né, nhưng lại không tránh né.

Lộ Tiểu Thiền vui vẻ, thì ra ngoại trừ thổi khí, còn có thể chạm vào ngươi như vậy a!

Lá gan của y liền to ra, cách chăn, giữ lấy tay Thư Vô Khích.

Trước giờ hô hấp của Thư Vô Khích luôn bằng phẳng thong dong, thế nhưng vào lúc này Lộ Tiểu Thiền lại không nghe thấy bất kỳ tiếng hít thở nào của hắn.

"Vô Khích ca ca, thì ra cổ tay của ngươi là như vậy."

Ngón tay Lộ Tiểu Thiền vòng lên, cũng may thời tiết hiện tại khiến chăn rất mỏng, Lộ Tiểu Thiền có thể cảm giác được độ cong của xương cổ tay Thư Vô Khích.

"Vô Khích ca ca, hai tay của ngươi có phải là đang chống ở bên người ta?"

Lộ Tiểu Thiền nghiêng mặt sang hỏi.

"... Đúng vậy." thanh âm Thư Vô Khích có chút khẩn trương, còn có chút nóng, thật giống như hơi thở của hắn đụng phải Lộ Tiểu Thiền, liền sẽ trở thành lửa cháy lan ra đồng cỏ thành đại hỏa.

"Thật tốt, tựa như đang ôm lấy ta." Lộ Tiểu Thiền cẩn thận di chuyển ngón tay của mình, như có như không luồng vào khe hở giữa người Thư Vô Khích.

"Tiểu Thiền, ngươi còn có điều gì muốn hỏi không? Nếu như không có, liền ngủ..."

"Ta có! Ngón tay của ngươi có phải thật dài, thật ôn nhu, thật dễ nhìn?" Lộ Tiểu Thiền hỏi.

"Ta... không biết đối với ngươi mà nói, tay ra sao, mới coi là dễ nhìn."

Đây là lần đầu tiên, Thư Vô Khích trả lời không ở thể khẳng định.

Mà Lộ Tiểu Thiền lại yêu thích thanh âm do dự của hắn.

"Vậy ngươi nhớ kỹ, tay của ngươi đối với ta mà nói, chính là bàn tay đẹp mắt nhất. Bởi vì nó sẽ đắp chăn cho ta, sẽ bảo vệ ta."

Lộ Tiểu Thiền híp mắt cười, y tin tưởng Thư Vô Khích không biết cái gì là đẹp, cái gì là xấu, không nhận rõ phú khả địch quốc cùng nghèo rớt mồng tơi khác nhau chỗ nào, nhưng thời khắc này hắn nhất định hiểu rõ y cảm kích hắn, cũng quý trọng tất cả những gì mà hắn đã làm cho y.

Một lúc lâu sau, Thư Vô Khích vẫn không trả lời, chỉ tùy ý để cho Lộ Tiểu Thiền cách chăn nắm lấy mình.