Rừng Tử Vong

Chương 7: Tử vong yến hội



Tiếng gió rộn lên, chiếc giường động đậy...

Từ trong màn lụa mỏng, một ánh hồng vụt nhoáng lên.

Không những tránh khỏi thế công của Tần Quan Vũ, mà lại còn lộn ra phía sau lưng chàng một cách thần tình. Tần Quan Vũ xoay phắt mình qua, tia mắt chàng chợt như đứng lại.

Trước mắt chàng, nữ nhân trong chiếc giường bát bảo đã hiện rõ ngay trước mặt. Chiếc áo chẽn bằng thứ tơ lụa mỏng manh, lồ lộ một thân hình vệ nữ... hai vành môi ươn ướt hé nở nụ cười :

- Tần công tử, bức làm chi lắm thế?

Tuy có chút thảng thốt trước sự bất ngờ này, nhưng khi liên tưởng đến đồng bọn của người sư tỷ dâm ác, ngọn lửa hận thù vụt cháy. Tần Quan Vũ thét lên một tiếng, lưỡi thép xé gió bay thẳng tới đối phương.

- Chuyện chi mà nóng thế!

Tiêu Hồn Tình Nữ đã không những không lùi lại, mà còn tiến thêm lên trước, cánh tay ngọc vươn ra, hai ngón tay như hai búp măng kẹp cứng mũi kiếm của Tần Quan Vũ.

Người thiếu niên họ Tần rúng động, dồn hết kình lực lên tay phải, giật thanh kiếm trở về.

Buông nhẹ hai ngón tay ra, Tiêu Hồn Tình Nữ uốn thân mình tránh qua một bên như làn khói mỏng, và giọng oanh như rắn lại.

- Kẻ thức thời mới gọi là tuấn kiệt. Nếu còn dại dột bức bách người, thì đừng trách ta vô tình.

Nhìn gương mặt uy nghiêm kinh người của Tiêu Hồn Tình Nữ, năm vị đạo nhân của phái Hoa Sơn đều sửng sốt bàng hoàng.

Tần Quan Vũ nghiến răng tra kiếm vào vỏ, dồn chân lực lên hai tay hậm hực nhích lên.

Đôi mày liễu khẽ cau lại, Tiêu Hồn Tình Nữ như cố gắng giữ vẻ ôn tồn :

- Tần công tử, không thể bình tĩnh một chút được sao? Đây là chuyện giữa tệ bảo và phái Hoa Sơn, không can hệ gì đến công tử, và...

Mỹ nhân cười gằn rồi nói tiếp :

- Và chẳng lẽ chuyện của phái mình mà người của phái Hoa Sơn lại phải nhờ tay người khác ư?

Không để cho đối phương kịp trả miếng, Tiêu Hồn Tình Nữ nói luôn :

- Huống chi, Tần công tử, lệnh tôn hiện nay là người của tệ bảo. Vậy tại sao công tử lại cố gây chuyện khó khăn?

Tần Quan Vũ rung lên, hỏi :

- Cô nương muốn dùng lời gạt người ư?

Thật ra, trong khoảng thời gian ngắn, lời nói của ân sư vụt vang lên văng vẳng, khiến cho chàng thiếu niên họ Tần cảm thấy bán tín bán nghi...

“... Cha con đã đi vào Tử Vong lâm, mẹ con để con lại và cũng đi theo...”.

Rồi sau đó, diễn biến xảy ra như thế nào?

Cặp mắt long lanh của Tiêu Hồn Tình Nữ lại đảo qua :

- Đây là một sự thật mà ta muốn nói. Nếu công tử muốn gây sự với Chí Tôn bảo thì nên đến giáp mặt lệnh tôn, rồi sau đó muốn hành động thế nào cũng không phải là muộn.

Ngọn lửa giận dữ trong đầu Tần Quan Vũ gần như tắt rụi, thay vào đó là những chuyện nghi ngờ. Chần chưa kịp mở lời thì vụt nghe một tràng cười sằng sặc từ xa vọng tới.

Theo hướng của giọng cười rung chuyển đó, nơi sân núi Hoa Sơn lại có thêm một người mặc áo choàng màu đỏ, mặt che vải lụa hồng.

Thanh Thanh đạo trưởng lướt tới hỏi :

- Các hạ đến Hoa Sơn xin hỏi có điều chi chỉ giáo?

Hồng y nhân cười sằng sặc :

- Vì Tiêu Hồn Tình Nữ mà đến.

Vẻ mặt rạng rỡ của Tiêu Hồn Tình Nữ chợt như tái lại, nhấc bước tiến đến trước mặt hồng y nhân, lạnh lùng hỏi :

- Hồng Hiệp, đã lâu không gặp! Chủ nhân đâu?

Một giọng cười như xé lụa lại vang lên :

- Gia chủ sắp đến. Hồng Hiệp, Hắc Hiệp vâng lệnh mở đường đây.

Tiếng nói chưa dứt, một bóng người như làn khói vút qua sân núi Hoa Sơn, lại thêm một người mặc áo choàng đen, mặt phủ lụa đen.

Sự kinh dị dồn dập vào tâm tưởng Tần Quan Vũ, chàng khẽ cau mày như nhớ lại...

Cùng với ân sư xuôi ngược giang hồ đúng mười hai năm trời, đối với võ lâm, chàng hiểu biết đã khá nhiều, nhưng Hồng Hiệp và Hắc Hiệp, những cái tên lạ quá...

Và chàng xốc lên, quát lớn :

- Tiêu Hồn Tình Nữ, câu chuyện giữa chúng ta còn hãy chưa xong kia mà?

Tiêu Hồn Tình Nữ chầm chậm xoay mình, dịu giọng :

- Còn có gì nữa chăng?

Tần Quan Vũ không bỏ qua cơ hội, hỏi dồn :

- Ta muốn biết về gia phụ.

Tiêu Hồn Tình Nữ nhếch môi :

- Ái chà! Tần công tử đừng lo ngại. Lệnh tôn hiện đang đảm nhiệm chức Tổng quản tại Chí Tôn bảo, rất là mạnh khỏe yên vui.

Tần Quan Vũ giận dữ quát lên :

- Ta không cần biết những việc đó!

Chàng nói chưa dứt thì từ xa, một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên :

- Tiêu Hồn Tình Nữ, thật đã quá lâu...

Liền theo đó, như một đạo bạch quang lướt đến, nơi sân núi Hoa Sơn lại xuất hiện một gã thư sinh.

Kẻ mới đến trạc độ hai mươi lăm tuổi, tư thái phong lưu tuấn tú lạ thường, và vừa thấy Tân Quan Vũ, gã lột vẻ ngạc nhiên :

- Các hạ có lẽ là Tần Quan Vũ?

Tần Quan Vũ gật đầu chưa kịp nói thì gã thư sinh đã vội vòng tay :

- Đa tạ các hạ đã báo tin!

- Tại hạ đã báo tin gì?

Lại trò gì thế này? Trong bao nhiêu ngày kế tiếp nhau, Tần Quan Vũ đều gặp những chuyện hết sức kỳ hoặc, làm cho chàng đứng trơ như phỗng đá.

Gã thanh niên quay lại nhìn Tiêu Hồn Tình Nữ cười ngạo nghễ :

- Thật là oan gia ngõ hẹp! Sau khi được tin báo của Tần công tử, ta một đường ráo riết đến Hoa Sơn, và quả nhiên chúng ta đã gặp nhau. Cô nương thật càng ngày càng đẹp, đẹp đến độ Tây Thi phải tránh mặt, Vương Tường phải hổ ngươi.

Tiêu Hồn Tình Nữ cau mày, lạnh lùng nói :

- Dưới mũi kiếm còn trổ tài ăn nói. Ta cho các hạ biết, giờ này và nơi đây, không nên chọc giận bản cô nương.

Gã thư sinh cười nhạt :

- Tiêu Hồn Tình Nữ, một năm trước đây đối với ta hãy còn cung cung kính kính, rồi chỉ mới một năm không gặp, nàng đã dám buông lời ngang ngạnh thế ư? Hừ, được, tạm thời bản thiếu gia đứng sang một bên, nàng cứ giải quyết chuyện của mình cho xong đi, rồi chúng ta sẽ tính sau.

Nói xong, gã lùi lại một chút, khoanh tay đứng ngó.

Sự việc xảy ra trước mắt, Tần Quan Vũ theo dõi không sót từng cử chỉ. Chàng biết mối ân oán giữa gã thư sinh và Tiêu Hồn Tình Nữ đã có từ lâu. Nhưng điều lạ lùng hơn cả là tại sao gã thư sinh lại tạ ơn mình? Và ai đã đem tin cho hắn? Lại có kẻ giả mạo mình nữa hay sao?

Tuy vậy, giờ đây chàng đã ở trong thể cưỡi lưng cọp, không thể rút lui được nữa. Tần Quan Vũ vội vận chân khí, cử chưởng lên đánh vào Tiêu Hồn Tình Nữ. Chưởng lực phát ra từ ở Huyền kinh có sức đánh như núi băng đá lở, một khi đã đánh thì coi như kết liễu sinh mạng đối phương...

Nhưng, như một con cá nhẹ nhàng lướt đi trong nước, Tiêu Hồn Tình Nữ lượn xuyên qua bức thành chưởng lực, tuy nhiên, không hề có một bước thoái lui.

Đánh hụt mục tiêu, lửa giận như bị chế thêm dầu, Tần Quan Vũ vận dụng cả chân nguyên lên hai cánh tay, đánh luôn một loạt ra tám chưởng.

Lạ làm sao, ngót ba mươi chiêu công, vẫn không chạm được một mảy may đến tà áo lụa của đối phương. Thân ảnh Tiêu Hồn Tình Nữ như một dải lụa mềm, mà chưởng lực không tài nào đụng đến.

Nàng nhìn thẳng vào mặt Tần Quan Vũ, cất giọng như đanh thép :

- Nếu không vị tình Tần tổng quản thì ta không tránh đến phút này. Hừ, Lục Kim Hổ ở đâu?

Sau gã đại hán bao mặt đứng sau giường bát bảo rập lên một tiếng :

- Xin đợi lệnh Hương chủ!

- Lục Kim Hổ nghe lệnh, vi kháng lệnh Bảo chủ, hãy bắt sống họ Tần, và xử tử những đạo sĩ của phái Hoa Sơn.

Sáu gã áo đen bao mặt lại rập lên :

- Tuân lệnh!

Cả đôi bên đều chưa có một cử động gì thì từ xa, một giọng nói lạnh lùng như xé gió vang lên :

- Tại sao Tiêu Hồn Tình Nữ và Tây Bối công tử lại dám đến Hoa Sơn mà lộng hành như thế chứ?

Cùng một lúc với tiếng quát, hai luồng bạch quang bắn thẳng tới Tiêu Hồn Tình Nữ và gã thư sinh.

Hai tiếng động nhỏ vang lên, hai người đưa tay đón bắt và cũng bị sức dội thối lui luôn mấy bước.

Tần Quan Vũ trố mắt ngạc nhiên.

Tiêu Hồn Tình Nữ mím môi biến sắc.

Gã thư sinh a lên một tiếng, lộ vẻ hoang mang.

Nghe như từ trên tàng cây, giọng nói khi nãy vang lên lồng lộng :

- Ai tin rằng có thể đối phó với kẻ này thì cứ ném phăng cái vật hiệu lệnh của ta xuống mặt đất, bằng xét lý ra đáng nhường nhịn thì hãy ném nó lên không trung, rồi ngoan ngoãn nghe lời lui khỏi Hoa Sơn ngay lập tức.

Việc Tiêu Hồn Tình Nữ đến Hoa Sơn, ngoài các vị đạo trưởng phái Hoa Sơn và mình, còn có ai biết nữa? Kẻ giả mạo mình báo tin cho gã thư sinh kia với mục đích gì?

Tần Quan Vũ vụt nhớ đến Phượng Hoàng Tiên Nữ... tại sao nàng cứ bám theo chàng suốt mấy ngày liền? Tại sao nàng biết việc xảy ra ở Hoa Sơn mà hối thúc chàng đến đây?

Bao nhiêu chuyện dồn dập quanh mình, khiến cho Tần Quan Vũ nghi ngờ bên trong có kẻ đã sẵn bày kế hoạch.

Chợt nghe Tiêu Hồn Tình Nữ cất giọng lạnh lùng :

- Quả thật là không tìm mà gặp. Được, ngươi đã tự đem mình vào miệng cọp thì cứ hãy đợi bản cô nương giải quyết xong việc này...

Và bỏ mặc gã thư sinh, Tiêu Hồn Tình Nữ xoay qua Thanh Thanh đạo trưởng :

- Cần phải nói rõ một lần cuối cùng, phàm kẻ nào trái lệnh Chí Tôn bảo chủ, tội chết khó dung. Đạo trưởng nếu thức thời, hãy suy nghĩ lại cho thật kỹ.

Thanh Thanh đạo trưởng ngửa mặt cười lớn :

- Cô nương đã bức người đến đường cùng, xin thứ cho bần đạo những điều vô lễ.

Mối hận đối với Tiêu Hồn Tình Nữ đã sôi lên hừng hực, Tần Quan Vũ gầm lên một tiếng, nhắm ngay Tiêu Hồn Tình Nữ bủa mạnh một chiêu Huyền Âm chưởng.

Tiêu Hồn Tình Nữ có vẻ từ tốn :

- Lão tiền bối, tiểu nữ không dám có chi gọi lại chống đối, song muốn yêu cầu...

Người ẩn mặt nổi lên giọng cười khô khốc :

- Ta biết, Tiêu Phượng Hoàng đang muốn tìm ta, đúng không?

- Vâng ạ!

- Được, trong vòng một tháng tới đây, ta sẽ thân hành đến Chí Tôn bảo. Còn Tây Bối công tử, tính đối phó với ta chăng? Vậy hãy ném vật đó xuống đất đi.

Gã thư sinh tuy có phần lễ phép, song giọng điệu bao hàm vẻ cứng rắn :

- Tự nhiên là không dám đối phó với lão tiền bối, song mối thù không đội trời chung này, chẳng lẽ lão tiền bối lại bảo tiểu sinh nhắm mắt làm ngơ sao?

- Ai bảo ngươi nhắm mắt làm ngơ? Nhưng phải ra khỏi Hoa Sơn rồi tại nơi nào không muốn đội trời chung đó thì tùy ý, ta không cần biết.

Gã thư sinh mỉm cười đắc ý, cầm vật vừa bắt lấy ném bổng lên không.

Tiêu Hồn Tình Nữ cũng cầm vật vừa bắt ném theo.

Hai đạo bạch quang bay vút lên không, xoay quanh một vòng và bay luôn ra cách đó ngoài ba mươi trượng.

Càng theo dõi sự tình diễn biến, Tần Quan Vũ càng thêm ngơ ngác, kẻ mới đến là ai mà có nhiều uy lực như thế?

Cùng lúc ấy, Tiêu Hồn Tình Nữ lấy ra một tấm thiếp ném nhẹ về hướng Thanh Thanh đạo trưởng, và nói bằng giọng lạnh lùng :

- Bản Bảo chủ Ngọc Thường Nga Tiêu Phượng Hoàng vào đêm trung thu tại Tử Vong lâm sẽ mở một buổi tiệc gọi là Tử Vong yến hội, mời các cao thủ của Thất đại môn phái và Nhị lão, Tam tiên, Tứ tú, cùng những kỳ nhân trong võ lâm hiện nay đến dự. Đặc biết truyền cho Chưởng môn phái Hoa Sơn rằng, nếu xét không đủ đảm lược thì có thể miễn cho.

Và quay sang Tần Quan Vũ, Tiêu Hồn Tình Nữ nở nụ cười thật đẹp :

- Đúng vào ngày đó, Tiêu Hồn Tình Nữ này sẽ thay mặt Bảo chủ đón tiếp công tử, không biết ý Tần công tử ra sao?

Tuy cảm thấy lạ lùng, song Tần Quan Vũ vẫn hiên ngang :

- Dù có phải bể kiếm rừng gươm, hàm rồng hang cọp, Tần Quan Vũ này cũng sẵn sàng đáp ứng lời mời.

Tiêu Hồn Tình Nữ liếc đôi mắt chứa chan tình tứ :

- Hay lắm, tiểu nữ hết lòng trông đợi!

Và quay sang gã thư sinh, Tiêu Hồn Tình Nữ đổi giọng lạnh lùng :

- Đi!

Một mùi hương thoáng tỏa ngạt ngào, tà áo lụa phất lên, Tiêu Hồn Tình Nữ bước lên chiếc giường bát bảo một cách rất khiêu gợi.

Bốn thiếu nữ đi theo vội kề vai nhấc bổng chiết giường lên, rồi phi thân thoăn thoắt như mây bay nước chảy.

Gã thư sinh hất hàm :

- Hồng Hiệp, Hắc Hiệp, đuổi theo!

Và như những ngọn lao lao đi vun vút, ba bóng người bắn hút theo sau.

Tần Quan Vũ cảm thấy bao nhiêu vấn đề phức tạp dính liền theo Tiêu Hồn Tình Nữ và gã thư sinh, kể cả vấn đề cha mình vẫn chưa giải đáp. Chàng bèn quay sang Thanh Thanh đạo trưởng vòng tay nói :

- Chưởng môn nhân, tại hạ xin cáo từ. Hẹn gặp lại vào đêm Trung Thu tại Tử Vong yến hội.

Rồi không đợi đáp lời, chàng lao vút theo hướng của những kẻ vừa rời khỏi.

Chỉ trong thoáng mắt đã ra khỏi khu vực Hoa Sơn.

Bao nhiêu công lực chàng dốc cả vào việc đề khí khinh thân, phóng đi như xé gió.

Chợt nghe một giọng nói nhỏ như muỗi kêu mà rõ từng tiếng một :

- Bé con, hãy dừng lại.

Đã thấy bóng dáng kẻ mà mình đang đuổi theo ở phía trước, Tần Quan Vũ đâu có dễ dàng buông bỏ, cho nên mặc dù nghe rõ tiếng kêu chàng cũng không chịu dừng chân.

Tiếng gọi ấy thét lên :

- Tiểu tử, nghe rõ chưa? Dừng lại, ta có điều muốn nói.

Biết rõ tiếng người đã nói chuyện với Tiêu Hồn Tình Nữ và gã thư sinh khi nãy, nhưng vì sợ mất dấu những người kia, Tần Quan Vũ cứ một mực đuổi theo và nói lớn :

- Tiền bối có chuyện gì xin cứ nói.

- Dừng lại rồi hẵng nói chuyện.

Tần Quan Vũ phát giận, song nghĩ rằng chuyện nhỏ không khéo nhịn thì sẽ hư việc lớn, nên chàng không trả lời, cứ cắm đầu đuổi thẳng.