Rừng Hổ Phách

Chương 7



Hồi 7

Hãy để cho mọi thứ trở về lúc ban đầu,

để mọi thứ trở lại những ngày yên ả.

Thế giới này hoàn toàn không phải là không thể thiếu bạn.

Nhưng chỉ khi có bạn, thì thế giới này mới tồn tại.

Đứng dậy, hãy để tôi mang bạn về nhà.

***

Khi Tô Hòa cuống cuồng chạy được đến đồn cảnh sát, thì chuyện cũng đã

xảy ra được mấy tiếng.

Sau chuyến bay mười tiếng đồng hồ, cô về đến thành phố B vào buổi sáng, vừa định nằm ngủ một giấc để lấy lại cân bằng về giờ giấc, thì chuông điện thoại đổ dồn. Đó là điện thoại từ đồn cảnh sát, nói rằng Tô Ngu xảy ra chuyện. Cô cuống cuồng, không kịp rửa mặt, chỉ kịp thay bộ quần áo rồi vội vàng chạy tới nơi.

Trong đồn cảnh sát, người qua người lại, Tô Ngu đang ngồi ở một góc ghế,

da mặt nhợt nhạt, đôi mắt đờ đẫn. Tô Hòa vội chạy tới, nắm lấy tay của em.

Bàn tay Tô Ngu lạnh ngắt.

- Tiểu Ngu, đừng sợ, chị đã đến đây rồi! Không sao đâu, không sao đâu,

đừng sợ! - Cô ôm Tô Ngu vào lòng, thân hình Tô Ngu cứng đơ, chẳng khác gì một cây gỗ.

Tô Hòa vội quay sang hỏi một cảnh sát đứng bên:

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Em tôi đã gặp phải chuyện gì mà trở

thành thế này?

Một nữ cảnh sát chừng bốn mươi tuổi rót một cốc trà đi tới, khẽ nói:

- Hiện giờ chúng tôi cũng chưa rõ. Khi sự việc xảy ra, có một lái xe ở cùng

cô bé. Hình như tai của em cô không nghe được phải không?

- Vâng ạ.

- Vậy là đúng rồi. Theo bản khẩu cung của người lái xe thì ông ta lái chiếc

xe bus tuyến 326 như thường ngày, khi tới trường S.S, em cô và một học sinh nam cùng lên xe. Lúc đó, trên xe chỉ có hai người bọn họ là hành khách. Đi chưa được hai bến thì bỗng nhiên có một chiếc xe tải chắn ngang, người lái xe đành phải phanh xe lại. Sau đó, có hai kẻ cầm súng nhảy từ trên xe tải xuống, lên xe bus và đánh cậu học sinh ngất đi, đẩy người lái xe và cô bé này xuống, rồi lái xe bỏ chạy.

Tô Hòa há hốc miệng, cứ như đang xem một bộ phim hành động sặc mùi chém giết vậy. Bọn người xấu? Cầm súng? Chuyện này sao lại có thể xảy ra với em họ mình được? Nhưng đây là đồn cảnh sát.

- Trời, Tiểu Ngu, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Em đừng sợ, hãy nói cho chị biết đi.

Nữ cảnh sát bổ sung:

- Vừa rồi chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe bus mà bọn chúng cướp, chúng để

chiếc xe lại bên bờ sông. Người trên xe giờ không biết đã đi đâu.

- Cậu bé kia là ai? Tiểu Ngu? - Tô Hòa nắm lấy bàn tay của Tô Ngu lắc mạnh.

Tô Ngu bật khóc. Cô "òa" lên một tiếng, rồi nức nở:

- Chị, chị, chị...

- Ngoan nào, ngoan nào, không sao đâu, không sao đâu. Hãy nói cho chị

biết, có chuyện gì vậy?

- Diệp, Diệp, Diệp Nhất... - Tô Ngu rất muốn kìm nén cơn run rẩy, nhưng dường như toàn thân cô không còn là của cô nữa, dù chỉ phát âm hai từ "Diệp Nhất" thôi cũng trở nên vô cùng khó khăn - Diệp Nhất, Diệp Nhất...

- Diệp Nhất? - Tô Hòa chợt nhớ đến cậu thiếu niên quỷ quái, đáng ghét đó

- Diệp Nhất bị bắt cóc rồi? Bị bắt cóc?

Tô Ngu gật đầu rất mạnh.

- Lẽ nào lại như vậy? Cậu ta đã làm gì? Và làm sao lại bị bắt cóc? - Tô Hòa

thắc mắc.

Nước mắt của Tô Ngu lại trào ra.

Tô Hòa đành dỗ dành cô:

- Thôi, thôi nào, không sao đâu, không sao đâu. Cảnh sát sẽ nhanh chóng

tìm ra Diệp Nhất thôi, yên tâm đi em.

Đúng lúc đó, điện thoại của cô đổ chuông, Tô Hòa nhìn vào số hiển thị, là Ôn Nhan Khanh gọi tới. Cô đang định lên tiếng, thì từ đầu dây bên kia, anh đã

nói, giọng rất nghiêm túc:

- Chuyện Diệp Nhất bị bắt cóc, tạm thời không được tiết lộ ra bên ngoài. Bây giờ hãy đưa Tô Ngu đến trường. Tôi sẽ chờ mọi người ở đó.

- Này...

Không biết là chuyện gì đây nữa? Tô Hòa nhìn cảnh tượng hỗn độn trước

mắt, rồi lại nhìn Tô Ngu đang nức nở không thành tiếng, và nghĩ đến những lời của Ôn Nhan Khanh, cô thực sự cảm thấy rất hoang mang.

Một tiếng sau, Tô Hòa đưa Tô Ngu tới trường S.S, người bảo vệ gác cổng đã đưa họ đến phòng làm việc của Ôn Nhan Khanh.

Đây là lần đầu Tô Hòa vào trong trường, lần trước đưa Tô Ngu đến, cô phải

đứng ở ngoài chờ.

Bốn rưỡi chiều, trời vẫn chưa hết mưa. Những ngọn đèn đường tỏa ánh sáng nhợt nhạt dưới màn mưa, khiến quang cảnh trông thật đìu hiu.

Đi hết một con đường nhỏ, dài tới mức khiến người ta sốt ruột thì người

bảo vệ gõ vào cánh cửa gỗ đào màu đen:

- Thưa anh Ôn.

- Vào đi.

Người bảo vệ đẩy cửa bước vào, khom người:

- Mời hai vị vào ạ.

Tô Hòa kéo Tô Ngu bước vào. Bên trong là một căn phòng rất rộng, trông

giống như thư phòng mà cô đã nhìn thấy ở Rome, ngăn thành nhiều ngăn nhỏ bằng giá sách các loại.

Tô Hòa bất giác nghĩ: Xem ra, chứng bệnh độc đoán của "Ôn đại biến thái"

nặng quá mất rồi!

Ôn Nhan Khanh ngồi trên một chiếc ghế ở giữa phòng, đang pha trà, rót đầy ba chén, nhìn thấy hai chị em bước vào bèn ra hiệu mời ngồi.

Tô Hòa ấn Tô Ngu ngồi xuống, rồi đặt một cốc trà vào tay cô:

- Tiểu Ngu, uống trà đi cho trấn tĩnh lại.

Tỏ Ngu cầm cốc trà, nhưng vẫn không nhúc nhích và nói năng gì.

- Xem ra, cô bé đã rất sốc và sợ hãi - Ôn Nhan Khanh nói.

Tô Hòa vội hỏi:

- Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Vì sao Diệp Nhất lại bị bắt cóc? Vì sao anh vẫn

chưa cho tôi nói gì với cảnh sát?

Ôn Nhan Khanh đưa tay làm động tác ra ý bảo hãy bình tĩnh, đừng nôn

nóng và mời cô ngồi vào chỗ. Tô Hòa đành ngồi xuống bên cạnh Tô Ngu.

Ngón tay của Ôn Nhan Khanh mân mê mép cốc trà, dường như anh đang

do dự. Tô Hòa đợi một lúc, thấy anh vẫn không nói gì, nóng lòng giục:

- Anh nói đi chứ, anh bảo chúng tôi tới đây rồi lại không nói năng gì, như thế là sao? Nếu anh vẫn không nói, tôi sẽ đưa Tiểu Ngu về, nó đã bị sốc, rất cần được nghỉ ngơỉ.

Ôn Nhan Khanh đặt cốc trà xuống, hít một hơi dài, rồi mới chậm rãi nói:

- Diệp Nhất... không phải là một học sinh bình thường.

- Thế nghĩa là sao? - Không phải là học sinh bình thường, lẽ nào là chiêu

sinh đặc biệt?

- Thực ra, cậu ấy là em họ của tôi.

Tô Hòa ngây người ra, em họ của Ôn Nhan Khanh? Cũng có nghĩa là... của

cậu ruột Ôn Nhan Khanh...

- Hả?! - Cô kêu lên kinh ngạc.

Ôn Nhan Khanh gật đầu:

- Đúng thế, cậu ấy là con trai của cậu Quý Doãn Tiên của tôi, và cũng là

con trai duy nhất của ông ấy.

Tô Hòa mở to mắt, cái tin này khiến cô vô cùng sửng sốt, tới mức không thể nói được câu gì. Quý Doãn Tiên cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi. Mà Diệp Nhất là bạn học của Tô Ngu, vậy thì nhiều nhất cậu ta cũng mới chỉ mười bảy,

mười tám tuổi. Hơn nữa, Diệp Nhất, Diệp Nhất lại không mang họ Quý!

- Cậu tôi đã từng có hai đứa con. Con gái lớn đã chết trong tay bọn bắt cóc,

bị tống tiền, sau đó khó khăn lắm mới sinh được một đứa con trai, nhưng khi lên ba tuổi lại bị ốm chết. Mãi tới năm cậu ấy năm mươi tuổi mới lại sinh được Diệp Nhất. Vì thế, cậu tôi rất yêu quý, không cho bên ngoài biết chuyện và còn để cho Diệp Nhất mang họ mẹ, lớn lên ở nhà ngoại.

Tô Hòa "ồ" một tiếng, thì ra là như vậy.

- Nhưng tính Diệp Nhất nghịch ngợm, trước đây đã có lần cậu ấy đã động

phải những người hay tọc mạch... - Ôn Nhan Khanh dừng lại một chút, cân nhắc xem có nên nói rõ chuyện tọc mạch đó là gì không, cuối cùng quyết định nói tiếp - Kết quả là đã khiến cho một số người có ý định không tốt biết được sự tồn tại của mình. Cậu tôi vô cùng lo lắng, nên đã sai rất nhiều người đi theo bảo vệ. Nhưng Diệp Nhất luôn tìm mọi cách để thoát khỏi sự bảo vệ của các vệ sĩ. Sự bướng bỉnh và tùy tiện của cậu ấy đã dẫn đến tai họa ngày hôm nay.

Nhìn đến đây, cuối cùng Tô Ngu cũng đã có phản ứng, cô ngước đôi mắt rưng rưng nước mắt lên nhìn Ôn Nhan Khanh với vẻ sửng sốt.

Ôn Nhan Khanh nhìn lại cô:

- Đã làm liên lụy đến em rồi, để xảy ra chuyện này, tôi xin thay mặt cậu ấy

xin lỗi em.

"Chớ thấy bộ dạng này của tôi mà coi thường, thực ra, tôi là hoàng tử đấy, gần đây có tin đồn là bọn người xấu đang bám theo tôi, định bắt cóc tôi. Vì thế, để đảm bảo an toàn cho tôi, cha tôi - quốc vương - đã thuê rất nhiều vệ sĩ bảo vệ tôi...".

Là sự thật.

Những điều mà Diệp Nhất nói... là sự thật... nhưng lúc đó cô đã cho rằng

chỉ là cậu ấy đang nói linh tinh để cố gắng chọc cho mình cười mà thôi.

Cậu ấy đã cố gắng hết sức để làm cho cô cười, thậm chí bất chấp cả sự an nguy của bản thân. Rõ ràng cậu biết là có người muốn bắt cóc mình, mà vẫn dưa cô rời khỏi trường học, để tránh khỏi tai mắt của thầy Ôn, giúp cô tìm ra

cách có thể tham gia cuộc thi mà không phải bỏ học.

Thế mà cô...

Thế mà cô đã không chấp nhận. Thậm chí còn nhỏ nhen, ghen tị với cậu

ấy... Nghĩ đến đây, Tô Ngu vừa cảm kích vừa xấu hổ.

Cô là gì?

Một con người yếu đuối, ích kỉ và ngu ngốc như cô, rốt cuộc là gì cơ chứ?

Dựa vào đâu mà cứ đòi một cậu con vàng con bạc như Diệp Nhất lúc nào

cũng phải giúp đỡ mình, cuối cùng còn dùng cả tính mạng của mình để đổi lấy

cô?

Dựa vào đâu? Dựa vào đâu? Dựa vào đâu?

Tô Ngu khóc không thành tiếng.

Sau nỗi xấu hổ, là nỗi lo lắng cứ lớn dần lên. Diệp Nhất, bây giờ... đang ở

đâu? Bọn người bắt cóc ấy sẽ đối xử với cậu ấy như thế nào? Cậu ấy liệu có

sống sót mà trở về không?

Dường như thấy được nỗi lo lắng của cô, Ôn Nhan Khanh lại nói:

- Hiện giờ cậu tôi đang từ Pháp về, đồng thời mang theo một tốp người

chống khủng bố rất tinh nhuệ, chờ bọn người bất cóc ấy liên lạc với ông, hi vọng rằng sẽ giải quyết được chuyện này một cách thuận lợi. Tô Ngu này, đến lúc đó có thể sẽ phải cần đến sự phối hợp của em, khi nào cần tôi sẽ thông báo cho em nhé.

Tô Ngu hỏi, nước mắt lưng tròng:

- Mọi người, có thể, cứu được, Diệp Nhất, không?

Ôn Nhan Khanh tránh ánh của cô, khẽ nói:

- Có lẽ gắng sức chờ ông trời thôi.

Tô Ngu thấy lòng thắt lại.

Tô Hòa vuốt ve vai cô, nói bằng giọng nhẹ nhàng:

- Em đừng quá lo lắng, có nhiều cao thủ như vậy, chắc chắn Diệp Nhất sẽ

trở về bình yên thôi.

Tô Ngu cúi đầu, không nói câu gì nữa. Chị họ không biết tâm trạng của cô lúc này. Những người chưa từng trải qua, sẽ không thể nào hiểu được.

Trong giờ phút nguy hiểm nhất, Diệp Nhất đã cứu cô.

Còn cô, chính là người đã dẫn đến việc cậu ấy bị bắt cóc.

Nếu không phải vì cô, thì Diệp Nhất đã không rời khỏi trường một mình vào

giờ đó. Nếu không rời trường thì cậu ấy đã không gặp phải bọn bắt cóc, cứ cho rằng bọn bắt cóc ấy có vào trường, thì cũng đã có các vệ sĩ, và còn có cả những người như thầy Ôn nữa...

Dù thế nào thì cũng sẽ không như bây giờ, cậu ấy bị bắt đi một mình, không biết sống chết ra sao.

Nếu Diệp Nhất bình an trở về thì tốt, còn nếu cậu ấy có mệnh hệ gì, thì cuộc sinh ly tử biệt mà cô đã trải qua hôm nay, chắc chắn sẽ trở thành cơn ác mộng suốt đời cô và không sao có thể quên được.

Điều đó thực sự... rất đáng sợ....

Cuối cùng Tô Hòa cũng đã đưa được Tô Ngu về nhà.

Tình trạng của Tô Ngu rất tệ, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt mọng đỏ vì khóc

quá nhiều, khiến Tô Hòa thấy rất xót xa. Thế là Tô Hòa cố ép cô đi tắm, giúp cô sấy khô tóc, rồi lại kéo cô lên giường và ra lệnh cho cô phải đi ngủ.

Tô Ngu nói:

- Chị, em, không, ngủ được.

- Dù thế nào thì cũng vẫn phải ngủ. Như thế thì ngày mai mới có tinh thần

mà lên lớp chứ.

- Em, không có, tâm trạng nào, lên lớp.

- Em phải lên lớp - Tô Hòa nghiêm mặt - Nếu em cứ trốn tránh cuộc sống

như thế, thì chị chỉ còn nước coi thường em, chứ không thể nào thông cảm với em được.

Tô Ngu hốt hoảng một lúc, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

- Ngoan nhé - Tô Hòa hôn nhẹ lên trán cô, tắt đèn đi ra và nhẹ nhàng khép

cánh cửa phòng lại.

Tô Ngu cứ tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng khi vừa nhắm mắt lại thì một cơn mệt mỏi ùa đến, toàn thân cô rũ xuống, mềm nhũn, không chút sức lực, lúc đó cô mới biết thì ra mình rất mệt, rất mệt.

Ý thức trở nên mơ hồ, hình như đang nằm mơ, nhưng hình như như lại đang suy nghĩ.

Dường như cô đã nhìn thấy rất nhiều xe cảnh sát quây lại, sau đó có một thiếu niên được đưa ra từ trong một ngôi nhà cũ nát, mặt mũi đúng là của Diệp Nhất, nhưng lại không giống Diệp Nhất.

Sau đó cô lại nhìn thấy chiếc xe sang trọng xuất hiện, đón Diệp Nhất đi, một người trông giống như nữ quản gia nói với cô bằng ngôn ngữ bàn tay: "Diệp Nhất phải về nhà rồi. Cậu ấy không đến lớp học nữa. Cận ấy không giống như mọi người".

Cô định đuổi theo, thì bỗng máy điện thoại rung lên, mở ra xem, thì ra là tin nhắn của Diệp Nhất: "Hãy cứu tôi. Tô Ngu".

Năm chữ ấy mỗi lúc một to, mỗi lúc một nhiều, rồi bắt đầu nhảy múa, quay

cuồng, cô chạy mãi, chạy mãi, nhưng không sao đuổi kịp.

Bỗng nhiên, khuôn mặt của Diệp Nhất xuất hiện lưng chừng trời, cậu nói

với cô:

- Tô Ngu, tạm biệt

Tiếp đó, một tờ giấy từ những ngón tay cậu rơi xuống và chao liệng, cô đưa

tay ra đón lấy, thì ra đó là bản thông báo về cuộc thi thiết kế "Viên ngọc hi vọng".

- Không được từ bỏ nhé. Thực ra, chẳng có gì to tát trên đời này cả, vì thế, cậu không được từ bỏ! - Nói xong câu đó, khuôn mặt Diệp Nhất mờ dần, rồi biến thành cơn sóng biển dâng lên bãi cát, sau đó lại biến thành những bọt sóng lùi ra xa.

Diệp Nhất!

Tô Ngu đột nhiên sực tỉnh. Đưa mắt nhìn bốn xung quanh, vẫn là căn

phòng ngủ nho nhỏ mà Tô Hòa ngăn riêng ra cho cô bằng giấy bìa, ánh đèn bên ngoài lọt vào yếu ớt, khiến cho tất cả mọi vật trong phòng đều mờ mờ, ảo ảo.

Thì ra vừa rồi cô mơ thật. Cô đưa tay sờ lên trán, thấy mồ hôi ướt đẫm. Ngồi ngây người ra khoảng nửa phút, Tô Ngu đột nhiên bật dậy, tung chăn, xuống giường, bật máy tính, mở file bản phác thảo được một phần ba của bức Hôn nhân trói buộc, nhìn một lúc, rồi quyết định nhấn vào nút delete, xóa hết. Sau đó cô tạo một file mới và bắt đầu vẽ lại.

Cô phải bắt đầu lại từ đầu, tham gia cuộc thi với một khái niệm mới.

Cô phải tham gia cuộc thi!

Cho dù có bị thầy Ôn phát hiện ra và bắt buộc thôi học, cho dù vì chuyện

này mà không còn duyên phận gì với S.S, cho dù con đường đến với thiết kế ngọc đầy chông gai, quanh co đi nữa, thì cô cũng vẫn nhất định phải tham gia

cuộc thi ấy!

Vì, đó là một sự cổ vũ, một sự thức tỉnh và một tia hi vọng Diệp Nhất dành

cho cô mà cái giá phải trả là sự an nguy đến tính mạng của cậu ấy.

Hãy nhìn tôi đi, Diệp Nhất.

Tôi nhất định sẽ cố gắng.

Vì bây giờ, tôi hoàn toàn không thể làm gì cho cậu được. Vậy thì, tham gia

cuộc thi theo đề nghị của cậu, chính là việc duy tôi có thể làm vào lúc này.

Nhất định tôi phải tham gia!

Còn những điều lo lắng, suy nghĩ khác, hãy gác lại sang một bên!

Tôi cũng sẽ dũng cảm như cậu! Thật dũng cảm!

Tô Ngu cứ vẽ mãi vẽ mãi, chiếc bút cảm ứng trong tay cô cứ lướt đi, chẳng

khác nào một nghệ sĩ dương cầm đang lướt trên phím đàn, như chuyên gia trang điểm tay cầm hộp phấn, như nhà điêu khắc tay cầm chiếc đục, mỗi một động tác đều chứa đầy sức mạnh, mỗi một thay đổi đều chứa ánh hào quang.

Cô quên mất phiền não, quên lo lắng, quên hết tất cả...

Mắt cô chỉ nhìn thấy chiếc bút vẽ, nó nhẹ nhàng lướt đi, sắp xếp và diễn tả

những cảm xúc đang dâng tràn trong lòng.

Gấp gáp.

Nhưng cẩn thận và chặt chẽ trong từng nét vẽ.

Khi viết được một nửa bản thảo, Tô Hòa đứng dậy rót nước, thấy Tô Ngu

vẫn chưa ngủ mà đang ngồi vẽ, cô đã định tới ngăn lại, nhưng khi bước vào, cô thấy Tô Ngu đang rất chăm chú và nghiêm túc, chiếc bút vẽ trên màn hình lướt đi cùng những ý tưởng...

Tô Hòa lặng lẽ nhìn khoảng năm phút, sau đó, mỉm cười, quay người rời đi.

Và trước màn hình, Tô Ngu vẫn đang ngồi vẽ.

Khi Tô Ngu thức dậy, thì ánh mắt trời đang chiếu trên tay cô. Lúc đó, cô

mới phát hiện ra rằng mình đã ngủ gục bên bàn máy tính không biết từ khi nào, trên người cô còn có cả một chiếc chăn, có lẽ chị Tô Hòa đã đắp lên cho cô.

Nhìn lên đồng hồ trên tường, đã tám giờ sáng. Cô vội vùng dậy, vào nhà vệ sinh, rồi đeo cặp sách lên đang đinh đi, thì thấy trên bàn có đặt bánh mì và

sữa, còn có cả một mảnh giấy của Tô Hòa để lại:

Tiểu Ngu thân yêu!

Nếu em cảm thấy người còn mệt, thì hôm nay đừng lên lớp nữa, chị sẽ xin

phép thầy Ôn giúp em. Hôm nay chị phải đến tòa soạn để giao bản thảo và họp, không biết mấy giờ thì về. Em hãy chăm sóc mình cẩn thận.

P.S: Nhớ ăn sáng đấy.

Chị của em.

Những dòng chữ ấy nguệch ngoạc chẳng khác gì chữ của học sinh tiểu học,

nhưng khiến lòng người vô cùng ấm áp. Tô Ngu cắn môi, gấp tờ giấy lại, đặt vào ngăn phụ của chiếc cặp sách, rồi cầm bánh mì và sữa đi nhanh ra khỏi cửa.

Cô gọi một chiếc tắc xi đi S.S.

Khi đến nơi, vừa đúng tám giờ rưỡi.

Quan Tiểu Đông và Tạ Thanh Hoan đợi ở trong lớp học đã lâu, nhìn thấy cô,

Tạ Thanh Hoan càu nhàu:

- Sao thế này? Đến cả cậu mà cũng bắt đầu đến muộn à? Hôm nay chúng ta phải tới xưởng gia công ngọc trai ở vịnh Bán Nguyệt, cậu không biết sao? Xe của trường đang chờ ngoài cổng.

- Xin, lỗi... - Cô vội xin lỗi - Vậy, chúng ta, đi thôi.

Quan Tiểu Đông nói:

- Nhưng Diệp Nhất vẫn chưa tới.

- Con người chúa hay đến muộn ấy, chẳng biết có đến không nữa. Không

đợi nữa, đi thôi! - Tạ Thanh Hoan cầm chiếc laptop lên, mở cửa bước ra với vẻ hậm hực.

Quan Tiểu Đông do dự một lúc, rồi cũng vội vàng đi theo.

Tô Ngu cúi đầu đi theo họ, trong lòng lại dậy lên nỗi buồn bọn họ không

biết, hôm nay... Diệp Nhất thực sự không thể đến được... Không biết đêm qua, cậu ấy đã trải qua những gì, những kẻ bắt cóc kia liệu có ngược đãi cậu ấy không? Nghe nói, bọn bắt cóc tống tiền đều là những kẻ vô nhân tính, tính cách của Diệp Nhất lại "xấu" như vậy, chắc chắn sẽ phải chịu... Ôi, cô không dám nghĩ tiếp nữa, hễ nghĩ đến là lại muốn khóc.

Chiếc xe màu vàng của nhà trường chuyên chở học sinh của S.S tới các xưởng gia công đang đỗ ngoài cổng. Tô Ngu lặng lẽ lên xe tìm một chỗ sau cùng và ngồi xuống. Giống như con chim sợ gặp cành cong, cho dù đó chỉ là chiếc xe bình thường, nhưng nhìn nó Tô Ngu lại nhớ tới chuyện hôm qua và thấy lòng đau nhói.

Chiếc xe chạy tầm nửa tiếng thì tới nơi. Tạ Thanh Hoan là người đầu tiên

xuống xe, nhìn quang cảnh bên ngoài, chau mày, nói - Tồi tàn quá!

Vịnh Bán Nguyệt nằm ở khu ngoại ô thành phố B, về cơ bản thuộc khu công nghiệp, đưa mắt chỉ toàn thấy nhà máy là nhà máy. Những gian nhà xưởng thấp tè, cùng nền nhà đầy sỏi cát và những bức vách màu vàng, ám đầy khói đen, thêm vào đó là sự ô nhiễm nghiêm trọng khiến xung quanh không có lấy một bóng cây xanh, tất cả tạo nên một khung cảnh vừa rách nát vừa bẩn thỉu.

Người lái xe đưa họ vào trong xưởng, sau mấy lời giới thiệu ngắn gọn thì

một ông già mặc bộ đồ làm việc, mặt gầy gò, nói:

- Chào các cô cậu, hoan nghênh mọi người đã đến đây. Tôi họ Đổng, mọi người cứ gọi tôi là sư phụ Đổng. Hôm nay tôi sẽ dẫn mọi người đi tham quan nhà xưởng.

- Vâng, thế thì phiền thầy quá! Cảm ơn thầy ạ! - Quan Tiểu Đông thấy đại tiểu thư họ Tạ vẫn đứng khoanh tay trước ngực, không hề có phản ứng gì, liền vội đứng ra bắt tay sư phụ Đổng.

- Không có gì, đừng khách sáo. Nào, đi theo tôi.

Đầu tiên sư phụ Đổng dẫn họ tới phòng thay quần áo, dưới sự chỉ bảo của

ông, Tô Ngu và hai người bạn học thay quần áo làm việc, đội mũ và đi giày, đeo găng tay, rồi khử trùng một cách đơn giản, sau đó mới được vào nơi làm việc bên trong.

- Đây là công đoạn cắt, là quá trình làm cho đá thô trở thành đá quý. Công đoạn này rất quan trọng, có thể nói thực hiện công đoạn này tốt hay không sẽ quyết định đến thành phẩm cuối cùng của đá quý. Một viên đá quý được cắt tốt, phải có màu sắc đều, độ bóng tốt, chỉ có khuyết điểm nhỏ có thể chấp nhận được, và đồng thời đạt tới trọng lượng carat chuẩn xác tuyệt đối. Nào, mọi người hãy nhìn bên này.

Vì đã được báo trước rằng có học sinh không nghe được, nên sư phụ Đổng cố gắng nói chậm, hơn nữa mặt luôn hướng thẳng về phía Tô Ngu, chỉ rõ cần phải thao tác máy tính như thế nào để điều chỉnh phương vị và góc độ máy cắt.

Điều đó khiến cho Tô Ngu ý thức được, vị sư phụ này có lẽ hoàn toàn không phải là một nhân viên bình thường của nhà máy, mà là thầy giáo của họ. Tạ Thanh Hoan dường như cũng cảm nhận thấy điều đó, nên không còn kiêu ngạo như trước, thay vào đó là vẻ chăm chú và nghiêm túc.

- Đối với những hòn đá thô cổ màu sắc đẹp, thì việc cắt theo hình bầu dục thường là cách tốt nhất, vì có thể giúp phô bày được một cách tốt nhất vẻ đẹp của nó... Ví dụ như mọi người hãy nhìn vào miếng này... - Giới thiệu đến đây,

sư phụ Đổng đột nhiên đập vào người công nhân đang làm việc chăm chú bên

máy cắt - Bài Bài, cậu dừng lại một chút, có học sinh của S.S đến học, cậu hãy cắt cho họ xem.

Người kia quay đầu lại, vẻ ngạc nhiên. Quan Tiểu Đông và Tạ Thanh Hoan

đồng thanh kêu lên:

- Ơ, thầy! - Thì ra, người đó không phải là ai khác mà chính là thầy Chung Bài Bài đã bị Diệp Nhất làm cho tức giận bỏ về.

- Ô, lại gặp nhau rồi, người đẹp! - Chung Bài Bài cười hì hì đứng dậy.

Tạ Thanh Hoan nhìn Chung Bài Bài với vẻ rất ngạc nhiên:

- Thầy là thợ cắt á?

- No! No! No! Nói theo ý nghĩa nghiêm túc nhất, tôi là một nhà khoa học.

- Gì cơ?

- Khà, khà... - Sư phụ Đổng đứng bên cạnh bèn lên tiếng - Các cô cậu

đừng thấy vẻ bề ngoài của cậu ấy mà coi thường, cậu ấy là của quý của nhà máy đấy. Cỗ máy đang để trước mặt các cô cậu là do cậu ấy nghiên cứu thiết kế ra đấy".

Tô Ngu ngạc nhiên nhìn chiếc máy cắt hoàn toàn được thao tác bằng máy

tính, lẽ nào lại như vậy? Là Chung Bài Bài thiết kế thật sao?

Chung Bài Bài nói với vẻ khiêm tốn:

- Đâu có, đâu có, tôi chỉ là tham khảo thành quả nghiên cứu khoa học cùa

nhà khoa học thiên tài Nga Marcel Tolkowsky mà thôi. Chính ông là ngưởi đầu tiên tính toán ra được cao độ cắt hình tròn, tỉ lệ bề mặt (table) và tỉ lệ độ dày (depth) sớm nhất... - Thấy Tạ Thanh Hoan chăm chú nhìn mình, Chung Bài Bài bèn sửa lại mái tóc và quần áo, rồi nói tiếp - Tất nhiên, nếu cô thấy ngưỡng mộ tôi, thì tôi cũng không từ chối.

Phản ứng của Tạ Thanh Hoan là lập tức quay đầu đi và nguýt một cái.

Chung Bài Bài vội đến trước mặt cô:

- Thực ra, ngoài máy cắt, tôi còn phát minh ra máy mài và nghiền đá quý,

máy đánh bóng rung và một loạt công cụ chế tác kim cương, để tôi giới thiệu chúng cho cô xem! - Nói rồi, Chung Bài Bài kéo tay Tạ Thanh Hoan.

Tạ Thanh Hoan vừa cuống vừa tức giận, vội tránh và kêu lên:

- Thầy Chung, xin thầy hãy tự trọng một chút!

- Tự trọng? Tôi có làm gì không tự trọng đâu? - Chung Bài Bài nói với vẻ ấm

ức .

Tô Ngu thấy thế, nghĩ thầm, đầu óc của các nhà khoa học quả nhiên rất khùng.

May mà đúng lúc đó điện thoại di động của Chung Bài Bài đổ chuông, sau

khi nghe điện, mặt anh ta lập tức biến sắc:

- Ồ, Tiểu Nhan Nhan, là anh à? Hôm nay là thứ ba, sao anh lại ở trong nước

thế?

Tiểu Nhan Nhan? Nhìn khẩu hình của Chung Bài Bài, trong đầu Tô Ngu chợt lóe lên, cái người mà Chung Bài Bài vừa gọi tên ấy liệu có phải là Ôn Nhan

Khanh không?

Quả nhiên, đúng là Ôn Nhan Khanh. Vì sau khi Chung Bài Bài "ừ" xong thì

bước về phía cô, mắt sáng bừng:

- Em gái, thầy Ôn của em nói, em về trường ngay bây giờ, thầy ấy có việc cần đến em.

Phản ứng đầu tiên của Tô Ngu là nghĩ ngay đến Diệp Nhất!

Cô lập tức quay người, chạy vụt ra khỏi gian xưởng. Chiếc xe của nhà

trường vẫn chờ ở ngoài cổng, không chờ cô lên tiếng, người lái xe đã mở cửa

xe, nói:

- Tôi đã nhận được điện thoại của thầy Ôn rồi, thầy ấy bảo tôi đưa cô về.

Thế là cô đi xe của trường trở về S.S.

Vừa vào đến trường thì thấy bãi đỗ xe vốn rất trống giờ đây chật ních. Xem

ra, cha của Diệp Nhất đã về đến nơi. Không chậm trễ một giây, Tô Ngu chạy ngay đến trước phòng làm việc của Ôn Nhan Khanh, đang định gõ cửa thì cánh cửa bật mở từ bên trong, người mở chính là Ôn Nhan Khanh.

- Vào đi - Ôn Nhan Khanh nói với cô.

Tô Ngu nhón chân đi vào. Hôm qua khi cô tới, trong phòng là các giá xếp

đầy sách. Lúc này, ở đây đã ngổn ngang dây điện, máy tính và các loại dụng cụ khác đặt ở khắp mọi nơi, nhìn thoáng qua cũng có thể tính nhẩm được hơn hai mươi người. Trong số đó có một người ngồi ở chiếc ghế mà hôm qua cô đã ngồi và đang nói gì đó với người trợ lí, thấy cô vào liền đưa mắt nhìn cô. Tô Ngu cảm thấy toàn thân như có luồng điện chạy qua. Đó là phong thái đầy quyền uy của một người từng trải và dày dạn kinh nghiệm.

- Cô là Tô Ngu? - Người ấy hỏi.

Tô Ngu gật đầu theo bản năng.

Người ấy giơ tay vẫy:

- Cô lại đây. Ngồi xuống đi.

Tô Ngu làm theo như một cái máy, khi khoảng cách giữa cô và người ấy

càng gần, các nét trên khuôn mặt nhìn mỗi lúc một rõ hơn, thì cô cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mộng. Cô... sao lại có thể... có được vinh dự

tiếp xúc với một người còn truyền kì hơn cả Hạ Ly?!

Quý Doãn Tiên.

Nhân vật truyền kì đã đưa SEASON từ đáy vực trở lại đỉnh cao.

Chủ nhân của S.S, chủ nhân của hãng ngọc Quý Thị, ông chủ của Hạ Ly,

người quyết định tất cả những điều mà vì nó cô luôn phải cố gắng... Người ấy lúc này đang ở trước mặt cô.

Đôi môi của cô bỗng trở nên khô rát, hai bàn tay đầy mồ hôi, mỗi bước chân đều bồng bềnh như đang đi trên mây.

Quý Doãn Tiên đập đập vào chiếc ghế bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống. Thế là cô ngoan ngoãn ngồi xuống đó, tìm đập thình thịch.

So với trong ảnh thì Quỹ Doãn Tiên ngoài đời thực có vẻ già hơn rất nhiều. Cho dù uy phong đến đâu thì người ấy - xét cho cùng - cũng chỉ là một ông già tuổi ngoài sáu mươi. Hơn nữa, vào giờ phút này, tạm gạt sang một bên những hào quang lấp lánh vây quanh, thì ông cũng chỉ là một người cha, một người cha đang vô cùng lo lắng cho tính mệnh của đứa con trai yêu quý.

Nghĩ đến đây. Tô Ngu chợt cảm thấy nhẹ nhõm bởi dường như đã tìm thấy điểm chung. Nỗi sợ hãi trước ông bỗng trở thành nỗi lo lắng cho Diệp Nhất - một nỗi đồng cảm sâu sắc.

- Nghe nói, khi sự việc xảy ra, cháu đang ở cùng Diệp Nhất, đúng không? - Vẻ mặt của Quý Doãn Tiên điềm tĩnh và hòa nhã.

Tô Ngu gật đầu.

- Vậy, phiền cháu kể lại cho mọi người nghe về tình hình lúc đó, được

không? - Quý Doãn Tiên đưa mắt một cái, lập tức có hai người bước tới, trong đó một người là San Ni.

San Ni nói với Tô Ngu bằng ngôn ngữ bàn tay một cách rất thuần thục: "Tôi sẽ phiên dịch cho cô, vì thế cô cứ việc kể về tình hình lúc đó, càng tỉ mỉ càng tốt. Đây là cảnh sát Ngô - người phụ trách về vụ bắt cóc này, bây giờ ông ấy sẽ phác họa hình ảnh của những kẻ phạm tội bằng máy tính theo mô tả của cô".

"Hình ánh cùa những kẻ phạm tội?".

"Phải, tôi biết là lúc đó chúng đều bịt mặt, nhưng vẫn mong cô cố nhớ lại

xem, hình dạng bọn chúng có gì đặc biệt, ví dụ như chiều cao, béo hay gầy"-

Tô Ngu suy nghĩ rất lung, mỗi một cảnh tượng xảy ra vào buổi sáng ngày hôm qua đều in đậm trong tâm trí cô, nhưng khi bảo cô miêu tả lại, thì dường như mọi thứ lại không thể xác định được một cách rõ ràng.

San Ni đã nhìn thấy mọi thể hiện của cô, bèn động viên: "Đừng căng thẳng, hãy thật thoải mái và từ từ suy nghĩ. Chắc chắn là sẽ nghĩ ra được điều gì đó", sau đó cô quay sang ra ý cho cánh sát Ngô bắt đầu phác họa.

Cảnh sát Ngô mở laptop ra, và bắt đầu công việc của mình.

"Tên đã bắt Diệp Nhất cao khoảng chừng nào?".

Tô Ngu suy nghĩ một lát, rồi chỉ về một người đang có mặt ở trong phòng:

"Gần giống như người kia''.

- Năm phảy bảy thước Anh - Cảnh sát Ngô thiết lập thông số chiều cao.

"Độ béo gầy thì sao?".

"Cũng gần như người ấy".

- Cân nặng bảy mươi cân.

"Còn có thể nhớ ra được điều gì nữa không?".

Tô Ngu cụp mắt xuống, suy nghĩ. Lúc đó, hai tên bọn chúng đều bịt mặt,

tay cằm súng, đi về phía họ. Tên đó đi rất nhanh, gót giày dường như khiến cả sàn xe cùng rung lên...

Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, mở miệng nói:

- Hãy, đưa, bút, giấy cho tôi.

Cảnh sát Ngô ngây người ra. Còn San Ni lập tức hiểu ra, vội lấy một xấp

giấy trắng đưa đến, nhưng không có bút chì, đành đưa cho cô chiếc bút bi.

Tô Ngu cầm lấy chiếc bút bi, nhắm mắt lại, một lát sau cô mở ra, ánh mắt rất bình tĩnh.

Cô phác họa rất nhanh hình dáng của tên tội phạm đó ra giấy: Hắn mang một chiếc trùm đầu làm bằng sợi len thô; đôi mày lộ ra khỏi tấm khăn trùm đầu to và dày; lông mi rất rậm, nhưng đó là một đôi mắt một mí, khóe mắt còn có rất nhiều vết nhăn, có vẻ như không còn trẻ nữa; đôi chân của hắn dài hơn của người bình thường, đôi boot da cao cổ rất đẹp; chiếc quần vải của hắn có tất cả sáu túi, túi nào cũng căng phồng; tay của hắn đeo găng bằng da nhưng để lộ đầu ngón tay, móng tay hơi vàng, có lẽ thường xuyên hút thuốc... Tô Ngu càng vẽ càng chi tiết, càng vẽ càng hoàn thiện.

Mọi người xúm quanh cô, nhìn bức vẽ với vẻ sửng sốt.

Khi Tô Ngu dừng bút, thì hình ảnh tên tội phạm đã hiện lên rõ ràng trên

giấy, mọi chi tiết đều được vẽ ra.

Cảnh sát Ngô đứng bên cạnh vỗ tay:

- Rất xuất sắc! Một trí nhớ tuyệt vời và khả năng hội họa rất tốt, quả không

hổ là học sinh của S.S. Nếu so sánh thì có lẽ máy tính của tôi trở thành vật vô dụng thật rồi.

Tô Ngu quay sang Quý Doãn Tiên, nói với vẻ gần như muốn khóc: "Xin... lỗi, cháu, chỉ, nhớ được, như vậy...".

Vẻ hồi hộp trong đôi mắt của Quý Doãn Tiên nhanh chóng thay bằng vẻ

cảm kích, ông đưa tay khẽ vỗ vào vai Tô Ngu:

- Cảm ơn cháu.

Cảnh sát Ngô cầm lấy bức vẽ, quay người nói với những người dưới quyền:

- Đưa bức vẽ vào hồ sơ, hãy tìm người có chiều cao, cân nặng và đặc điểm

nhận dạng phù hợp trong số những hồ sơ tiền án tiền sự.

- Vâng!

Trung tâm chỉ huy tạm thời vốn đã bận rộn, lúc này càng trở nên bận rộn

hơn nữa.

Một viên cảnh sát khác đi tới trước mặt Quý Doãn Tiên, nói:

- Thưa ông, điện thoại đã lắp đặt xong, khi bọn bắt cóc gọi điện tới, chỉ cần

ông kéo dài cuộc nói chuyện trong mười lăm giây, thì chúng tôi sẽ tra được ra ngay nơi bọn chúng đang ẩn náu.

- Được! - Quý Doãn Tiên gật đầu, sau đó quay đầu nói với Tô Ngu - Chắc là cháu mệt rồi, hãy về nghỉ ngơi đi".

- Cháu, có thể, ở lại đây, được không? - Tô Ngu cắn chặt môi dưới, nói

bằng giọng run run - Cháu cũng, muốn biết, tình, hình, của, Diệp Nhất.

Quý Doãn Tiên nhìn Ôn Nhan Khanh, Ôn Nhan Khanh thận trọng gật đầu,

ông bèn nói:

- Thôi được, thế thì cháu cũng ở lại đây đi.

Các hoạt động hỗ trợ việc ứng cứu nhanh chóng được triển khai, mọi công

tác chuẩn bị được tiến hành gấp gáp, tất cả chỉ còn chờ bọn bắt cóc gọi điện đến đòi tiền chuộc. Tuy nhiên, điều khiến Tô Ngu không ngờ tới là cả một ngày trôi qua mà điện thoại không hề dổ chuông một lần.

Ngày hôm sau, mọi người đều bắt đầu thấy sốt ruột. Theo lệ thường, sau khi đã có được con tin trong tay, bọn bắt cóc sẽ lập lức gọi điện trong hai mươi tư tiếng đồng hồ đầu tiên. Thế mà bây giờ, đã hai mươi tám tiếng trôi qua rồi, hi vọng sống sót của Diệp Nhất đang mất dần.

Vì ở gần, nên Tô Ngu nhìn thấy rất rõ, mặc dù trông Quý Doãn Tiên rất bình tĩnh, nhưng bàn tay đặt trên ghế của ông cứ run lên.

Người đàn ông ấy không phải lần đầu gặp chuyện như thế này. Mấy năm

trước, con gái lớn của ông cũng đã chết trong tay bọn bắt cóc. Nhưng lần đó dù đã bỏ tiền chuộc vẫn không được. Còn lần này, đến cả tiền chuộc bọn chúng cũng không cần. Bọn ấy bắt cóc Diệp Nhất rốt cuộc là vì mục đích gì? Đáp án trở nên khó đoán.

Sơ bộ loại trừ lý do bắt cóc để tống tiền, phía cảnh sát bắt đầu xét đến khả năng bắt cóc để trả thù. Nhưng khi cảnh sát hỏỉ Quý Doãn Tiên có thù oán với ai không, thì người đàn ông bảy mươi tuổi chỉ cười đau khổ. Ông lăn lộn trên thương trường bốn mươi năm nay, chuyện cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh thắng kẻ yếu, oán thù nhiều vô kể, làm sao có thể đem từng việc ra để sàng lọc được

bây giờ?

Chiếc đồng hồ trên tường vẫn nhích dần từng phút.

Bên ngoài trời vẫn mưa, không có dấu hiệu gì rằng sẽ tạnh.

Mưa to khiến cho công việc tìm kiếm gặp phải khó khăn rất lớn, mọi dấu vết

có thể dùng làm manh mối tìm kiếm trên chiếc xe bus đều đã bị xóa sạch, cũng có nghĩa là, lúc này, những lời khai của người lái xe và của Tô Ngu trở thành manh mối duy nhất của vụ án. Nhưng, cho dù Tô Ngu đã phác họa ra rất chi tiết, thì kết quả tìm kiếm trong kho hồ sơ của cảnh sát vẫn là không có gì.

Trong giờ phút đó, lòng ai cũng cảm thấy nặng nề, đến cả Ôn Nhan Khanh dường như cũng không còn giữ được vẽ bình tĩnh như trước.

Đúng lúc Tô Ngu đang dựa vào cửa sổ nhìn mưa rơi thì Tô Hòa đến.

Sau khi hỏi đi hỏi lại rất kĩ càng, cảnh sát mới cho cô vào. Tô Hòa đi tới bên

Tô Ngu, hỏi với giọng đầy quan tâm:

- Đã hai ngày nay em không về nhà, gửi tin nhắn cho em, em cũng không trả lời, nếu không gọi điện thoại cho "Ôn đại biến thái" thì chị cũng không biết em chờ ở đây! Em đã ăn cơm chưa? Chị mang quần áo đến cho em thay đây...

Tin nhắn? Lúc này Tô Ngu mới chợt nhớ ra, đã lâu rồi mình không cảm thấy

di động rung.

"Không nhận được à? Điện thoại của em đâu? - Tô Hòa hỏi.

Phản ứng đầu tiên của Tô Ngu là đưa tay tìm trong ngăn túỉ phụ của chiếc

cặp sách. Không thấy đâu!

Sao lại không thấy đâu nhỉ?

Ngày hôm trước cô còn nhận được tin nhắn của Diệp Nhất cơ mà... Khoan

đã, Diệp Nhất!

Vì đã có chuyện của lần trước, nên rất dễ nghĩ tới một khả năng: Diệp Nhất lại lấy trộm điện thoại di động của cô.

Như sực tỉnh khỏi cơn mê, Tô Ngu vội vã tới gặp San Ni, San Ni sửng sốt,

vội chạy tới nói với cảnh sát Ngô. Cảnh sát Ngô cũng ngạc nhiên hỏi:

- Ý của cô là, Diệp Nhất đã lấy điện thoại của cô?

Tồ Ngu gật đầu.

- Lấy khi nào?

Khi lên xe vẫn còn, sau đó thì không thấy đâu nữa, cũng có nghĩa là, nếu

Diệp Nhất muốn lấy điện thoại của cô thì chỉ có một thời điểm - đó chính là khi bọn bắt cóc lên xe.

"Nhưng lúc đó Diệp Nhất cũng mang theo điện thoại" - Tô Ngu dùng ngôn ngữ bàn tay bổ sung.

- Chúng tôi đã tìm thấy điện thoại của cậu ấy trên chiếc xe bus bị bỏ lại - Cảnh sát Ngô phấn chấn nói - Nhưng, nếu đúng như lời của cô, thì cậu ấy đã lấy điện thoại của cô, mà chúng tôi lại không tìm thấy chiếc điện thoại ấy trên xe, như vậy có nghĩa là, trong người cậu ấy đang giữ điện thoại của cô.

Chiếc điện thoại của Tô Ngu hơi đặc biệt, vì cô không nghe được, nên chỉ

cần đến chức năng tin nhắn và chụp ảnh, hình của nó sử dụng phương thức tiết kiệm không gian nhất - có nghĩa là nó được thiết kế rất nhỏ gọn, và luôn cài đặt ở chế độ rung. Nếu Diệp Nhất cất giấu khéo, thì khả năng bị phát hiện là không lớn. Như vậy, chỉ cần Diệp Nhất giỏi tận dụng thời cơ thì sẽ có thể cầu cứu họ được.

Khả năng này giống như một tia sáng mặt trời chiếu vào thế giới tối đen.

Cảnh sát vội truy tìm theo tín hiệu chiếc di động của Tô Ngu, bắt đầu cuộc

tìm kiếm theo một hướng khác. Nhưng kết quả tìm kiếm là: Điện thoại đang tắt, không thể xác định được vị trí. Khi nhận được tin này, Tô Ngu đã vô cùng thất vọng.

Tô Hòa đành phải an ủi cô:

- Cậu nhóc ấy nhìn đã biết là một người rất thông minh. Có thể thấy thời cơ

chưa đến, nên cậu ấy đã tắt máy. Vì thế, em cứ yên tâm, chắc chắn cậu ấy sẽ không sao đâu.

Hi vọng rằng sẽ như thế... Nhưng cũng đã bốn mươi tám tiếng rồi, trong một khoảng thời gian dài như vậy mà Diệp Nhất không gửi được tín hiệu gì, đủ để thấy tình hình tồi tệ đến mức nào.

Diệp Nhất, cậu là người thông minh như thế cơ mà!

Cậu là Diệp Nhất khác hẳn với mọi người.

Vì thế, nhất định cậu sẽ tìm được cách tự cứu mình và gửi tín hiệu về cho

chúng tôi, đúng không?

Tôi xin cậu đấy, lần này cũng nhất định không được làm cho chúng tôi thất vọng, được không...

Bốn giờ ba mươi phút chiều thứ tư, bên ngoài trời vẫn mưa.