Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 30: Chuông đồng tâm 2



Dịch: YZ


Beta: YZ



Có chuông đồng tâm dẫn đường phía trước, ý thức của Quy Hải, lần đầu tiên thâm nhập vào thức hải của chính mình.
Vừa vào thức hải, Quy Hải đã bị chính mình dọa sợ.
Thức hải của hắn to lớn rộng rãi, giống như biển vậy, ở trong đó không nhìn đến bờ, sâu đến không thấy đáy. Nhìn từ trên cao xuống mới nhìn thấy cả thức hải của hắn một màu xanh biếc, nhưng lại bằng phẳng không gợn sóng.
Một chiếc chuông đồng tâm màu hồng phấn treo ở trung tâm thức hải, còn mang theo nhiệt độ ấm áp, giống như một ngọn đèn, tản phát ra ánh sáng màu đỏ. Khi Quy Hải nhẹ nhàng tiến gần liền có thể cảm giác được từng cỗ yêu thích từ chiếc đèn nhỏ đó truyền lại.
Quy hải vẫn còn trong sự chấn kinh và tò mò, sự yêu thích nồng nhiệt như vậy chắc chắn lí do không phải từ hắn mà ra.
Như vậy, Quy Hải có lí do để suy nghĩ, sự yêu thích truyền từ chuông đồng tâm đến chính là tâm tình lúc này của phản diện nhà hắn.
Chuông đồng tâm phản diện có một cái, Quy Hải từ có một cái, nối liền với nhau bởi một sợi dây đỏ vô hình. Cái gì gọi là đồng tâm? Chắc không phải do tâm tình của phản diện sẽ cộng hưởng cùng hắn đó chứ.
Nghĩ đến đây, Quy Hải đột nhiên có chút lo lắng, tâm tình của mình không biết có cộng hưởng cùng phản diện không, tùy thời tùy lúc mà bị phản diện biết tất tần tật suy nghĩ của hắn.
Cũng may, Sư Vân Phong chờ một lúc liền hỏi: " Sao không có động tĩnh gì, có phải linh khí chưa đến thức hải? Vậy thì dùng ý thức của mi gọi ta nhé."
Quy Hải thở phào một hơi, xem ra tâm tình của mình không hề truyền đến bên phản diện. Nghe chỉ điểm của phản diện, Quy Hải mới bắt đầu điều động ý thức, khiến cho ý thức như biển cuộn gần chuông đồng tâm đổ ra chạm một chút vào chuông.
"Inh~" âm thanh vui tai reo lên, ý thức của Quy Hải nháy mắt trở nên rõ ràng. Cố ý ngước mắt nhìn phản diện, Quy Hải muốn nhìn xem phản diện có bị ảnh hưởng đến không, muốn nhìn chuông đồng tâm giữa hắn và phản diện sẽ có liên hệ kì diệu nào.
Tiếp đó, Quy Hải kinh ngạc phát hiện, phản diện nhà hắn đột nhiên cũng ngừng cả âm thanh, ngón tay đang sờ mai Quy Hải cũng siết chặt hơn một chút, một cánh tay khác thì ôm lấy ngực giống như chịu sự kích thích nào đó.
Đồng thời lúc này, chuông đồng tâm trong thức hải Quy Hải cũng sản sinh biến hóa kinh người.
Chuông đồng tâm dần dần biến từ màu hồng phấn thành màu đỏ, phát nhiệt độ ra bên ngoài, còn bắt đầu không chịu khống chế, run rẩy theo quy luật, kêu inh inh, âm thanh véo von mà êm tai; Ngoại trừ điều này, ở gần chuông đồng tâm cũng xuất hiện từng đợt gợn sóng, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên từng đợt, giống như một quả tim đang đập kịch liệt, gợn lên từng làn sóng lăn tăn.
Giống như sự cổ động nhiệt liệt trong tâm khảm của phản diện vậy.
Nếu như nói lúc mới bắt đầu mới chỉ truyền đến một chút ít sự yêu thích, như vậy bây giờ cảm giác mà chuông đồng tâm truyền đến, nói thẳng ra là điên cuồng yêu thích.
Nếu như nói lúc mới bắt đầu chuông đồng tâm giống như một ngọn đèn nhỏ, vậy thì, chuông đồng tâm bây giờ gần giống như một mặt tròi vô cùng to lớn. Ánh sáng và nhiệt độ bao trùm cả thức hải, khiến cho Quy Hải cũng không ngăn được sự cổ động trong lòng, cả trái tim cũng theo đó mà nóng hầm hập.
Nghĩ đến đây, Quy Hải không kềm được ngẩn người, đối diện với phản diện nhà hắn. Dưới màn đêm, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi, màn sương nhẹ nhàng lay động, phản diện một thân áo xanh, đứng thằng tắp như cây tùng, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng lúc này lại ôn hòa dịu dàng, chuyên chú mà ngắm nhìn mình.
Phản diện nhà hắn thật dễ nhìn.
Quy Hải không khỏi hướng ánh mắt nhìn sang chỗ khác, không nhìn y nữa; Nhưng chuông đồng tâm trong thức hải vẫn cứ cuồn cuộn như vậy.
Chuông đồng tâm, nghe có vẻ giống như không phải dùng cho sủng vật thì phải.
Trong nguyên tác, người tu hành thường cho sủng vật của mình đội vòng đầu, vòng cổ, vòng tay, vòng chân, khóa xích v...v... Linh thú từ trước tới nay vốn tuân theo bản tính, trong quá trình tu luyện không hề có tâm ma ảnh hưởng, cho nên đối với linh thú mà nói, không hề có vấn đề bị ước thúc bởi lời thề hay là tâm ma các loại. Không có ước thúc, lời thề có thể lật lọng, vì vậy, cũng không có khế ước tuyệt đối hữu hiệu giữa người và linh thú.
Đối với việc này, tu hành giả chế tạo ra đủ vật chế ước, để đạt được hiệu quả ngự thú. Những thứ này giống như vòng kim cô của Tôn Ngộ Không trong Tây du kí vậy, có thể thông qua niệm mà thắt chặt vòng lại để đạt được hiệu quả mong muốn.
Quy Hải chưa từng thấy trong sách có người nào lại đeo chuông đồng tâm cho sủng vật nhà mình cả. Lúc này, chuông đồng tâm đang ở trong thức hải, phát sáng phát nhiệt, không có chế ước Quy Hải. Thậm chí Quy Hải còn có thể đem nó ném ra ngoài nguyên vẹn, ném đi cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới hắn cả.
Đồng tâm, đồng tâm, vĩnh kết đồng tâm.
Quy Hải nghĩ ra rồi, ở trong sách, chuông đồng tâm không phải là vật mà phản diện tặng đồ cưới cho đồ đệ y hay sao!
Nghĩ đến đây, Quy Hải không khỏi lấy tay che mặt.
# Chuông đồng tâm có cần phải bỏng như vậy bỏng như vậy không!#
#Chuông đồng tâm có cần phải kêu như vậy lại còn rung không!#
#Không, không cần nghĩ quá nhiều, phản diện nhà hắn nhất định là vì không có xích chó, không có pháp khí gì để giữ hắn, lại còn trẻ người non dạ nên mới dùng linh tinh#
Đợi đến khi Quy Hải che mặt, phản diện mới nhẹ nhàng gỡ cái tay nhỏ mập mạp đang che mặt của Quy Hải ra, dịu dàng gãi gãi, cảm thán: " Thật ấm, ta cảm nhận được rồi. Không nghĩ tới mi nhìn có vẻ ngốc nghếch không đầu óc, thân nhiệt lạnh như vậy mà trái tim lại nóng như thế. Ta......."
Sư Vân Phong nói đến đây, dừng một lúc, đem Quy Hải nâng lên hôn một cái, tiếp đó mới đem cả câu nói hết: " Cảm ơn."
Quy Hải: "..... A?" Hắn không phải chỉ chạm bình thường thôi sao? Có cần phải cảm động như vậy không....... Rõ ràng là hắn trả lại tâm tình kích động của phản diện lại cho y thôi mà, rõ ràng phản diện tự bị bản thân làm cho cảm động muốn chết lại còn cảm ơn hắn.
Nhưng mà có liên quan đến mấy cái vấn đề hiểu nhầm này, Quy Hải có đánh chết cũng không nói ra. Bởi vì, phản diện nhà hắn càng cảm động thì đãi ngộ của hắn càng tốt.


(*/w╲*)
Sư Vân Phong cảm động một trận, sờ sờ cái đầu nhỏ Quy Hải nãy vừa hôn, mới nói tiếp: " Sau này mi có nguy hiểm, thì nhỡ rung chuông đồng tâm để gọi ta, ta sẽ lập tức quay về. Uhm, không đúng, không thể dùng tâm tình hiện tại để gọi ta, ta sẽ cho rằng là mi đang nhớ nhung ta đó. Mi thử lại một chút, dùng tâm tình gấp gáp lúc gặp nguy hiểm thử gọi ta xem nào?"
Quy Hải đã bị hôn đến quen rồi........ Bây giờ cũng chỉ nghe theo lời phản diện thử đem ý thức xâm nhập vào thức hải, đuổi đi cái nóng hầm hập của phản diện nhà y, dùng ý thức của mình chạm vào chuông đồng tâm một cái.
" Ồ." Sư Vân Phong nghiêm mặt nói: " Đúng rồi, chính là như vậy. Nếu như gặp phải nguy hiểm, mi nhớ phải gọi ta như vậy nhé. Ta__ phải đi xử lí chút chuyện, ta sẽ rất nhanh thôi, ngày mai là quay về. Lúc về sẽ đem đồ ăn ngon cho mi."
Lúc Sư Vân Phong nghiêm túc nói ra câu này, chuông đồng tâm rốt cuộc cũng thôi phát nóng và run rẩy, lại phát ra vô số sợi tơ đỏ dày đặc lướt nhẹ qua thức hải Quy Hải.
Quy Hải mới phát hiện, hóa ra thức hải đang ngứa. Cái loại ngứa nhè nhẹ này vừa dễ chịu vừa khó chịu, giống như lúc bị gãi lòng bàn chân vậy, bốn cái chân ngắn của Quy Hải không khỏi nắm lại.
Không được, thật sự quá ngứa, nếu cứ tiếp tục như thế này, Quy Hải không nhịn được mà vừa cười vừa lăn tròn mất. Thực sự là không nhịn được nữa rồi, Quy Hải hung ác mà đâm lại cái chuông đồng tâm đang phát ra vô vàn sợi tơ đó một cái.
Ngón tay Sư Vân Phong chợt co lại, đồng thời chuông đồng tâm lại phát ra một trận run rẩy, tản phát số tơ nhiều gấp bội lần vừa nãy, khiến cho Quy Hải lúc này bị gãi ngứa lại càng ngứa hơn.
Quy Hải: "........"
# Mấy cái sợi tơ này rốt cuộc là cái gì vậy!#
# Sao lại càng đâm lại nó lại càng có nhiều hơn!#
# Phản diện mau mau thu lại chúng nó!#
Sau đó Sư Vân Phong không nghe được tiếng lòng của Quy Hải, yêu không rời tay sờ một lượt cả người Quy Hải, vừa bình tĩnh nói: " Hoá ra phản ứng của mi hơi chậm chạp, hoá ra mi cũng không nỡ xa ta. Tiểu Hải, ta, chuẩn bị đi rồi. Mi——- chơi với rùa lớn nhé, chơi vui vẻ, không cần phải quá nhớ nhung ta, không cần phải quyến luyến, không cần phải quá buồn. Ta sẽ nhanh chóng trở về."


Quy Hải xoắn xuýt lườm phản diện, hắn bây giờ thực sự đang rất buồn.


Những sợi tơ dày đặc đang vây lấy hắn, thức hải của Quy Hải ngứa kinh khủng, cái chân nhỏ cũng ngứa vô cùng, chỉ đành gãi lung tung trên người Sư Vân Phong.


Sư Vân Phong cho rằng Quy Hải không nỡ rời y, sờ lại Quy Hải, cũng lại không nỡ buông tay ra. Vất vả lắm chờ đến lúc Trác Tư Dịch thay xong cánh tay bị gãy bằng cánh tay kiếm tu kì Hợp thể, cùng Tề A Hổ nói cáo từ, Sư Vân Phong cuối cùng mới chịu rời Quy Hải, đưa hắn cho mẫu tiên quy. Thu lại những bộ phận còn thừa của thân thể kiếm tu kì Hợp thể kia, Sư Vân Phong đi một bước quay đầu lại ba lần, bay đến nơi mà Quy Hải không thể nhìn thấy.


Cho dù Sư Vân Phong đã đi nhưng chuông đồng tâm trong thức hải Quy Hải vẫn cứ sinh ra một đám sợi tơ bao quanh lấy thức hải Quy Hải.


Quy Hải câm nín, phản diện đáng ghét, đi một bước còn quay đầu lại ba lần, nếu như đã không nỡ xa thì sao không mang theo hắn đi cùng làm việc đi, sao lại bỏ hắn ở lại đây, trong lòng thì lại thông qua chuông đồng tâm mà ôm ấp lấy hắn chứ. Ngứa sắp chết rồi, có để cho hắn nằm yên không thì bảo.


Cho dù Quy Hải không chịu được ngứa như vậy nhưng trong lòng cũng hiểu được phản diện nhà hắn.


Sau khi bà lão đi, phản diện rõ ràng cho hắn trở thành người thân thiết nhất.


Lúc phản diện làm nội gián, ai cũng không thể tin tưởng được cho nên tất cả tình cảm của y đều giành trên người mình hết.


Chỉ là, sao mình lại không cho phản diện thành người thân nhất của mình nhỉ?


Tuy rằng đã nghĩ thông suốt nhưng Quy Hải vẫn ngứa không chịu được, nhưng lại không dám động đậy không dám lăn lộn lung tung trên ray mẫu tiên quy, chỉ dám không ngừng xoa mấy cái chân mập mạp định gãi ngứa.


Mẫu tiên quy nhìn bé Quy Hải trong tay cười hì hì nói: " Bé rùa thần, chủ nhân mặt lạnh nhà con cuối cùng cũng đi rồi, nào, dì Lam dẫn con đi chơi."