Rốt Cuộc Em Là Ai?

Chương 35



Mọi người ngồi xuống, nói chuyện vui vẻ. Say sưa đến độ quên cả trời đất, trời đã sập tối từ khi nào.

-Thôi, hai cậu về đi, chúng tớ về đây -Cô và nhỏ đồng thanh.

-Ừ -Nó khẽ cười nhưng trong đầu lại suy nghĩ rằng “phải về đâu? Không lẽ ở nhà hắn ta? Tuyệt vời cơ hội hành động đã tới”

-Mình về thôi -Hắn mỉm cừơi. Ngay phút giây này, nó thấy tim mình như bị lỗi một nhịp, chuyện gì xảy ra vậy? Không, không, công việc của mình là phải giết chết hắn ta.

-Okay -Nó khẽ cười rồi đứng lên.

Hắn dắt nó ra chiếc  Lamborghini và chở nó về nhà, trên xe, hắn thấy nó khá lạ, bình thường hắn nói một câu là nó trả lời cả vạn câu, nhưng hôm nay hắn hỏi một câu, nó trả lời duy nhất một câu và rất qua loa.

-Tại sao em lại biến mất sau vụ “giải quyết” Tiểu Duy vậy? -Hắn hơi cau mày, lúc nãy hai cô bạn thấy nó thì mừng rỡ quá, nói chuyện trên trời dưới đất mà quên mất vì sao nó lại biến mất một cách kì lạ.

Nói đến đây, nó chợt giật mình, phải trả lời như nào mới được đây ta?

[Đánh mất -Karik ft. Addy Trần ]

Ngay lúc này nhạc chuông nó vang lên, cứu nó một mạng trong gang tất đấy, là số của “người đó”

-Anh à, em có điện thoại.... -Nó chưa nói hết câu, hắn đã cướp lời:

-Okay, em nghe đi.

Nó mỉm cười rồi bắt máy

-Tối, hành động -Một câu vô cùng ngắn gọn nhưng vẫn đủ để nó hiểu.

-Okay -Giọng nó lạnh di bất thường. 

---------*-----

Lát sau, hắn chở nó về nhà, đối với nó thì nơi đây vô cùng lạ nhưng với kì ức của nó thì hình như nơi đây nó đã từng đến, nhưng sao noa lại không nhớ gì thế này, thấy nó ôm đầu, hắn tưởng nó mệt liền lên tiếng:

-Em mệt sao Nhi? Thôi em vào trong đi

Nhi? Nhi là nó sao? Hắn đang nói về nó sao? Nó là Ân mà? Tại sao mấy người này lại gọi nó là Nhi? Biệt danh chăng? Rối não quá...

-Ờ em không sao, chỉ hơi đói -Nó phẩy tay.

Thấy nó không sao, hắn cũng có một phần nhẹ nhõm.

-Ừ, vậy đợi anh vào nấu cho em ăn

-Ừm vậy cũng được -Nó mỉm cừơi rồi ngồi xuống ghế.

Hắn vui vẻ vào trong, sau 1 tiếng, cả đống đồ ăn được bưng ra bàn, nói đống cho nó có cảm giác no no chứ chỉ có duy nhất hai món, ngoài cơm nha, xúc xích chiên và cua rang me vậy mà hắn bưng tới bưng lui, mang khăn, mang nước, mang chén, mang đũa, mang ly,...

-Em ăn đi, chắc là không ngon đâu ha -Hắn gãi đầu.

Nó chỉ cười rồi bắt đầu cầm đũa lên, một miếng cơm vào miệng, hương vị này, rất quen, rất ngon, nó đã từng được ăn, nhưng sao nó lại không nhớ thế kia?

-Không ngon sao? -Hắn thấy noa ngập ngừng thì vội hỏi, tưởng không hợp khẩu vị vì hắn bỏ hơi nhiều đường hơn bình thường, lỡ tay mà.

-Ưm không, ngon lắm -Nó mmỉm cười rồi đặt đũa xuống, nó không dám ăn nữa, nó sợ, nó sợ lỡ như cứ tiếp tục nó sẽ nhớ ra điều gì đó và không thể hoàn thành nhiệm vụ

-Em sao vậy? -Hắn lo lắng.

-Em no rồi, thôi em hơi mệt em lên ngủ đây -Noa đứng dậy rồi vẫy tay tạm biệt.

-Nè mới ăn có chút xíu no là no như nào? -Hắn với tay gọi trong vô vọng, nó không thèm quay lại, nó nghe nhưng nó không muốn quay lại

Theo trực giác, nó đi tới căn phòng của nó và hắn, nhưng nó lại không hiểu vì sao lại đi vào căn phòng này, nơi đây nó không hề quen biết cơ mà? Đôi chân cứ bước đi không thèm nghe theo lời của lí trí.

Thôi, gìơ nó cũng khá mệt, nó leo lên giường, nó chỉ nằm, nó không ngủ, hắn bước vào nó vờ nhắm mắt, cho đến khi hắn nằm xuống và ngủ, nó bước xuống, rút ra con dao bên cạnh.....