Rốt Cuộc Em Là Ai?

Chương 27



Ả cảm thấy có cảm giác như mình được đưa đi đâu đó, cảm thấy sờ sợ, nhưng nghĩ lại chắc kiểu phòng vip noa làm như thế thôi nên không nghi ngờ gì. Mười giây sau, đèn lại sáng, ả cảm thấy một màu đen tối om, nhưng màn đêm đó đã được ánh sáng chiếu vào, ả mở mắt.

“Đây là đâu? “ -Ả nhìn quanh cảm thấy có gì đó lành lạnh sống lưng.

-Chào chúng ta quen nhau chứ? -Nó chầm chậm bước ra.

-Mày, tao biết có chuyện gì mờ ám ở đây mà -Ả trừng mắt nhìn nó.

-Nhưng mày sẽ gặp tao vào phần cuối của cuộc chơi -No buông một câu rồi bước vào.

Dù có muốn thoát cũng đâu thoát được người ả bị trói chặt vào một cái ghế rồi. Lát sau, ả bị bưng đi đâu đó.

-Thả tao ra -Ả ra sức giãy giụa.

Mấy người kia vẫn lì lợm bưng ả đi vào căn phòng lạ hoắc nào đó.

Căn phòng tối om à, đèn được bât lên, ả nhiu mắt lại nhìn người phiá trước, là... là Hải mà.

-Là.... là anh sao? -Ả hốt hoảng

-Tôi quen cô sao?  -Hải hơi cau mày, anh này giả nai

Dù biết Hải đang lừa mình nhưng ả Duy im lặng, không nói lên lời

-Bây gìơ nên xử cô như nào nhỉ?  -Hải xoa xoa cằm.

Ả cảm thấy một thứ cảm giác bất an lạnh gáy hết.

-Nhưng tôi không thích đụng tay đụng chân với con gái, thôi thì.... -Hải ngập ngừng.

-Mày muốn làm gì? -Ả Duy sợ hãi

-Thôi để tôi giảng đạo cho cô là được rồi -Hải nhún vai thở dài.

Ả nghe đến đây lại cảm thấy lạnh hơn, hắn ta muốn làm gì đây? Giảng đạo là sao? Grrr tức chết mà. Dù có tức thì ả cũng chẳng làm được gì.

Đang chăm chú nhìn hắn với con mắt căm hận thì “Bốp”