Rong Biển Bị Mèo Ăn

Chương 6



Khi Thần Ca tới phòng làm việc của Ôn Uyển Nhu, đối phương đang thảo luận với biên tập về tiểu thuyết tiếp theo.

Nói thật Thần Ca đến đây làm được mấy ngày, thực sự chưa từng thấy Ôn Uyển Nhu nghiêm túc làm việc bao giờ, mỗi ngày không ngẩn người thì đi mân mê sờ mó mấy vật liệu gỗ, thỉnh thoảng có chú tâm sáng tác, không được mấy tiếng đã viết xong số chương yêu cầu, để lại một đống lỗi sai chính tả cho Thần Ca xử lý.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Ôn Uyển Nhu.

Cậu đi vào phòng bếp rót cho Ôn Uyển Nhu một ly nước, lúc trở về liền thấy hắn lạnh mặt vẫy tay gọi cậu, Thần Ca không hiểu mô tê gì nhận điện thoại, câu đầu tiên cậu nghe được từ miệng biên tập viên chính là, “Ôn Uyển Nhu!! Cậu dám viết như thế hả! Ngày mai tôi phải ngồi ị trước cửa nhà cậu!!!!”

“Ui chao.” May mà tai Thần Ca còn chưa bị điếc vì loại âm thanh quá độ này, cậu đưa mắt nhìn Ổn Uyển Nhu, nói, “Biên tập, tôi là Thần Ca.”

Khẩu khí của biên tập lập tức thay đổi, thê lương bi ai biết chừng nào, “Thần Ca cậu nhất định phải ngăn cản Ôn Uyển Nhu, cậu có biết cậu ta viết tiểu thuyết này nội dung thế nào không? Cậu có biết không?”

Lúc trước Thần Ca cũng mắc mệt với cái tiểu thuyết này của Ôn Uyển Nhu.

Tác phẩm này kể về một thiếu niên lớn lên trong cô nhi viện, không rành thế sự đắc tội với một người vô cùng có thế lực, khi đối phương sắp bức ép thiếu niên tới tuyệt cảnh, thiếu niên nằm trong vũng máu có được dị năng, sau đó dưới tình huống không một ai phát hiện tiêu diệt tất cả những kẻ đã hành hạ mình.

Tiếp đến thiếu niên liền một đường chuốc hoạ một đường diệt người qua hơn ngàn chương, có thể nói là một câu chuyện chua xót cay đắng vô ngần.

Thần Ca hỏi, “Ừm, tác giả Ôn quyết định về sau nội dung tác phẩm phát triển thế nào?”

Biên tập ở đầu dây bên kia sắp khóc tới nơi, “Cậu không tưởng tượng được đâu, theo ý tưởng của Ôn Uyển Nhu, bộ tiểu thuyết này là thần kịch, cậu biết không, trong tác phẩm xuất hiện tổng cộng bốn nhân vật nữ, một là người mẹ đến giờ vẫn chưa gặp mặt của nhân vật nam chính, một là người phụ nữ trung niên đã từng trợ giúp nhân vật nam chính, còn một là người em gái ruột đã sớm mất của nhân vật chính, tôi nhắc đi nhắc lại cậu ta mới chịu thêm một nhân vật nữ ở chương tám trăm, nhưng mà cậu nghe xem, cậu ta muốn làm gì? Cậu ta như thế này là không muốn tiếp tục làm việc cho tôi nữa phải không? Cậu ta như thế này là muốn ném cái nghề tiểu thuyết gia xuống đất rồi đạp thêm mấy đạp nữa phải không?”

Nghe biên tập càng ngày càng nói mấy câu đâu đâu, Thần Ca cúp máy, cười cười hỏi, “Anh nói với biên tập cái gì mà anh ấy có phản ứng mạnh vậy.”

“Không nói gì cả.”

“Hình như là về em gái, anh định để tình tiết sau này thế nào?” Thần Ca không hề vì câu trả lời ngắn gọn của Ôn Uyển Nhu mà cảm thấy mình bị coi thường, cậu tiếp tục nhẫn nại hỏi. (Em gái ở đây là muội tử, là cách gọi của mấy anh giai dành cho các cô thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp)

Ôn Uyển Nhu trả lời, “Tôi định để cô ta vì bảo vệ nhân vật nam chính mà chết.”

Thần Ca trầm mặc một lát, “Vậy cô ta còn có thể sống không?”

Ôn Uyển Nhu lắc đầu, “Truyện này là thể loại đô thị dị năng.”

Thần Ca tiếp tục hỏi, “Vậy anh có ý định phát triển thêm một nhân vật nữ mới không?”

Ôn Uyển Nhu lại lắc đầu, “Một người là đủ rồi.”

Thần Ca hỏi một câu cuối cùng, “Anh muốn để nhân vật nam chính cô độc cả đời đúng không?”

Ôn Uyển Nhu trả lời rõ ràng, “Cần phụ nữ làm gì? Có huynh đệ là đủ rồi.”

Thần Ca, “…”

Yên lặng phun ra một búng máu.

Cuối cùng em gái vẫn chết.

Thần Ca từ một đống lỗi chính tả suy đoán ra nguyên nhân em gái chết, trên cơ bản là nhân vật chính bị một tên tiểu nhân hãm hại, sau đó em gái vì cứu nhân vật chính mà rơi xuống biển, ngon lành đơn giản chết đuối.

Cảnh tượng lúc đó là như vầy: ‘Nàng lẳng lặng nằm trên bọt biển, thân hình chìm trong nước biển tối đen nhìn không thấy rõ, tất cả mọi người đều lạnh ngắt im lìm, hoàn toàn không biết phái xử lý thế nào, ngay cả tiện nhân kia, cũng thập phần vô thố, có thể tưởng tượng rằng, gã chỉ là muốn hắn chết mà thôi, không bao gồm thiếu nữ tốt đẹp này.’

Nước mắt của Thần Ca nghẹn ứ ở hai từ ‘Bọt biển’.

Bọt biển…Mặt biển…

Ha ha.

Post ba chương theo nhiệm vụ của ngày hôm nay xong, Thần Ca duỗi thắt lưng, gần đây trạng thái làm việc của cậu càng ngày càng tốt, sai chính tả ở trình độ thế này mà cậu cũng chỉ cần một giờ đã có thể hoàn thành, cậu ra ngoài, đùa cợt Ôn Uyển Nhu đang cúi đầu cưa một miếng gỗ, “Anh làm gì thế? Thợ mộc? Có phải là tiền lương viết tiểu thuyết không đủ cho anh, nên anh kiêm luôn việc này?”

Ôn Uyển Nhu trầm mặc lắc đầu.

Thần Ca đi qua, rốt cuộc nhìn thấy một tác phẩm điêu khắc tròn tròn hình con thỏ hắn đặt bên cạnh, cậu buồn cười, cầm lên hỏi, “Là anh làm?”

Ôn Uyển Nhu nói, “Ừ.”

“Khéo tay quá.” Thần Ca còn định nói tiếp, đột nhiên chuông cửa vang lên, cậu nhìn Ôn Uyển Nhu, nhỏ giọng nói, “Hay là biên tập đến?”

“Hẳn là không nhanh như vậy.” Ôn Uyển Nhu nhíu mày.

“Quên đi, để tôi ra xem.” Thần Ca buông khối gỗ trên tay xuống, dòm thử qua mắt mèo, tối thui, cậu mở cửa, bỗng bị một người gắt gao ôm lấy, đối phương hô to, “Cưng à! Anh đến rồi!”

Thần Ca luống cuống chân tay giãy ra khỏi một quả cầu màu hồng phấn, tập trung nhìn cho kĩ, thì ra là VV đến.

“VV sao cậu lại chạy đến đây?” Khiếp sợ trong Thần Ca lúc này quả thực không thể nói thành lời.

“Tặng đồ ngon cho cậu.” VV cứ như đã đến đây cả ngàn lần ôm một cái thùng nhỏ cởi giầy vào nhà, vừa đi vừa nói, “Không phải hôm qua mình không tìm được cậu sao, cho nên mình gọi điện thoại cho văn phòng của cậu, trợ lý nói cậu tới đây làm việc, còn cho mình địa chỉ nữa, cho nên mình đến đây.”

“Vậy sao không gọi cho mình một cú điện thoại rồi hẵng đến?” Thần Ca đưa cho y một đôi dép lê, “Cậu đừng vào phòng khách vội…”

Cậu vừa nói xong, VV đã mở cửa phòng khách, sau đó, y há hốc mồm, lặng ngắt không nói một lời.

Ôn Uyển Nhu thân trên cởi trần, cổ tay đeo một cái vòng tay thấm mồ hôi màu đen, cả người toát lên vẻ lạnh lùng rét lạnh.

Hắn ngẩng đầu liếc về phía cửa, gật đầu với VV một cái.

Thần Ca đặt cái thùng trong tay VV xuống bàn, nói với Ôn Uyển Nhu, “Tôi mua đặc sản, mới được đưa đến, anh xem xem có cái nào anh thích ăn, để tôi tặng anh mấy túi.”

Ôn Uyển Nhu cầm một túi dưa Hami có in hình heo nhỏ màu hồng phấn, cộng thêm một túi hoa quả khô trông ấu trĩ ngây thơ không chịu nổi.

VV cứ như nằm mơ ngồi xuống cạnh Thần Ca, đến khi Ôn Uyển Nhu đi vào phòng bếp thì chọt chọt cậu, nhỏ giọng nói, “Ngày nào cũng ở cùng mãnh nam đẹp giai như thế, cậu có thấy trái tim rung động không vậy?”

Thần Ca quẳng cho y một ánh mắt khinh bỉ, nói, “Không ngờ mình lại quen một tên đi đường bộ như cậu.” Đi đường bộ: Là kiểu ooaa qua đường đằng sau, ở đây là khinh bỉ bạn VV là gay mà rõ hơn là thụ đó.

VV cười nhạo, nói, “Anh đẹp giai này chắc chắn cũng là người giống mình, không tin cậu thử để ý mà xem, đảm bảo đó.”

“Sao có thể?” Thần Ca thấy lời VV nói chẳng có căn cứ khoa học gì cả, cậu nghiêm túc nói, “Anh ta không ẻo lả một tí nào, cũng không cong ngón tay hình hoa lan.”

“Chẳng qua là cậu không rõ thôi,” VV vẻ mặt xuân tâm dạt dào, nói, “Mấy anh đẹp giai gay đều thế cả, càng đẹp giai lại càng men lì.”

“Thôi đi cậu,” Thần Ca vẫn không tin, cơ mà khi nghĩ lại mấy hành động thân mật Ôn Uyển Nhu cố ý vô tình làm với mình, cậu lại thấy hơi hơi không chắc chắn.

“Thật đấy, mình dám cược với cậu luôn!” VV có hơi nổi điên, y nói, “Mình đây không có sở trường gì, nhưng xem cái này là chuẩn của chuẩn đó!”

Đúng lúc này Ôn Uyển Nhu bưng một đĩa hoa quả ra.

VV và Thần Ca đều lập tức ngậm miệng.

Sau đó.

Thần Ca nhìn dâu tây được tỉ mỉ cắt thành hình bông hồng, cùng với thanh long ở chính giữa được xếp thành ngôi sao.

Không chắc chắn trong lòng nháy mắt như lửa cháy lan khắp đồng cỏ.