Rồng Bay Phượng Múa

Chương 34: Đầu muốn nổ tung



Long Tam quay đầu nhìn Bảo Nhi đang ngủ say, lại quay sang nhìn Phượng Trữ, nói: “Ta ở đây cũng có chỗ tốt:”

“Có chỗ tốt gì?”

Long Tam cười cười: “Lo cơm nước: Đảm bảo hai người luôn có cơm ngon, ăn no!”

Đây vốn là câu nói đùa, nhưng Phượng Trữ lại cảm thấy rất muốn khóc, nàng dùng sức nháy ánh mắt, cắn môi, nỗ lực kềm chế: Long Tam nhìn biểu tình của nàng, đứng lên đi đến bên người nàng, đem nàng kéo vào trong lòng: “Ta còn có thể làm bảo tiêu cho nàng:” Nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu: “Làm sát thủ cũng được:”

Nước mắt của Phượng Trữ dâng lên, nói trong lòng không kích động vì câu nói kia chắc chắn là lừa chính mình: Nhưng mấy ngày nay nàng suy nghĩ nhiều lắm, nàng bất lực với tương lai, cuộc sống của nàng khủng hoảng, tất cả đều là dựa vào Bảo Nhi mà áp chế, nàng liều mạng nói với chính mình, nàng phải bảo vệ Bảo Nhi, nàng không thể sợ hãi, bởi vì Bảo Nhi sẽ sợ hãi theo nàng, nàng không thể yếu đuối, bởi vì Bảo Nhi sẽ thương tâm: Nàng cho mình rất nhiều áp lực cùng cổ vũ, mới thích ứng được cuộc sống hiện tại: Nhưng khi hắn lại gần nàng, nàng liền cảm thấy chính mình lại lộn xộn:

Nàng sẽ lại ỷ lại hắn như trước đây, sẽ làm mà không hề để ý chuyện trước sau, sẽ có nhiều tưởng tượng tốt đẹp cùng ước mong, nhưng cuối cùng lỡ như lại tan thành bọt nước thì sao?

Phượng Trữ gục mặt khóc một hồi, ngẩng lên cùng Long Tam nói một câu: “Ngươi nếu không thể lo cơm cả đời cho ta cùng Bảo Nhi, vậy xin ngươi hiện tại cũng đừng quản: Ta không có yếu ớt như ngươi nghĩ, thật sự!”

Long Tam đem nàng ôm thật chặt : “Cả đời dài như vậy, nàng hiện tại liền có kết luận có phải quá sớm không?”

“Vậy ngươi tính quản bao lâu?” Phượng Trữ cảm thấy chính mình sợ hãi cùng hy vọng:

“Nàng muốn ta quản bao lâu thì ta quản bấy lâu, được không?” Long Tam cảm thấy chính mình khẩn trương lại chờ mong:

Phượng Trữ không nói lời nào, Long Tam cũng không nói gì, hai người cứ như vậy ôm nhau, trốn tránh sự thật, tranh thủ hạnh phúc: Cuối cùng khung cảnh bị Bảo Nhi tỉnh ngủ muốn đi tiểu phá vỡ:

“Nương nương, đi tiểu:”

Bảo Nhi khiếp sợ kêu một tiếng, hành động của Phượng Trữ cực kỳ nhanh nhẹn, “Hô” một chút ôm Bảo Nhi hướng nhà vệ sinh mà phóng như có lửa đốt mông, Long Tam còn chưa phản ứng kịp, nhìn vòng tay chính mình trống trơn, nhìn cái giường trống trơn, có chút ngây người, ôm đứa nhỏ đi nhà vệ sinh tại sao phải chạy nhanh như vậy?

Qua một lúc, Phượng Trữ ôm Bảo Nhi trở lại: Bảo Nhi rõ ràng tiểu xong thấy thư thái, cái đầu nhỏ ngáp nhẹ, sau đó lại chui vào vai của Phượng Trữ nhìn lén Long Tam:

Phượng Trữ đặt Bảo Nhi trên giường, cầm hai món đồ chơi đưa cho nàng, nói: “ Bảo Nhi ngoan, tự chơi một chút, nương cùng thúc trò chuyện:”

Bảo Nhi nhìn Long Tam thật kỹ, gật gật đầu đồng ý: Phượng Trữ hôn nhẹ nàng, mang Long Tam đi ra khỏi phòng: Không đợi nàng mở miệng, Long Tam giành nói: “Hai người nấu cơm như thế nào?”

Phượng Trữ chỉ phòng bếp trong viện: “Mọi người xài chung chỗ đó:”

“Nàng tự nấu?”

“Ta không biết nấu ăn, đều là ăn chung với Thường đại nương cùng con của bà:”

Long Tam nhíu mày, nhưng rất nhanh khôi phục như thường:

“Rửa mặt giải quyết như thế nào?”

“Sau viện có giếng nước, tự mình múc nước, giặt quần áo hay làm gì, cũng dùng cái giếng đó:”

Long Tam nhìn quanh đánh giá viện này, ôn nhu nói: “Cùng ta đến khách điếm ở được không?”

Phượng Trữ lắc đầu:

“Bằng hữu của ta ở đây, ta không muốn đi:”

“Không phải mới vừa nói muốn lo cơm nước sao? Khi nào thì đến ở?”

Long Tam trừng mắt nàng, Phượng Trữ cũng trừng trở lại, Long Tam nghĩ nghĩ: “Vậy ta lo cơm nước, nhưng ta không nấu ăn:”

Phượng Trữ cắn răng không nói lời nào, chắc chắn hắn ở được hai ngày là bỏ chạy, nàng tuyệt không thể mềm lòng:

“Nàng cho Bảo Nhi uống nước, xong rồi chúng ta đi ăn cơm:” Long Tam phân phó nhưng Phượng Trữ vẫn bất động: Nàng không muốn đi, nàng sẽ dần dần trở nên yếu đuối, nàng còn phải dựa vào kiên cường nuôi dưỡng Bảo Nhi:

“Vịt bát bảo, thịt viên tứ hỉ, canh cá tươi cải củ, cà tím chiên, bí đỏ luộc mềm, thịt băm hương duẩn, đậu hủ gạch cua…” Long Tam kể ra một đống tên đồ ăn Phượng Trữ thích, trong đầu Phượng Trữ lập tức xuất hiện hương thơm món ăn ngào ngạt nóng hầm hập, nước miếng đã mau mau chảy ra: Nàng đã thật lâu không có ăn cơm ngon, thậm chí nhiều thời điểm cũng không được ăn no, lúc chạy trốn Phượng gia, nàng cho Bảo Nhi ăn no, nhưng chính mình lại đói bụng: Hiện tại ăn chung với mẹ con Thường đại nương, nàng cũng không dám ăn thỏa thích, tiền trên người cũng không nhiều, nàng muốn tiết kiệm một chút tiền ăn: Long Tam dùng chiêu này đến đối phó nàng, thật là rất ngoan độc:

Long Tam lại nói: “Đây là tiệm ăn tốt nhất trong thành này mà ta đã ăn, đồ ăn được làm vô cùng ngon: Nàng không muốn nếm thử sao? Ta chỉ lo cơm nước thôi, chuyện này cũng không được sao?”

Phượng Trữ cảm thấy nước miếng dâng tràn, quả là một quyết định khó khăn a:

Long Tam lại tiếp lời: “Chỉ lo cơm nước thôi, những chuyện khác nàng muốn thế nào cũng được, ta không can thiệp, ta chỉ lo cơm nước, được không?”

Phượng Trữ vẫn còn do dự, lại nghe Long Tam nói: “Đầu bếp của tiệm ăn đó từng làm ở tửu lâu trong kinh thành, hương vị đồ ăn cũng rất đặc sắc, món sở trường của hắn trong quán là canh thịt viên bao, da bạc hãm đại, mỹ vị nhiều nước: Chỉ là đi ăn cơm, ăn cái gì cũng được, tùy nàng chọn lựa, đảm bảo ăn vừa no vừa ngon, được không?”

“Đi:” Lần này Phượng Trữ lớn tiếng đáp ứng: Nàng nắm chặt tay, có bộ dáng bất cứ giá nào cũng phải thưởng thức: Có ăn mà không nhận là ngốc tử, là đại ngốc tử! Phượng Trữ quyết định, trước có một bữa cơm no rồi tính sau, những thứ còn lại thì mặc kệ nó đi:

Vì thế Phượng Trữ nói với Bảo Nhi hôm nay được ra ngoài ăn, nàng chải đầu cho Bảo Nhi, thay bộ đồ mới: Bảo Nhi chưa từng đến tửu lâu ăn cơm, đối với khung cảnh ồn ào có chút lo sợ, nàng ôm chặt cổ Phượng Trữ không buông tay, đầu nhỏ giấu ở sau vai Phượng Trữ, nhưng cũng tò mò vụng trộm nhìn ngó chung quanh:

Long Tam dẫn hai người vào một nhã gian, Phượng Trữ trước tiên là hỏi tiểu nhị vị trí nhà vệ sinh, Long Tam kỳ lạ hỏi: “Làm sao vậy?”

Phượng Trữ hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi, nói: “Trẻ nhỏ không nín được, hỏi trước tốt hơn:” Long Tam nhìn Phượng Trữ rồi lại nhìn Bảo Nhi, Bảo Nhi nhìn thẳng hắn một cái, lại thẹn thùng hướng vào trong lòng Phượng Trữ trốn:

Phượng Trữ thành thật không khách khí kêu một bàn lớn toàn đồ ăn, Long Tam mặt không đổi sắc nhìn nàng: Phượng Trữ thoải mái ăn uống, Bảo Nhi cũng ăn nhiều hơn so với ngày thường, ăn hơn phân nửa chén cơm, một bàn toàn đồ ăn nàng đều thử một chút, luôn luôn vui vẻ cười cười:

Long Tam không động đũa chút nào, kỳ thật trong đầu hắn bây giờ thực loạn, hắn chưa nghĩ ra sau này nên làm cái gì bây giờ, chuyện phiền toái của Phượng gia, chuyện phiền toái của Long gia, bệnh của Phượng Trữ, manh mối rối tung của lần đoạt bảo trước, cha của Bảo Nhi, rất nhiều, rất nhiều chuyện phải lo: Ở bên Phượng Trữ, chính là ở bên một đống lớn phiền toái:

Nhưng từ lúc hắn đuổi kịp hành trình của Phượng gia, lại phát hiện đã muộn một bước, Phượng Trữ đã mất tung tích, trong lòng hắn đầy sợ hãi, sợ hãi hơn những gì hắn đã trải qua: Hắn sợ nàng gặp phải chuyện ngoài ý muốn, hắn sợ cuộc sống của nàng lâm vào cảnh đói khổ, hắn sợ nàng không có nơi ở phải bơ vơ lạnh lẽo ngoài đường, hắn sợ nàng phải chăm sóc đứa nhỏ mà mệt mỏi… Hắn sợ, trong cuộc sống của nàng không có hắn:

Nhiều sợ hãi như vậy, so với đau xót cùng phiền toái nàng gây ra cho hắn còn làm hắn nóng lòng hơn, vì thế hắn không muốn làm điều gì khác, ngoại trừ ý nghĩ đi tìm nàng: Gặp được nàng, hắn lại không muốn làm gì khác, hắn chỉ muốn có thể ở lại bên người nàng: Nhưng sau này thì sao?

Long Tam nắm chặt hai bàn tay, chăm chú nhìn hai mẹ con hết ăn lại uống, giờ phút này các nàng vui vẻ như vậy, khiến cho hắn dị thường an tâm: Nhưng hắn lại không dự đoán được, Phượng Trữ ăn uống thoải mái xong, lại bắt đầu quỵt nợ:

“Ta quyết định, chỉ cho ngươi lo bữa cơm này thôi: Về sau thì không cần:” Phượng Trữ hôm nay được ăn một bữa thật là thoải mái thỏa mãn, lại trở lại bộ dạng đắc ý tiểu kiêu ngạo:

Long Tam trong lòng nhảy dựng, có chút khẩn trương: “Không phải ăn rất ngon sao? Nàng xem Bảo Nhi cũng thích:”

Bảo Nhi ăn thịt người nhu nhược, lần này đối Long Tam cười, đã hết thẹn thùng: Phượng Trữ hôn nhẹ lên đỉnh đầu Bảo Nhi, đúng lý hợp tình nói: “Lần nào cũng được ăn ngon như vậy, hai mẹ con chúng ta về sau làm sao bây giờ? Cho nên xem như lâu lâu ngẫu nhiên có một bữa ăn ngon là tốt rồi:” Cảm xúc sau khi cơm no đã dần bình tĩnh lại, Phượng Trữ khôngcòn kích động như lúc đầu nữa:

Long Tam thiếu chút nữa không nhịn được, Phượng Trữ lại nói: “Bạc của ngươi, ta tạm thời chưa trả được, phải từ từ dành dụm tiền, ngươi nếu nhàn rỗi không có việc gì, cũng có thể nhàn nhã ở đây chờ:” Nàng nói xong, bế Bảo Nhi lên nói: “Bảo Nhi, mau nói cám ơn với thúc, chúng ta về nhà đi:”

Bảo Nhi thực nhu thuận nói cảm ơn, cùng Phượng Trữ tay trong tay, tung tăng đi về nhà: Long Tam thấy trong lòng đắng nghét, hắn ngồi yên một hồi, lại vội vã đuổi theo hai người, đi theo các nàng về tới phòng nhỏ: Hắn nhìn Phượng Trữ dạy Bảo Nhi dọn dẹp đồ chơi, nhìn nàng nói chuyện phiếm với Bảo Nhi, nhìn Bảo Nhi ôm quần áo nhỏ đi theo nàng đến bên cạnh giếng múc nước giặt quần áo, hắn vẫn nhìn, lẳng lặng không quấy rầy, Phượng Trữ coi như hắn không tồn tại, Bảo Nhi lại luôn vụng trộm đối hắn cười:

Sau đó hai mẹ con nàng sang nhà Thường đại nương la cà, hắn cũng chỉ ngồi ở trong phòng chờ: Đợi cho cuối cùng, chờ đến khi các nàng muốn đi ngủ lộ ra ý muốn trục khách: Khi đó Phượng Trữ chuẩn bị cho Bảo Nhi đi ngủ, Long Tam bước qua không nói một lời ôm lấy Phượng Trữ, Phượng Trữ còn chưa kịp “Ai” một tiếng, hắn lại nhanh chóng buông ra, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu Bảo Nhi, nói: “Thúc thúc ngày mai lại đến:”

Bảo Nhi hé miệng ngại ngùng cười, Phượng Trữ dùng sức trừng Long Tam, Long Tam cho nàng một nụ cười ôn nhu, rồi xoay người bước đi: Phượng Trữ oán giận nói thầm: “Xấu quỷ, ta mới không sợ ngươi, xem ai nháo ai:”

Bảo Nhi tắm rửa sạch sẽ, hai mẹ con đi ngủ, Bảo Nhi nho nhỏ nói: “Nương nương, thúc luôn cười với Bảo Nhi:”

Phượng Trữ bĩu môi: “Hắn đối ai cũng cười, thật đáng ghét:”

Bảo Nhi có chút khẩn trương: “Nương nương, nương ghét thúc sao?” Nhưng nàng rất thích thúc này, có nên không?

Phượng Trữ nhìn sang Bảo Nhi, nắm tay nàng đáp: “Không, nương thích thúc, thực thích thực thích, thích nhất hắn trên đời này:”

Bảo Nhi chớp mắt, không hiểu lắm: Phượng Trữ thật vất vả mới có đối tượng để tâm sự, mặc kệ nàng hiểu hay không, đem tâm sự trong lòng nói hết ra: “Nương thực thích thúc, thúc là người tốt, là người tốt nhất trên đời, nhưng là nương đã làm sai chuyện, nương không xứng ở bên thúc: Nương thực sợ hãi:” Nàng nhìn thấy bộ dáng Bảo Nhi có chút lo lắng, nói nhanh: “Nhưng nương có Bảo Nhi, nương có Bảo Nhi nên cái gì cũng không sợ:

Bảo Nhi nhìn Phượng Trữ chăm chú, sau đó nở nụ cười, tiến vào lòng của Phượng Trữ: “Nương nương có Bảo Nhi, Bảo Nhi có nương nương:” Phượng Trữ ôm lấy Bảo Nhi hôn nhẹ: “Đúng vậy, nương có Bảo Nhi, Bảo Nhi có nương: Thúc thúc ở đây, sau này sẽ hối hận … Nếu hắn hối hận, ta phải làm sao bây giờ? Dù sao cũng đau, thà đau ngắn còn hơn đau dài…” Phượng Trữ càng nói càng nhỏ giọng, trong lòng thương cảm, Bảo Nhi nghe không rõ phía sau, tiểu oa nhi cũng không hiểu hết, nàng rất nhanh chìm vào giấc ngủ:

Sáng sớm hôm sau, Long Tam trở lại tiểu viện của Phượng Trữ, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Bảo Nhi tóc tai tán loạn, xiêm y không chỉnh đứng nhìn xung quanh, nhìn thấy Long Tam đến, cái miệng nhỏ nhắn khóc hoảng: “Thúc thúc, nương nương, đau đau…”

Long Tam kinh hoảng, một tay ôm lấy Bảo Nhi bế vào, liền hướng vào phòng nhỏ của Phượng Trữ, Phượng Trữ ôm bụng cuộn mình trên giường, Long Tam sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đặt Bảo Nhi lên ghế, đưa tay xoay người Phượng Trữ lại:

Phượng Trữ rên rỉ vì đau, trợn mắt nhìn thấy Long Tam, lập tức yếu ớt không được: “Long Tam, Long Tam, ta không thoải mái, ta ói, bụng ta đau quá:”

Bảo Nhi cũng không ngồi yên, đi xuống ghế, oa oa khóc, thân mình nhỏ bé dựa vào bên giường, đưa tay kéo tay áo của Long Tam, trên mặt một phen nước mũi một phen nước mắt: “Thúc, thúc, nương nương, đau đau…”

Trong lúc nhất thời, trong phòng nhỏ tràn ngập tiếng khóc tiếng la của hai nữ nhân một lớn một nhỏ, Long Tam một tay ôm một người, cái đầu như muốn nổ tung: