Rơi Vào Ngân Hà

Chương 42: Em gái này tôi đã từng gặp qua



Edit+beta: LQNN203

Tô Dao suy nghĩ một hồi rồi ngập ngừng hỏi: "Có phải anh là tiểu yêu quái đã đoạt kẹo của tôi không?"

"Không phải," Trần Ngân Hà nghiêm túc sửa lại, "Là hoàng tử bé sống trong một ngôi nhà xinh đẹp."

Tô Dao đứng dậy khỏi boong tàu: "Anh có biết tôi đã tìm anh bao nhiêu năm không hả?"

Trần Ngân Hà nhướng mày, không ngờ cô lại nhớ anh mãi không quên như vậy.

Khi đó anh bảy tuổi, hẳn là cô chỉ sáu tuổi. Đã hơn hai mươi năm trôi qua, anh vẫn luôn giữ một vị trí trong kí ức tuổi thơ của cô, cô còn tìm anh nhiều năm như vậy.

Người ta nói rằng số phận là do ông trời sắp đặt, anh trời sinh nên cùng cô ở bên nhau.

Đêm nay các vì sao sáng lạn, đèn trên biển lấp lánh, là sinh nhật lần thứ hai mươi tám của cô, quả là một ngày hoàn hảo để tâm sự với nhau, trong bầu không khí tốt như vậy, bạn gái giả gì đó cũng nên biến thành sự thật rồi.

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao và nói: "Mấy năm qua tôi vẫn không quên em."

Tô Dao xắn tay áo lên, cho Trần Ngân Hà một cái đánh: "Khi nào trả lại kẹo cho tôi, khi nào hả!"

Cô quay lại nhìn liếc mông mình một chút, lên án nói: "Là anh đẩy ngã tôi, còn đẩy ngã vẹo xương cụt của tôi, đến bây giờ vẫn còn vẹo này!"

Trần Ngân Hà nhướng mày cười, giọng điệu không đứng đắn: "Ai biết là vẹo thật hay vẹo giả."

Tô Dao ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi có nên để anh sờ một chút không?"

Trần Ngân Hà: "Nếu em muốn tôi chạm vào, tôi cũng không thể không thỏa mãn em."

Tô Dao chỉ vào vùng biển đầy sóng gió do gió biển thổi: "Hãy tự lựa chọn, để tôi đẩy anh xuống hay anh tự mình nhảy xuống đây?"

"Đến lúc đó tôi có thể nói với Khương cục rằng anh đã rơi xuống biển hy sinh khi đuổi theo Lý Thư Bân, để tổ chức xét duyệt anh là liệt sĩ, cũng coi như là một vinh dự."

Máy bộ đàm dưới chân Trần Ngân Hà vang lên, giọng của trưởng thôn truyền qua ống nghe:"Tổng tài, tổng tài, tôi là tổng chỉ huy hành động đây, màn trình diễn ánh sáng có tiếp tục không, vui lòng trả lời khi anh nhận được tin."

Tô Dao nhặt bộ đàm lên: "Tổng tài nhận được rồi, để bọn họ rút đi."

Trưởng thôn: "Tổng chỉ huy đã nghe… Cái kia, khi nào thanh toán khoản còn lại?"

Tô Dao lúc này mới nhớ tới, ba mươi vạn, Trần Ngân Hà cái đồ phá của này, lúc này mới có mấy phút, hai mươi phút còn chưa đến, đã tiêu hết ba mươi vạn.

Tô Dao cầm bộ đàm: "Tổng chỉ huy, có thể giảm..."

Cô chưa kịp nói hết lời, bộ đàm đã bị Trần Ngân Hà giật lấy: "Chờ tôi lên bờ sẽ thanh toán hết cho mọi người."

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, mặc dù cô là gái thẳng, nhưng cô không ngu ngốc, một người đàn ông sẽ không vô duyên vô cớ chi ba mươi vạn cho một người phụ nữ.

Cô bước đến bên cạnh Trần Ngân Hà, lén lút liếc nhìn anh, rất nhiều lần mở miệng, nhưng lại nuốt lời xuống cổ họng.

Trần Ngân Hà: "Muốn hỏi gì cứ hỏi."

Tô Dao: "Có phải anh muốn ngủ với tôi không?"

Trần Ngân Hà: "..."

Anh cho rằng cô sẽ hỏi anh có phải thích cô hay không, hoặc đại loại là có phải anh muốn cô trở thành bạn gái của anh không.

Trần Ngân Hà quét quanh người Tô Dao: "Tôi nói phải, em thật sự cho tôi ngủ sao?"

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà ngã xuống nước, sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy gò, trông rất yếu ớt: "Về phần thân thể nhỏ bé của anh, nói đúng ra, hẳn là tôi ngủ với anh mới phải, không phải anh ngủ với..."

Còn chưa kịp nói xong, Tô Dao liền cảm thấy một luồng gió lướt qua trước mắt, lấy lại timh thần thì cô đã bị anh đè vào vách trong của khoang điều khiển.

Anh vòng một tay qua eo cô, tay kia đặt sau gáy cô, ngón tay lướt qua tóc cô, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào môi cô, mắt thấy anh định áp xuống.

Thân hình anh cao lớn, vai rộng eo thon, cơ thắt lưng và cơ bụng dưới áo sơ mi căng lên, giống như một con sư tử sẵn sàng lao đi, như thể anh có thể xé xác người ta ra từng mảnh trong giây tiếp theo.

Môi anh dừng lại khi cách cô chưa đầy một centimet: "Làm rõ xem, rốt cuộc ai ngủ với ai?"

"Nếu còn không rõ ràng," người đàn ông dừng lại một chút, môi anh từ môi cô chuyển sang bên tai cô, bàn tay ôm eo cô thật chặt, thân thể kề sát vào nhau, như có ngọn lửa cháy rừng nhóm lên, anh ở bên tai cô khẽ cười một tiếng: "Thử một lần chơi lớn xem."

Hơi thở chứa hormone nam tính vô thanh vô tức nhưng lại có tính xâm lược, Tô Dao ngả người ra sau, khẽ mở đôi môi đỏ mọng: "Anh buông tôi ra trước đi."

"Nơi này không thích hợp, trên sàn vẫn còn có người, không thoát được."

Đinh Đại Minh vẫn ngất xỉu trên sàn trong khoang điều khiển, nằm yên lặng ở phía bên kia chân họ.

Yết hầu của Trần Ngân Hà lăn lộn, dùng nghị lực buông Tô Dao ra, xoay người điều chỉnh mũi thuyền bị gió biển lắc lư: "Nơi nghi chôn thi thể của Lương Tiểu Ninh đã bắt đầu đào rồi sao?"

Tô Dao: "Không, trời quá tối, đã cho người canh gác, sẽ bắt đầu khai quật khi tổ khám nghiệm dấu vết và pháp y đến vào sáng mai."

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà bên cạnh, anh đổi chủ đề, cô không thể giả ngu, anh thật sự tiêu ba mươi vạn ở trên người cô.

Tiền nhà ai cũng không phải nhờ gió mạnh thổi tới, dù tiền của anh được thừa hưởng từ mẹ anh thì cũng do gia đình anh vất vả kiếm được.

Tô Dao: "Anh sẽ tiêu ba mươi vạn cho Ngô Thanh Đào mà không chớp mắt sao?"

Trần Ngân Hà liếc nhìn Tô Dao, ánh mắt rõ ràng đang nói, cô đang nói bậy bạ gì đó, rốt cuộc muốn nói cái gì, cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa.

Tô Dao hiểu được ánh mắt của Trần Ngân Hà, trực tiếp nói: "Tôi nghi ngờ anh có ý với tôi."

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, nghĩ thầm, này còn nghi ngờ gì nữa, anh chỉ kém đem mấy chữ có ý với cô viết trên mặt thôi.

Tô Dao: "Tôi có thể làm bạn gái của anh."

Trần Ngân Hà cười không nói chuyện, một lúc sau mới quay lại nhìn Tô Dao.

Đôi mắt anh trở nên trong sáng và dịu dàng: "Tổ chức sinh nhật cho em chỉ vì muốn mang đến cho em một ngày sinh nhật thôi, không có mục đích gì khác, cũng không cần sự báo đáp của em."

"Tôi chỉ mong em có thể được vui vẻ một chút."

Tô Dao chưa bao giờ biết, vui vẻ của cô có giá trị lớn đến vậy: "Vậy nếu tôi không làm gì mỗi ngày, chỉ cần mỉm cười với anh, cười một lần ba mươi vạn, cười hai lần là sáu mươi vạn, tôi không làm cho anh phá sản mới lạ."

Trần Ngân Hà mỉm cười, sự nuông chiều trong mắt như muốn trào ra: "Vậy thì em cười đi, để xem khi nào em có thể cười khiến tôi đến phá sản."

Tô Dao không dám cười, sợ Trần Ngân Hà cho cô tiền thật, cô vẫn chưa nghĩ sẽ tiêu xài như thế nào đâu.

Dần dần đến gần bờ biển, gió biển cũng nhỏ đi rất nhiều, Trần Ngân Hà nhìn bờ biển cách đó không xa.

"Bố tôi đã chết trước khi tôi được sinh ra, tôi cùng với mẹ đã bị một người đàn ông giam cầm trong ngôi nhà xinh đẹp đó."

Anh ghét nó, cảm thấy nó chẳng khác gì địa ngục trần gian.

Nhưng vì có ký ức duy nhất về mẹ anh ở đó, anh vẫn sẽ nói đó là một ngôi nhà đẹp.

Sự ấm áp trong mắt Trần Ngân Hà bị quét sạch, thay vào đó là sự hận thù khắc sâu trong xương, nỗi hận đó xuyên qua trái tim anh nhất thời hiện lên trong mắt anh, chỉ còn lại sự thờ ơ: "Người đàn ông đó rất biến thái, cụ thể tôi không nói được. Tóm lại, trước khi tôi bảy tuổi, tôi chưa từng được nếm vị ngọt."

Anh chỉ nghe nói về sự tồn tại của kẹo trên thế giới trong câu chuyện của mẹ anh, mẹ anh sẽ vẽ trên giấy cho anh xem, nói với anh bằng giọng nhẹ nhàng nhất trên thế giới, đó là kẹo, ngọt ngào.

Nhưng anh không hề có khái niệm về vị ngọt, anh không biết mùi vị đó là như thế nào. Càng không biết, càng khao khát, đến nỗi cơn khát kẹo của anh gần như đến mức bệnh hoạn.

Tô Dao nhớ lại Trần Ngân Hà trông như thế nào hơn hai mươi năm trước, anh trốn trong bóng tối, nhìn cô chằm chằm như một con sói, khi cô không chú ý đoạt lấy kẹo rồi bỏ chạy, thậm chí không biết cách bóc bỏ giấy gói kẹo ra. Chỉ cần cho vào miệng.

Cô đã từng phàn nàn rằng con tiểu quái vật trông giống như chưa bao giờ nhìn thấy kẹo trong tám đời, nhưng bây giờ cô biết anh thực sự chưa bao giờ nhìn thấy kẹo. Thảo nào anh thường thích đồ ngọt đến vậy, cà phê phải cho thêm đường gấp hai, không ăn trái cây không ngọt.

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, dường như nhớ lại mùi vị lúc đó: "Đó là lần đầu tiên tôi ăn kẹo, tôi biết vị ngọt mà mẹ tôi nói chính là mùi vị đó."

Tô Dao đã quên mất lúc ấy mình ăn loại kẹo nào, chỉ nhớ nó có vị giống như đào, với điều kiện nhà cô, không phải là loại kẹo gì nổi tiếng: "Tôi không biết lúc ấy anh đáng thương như vậy, cũng không tưởng tượng sẽ có đứa trẻ thậm chí đến kẹo cũng chưa ăn, nếu tôi sớm biết về hoàn cảnh của anh..."

Tô Dao dừng lại, ánh mắt đầy yêu thương như muốn ôm hết cả kẹo trên thế giới đến trước mặt anh.

Tô Dao tiếp tục nói: "Nếu biết sớm hơn tôi đã bán nó cho anh, anh chắc chắn sẽ sẵn lòng mua nó ngay cả khi tôi đưa ra giá mười đồng."

"Với điều kiện như tiểu quái vật các anh, ngoại trừ tiền thì cái gì cũng không có, tôi nên bán nó với giá một trăm tệ đi. "

Tô Dao sờ lên xương cụt trên mông cô: "Nếu là một thỏa thuận công bằng tôi sẽ không đến mức bị anh đẩy ngã, xương cụt của tôi thật sự rất vẹo, may mà con người không thể có đuôi, nếu không tôi sẽ là một người có đuôi cong vẹo."

Cô vừa nói vừa khoa tay múa chân ở phía sau mình, quơ chân múa tay, như thể cô thực sự sắp mọc một cái đuôi.

Trần Ngân Hà bị chọc cho cười một chút, anh đưa tay lên xoa xoa tóc cô: "Cảm ơn."

Anh biết cô cảm nhận được nỗi buồn của anh, cô đang dỗ dành anh vui vẻ.

Trần Ngân Hà rũ mắt xuống: "Sau ngày đó em không bao giờ đến nữa."

Tô Dao: "Bị anh làm cho sợ chết khiếp mà tôi còn dám tới, đợi anh cướp kẹo của tôi sao, anh cũng không cho tôi tiền."

Trần Ngân Hà cười: "Cho chứ, nhưng em không tới lấy. Tôi đã để một chiếc vòng cổ kim cương ở đó, đổi lấy viên kẹo kia."

Mỗi ngày anh đứng trước cửa sổ theo dõi, sẵn sàng bỏ ngủ vào ban đêm, hy vọng cô gái kẹo ngọt đó sẽ lại đến.

"Vòng cổ kim cương?!" Tô Dao kêu lên, một viên kẹo ở thời đại đó chỉ vài xu, thậm chí không đáng một xu, "Anh để vòng cổ kim cương gì vậy?"

Trần Ngân Hà: "Là sợi dây to nhất sáng nhất trong hộp trang sức của mẹ tôi, nghe nói là được giành về trong một cuộc đấu giá. "

Tô Dao đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, lúc đó cô đã làm gì, tại sao lại không tìm đến anh, cô đã bỏ qua một cơ hội phát tài và thay đổi cuộc sống của mình!

"Sau này, tôi không đến, anh đã lấy lại sợi dây chuyền sao?"

Trần Ngân Hà nghĩ vẻ mặt đau lòng của Tô Dao thoạt nhìn rất đáng yêu, nên không khỏi xoa tóc cô lần nữa: "Không có."

"Đoán rằng nó đã bị một con vật nhỏ nào đó ngoạm đi mất rồi."

Giọng điệu của anh không quan tâm, cứ như thể thứ vứt đi không phải là một chiếc vòng cổ kim cương cao ngất trời trong một cuộc đấu giá, mà là một món đồ dễ thấy từ một cửa hàng ven đường.

Tô Dao đột nhiên cảm thấy mình thở không nổi, ngạt thở sắp chết: "Mất rồi sao?!"

"Anh không định đi tìm nó sao?!"

Giọng nói của Trần Ngân Hà có vẻ ủy khuất: "Em không bao giờ đến nữa, tôi rất đau lòng, nào có tâm tư đi tìm cái đó chứ."

Tô Dao trong mắt chỉ có chiếc vòng cổ kim cương vô giá: "Mẹ anh không đánh chết anh khi phát hiện ra món trang sức bị mất sao?!"

Cô cố gắng tưởng tượng một chút, nếu cô kết hôn và có con trong tương lai, khi cô thức dậy thấy một trong những món trang sức đắt tiền và đẹp nhất đã bị thiếu trong hộp trang sức của cô.

Sau khi điều tra, phát hiện cậu con trai nghịch ngợm trong nhà đã đưa nó cho một bé gái mới gặp một lần, trên đường đi thì gặp một con chó, trang sức đã bị con chó đó ngoạm đi mất.

Tô Dao chưa bao giờ hiểu tại sao một số cha mẹ lại tức giận đến mức muốn uống thuốc trợ tim mỗi phút, giờ thì cô đã hiểu.

Cô không thể suy nghĩ thêm được nữa, cô muốn đánh chết Trần Ngân Hà nếu còn nghĩ đến chuyện này.

"Mẹ tôi chưa bao giờ đánh tôi," Trần Ngân Hà nói, "Bà ấy đã đợi tôi sau khi biết chuyện, rồi cười ghẹo tôi, nói tôi có phải muốn tặng lễ vật trước cho người ta không, trưởng thành cưới người ta làm vợ."

Tô Dao: "Mẹ anh tên là Hạ Nhược Đàn à, là mỹ nhân trăm năm khó gặp kia?"

Nhìn Trần Ngân Hà gật đầu, Tô Dao nghĩ thầm, không nghĩ tới bà ấy là một người phụ nữ dịu dàng như vậy, cô cho rằng những đại mỹ nhân hàng đầu đều rất xa cách.

"Chỉ vì mẹ cậu không đánh chết anh, điểm này có thể khẳng định, anh chắc chắn là do bà ấy sinh ra."

Trần Ngân Hà nhếch môi nhìn Tô Dao nhếch môi: "Nhìn vẻ ngoài không thể nhận ra sao?"

Tô Dao nhìn mặt của Trần Ngân Hà, cho dù bị anh cướp kẹo đẩy ngã, vẹo xương cụt thì cô cũng phải công nhận chui ra từ bụng của mỹ nhân quả thực là mỹ nhân.

Thuyền càng ngày càng gần bờ, trên bờ đã có thể nghe thấy giọng nói của Ngô Thanh Đào: "Chị Tô, đội phó Trần----"

Tô Dao đứng ở bên cạnh Trần Ngân Hà: "Anh thực sự chi ba mươi vạn mà cái gì cũng chưa đạt được sao?"

Trần Ngân Hà: "Không phải chúng ta đã bắt được Lý Thư Bân à?"

Tô Dao quay đầu lại không dám nhìn Trần Ngân Hà, ho nhẹ: "Thật ra...tôi..."

Cô có chút đau lòng: "Tôi có thể làm bạn gái của anh, thật đấy."

Trần Ngân Hà cười một tiếng: "Sau đó cùng tôi kết hôn, chờ con ma ốm yếu này chết, em sẽ thủ tiết vì tôi hai năm, dùng tài sản kếch xù mà tôi để lại bao nuôi bảy hay tám tiểu tình nhân, một tuần đều không trùng ai?"

Tô Dao đỏ mặt: "Tôi không biết tổng tài thuê thuyền chính là anh, bằng không có đánh chết tôi cũng không nói điều đó trước mặt anh."

Cùng lắm là nói sau lưng.

Trần Ngân Hà giảm tốc độ thuyền: "Vậy thì em nói đi, tại sao lại nguyện ý làm bạn gái của tôi, không cần nhắc đến hai điểm là đẹp trai và giàu có, tôi biết rồi."

Tô Dao nhìn bờ biển gần đó, nhìn chằm chằm vào ánh đèn một chỗ: "Tôi muốn kết hôn."

Cô muốn có một ngôi nhà thực sự thuộc về mình.

"Bởi vì tôi tương đối thích hợp?" Trần Ngân Hà quay đầu nhìn Tô Dao, cười đến trong mắt đều là hoa đào, "Nếu không chỉ vì thích hợp, vậy thì có vẻ như tôi quá kém hấp dẫn sao?"

"Có vẻ cô không viết lịch sử tình trường của tôi tốt thế nào, cái khác chưa nói, mấy ngày nay, từ đầu đông đến đầu tây, từ thiếu nữ mới biết yêu đến phụ nữ trung niên còn trẻ..."

Tô Dao nghe không nổi nữa: "Được rồi được rồi, anh giỏi hái hoa ngắt cỏ rồi."

"Muốn làm bạn gái của tôi, trở thành người phụ nữ của tôi," Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm vào Tô Dao, như thể khắc ghi câu thần chú vào sâu thẳm tâm hồn cô qua đôi mắt, "Em phải yêu tôi đến chết đi sống lại, trong mắt trong lòng em đều là tôi, tôi còn sống em phải xem tôi là người duy nhất yêu trên đời này, tôi chết rồi em cũng không sống được."

Nếu bọn họ ở bên nhau, không phải bởi vì khi còn nhỏ bọn họ có chút tiền duyên, anh vì sinh nhật cô mà chi ba mươi vạn, cũng không phải vì anh tương đối thích hợp.

Nếu bọn họ ở bên nhau, chỉ có thể là vì yêu, nếu không thể, anh tình nguyện không cần.

Tô Dao không mê tín, không tin rằng trên đời có ma quỷ, những thứ như hồ ly tinh chỉ là bịa đặt bởi cổ nhân.

Vào lúc Trần Ngân Hà nhìn cô, nói những lời như vậy bên tai cô, cô đột nhiên tin rằng trên đời thực sự tồn tại một thứ như hồ ly tinh, và nó giỏi lừa người nhất.

Ý của anh là chỉ có người phụ nữ yêu anh đến chết đi sống lại mới đủ tư cách làm bạn gái anh, người kiêu ngạo và tự luyến như anh lần đầu tiên cô gặp.

Thuyền cập bến, Ngô Thanh Đào, Tiểu Vu và những người khác đang đợi bên bến tàu.

"Chị Tô và đội phó Trần đang 'Điên loan đảo phượng'!"

"Cái gì?!"

"Ồ không, là chị Tô và đội phó Trần đang ở trên thuyền tên 'Điên loan đảo phượng'."

"Lý Thư Bân cũng ở trên tàu, hắn ta đã bị bắt."

"Vừa rồi trên biển xuất hiện bông hoa hồng khổng lồ là chuyện gì vậy?"

"Đội phó Trần tổ chức để chúc mừng sinh nhật chị Tô."

"Đội phó Trần đang theo đuổi đội trưởng Tô sao, mấy ngày nay tôi không ở đây rốt cuộc hai người họ sao lại thế này vậy Ngô Thanh Đào?"

"Tôi nào biết đâu, tôi cũng không ngủ chung một phòng với họ."   

"Cái gì, ngủ?!"

"Ai ya không phải, là phòng không đủ, lát nữa đừng nói lung tung."

...

Tiểu Trương chạy đến bên thuyền đón Trần Ngân Hà: "Đội phó Trần, thân thể của anh không sao chứ?"

"Không sao," Trần Ngân Hà cúi đầu, vén cổ tay áo lên, quay đầu liếc nhìn boong tàu, "Đi khiêng hộp quà về đi."     

Ngô Thanh Đào nâng tay lên: "Em đi em đi, em giúp Tiểu Trương."  

Ngô Thanh Đào lúc này mới dám xác nhận, tổng tài bá đạo tổ chức sinh nhật cho bạn gái thật sự là đội phó Trần nhà cô ấy, nghĩ hộp quà khổng lồ chứa đựng những điều tốt đẹp kinh thiên động địa, khi bước tới quả nhiên đó là món quà mà chị Tô thích.     

Ngô Thanh Đào và Tiểu Trương kéo Lý Thư Bân xuống thuyền và nhét vào xe cảnh sát.     

Tô Dao đứng trên bờ sông nhìn trộm Trần Ngân Hà vài lần, trông anh cũng giống như mọi khi, có vẻ không thân thiết với cô cho lắm, cứ như thể lời nói chết đi sống lại vừa rồi không tồn tại. 

Trần Ngân Hà bắt gặp tầm mắt của Tô Dao, khẽ nhướng mày: "Muốn nhìn thì cứ công khai nhìn đi, lén lút làm gì, có vẻ kích thích?"

Tô Dao: "..."

Trần Ngân Hà duỗi tay ra, chạm nhẹ mu bàn tay Tô Dao một chút, vừa chạm vào đã thăm dò được nhiệt độ cơ thể cô: "Sao lại lạnh như vậy, trở về tắm rửa, đi ngủ sớm một chút, ngày mai phải dậy sớm đi tìm Lương Tiểu Ninh."

Động tác của tay anh ái muội đến cực điểm, nhưng vẻ mặt và lời nói lại nghiêm túc, khiến người ta nghĩ một chút cũng không biết nói thế nào, nếu không cẩn thận sẽ khiến bản thân trở thành người tự mình đa tình quá nhiều.

Nam hồ ly tinh này sợ là muốn tu thành tiên.