Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 9: Sườn Xào Tiêu (4)



Cô có loại cảm giác bị ném lên đám mây, bò ra không nổi.

Moqingcheng?

Đại nhân tên moqingcheng?

Mạc Khuynh Thành? Cái tên………. không tính là có nội hàm như vậy? Cố Thanh mở wechat của mình ra, tìm được tên, thuận lợi add vào. Sau đó…. đối phương im lặng, không gửi tin gì cả, cô thậm chí có một khắc hoài nghi mình có add nhầm không? Cuối cùng, vẫn phi thường có thành ý, viết tin gửi đi: Thương Thanh Từ đại nhân, em là Thanh Thanh Mạn.

Đối thoại gần gũi như thế cùng Thương Thanh Từ, hoàn toàn không giống không khí trên yy.

Kiểu khung thoại một đối một thế này, còn có avatar hình con thỏ của cô, đều khiến cô cảm thấy, thật sự quá gần.

Đồ ăn đồ ăn, gần đến mức có chút khẩn trương thái quá.

Cô nắm di động đợi, nhìn thấy trạng thái sửa thành “đối phương đang chuyển tin”, lập tức mở to hai mắt. Rất nhanh, trong wechat, Thương Thanh Từ gửi qua một tin nhắn thoại.

Tin thoại………..

Đại nhân…. ngài thật không thể…… tiến hành tuần tự bắt đầu từ tin nhắn chữ sao…………

Cô im lặng nhìn trân trân tin nhắn thoại chưa được nghe kia.

Đột nhiên bỏ di động xuống, lặng lẽ đi tới cửa, khóa cửa lại. Cách cánh cửa nghe tiếng trong phòng khách, ba mẹ còn đang xem tiết mục tết âm lịch, rất náo nhiệt, trong chốc lát sẽ không chú ý tới cô.

Xác nhận không có nguy hiểm, cô lại nhảy về giường.

Cầm lấy di động, chuyển sang chế độ tai nghe, nghe tin nhắn thoại hắn gửi đến.

Giọng nói từng nghe

qua vô số lần trong kịch cổ trang và quảng cáo, vô cùng nhẹ nhàng trả lời cô:

“Anh biết là em.”

……

Vì thế…… Mình nên trả lời tin nhắn chữ, hay là tin nhắn thoại đây…………

Nếu đại nhân gửi tin thoại, chơi trò cao quý lãnh diễm giả thâm trầm gửi tin chữ không tốt lắm đâu nhỉ………

Cố Thanh khẽ thanh thanh yết hầu, nhỏ giọng nói hai câu, khiến bản thân đạt tới trạng thái tương đối tốt.

Sau đó, nhấn phím tin thoại.

Sau đó…….. thế nhưng không biết nói gì, trong lúc căng thẳng, khẽ lỏng tay liền gửi đi T T

Gửi đi một tin thoại trống không.

Ta chết đây………..

Wechat chết tiện, không có cách hủy tin thoại a!

Thương Thanh Từ trả lời rất nhanh: “Gì?”

Cố Thanh sắp khóc luôn rồi, cảm thấy hình tượng của mình trong mắt Đầu Bài chắc chắn vỡ nát rồi, thống khổ chôn mặt trong cánh tay, lặng lẽ niệm: “Cố Thanh ngươi đi chết đi…… chết cách nào tùy ngươi chọn….” Ngươi nghĩ Đầu Bài đại nhân rảnh lắm sao hả? Mỗi ngày mấy vạn cái @[1], mấy vạn tin nhắn lại xem không kịp đó, hộp thư nói không chừng đã nổ rồi đó……..

Cô dùng tốc độ cao tự mắng mình xong, ho khan hai tiếng, lần này thận trọng nghĩ trước muốn nói gì rồi mới nhấn tin thoại: “Ừm…. Xin hỏi đại nhân tìm em, có chuyện gì ạ?”

Hình như? Có phải quá hình thức không?

Cô có chút không yên.

“Không có việc gì, anh nhớ em còn nợ anh bài hát.” Thanh âm chậm rãi, hình như đang ở bên ngoài, có thể nghe được tạp âm ngoài đường.

“Ack…. Đại nhân ngài… muốn nghe bây giờ sao?”

Cố Thanh rơi nước mắt, nhìn thời gian trên di động, đã mười một giờ rưỡi rồi.

“Hiện tại?” Giọng Thương Thanh Từ có chút ngoài ý muốn, còn mang theo ý cười có chút cưng chiều…..

Sao lại thành mình chủ động xin đi giết giặc rồi? Cố Thanh tiếp tục rơi nước mắt.

Cô đã đi tìm kẹo thông giọng, quyết định liều chết hiến ca cho Đàu Bài.

Thương Thanh Từ bỗng gửi đến tin thoại: “Bây giờ trễ quá rồi, ngày mai đi.”

Đại nhân thật săn sóc…….

Cố Thanh nhẹ giọng: “Cám ơn đại nhân, em nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt, ngày mai hát cho đại nhân, Ừ!”

“Được.”

Nên…….. xong rồi?

Cố Thanh nhìn tin trên wechat, tự hỏi làm sao lưu tụi nó lại, chuyển qua máy tính, cắt nối biên tập thành bản cất chứa riêng độc nhất vô nhị. Sau này đợi TV có phối âm của Đàu Bài, thì đem khoe cho cha mẹ xem… Ack, thôi quên đi, vẫn là khoe cho…. cô cảm thấy dù khoe cho ai cũng sẽ bị đuổi giết đến chết.

Vẫn là giấu riêng tốt hơn…….

Khi cô đang tính toán, bỗng nhiên lại có âm thanh nhắc nhở, Thương Thanh Từ liên tục gửi đến hai tin, tin thứ nhất dài 60s, tin thứ hai dài 20s.

Hai tin, hai tin?

Cô nhìn đi nhìn lại điện thoại, thật sự là hai tin……

Vội nhét tai nghe điện thoại, nằm trên giường, nghe tin thứ nhất trước.

Giọng Thương Thanh Từ lại xuất hiện, dễ nghe….. làm cho người ta muốn khóc:

“Vừa nhớ tới, đã lâu chưa dạy thực đơn mới cho em.

Sườn xào tiêu, ừm.. hương vị không tệ.

Sườn này là sườn bò non. Chặt nhỏ sườn bò, đổ rượu vàng, dầu hào, nước tương và sốt tiêu đen, lại cho thêm hạt tiêu đen, bột ngọt và bột gạo vào trộn đều, cuối cùng thêm nước, lấy tay nhào đều.

Đại khái… để khoảng mười lăm phút, xào dầu lửa lớn. Xào đến khi thịt đổi màu, cho hành, măng mùa đông, ớt chuông xắt sợi, mở lửa lớn xào chín là có thể nhấc chảo xuống.”

Lời hắn nói, nền còn có thanh âm radio trong xe taxi.

Nhưng giọng của Thương Thanh Từ, so với DJ của radio nửa đêm kia càng mị hoặc hơn, là loại mị hoặc không uốn éo kiểu cách……

Cố Thanh không biết là bị thèm ăn đến chết, hay bị mê hoặc chết rồi, hô hấp thật chậm.

Cứ như là sợ quấy rầy hắn nói chuyện, hoàn toàn quên mất đây là giọng ghi âm phát đến.

Tin thoại tự động nhảy sang tin thứ hai:

“Tiêu đen xào nướng vị đậm đà, rất ngon, nếu không muốn làm sườn bò non, cũng có thể thay bằng thịt bò. Có điều…. vẫn là thịt sườn bò non thích hợp hơn.

Được rồi, đã khuya, nghỉ ngơi đi.

Ngủ ngon.”

Thật nghe, cứ như lời chúc ngay sát bên tai.

Cố Thanh nghe có chút ngơ ngác ngây ngốc. Tuy năm mới Thương Thanh Từ đã ghi âm rất nhiều tiết mục ngắn cho fan, trong đó không thiếu các câu chuyện chúc ngủ ngon, chuông báo chào buổi sáng, nhưng tuyệt đối không có phiên bản trực tiếp khiến người ta tâm động.

Tim đập thình thịch.

Đây là cảm giác của cô vào lần đầu tiên nghe được thanh âm của hắn.

Một chút cũng không khoa trương.

Cô nhớ rõ, lần đầu tiên bị người ta nửa cưỡng ép nghe giọng hắn, sau vài tiếng, liền rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập, sau đó, hoàn toàn không lối về, trở thành một thanh khống.

Cô nhanh chóng trả lời: “Ngủ ngon, đại nhân.”

Cố Thanh cho lặp lại nghe vài lần nữa, bỗng nhiên cảm thấy mình cần phải đi ăn gì đó…. Cô vừa mở cửa, diễu qua diễu lại trước mặt ba mẹ, cảm thấy so với sườn xào tiêu, đồ ăn trong nhà quả thực kém xa…… kém xa….. Cuối cùng cầm bao bột yến mạch đi hâm sữa bò.

Khi lò vi ba hâm nóng sữa, cô vẫn cầm di động của mình.

Nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, thật huyền diệu.

Cô không nhịn được, mở weibo ra, thực vui vẻ thực vui vẻ post lên:

Thật vui vẻ, làm sao đây, ai yo, làm sao đây……

Lò vi ba nhanh chóng dừng, cô để di động qua một bên, đổ yến mạch vào khuấy đều. Cầm di động lên, trước sau không tới 2 phút….. Thế nhưng….. thế nhưng…….. có hơn 200 post trả lời………..

Từ khi cô đăng ký weibo đến nay, trước giờ chưa từng vượt qua 10 post trả lời đó…..

Nhấn mở ra, lật trở lại xem.

Toàn bộ không quen.

Số lượng vẫn còn gia tăng mạnh, trừ bày tỏ các loại ghen tị hâm mộ đố kỵ khiến người ta kỳ quái ra, nhiều nhất là “…….. ta không thấy gì cả.”

Cố Thanh ù ù cạc cạc.

Cô chỉ có thể tiếp tục lật trang trước, nhìn xem rốt cục xảy ra chuyện gì………

Lật lại mấy trang đầu, cô rốt cục….. thấy được nguồn gốc mọi chuyện:

Thương Thanh Từ: [Cười], vui vẻ là tốt rồi.

Đậu Đậu Bã Đậu: …….. ta không thấy gì cả.

Tuyệt Mỹ Sát Ý: …….. ta không thấy gì cả.

Phong Nhã Tụng: …….. ta không thấy gì cả.

Phỉ Thiếu: …….. ta giết, ta không thấy gì cả.

Người qua đường giáp: …….. ta không thấy gì cả.

Người qua đường ất: Ta hận ngươi, Thanh Thanh Mạn! Hung hăng cắn khăn tay!

Người qua đường bính: …….. ta…… không thấy gì cả.

[1]: giống như tag tên trong bài post, hay thấy trên weibo