Rất Là Yêu Em

Chương 9-1



Buổi chiều, Quý Tiểu Ba đeo đồ trang sức trang nhã, chải gọn mái tóc, thay bộ lễ phục tao nhã màu sâm banh cùng giày cao gót, mang túi xách nhỏ khảm trân châu, đi ra cửa chờ Huống Ưng Kiệt tới đón.

Vừa mở cửa ra, Huống Ưng Kiệt toàn thân mặc âu phục trắng, đứng tựa vào chiếc xe sang trọng, đã đợi cô.

Ánh mắt anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô không chớp mắt, cần cổ trắng, ngực mượt mà, vòng eo nhỏ nhắn, tâm đã bị cô bắt đi.

Trải qua mấy năm nay, chưa từng có người phụ nữ nào lưu lại trong lòng anh, cô vẫn là trung tâm ánh mắt của anh.

“Em rất lâu không mặc váy rồi, thoạt nhìn có phải là lạ hay không?” Cô lo lắng hỏi.

“Như thế nào? Chưa từng thấy qua người con gái nào so với em đẹp mắt hơn.” Huống Ưng Kiệt mở cửa xe cho cô.

Anh khen ngợi làm tim cô đập nhanh, khi anh nhìn chăm chú, cô có chút khẩn trương, vẫn duy trì phong thái tao nhã đi về phía anh……

“Ai nha!” Chân cô mang giày cao gót thiếu chút nữa trượt té ngã.

“Cần khẩn trương như vậy sao?” Anh đỡ lấy cô.

“Người ta hồi hộp mà!” Cô đã lâu không hẹn hò giống như người yêu với anh.

“Như vậy có phải sẽ khá hơn một chút hay không?” Anh nói, dịu dàng mà nồng nhiệt hôn cô một cái.

Hai tay nhỏ bé của cô nắm chặt vạt áo anh, người bị hôn đến hòa tan, anh hôn nhiệt tình chỉ xuất hiện trong giấc mơ, cô rất nhớ.

Hương vị hơi thở cô ngọt ngào mang cho anh quyến luyến như vậy, anh muốn hôn cô sâu hơn……

“Đứng vững vàng.” Anh nói trước khi buông cô ra.

“Đừng buông em ra.” Cô thỉnh cầu, quyến luyến lồng ngực anh.

Anh nghe theo cô, ôm cô vào trong ngực, hôn tóc mai cô, thì thầm nói: “Nuôi tóc dài lại.”

“Được.” Cô không phản đối, chỉ cần anh thích, cô sẽ vì anh mà giữ lại.

Hai người ôm nhau thật lâu mới lên xe xuất phát đến hội trường biểu diễn thời trang.

Hội trường ở nhà hàng khách sạn năm sao, sau khi Quý Tiểu Ba đến, thấy nội dung chính dán bên ngoài hội trường, mới biết đây là “Công ty Thiết kế sư lễ phục” lễ phục xuất sắc.

“Sao anh chưa nói công ty anh tổ chức cuộc thi?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Xem ra em thật sự thoát khỏi giới thời trang lâu rồi, không nắm bắt tin tức, cuộc thi lễ phục này Bắc Trung Nam ở Đài Loan đều tham gia, người trong nghề cũng như khách hàng đã sớm biết.” Huống Ưng Kiệt dẫn cô đến chỗ khách quý ngồi.

“Em quả thực lâu rồi không chú ý tin tức trong giới thời trang.” Cô đến ngồi vào dãy ghế hàng đầu, phát hiện dọc đường anh hộ tống cô, rước lấy không ít ánh mắt tò mò chăm chú của nhóm mỹ nữ.

“Cá nhân anh là người thiết kế lễ phục xuất sắc sao?” Cô hỏi, cho rằng anh sẽ ngồi ở bên cạnh cô.

“Tất cả thiết kế sư dưới trướng anh cùng thi tuyển, một vài người đặc biệt từ Âu Mĩ tới, em ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này quan sát, anh phải đi đến phía sau sân khấu để giám sát.” Huống Ưng Kiệt không hề có ý ngồi xuống, cầm nước uống cùng mục lục đưa cô, rồi đi về phía sau sân khấu.

Cô một mình ngồi trên ghế giống như những vị khách khác uống nước, lật xem mục lục, nhớ lại năm đó ở trường học mỗi năm học đều trình diễn tác phẩm, phía sau sân khấu náo nhiệt ồn ào, phần lớn người mẫu là học muội mới vào, mặc dù trước đó đã luyện tập biểu diễn qua, nhưng lên sân khấu vẫn sẽ gặp tình trạng cuống quít.

Cô không chịu ngồi yên, rất muốn đi đến phía sau sân khấu nhìn một chút! Nói không chừng cô có thể giúp được cái gì trong lúc vội vàng chuẩn bị.

Cô để nước uống xuống, men theo bước chân của Huống Ưng Kiệt, nấp vào phía sau sâu khấu……

“Lão sư, lễ phục Davy lúc di chuyển bị thất lạc, hiện trường tạm thời thiếu một món đồ.”

“Lão sư, người mẫu của tôi quá gầy, không chống đỡ nổi bộ lễ phục, tôi cần một trợ thủ giúp tôi dùng kim băng cố định lễ phục, có chút Lace (viền tơ) cũng cần sửa lại.”

Quý Tiểu Ba nhìn thiết kế sư bận rộn phía sau sân khấu, phụ tá cùng nhóm người mẫu, Lão sư trong miệng bọn họ chính là Huống Ưng Kiệt, anh đứng cách chỗ cô không xa, kéo ống tay áo, đôi tay chống hai bên hông, bình tĩnh chỉ huy tại hiện trường.

“Có thiếu gì thì mau trở về công ty lấy đồ tới lần lượt bổ sung, phụ tá Tiểu Bình mau qua giúp Jenna.” Huống Ưng Kiệt trầm ổn chỉ thị.

“Lão sư, tôi đang giúp Hán Lâm, không cách nào phân thân.” Phụ tá Tiểu Bình ở bên kia nói.

Huống Ưng Kiệt dò xem còn có ai trống không, nhưng tất cả phụ tá đều vội.

“Có thể để cho em tới giúp một tay không?” Quý Tiểu Ba đi tới phía sau anh, nhỏ giọng hỏi anh.

Huống Ưng Kiệt quay đầu lại, nhìn thấy cô nghiêng đầu hỏi, trên mặt cười ngọt ngào. “Em không ở bên ngoài làm khách quý chạy vào làm cái gì?”

“Người ta không ở không được mà!”

“Lão sư, tôi cũng cần một phụ tá.” Nữ thiết kế sư Jenna lại đang cầu cứu.

“Để cho em đi.” Quý Tiểu Ba nhao nhao muốn thử.

“Đi đi!” Anh không từ chối cô.

Quý Tiểu Ba được anh đồng ý, hưng phấn chạy tới.

“Cô là phụ tá ở đâu, thật được không?” Jenna nhìn cô một thân trang phục lộng lẫy, trên tay còn cầm túi xách, rất hoài nghi năng lực của cô.

“Tôi làm được, cô yên tâm.” Quý Tiểu Ba đem túi xách để bên cạnh, động tác lưu loát giúp Jenna kéo chặt vật liệu may mặc trên lưng người mẫu, cô dùng kim băng ẩn hình cố định lại, rồi dùng tốc độ nhanh nhất hỗ trợ đem Lace (viền tơ) sửa chữa không nhìn ra vết rách.

Jenna đối với bộ dạng lành nghề của cô chậc chậc lấy làm kỳ.

Đúng lúc này lễ phục xuất sắc bắt đầu, tiếng vỗ tay như sấm, người mẫu lần lượt ra sân, đi hết một vòng lại thay đổi quần áo ra sân……

Quý Tiểu Ba không gạt mình sang một bên, cô xem nơi nào thiếu người trợ giúp liền chủ động tới giúp một tay, hơn nữa càng vội càng hăng say.

“Cô phụ tá ở đâu, hiện trường phản ứng nhanh như vậy, giống như rất có kinh nghiệm, tôi nghĩ sẽ nói Lão sư để cô làm phụ tá cố định của tôi.” Nam thiết kế sư nổi danh hỏi cô, muốn biết ý kiến của cô.

“Tôi nhất định muốn cô, tay của cô thật là tuyệt, anh đừng tới cướp người cùng tôi.” Jenna cũng chọn trúng cô.

“Làm sao có thể vậy, có phụ tá giỏi ai sẽ nhường lại?” Nam thiết kế sư không chịu nhường cho, hai người thiếu chút nữa ầm ỹ lên.

Quý Tiểu Ba nhất thời không có cách nào trấn an bọn họ, đứng yên ở nơi đó.

“Cô ấy là thiết kế sư thực tập, không phải phụ tá.” Huống Ưng Kiệt thấy thế tới thay cô trả lời.

“Vâng, Lão sư, chúng tôi đã biết.” Hai người thiết kế sư thoáng chốc im miệng, tranh chấp cướp người ngừng lại.

Quý Tiểu Ba buồn bực liếc Huống Ưng Kiệt, cô không có nói cô tới thực tập, nghề nghiệp chính của cô là quản lý công ty du thuyền đấy!

Huống Ưng Kiệt nhìn cô cười một tiếng, thản nhiên tránh ra, chỉ đạo những người khác.

Quý Tiểu Ba không hiểu được, chỉ là cô cũng không bài xích anh cho cô danh hiệu mới, cô tiếp tục ở lại phía sau sân khấu giúp một tay, có thể làm cho người mẫu thuận lợi lên sân khấu, cô cảm thấy thật cao hứng.

Vội vội vàng vàng trong một giờ buổi lễ phục xuất sắc cũng kết thúc, trước khi hạ màn, Huống Ưng Kiệt dẫn dắt tất cả thiết kế sư dưới trướng cùng người mẫu lên sân khấu chào cảm ơn, dưới sân khấu các phóng viên báo thời trang nháy đèn flash liên tục không ngừng.

Quý Tiểu Ba đứng lặng im sau sân khấu trước ti vi xem truyền hình trực tiếp hiện trường, trong lòng vô cùng hâm mộ, nếu cô cũng có thể cùng anh lên sân khấu sẽ vinh quang biết bao.

Cô sùng bái anh trời sinh đã có được phong thái cùng sự tự tin của thiết kế sư!

Sau khi Huống Ưng Kiệt chào cảm ơn, nhìn thấy cô ở sau sân khấu chờ anh.

“Em đã vất vả rồi.” Anh đặt hoa cô dâu trong tay vào trong lòng cô.

Cô nhìn bó hoa tươi to trong lòng, đây là anh đang khẳng định cô cũng có công lao nho nhỏ sao?

“Em không có làm gì.” Có vài người nhìn cô chăm chú, cô cảm thấy ngượng ngùng.

“Ai nói, em giúp không ít việc, đi, anh đưa em về.” Anh ôm cô đi ra khỏi phía sau sân khấu.

Trên xe đưa cô về, anh hỏi cô: “Ngày mai ở Đài Trung và Cao Hùng triển lãm liên tiếp hai ngày, em muốn cùng đi phương Nam với anh không?”

“Em nghĩ có! Em thích giúp một tay, anh không phải nói em là thiết kế sư thực tập sao?” Cô ôm bó hoa cười trộm, phát hiện nhiệt tình đối với thời trang không có biến mất, còn rất thích thú.

“Vậy là em đồng ý?”

“Ừ.” Cô trước hết nói đồng ý, sau khi về nhà sẽ tìm cha cô xin nghỉ phép.

Huống Ưng Kiệt nhìn thần thái trong mắt cô, ý đồ dẫn dụ cô đi vào cuộc sống của anh, hai người tiếp xúc cùng chung am hiểu thế giới, khoảng cách gần nhau hơn, xem ra hiệu quả không tệ.

“Em sẽ rất nhanh có thể từ thiết kế sư thực tập lên cấp Lão sư chính thức, không ai có thể làm mai một tài năng của em, tương lai hào quang của em nói không chừng áp đảo anh.”

“À?” Cô nhìn anh, không hiểu vì sao anh nói như vậy?

“Em mở niêm phong máy may ra đi!” Anh nói.

Cô kinh ngạc nhìn anh.

“Anh đã tiếp nhận lời xin lỗi của em rồi, còn niêm phong nó lại làm gì?”

“Anh là. . . . . . Đang nhắc nhở em, muốn em…… Theo nghề cũ một lần nữa sao?” Cô đoán.

“Chẳng lẽ em không nghĩ làm lại chuyên gia thiết kế thời trang?” Anh cười, duỗi thẳng tay vân vê mái tóc ngắn của cô.

“Em…… Nghĩ.” Mặc dù cô làm nghiệp vụ giống như thói quen, nhưng nội tâm cô vẫn có ước mơ đối với nghề thời trang, nhất là hôm nay, cô đã nghĩ cùng anh đi lên sân khấu, vậy cảm giác thành tựu sẽ rất lớn lao.

“Vào công ty của anh như thế nào?” Anh thừa thắng xông lên.

“Em có thể sao?” Cô hai mắt mở sáng như tuyết.

“Dĩ nhiên có thể.”

“Vậy…… Cho em một chút thời gian, em trả lời anh chậm một chút.” Cô trước tiên phải nghiêm túc thương lượng cùng cha một chút chuyện về việc cô đổi nghề, cô là quản lý, phải đem công việc nói rõ ràng mới có thể đổi nơi công tác khác.

“Anh chờ.” Huống Ưng Kiệt kiên định nói.