Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời

Chương 2



Ellie thả anh ra. Anh rơi xuống, chân tay móc quáng quàng vào nhau, hét lên đau đớn khi cơ thể đè lên mắt cá chân.

“Nói thế thật kinh khủng!”, cô hét lên.

Charles xoa đầu. “Tôi nghĩ mình vừa đề nghị cô kết hôn với tôi?”

Ellie chớp mắt để kìm lại những giọt nước mắt phản trắc. “Đùa cợt như thế là tàn nhẫn.”

“Tôi không đùa.”

“Tất nhiên là ngài đang đùa”, cô cãi lại, chỉ vừa đủ sức kiềm chế cơn thôi thúc đá vào mông anh. “Chiều nay tôi đã rất tốt với ngài.”

“Rất tốt”, anh phụ họa.

“Tôi không cần phải dừng lại và giúp ngài.”

“Không”, anh lẩm bẩm, “Cô không cần”.

“Tôi cho ngài biết, lẽ ra tôi đã kết hôn rồi nếu muốn làm thế. Tôi ở giá là do tự chọn.”

“Tôi sẽ không mơ tưởng đến điều ngược lại.”

Ellie nghĩ mình đã nghe thấy vẻ chế nhạo trong giọng nói của anh ta và lần này cô đá anh ta thật.

“Đồ tàn nhẫn, cô nàng kia!”, Charles kêu lên. “Cô làm thế vì cái quái gì hả? Tôi đang hoàn toàn nghiêm túc.”

“Ngài đang say xỉn.” Cô buộc tội.

“Phải”, anh thừa nhận, “Nhưng trước đây tôi chưa bao giờ cầu hôn một cô gái”.

“Ôi, làm ơn đi.” Cô chế giễu. “Nếu ngài đang cố gắng nói với tôi rằng ngài đã mù quáng phải lòng tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, thì tôi cho ngài biết là điều đó không tin được đâu.”

“Tôi không hề cố gắng nói với cô điều gì kiểu như thế”, anh ta nói. “Tôi không bao giờ xúc phạm trí thông minh của cô theo cách đó.”

Ellie chớp mắt, nghĩ rằng anh có lẽ vừa mới xúc phạm mình ở một khía cạnh khác, nhưng không chắc chắn là khía cạnh nào.

“Sự thật của vấn đề này là…” Anh ta dừng lại và hắng giọng. “Cô nghĩ chúng ta có thể tiếp tục cuộc thảo luận này ở nơi khác không? Có lẽ ở chỗ nào đó mà tôi có thể ngồi trên ghế thay vì trên mặt đất.”

Ellie cau mày nhìn anh một lúc trước khi miễn cưỡng đưa tay ra, không chắc chắn rằng mình có biến thành trò đùa của anh hay không, nhưng vừa rồi cô cũng không đối xử nhẹ nhàng với anh nên lương tâm đang có chút cắn rứt. Cô không nghĩ đến chuyện đá một người đàn ông khi anh ta bị ngã, đặc biệt khi chính mình là người đẩy anh ta xuống.

Anh nắm tay cô và nhấc mình đứng lên. “Cảm ơn”, anh nói tỉnh khô. “Rõ ràng cô là người có tính cách mạnh mẽ. Đó là lý do tôi nghĩ đến chuyện lấy cô.”

Ellie nheo mắt. “Nếu ngài không thôi chế giễu tôi…”

“Tôi chắc là mình đã nói với cô rằng tôi hoàn toàn nghiêm túc. Tôi không bao giờ nói dối.”

“Đó là điều chói tai nhất tôi từng nghe.” Cô đáp trả.

“À, vâng, tôi không bao giờ nói dối về những điều quan trọng.”

Bàn tay cô tìm được đến hông và cô thốt ra một tiếng to, “Ôi trời”.

Anh thở ra với vẻ hơi tức tối. “Tôi bảo đảm với cô rằng tôi không bao giờ nói dối về những điều như thế này. Tôi cũng phải nói rằng, cô đang thể hiện rõ một quan điểm tiêu cực thái quá về tôi. Tôi tự hỏi rằng vì sao lại thế?”

“Ngài Billington, ngài được coi là kẻ phóng đãng hàng đầu ở vùng Kent này! Ngay cả anh rể tôi cũng nói thế.”

“Nhớ nhắc tôi bóp cổ Robert trong lần gặp tới”, Charles lẩm bẩm.

“Rất có thể ngài là kẻ phóng đãng đứng đầu cả nước Anh. Tôi không biết, vì tôi không rời khỏi Kent trong nhiều năm rồi, nhưng…”

“Họ nói kẻ phóng đãng sẽ trở thành người chồng tốt nhất”, anh ngắt lời.

“Những kẻ phóng đãng hối cải”, cô gay gắt nói. “Và tôi thành thật nghi ngờ việc ngài có bất kỳ kế hoạch nào như thế. Hơn nữa, tôi sẽ không lấy ngài.”

Anh thở dài. “Tôi thực sự mong rằng cô sẽ lấy tôi.”

Ellie nhìn chằm chằm vào anh với vẻ không tin. “Ngài điên rồi.”

“Cực kỳ tỉnh táo, tôi cam đoan với cô điều đó.” Anh nhăn nhó, “Cha tôi mới là người điên”.

Đột nhiên Ellie nhìn thấy hình ảnh những đứa bé điên khùng, lảm nhảm và cô giật lùi lại. Người ta nói bệnh điên nằm ở trong máu.

“Ôi, vì tình yêu với Chúa”, Charles làu bàu. “Ý tôi không phải vậy. Chỉ là ông ấy đẩy tôi vào một ràng buộc đáng nguyền rủa.”

“Tôi không hiểu vì sao việc này lại có liên quan đến mình.”

“Nó hoàn toàn liên quan đến cô”, anh nói một cách khó hiểu.

Ellie lùi ra sau một bước nữa, quyết định rằng Billington còn hơn cả điên - anh ta đã sẵn sàng lên nhà thương điên Bedlam. “Nếu ngài thứ lỗi”, cô nói nhanh, “Tốt nhất tôi nên về nhà. Tôi chắc ngài có thể xoay sở được từ đây. Xe của ngài… ngài nói nó ở ngay đằng sau. Ngài có thể…”

“Cô Lyndon”, anh gắt gỏng.

Cô dừng lại giữa chừng.

“Tôi phải lấy vợ”, anh ta nói thẳng thừng, “Và tôi phải làm thế trong vòng mười lăm ngày tới. Tôi không có lựa chọn nào khác”.

“Tôi không thể hình dung ra việc ngài làm bất cứ điều gì không phù hợp với ý muốn của mình.”

Anh phớt lờ cô. “Nếu tôi không kết hôn, tôi sẽ mất sạch tài sản thừa kế, cho đến đồng xu cuối cùng.” Anh cười đầy cay đắng. “Tôi sẽ chỉ còn lại Wycombe Abbey và tin tôi đi, khi tôi nói với cô rằng chồng đá đó sẽ rơi vào tình trạng đổ nát nếu tôi thiếu tiền để duy trì.”

“Tôi chưa bao giờ nghe đến một tình huống nào như thế”, Ellie nói.

“Nó không phải hoàn toàn bất thường.”

“Nếu ngài hỏi tôi thì tôi cho rằng nó có vẻ ngớ ngẩn một cách bất thường.”

“Về vấn đề đó, thưa cô, chúng ta đồng thuận tuyệt đối.”

Ellie vặn vẹo một nhúm váy nâu trong tay khi cân nhắc lời nói của anh. “Tôi không hiểu tại sao ngài nghĩ rằng tôi nên là người giúp đỡ ngài”, cuối cùng cô nói. “Tôi chắc chắn ngài có thể tìm thấy một người vợ thích hợp ở Luân Đôn. Họ gọi đó là ‘Chợ tình’ phải không? Tôi nghĩ ngài được coi là một món béo bở”

Anh trao cho cô một nụ cười mỉa mai. “Cô làm như tôi là một con cá ý”.

Ellie ngước lên nhìn anh và nghẹt thở. Anh vô cùng đẹp trai và cực kỳ quyến rũ, cô biết còn lâu mình mới miễn nhiễm. “Không”, cô thừa nhận, “Không phải cá”.

Anh nhún vai. “Tôi đã trì hoãn việc không thể tránh khỏi này. Tôi biết thế. Nhưng cô lại ở đây, rơi xuống cuộc đời tôi vào giây phút tuyệt vọng nhất…”

“Xin thứ lỗi, nhưng tôi tin rằng chính ngài rơi xuống cuộc đời tôi.”

Anh ta bật cười. “Tôi đã nói rằng cô cũng vô cùng thú vị chưa nhỉ? Vì thế tôi nghĩ, ‘Chà, cô ấy cũng tốt như bất kỳ người nào và…’.”

“Nếu mục đích của ngài là dụ dỗ tôi”, Ellie chanh chua nói, “Ngài không thành công rồi”.

“Tốt hơn tất cả”, anh sửa lại. “Thật đấy, cô là người đầu tiên khiến tôi nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được.” Charles nghĩ mình chẳng có bất cứ kế hoạch nào để làm một người chồng tận tâm. Anh thực sự không cần gì ở một người vợ ngoại trừ cái tên của cô ta trên tờ giấy đăng ký kết hôn. Nhưng người ta vẫn phải dành đôi chút thời gian với vợ mình và tốt hơn cả là cô ta nên là một người dễ chịu. Cô Lyndon dường như rất phù hợp với tiêu chuẩn đó.

Và, anh thầm thêm vào, anh rồi cũng sẽ phải sinh con thừa kế. Cũng nên tìm ai đó có chút ít não ở trong đầu. Sẽ không phải có những đứa con ngu đần. Anh lại nhìn cô. Cô đang nhìn anh chằm chằm với vẻ ngờ vực. Phải, cô là một người thông minh.

Cô có thứ quỷ quái gì đó rất hấp dẫn. Anh có cảm giác rằng tiến trình sinh con thừa kế cũng sẽ thích thú như kết quả của nó. Anh bám chặt vào khuỷu tay cô để tựa nhờ, rồi thong thả cúi chào. “Cô thấy sao, cô Lyndon? Chúng ta thử chứ?”

“Chúng ta thử chứ?”, Ellie mắc nghẹn. Đây không phải là lời cầu hôn trong những giấc mơ của cô.”

“Ừm, tôi hơi vụng về với chuyện này. Sự thật là, cô Lyndon, nếu ai đó bắt buộc phải lấy vợ, cô ấy nên là người mà người đó thích. Chúng ta phải dành chút thời gian bên nhau, cô biết mà.”

Cô nhìn anh trừng trừng với vẻ bán tín bán nghi. Anh say đến mức nào? Cô hắng giọng nhiều lần, cố gắng tìm từ. Rốt cuộc cô nói tuột ra, “Ngài đang cố gắng nói rằng ngài thích tôi?”.

Anh mỉm cười một cách quyến rũ. “Rất nhiều.”

“Tôi sẽ phải cân nhắc điều này.”

Anh nghiêng đầu. “Tôi sẽ không muốn kết hôn với người đưa ra những quyết định bốc đồng về vấn đề như thế này.”

“Có thể tôi sẽ cần vài ngày.”

“Không quá nhiều, tôi hy vọng thế. Tôi chỉ có mười lăm ngày trước khi người anh họ Phillip ghê tởm đặt móng vuốt lên tiền của tôi.”

“Tôi phải cảnh báo anh, câu trả lời của tôi gần như chắc chắn là không.”

Anh không nói gì. Ellie có cảm giác không mấy vui vẻ là anh đang cân nhắc xem sẽ tìm ai thay thế để cầu hôn nếu cô từ chối.

Sau một phút, anh nói. “Tôi đưa cô về nhà nhé?”

“Không cần thiết đâu. Tôi chỉ còn vài phút đi đường. Ngài có thể tự xoay sở từ đây chứ?”

Anh ta gật đầu. “Cô Lyndon.”

Cô cúi chào thật khẽ, “Ngài Billington”. Sau đó, cô quay người và bước đi, đợi cho đến khi ra khỏi tầm mắt của anh mới đổ ập vào sườn của một tòa nhà và thốt ra, “Ôi, Chúa tôi’.

Mục sư Lyndon sẽ không tha thứ cho việc con gái mình nhắc đến tên Chúa một cách bất kính, nhưng Ellie vẫn còn quá sốc bởi lời cầu hôn của Billington đến mức cô vẫn còn lẩm bẩm “Ôi, Chúa tôi” khi bước qua cửa chính ngôi nhà nhỏ của mình.

“Ngôn ngữ như thế hoàn toàn không phù hợp với một cô gái trẻ, mặc dù cô ấy không còn quá trẻ nữa”, một giọng nữ nói vọng ra.

Ellie rên lên. Khi dính dáng đến chuẩn mực đạo đức, người duy nhất tồi tệ hơn cha cô là vợ chưa cưới của ông, người mới góa chồng Sally Foxglove. Ellie cười gượng gạo khi tìm đường bay về phòng. “Cô Foxglove.”

“Cha cháu sẽ cực kỳ thất vọng khi nghe đến chuyện này.”

Ellie rên rỉ lần nữa. Đúng là đồ ngồi lê đôi mách. Cô quay người lại. “Về chuyện gì thế, cô Foxglove?”

“Về cách sử dụng tên Chúa bừa bãi của cháu.” Bà Foxglove đứng thẳng và khoanh hai cánh tay béo mập lại.

Ellie nửa muốn nhắc nhở bà già này là bà ta không phải là mẹ của cô và không có quyền gì với cô, nhưng cô phải giữ mồm giữ miệng. Cuộc sống sẽ trở nên khó khăn khi cha cô tái hôn. Không cần phải làm nó trở nên không thể chịu đựng được ngay lập tức bằng cách cố tình chọc tức bà Foxglove. Hít một hơi thở sâu, Ellie đặt tay lên tim và giả vờ ngây thơ. “Cô nghĩ là cháu đang nói như thế à?”, cô hỏi, cố tình khiến giọng mình như hết hơi.

“Cháu đã nói thế mà, đúng không?”

“Cháu đang nói, ‘Vậy mà mình cứ nghĩ’. Cháu hy vọng cô không hiểu lầm.”

Bà Foxglove nhìn cô chằm chằm với vẻ hoài nghi rành rành.

“Cháu đã đánh giá sai một số, ờ, vấn đề nhất định”. Ellie tiếp tục. “Cháu vẫn không thể tin rằng mình đã nghĩ thế. Vì thế cháu đang nói, ‘Vậy mà mình cứ nghĩ’, bởi vì, cô biết đấy, cháu đã nghĩ một kiểu như thế này, và nếu cháu đã không nghĩ như thế, cháu đã không phạm sai lầm trong suy nghĩ của mình.”

Bà Foxglove có vẻ mụ người đi đến mức Ellie muốn reo lên sung sướng.

“Hừm, cho dù là việc gì”, người phụ nữ già nói gay gắt, “Những hành vi kỳ quái như thế sẽ không bao giờ khiến cháu kiếm được một người chồng”.

“Làm thế nào mà chúng ta lại đi đến chủ đề này nhỉ?”, Ellie làu bàu, nghĩ rằng chủ đề hôn nhân đã xuất hiện quá thường xuyên trong cả ngày nay.

“Cháu đã hai mươi ba tuổi”, bà Foxglove tiếp tục. “Một bà cô, chắc chắn rồi, nhưng có lẽ chúng ta có thể tìm được một người đàn ông hạ cố lấy cháu.”

Ellie phớt lờ bà ta. “Cha cháu có nhà không ạ?”

“Ông ấy ra ngoài làm nhiệm vụ và yêu cầu ta ở đây để nhỡ đâu có giáo dân nào đó có ý định ghé thăm.”

“Ông để cô chịu trách nhiệm?”

“Ta sẽ là vợ ông ấy trong vòng hai tháng nữa.” Bà Foxglove làm dáng và vuốt thẳng chiếc váy màu nâu sẫm. “Ta phải giữ gìn địa vị xã hội của mình.”

Ellie thầm lẩm bẩm vài thành ngữ khó hiểu, sợ rằng nếu thực sự cho phép mình thốt thành tiếng, cô sẽ làm điều tệ hơn là sử dụng tên của Chúa một cách bừa bãi. Cô thở ra chậm rãi và cố gắng mỉm cười. “Nếu cô thứ lỗi, cô Foxglove, cháu cảm thấy mệt quá. Cháu nghĩ mình sẽ về phòng nghỉ ngơi.”

Một bàn tay mập ú rơi xuống vai cô. “Không nhanh thế đâu, Eleanor.”

Ellie quay lại. Bà Foxglove đang đe dọa cô sao? “Xin lỗi cô, cô nói sao nhỉ?”

“Chúng ta cần thảo luận vài vấn đề. Ta nghĩ chiều nay có lẽ là một thời điểm tốt. Khi cha cháu đang đi vắng.”

“Có điều gì chúng ta phải thảo luận mà không thể nói trước mặt cha cháu?”

“Chuyện liên quan đến vị trí của cháu trong nhà của ta.”

Miệng Ellie trễ xuống. “Vị trí của cháu trong nhà cô?”

“Khi ta kết hôn với vị mục sư đáng kính, đây sẽ là nhà của ta, và ta sẽ quản lý nó sao cho phù hợp.”

Ellie đột ngột thấy phát ốm.

“Đừng nghĩ rằng cháu có thể sống nhờ vào sự hào phòng của ta”, bà Foxglove tiếp tục.

Ellie không động đậy vì sợ mình sẽ bóp cổ bà mẹ kế tương lai.

“Nếu cháu không kết hôn và rời khỏi đây, cháu sẽ phải làm việc để kiếm sống”, bà Foxglove nói.

“Cô đang ám chỉ rằng cháu phải làm thêm việc ngoài những việc cháu đã làm?” Ellie nghĩ về tất cả những việc vặt cô đã làm cho cha mình và giáo dân. Cô nấu cơm ba bữa một ngày, mang thức ăn đến cho người nghèo, thậm chỉ còn đánh bóng những hàng ghế trong nhà thờ. Không ai có thể nói rằng cô không làm việc để nuôi mình.

Nhưng bà Foxglove không đồng quan điểm với cô trong vấn đề này, bởi vì bà ta đảo tròn mắt và nói, “Cháu sống nhờ vào cha mình, ông ấy đã quá nuông chiều cháu”.

Mắt Ellie lồi cả ra ngoài vì tức tối. Có một từ không bao giờ dùng để nói đến mục sư Lyndon, đó là nuông chiều. Ông đã từng trói chị gái cô lại để ngăn chị cô kết hôn với người mình yêu. Ellie hắng giọng trong một nỗ lực nữa nhằm kiềm chế tính nóng nảy. “Chính xác thì cô muốn cháu làm gì, cô Foxglove?”

“Ta đã kiểm tra ngôi nhà và chuẩn bị một danh sách các việc vặt.”

Bà Foxglove đưa cho Ellie một mảnh giấy. Ellie nhìn xuống, đọc và nghẹt thở vì cơn giận trào lên. “Cô muốn cháu lau dọn ống khói?!?”

“Bỏ tiền thuê người lau dọn ống khói là phí phạm khi cháu có thể làm việc đó.”

“Cô không nghĩ cháu hơi quá khổ để làm việc đó sao?”

“Đó là một vấn đề khác. Cháu ăn quá nhiều.”

“Cái gì?” Ellie hét lên.

“Thức ăn là quý giá.”

“Một nửa giáo dân trả bằng thức ăn”, Ellie nói, người run bần bật vì tức giận. “Chúng ta có thể thiếu rất nhiều thứ, nhưng không bao giờ thiếu thức ăn.”

“Nếu cháu không thích luật lệ của ta”, bà Foxglove nói, “Cháu có thể kết hôn và rời khỏi nhà này”.

Ellie biết tại sao bà Foxglove quyết tâm khiến cô bỏ đi. Bà ta là một trong những người đàn bà không thể chịu đựng được việc mình không có quyền hành tuyệt đối trong nhà. Và Ellie, người đã quản lý công việc của cha cô trong nhiều năm, sẽ là một vật cản đường.

Ellie tự hỏi bà già này sẽ nói gì nếu cô nói rằng mình đã nhận được một lời cầu hôn ngay chiều nay. Đó là của một Bá tước, chứ không kém hơn. Ellie chống tay lên hông, sẵn sàng giành cho vợ chưa cưới của cha mình một bài diễn văn bác bỏ sắc bén mà cô đã kìm lại trong một khoảng thời gian dài tưởng như không chịu được thì bà Foxglove đưa ra một tờ giấy khác.

“Cái gì đây?”, Ellie quát lên.

“Ta đã tự tiện lên một danh sách những chàng trai độc thân phù hợp trong quận này.”

Ellie khịt mũi. Cái này thì cô phải xem. Cô mở tờ giấy ra và nhìn xuống. Không hề ngước mắt lên, cô nói, “Richard Parrish đã đính hôn”.

“Theo nguồn tin của ta thì không.”

Bà Foxglove là kẻ buôn chuyện tầm phào nhất ở Bellfield, vì thế Ellie sẵn sàng tin bà ta. Nhưng điều đó cũng không tạo nên điều gì khác biệt, Richard Parrish béo mập và có hơi thở hôi hám. Cô đọc tiếp và nuốt nghẹn. “George Millerton đã quá sáu mươi tuổi.”

Bà Foxglove khịt mũi khinh miệt. “Cháu không đứng ở vị trí để kén cá chọn canh trong một vấn đề tầm thường như thế này.”

Ba cái tên tiếp theo trong danh sách thuộc về những người đàn ông già tương đương, một trong số đó hết sức tàn ác. Có tin đồn rằng Anthony Ponsoby đã đánh đập người vợ đầu tiên. Chả có lý gì Ellie lại trói buộc mình với một người đàn ông nghĩ rằng cách thức tốt nhất để giao tiếp trong hôn nhân là thực hiện thông qua một cây gậy.

“Chúa tôi!”, Ellie thốt lên khi mắt cô di chuyển xuống cái tên thứ hai từ dưới lên trong danh sách. “Robert Beechcombe còn chưa đủ mười lăm tuổi. Cô nghĩ gì thế?”

Bà Foxglove định trả lời, nhưng Ellie ngắt lời bà ta. “Billy Watson!”, cô ré lên. “Đầu óc anh ta không bình thường. Mọi người đều biết thế. Sao cô dám gả cháu cho người nào đó giống như anh ta!”

“Như ta đã nói, một cô gái ở vị trí của cháu không thể…”

“Đừng nói câu đó”, Ellie chặn lại, cơ thể run bắn lên vì tức tối. “Đừng nói một từ nào.”

Bà Foxglove cười rất kịch. “Cháu không thể nói chuyện với ta như thế ở trong nhà của ta.”

“Đây vẫn chưa phải nhà của bà, đồ bà già lắm điều”, cô gầm gừ.

Bà Foxglove giật lùi lại. “Á, ta chưa bao giờ bị xúc phạm như thế!”

“Và tôi chưa bao giờ bị kích động đến mức gây bạo lực”, Ellie nổi đóa lên, “Nhưng tôi luôn sẵn sàng thử nghiệm một trải nghiệm mới”. Cô túm cổ áo bà Foxglove và đẩy bà ra khỏi cửa.

“Mày sẽ hối tiếc vì đã làm thế này!”, bà Foxglove hét lên từ lối đi.

“Tôi sẽ không bao giờ hối tiếc”, Ellie đáp lại, “Không bao giờ!”. Cô đóng sầm cửa lại và quăng mình vào ghế sofa. Chẳng còn gì phải nghi ngờ. Cô phải tìm đường thoát khỏi nhà của cha mình. Khuôn mặt của Bá tước Billington nhảy múa trong đầu, nhưng cô gạt nó sang một bên. Cô chưa tuyệt vọng đến mức phải lấy một người đàn ông vừa mới gặp. Chắc chắn phải có vài cách khác.

Đến sáng hôm sau, Ellie đã vạch ra được một kế hoạch. Cô không vô dụng như bà Foxglove luôn tin. Cô đã tiết kiệm được một khoản tiền riêng. Đó không phải là một khoản lớn, nhưng đủ để nuôi được một cô gái có sở thích khiêm tốn và bản tính tiết kiệm.

Ellie đã gửi tiền vào một ngân hàng nhiều năm trước nhưng thất vọng với tỷ lệ lãi suất quá thấp. Vì thế cô bắt đầu đọc báo Thời đại Luân Đôn, ghi chú lại những tin tức liên quan đến lĩnh vực kinh doanh và thương mại. Khi cảm thấy mình đã có một kiến thức toàn diện về thị trường chứng khoán, cô tìm đến một luật sư để giao phó việc giao dịch các khoản đầu tư của mình. Tất nhiên, cô đã làm việc đó dưới tên của cha mình. Không luật sư nào quản lý tiền thay cho một phụ nữ trẻ, đặc biệt khi cha cô ta không biết gì về việc đầu tư đó. Vì thế cô đi đến một thị trấn cách nhà rất xa, tìm gặp ông Tibbett, một luật sư không biết mục sư Lyndon là ai, và nói với ông ta rằng cha cô là một người ẩn dật. Ông Tibbett làm việc với một nhà môi giới ở Luân Đôn, và ổ trứng của Ellie có thể lớn dần lớn dần lên.

Đây là lúc rút khoản vốn đó ra. Cô không có lựa chọn nào khác bởi không thể chịu đựng được cuộc sống với bà mẹ kế như bà Foxglove. Tiền có thể nuôi sống cô cho đến khi chị gái Victoria trở về từ kỳ nghỉ kéo dài thêm ở châu Âu. Chồng mới cưới của Victoria là một Bá tước giàu có, Ellie không nghi ngờ rằng họ có thể giúp cô tìm được một vị trí trong xã hội - có lẽ là làm gia sư, hoặc một người bầu bạn.

Cô ngồi xe công cộng đến Faversham, đi đến văn phòng của Tibbett & Hurley, và đợi đến lượt để gặp ông Tibbett. Sau mười phút, thư ký của ông ta đưa cô vào.

Ông Tibbett, một người đàn ông bệ vệ với hàm râu quai nón lớn, đứng dậy khi cô bước vào. “Chúc một ngày tốt lành, cô Lyndon”, ông ta nói. “Cô đến đây cùng với những chỉ dẫn thêm của cha cô à? Tôi phải nói rằng, thật vui khi được làm việc với một người quan tâm sâu sát đến các khoản đầu tư của mình như thế”.

Ellie gượng gạo cười, ghét việc cha mình được ghi nhận tất cả những công trạng về tính nhạy bén trong kinh doanh nhưng biết rằng không còn cách nào khác. “Không hẳn là thế, ông Tibbett. Tôi đến để rút ra một phần tiền của mình. Chính xác là một nửa”. Ellie không biết chắc thuê một ngôi nhà nhỏ tại khu vực có an ninh an toàn ở Luân Đôn sẽ tốn bao nhiêu tiền, nhưng cô đã tích lũy được khoảng ba trăm bảng, và cô nghĩ một trăm năm mươi bảng là vừa đủ.

“Chắc chắn rồi”, ông Tibbett đồng ý. “Tôi chỉ cần cha cô đích thân đến đây để rút tiền thôi.”

Ellie há hốc miệng. “Tôi xin ông thứ lỗi.”

“Tibbett & Hurley chúng tôi tự hào về cách thức làm việc thận trọng. Chúng tôi không thể cho phép bất kỳ ai ngoài cha cô rút vốn.”

“Nhưng tôi đã làm ăn với ông nhiều năm rồi”. Ellie phản đối. “Trên tài khoản có tên tôi là đồng chủ tài khoản!”

“Một đồng chủ tài khoản. Cha cô mới là chủ tài khoản chính”.

Ellie nuốt nghẹn khó nhọc. “Cha tôi là một người ẩn dật. Ông biết thế mà. Ông ấy không bao giờ rời khỏi nhà. Làm sao tôi bảo ông ấy đến đây được?”

Ông Tibbett nhún vai. “Tôi sẽ vui lòng đến gặp ông ấy.”

“Không, việc đó là không thể”, Ellie nói, nhận ra rằng giọng mình đang cao lên lanh lảnh. “Ông ấy cảm thấy lo lắng khi gặp người lạ. Rất lo lắng, trái tim của ông ấy, ông biết đấy. Tôi thực sự không thể mạo hiểm như thế”.

“Vậy thì tôi sẽ cần chỉ thị bằng văn bản có chữ ký của ông ấy đi kèm.”

Ellie thở dài nhẹ nhõm. Cô có thể giả chữ ký của cha mình ngay cả khi đang ngủ.

“Và tôi cần những chỉ thị đó được chứng thực bởi một người có địa vị khác.” Mắt ông Tibbett nheo lại đầy vẻ nghi ngờ. “Cô không đủ tư cách là người làm chứng.”

“Rất tốt, tôi sẽ tìm…”

“Tôi quen biết với quan tòa ở Bellfield. Cô có thể xin chữ ký xác thực của ông ấy.”

Trái tim Ellie trùng xuống. Cô cũng biết vị quan tòa đó và biết rằng không có cách nào để lấy được chữ ký của ông ta trên một giấy tờ quan trọng trừ khi ông ta thực sự chứng kiến cha cô viết ra những chỉ thị đó. “Được rồi, ông Tibbett”, cô nói, âm thanh nghẹn lại trong cổ họng. “Tôi sẽ… Tôi sẽ xem xem mình có thể làm gì.”

Cô vội vã rời khỏi văn phòng, áp một chiếc khăn tay lên mặt để che giấu những giọt nước mắt tức tưởi. Cô cảm thấy mình giống như một con vật bị dồn vào góc tường. Sẽ không có cách nào để có thể lấy tiền từ ông Tibbett. Và Victoria sẽ không trở lại từ châu Âu trong nhiều tháng nữa. Ellie giả sử rằng cô có thể quăng mình vào lòng nhân đạo của cha chồng Victoria, Hầu tước của Castleford, nhưng cô không thể chắc chắn rằng ông ta sẽ vui vẻ với sự hiện diện của cô hơn là bà Foxglove. Hầu tước không thích Victoria lắm, Ellie có thể hình dung ra việc ông ta cảm thấy như thế nào về em gái Victoria.

Ellie lang thang vô định khắp Faversham, cố gắng tập trung suy nghĩ. Cô luôn coi mình là một người phụ nữ thực tế, người có thể trông cậy vào đầu óc sắc sảo và trí tuệ nhanh nhạy. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc ngày nào đó sẽ rơi vào một tình huống không thể tự mình quyết định được.

Bây giờ cô đang mắc kẹt ở Faversham và cách ngôi nhà, nơi cô thậm chí không muốn quay lại, hai mươi dặm. Không có sự lựa chọn nào khác ngoại trừ…

Ellie lắc đầu. Cô sẽ không nghĩ đến chuyện cân nhắc lời đề nghị của Bá tước Billington.

Khuôn mặt của Sally Foxglove hiện ra lù lù trong đầu cô. Rồi khuôn mặt khủng khiếp đó bắt đầu nói về ống khói, và những bà cô không chồng phải biết và thể thiện lòng biết ơn cho bất kỳ cái gì và tất cả mọi thứ. Bá tước bắt đầu có vẻ tốt hơn nhiều.

Không phải là, Ellie phải thừa nhận với chính mình, ngay từ đầu anh ta nhìn đã xấu xí, nếu người ta xem xét từ “nhìn” theo đúng nghĩa. Anh ta đẹp trai đến mức tội lỗi, cô có cảm giác là anh ta biết điều đó. Đó lẽ ra phải là một vết đen chống lại anh ta, cô lý luận. Anh ta gần như chắc chắn sẽ lừa dối vợ mình. Có thể anh ta đang có một loạt nhân tình. Cô không thể nghĩ rằng anh ta gặp khó khăn với việc thu hút sự chú ý của tất cả phụ nữ, dù đáng trọng hay là không.

“Ha!” Cô nói to, rồi nhìn quanh xem có ai nghe thấy mình không. Gã đàn ông quỷ quái đó có thể đã phải cầm gậy để đuổi phụ nữ đi. Cô chắc chắn không muốn đương đầu với một người chồng có “những vấn đề” kiểu như thế.

Nhưng rốt cuộc, chẳng có vẻ gì là cô sẽ phải lòng gã đó. Có lẽ cô có thể quen dần với ý nghĩ về một người chồng không chung thủy. Việc đó chống lại tất cả những quan điểm cô từng ủng hộ, nhưng đổi lại là một cuộc sống với Sally Foxglove, điều này lại quá kinh khủng ngay cả khi chỉ nghĩ đến mà thôi.

Ellie nhịp chân khi đang suy nghĩ. Wycombe Abbey cách đây không quá xa. Nếu cô nhớ chính xác, nó tọa lạc ở phía bắc bờ biến của Kent, chỉ cách đây một hoặc hai dặm. Cô có thể dễ dàng đi bộ hết quãng đường đó. Không phải là cô đã định mù quáng chấp nhận lời cầu hôn của Bá tước, nhưng có lẽ họ có thể thảo luận vấn đề này một chút. Có lẽ họ sẽ đạt được một thỏa thuận khiến cô vui vẻ.

Quyết chí, Ellie ngẩng cằm và bắt đầu đi về phía bắc. Cô cố gắng làm đầu óc bận rộn bằng cách đoán xem phải mất bao nhiêu bước để đến được điểm mốc phía trước. Năm mươi bước đến một cây to. Bảy mươi hai bước đến một ngôi nhà hoang. Bốn mươi bước đến…

Ôi, khỉ gió! Đó có phải là một giọt mưa không? Ellie quệt giọt nước trên mũi và nhìn lên. Mây đang tụ lại, và nếu không phải là một người thực tế, cô có thể thề rằng chúng đang tụ lại ngay phía trên đầu mình.

Cô thốt ra một âm thanh chỉ có thể gọi là một tiếng gầm gừ và lê bước về phía trước, cố gắng không chửi thề khi một giọt mưa khác rơi bộp vào má. Liền sau đó một giọt khác đập mạnh vào vai, thêm một giọt khác, lại tiếp tục một giọt khác, và…

Ellie dứ dứ nắm đấm lên trời. “Ai đó ở trên kia đang điên tiết với tôi”, cô thét lên, “Và tôi muốn biết tại sao!”.

Thiên đường thực sự mở ra và trong vài giây cô ướt sũng như chuột lột.

“Nhớ nhắc con không bao giờ thắc mắc mục đích của Ngài lần nữa”, cô lẩm bẩm một cách vô ơn, rất khác so với quý cô trẻ kính Chúa mà cha mình đã đào tạo. “Rõ ràng Ngài không thích bị phê bình.”

Chớp giăng khắp bầu trời, theo sau bởi tiếng sấm nổ ình ình. Ellie hét toáng lên và nhảy loạn xạ. Đó có phải là điều chồng chị gái cô đã nói rất nhiều lần vào năm ngoái hay sao? Chẳng phải tiếng sấm đi theo chớp càng gần, tia chớp bám theo người càng gần sao? Robert luôn là người tin vào khoa học. Ellie có xu hướng tin anh trong những dự đoán như thế này.

Cô bắt đầu chạy. Sau đó, khi phổi đe dọa nổ tung, cô giảm tốc độ đi một chút. Tuy nhiên, sau một hoặc hai phút, cô chuyển thành đi bộ nhanh. Rốt cuộc thì cô có vẻ như không thể nào ướt hơn được nữa.

Sấm lại nổ, khiến Ellie nhảy lên và vấp vào một rễ cây, ngã nhào xuống bùn. “Mẹ kiếp!”, cô càu nhàu, có thể đây là lần đầu tiên trong đời cô nói ra từ đó. Tuy nhiên, nếu có thời điểm nào đó để bắt đầu thói quen chửi thề, thì đó là lúc này.

Cô loạng choạng đứng dậy và ngẩng mặt lên, mưa rơi lộp độp xuống mặt. Chiếc mũ xệ xuống mắt, chắn hết tầm nhìn. Cô giật nó ra, nhìn lên trời và hét lên, “Tôi không thấy buồn cười đâu nhé!”.

Lại chớp.

“Tất cả bọn họ đang chống lại mình”, cô lẩm bẩm, bắt đầu cảm thấy đôi chút vô lý. “Tất cả bọn họ.” Cha cô, Sally Foxglove, ông Tibbett, bất kỳ ai đang điều khiển thời tiết…

Lại sấm.

Ellie nghiến răng và tiến về phía trước. Cuối cùng, một tòa nhà xây bằng đá cổ kính khổng lồ hiện ra lù lù ở đường chân trời. Cô chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy Wycombe Abbey, nhưng đã nhìn thấy một bức tranh vẽ về nó bày bán ở Bellfield. Cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng, cô đi đến cửa chính và gõ cửa.

Một người hầu mặc chế phục xuất hiện để trả lời tiếng gõ cửa và trao cho cô một cái nhìn cực kỳ hạ cố.

“Tôi… tôi đến đây để gặp Bá tước”, Ellie nói, răng va vào nhau cầm cập.

“Quản gia sẽ phỏng vấn người hầu”, tay người hầu trả lời. “Dùng cửa sau đi.”

Hắn ta bắt đầu đóng cửa lại nhưng Ellie thò được một chân vào khe hở. “Không… g… g”, cô gào lên, cảm giác rằng bằng cách nào đó nếu để cánh cửa này đóng sập trước mặt mình, cô sẽ bị kết án vĩnh viễn sống một cuộc đời bị vùi dập ghẻ lạnh và những ống khói dơ bẩn.

“Này cô, bỏ chân ra.”

“Không bao giờ”, Ellie đáp trả, chen khuỷu tay và vai vào trong, “Tôi sẽ gặp Bá tước, và…”

“Bá tước không giao thiệp với loại người như cô.”

“Loại người như tôi ?!”, Ellie ré lên. Thật là, điều này vượt quá ngưỡng chịu đựng. Cô đang lạnh, ướt, không thể mó tay vào những đồng tiền chính đáng của mình, và bây giờ tay người hầu vênh váo này đang ám chỉ cô là gái điếm. “Anh để tôi vào nhà ngay tức khắc! Ngoài này đang mưa.”

“Tôi thấy rồi.”

“Đồ ác ôn”, cô rít lên. “Khi tôi gặp Bá tước, ngài ấy sẽ…”

“Ôi trời ơi, Rosejack, vụ ầm ĩ này là cái quỷ gì thế?”

Ellie gần như tan chảy vì nhẹ nhõm trước giọng nói của Billington. Thực ra, cô đã tan chảy nếu không quá chắc mẩm rằng bất kỳ sự ủy mị nào từ phía mình sẽ xúi giục tay người hầu đẩy cô ra khỏi cửa.

“Có một người ở cửa”, Rosejack trả lời. “Nó không chịu nhúc nhích.”

“Tôi là ‘cô’, đồ ngu si!”, Ellie sử dụng nắm đấm từ bàn tay cô đã chen được qua cánh cửa để đấm vào sau đầu hắn ta.

“Vì Chúa nhân từ”, Charles nói. “Hãy mở cửa và cho cô ta vào đi”.

Rosejack giật cửa mở và Ellie ngã nhào vào trong, cảm thấy rất giống một con chuột ướt giữa không gian giàu có lộng lẫy như thế này. Trên sàn có những tấm thảm xinh đẹp, trên tường có một bức tranh mà cô thề rằng do Rembrandt vẽ, và bình hoa cô hất đổ lúc ngã xuống… ôi trời, cô có cảm giác tồi tệ là nó được nhập khẩu từ Trung Quốc.

Cô ngước lên, cố gắng đến tuyệt vọng, để nhìn qua những lọn tóc ướt trên mặt. Charles trông đẹp trai, thích thú và khô ráo một cách đáng ghê tởm. “Thưa ngài?”, cô thở hổn hển, hầu như không thể tìm thấy giọng nói của mình. Giọng cô tuyệt đối không giống bình thường, thô ráp và khản đặc sau khi tranh cãi với Chúa và tay người hầu.

Charles chớp mắt khi nhìn cô. “Tôi xin cô thứ lỗi”, anh ta nói, “Chúng ta quen nhau à?”