Ra Tường Ký

Chương 71: Kết thúc



Chỉ trong nháy mắt,thời gian năm năm lặng yên trôi qua không một tiếng động, mà từ khi CậnLiễu Liễu quen biết Cổ Vưu Chấn đến nay cũng đã mười năm. Mấy năm gầnđây sống rất vui vẻ, cả nhà con cháu vui mừng cùng Cổ Bân đại nhânnghênh đón đại thọ bảy mươi.

Người ta thường nói thất thập cổ lai hi, Cổ Bân đã rất già hiện tại đã có con cháu đầy nhà. Bởi vậy vô cũngyêu thích Cận Liễu Liễu người đã sinh cho Cổ gia hai tiểu tử béo mập nên chuyện gì cũng nhất nhất thiên vị con dâu, thường thường một nhà giàtrẻ liên hợp lại chống đối với Cổ Vưu Chấn, làm cho Thừa tướng đại nhâncủa chúng ta uy phong bát diện mất hết mặt mũi.

Đúng vậy, vài năm nay Cổ Vưu Chấn rất có số làm quan chỉ mất năm năm đã thăng tới chứcThừa tướng, oai phong nhất đẳng tính là dưới một người trên vạn người,nhưng về đến nhà cũng không hơn một kẻ gặp cảnh khốn cùng.

Trongkinh thành lưu truyền một lời đồn ngay cả tiểu hài tử ở đầu đường cũngbiết cũng hiểu được Cổ Thừa tướng úy thê như hổ. (sợ vợ như sợ hổ)

Hơn nữa vị nương tử được xưng là cọp mẹ nhà hắn vẫn là đại mỹ nhân số mộtsố hai trong kinh thành. Có một thời gian nam tử trẻ tuổi trong thànhngười người cũng không dám thú nữ tử mỹ mạo làm vợ, chỉ sợ sẽ đi vào vết xe đổ của cổ Thừa tướng.( nguyên gốc là rập khuôn theo)

Cổ VưuChấn đương nhiên cũng biết trong thành từ trên xuống dưới đều gọi hắnbằng biệt danh “Úy thê Thừa tướng”. Mỗi khi nghe thấy hắn cũng khônggiận mà còn rất vui mừng, còn thường thường dùng úy thê làm cớ để xinHoàng Thượng nghỉ ốm vài ngày mang theo cả nhà già trẻ đi ra ngoại ôchơi đùa chơi đùa, rất khoái hoạt.(thừa tướng sợ vợ)

Hắn nay tuyrằng đã ba mươi hai tuổi nhưng thoạt nhìn lại trẻ hơn nam tử cùng lứakhông dưới năm tuổi. Hơn nữa dung mạo hắn lại đẹp tựa thiên nhân, naytuổi tuy lớn nhưng lại mang phong vị già dặn trưởng thành.

Mỗilần ra cửa chỉ cần bị bọn nữ tử nhận ra là xe của hắn, nhất định sẽ đemném đủ các loại hoa, trái cây qua. Vì việc này hắn đã phải thay đổi xengựa không biết bao nhiêu lần, nhưng cho dù thay xe ngựa như thế nào chỉ một thời gian ngắn vẫn sẽ bị nhận ra cuối cùng đành phải từ bỏ, mỗingày đều đã mang về đống lớn trái cây cho đám trẻ nhỏ, người hầu trongphủ ăn cho đỡ thèm.

Gần đây công sự không nhiều lắm, hắn thườngxuyên ở trong phủ nói đùa với Cận Liễu Liễu giải buồn. Nay Cận Liễu Liễu đang mang thai lần thứ ba, hiện tại bụng đã rất to đứng ngồi nằm đềungại không thoải mái, chỉ có biến Cổ Vưu Chấn thành cái ghế dựa mới cảmthấy thoải mái một chút.

“Không biết có chuyện gì xảy ra mà lầnmang thai này bụng lại lớn kinh người, chàng nói xem có phải là mangthai đôi hay không?” Tuy rằng đã là cuối mùa thu nhưng Cận Liễu Liễu vẫn ra đầy mồ hôi.

Nàng đẫy đà hơn rất nhiều, nhưng so với những người mang thai khác tuyệt không cảm thấy thân mình nàng béo chút nào.

Không giống mười năm trước khóe mắt đuôi lông mày của nàng đã mang vẻ phongtình hoan không ít, dù là đã có hai con nhưng chỉ cần liếc mắt một cáicũng sẽ khiến nhiều nam tử trẻ tuổi mặt đỏ tim đập không dám nhìn.

Từ khi gả cho Cổ Vưu Chấn đến nay nàng gió thổi không tới mặt, mưa khôngtới đầu, đến bữa chỉ cần há mồn ăn khiến cho nàng da thịt tinh tế trắngnõn không biết khiến bao nhiêu nữ tử ngưỡng mộ.

Cổ Vưu Chấn đốivới nàng tất nhiên là sủng đến tận trời, biết nàng sợ nhất xã giao trừphi là yến hội của Hoàng Thượng hoặc là vương công quý tộc, bạn tốt chíthân hắn nhất định sẽ không bắt nàng tham dự, để cho nàng ở nhà nhàn rỗi trông con.

Kỳ thật hắn làm như vậy thứ nhất là vì thỏa mãn CậnLiễu Liễu, thứ hai cũng là do tư tâm của hắn. Phu nhân đẹp như vậythường xuyên mang đi ra ngoài cho người ta ngắm khó bảo toàn sẽ đưa ongbướm tới. Tục ngữ nói không sai thứ tốt vẫn nên cất ở nhà.

Vì thế Cổ đại nhân thành thành thật thật đảm đương nhiệm vụ làm đệm thịt chokiều thê, vừa đảm đang lau mồ hôi cho Cận Liễu Liễu, vừa nói: “Ta thấysong sinh cũng tốt, tốt nhất là sinh một đôi nữ nhi, trong nhà hai đứahỗn tiểu tử kia đã ầm ĩ khiến ta đau cả đầu. Sinh nữ nhi nghe lời ítnói, lớn lên lại đẹp giống nàng thì không gì tốt hơn.”

Cận LiễuLiễu dùng tay phải đặt trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve, sắp lâm bồn tay chân nàng cũng đã hơi phù lên, nhưng nha hoàn vẫn giúp nàng sơn móng tay đỏthẩm nhìn vẫn rất đẹp.

“Thật ra ta cũng muốn sinh một nữ nhi, vềsau nữ nhi mới chính là tri kỷ của mẫu thân. Bất quá ta vẫn muốn hỏichàng, Văn Hiên và Văn Khải có gì không tốt?Xem chàng nói kìa, khônggiống một người phụ thân tốt chút nào.”

Cổ Vưu Chấn cười theonói: “Ta cũng biết Văn Hiên và Văn Khải rất thông minh lanh lợi, bất quá chúng sắp bị phụ thân làm hư rồi, tuổi còn nhỏ mà đã không nghe lời tanói.”

“Vì sao bọn chúng không nghe chàng nói nha? Chẳng lẽ khôngphải bởi vì phụ thân của chúng bận việc tới lúc trời đen kịt thườngthường cả đêm đều không trở về, bọn chúng ngay cả gặp cũng không gặpđược chàng sao chúng lại phải nghe lời chàng? Đứa nhỏ của ta mệnh thậtkhổ có phụ thân cũng như không có phụ thân. Ai, ta vậy mệnh thật khổ,bao nhiêu chuyện muốn làm cho tới bây giờ vẫn không thực hiện được.” Cận Liễu Liễu nói xong giọng điệu ủy khuất đến cực điểm.

Cổ Vưu Chấn nghe thấy vậy lại ra đầy mồ hôi, chỉ biết cười ha ha không biết nói sao cho phải.

“Nhớ ngày trước khi chàng muốn thành thân với ta, nói là ta muốn cái gì cũng được, nhưng thành thân rồi thì sao chứ? Ta thấy tất cả đều là gạtngười. Ai, chỉ biết trách bản thân là đồ ngốc, tin tưởng chàng. Ta xemmấy ngày nữa ta nên mang theo Văn Hiên, Văn Khải cùng phụ mẫu về quêđi.”

“Bụng nàng lớn như vậy rồi đi đường còn không tiện, còn muốn đi đâu? Liễu Liễu ngoan, đừng đùa ta nữa.”

“Ai đùa giớn với chàng? Nếu chàng không tin hiện tại ta trở về phòng thuthập hành lý sáng sớm mai đi luôn!” Ngữ khí Cận Liễu Liễu phi thườngkiên quyết, nói xong đứng lên ngay.

Cổ Vưu Chấn hoảng hốt, lậptức ôm lấy eo Cận Liễu Liễu, vô cùng cẩn thận nói: “Được rồi, đừng lộnxộn, cẩn thận đi quá nhanh động thai khí sẽ có thể khó lường.”

“Động thai khí thì động! Dù sao chàng cũng sẽ không đau lòng ta. Chàng buôngra, ta trở về phòng thu thập hành lý đi.” Nói cho cùng nàng không thểmềm mỏng nữa.

Cổ Vưu Chấn hận không thể chỉ tay lên trời thề:“Được rồi, nương tử ngoan, nàng nói gì ta đều nghe, chỉ mỗi điểm nàythôi chỉ sợ toàn kinh thành cũng không có người khác làm được. Ta đốivới nàng còn có chỗ nào không tốt sao?”

“Nếu thực chàng tốt với ta làm sao có thể vẫn gạt ta.”

“Này, ta, ta nào dám lừa nàng đâu? Chỉ là cơ hội còn chưa tới, còn chưa tới…”

“Cơ hội? Rốt cuộc khi nào mới tới? Năm năm trước chàng nói chờ một thờigian nữa sẽ từ quan mang theo cả nhà chúng ta già trẻ trở về tòa nhà lớn ở quê. Nhưng đến bây giờ không dám khen, không từ quan còn chưa tínhnhưng chức quan còn càng ngày càng lớn. Bây giờ đã làm đến Thừa tướngrồi, sau này chàng còn muốn làm gì nũa? Chờ Hoàng Thượng phong cho ngàilàm vương gia khác họ sao?”

“Nương tử ngoan, nàng biết vi phu không phải là người như thế mà.”

“Không phải là người như thế? Vậy thì là loại người gì? Ta thấy chàng chính là bị quyền lực huân(mê) tâm, luyến tiếc buông tha quyền lực. Chàng đãkhông phải là Cổ Vưu Chấn trước đây rồi.”

“Nương tử ngoan, vi phu cũng muốn sớm ngày từ quan về nhà, mang theo nàng du ngoạn tứ hải.Nhưng trong triều rất nhiều việc có đôi khi ta cũng là thân bất do kỷa.”(không phải do bản thân quyết định)

Cận Liễu Liễu buồn bã nói: “Ta cũng không phải là người không phân rõ phải trái, nếu hiện tại hônquân thống trị tham quan ô lại hoành hành, ta tự sẽ không cản trở chàng, chỉ cần có một thanh quan trong triều cũng tốt hơn là khắp nơi đều làchướng khí mù mịt. Nhưng hôm nay Hoàng Thượng thánh minh, tứ hải tháibình, trong triều nhân tài đông đúc, chàng ở lại cũng chỉ như thêu hoatrên gấm, vậy thì ở lại làm gì đâu? Thiếu chàng thì có vấn đề gì chứ?”

Cổ Vưu Chấn thở dài trong lòng, nhưng không thừa nhận cũng không được, lời Cận Liễu Liễu nói rất đúng. Chuyện từ quan này hắn đã đề cập với hoàngthượng không chỉ một lần, nhưng Hoàng Thượng luôn nói thêm một năm nữarồi nói sau, đến nay đã qua bốn lần một năm rồi.

Ai, hắn cũngkhông thể làm khác a. Nhưng nếu cứ tiếp tục ở kinh thành không nói CậnLiễu Liễu sẽ mất hứng, phỏng chừng cả nhà mọi người sẽ giúp đỡ nàng chèn ép mình, đến lúc đó chỉ sợ hắn sẽ khó sống nổi.

Phu nhân của hắn tuy nói đã mang thai đến lần thứ ba, nhưng vẫn còn đẹp động lòng người, một đôi mắt đen lúng liếng như giọt nước mặc kệ là cười hay là khóc đều khiến người ta tâm đãng thần di.(nói chung là bị mê hoặc a^^^^^^)

Cái tên Hàn Thượng kia sau khi trêu bọn họ một phen, về sau đến sinh nhậthàng năm của Cận Liễu Liễu nhất định sẽ phái người đưa tới một món đạilễ, lại còn gửi thêm một phong thư tình khiến cho Cổ Vưu Chấn tức giậnđến hộc máu.

Người khác không biết đại lễ là của người phương nào đưa tới nhưng Cổ Vưu Chấn biết rất rõ a. Hắn tuy rằng không biết vì sao Hàn Thượng đã chết lại sống lại cũng không dám có hứng thú với điềunày, nhưng là có người nhìn chằm chằm vào tiểu kiều thê nhà hắn, hắnthực bất mãn.

Còn có cả Lê Tuyền, tuy nói cũng đã cưới vợ sinhcon, nhưng mỗi lần gặp mặt lại nhìn chằm chằm Cận Liễu Liễu ánh mắt ônnhu như có thể chảy nước ra.

Hừ, nghĩ rằng Cổ Vưu Chấn hắn không nhìn ra manh mối nào sao?

Quả nhiên phu nhân được hoan nghênh nhiều quá rất không tốt, giữ ở trongnhà mà vẫn có nhiều người mơ ước, nếu mang đi ra ngoài rêu rao khắp nơichỉ sợ sẽ có không ít người đến gây phiền toái.

Đây chính là điều Cổ Vưu Chấn lo lắng nhất, nếu đột nhiên Cận Liễu Liễu mất hứng thật sựmang theo đứa nhỏ về nhà cha mẹ, nhóm đăng đồ tử sẽ bỏ qua cơ hội tốtnày sao?

Không nên, không nên! Hắn phải trấn an Cận Liễu Liễu trước, sau đó tìm cơ hội nói chuyện với Hoàng Thượng cường ngạnh từ quan.

“Liễu Liễu a, ta cam đoan với nàng không quá một năm, ta nhất định sẽ từquan, mặc kệ Hoàng Thượng nói gì ta cũng sẽ từ quan. Nếu Hắn (Hoàngthượng) không đáp ứng ta đã nghĩ biện pháp bắt hắn phải đáp ứng.” Hắn(Cổ Vưu Chấn) chỉ hận không thể giơ tay lên trời thề.

“Ai, biết có phải chàng lại đang gạt ta hay không.” Cận Liễu Liễu cúi đầu giọng điệu xa cách.

“Lần này, nếu qua một năm còn không thể từ quan nàng muốn mang mấy đứa nhỏđi chỗ nào ta cũng không ngăn cản.” Cổ Vưu Chấn ôm nàng, hôn lên tócnàng một cái: “Liễu Liễu, nàng tin ta lần này đi.”

Cận Liễu Liễu sâu kín phun ra một câu: “Ai, không tin thì biết làm sao đây? Chàng chỉ giỏi khi dễ ta.”

“Nương tử ngoan, cho dù ta có gan lớn bằng trời ta cũng không dám khi dễ nàngnha. Ngươi xem ta bây giờ, nàng nói một ta đâu dám nới hai. Hôm nay làsinh thần của phụ thân, côi như là nàng nể mặt phụ thân đi, đừng cáukỉnh với ta nữa được không?”

Cận Liễu Liễu hừ một tiếng, không trả lời Cổ Vưu Chấn không.

Một lát sau, nghe thấy một loạt tiếng bước chân “Đá đạp đá đạp”, Cận LiễuLiễu lập tức nở nụ cười thật tươi đến thanh âm cũng mềm mại êm tai: “Văn Khải, đi chậm một chút, đừng ngã. Hôm nay mới thay đồ mới dơ sẽ rất khó coi.”

Chỉ thấy một tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài mặc một chiếc áo choàng gấm màu đỏ, trên đầu đội một cái mũ đính trân châu vô cùngcao hứng chạy về phía Cận Liễu Liễu, phía sau có ba người chạy theo thần sắc khẩn trương,chỉ sợ hãi hắn vấp ngã.

Cổ Văn Khải nghe thấythế tinh thần càng thêm hăng hái chạy đến trước người Cận Liễu Liễu đemkhuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn dán lên chân Cận Liễu Liễu, nũng nịu nóinói: “Mẫu thân, ta muốn ăn bánh ngọt.”

Cận Liễu Liễu thân thủ sờsờ hắn đầu, nói: “Ngoan, sắp đến trưa rồi chốc lát nữa sẽ mở yến hội cóthiệt nhiều đồ ăn ngon nha. Hiện tại mà ăn bánh ngọt thì lát nữa khôngphải sẽ ăn không vô?”

“Nhưng mà, nhưng mà vừa rồi ca ca cũng ănvụng hai cái bánh sơn tra còn một miếng cũng không chia cho ta.” Cáimiệng nhỏ nhắn của Cổ Văn Khải chu lên hiển nhiên là phi thường bất mãnvà ủy khuất.

Cận Liễu Liễu còn chưa kịp nói gì, Cổ Vưu Chấn phíasau đã lạnh lùng nói: “Văn Hiên này thật kỳ cục sang năm đã chín tuổicòn tham ăn như vậy!”

Cận Liễu Liễu bất mãn trừng mắt liếc hắnmột cái: “Nói không chừng trước đây chàng còn ham ăn hơn, Văn Hiên củanhà ta đọc sách thông minh như vậy ăn có cái bánh sơn tra chàng bất mãncái gì?”

Cổ Vưu Chấn lập tức cười nói: “Liễu Liễu, ta cũng chỉ nói thế thôi. Nàng đừng nóng giận a, tức giận có thể bị đau bụng đó.”

“Ai u.” Dường như Cận Liễu Liễu rất phối hợp với tình hình kêu một tiếng.

Cổ Vưu Chấn vô cùng khẩn trương, vội vàng nói: “Lại đá nàng? Hay là muốn sinh?”

“Đá một chút mà thôi. Bất quá hôm nay chỉ cảm thấy phá lệ khó chịu, chỉ sợ sẽ sinh sớm.”

Đang nói có hạ nhân đến báo là tân khách đã đến mời bọn họ ra đại sảnh khai yến.

Cổ Vưu Chấn ôm Cận Liễu Liễu đứng lên cẩn thận đỡ nàng, chậm rãi đi ra tiền sảnh.

Cổ Văn Khải vừa nghe nói sắp được ăn vứt hết chuyện bánh sơn tra sau đầu,ngoan ngoãn đem bàn tay nhỏ bé đặt ở trong tay phải Cận Liễu Liễu đitheo cha mẹ ra phía trước.

Đến đại sảnh, chỉ thấy khắp nơi đềutreo lụa hồng, trên mặt mọi người đều vui cười hớn hở, nhìn thấy bọn họđi vào Cổ Bân đang mặc áo dài đỏ sậm cười hết sức sáng lạn.

Phụmẫu Cận Liễu Liễu và hai đệ đệ đều ở đây, bọn họ ở trông biệt viện củaCổ gia phía Tây Nam cách đây mấy nhà, mỗi ngày đều có thể đến đây cùngCận Liễu Liễu.

Nay A Bảo cũng đã thi đậu công danh, Cổ Vưu Chấnđể cho hắn đến Lại Bộ đi theo Lại bộ Thượng Thư học tập, tương lai tiềnđồ khẳng định không xấu.

Hắn hiện tại nhìn rất tuấn tú lịch sự,vừa mới định xong việc hôn nhân, là nhị thiên kim nhà Đinh Thượng Thư Hộ Bộ mà Cận Liễu Liễu đã gặp qua vài lần rất đoan trang xinh đẹp.

A Bối không có duyên với đường làm quan, nhưng lại có tài thi họa nổidanh khắp kinh thành, hắn có biệt hiệu là sơn ngoại nhân, hơn nữa dựavào họa sơn thủy mà nổi tiếng, mỗi bức họa của hắn ngàn vàng cũng khómua được.

Hắn ngày thường rất giống Cận Liễu Liễu, nói trắng ralà có vài phần nữ tướng, nhưng đừng coi thường khí chất của hắn, tướngmạo âm nhu như vậy nếu đặt trên người người khác nhất định chính là mộttiểu bạch kiểm tầm thường nhưng với hắn lại thêm vài phần thần tiên khí.

Hiện tại Cận lão cha có một con là tiến sĩ, một con là tài tử, nữ nhi lại gả hiển quý khiến cuộc sống của hai phu phụ rất thoải mái, ngay cả sứckhỏe cũng tốt hơn trước kia rất nhiều.

Cận lão cha ít hơn Cổ Bântám tuổi, hai người luôn xưng huynh gọi đệ, không có việc gì làm liềncùng một chỗ dạy hai đứa cháu ngoan đọc sách viết chữ, nếu không thì lại bày một bàn cờ đến khi ăn cơm vẫn không muốn dừng lại.

Hôm naythọ yến chỉ mời mấy người trong nhà, cậu Cổ Vưu Chấn-Vạn Toàn cũng mangtheo con cháu đến mừng thọ. Hắn đã sớm đem điếm đồ cổ giao cho con coisóc còn mình cũng giống như Cổ Bân ở nhà dưỡng già, trông cháu.

Ba lão nhân gặp nhau tất nhiên là không hết chuyện để nói. Bất quá tán gẫu cũng không ngoài chuyện cháu nhà mình như thế nào, thông minh như thếnào, cháu mình vừa mới học được bản lĩnh linh tinh gì.

Mọi ngườivừa mới ngồi xuống đã thấy người hầu dẫn vợ chồng Lê Tuyền đi tới. Dường như Lê Tuyền vừa mới từ giáo trường trở về còn mặc một bộ trang phụcmàu đen, nhưng mặt vẫn như trước mang theo nụ cười sáng lạn khiến ngườita thấy thân thiết, trong tay cũng là mang theo bao lớn bao nhỏ lễ vật.

Vài năm nay Lê Tuyền đi Tây Bắc nơi bọn man di tấn công, chiến công hiểnhách đã sớm là tướng quân nhất phẩm. Hắn bởi vì cảm kích ân tình chỉ dẫn năm đó của Cổ Vưu Chấn bởi vậy làm việc đều theo ý tứ Cổ Vưu Chấn.

Cả triều đều biết hắn và Cổ Vưu Chấn có giao hảo, cũng bởi vì hắn nắm binh quyền trong tay nên vị trí của Cổ Vưu Chấn mới có thể ngày càng vữngchắc.

Phu nhân hắn là nữ nhi của một võ tướng trong triều, thờiđiểm lúc trước khi hắn còn chưa làm Thượng tướng quân cũng đã rất xemtrọng hắn, chẳng những dạy hắn binh pháp còn đem nữ nhi duy nhất củamình gả cho hắn.

Lê phu nhân có dáng người rất cao, bởi vì từ nhỏ đã luyện võ,nên thân thể rất khỏe mạnh lại xinh đẹp, không văn nhượcgiống nữ nhi bình thường, có vẻ anh khí bừng bừng. Nàng có dung mạotrung tính tính cách hào sảng, khi cười rộ lên trên mặt có một đôi málúm, rất là đẹp mắt.

Lê Tuyền làm người phúc hậu, sau khi biếtCận Liễu Liễu có chỗ nương tựa tốt cũng không ép buộc khi gặp được Lêphu nhân cảm thấy lúc nàng cười rộ lên như bát vân gặp nguyệt, dần dầncó hảo cảm. (mây lành gặp mặt trăng)

Hắn đối xử với nàng rất tốt, tuy rằng phần lớn thời gian đều ở chiến trường nhưng chỉ cần ở kinhthành hắn đều cố gắng làm cho nàng vui vẻ. Lê phu nhân biết chuyện cũcủa Lê Tuyền và Cận Liễu Liễu, bất quá nàng xưa nay hào sảng cũng biếthai người nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, vì thế xưa nay đều làthoải mái để cho Lê Tuyền đến Cổ gia thăm Cận Liễu Liễu.

Nàng từkhi gả cho Lê Tuyền lần đầu mang thai đã sinh một nam hài khoẻ mạnh kháu khỉnh, thân thể đặc biệt khỏe mạnh,rất giống phụ mẫu, tuổi còn nhỏ đãđặc biệt thích cười, tất cả mọi người đều thích chúng.

Bởi vậy khi chỉ thấy vợ chồng hai người đến, Cận Liễu Liễu kỳ quái hỏi: ” Sao Phong nhi không tới?”

Lê phu nhân cười đi đến bên cạnh Cận Liễu Liễu, cầm tay nàng, trước nhìnnhìn bụng nàng một chút, mới nói: “Ngày hôm hắn ăn nhiều táo quá, cóchút tiêu chảy, ta sợ hắn mệt nên không mang theo để cho bà vú ở nhàchiếu cố hắn.”

“Ai nha, Phong nhi không có việc gì đi.” Cận gia tẩu tử cũng vươn người qua hỏi.

“Không có việc gì đâu, không có việc gì đâu, bất quá chỉ là tiểu hài tử tham ăn thôi, đại phu nói qua hai ngày sẽ không sao.”

“Vậy hai ngày nữa ta mang Văn Khải đến nhà ngươi xem Phong nhi. Ngày hôm qua Văn Khải còn đang nhắc tới hắn, nói muốn cùng Phong nhi đệ đệ chơi tròquan binh bắt cường đạo.”

Lê phu nhân cười: “Ta nhất định sẽ hoan nghênh ngươi tới, bất quá ngươi xem bụng ngươi thế này ta sợ sắp sinhrồi. Ngươi vẫn nên ở nhà đợi thì hơn, để ta mang Phong nhi đến đâychơi.”

“Vậy thì quá tốt a, bằng không Văn Khải nhất định sẽ gây chuyện với ta.”

Mọi người nói chuyện một lát liền chính thức khai tiệc. Đám vãn bối đều quỳ xuống dập đầu mừng thọ Cổ Bân, chỉ có Cận Liễu Liễu bụng quá lớn khôngquỳ được nên Cổ Bân miễn cho nàng.

Cổ Vưu Chấn vì muốn phụ thânvui vẻ không biết từ đâu tìm được một tảng đá lớn khắc thành hình báttinh báo tin vui, làm thành cái bồn cảnh đưa cho hắn. Cổ Bân quả nhiênvui vẻ luôn miệng khen con càng ngày càng hiếu thuận.

Lễ vật củaCận Liễu Liễu không tốn bạc nhưng lại rất có thành ý, nàng tặng Cổ Bânmột đôi giầy tự tay làm, nhìn qua đã thấy rất công phu, mới nhìn qua chỉ thấy hài làm bằng vải đen, nhưng phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện mặttrên dùng là một bức tranh cát tường thêu bằng tơ đen, thủ công phithường tinh xảo.

Cổ Bân vô cùng vừa lòng đối với con dâu liêntiếp cho hắn ôm tôn tử, tiếp nhận giầy lập tức thay ngay, còn luôn miệng khen giầy này nhẹ nhàng mềm mại Cận Liễu Liễu khéo tay.

Vạn Toàn tất nhiên là tặng đồ cổ, vẫn là nhạc khí bằng đồng Cổ Bân thích nhất nghe nói hiện tại là có tiền cũng khó mua được.

Cận gia có đại họa sĩ ngàn người có một, tự nhiên tặng tranh chữ tự tayviết, bộ tranh sơn thủy này nếu mang ra ngoài bán không có một ngànlượng nhất định không đụng đến được.

Cổ Bân biết Cận gia lão tính tình kỳ quái bình thường ngay cả Cận Liễu Liễu muốn nhờ cũng khó viếtra vài chữ, hiện tại có thể họa một bộ tranh sơn thủy chúc thọ hắn tấtnhiên là đã cho hắn mặt mũi rất lớn.

Lê Tuyền đọc sách khôngnhiều lắm, tất nhiên không hiểu cái gọi là phong nhã gì đó của người đọc sách, nhưng hắn Nam chinh Bắc chiến, kỳ trân dị bảo các nơi đều vơ vétđược một ít, dù sao người già đều có phần giống trẻ con, vì thế cũngtặng một món nhạc khí.

Vì có chuyện vui nên tinh thần rất thoảimái, bình thường Cổ Bân là người gầy yếu, hôm nay lại có vẻ như cao lớncường tráng hơn một chút, mặc kệ là ai kính đến rượu cũng không cựtuyệt.

Cổ Văn Hiên đã hơn tám tuổi rất giống một ông cụ non, đứng ở bên cạnh Cổ Bân rót rượu gắp thức ăn cho ông nội, khiến Cổ Bân vuitươi hớn hở cười toe toét. (nguyên văn là “tiểu đại nhân” nhá)

Cận Liễu Liễu lại biết hắn cũng không phải là hiếu thuận gia gia, hắn biếtCổ Văn Khải đến trước mặt phụ mẫu cáo trạng hắn ăn vụng sợ cha mẹ sẽgiáo huấn hắn, cho nên mới dính chặt bên cạnh gia gia, chỉ cần qua ngàyhôm nay, ngày mai cũng sẽ không có chuyện gì.

Hiện tại Cận LiễuLiễu phi thường hài lòng, gả cho nam tử mình yêu không nói, hắn còn đặtnàng nâng niu trong lòng bàn tay sợ rớt, ngậm trong miệng lại sợ tan,yêu thương như vậy chỉ sợ đi bao nhiêu dặm cũng tìm không được người thứ hai.

Phụ mẫu nàng thân thể khỏe mạnh, đại đệ đệ thoạt nhìn conđường làm quan rất thuận lợi, tiểu đệ đệ cũng là tài tử nổi danh cũng là nhân tài hiếm thấy. Ngay cả Cận lão cha cũng nói là do tổ tiên nhà họCận tích đức.

Công công đối xử với nàng rất tốt, mặc kệ chuyện gì đều luôn đứng trên lập trường của nàng lo lắng, hai con trai tuy rằngnghịch ngợm nhưng cũng thực thông minh lanh lợi, hiểu được phải tôn kính trưởng bối, càng hiểu được làm sao để cho mẫu thân vui vẻ.

Cả nhà hoà thuận vui vẻ.

Nàng thực thỏa mãn, thỏa mãn ban ngày cười, buổi tối vui, nếu có thể trở lại quê nhà rời xa triều đình sống cuộc sống vô ưu vô lự thì quá tốt.

Không phải Cận Liễu Liễu không hy vọng Cổ Vưu Chấn được thăng quan, hiện tạicũng không lo lắng hắn càng ngày càng uy phong mà bỏ mình. Điều nàng để ý là hắn quá bận, trước khi thành thân tuy rằng cũng biết hắn nhiều việcnhưng sau khi thành thân mới chân chính cảm nhận được.

Cổ VưuChấn thường thường vài ngày cũng không thể trở về, mà cho dù có trở lạinàng và bọn nhỏ cũng đã sớm ngủ. Chờ nàng tỉnh dậy hắn đã vội vàng đivào triều.

Cho dù về nhà cũng vẫn không nói nhiều hơn được mấy câu.

Tuy rằng thành thân đã lâu như vậy nhưng bất quá Cận Liễu Liễu vẫn chỉ làmột nữ tử đơn giản, nàng không cầu đại phú đại quý, chỉ cần một nhà hoàthuận vui vẻ, vợ chồng ân ái đã là quá đủ.

Hiện tại tuy rằng giathế hiển hách nhưng mọi thứ đều bị hạn chế. Nàng không thể cùng hắn tùy ý tiêu sái đi dạo trên đường, nàng và hắn thành thân đã năm năm nhưng vẫn chưa bao giờ được đi chơi chợ cùng nhau.

Đi cùng Cận Liễu Liễu đại đa số thời điểm đều là phụ mẫu cùng hai con trai.

Tiền nhiều cũng không tiêu hết, chức quan có to cũng sẽ không khiến cho nàng thêm vinh quang. Cận Liễu Liễu thầm hạ quyết tâm lần này nhất định phải dùng hết biện pháp làm cho Cổ Vưu Chấn từ quan, cả nhà sẽ vô cùng vuivẻ trở về quê.

“Mẫu thân, ta còn muốn ăn chân gà.” Cổ Văn Khảinói, Cận Liễu Liễu phục hồi tinh thần lại gắp một cái chân gà bỏ vào bát con thứ hai.

Lần này, nếu sinh được một nữ nhi thì tốt quá. Nàng lại bắt đầu tưởng tượng.

Cổ Vưu Chấn uống hết một ly rượu Lê Tuyền kính, nghe thấy Cận Liễu Liễubên cạnh phát ra một tiếng “Ai nha”, hai tay còn đang ôm bụng trên mặtmồ hôi đầm đìa, hiển nhiên là thập phần thống khổ, một chút nhảy dựnglên: “Liễu Liễu, có phải muốn sinh hay không?”

Cận Liễu Liễu đã nói không ra lời, chỉ có thể gật gật đầu.

Mọi người ồ lên, quản gia vội vã chạy đi kêu bà mụ đã tìm từ một thángtrước. Cổ Vưu Chấn lập tức ôm lấy Cận Liễu Liễu cũng không quản mộtđống người đang đi theo phía sau, vội vã trở về phòng sinh đã chuẩn bịsẵn sàng.

Hai bà mụ nghiêm chỉnh đứng chờ Cổ Vưu Chấn buông xuống Cận Liễu Liễu liền lập tức mời Cổ Vưu Chấn đi ra ngoài. Sau khi Cổ VưuChấn rời khỏi, Cận gia tẩu tử và Lê phu nhân cũng nhanh chân chạy đi vào bồi Cận Liễu Liễu.

Cổ Vưu Chấn lo lắng đi lại trước cửa, Lê Tuyền và hắn cùng nhau đi lại, Cổ Bân mang theo những người khác chờ ở trong sân.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ nghe tiếng Cận Liễu Liễu gào càng ngày càng thê thảm, Cổ Vưu Chấn sắc mặt trắng bệch, cả đầu chảyđầy mồ hôi lạnh: “Về sau, về sau không thể để Liễu Liễu sinh oa nhi nữa, kêu lớn tiếng như vậy không biết đau bao nhiêu a.”

Trong lòng Lê Tuyền cũng cả kinh, ngoài miệng lại khuyên nhủ: “Không có việc gì Cổhuynh, Liễu Liễu cũng không phải lần đầu sinh oa nhi a, không có việcgì.”

Cổ Vưu Chấn lại mắt điếc tai ngơ, liên tiếp tự ra quyếtđịnh: “Không đâu, khi sinh Văn Khải ta đã không muốn nàng sinh thêm nữa, trong nhà đã có hai hài tử như vậy là đủ rồi. Nhưng nàng không chịu,nói muốn sinh một khuê nữ, lần này mặc kệ có phải khuê nữ hay không, tanhất định sẽ không để cho nàng sinh oa nhi nữa.”

Trong lòng LêTuyền có chút hổ thẹn, thời điểm nương tử hắn sinh Phong nhi cho hắn,tuy rằng hắn cũng lo lắng lại chưa bao giờ lo lắng cái gì mà sinh đứanhỏ rất đau, bản thân mình cũng không hiểu cho nỗi đau của nàng, luyếntiếc lại làm cho nàng sinh một cái linh tinh gì đó.

Lại qua mộthồi lâu, tiếng gào trong phòng chỉ tăng không giảm, Cổ Vưu Chấn khôngnhịn được, muốn phá cửa xông vào lại nghe một tiếng kêu thảm thiết thêlương, không trong chốc lát lại vang lên một tiếng trẻ con khóc thanhthúy.

“Sinh rồi, sinh rồi !” Cổ Vưu Chấn chưa kịp hoàn hồn, chợtnghe thấy trong viện truyền đến thanh âm một đám người đang chúc mừng Cổ Bân.

Hắn không nhịn được xông vào dọa cho bà mụ hoảng sợ. Cậngia tẩu tử ôm một đống tã lót nho nhỏ bước lại, trên mặt hiện lên nụcười hiền lành: “Cô gia, chúc mừng a, là một thiên kim.”

Cổ Vưu Chấn chỉ nhìn lướt qua, đã nói: “Liễu Liễu đâu?”

“Rất tốt, chỉ đang ngủ một chút thôi, không có việc gì đâu. Ngươi xem khuênữ này nhìn rất xinh a, lúc trước thời điểm Liễu Liễu của nhà ta sinhra, cũng không xinh xắn như vậy đâu a.”

Cổ Vưu Chấn không có tâmtình tiếp chuyện nhạc mẫu đại nhân, bỏ tay ra đi nhanh về phía buồngtrong lại bị Lê phu nhân vươn tay ngăn cản.

“Hiện tại đã sinh xong rồi không phải phòng sinh a.” Hắn ngạc nhiên nói.

“Nga, là như vậy, nhưng mới vừa rồi Liễu Liễu tỷ tỷ nói với ta không được cho ngươi đi vào.”

“Vì sao?” Cổ Vưu Chấn kinh hoàng mắt trợn ngược.

“Ngươi không cần quát ta, quát ta cũng vô dụng, ta bất quá chỉ truyền đạt lạilời tỷ tỷ thôi. Nàng nói một ngày ngươi chưa từ quan về quê, nàng sẽ một ngày không gặp ngươi.”

“Cái gì!” Cổ Vưu Chấn như bị sét đánh, giật mình lui lại phía sau vài bước: “Việc này, làm sao có thể!”

“Tóm lại ta chỉ nghe nàng ủy thác, đành phải đắc tội Cổ đại nhân.” Lê phu nhân nói.

Cận Liễu Liễu cư nhiên nói được thì làm được, ở cữ suốt một tháng nàng cũng không gặp qua Cổ Vưu Chấn một lần. Cổ Vưu Chấn chẳng những không gặpđược nương tử, ngay cả nữ nhi mới ra đời cũng không được gặp.

Đứa nhỏ quá nhỏ mỗi ngày đều phải ở cùng mẫu thân, hắn không được gặp mẫu thân, tất nhiên cũng không được gặp đứa nhỏ.

Hắn mỗi ngày đều phải nghe Cổ Bân khoe cháu gái mình như thế nào, cao lênnhư thế nào, xinh đẹp như thế nào, khiến lòng hắn ngứa ngáy khó chịu chỉ hận không thể lao ngay vào gặp thê nhi.

Mặc kệ hắn cầu tình cũng được, ban đêm đứng cạnh cửa sổ ngâm thơ tình cũng thế, bao nhiêu chiêusố trước đây từng dùng đã được mang ra sử dụng hết. Cận Liễu Liễu chỉsai người ra nói một câu: cho dù hắn quỳ xuống cũng vô dụng.

Mộttháng, chỉ một tháng thời gian, người đại danh lừng lẫy phong lưu phóngkhoáng, thiên thượng có địa hạ vô Cổ Vưu Chấn Cổ đại nhân,tiều tụy nhưbiến thành người khác.

Thật sự hắn không chịu đựng được nữa, đành phải đến trước mặt hoàng thượng cầu tình: “Hoàng Thượng, có phải đã đến thời điểm thả cho thần quy ẩn hay không.”

Tất nhiên Hoàng Thượng luyến tiếc để cho hắn chạy, chỉ nói: “Ái khanh a, trong triều làm sao có thể thiếu ngươi được đâu.”

” Nếu Hoàng Thượng không thả thần quy ẩn, chỉ sợ không lâu nữa sẽ phải giúp thần nhặt xác.” Vẻ mặt Cổ Vưu Chấn suy sụp.

Hoàng Thượng tất nhiên cũng đã nghe nói chuyện trong nhà Cổ Thừa tướng, cũng biết Thừa tướng phu nhân ra chiêu này quá độc.

Cổ Vưu Chấn vì muốn nhìn thấy ái thê cùng nữ nhi, mỗi ngày đều đi năn nỉHoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng không thể chịu được bộ dáng tiều tụy của hắn, cuối cùng cũng đành ân chuẩn cho hắn một năm sau có thể vinh hiểnvề quê cũ.

Đêm đó, cả bốn cửa kinh thành đều có người của Cổ VưuChấn phái mang cháo đi phát chẩn, làm cho tất cả người nghèo có thể được ăn một bữa no.(phát không làm việc thiện)

Ngày đó cuối cùng Cổ Vưu Chấn cũng gặp được ái thê và nữ nhi hơn một tháng không thấy cơ hồ là mừng đến phát khóc.

Một năm sau, Cổ Thừa tướng vinh hiển về quê cũ, Hoàng Thượng khâm điển banthưởng một căn nhà thật lớn, ngay sát bên cạnh tổ trạch Cổ gia.

Cổ Bân đi theo con trai và con dâu trở lại tổ trạch ở cố hương, tâm tìnhcư nhiên rất tốt so với ở kinh thành có khi còn khỏe mạnh hơn, mái đầubạc cũng muốn đen trở lại.

Cận lão cha và Cận gia tẩu tử vẫn ởlại kinh thành, bởi vì Cận Gia Bảo vừa thành thân không lâu con dâu lạimang thai, bọn họ tự nhiên là muốn ở lại chăm sóc lỡ có chuyện gì còn có thể chiếu cố lẫn nhau.

Sau đó một thời gian cả nhà Cận gia cũngtrở lại Giang Nam, Cận Gia Bối cũng tự mình chuyển ra ngoài mua một cănnhà nhỏ thanh nhã, chân chính được sống cuộc sống tiêu dao tự tại.

Về phần cả nhà Cổ gia sau khi trở lại cố hương sống cuộc sống an ổn tường hòa, khoái hoạt giống như thần tiên.

Cổ Vưu Chấn không có chính sự quấn thân, mỗi ngày đều cùng Cận Liễu Liễuvà ba đứa nhỏ khi thì ra ngoài du ngoạn, khi thì cùng kiều thê hai người tự đi tận hưởng cuộc sống tự do, phần lớn thời gian ở nhà soạn nhạc, đã soạn ra nhiều chi khúc uyên ương truyền kỳ, khiến cho người đời sau trà dư tửu hậu vẫn thường lấy ra để kể.

Chính văn hoàn