Ra Tường Ký

Chương 22: Quỳ thủy



Một ngày đi được hơnmười dặm đường, cho tới khi thời gian tắt đèn đoàn người Cổ Vưu Chấn mới đến một trấn nhỏ, tìm một khách điếm bình thường tầm thường ở trọ.

Lúc này đã gần đến tháng chạp, rất nhiều người làm ăn bên ngoài bôn ba bậnrộn, mọi người làm rất nhiều nghề khác nhau vội vã thu xếp công việc trở về nhà ăn tết. Bởi vậy một gian khách điếm to như vậy cư nhiên đã trànđầy khách trọ.

Đoàn người Cổ Vưu Chấn tuy nói trên người mangtheo cũng đủ ngân lượng, nhưng không muốn cho nhiều người biết. Vì thế,chỉ cần một gian phòng thượng hạng, hai gian phòng hạng trung.

Thượng phòng tất nhiên là để Cổ Vưu Chấn cùng Cận Liễu Liễu ở, Ngọc Trúc cùngvài thị vệ còn lại liền phân chia ngủ tại hai gian trung phòng. Haingười đánh xe kia đều được khách điếm chuẩn bị giường lớn chung quy cũng có thể nghỉ ngơi.

Vì thế, khi buông hành lý vào phòng, Ngọc Trúc tìm tiểu nhị muốn mang nước ấm lên, hầu hạ Cổ Vưu Chấn rửa tay rửa mặt. Thấy Cận Liễu Liễu vẻ mặt ủ rũ ngồi trên ghế, liền nói: “Ta lại thayđổi nước đem đến, tam thiếu phu nhân cũng gột rửa mặt cho tỉnh táo tinhthần một ít.”

Cận Liễu Liễu lần đầu ngồi xe ngựa,đi liền một ngày hơn mười dặm đường, đã sớm sợ đến nỗi ruột cũng buông lỏng. Nghe đượclời nói ôn hòa của Ngọc Trúc, nhưng cũng biết thân phận mình ở trongCổ phủ còn lâu mới bì kịp Ngọc Trúc, nào có đạo lý gọi hắn hầu hạ?

Nàng chạy nhanh nhẹn: “Tiên sinh không cần phải để ý đến ta, chốc lát nữa ta sẽ tự mình lấy nước đến .”

Ngọc Trúc lại nở nụ cười: “Tam thiếu phu nhân chưa từng đi xa, không biếtquy củ. Ngài là nữ quyến, càng ít xuất đầu lộ diện càng tốt, muốn một ít nước mà thôi, ta đi một chút sẽ trở lại.”

Hắn vừa muốn bưng chậu đi ra ngoài, lại nghe Cổ Vưu Chấn ôn hoà nói: “Ngọc trúc, nàng nghĩchính mình muốn đi, ngươi lại nhiều chuyện như vậy làm cái gì? Chẳng lẽngươi còn muốn hầu hạ nàng?”

Ngọc Trúc thấy thần sắc thiếu giathay đổi thất thường.Hồi tưởng lại, mới nhớ ra lúc trước khi tam thiếuphu nhân lớn tiếng cùng một tiểu thợ rèn chào hỏi nói chuyện, nhất thờitrong lòng bừng sáng như gương, muốn cười lại không dám, chỉ có thể nhẹnhàng khuyên nhủ: “Thiếu gia, nơi này hoang vắng hẻo lánh, người ở trọlại phần là nhiều thương nhân vân du bốn phương. Tam thiếu phu nhân cóbộ dạng như vậy, khó bảo toàn nhóm hán tử thô tục này không sinh tàniệm. Thiếu gia ngài võ công cao cường, tất là không sợ những ngườithích sinh sự lung tung này. Nhưng đối với chúng ta lần này đi kinhthành, càng nhanh càng tốt, không nên nhiều sinh chuyện bất lợi, ta xemvẫn là để ta đi tốt hơn.”

Ngọc Trúc biết Cổ Vưu Chấn tính tình kỳ quái, đi đến chỗ nào cũng sợ là đổi không được. Nhưng hắn hiếu thuậnnhất. Vì cổ lão gia, hắn đương nhiên cái gì cũng có thể nhẫn. Vì thế,Ngọc Trúc lấy những lời này làm lí do thoái thác, không sợ Cổ Vưu Chấnkhông phục.

Quả nhiên, Cổ Vưu Chấn gật gật đầu nói: “Cũng tốt,ngươi đi đi. Ngươi đi xem nơi đây cơm canh như thế nào, chốc lát nữamang bọn Cổ Uy, Cổ Võ đi dùng cơm. Gia cũng không nổi nữa, sẽ ở tạitrong phòng dùng.”

Ngọc Trúc lên tiếng, đóng cửa lại đi ra ngoài. Đầu tiên là tìm tiểu nhị thay đổi nước ấm sạch sẽ, lại đích thân đi nhà bếp xem xét qua. Thấy bát to thùng lớn làm đồ ăn phần lớn thô lậu,nhưng cũng sạch sẽ. Chọn lấy vài món thức ăn tầm thường cùng hai bát cơm lớn, bảo tiểu nhị bưng đi lên.

Tiểu nhị kia bưng khay lớn đi vào phòng Cổ Vưu Chấn, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Cận Liễu Liễu mệtmỏi ngồi dựa vào trên ghế lớn cạnh tường. Một thân xiêm y tơ tằm màuvàng nhạt thượng hạng, mặt vừa nhìn hắn cười, một đôi mắt to đen nhánh,lông mi dày đen mượt dưới ánh nến lay động trông như cánh bướm đậu ởtrên mặt, quả nhiên là xinh đẹp vô song.

Khách điếm này ở chỗ hẻo lánh, người tới lui đi ngang qua tuy nhiều, cũng không thiếu nữ quyến,lại cực hiếm thấy nữ tử thanh tú đến như vậy,tiểu nhị không khỏi nhìnđến ngây người .

“Ngươi đem đồ ăn này buông xuống, có thể đi ra ngoài!”

Tiểu nhị còn đang si ngốc nhìn Cận Liễu Liễu. Thình lình một thanh âm nam tử dễ nghe cực động lòng người trong phòng vang lên. Chính thanh âm kia lộ ra mười phần không thoải mái, lãnh liệt giống như gió lạnh đang thổi vù vù bên ngoài.

Tiểu nhị cả kinh, quay đầu nhìn nam tử đang nói chuyện, lại xem đến ngây người.

Vốn tưởng rằng nữ tử trẻ tuổi này cũng đã là hiếm thấy trong cuộc đời, làm sao lại có nam nhân đẹp tựa thiên tiên này?

Để tiện đi lại Cổ Vưu Chấn chỉ mặc một bộ tố y màu xám, đai lưng màu đồngvà dây cột tóc củng màu. Hắn tự cho mặc như vậy nhất định sẽ nhìn rấttầm thường, lại không biết chính hắn sinh ra tuấn mỹ, lại thân hình tiêu sái, mặc càng là đơn giản, lại càng có vẻ xuất trần thoát tục. Chảtrách tiểu nhị tưởng lầm hắn là thần tiên .

Cổ Vưu Chấn gặp tiểunhị đầu tiên là nhìn chằm chằm Cận Liễu Liễu không chớp mắt. Sau khimình lên tiếng, cư nhiên lại theo dõi hắn không thôi, trong lòng lại bất khoái: “Đem đồ ăn buông xuống, ngươi có thể đi ra ngoài.”

Tiểunhị như vừa tỉnh mộng. Nghe thấy tiên nhân kêu mình đi ra ngoài, làm sao có đạo lý không nghe, nhanh nhanh cung kính đem đồ ăn dọn trên bànxong, ngay cả Ngọc Trúc thưởng tiền đều quên lấy, liền như vậy đi rangoài.

Cổ Vưu Chấn lại bốc hỏa lên, đối với Cận Liễu Liễu hungtợn nói: “Còn không lại đây ăn cơm, ăn xong đi ngủ sớm một chút cho gia, ngày mai còn phải dậy sớm đi đường!”

Nói xong trong lòng còn nói thầm: tiểu nha đầu này trời sinh một bộ dụ hoặc nam nhân. Ngay cả tiểunhị nơi hương dã này cũng không buông tha, thật sự là tức chết người ta!

Nếu hắn biết tiểu nhị kỳ thật cảm thấy hắn so với Cận Liễu Liễu lớn lên còn muốn mỹ mạo phong lưu hơn, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

CậnLiễu Liễu nghỉ ngơi sau một lúc lâu, cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Vì thếđi trở lại giá rửa mặt, quay đầu ngửi được mùi đồ ăn thơm nức, bụngcũng không tự chủ “thầm thì”, chọc Ngọc Trúc đang pha trà không khỏi mỉm cười.

Cổ Vưu Chấn cũng đã ngồi ở cái bàn lớn, đầu tiên là uốngmột ngụm trà do Ngọc Trúc pha, cảm thấy lá trà mặc dù tốt, nhưng nướcpha trà lại tựa hồ khác thường.

Ngọc Trúc nở nụ cười: “Thiếu giachấp nhận dùng tạm một chút, xuất môn ở bên ngoài, nhất định là kém hơnso với nước trà trong nhà lấy từ sơn tuyền trên núi trở về. Những đồ ănnày tuy rằng đơn giản, ta xem xét coi như sạch sẽ. Thiếu gia cũng ănnhiều một chút. Hiện tại trời đông giá rét, thân mình là quan trọngnhất.”

Cổ Vưu Chấn cũng không nói gì, uống xong một ly trà nhỏ,nhấc chiếc đũa lên ăn cơm, tuy rằng cảm thấy ăn không ngon lắm, nhưngcũng cố gắng ăn hết phân nửa bát cơm.

Cận Liễu Liễu cũng là người ăn khổ đã quen, khách điếm này đồ ăn so với đồ ăn từ trước ở nhà nàngcũng không phải quá khó ăn. Vì thế vui vẻ ăn ngon, còn uống hết hơn phân nửa bình trà lớn.

Cổ Vưu Chấn biết nàng khẩu vị luôn luôn tốt,cũng không quản nàng. Chính mình ăn xong liền ở một bên ngưng thần suytư. Thỉnh thoảng cùng Ngọc Trúc thương lượng vài câu. Hiển nhiên là đang cân nhắc sau khi lên kinh nên làm việc như thế nào.

Nhất thờiCận Liễu Liễu cũng dùng cơm xong. Ngọc Trúc tự mình cầm chén bát trênbàn dọn đi. Chính mình cùng vài thị vệ đi xuống dưới lầu kêu đồ ăn ănuống.

Cổ Vưu Chấn trong tay cầm một ly trà, hãy còn trầm tư. Gầnđây hắn thật sầu về việc án oan của phụ thân, thứ hai cũng giận chuyệnCận Liễu Liễu gây nên buổi sáng, cho nên cố ý không để ý đến nàng.

Cận Liễu Liễu lại không biết nói gì, còn tưởng rằng thiếu gia cùng mìnhgiống nhau là đi đường mệt mỏi. Nghĩ đến cha kêu nàng hảo hảo chiếu cốhắn, vì thế đã nói: “Phu quân, ngươi có phải hay không mệt mỏi? Ta xoabóp vai cho ngươi được không?”

Cổ Vưu Chấn “Hừ” một tiếng, từchối cho ý kiến. Cận Liễu Liễu nghĩ hắn đáp ứng. Vì thế bước qua đứng ởphía sau hắn, bóp vai cho hắn.

Đang xoa bóp, nàng lại bỗng nhiên “Ai nha” một tiếng, lấy tay bưng kín bụng.

“Làm sao vậy?” Cổ Vưu Chấn hỏi nàng.

“Đau bụng.” Nàng ôm bụng, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

“Ai bảo ngươi ăn nhiều như vậy, khó trách bụng đau!” Hắn trên mặt tuy rằnghung tợn, lại lập tức tìm tiểu nhị múc nước đến để cho hai người bọn họđều rửa sạch chân, thúc giục nàng nhanh nhanh ngủ.

Xuất môn bênngoài, không thể so với ở nhà hắn, không có điều kiện cho hắn mỗi ngàytắm rửa thay quần áo. Cũng may hắn biết sự tình có cái nặng nhẹ, cũngkhông quá chú ý.

Vì thế tắt đèn ngủ, Cận Liễu Liễu toàn bộ thân mình cuộn tròn trên giường, tay chân đều cảm thấy lạnh lẽo.

Cổ Vưu Chấn vốn đưa lưng về phía nàng mà ngủ. Nhưng sau khi nghe được phía sau truyền đến thanh âm lạnh run của nàng, trong lòng mềm nhũn, liềnxoay người, đem nàng ôm vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởiấm cho nàng.

Cận Liễu Liễu chỉ cảm thấy trên người Cổ Vưu Chấnnóng hừng hực, giống như đang ôm một cái đại ấm lô, nhất thời đã quên Cổ Vưu Chấn có bao nhiêu đáng sợ, càng thêm hướng vào trong lòng hắn chuivào.

Cổ Vưu Chấn nghĩ đến nàng tuổi còn nhỏ, đã có dũng khí làmbạn hắn lên kinh, tức giận trong lòng sớm không thấy tăm hơi. Lại nghĩđến nàng là một nữ tử, trời đông giá rét lạnh đi theo bọn họ chạy lungtung, chỉ sợ nàng lạnh, trong lòng lại thêm vài phần thương tiếc.

Vì thế thân thủ sờ sờ mái tóc mềm mại bóng loáng của nàng, hòa nhã nói:“Nhanh nhanh ngủ đi, nghỉ ngơi tốt, sáng mai gia bảo Ngọc Trúc tìm chútdược cho ngươi, về sau bụng sẽ không đau .”

Hai người dựa sát vào nhau, dần dần đều ngủ. Tới nửa đêm, Cổ Vưu Chấn lại bị tiếng rên rỉ của Cận Liễu Liễu làm cho bừng tỉnh.

Hắn cảm thấy nhân nhi bé nhỏ trong lòng mình cuộn lại càng nhanh, ý thứcđược có chút không ổn. Vì thế xuống giường châm đèn lên, liếc mắt xemqua một cái, Cận Liễu Liễu sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn qua vôcùng không tốt.

Cổ Vưu Chấn cả kinh: “Liễu Liễu, ngươi làm sao vậy?”

“Ta đau bụng.” Cái miệng nhỏ nhắn của nàng hơi chu ra, giọng nói rất ủy khuất.

Cổ Vưu Chấn trong lòng hoảng hốt, liền đem chăn xốc lên, ôm lấy nàng muốn nhìn một chút xem nàng rốt cuộc là bị làm sao .

Tuy không xốc lên hoàn toàn, một cảnh tượng mở ra, Cổ Vưu Chấn lại sợ đến nỗi mặt đỏ bừng.

Đã thấy trên tiết khố màu trắng của Cận Liễu Liễu có một vết máu đỏ tươi, hiển là quỳ thủy đến thăm.

“Ngươi, ngươi, ngươi đau bụng? Ngươi thế nhưng không biết chính mình là xảy rachuyện gì ?” Cổ Vưu Chấn cư nhiên có chút lắp bắp hỏi.

Hắn mặc dù có thê có thiếp, nhưng luôn luôn sống một mình ở trong viện. Đối vớiviệc kỳ sự nữ tử biết rất chi là ít. Lúc này chính mắt nhìn thấy, tronglòng cư nhiên không khẩn trương không được.

Cận Liễu Liễu mờmịt lắc đầu, nhưng thấy Cổ Vưu Chấn nhìn lại hướng quần nàng, chínhmình cũng cúi đầu xem xem, chỉ thấy chỗ đũng quần có một vết máu đỏtươi, trong lòng nàng cả kinh, “Oa” một tiếng liền khóc lớn lên.

Lúc này đêm dài yên tĩnh, nàng vừa khóc, chỉ sợ sẽ đánh thức không ítngười. Cổ Vưu Chấn không chút suy nghĩ liền bưng kín miệng của nàng, hạgiọng nói: “Chớ khóc, chớ khóc, ngươi thật không biết chính mình là xảyra chuyện gì ?”

Cận Liễu Liễu bị hắn bưng kín miệng, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ khóc nói: “Ta có phải hay không sắp chết? Ta, ta đổ máu .”

“Mẫu thân ngươi chưa bao giờ nói cho ngươi đây là cái chuyện gì sao?” Hắn đã muốn biết đây là lần đầu nàng có quỳ thủy.

Cận Liễu Liễu nước mắt lưng tròng, lắc đầu.

Cổ Vưu Chấn chau mày, vẻ mặt buồn khổ. Mẫu thân Cận Liễu Liễu là như thếnào a, cái gì đều không dạy qua nàng! Chuyện vợ chồng cho dù không hiểu, như thế nào ngay cả nữ nhi gia sự cũng không hiểu?

Cận Liễu Liễu thấy vẻ mặt hắn không hờn giận, còn tưởng rằng chính mình thật sự bịquái bệnh gì trị không hết. Vì thế nước mắt “Ào ào” như hạt châu tuônra.

Cổ Vưu Chấn trong tay đều là lệ, cúi đầu thấy nàng khóc cựckỳ thương tâm, nhanh chóng nói: “Khóc cái gì? Ngươi không phải bệnh!Cũng sẽ không chết!”

Cận Liễu Liễu nghẹn ngào ngừng khóc: “Vậy, ta đây là làm sao vậy?”

Cổ Vưu Chấn cắn răng nửa ngày, mới thở dài thật mạnh, nói: “Đây là quỳ thủy.”

*Quỳ thủy: chuyện hàng tháng của chị em nha!