Ra Tường Ký

Chương 20: Trở về Cổ phủ



Nghe thấy cha nànggọi nàng. Cận Liễu Liễu lập tức đem hành lý đặt xuống hiên nhà, vui vẻchạy vào trong phòng cha mẹ, đã thấy cha nàng ngồi tựa vào đầu giường,tinh thần hiển nhiên là so với trước khi nàng rời nhà tốt hơn rất nhiều, nhất thời cao hứng nhảy lên.

“Cha, ta đã trở về. Thân mình người tốt hơn chưa?”

Sắc mặt gầy yếu vàng như nến của cha nàng hiện lên nét vui mừng. Nhìn thấynữ nhi trở về, hắn tất nhiên là vui vô cùng nhưng nghĩ một chút, lạinghiêm túc hỏi: “Ngươi làm sao có thể trở về một mình?”

Dựa theođạo lý, Cận Liễu Liễu đã trở thành một di nương nhà giàu. Cho dù là vềnhà mẹ đẻ chơi một lát cũng sẽ có vài nô bộc hầu hạ ngồi kiệu nhỏ trởvề. Như thế nào cũng không có khả năng tại thời khắc sớm như vậy, mộtmình nàng cõng bao lớn bao nhỏ tiêu sái trở về.

Không đợi CậnLiễu Liễu trả lời, nàng cha bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện ra vẻ giận dữ: “Ngươi sẽ không phải là bị Cổ gia đuổi trở lại đi!”

Cận gia tẩu tử đang bưng một chén nước đường đỏ đi vào trong phòng, nghĩrằng cho khuê nữ vất vả đi về từ sáng sớm uống. Vừa nghe cha đứa nhỏ nói cái gì đã bị Cổ gia đuổi trở lại, nàng nhất thời cả kinh. Một cái chénlớn thô “Phanh” một tiếng rơi trên mặt đất vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ.

“Liễu Liễu oa, ngươi làm sao có thể đã bị đuổi trở lại? Ngươi có phải haykhông làm sai chuyện gì? Hay là bọn họ làm gì đối với ngươi ?” Cận giatẩu tử khóc sướt mướt liền tiến vào vài bước, ôm cổ Cận Liễu Liễu.

Cha đứa nhỏ thật ra còn rất trấn định, khiển trách: “Sáng tinh mơ khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì? Muốn cho hàng xóm nghe thấy chê cườisao?! Ngươi trước đừng ôm nàng khóc, để nàng đem sự việc nói rõ ràng ,nếu thực là chúng ta giáo nữ vô phương, tự nên đi Cổ gia thỉnh tội!”

Cận gia tẩu tử thấy phu quân mình nói nghiêm khắc, nhất thời cũng dừng khóc. Hai người mở to hai mắt nhìn Cận Liễu Liễu.

Cận Liễu Liễu thấy cha mẹ hai người như là thực mất hứng, lại không hiểuchuyện gì xảy ra, trong lòng nổi lên suy nghĩ, chớ không phải là nànglàm sai chuyện gì?

Vì thế bèn giấu chuyện mình ở Cổ gia chịu khổcùng với chuyện với Nhị Ngưu kia đi không nói, liền đem chuyện Cổ giađêm qua ra nói cho cha mẹ.

Cha nàng nghe nàng đem sự tình nóingọn nguồn từ đầu đến cuối. Sắc mặt lại là đại biến: “Vậy Cổ lão gia lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều a. Từ khi ngươi vào Cổ phủ, ta vẫn lưu tâmcùng Hàn phu tử trấn trên hỏi thăm thế cục trong triều. Hàn phu tử cócháu ngoại trai ở kinh thành làm quan. Hắn từng nói cùng ta, công côngnhà ngươi là thuộc phái của thái tử, cùng tam hoàng tử đảng xưa nay bấthòa. Lần này liên lụy thật rộng… Sợ là cùng tam hoàng tử kia không thoát được can hệ.Ai! từ xưa đến nay đế vương vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vốn là đạp lên bạch cốt dày đặc, cùng tầng tầng oan khuất mà lên ngôi.Ta nếu sớm biết Cổ gia hắn có liên quan với chuyện tranh quyền đoạt vị,cho dù là bệnh sắp chết cũng tuyệt sẽ không cho ngươi tiến vào gia mônhắn.”

Cận Liễu Liễu từ nhỏ đã đọc qua không ít sách vở. Nghe chanói chuyện một hồi thật ra cũng hiểu hơn phân nửa. Biết Cổ Vưu Chấn lầnnày đi kinh thành chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, nhất thời trong lòng lạicó chút than thở.

Cận gia tẩu tử cũng nghe không hiểu cái gì làchuyện tranh quyền đoạt vị. Nhưng cũng từ sắc mặt cha đứa nhỏ nhìn rađại sự không ổn. Nàng là một người nữ tắc không hiểu những chuyện đó,chỉ có thể cúi đầu nghe phu quân mình tiếp tục nói cái gì đó.

“Ngươi mới vừa nói, phu quân ngươi muốn lên kinh?” cha nàng lại hỏi.

Cận Liễu Liễu tinh thần đang thần du, bị nương nàng đẩy một phen, mới đáp:“Đúng vậy, hắn nói muốn đi kinh thành làm chuyện gì đó.”

“Hắn không quản tất cả mọi người để cho họ chạy nạn?”

“Nguyện ý đi, đều đi rồi. Còn những người không chỗ đi, liền đi theo đại quản gia về trang trại ở nông thôn.”

“Vậy phu nhân hắn đâu?”

“Thiếu phu nhân về nhà mẹ đẻ, nhị thiếu phu nhân hình như cũng đi rồi.”

“Vậy ngươi như thế nào lại trở lại đây?”

“Là, là hắn nói: chúng ta có thể đi một người là tốt một người. Ta chính rất nhớ nhà nên quyết định về nhà.”

Cha nàng vừa nghe lời này, sắc mặt nhất thời biến đổi: “Quả thực là hồ nháo!”

Cận Liễu Liễu cùng mẫu thân nàng đồng loạt sợ tới mức thân mình run run.Phải biết rằng cha nàng tuy rằng bệnh lâu ở trên giường. Nhưng là ngườinghiêm túc chính trực. Trưởng thôn thường xuyên đến thỉnh giáo hắn hỗtrợ giải quyết những tranh cãi trong thôn, tại thôn này là người có uyvọng.

Nhưng cha nàng bởi vì tính tình hòa hoãn, rất hiếm khi cùng người tức giận, lần này xuất khẩu huấn nhân*, sắc mặt vàng như nến đềuđỏ lên, hiển nhiên là động chân khí. Cho nên Cận Liễu Liễu cùng Cận giatẩu tử đều sợ hãi nhảy dựng.

*xuất khẩu huấn nhân: nói ra lời giáo huấn người khác

” Cha đứa nhỏ, hảo hảo! Ngươi trăm ngàn đừng nóng giận. Nếu chọc tức thân mình thì phải làm sao bây giờ.” Cận gia tẩu tử sợ hắn bệnh phát, nhanhchóng khuyên nhủ.

Cha nàng “Khụ khụ khụ” ho khan một chút, Cận gia tẩu tử đi qua xoa nhẹ ngực hắn một hồi lâu mới dần dần bình phục xuống.

“Ngươi bảo ta như thế nào có thể không tức giận? Tổ tiên Cận gia ta bình sinhmặc dù không học nhiều lắm nhưng dạy nữ nhi này cũng là hao phí rấtnhiều tâm tư. Hiện tại phu gia nàng gặp nạn, nàng chẳng những không hiểu tùy hậu tả hữu, cư nhiên một người ham hưởng lạc chạy về nhà mẹ đẻ, vứt bỏ hết nhân nghĩa đạo đức ta dạy nàng, nàng đã quên hết không còn mộtmảnh! Ngươi bảo ta như thế nào có thể không tức giận?”

Chưa nóihết hai câu, hắn lại ho khan một trận. Cận Liễu Liễu cúi đầu, đi lại bàn rót một chén nước ấm đi đến bên giường, đưa cho cha nàng: “Cha, ngườiuống nước trước.”

Cha nàng vốn định tiếp tục giáo huấn nàng, giương mắt lên thấy ánh mắt thân thiết của khuê nữ, liền cảm thấy hạ hỏa ba phần.

Hắn uống nước xong, thở dài, tiếp tục nói: “Cha không phải trách ngươi,chính là tại thời điểm này ngươi lại trở về nhà. Ngày sau người khácnhất định sẽ chỉ trích ta giáo nữ vô phương, sinh ra đứa nhỏ vong ân phụ nghĩa. Cha ngươi làm sao không đau lòng? Không hy vọng ngươi bình ansống? Bây giờ ngươi nhìn xem phòng ở nhà chúng ta, nhìn xem cha, nếukhông có Cổ thiếu gia khẳng khái mời đại phu, trọng nghĩa khinh tài, cha ngươi sợ là không sống được đến bây giờ!”

Cận Liễu Liễu cả kinh, mạc danh kỳ diệu nhìn về phía cha nàng: “Cha, người nói cái gì?”

Cha nàng tiếp tục nói: ” Phu quân ngươi mặc dù tuổi không lớn, lại thật làtrạch tâm nhân hậu, đối đãi với nương ngươi, lại không phản đối.”

Cận gia tẩu tử cũng bắt đầu ở một bên phụ họa nói: “Còn nói không phải sao? Ở thôn này ai không hâm mộ chúng ta được con rể tốt a. Tuy nói LiễuLiễu nhà chúng ta phải đi làm thiếp nhưng cô gia lại một chút cũng không bạc đãi chúng ta.”

Cha mẹ nàng ngươi một lời, ta một lời nói một hồi lâu, Cận Liễu Liễu mới hiểu được, nguyên lai là Cổ Vưu Chấn mấy lần phái người đến nhà nàng, cho cha mẹ nàng rất nhiều ngân lượng. Còn mờimột vị đại phu đã từng cứu tánh mạng nàng tới xem qua bệnh cho cha nàng.

Cận Liễu Liễu trở về vội vàng, đến lúc này mới phát hiện nhà nàng trước kia rách tung toé nóc nhà, tất cả đều được thay ngói mới, vách tường cũngđều trát phấn đổi mới hoàn toàn, trên nước sơn cửa cũng là nước sơn mới.

Gia cụ trong nhà nguyên bản thiếu tay gãy chân cũng đã đổi mới, xiêm y trên người cha mẹ so với trước kia cũng đều tốt hơn rất nhiều. Theo mẫu thân nàng nói, hiện tại hàng tháng, A Bảo cùng A Bối đều có thể được ănthịt. Ngay cả thuốc cha nàng uống so với trước kia đều tốt hơn rấtnhiều.

Cận Liễu Liễu mờ mịt nghe xong mọi chuyện, chỉ cảm thấy trong đầu thiên toàn địa chuyển .

Đây! Đây! Đây thật sự là Cổ Vưu Chấn nàng đã nhận thức sao?

“Cô gia tuy rằng thân thể yếu đuối, nhưng đối nhân xử thế là người tốt nhất a.” Cận gia tẩu tử còn đang cảm thán.

Cha Cận Liễu Liễu lại tiếp tục thở dài, nói: “Cha biết, tại thời điểm nàybảo ngươi trở lại, chỉ sợ thật là hung hiểm vô cùng. Nhưng Cổ gia hắnđối với chúng ta ân trọng như núi. Hiện tại bọn họ gặp nạn ngươi như thế nào có thể làm một người sợ chết trốn trở lại nhà?Huống chi lấy chồngtheo chồng, gả cẩu theo cẩu, Cổ thiếu gia là phu quân của ngươi. Hiệntại, người bên cạnh hắn đi tiêu sái, trốn trốn. Chính thất lại trở vềnhà mẹ đẻ. Hắn xưa nay thân thể yếu nhược lại chưa từng chịu cực khổ.Một chuyến thượng kinh này, bên người không có người nào hợp ý chiếucố chỉ sợ thân thể hắn sẽ chịu không nổi. Ngươi nghe lời cha nói, hiệntại trở về đi, làm bạn hắn đi thượng kinh, làm hết bổn phận của ngươi.”

Cận Liễu Liễu dọc theo đường đi đều cảm thấy rất không được tự nhiên. Nghecha nàng vừa nói như vậy, trong lòng nảy lên một chút cảm giác áy náy.Nàng nghĩ: cha quả thật nói đúng, nhưng đối với người chưa từng xa nhànhư nàng, nếu về sau không về được không phải là không thấy được cha mẹnữa sao?

Cha nàng sát ngôn quan sắc, nhìn ra lo lắng của Cận Liễu Liễu liền lên tiếng: “Liễu Liễu, ta cùng mẫu thân ngươi cả đời mặc dùkhốn cùng thất vọng, nhưng chưa bao giờ làm ra nửa điểm đuối lý. Ngươilà nữ nhi của cha mẹ, thuở nhỏ tâm địa đã thiện lương, cha tin tưởngngươi nhất định sẽ bình an trở về.”

Cận Liễu Liễu “Oa” một tiếng khóc òa lên, gục ở đầu giường cha nàng, ôm lấy mẫu thân nàng ngồi ở đầu giường không rời tay.

Cận gia tẩu tử nghe xong nửa ngày như vậy, nhưng cũng là một người hiểuchuyện. Tuy rằng luyến tiếc khuê nữ nhưng nữ nhi đã gả đi ra ngoài nhưbát nước hắt đi, mà không minh bạch về đến nhà như vậy, về sau này aibiết người bên ngoài sẽ nói cái gì?

Vì thế, nàng cùng Cận LiễuLiễu khóc một hồi, đi gọi hai con trai rời giường. Kêu bọn hắn cũng cùng tỷ tỷ nói mấy lời, chính mình lại đi đến nhà bếp, đem điểm tâm đã chuẩn bị tốt bưng lên bàn.

Cận Liễu Liễu trước giúp cha nàng ăn điểmtâm xong, mới cùng mẫu thân cùng hai đệ đệ tiến lên bàn ăn cơm. A Bảocùng A Bối đều là đã lâu không gặp tỷ tỷ. Hai người đều gắt gao bám lấynàng, A Bối thậm chí còn ngồi ở trên đùi của nàng.

Cận gia tẩu tử khổ sở trong lòng. Nhưng cũng bắt buộc Cận Liễu Liễu uống xong một chén cháo, kế tiếp ăn hết một cái bánh nướng áp chảo, tiếp theo dùng mộtmảnh vải bố sạch sẽ đem toàn bộ bánh nướng áp chảo còn lại gói cẩn thận, cho Cận Liễu Liễu nhét vào trong bao quần áo.

Vì thế Cận LiễuLiễu lộ vẻ ra mặt nước mũi nước mắt, cáo biệt cha mẹ cùng đệ đệ, khoácbọc hành lý, dựa theo đường cũ đi đến Cổ gia.

Dọc theo đường đigặp được nhiều người quen. Bởi vì nàng hiện tại trang phục thay đổi, cưnhiên cũng không thể nhận thức nàng. Trong lòng nàng vẫn còn khổ sở,cũng không cố ra mặt chào hỏi, cúi đầu chỉ để ý đường đến Cổ gia. Đợicho đi ra thật xa, mới nhớ tới cư nhiên đã quên không cùng Thiết Tử ca ở đầu thôn chào từ biệt, không khỏi lại thấy buồn rầu trong lòng.

Chờ nàng thở hổn hển đi tới cửa lớn Cổ gia, chỉ nhìn thấy cổng lớn mở to có rất nhiều thứ vụn vặt rách nát, tưởng là người tra án đã làm cho Cổ gia Đông Tây trở nên hoang tàn.

Nàng kinh hồn táng đảm lại vòng đến cửa sau, tính vụng trộm đi vào nhìn một cái, chỉ sợ đoàn người Cổ Vưu Chấn đã sớm đi rồi.

Nàng chính đang gõ đầu ảo não , bỗng nhiên nghe thấy một tiếng quát khẽ: “Người nào?”

Cận Liễu Liễu chân mềm nhũn liền ngã ngồi xướng sân, ngay sau đó lại nghethấy cái thanh âm kia vui sướng nói: “Tam thiếu phu nhân? Ngươi như thếnào ở trong này? Không phải đã sớm đi trở về sao?”

Nàng ngẩng đầu nhìn xem, hóa ra là Ngọc Trúc, sắc mặt kinh hách nhất thời biến mất,cũng cao hứng nói: “Ta trở về xem phu quân hắn thế nào ?”

Ngọc Trúc cười khổ một chút: “Tam thiếu phu nhân trở về đúng thời điểm chúng ta đang muốn ra đi.”

Đang nói chuyện, đã thấy Cổ Vưu Chấn một thân tố y đeo trường kiếm. Mangtheo vài thị vệ đi nhanh ra, chợt nhìn thấy Cận Liễu Liễu. Hắn đầu tiênlà ngẩn ra, đáy lòng đột nhiên nổi lên một ý vui mừng. Nhưng mặt lại cốtình kéo dài, thanh âm cũng hung tợn : “Ngươi còn tới làm cái gì? Khôngphải nói Cổ gia ta cùng ngươi là không liên quan sao?”