Ra Tường Ký

Chương 11: Gỗ mục không thể nấu



Ngày thứ hai tỉnhlại, không biết là bởi vì thủ pháp xoa bóp của Vân Thượng Phi xuất thầnnhập hóa hay không, mà Cận Liễu Liễu cảm thấy cả người thư thái, cảmgiác mệt mỏi đã biến mất không ít.

Khi ngồi trước gương trang điểm, ngay cả Tiểu Liên cũng kinh ngạc nói: “Tam thiếu phu nhân hôm nay khí sắc thật tốt.”

Cận Liễu Liễu nhìn vào gương đồng cảm thấy không có gì khác lạ, không biếtrằng sắc mặt mình hồng hào, lộ ra một vẻ phong tình. Hiển nhiên là đêmqua Vân Thượng Phi đã vỡ lòng không ít, làm cho nàng có biến hóa.

Cứ theo lẽ thường, sau khi đi thỉnh an Lý Thị xong, nhị thiếu phu nhânchậm rãi cùng nàng sóng vai đi một đoạn đường ngắn, đánh giá nàng từtrên xuống dưới rồi nói: “Muội muội nói vậy đã muốn tìm hiểu thêm đượcrất nhiều, ta xem ngày muội được sủng ái sắp tới rồi.”

Nhị thiếuphu nhân nguyên bản là một tiểu thư nhà giàu, từ nhỏ lớn lên đã thiênkiều bá mị, cầm kỳ thư họa không gì làm không được.

Nhưng bởi vìmẫu thân nàng là nữ tử phong trần, hai mẹ con các nàng ở trong nhà chịukỳ thị. Nàng nén giận chịu đựng đến mười tám tuổi, các tỷ muội khác đềuđã lập gia đình, chỉ còn thừa lại mình nàng cô đơn.

Trong lòngnàng rõ ràng, những người tới cửa cầu thân, chỉ cần xuất thân hơi tốtmột chút , như thế nào cũng sẽ không đến phiên nàng.

Nàng cũngkhông nguyện gả nhập nhà bần hàn, vì thế bắt được cơ hội Cổ gia tìmthiếp, mang theo nha hoàn bên người cùng bà vú qua đến.

Lúc đầuthật ra cũng được vài ngày thư thái, Cổ Vưu Chấn từ lúc nàng mới vào vào cửa, liền biểu hiện thiên vị rõ ràng , mặc dù không phải thường xuyênđi qua, những mỗi lần ngủ lại, đều làm cho nàng cảm thấy ngọt ngào sâusắc.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng kéo dài, bởi vì nàng rõ ràngđược thiên vị, làm cho Lý Thị kia nổi lên tâm tình ghen ghét, mỗi khiđến thỉnh an đều làm khó dễ cho nàng, so với khi ở nhà còn muốn bị khinh bỉ vài phần.

Bởi vì Cổ Vưu Chấn thân thể không tốt, mọi sự vụtrong nhà lớn nhỏ, đều không bao giờ hỏi đến, nàng ngẫu nhiên oán giậnLý Thị một hai câu, cũng bị hắn nhẹ nhàng bỏ qua.

Cũng may nửanăm sau, nguyệt sự của nàng đến chậm, tinh tế tính toán, mới biết là đãcó bầu rồi. Sau khi báo cho đại quản sự biết, Lý Thị liền mang theo đạiphu đến bắt mạch cho nàng, lại nói nàng là trá dựng.

Nhị thiếuphu nhân trong lòng nghi hoặc, vội vàng tìm người đi thông báo Cổ VưuChấn một tiếng, ai ngờ đến buổi tối, nàng lại đột nhiên xuất huyết rấtnhiều.

Đại phu nói nàng là bị chứng hoạn băng lậu, nhưng bà vú từ nhỏ của nàng cũng là đi theo nàng nương lớn lên ở thanh lâu, thấy cảnhcác cô nương xoá sạch đứa nhỏ rất nhiều lần, liếc mắt một cái liền nhìnra, đứa nhỏ của nhị thiếu phu nhân đã mất rồi.

Ở trong phòng vụng trộm khóc mắng một đêm, chờ dưỡng tốt thân thể, nhị thiếu phu nhân lạicho rằng thân thể mình đã bình thường không có việc gì, đi đến chỗ LýThị ngàn ân vạn tạ, cảm tạ nàng thỉnh đại phu chữa trị cho mình.

Nhưng từ đó về sau, nàng cũng không thể có bầu được nữa. Thù với Lý Thị, cũng chôn ở chỗ sâu trong đáy lòng nàng. Ở mặt ngoài cái gì cũng không nhìnra, nhưng vẫn ẩn nhẫn ngầm chờ chờ cơ hội, có thể đánh ngã Lý Thị.

Nhưng nàng tuy rằng xinh đẹp, cũng không thể lại có đứa nhỏ, cho dù tương lai Cổ Vưu Chấn lại sủng nàng như thế nào, nàng cũng không có cách nào khác đạp đổ Lý Thị.

Trong lúc đang hết đường xoay xở, trên trời bỗngrớt xuống Cận Liễu Liễu. Nữ oa nhi này vừa thấy đã biết chính là một mỹnhân bại hoại, nếu mình có thể ngầm mượn sức nàng, sẽ dạy nàng chút mịnhân thuật, tương lai nàng được nhất nam bán nữ, cho dù Lý Thị có kiêungạo thế nào, cũng vô kế khả thi .

Lại nói đến Cổ Vưu Chấn mang cái bộ dáng thế kí, ai biết còn có thể sống được mấy năm nữa?

Lúc này, ai có con, trên cơ bản là có thể xác định chính là Cổ gia gia chủ tương lai.

Chỉ cần nàng có thể phất giác Cận Liễu Liễu có bầu trước, hơn nữa thuyếtphục Cổ Vưu Chấn để cho Cận Liễu Liễu ở trong viện mình đến khi sinh, là có thể đạt được mục đích trả thù Lý Thị.

Chờ Lý Thị thất thế,nàng đối phó Cận Liễu Liễu ngốc nghếch hồ đồ, còn có vấn đề gì đâu? Đếnlúc đó chỉ cần khống chế được mẫu tử Cận Liễu Liễu, toàn bộ Cổ gia này,không phải là thiên hạ của nàng sao?

Cho nên nàng thực quan tâmnăng lực học tập cùng tiến độ học tập của Cận Liễu Liễu, còn thân thiếtnhỏ giọng nói với nàng: “Muội muội nếu có rảnh, có thể đến chỗ ta uốngtrà, ta có rất nhiều điều muốn nói cho muội muội nghe.”

Cận Liễu Liễu vẻ mặt tối sầm lại: “Nếu muội có thời gian, nhất định sẽ đi .”

Nhị thiếu phu nhân hiểu được tâm ý nàng, vì thế cười cười nói: “Ta đây vàothời điểm trễ một chút, sẽ đến chỗ muội muội chơi. Đúng rồi, phu quân có chăm sóc muội muội tốt không?”

Cái đầu nhỏ của Cận Liễu Liễu gật liên tục như trống bỏi.

Nhị thiếu phu nhân hiểu ý nhanh chóng an ủi nàng: “Muội muội tuổi còn nhỏ,có thể chậm rãi học làm thế nào để giành được niềm vui của phu quân. Nhớ kỹ hắn nói cái gì, muội liền làm cái đó, bình thường thông minh mộtchút, lưu ý quan sát sở thích của phu quân. Quan trọng nhất , là phảinhanh chóng vì phu quân sinh hạ nhất nam bán nữ. Muội muội mỗi ngày đều ở trong viện phu quân hầu hạ , quả thực chính là cơ hội tốt để có con nối dòng a. Cái đồ kia, ngươi chỉ cần sử dụng thích đáng, đảm bảo phu quânhàng đêm không có ngươi sẽ không vui đâu.”

Nàng vừa nói, một bên ở trong lòng nghĩ, tốt nhất là hàng đêm phong lưu, làm cho Cận Liễu Liễucó thai nhanh một chút, sau đó kia Cổ Vưu Chấn lại miệt mài quá độ, bệnh càng thêm nặng, mục đích của mình có thể mau một chút đạt thành.

“Ta nhớ kỹ, đa tạ nhị thiếu phu nhân.” Trong lòng nàng dâng lên một loạitình cảm cảm kích với nhị thiếu phu nhân. Trong cái nhà này, cư nhiêncòn có người đối tốt với nàng, quả thực không thua gì đưa than sưởi ấmtrong ngày tuyết rơi .

Vân Thượng Phi cùng nhị thiếu phu nhân đều dạy nàng nhất định phải lấy lòng Cổ Vưu Chấn, nàng cũng bắt đầu hiểuđược, mặc kệ Lý Thị có hung hãn như thế nào, Cổ Vưu Chấn đều có thể làmcứu tinh của mình.

Vì thế, nàng bắt đầu nghĩ đến những gì VânThượng Phi nói với nàng, quyết định trước tiên phải học theo “lời nóinhẹ nhàng thanh âm nhỏ nhẹ”.

Vì thế trong toàn bộ buổi sáng, vôluận Cổ Vưu Chấn cùng nàng nói cái gì, nàng đều dùng tự nhận là dùngthanh âm rất nhẹ nhàng, mềm mại trả lời hắn.

Vài lần đầu còn hoàn hảo, đến sau thời gian dùng cơm trưa, Cổ Vưu Chấn bảo nàng đọc mộtquyển sách cho hăn nghe. Nàng nhẹ nhàng nhéo cổ họng, dung thanh âmgiống với hát hí khúc “Y Y nha nha” không biết đang đọc cái gì.

Cổ Vưu Chấn phát hỏa: “Ngươi hôm nay đang chơi trò gì vậy? Gia kêu ngươiđọc sách, ngươi lại cố ý kháp cổ họng không ra tiếng! Dù thế nào, đây là đối với gia bất mãn sao?”

Cận Liễu Liễu bị hắn mắng sửng sốt,chính mình rõ ràng là đang học tập a, là vì muốn làm cho thiếu gia vuia, như thế nào, như thế nào lại là đối với hắn bất mãn ?

Nàngngốc không hiểu phong tình, không biết là hẳn là giống như bình thườngnói chuyện là được, vẫn là tiếp tục học tập lời nói nhẹ nhàng thanh âmmềm mại. Nếu không học, làm thế nào chiếm được niềm vui của hắn? Nhưngnếu học, chỉ sợ hắn sẽ càng ngày càng chán ghét nàng.

Đêm đó saukhi trở về, dì Hai nương hiện thân thuyết pháp, tự mình dạy nàng như thế nào mị nhãn như tơ, sóng mắt lưu chuyển. Nàng ngủ ít luyện tập cả đêmkhông ngớt.

Ngày hôm sau nàng vừa làm như nhị thiếu phu nhân dạyliếc mắt đưa tình với Cổ Vưu Chấn đệ, cũng tự cho là làm hoàn mỹ khôngsứt mẻ.

Ai ngờ Cổ Vưu Chấn đang cầm một ly trà nhỏ vừa uống một ngụm, liền phun hết ra, làm ướt xiêm y vạt áo.

Nàng khó hiểu, hắn lại “Ba” một tiếng ném vỡ ly trà.

“Ngươi mấy ngày nay muốn làm phản phải không! Cư nhiên dám trợn mắt với gia!Gia là đang sủng ngươi, hiện tại là muốn thế nào? Nghĩ đến gia lưu ngươi ở chỗ này, ngươi có thể lên mặt với gia sao?”

Cận Liễu Liễu vô tội như là con thỏ nhỏ chấn kinh. Lời này nói như thế nào ? Lời này nói như thế nào a!

Nàng rõ ràng, là thực hiện biện pháp nhị thiếu phu nhân chỉ cho, đây là đang quyến rũ sự chú ý của thiếu gia a! Cho dù cho nàng một vạn cái mật,nàng cũng không dám trợn mắt đối với ác ma kia a!

Nàng ủy ủykhuất khuất cúi đầu không dám biện giải, Cổ Vưu Chấn tiến lên từng bướcnắm lấy cằm của nàng: “Ngươi ngẩng đầu lên cho ta!”

” Ánh mắt như thế này là có chuyện gì xảy ra? Gia là người như thế nào? Chẳng lẽngươi còn muốn trở về phòng ấm ức khóc đâu! Ngươi nói thật cho gia nghe, ngươi nếu là còn dám có bất mãn gì, ta đã làm cái gì khiến ngươi chịukhông nổi!”

Nguyên lai nàng một đêm không ngủ, ngồi trước gươngluyện sóng mắt lưu chuyển, lại luyện thành một đôi mắt so với mắt thỏcòn đỏ hơn.

Đối với một đôi mắt như vậy, không làm cho người ta sợ hãi thì thôi, làm gì có ai lại cảm thấy mị nhãn như tơ?

Thanh âm nhỏ nhẹ lời nói mềm mại thất bại , mị nhãn như tơ cũng không thểthực hiện được. Vân Thượng Phi nghe nàng kể ra xong, cũng là một biểutình dở khóc dở cười.

“Những điều đó đều là những biểu lộ thật tình của nữ tử, tự nhiên mà vậy đó, vì sao ngươi lại không học được đâu?”

Cận Liễu Liễu ủ rũ: “Ta, ta cũng không biết.”

“Tiểu dương nhi, ngươi lại tiếp tục đi xuống như vậy, chính là đang phá hỏngdanh tiếng của Vân Thượng Phi này đấy.” Hắn thở dài.

“Ta, ta sẽ thật sự chăm chỉ học .”

“Xem ra loại sự tình này, cho dù là ta đích thân dạy, ngươi lại không cóthiên phú, chỉ sợ cũng bất thành a. Còn có, hai tay này của ngươi, nếulà lại mỗi đêm đều bị bỏng như vậy nữa, ta xem, cho dù ta có tiên đanthần dược, cũng trị không nổi .”

Cận Liễu Liễu đêm nào cũng như đêm nào, đều phải ở chỗ Lý Thị đảm đương nhiệm vụ cầm đèn, một đôi tay đã sớm loang lổ bác bác.

Mặc dù có Vân Thượng Phi mỗi đêm đều dùng thần dược vẽ loạn, nhưng miệngvết thương cũ chưa lành, lại tiếp tục thêm có thêm tân thương, hơn nữaban ngày nàng ở chỗ Cổ Vưu Chấn, không thể tránh khỏi phải chạm vào nước rất nhiều, vết thương trên hai tay liền ngày càng thêm nặng.

“Vậy, ta đây nên làm cái gì bây giờ?” Nàng thân mệt tay đau, ước gì có thể sớm một chút giải thoát khỏi loại địa phương này rồi.

Vân Thượng Phi hơi nhíu mày, biết Cổ Vưu Chấn sẽ tuyệt đối không quảnchuyện này, chỉ sợ hai tay Cận Liễu Liễu tất cả sẽ bỏng hết, hắn khôngkhỏi dành cho nàng một ánh mắt thương cảm.

“Ngươi đêm mai bắtđầu, tranh thủ có thể ở lại trong viện Cổ Vưu Chấn qua đêm, Lý Thị chodù kiêu ngạo, cũng chắc chắn không dám đi đến chỗ Cổ Vưu Chấn, đem ngươi tha đi ra ngoài a.”

Cận Liễu Liễu nhanh chóng gật gật đầu, nhưng trong nháy mắt lại có vẻ dị thường lo sợ: “Gần đây thiếu gia đối với ta luôn luôn là ác ngữ tướng hướng, ta sợ, sợ hắn sẽ không cho ta ở lại.”

“Cho nên, ngươi phải nghĩ biện pháp để được lưu lại. Ta cũng không phải làhù dọa ngươi, miệng vết thương này nếu là tiếp tục phát triển, chỉ sợhai tay ngươi thực sẽ thối rữa.”

Cận Liễu Liễu “Oa” một tiếng liền khóc to lên: “Vậy phải làm sao? Ta đây phải làm sao? Nếu hai tay không còn, vậy, vậy, ô ô…”

Vân Thượng Phi trầm ngâm một lúc lâu, ôn nhu nói với nàng: “Chớ khóc , ta sẽ giúp ngươi nghĩ ý tưởng tử.”

Hắn thân thủ mở tủ quần áo của Cận Liễu Liễu ra, chọn ra một bộ xiêm y xanh nhạt phiêu dật, lại từ trong hộp trang sức xuất ra một cây ngọc trâmcùng một đôi khuyên ta ngọc.

“Ngày mai ngươi hãy thay bộ xiêm ynày, trên đầu chải kiểu tóc đơn giản nhất là được, dùng cây trâm này cài lên, lại đeo đối khuyên tai này.”

“Ân.” Nàng biết hắn chọn quần áo cho nàng là có đạo lý, vì thế ngừng khóc.

“Về phần phấn trân châu, thôi, ngươi đừng dùng. Trên môi cũng chỉ điểm nhẹchút son, cũng là rất đẹp rồi. Ngươi là một thiếu nữ thanh xuân thủynộn, phục sức càng đơn giản, lại càng đẹp. Ngày mai ngươi làm theo lờita nói , không lo Cổ Vưu Chấn thấy ngươi lại không động tâm.”

Nói xong, hắn lại bổ sung nói: “Cũng là học không hiểu phong tình, vậy thìđừng dùng. Ngươi buổi tối ngày mai trực tiếp nói với hắn: thiếp thân hầu hạ phu quân đi ngủ. Sau đó cúi đầu ra vẻ xấu hổ đỏ mặt là được. Ta cũng không tin Cổ Vưu Chấn kia không bị quyến rũ!”

“Được, được, tanhớ kỹ. Cúi đầu mặt đỏ, cúi đầu mặt đỏ.” Nàng lại đem mặt hỏi lại: “Tanếu là không đỏ mặt được thì phải làm sao?”

Vân Thượng Phi trên gân xanh trán bắt đầu nổi loạn lên: “Không đỏ mặt được, thì trực tiếp dùng tay nhéo đỏ cho ta!”