Quyết Ý Đi Cùng Anh

Chương 23: Làm bạn đồng hành đi



Cô ngủ một giấc đúng bằng thời gian kim đồng hồ chạy hết một vòng. Lúc Quyển Nhĩ tỉnh lại phải mất vài phút cô mới thực sự nhận thức được mình đang nằm trên giường trong phòng ký túc xá. Tìm đồng hồ, nhìn thời gian, lúc ấy đã là rạng sáng của ngày hôm sau.

La Tư Dịch không ở lại phòng, chắc là đã về nhà rồi. Trên bàn có đểđồ ăn, hẳn cô ấy không biết khi nào cô sẽ tỉnh dậy nên toàn mua đồ ănvặt, lúc nào cũng có thể dùng để lót dạ.

Quyển Nhĩ úp một gói mỳ tôm, tì cằm vào nắp hộp cơm, trong lúc đangnghĩ có nên ăn thêm một chiếc xúc xích hay không thì chuông điện thoạireo.

"Alô, xin chào."

"Mình đây." Là La Tư Dịch, giọng nói có vẻ gấp gáp, "Cậu chuyển rangoài không nói với Đinh Mùi sao? Mới sáng sớm anh ta đã gọi điện thoạivề nhà mình, đúng là điên".

"Mình có nói, nhưng anh ấy không hỏi ngày nào chuyển đi. Hôm kia đi thì anh ấy đi công tác, vì thế..."

"Đừng bởi vì với lại vì vậy nữa. Cậu mau gọi cho anh ta đi. Mình nóicậu không ở nhà mình, thế là anh ta ném lại một câu, bảo cậu gọi lại cho anh ta ngay rồi cứ thế cúp máy. Thằng cha này, phá rối giấc ngủ củangười khác, lại còn ngang ngược khiến mình tới giờ vẫn sốc."

La Tư Dịch không kìm được, oán thán một lúc rồi mới chịu cúp máy.

Cô gọi cho Đinh Mùi, còn chưa kịp nghe thấy đầu dây bên kia đổ chuông đã có người nhấc máy: "Em đang ở đâu?".

"Ở Ký túc."

"Sao chuyển đi mà không nói lấy một câu

Hỏi cũng thẳng thắn đấy, không cần thấy tận mắt, Quyển Nhĩ vẫn cảmnhận được từng luồng gió lạnh truyền tới từ phía bên kia ống nghe. Vìthế cô trả lời cũng rất thận trọng, quên mất là mình đang giận anh: "Anh đi công tác mà? Còn Tiểu La đặt vé ngày nào, em cũng đâu biết".

"Liên quan gì đến cô ấy?"

"Ờ, trước đấy em cũng không biết ký túc xá đã mở cửa."

Bên kia Đinh Mùi không nói gì nữa. Sáng sớm anh về tới nhà, sau khithu dọn xong, đi ăn chút gì đó, định đợi Quyển Nhĩ dậy rồi mới ngủ. Anhđi đi lại lại trong phòng, cảm thấy có gì đó rất lạ, một lúc sau mớiphát hiện đồ của Quyển Nhĩ không còn ở đây nữa. Phải mấy phút sau, khiđã trấn tĩnh lại, anh mới mở cửa phòng Quyển Nhĩ, chỉ thấy căn phòngtrống không, anh tức giận vô cùng. Chuyện này là thế nào, không nói mộttiếng, cứ thế là trốn đi sao. Đang sống rất tốt, cô ấy đột nhiên nhắctới việc mình sẽ chuyển đi. Cô ấy trốn vào bếp khóc thầm, không muốn bịanh bắt gặp, tất cả đều xảy ra quá đột ngột, quá kỳ lạ. Anh vốn nghĩ xanhau khoảng hai ngày có lẽ tình hình sẽ tốt hơn, chỉ cần cô ấy bình tĩnh lại, chỉ cần cô ấy đồng ý nói ra thì có vấn đề gì không giải quyết được cơ chứ. Suốt hai đêm liền anh không chợp mắt, chỉ mong tới giờ lên máybay nhanh chóng về dỗ dành cô. Kết quả thì sao, cô ấy lại giở chiêu bỏnhà ra đi. Con gái thật phức tạp, chiếm được rồi, lại phải đối phó vơitính khí thất thường đột xuất của họ. An ủi không kịp thời, bọn họ lậptức bỏ nhà ra đi.

Lần đi công tác này của anh thật ra rất khó khăn. Trách nhiệm nặng nề nhưng là cơ hội tốt để thể hiện bản thân, cũng đồng nghĩa với việc làmkhông tốt sẽ ảnh hưởng tới sự đánh giá, liên quan tới việc sau khi tốtnghiệp anh có được vào đài hay không. Bây giờ anh đã rất thành thạo vềmặt nghiệp vụ, phương diện này thì chắc không có sai sót gì, vấn đề là ở người đưa anh đi công tác.

Lần này nơi mà anh tới có chút vấn đề. Hôm đến nơi, anh nhận đượcđiện thoại của Trương Đào: "Chị Lưu vẫn ở đài, cậu đi với ai thế?". Haingày trước anh ấy đi với một chị đồng nghiệp tới Tứ Xuyên, vừa quay vềthành phố A.

"Với anh Trịnh." Đinh Mùi lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.Cuộc phỏng vấn lần này không phải là phỏng vấn chiếu lệ bình thường, màlà làm triển lãm. Tất cả các loại triển lãm trước đó đều không làm thành chuyên đề riêng. Anh Trịnh nói muốn đưa mấy cuộc triển lãm có ảnh hưởng lớn làm thành một chương trình, anh thấy cách nghĩ này cũng rất hay,đúng lúc không có việc gì, thế là đi theo đến đây. Đã làm được hai triển lãm, đều cho anh ra mặt với danh nghĩa phóng viên thực tập, mục đíchmang anh theo đã thể hiện rất rõ ràng. "Sao thế anh?"

"Chị Lưu không bố trí, sao cậu lại chạy lung tung như thế? Ở đây nước sâu lắm, cậu không suy nghĩ gì mà cứ thế lao xuống rồi." Anh cũng biếtchuyện đã tới nước này, nói nhiều cũng vô ích, bèn nói vài câu rồi cúpmáy.

Suốt hai ngày nay, đầu óc Đinh Mùi chỉ suy nghĩ tới chuyện này, không biết mình sai ở đâu. Nhìn bề ngoài, quan hệ giữa chị Lưu và anh Trịnhrất tốt, thậm chí còn có

thể nói là khá hữu nghị, lần nào bọn họ đi

chơi với nhau, hai người đều rất thân mật. Nên khi anh Trịnh đưa ragợi ý, anh mới không nghĩ tới việc phải hỏi qua chị Lưu, anh cứ nghĩchắc bọn họ cũng đã nói với nhau rồi, anh Trịnh muốn anh đi cùng cũng là vì đã có sự đồng ý của chị Lưu. Một mình anh chạy trong chạy ngoài bậnrộn vô cùng, không ngờ hành động của mình lại vô tình tham gia vào cuộcđấu đá nội bộ.

Trong lúc không tìm ra hướng giải quyết anh đã đau đầu lắm rồi, thế mà Lục Quyển Nhĩ lại còn giở chứng.

Đinh Mùi không nói gì, Quyển Nhĩ cũng ấp úng mãi rồi mới nói một câukhiến cô còn mất mặt hơn, nhưng là một câu chân tình: "Thực ra em cũngkhông muốn chuyển đi".

"Tùy em, dù sao anh cũng rất bận, không có thời gian chăm sóc em, em về đấy ở cũng tốt."

Câu nói vừa rồi của Quyển Nhĩ chính xác là cô muốn làm nũng anh, đâylà điều Đinh Mùi không thể chấp nhận được. Anh không có sức lực, mà cũng không muốn hao tâm tổn trí chỉ để đi an ủi cô những lúc tính khí côthất thường. Anh chưa bao giờ nghĩ phải dùng thủ đoạn với Quyển Nhĩ,nhưng vừa quyết tâm hạ nhiệt cái đầu nóng của cô, làm cô trở nên tỉnhtáo hơn nhiều.

Quyển Nhĩ cầm ống nghe đứng bần thần một lúc mới nhớ là phải đặt ốngnghe xuống. Lại thế, lại thế? Mỗi lần cô hạ mình, có ý muốn làm lành,anh lập tức tránh né, càng nhanh càng tốt.

Cần thay đổi gì, cần làm gì cô đều đã làm rồi nhưng anh vẫn khôngthay đổi! Là không thể thay đổi hay không muốn? Quyển Nhĩ không dám nghĩ tiếp nữa. Mỳ tôm đã trương phềnh cả lên, mùi bay khắp phòng. Cô rangoài đổ bát mỳ đi, nếu tâm sự trong lòng cũng có thể đổ đi như thế nàythì tốt rồi. Quyển Nhĩ bị sốc, một lúc sau mới quay lại mép giường, ngồi xuống, rồi nằm xuống. Rõ ràng không hề buồn ngủ, nhưng mệt mỏi vô cùng. Rõ ràng rất đói, nhưng nhìn thứ gì cũng không muốn ăn.

Tới buổi trưa thì La Tư Dịch quay lại. Cô vào phòng thấy Quyển Nhĩnằm bất động, cũng không nói gì, đến khi thấy Quyển Nhĩ cựa mình mớigọi: "Dậy ăn sủi cảo đi, mẹ mình làm riêng cho cậu đấy!".

Quyển Nhĩ đáp lại một tiếng rồi ra ngồi vào bàn. Sủi cảo nhân chay,chỉ nhìn thôi cũng biết đấy là tấm lòng của Tiểu La. Ăn một cái, haicái... Đầu tiên thấy rất khó khăn, nhưng nuốt xuống rồi, lại muốn ănthêm nữa, càng ăn càng thèm, ăn liền một lúc mười mấy cái mới dừng lại.

"No chưa?"

"Ừ, không dám ăn thêm nữa." Quyển Nhĩ uống một ngụm nước. Phải đếnhai ngày gần như không ăn gì, ngay một lúc ăn quá nhiều, dạ dày cũngphản đối.

"Ăn no rồi thì ngủ đi." La Tư Dịch ăn hai cái rồi đứng dậy thu dọn.

Quyển Nhĩ thấy La Tư Dịch rất lạ, tâm trạng lúc này không hợp với côấy. Đợi cô ấy quay lại, giường trên giường dưới nằm yên vị, Quyển Nhĩmới hỏi: "Sao thế?".

"Bệnh cũ."

"Hả?" Cô ở bên Tiều lâu như thế nhưng thật sự không biết cô ấy mắc bệnh gì.

"Lúc ở sân bay mình còn nới với Sách Lang là hãy đợi mình, sang nămmình sẽ thi vào chỗ của anh ấy, mình sẽ tới chỗ anh ấy. Nhưng quay vềgặp người nhà, mình lại thấy mình thật bất hiếu. Chỉ biết nghĩ đến bảnthân mà không quan tâm gì tới họ."

"Sau này hai cậu cùng quay về đây làm việc là được mà."

"Chuyển đi thì phải cắt khẩu. Năm đó ba mẹ mình không muốn mình cắtkhẩu chuyển đi, vì thế tất cả các nguyện vọng chỉ đăng ký ở thành phốnày, thi không đỗ thì sang năm thi lại, quyết không thỏa thuận."

La Tư Dịch lại thở dài: "Hộ khẩu trong mắt người nhà mình, giống nhưcon gà đẻ trứng vàng, là một trong những tài sản quan trọng nhất mà họđể lại cho mình, làm sao có thể để mình tùy tiện từ bỏ chứ!".

"Chuyện này chẳng phải cậu đã biết từ trước rồi sao?".

"Đúng là đã biết rất rõ, thế mà vẫn còn hứa hẹn, tự làm khó bản thân, mình ngốc lắm phải không?"

Quyển Nhĩ không trả lời. Tiểu La không ngốc, cũng không phải đã cảnghĩ, hoàn cảnh của cô ấy quyết định mỗi việc cô ấy làm, huống hồ việcnày đâu có dễ. Cô ấy muốn có Sách Lang, tới chỗ anh ấy chưa chắc đã cóđược, nhưng nếu không đến thì việc ở cùng nhau là hoàn toàn không thể.Cô ấy muốn người nhà yên tâm nên lúc nào cũng ở bên cạnh họ, sắp xếpcuộc sống của mình theo nguyện vọng của họ. Lựa chọn tốt nhất của cô ấybây giờ là tìm một anh chàng nào đó có nhà ở thành phố này, hai ngườilại còn phải tâm đầu ý hợp nữa. Nhưng trên đời này làm gì có việc vẹntoàn đôi đường như thế, cô muốn tự cân nhắc, nhưng cũng muốn biết điềumình mong muốn nhất là gì.

"Đừng lúc nào cũng nghĩ tới kết cục xấu nhất như thế. Hãy nhìn vàothứ cậu hy vọng nhất để cố gắng có được không?". Quyển Nhĩ vùi đầu mìnhvào gối, "Nghĩ xa đến đâu,

nhìn xa đến đâu thì cũng phải nhìn đường

dưới chân mình trước. Cậu nói cậu sẽ thi, nhưng liệu cậu có thi đỗ không?".

"Haizz, đừng nói nữa, đúng là rất có lý. Mình sẽ chuẩn bị sẵn sàng từ bây giờ, đợi vận may tới gõ cửa, kỳ tích xuất hiện, thế nào?".

"Mình tán thành."

Đối với lời đề nghị mình đưa ra, Quyển Nhĩ cũng không tự tin đến vậy, có thể khiến Tiểu La phấn khích như thế, thật cô cũng không ngờ.

Thực ra, thứ cô khoác lên trên người không phải là áo giáp, mà chì là một cái áo giấy, không thể dùng để chống lại kẻ địch, chỉ có thể dùngđể an ủi chính bản thân mình mà thôi.

Quyển Nhĩ trước sau vẫn không kể ra chuyện giữa mình và Đinh Mùi choLa Tư Dịch nghe, bởi vì cô thấy không thể mở miệng ra được, suy nghĩthêm chút nữa thì thấy chẳng có gì đáng nói cả.

Sau khi vào học, Đinh Mùi sống một cuộc sống ẩn dật, ngoài giờ lênlớp đều ở trong phòng ký túc, đến bóng rổ cũng không chơi. Nhưng cho dùchân không bước ra khỏi phòng, những khi tới nhà ăn, thư viện, đi học,cũng có lúc phải gặp nhau. Lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau, Quyển Nhĩđã biết, anh đã chỉnh lý lại mối quan hệ giữa anh và cô, chính là khôngtiến không lùi, lúc có lúc không. Cô không hiểu tại sao anh lại như thế, chỉ có thể giải thích rằng, anh không thích cô nữa, í nhất thì cũng làkhông đủ thích. Tất cả những việc xảy ra trước đó đều là ngẫu hứng màthôi.

Quyển Nhĩ cũng nhanh chóng điều chỉnh lại hình ảnh của mình, Phật thì phải có hương, còn người thì phải có chí khí, cô không thể để anh coithường mình.

Nếu đã không có ý định gặp nhau thì nhất định phải làm được. Vı̀ vậy, ngoài lần đầu tiên gặp lại mà cô đã lúng túng cứng ngắc như một cươngthi ra, sau đó thể hiện của cô ngày một trôi chảy, cười nói như không,hoàn toàn không còn khúc mắc gì nữa.

Thực tế, tất cả những hành động đó đều phải trải qua không biết baonhiêu lần tự lẩm nhẩm nhắc nhở mình như đọc thần chú mới có được.

Sau khi tình yêu không còn cuồn cuộn trào dâng nữa, Lục Quyển Nhĩ nhớ lại quyết tâm và sự kiên trì cùng bao nhiêu nhẫn nại thời gian đó màthường xuyên thở dài. Những nỗ lực đó dùng vào việc gì cũng không sợthất bại, thế mà lại đi dùng vào việc thử sức chính mình, tự làm mìnhtổn thương, thật đúng là vô tác dụng, tự nhiên lãng phí bao nhiêu ngàytháng thanh xuân như thế.

Họ mặc dù ít gặp nhau, nhưng cũng không phải hoàn toàn không gặpnhau. Trước và sau tết Nguyên tiêu, những người bạn vẫn chơi với nhau tụ tập lại cùng ăn một bữa cơm, không khí vừa chán nản lại pha chút thương cảm. Thời gian đâu có thể quay ngược trở lại, ngày lễ tết muốn tụ tậpđông đủ thế này quả là không dễ. Mọi người đối với tiền đồ, có chút mong ước, lại có gì đó như không xác điṇ h.

Trong đám đó Quyển Nhĩ là ngoại lệ, sau kỳ nghỉ Quốc khánh, cô xácđịnh được trường gửi đi học. Là người đứng đầu trong chuyên ngành đanghọc, cô được nhà trường khen thưởng và gửi đến Đại học K, vẫn chuyênngành ấy, nhưng do sự khác nhau về thực lực của từng trường, cô có thểcoi là vượt tới tận long môn rồi, sau này ra trường, bằng cấp sẽ rấtoai!

Các bạn cùng phòng, người thì được cử đến trường đó học, người thìchuẩn bị thi cao học. Ngoài La Tư Dịch ra, không ai dự định rời khỏithành phố A. Vì vậy nếu nói là có chút buồn chính là bởi cô không muốnTiểu La rời xa nơi này. Còn khoảng mười ngày nữa là đến thời gian thicao học, cho dù tỉ lệ cô ấy đi làm hay học tiếp cao học mỗi thứ đềuchiếm một nửa, nhưng Quyển Nhĩ biết, nếu Tiểu La thi đỗ, kiểu gì thì côấy cũng phải đi. Thời gian này cô ấy không nhắc đến Sách Lang nữa, haingười đó dường như cũng không liên hệ với nhau nhưng nhìn cô ấy vùi đầuvào học thì biết ngay cô ấy đang rất quyết tâm.

Thi đỗ rồi ít ra cũng còn cơ hội được lựa chọn, nếu thi trượt thì cơhội nào cũng không có, quan hệ của hai người khó mà duy trì. Tiểu Lakhông muốn chút hy vọng đó bị hủy trong tay mình, cô ấy phải tạo ra hyvọng.

Mặc dù nói có chút chán nản đối với tương lai phía trước, nhưng mọingười ai ai cũng tràn đầy hy vọng vào tình hình sau khi tốt nghiệp, sẵnsàng ứng phó với cạnh tranh, với sự thay đổi sau đó. Mọi người trao đổivới nhau kinh nghiệm và tin tức trong vấn đề thi cao học và tìm việclàm, kể về những chuyện xấu hổ mà bản thân mình gặp phải để chọc cườingười khác. Chuyện này nhanh chóng khiến mối quan hệ của Quyển Nhĩ vàĐinh Mùi bị lộ tẩy.

Với Quyển Nhĩ chuyện đã được sắp xếp xong nên cũng chẳng cần phải học hỏi kinh nghiệm hay thăm dò tin tức của ai, chỉ có thể làm một khánthính giả chuẩn mực.

Còn Đinh Mùi, trước sau vẫn luôn im lặng. Tình trạng của anh lúc này so với sự hăm hở hăng hái của nửa năm trước, chỉ có thể

dùng từ sa sút để miêu tả. Đinh Mùi của lúc

này vẫn còn non nớt, làm bất cứ việc gì cũng với tâm trạng hết sứcmiễn cưỡng. Chuyện xảy ra vào kỳ nghỉ hè khiến khả năng vào đài thực tập của anh về cơ bản là không còn nữa. Cũng may, anh vẫn còn có thể ở lạitrường để tạo bước đệm, nếu thật sự đã ra nhập xã hội, bị trúng đòn này, sợ anh không chịu nổi!

Không phải anh không tìm gặp Trương Đào, thậm chí cả chị Lưu anh cũng đã đến nhờ rồi. Trương Đào vẫn còn khá tốt, đã nói với anh những lờirất chân tình: "Cậu em à, nhìn cậu thông minh lanh lẹ như thế, sao người ta dắt cậu đi đâu cậu cũng theo thế? Thằng cha họ Trịnh kia nói là muốn mở một kênh mới, cậu cũng cứ thế mà chạy theo hắn sao? Có thể tùy tiệnmở kênh như thế à? Chỉ cần anh ta nói là xong chắc? Hơn nữa trong truyện đó có trò mèo gì cậu cũng không biết, sao lại cứ lao đầu vào như thế,đã đưa đầu vào thì kiểu gì cũng bị liên quan. Biết là cậu làm việc đócũng chẳng được lợi lộc gì, không những không đánh được hồ ly, mà thânđã mang vạ rồi. Một khi đã có vết thì người ta sẽ không tin cậu nữa, bịvứt bỏ cậu còn thấy lạ? Cậu hỏi tôi có cách gì không, vậy tôi hỏi cậu,tiếng nói của ai là có sức nặng? Đấy chính là cách". Vì vậy Đinh Mùi mới tới nhờ Lưu Vũ Kiều, xem có cách gì có thể cứu vãn được không. Gặp được chị ta cũng không phải chuyện dễ dàng gì, Lưu Vũ Kiều này còn nghĩ tớinhững vất vả trước kia của anh khi bôn ba làm việc cho chị ta nên mớikhông tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Nhưng thái độ của chị ta rất không rõ ràng. Hôm đó Đinh Mùi đã uống rất nhiều, cũng nói rất nhiều, nhưng chị ta lại chẳng nói gì. Cuối cùng, khi chia tay, chị ta nói: "Cứ đợi đấy xemsao!", chỉ thế thôi, không hứa hẹn gì.

Không hứa chắc, nhưng cũng không từ chối, Đinh Mùi thấy vẫn còn cơhội để xoay chuyển tình hình. Chỉ có điều lúc này cảm thấy cuộc sốngthật không dễ chịu chút nào mà thôi. Thi cao học, anh không đăng ký,cũng không có ý định đó. Tìm việc làm? Chỉ muốn làm nghề này, làm phóngviên cho đài khác cũng được, nhưng cảm thấy không cam tâm. Thành phố Anói to thì cũng to thật, nhưng trong vòng xoáy này nếu bảo nhỏ thì cũngrất nhỏ, anh không thể mạo hiểm thêm nữa. Dù sao tốt nghiệp xong làm ởđâu thì cũng chỉ là đi làm thuê thôi, nên chẳng phải vội.

"Uống chút nước ấm không?". Chỗ ngồi chật kín, sau khi Quyển Nhĩ từnhà vệ sinh ra, thấy chỉ còn một ghế trống bên cạnh Đinh Mùi. Cô khôngbiết làm gì, đành lấy nước uống, thấy Đinh Mùi ngồi bên cạnh cũng quaysang hỏi một câu.

"Ừ, cũng được." Anh đẩy ly rượu trên tay ra xa, tối nay uống hơinhiều, hai người lại không nói gì, anh một hơi tôi một hơi uống vàotrong họng thứ nước nóng bỏng đó thấy thật thoải mái dễ chịu.

Ngồi không được bao lâu thì Tăng Nghị dẫn đầu đám bạn kéo nhau đihát. Quyển Nhĩ không muốn đi, lúc mặc quần áo cô cứ đắn đo, muốn tràtrộđi sau bọn họ, tìm cơ hội bỏ về.

Khi mọi người ra tới cửa nhà hàng, những người khác đã gọi được taxi, chỉ có một thân hình cao lớn đứng trước cửa cách đó không xa, trông rất cô độc.

Biết rằng anh đứng đó không phải vì muốn đợi cô, nhưng sau khi do dựmột lúc, cô vẫn đến đứng ngay sau anh. Nếu cô không đi đến, nếu cô không mềm lòng như thế thì kết cục sau này của hai người đã hoàn toàn rẽ theo một hướng khác rồi. Thực ra, điều quan trọng hơn cả, là nếu không cảmthấ y yêu như thế, tất cả sẽ hoàn toàn khác. "Về nhà cùng anh nhé?". Hai người đứng đó rất lâu, cuối cùng Đinh Mùi cũng hỏi. "Vâng." Quyển Nhĩđáp nhỏ.

Cô không biết, chữ "vâng" đó, sự phục tùng vô điều kiện đó, đã khiếnĐinh Mùi được an ủi rất nhiều. Những gì anh đạt được hoàn toàn khác xavới tưởng tượng của anh. Cô chỉ biết rằng bắt đầu từ đêm hôm đó, quan hệ của cô và Đinh Mùi, đã bước vào một giai đoạn mới – bạn tình. Cô khôngmuốn dùng từ đó để hình dung về mối quan hệ của hai người, nhưng thựcchất nó là như vậy.

Anh ấy không hề có ý thức bảo vệ hình ảnh bất khả chiến bại của bảnthân trước mặt người phụ nữ của mình, anh đối xử với cô tự nhiên và thản nhiên nhất có thể. Nhưng đồng thời, cũng không phải là anh không đềphòng, anh cho cái gì, cho tới mức độ nào, đều nằm trong phạm vi quy tắc nhất định, không cho phép Quyển Nhĩ vượt qua giới hạn hay thăm dò dướibất kỳ hình thức nào. Bị thứ gì quây chặt, níu chặt sao? Hoàn toàn không giống với bản tính của Đinh Mùi. Quyển Nhĩ không thể làm như Đinh Mùiđược, khi hai người ở trên giường có được khoái cảm, cô hoàn toàn đam mê và có phần chìm đắm trong cảm giác đó. Nhưng sắc không làm người mê thì người tự mê, cô thích nhất là được nằm trong vòng tay anh, chỉ cần anhôm ấp, cô sẽ không còn có bất kỳ lo lắng nào nữa, làm gì cũng không vôị . Thứ che mắt cô không gì khác mà chính là sự say đắm của cô. Cô của lúcnày, đã không còn nhìn thấy gì khác, chỉ nhìn thấy anh ấy thôi. Chỉ mộtmình anh, có anh là được rồi.