Quyết Ý Đi Cùng Anh

Chương 2: Oan gia ngõ hẹp



Lục Quyển Nhĩ còn chưa nghĩ ra làm thế nào để thực hiện kế hoạch báothù to lớn của mình thì đã tới lượt cô làm tạp vụ trong phòng ký túc.Cuộc hành quân khẩn cấp buổi sáng đã khiến các bạn cùng phòng của QuyểnNhĩ mệt mỏi tới mức ngã vật ra giường nằm bất động. Việc Lục Quyển Nhĩlàm rơi tất không nhận được sự thông cảm của bất kỳ ai, vì mọi ngườingưỡng mộ còn không kịp nữa là. Vì thế Lục Quyển Nhĩ tự nhiên trở thànhmột người may mắn. May mắn thì đương nhiên phải nhận trách nhiệm nặng nề và khó khăn, đi lấy nước nóng vào buổi trưa.

Phòng nước nóng mặc dù không xa, nhưng cô gầy gò nhỏ bé, một mìnhphải xách theo sáu phích nước thì cũng khá vất vả. Khi Hà Bố gần nhưcưỡng ép nhét sáu cái phích nước nóng vào tay cô, Quyển Nhĩ cũng thậtthà cầm lấy, nhưng vẫn kêu lên tỏ vẻ bất mãn, "Các cậu sử dụng trẻ emlàm nô dịch, mình phản đối, phản đối!".

Quyển Nhĩ đi học sớm nên nhỏ hơn các bạn cùng phòng khoảng một, haituổi, vì thế vừa mới gặp nhau họ đã cười cô thấp bé, gọi cô là "bé hạttiêu".

Cô không phục, "Mình vẫn đang dậy thì, còn chưa phát triển hết, đợiđấy mà xem, người ta nói đổi nơi sống thì có thể lớn thêm nữa. Mình cònlớn tiếp, các cậu thì không, lúc ấy chẳng phải mình sẽ là người cao nhất hay sao? Rồi mình sẽ đứng trên mà nhìn xuống, lúc đấy các cậu sẽ biết,thế nào gọi là cười người hôm trước hôm sau người cười!".

Nói xong hưng phấn tới mức đứng trên giường, như muốn ướm thử chiềucao mà mình sẽ đạt tới, quả nhiên đúng là đội trời đạp đất. Chỉ nghe"Ái" một tiếng, Quyển Nhĩ kêu lên thảm thiết ôm lấy đầu và ngã lăn xuống giường. La Tư Dịch đang nằm tầng trên chiếc giường hai tầng chung vớiQuyển Nhĩ chờ xem kịch hay cũng bị cái húc đầu của cô làm cho cười bò cả ra.

"Lục Quyển Nhĩ, có phải em lớn nhanh quá, lớn nhanh đến mức chạm tớitrần nhà rồi đấy!" Tôn Mộc Nam cười ha hả chạy tới đỡ Quyển Nhĩ dậy, xoa xoa đầu cô, nhưng vẫn lên tiếng trêu chọc.

Tôn Mộc Nam lớn tuổi nhất phòng, là người thành phố này, tính tìnhthoải mái và nhiệt tình vì thế được bầu làm trưởng phòng. Tất cả mọiviệc của căn phòng ký túc nhỏ bé này đều do cô ấy quản lý. Cô ấy xử lýcông việc điềm tĩnh, lại ngăn nắp, những việc nặng nhọc vất vả trongphòng đều nhận lấy về mình, nhanh chóng chinh phục được những người cònlại, mọi người ai cũng coi cô như chị cả nên thường gọi là chị Nam. Đừng nghĩ rằng là người lớn tuổi nhất phòng 415 của Lục Quyển Nhĩ thì tuổicủa cô ấy chắc là nhiều lắm, thực ra là vì Tôn Mộc Nam đi học đúng tuổi, chứ không phải trước tuổi mà thôi. Bị mấy người bọn họ gọi là chị cũngkhông làm tổn hại tới sức hấp dẫn của Mộc Nam. Lúc đó đang sốt phim Thần Điêu Hiệp Lữ, không biết bao nhiêu nam sinh viên trong trường công khai hoặc ngấm ngầm gọi cô là Tiểu Long Nữ, từ đó có thể thấy cô có khí chất khác người. Tôn Mộc Nam vừa nhập học đã nhận được ngay một lá thư tìnhdài dằng dặc. Người ta là đệ nhất mỹ nhân, cho nên nhân duyên cũng tốtsố một.

Trước khi Quyển Nhĩ bị đẩy ra ngoài, còn thảm thiết kêu lên, "ChịNam, cứu em với." Hành quân khẩn cấp hôm nay, Tôn Mộc Nam đã phải dìu La Tư Dịch gần như suốt chặng đường, lúc này có muốn giúp Lục Quyển Nhĩcũng không còn sức nữa, đành ngồi đó vẫy tay, "Em vất vả rồi".

Giường tầng ngay gần cửa là của Tề Vũ và Sở Phi Bình. Tề Vũ là ngườiTứ Xuyên, da của cô trắng như nước, đôi mắt rất long lanh. Nếu chỉ nhìnbề ngoài thì ai cũng nghĩ cô ấy ngoan hiền, thực ra tính cách cô lại khá nóng nảy, thẳng thắn. Sở Phi Bình là một cô gái Thượng Hải, cô ấy hoàntoàn không nhỏ nhắn xinh xắn như ấn tượng của Lục Quyển Nhĩ về con gáiThượng Hải. Trong phòng ký túc thì cô ấy và Tôn Mộc Nam là cao nhất, vào khoảng một mét bảy, các đường nét trên mặt cũng rất khác thường, giốngnhư con lai. Lúc này hai người đó, một người giơ tay, một người vungchân, nhanh chóng giúp cho Quyển Nhĩ biến mất sau cánh cửa.

Lục Quyển Nhĩ tay cầm sáu cái phích nước lắc lư đi xuống lầu, giờnghỉ buổi trưa xem như đã bị cưỡng chế hủy bỏ rồi. Cô định lấy nướcxong, chia làm ba lần mang về. Thể lực có được trong quá trình huấnluyện, dùng vào những lúc như thế này rất thích hợp.

Cô vừa đi tới cửa phòng nước nóng thì nhìn thấy tên Đinh Mùi kia mộtmình cầm mấy bình nước đứng chắn ở đó. Câu "oan gia ngõ hẹp", áp dụngvào trường hợp này thật chính xác. Lục Quyển Nhĩ muốn tìm mấy lời đểtrêu chọc anh ta một chút, nhưng nhìn tình hình trước mắt, cuộc gặp gỡcủa hai người có thể so sánh với cua và nhện, bất kể là đang ở trongnước hay lơ lửng trong không trung, chớ ai vội cười bộ dạng giơ nanh múa vuốt của nhau.

Trong cùng một ngày mà tần suất đụng nhau cao như thế, Lục Quyển Nhĩcũng không thể làm bộ như không quen, nhìn thấy nụ cười của Đinh Mùi, cô cũng nhếch môi lên, coi như là chào xã giao. Thế là Đinh Mùi liềnnhường đường cho cô, cô cũng đang định đi vòng qua Đinh Mùi, nhanh chóng vào phía trong lấy nước.

Hai người anh trái tôi phải, cùng một hướng. Anh phải tôi trái, vẫnlà một bên. Lục Quyển Nhĩ tức tới mức muốn chửi bậy, cô lùi lại phía sau một bước, "Anh mau đi đi".

Đinh Mùi ngượng ngùng mỉm cười, nhanh chóng đi ra phía cửa. Anh cũngthan thầm trong đầu, sao mỗi lần đối diện với cô ấy, mình lại trở lênngu ngốc đến thế chứ. Nghĩ thế nào anh bèn đặt những bình nước đang cầmtrên tay xuống cạnh cửa phòng, xếp gọn lại với nhau để dễ nhận ra. Ở đây thường xếp rất nhiều bình nước, đều là những sinh viên có việc đi đâuđó, tiện mang theo bình nước tới phòng đun nước nóng để đấy, quay về mới lấy nước. Nếu như quay về mà lấy nhầm bình thì đúng là không ổn.

Anh quay người đi vào trong phòng lấy nước, lúc đó Quyển Nhĩ đã lấyxong hai bình, đang chuẩn bị lấy nước vào mấy bình còn lại. Đinh Mùi tựgiác giúp cô lấy nước. Lúc lấy nước, Lục Quyển Nhĩ cũng không giằng conhiều. Mặc dù trông cũng khá xinh xắn, nhưng cô lại chưa từng có kinhnghiệm với việc được bọn con trai dốc lòng theo đuổi. Cô không coi trọng việc trang điểm, lại nhỏ tuổi hơn các bạn học rất nhiều, mà bọn contrai cấp ba chỉ thích những đứa con gái trông có vẻ già dặn một chút,bởi vì nếu muốn tiếp cận Quyển Nhĩ sẽ phải gánh thêm áp lực phá hủy mầmnon của tổ quốc. Tất cả những yếu tố đó kết hợp lại, kết quả cô chẳng có ai theo đuổi.

Quyển Nhĩ tự mình cầm hai bình nước đi ra, Đinh Mùi cầm bốn bình cònlại. Quyển Nhĩ dừng bước, "Tôi tự làm được rồi." Không phải là cô muốnphô trương cậy khỏe, nhưng thực sự không muốn liên quan tới tên Đinh Mùi này thêm nữa. Coi như anh ta cũng có phong độ của một người lịch thiệp, cùng lắm thì không tính toán nợ cũ nữa là được chứ gì.

Cách đối nhân xử thế của Lục Quyển Nhĩ là vậy, vì một chút biểu hiệntốt của người khác mà quên hết những bực dọc trước đó, tính cách này của cô, theo như lời tổng kết của Cao Mạc thì hoàn toàn không phải ưu điểm. Một mặt cô rất có khả năng mắc đi mắc lại một lỗi với cùng một ngườitrên cùng một vấn đề; mặt khác sự tha thứ dễ dàng đó, lại chứng minh côlà người khá vô tư. Mà sự vô tư của cô, theo như Cao Mạc đánh giá thìrất có tính phổ biến, những người và sự việc có thể khiến cô bận tâm,ghi nhớ trong lòng rất ít ỏi.

Sau khi thi tốt nghiệp trung học, cô đã từng hỏi Cao Mạc, "Ý của anh là, em thường xuyên không để ý tới người khác?".

"Không phải em cố ý. Thực ra em cũng rất muốn tham gia vào những việc khác, rất thực lòng khi cư xử với người khác, nhưng vì sao em lại làmnhư vậy, thì xuất phát điểm của em chính là tác phong đối nhân xử thế,chứ không phải vì yêu hay ghét của bản thân. Nói một cách khác, em làmvậy phần lớn là vì lịch sự chứ không phải do em tự nguyện."

"Chẳng phải mọi người đều như vậy cả sao?" Quyển Nhĩ tỏ vẻ khônghiểu, cô không cảm thấy việc xuất phát từ yêu thích hay từ lịch sự khácgì nhau, về cơ bản thì cô đều thích cả.

Cao Mạc lắc lắc đầu, nhưng anh cũng không nói thêm nữa. Làm sao cóthể giống nhau? Khi những việc người khác cảm thấy rất khó, rất khổ sởthì cô lại làm được một cách dễ dàng. Ví dụ như việc học, năm thứ nhấttrung học, học lực của cô chỉ ở mức trung bình, thế mà khi thi tốtnghiệp, bất ngờ cô trở thành Trạng nguyên văn khoa trong khu vực; lại ví dụ khác, sở trường, sở thích của cô rất rộng: piano, múa, hội họa, thưpháp mỗi thứ đều biết một chút, nhưng thứ nào cũng có thể làm ra trò, có thể múa rìu qua mắt thợ trước các bạn học chuyên về các môn ấy trongcùng độ tuổi. Ví dụ người đã học thư pháp rất lâu như Cao Mạc vẫn luôncảm thấy chữ của mình viết, mặc dù được mài rũa nhiều năm, vẫn mangnhiều dấu tích của sự sao chép mô phỏng, có phần khô cứng, không đượclinh hoạt bay bổng như của Quyển Nhĩ. Cô muốn làm việc gì, đều có thểlàm rất tốt, muốn kết giao với người nào thì đều kết giao được. Nhữngthứ đối với cô ấy không có tính cạnh tranh, thử thách, làm sao cô ấy cóthể lưu tâm chứ! Không phải cô ấy không có nguyên tắc của bản thân, chỉlà có rất nhiều việc và người chưa đủ trình độ khiến cô phải dùng tiêuchuẩn của mình để cân nhắc. Cao Mạc biết, đối với Quyển Nhĩ, mình có thể được coi là một người bạn tương đối quan trọng, nhưng việc mình ở trong hay ở ngoài phạm vi cân nhắc của cô ấy thì chính anh cũng không dámkhẳng định. Có lẽ vòng tròn phạm vi của cô ấy cũng sẽ biến hóa, thế thìlại càng khó nắm bắt. Sự không chắc chắn của Quyển Nhĩ, nói cho cùng làvì cô ấy hay thay đổi. Điều đó không phải do cô ấy cố ý, chỉ là vì sựhứng thú của cô ấy đến nhanh mà đi cũng nhanh, cô chẳng đam mê thứ gì.

Thái độ của Quyển Nhĩ đối với Đinh Mùi lúc này, hoàn toàn xuất pháttừ sự khách sáo lịch sự. Đương nhiên hai tay cô đều đang cầm đồ rồi, sựkhách sáo chỉ là trên lời nói mà thôi.

Đinh Mùi không nói gì, ngẩng đầu hất nhẹ cằm về phía trước ra hiệu, ý bảo cô đi nhanh lên, đừng ở đó nhiều lời nữa.

Quyển Nhĩ trề trề môi, anh ta thật ấu trĩ, lại còn ra vẻ lạnh lùng.Mặc kệ anh ta, người ta muốn học làm Lôi Phong[1], sao không cho ngườita một cơ hội?

Muốn đi tới phòng nước, phải đi qua một khu ký túc xá nam, nam sinhviên trong khu ký túc này có thói quen, mỗi khi tới giờ lấy nước, họ lại chen nhau kẻ trên người dưới cạnh cửa sổ để ngắm nhìn những nữ sinh điqua, bình luận về chiều cao, diện mạo, tư thế đi đứng; hỏi thăm nhau vềtên tuổi, quê quán và khoa mà nữ sinh đó theo học.

Sinh viên nữ ở trường Đại học C vốn ít, sinh viên nữ xinh đẹp lạicàng hiếm như lông phượng sừng lân. Vì thế hễ thấy một sinh viên nữ xinh đẹp nào đi ngang qua thì đám con trai vô công rồi nghề kia lại nhaonhao lên, đại loại như thi nhau hò hét, rồi huýt sáo, còn các sinh viênnữ cũng coi đó là một sự tán dương, mỉm cười đi tiếp.

Lục Quyển Nhĩ chưa từng bị đám con trai đó trêu chọc bao giờ, cácsinh viên nữ khi đi tập quân sự đều mặc quân trang, đội mũ, từ trên nhìn xuống, chỉ thấy một màu xanh vỏ đỗ, không phân biệt nổi ai với ai chứđừng nói gì đến xinh hay xấu.

Thời gian đầu khi mới nhập học, Quyển Nhĩ đã từng nhìn thấy cả mộtbức tường với đầy các nam sinh viên bám trên đấy, cùng đồng thanh hò hét gọi tên một nữ sinh viên. Cô sinh viên đó một mình cầm theo phích nước, mắt nhìn thẳng, tảng lờ như không nghe thấy. Lục Quyển Nhĩ rất phục khả năng trấn tĩnh của cô gái đó, trước một trận thế lớn như thế, cô cảmthấy ngay cả phích nước trong tay mình cũng sẽ bị chấn động mà rung lên. Đương nhiên cũng có những cô gái tính tình ôn hòa, thoải mái, đi qua đó liền vẫy vẫy tay chào. Những cô gái bạo dạn hơn thì huýt sáo đáp lại,hoặc cũng cùng hét lên theo. Đám con trai như được cổ vũ, liền đồng tâmhiệp lực làm nhiều trò hơn, ví dụ như cùng vỗ tay theo nhịp, khiến không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.

[1] 雷锋 Lôi Phong (1940-1962) một tấm gương về học tập và lao động của người cộng sản Trung Quốc, được Mao Trạch Đông ca ngợi và tôn vinh bằng khẩu hiệu "Học tập theo đồng chí Lôi Phong" (5/3/1963), đồng thời lấyngày 5/3 là ngày Học tập theo tấm gương Lôi Phong.

Ban đầu, Quyển Nhĩ cảm thấy không quen lắm, "Bọn con trai này thật đúng là rỗi rãi quá!".

La Tư Dịch lại tỏ vẻ hiểu biết, "Áp lực học hành lớn, con gái lại ít, sống ở đây như phải tu hành khổ hạnh vậy, thông cảm cho người ta chútđi".

Lục Quyển Nhĩ tự nhiên nhớ đến Cao Mạc, anh ấy cũng sống trong khu ký túc xá này. Sau khi nhập học cô đã tới đây tìm anh mấy lần. Không biếtkhi anh bị stress vì học hành căng thẳng, có bao giờ đến đây để hét gọitên của một cô gái khác. Chính vì suy nghĩ đó nên khi nghe thấy bất kỳtiếng hò hét nào từ khu ký túc nam, cô không những không có lòng dạ nàođể thông cảm cho họ, mà trong lòng còn cảm thấy buồn bã hơn. Mỗi lần đingang qua đây, cô đều cúi đầu đi như chạy, tránh nỗi nghi ngờ ngày càngtăng lên trong lòng.

Buổi trưa hôm nay có vẻ yên tĩnh. Có người đang ngồi cạnh cửa sổphòng đọc sách, ánh mặt trời rực rỡ lóa mắt. không biết đang chiếu vàongười hay chiếu vào sách. Lục Quyển Nhĩ đã quyết định không nghỉ trưanữa, nên trên đường quay về đi khá chậm, khi đi ngang qua bóng mát củamột tán cây cổ thụ, cô đứng đếm những đốm sáng tròn tròn do ánh nắng mặt trời chiếu qua kẽ lá. Hồi nhỏ, cô không dám ngẩng lên nhìn mặt trời vìcảm thấy như thế rất nhức mắt, nhưng lại rất tò mò muốn nhìn. Mẹ liềnđưa cô xuống đứng dưới bóng cây dưới nhà, chỉ cho cô xem những đốm sángnhỏ, dỗ cô rằng đó chính là các con của mặt trời. Lúc đó cô mới học đếm, hăng hái chỉ muốn đếm xem rút cuộc mặt trời có bao nhiêu đứa con, saocó thể cùng một lúc xuống đây chơi nhiều như thế. Đương nhiên chưa baogiờ cô đếm hết được.

Đinh Mùi đi theo sau cũng kiên nhẫn đi sau cô, bước chân của anh vốnrộng mà phải đi như thế này cũng đủ để sầu não rồi. Việc này nhanh chóng gây sự chú ý cho người khác, phá vỡ sự yên tĩnh của khu nhà.

Trên lầu xuất hiện thứ âm thanh chan chát như tiếng gõ vào tấm sắt,"Đinh Mùi, lấy xong nước rồi thì mau về đi, đợi nước của cậu để hấp bánh màn thầu đấy!" Nghe giọng Đinh Mùi nhận ra ngay, đó chính là anh bạncùng phòng Hầu Duy Nguyên. Anh này nhìn thì có vẻ là người kỳ quái,nhưng thực ra lại rất bảo thủ, không phải Đại học C thì không học. Sựcạnh tranh khi thi tốt nghiệp cấp ba ở tỉnh quê anh có thể dùng hai từkhốc liệt để diễn tả, mặc dù học lực không tồi, nhưng vẫn phải thi tớilần thứ ba anh mới đỗ vào trường Đại học C này. Trong tiết mục tự mìnhgiới thiệu khi mới nhận phòng ký túc, anh yêu cầu mọi người gọi mình làHầu Tam, nói là muốn kỷ niệm sự phấn đấu không ngừng của mình. Nhưng mọi người đều tôn trọng gọi anh là "anh Ba". Anh nhiều tuổi nhất, lại cónghĩa khí, rất được lòng người.

Ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy anh Ba đang ngồi trên bệ cửa sổ,vừa quay vào trong phòng gọi thêm nhiều người đến, vừa dùng thìa gõ loạn vào ca uống trà trên tay để tạo âm thanh. Anh nhìn Đinh Mùi, cười nhănnhở. Ca uống trà anh dùng cũng có lai lịch, bên trên có ngôi sao đỏ,nghe nói là của ông nội anh khi tham gia vào cuộc vạn lí trường chinhcủa Hồng quân công nông Trung Quốc đã từng dùng nó, giờ trở thành vậtgia truyền của nhà anh, vì việc anh đỗ vào Đại học C khiến cả nhà đượcmở mày mở mặt nên mới chính thức truyền nó cho anh, tuy nhiên nhìn cáchanh dùng, cũng thấy tiếc cho nó.

Đây là lần đầu tiên Quyển Nhĩ nghe thấy có nam sinh viên bị gọi tên,vừa lạ vừa thú vị. Xem ra anh bạn Đinh Mùi này cũng là người nổi tiếng,thu hút rất nhiều người tới xem. Cô tự nghĩ, may mà mình là người nhỏbé, chứ không như anh ta là hạc giữa bầy gà, muốn người khác không chú ý cũng khó. Xuất phát từ sự thông cảm đó, cô nói với Đinh Mùi, "Anh vềtrước đi, không phải mọi người đang đợi nước của anh để nấu cơm sao?"Giọng điệu của cô bắt đầu bớt xa cách, nhưng hình như vẫn không ý thứcđược nguyên nhân chủ yếu của những ánh mắt mà Đinh Mùi đang phải hứngchịu chính là do cô.

Đinh Mùi lắc lắc đầu, cảm giác như tai mình bắt đầu nóng bừng lên.Anh da thô thịt dày, trận địa nào cũng đã từng nếm trải, bị người kháctrêu chọc cũng giống như được gãi ngứa thôi, không để lại vết tích trênda. Nhưng cô nàng Lục Quyển Nhĩ này sáng nay anh đã lĩnh giáo rồi, mớiđụng chạm một tí đã phản ứng dữ dội như thế, nếu cô phát hiện ra bọn họđang trêu chọc hai người, chắc chắn sẽ không qua lại với anh nữa! Cônàng này nhìn thì giống một con búp bê, nhưng rất khó nói chuyện.

Anh vội vàng rời đi, đi lên trước được hai bước thì quay lại đón lấyhai bình nước từ tay Quyển Nhĩ, giục giã "Đi nhanh lên, đưa hết đây anhcầm".

Vốn anh khống chế âm lượng nói rất nhỏ, nhưng vì những tạp âm saulưng quá ồn ào, thế là vô tình trở thành cao giọng. Mà lúc đó xung quanh tự dưng trở lên im ắng lạ thường, dường như tất cả mọi người đều đangnín thở chờ xem kịch, vì thế giọng của anh nghe lớn khác thường. Bứctường như sắp vỡ ra bởi một trận cười phía bên kia, dưới sự chỉ huy từtiếng gõ nhịp nhàng vào chiếc ca uống trà của anh Ba, bọn họ đồng thanhhét lớn, "Đi nhanh lên, đưa hết đây anh cầm!" Sau khi hét xong lại phálên cười to hơn.

Đinh Mùi thấy Quyển Nhĩ chần chừ không đi, bèn giật lấy bình nước rồi đi tiếp. Đã tiễn Phật phải tiễn về Tây Phương, không thể dừng lại ở đây được. Lũ quỷ này, món nợ buổi sáng còn chưa tính xong, thế mà giờ còndám đùa cợt vui vẻ thế! Càng muốn vui vẻ thì cái giá phải trả càng đắt.

Quyển Nhĩ nghĩ lại câu nói mà đám nam sinh vừa đồng thanh hét lên,cảm giác trong đó như có mùi của sự đùa cợt. Nhìn dáng vẻ bối rối củaĐinh Mùi, mặc dù không hiểu có chuyện gì mà đáng buồn cười đến thế,nhưng cũng biết bọn họ không có ý tốt. Lục Quyển Nhĩ đứng đó, hai taytrống không, suy nghĩ rất nhanh, Đinh Mùi nhẫn nhịn bước tiếp, nhưng côđâu dễ bắt nạt như thế.

Cô chỉ vào anh chàng cầm đầu, "Xin hỏi, anh tên là gì?".

Cô vừa nói xong, những nam sinh kia liền im bặt. Bọn họ cũng chỉ tụtập lại trêu đùa cho vui chứ đắc tội với đám con gái hiếm như gấu trúc ở trường này, thật rất không khôn ngoan. Phải biết rằng gấu trúc là loàiđộng vật sống theo bầy, làm không khéo thì hậu quả phải gánh chịu sẽđược khuếch đại theo cấp số nhân.

Hầu Duy Nguyên lúc đó bị chỉ mặt điểm danh nên có vẻ cuống, tính tình của anh thật ra rất rụt rè, không có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với con gái. Nhưng ngón tay của Lục Quyển Nhĩ rõ ràng là chỉ trúng anh ta, giờkhông thể cứ thế mà rút lui vào trong phòng được, đành giương đầu rachịu trận, "Tôi là Hầu Duy Nguyên".

"Hầu Uỷ Viên[1]" Nghe cái tên ấy mà Quyển Nhĩ giật mình, sao lại đặtmột cái tên như thế cho con mình nhỉ? Mong con trai thành rồng[2] cũngkhông nên dùng cách này chứ.

"Nước của phòng các anh, Đinh Mùi đã lấy và để ở cửa phòng nước rồi,không đợi được thì tự mình đến đó mang về đi." Quyển Nhĩ thấy anh chàng"Hầu Ủy Viên" đó gật đầu lia lịa, ra vẻ rất khiêm tốn lắng nghe, nêncũng lược bớt những từ châm chọc chua chát phía sau. Cô vừa tới Đại họcC, cũng phải giữ chút hình tượng chứ. Huống hồ Cao Mạc cũng ở đây, ramặt thay Đinh Mùi thì cũng chỉ ở mức độ nào đó thôi.

Quay lại nhìn Đinh Mùi, một mình cầm sáu phích nước đi như chạy, sắpkhông thấy bóng dáng đâu nữa. Quyển Nhĩ lắc lắc đầu, cao to như vậy cũng thật uổng phí, chỉ biết cặm cụi bán sức, bị ức hiếp như thế mà không hề có phản ứng gì. Lạ là Quyển Nhĩ lại không cảm thấy anh ta nhát gan màchỉ vì anh ta quá thật thà mới bị người khác bắt nạt, thậm chí điều đócòn khiến cô nổi nghĩa khí muốn cùng nhau chống lại kẻ thù chung.

Quyển Nhĩ đi nhanh về phía khu ký túc mình ở, Đinh Mùi đang đứng trước bồn hoa có vẻ như đã đợi cô được một lúc rồi.

"Anh vất vả quá." Quyển Nhĩ coi Đinh Mùi như một cậu bé thật thà nênthái độ cũng mềm đi nhiều, "Để ở đây là được rồi, tôi sẽ mang dần lên".

"Không phải vội. Anh đợi em, đừng mang một mình, em lên trên gọi thêm người xuống giúp đi."

Anh dù sao cũng là con trai, làm thêm một chút cũng không sao, hơnnữa phòng nước cách chỗ anh ở cũng gần, chỉ như tầng trên với tầng dướithôi.

Nhưng những cô bạn kia để Lục Quyển Nhĩ gầy gò nhỏ bé một mình đi xanhư thế để lấy sáu phích nước, việc này xem ra không được hay cho lắm.

"Không sao, anh giúp tôi mang đến tận đây, tôi có thể tự làm đượcrồi. Bọn họ giờ này chắc đang ngủ mê mệt cả rồi, đâu có giống khu ký túc bên kia, sung sức như thế mà lại chỉ biết sai bảo mình anh."

"Em đúng là khéo nói thật đấy."

Quyển Nhĩ mỉm cười, "Anh cũng thế còn gì, mèo chê mèo dài đuôi".

"Phải phải, giờ không còn là thời đại cống hiến nữa rồi!" Đinh Mùithấy thái độ của Quyển Nhĩ không có gì bất thường, nên cũng thấy thoảimái.

Quyển Nhĩ lè lưỡi, cô đâu có tinh thần giác ngộ cao như thế, tôn chỉtrong cuộc sống của cô đơn giản chỉ là "Tiện cho người, cũng tiện chomình", tiêu chuẩn đánh giá cho sự cống hiến trong sáng quá cao, cô sợmình không thích hợp.

Cầm theo phích nước chạy lên lầu, nếu cô đi nhanh, sẽ kịp ngả lưng khoảng nửa giờ.