Quyến Luyến Con Rối Tình Nhân

Chương 3



Tất cả chuyện xưa bắt đầu từ một khu cô nhi viện gọi là Thái Dương Gia. Khu cô nhi viện này nằm ở trung tâm thành phố Đài Nam, trong viện thu dưỡng khoảng hơn sáu mươi đứa trẻ. Những đứa trẻ kia mồ côi, gia đình có biến mà không thể nuôi dưỡng, có đứa bị vứt bỏ, sơ suất, chịu ngược đãi hoặc từng lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.

Mùa thu năm ấy, vừa qua sinh nhật bảy tuổi, Tinh Thần đã bị vứt bỏ ở tại cửa khu nhà "nhân ái" này. Cô còn nhớ ngày hôm đó, mặt trời rất cao, trời thật xanh, trên đường hai hàng cây xanh đu đưa theo gió. Cô mặc một bộ quần áo không phải là mới, ở bên ngoài mặc chiếc áo khoác màu xanh, chiếc quần màu lá cọ không quá vừa người, đi giày da màu đỏ, mái tóc đen tết thành hai bím tóc nhỏ vắt qua vai, sau lưng còn đeo một cái cặp sách màu vàng chanh. Cô ít khi được ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề như vậy, đại đa số thời gian, cô luôn để tóc rối tung, quần áo cũng mấy ngày mới tắm rửa, vì không ai để ý tới cô, người chăm sóc cô gọi là A Hồng, dì luôn luôn bận rộn đi làm, say rượu, sống mơ mơ màng màng, rất có ít thời gian tắm rửa hay chải tóc cho cô.

Người phụ nữ đã không còn trẻ nhưng lại thích mặc một cái váy da báo bó sát người, đầu tóc xoăn ngắn ngủn bị nhuộm thành màu vàng khoa trương, mắt đeo lông mi giả, đánh lớp phấn nền dày để che đi bọng mắt và mắt thâm quầng, cả khuôn mặt vì trường kỳ sống về đêm mà sinh ra mệt mỏi và tiều tụy. Rất nhiều năm sau, cho dù Cổ Tinh Thần không nhớ rõ diện mạo của dì Hồng nhưng cô biết một sự thật đó là dì ấy không phải là mẹ cô.

Mẹ đã chết, đến thế giới bên kia rồi.

Hàng năm đến ngày giỗ, dì Hồng đều sẽ ở bên cạnh cái thùng sắt đốt tiền giấy, vừa đốt vừa kể lể, cô ngồi xổm bên cạnh tò mò xem.

Vào ngày sinh nhật đó, dì Hồng phá lệ không đi làm, cũng không say rượu, cùng cô đi mua cặp sách mới, đi ăn đồ ăn nhanh, lại bắt xe đến khu vui chơi thật lâu, hai người đi đến những nơi mà Tinh Thần chưa từng được đến.

Dì Hồng ôm đem cô đến cửa cô nhi viện, để cô xuống, sờ sờ đầu cô, nói với cô: "Tiểu Tinh Tinh, con ngoan ngoãn đứng ở đây, ngàn vạn lần đừng chạy đi đâu, lát nữa sẽ có người đến mang con vào."

Tiểu Tinh Thần ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy nhìn dì không hiểu, đôi tay nhỏ bé túm lấy góc áo dì không chịu buông ra.

“Chao ôi, không phải dì Hồng không muốn con đâu.” Dì Hồng thở dài, “Dì cũng không còn cách nào khác nữa, dì mỗi ngày đều phải đi làm, không có thời gian chăm sóc con, hoàn cảnh này đâu có thể thích hợp để chăm sóc con?"

Cánh tay trắng nõn vẫn không chịu buông ra, cô bé vẫn cố chấp nhìn người phụ nữ, ánh mắt to trong veo tựa hồ có thể nói với dì hy vọng: “Dì Hồng, con sẽ ngoan, con sẽ nghe lời, dì đừng đem con vứt bỏ...."

“Tiểu Tinh Tinh, thực xin lỗi, dì đành nói thật cho con biết. Dì Hồng lúc này đây thật cùng đường, mấy năm nay hoa tàn ít bướm, vận may thật con mẹ nó kém, vốn nghĩ là thắng bạc kiếm ít tiền để làm vốn, để có điều kiện cho con sau này đi học đại học, ai biết được đánh bạc thua, cả tiền vốn cũng mất, còn nợ nặng lãi tên béo Bàn Tử, con theo dì sớm muộn cũng có ngày bị nó bắt bán, dì đây làm sao có lỗi với mẹ con được?

Nhìn đôi mắt cùng khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ giống chị em tốt của mình trước kia, người phụ nữ bỗng cảm thấy một trận xót xa, dì tránh mặt quay đi, sờ trong túi lấy bật lửa cùng thuốc lá, châm lửa, hút một hơi sâu.

Khói thật sặc người, Tiểu Tinh Thần bỏ một tay ra bịt mũi, đương nhiên tay kia vẫn chặt chẽ nắm lấy dì, cô rất sợ, sợ dì Hồng không cần cô nữa.

“Có trách thì trách mẹ con số mệnh không tốt, đã làm nghề này rồi còn chưa kết hôn đã có bầu, trẻ tuổi lại bệnh tật, chết thì cứ chết đi sao còn để lại con, ngay cả cha ruột của con dì cũng không biết, không biết chỗ nào tìm hắn, không còn cách nào khác đành phải nuôi con.... Tiểu Tinh Tinh con yên tâm, Dì Hồng đã hỏi thăm rõ ràng, cô nhi viện này rất tốt, con cũng nên đến trường học, so với theo dì tốt hơn à, chờ dì Hồng có tiền sẽ đến đón con, con ngoan ngoãn nghe lời, dì Hồng cam đoan không lừa con....." Người phụ nữ tiếp tục lải nhải, không biết đang thuyết phục cô bé hay là đang thuyết phục chính mình.

Sau một hồi thao thao bất tuyệt, bàn tay nhỏ bé rốt cục cũng chậm rãi buông lỏng ra...Người phụ nữ cầm nước mắt, vứt tàn thuốc, bàn tay xoa đầu nhỏ của cô bé rồi xoay người định bước đi, bỗng dưng phía sau, cô bé nhỏ giọng gọi: "Dì Hồng..."

Người phụ nữ lỗ mũi chua xót, không dám quay lại, không lên tiếng trả lời, nhấc giày cao gót bảy phân bước "cộc cộc" đi nhanh.

Xa xa trốn ở cửa hàng tiện lợi đối diện cô nhi viện, thấy cửa chính mở ra, có nhân viên từ bên trong đi ra, hơn nữa liếc mắt một cái có thể nhìn thấy cô bé đứng co ro trong góc tường, người phụ nữ cuối cùng cũng yên tâm, lau nước mắt, hai tay làm dấu chữ thập nhìn lên bầu trời cầu nguyện. Uyển Quyên, thực xin lỗi, mình cũng chỉ có thể làm được như vậy, cậu nếu trên trời có linh, liền phù hộ cho con gái cậu tương lai sẽ được người trong sạch thu dưỡng, cả đời cơm áo không lo, tương lai xa gặp người đàn ông tốt, không cần theo con đương của mình và cậu, để cả đời không nơi nương tựa.

Màu vàng ráng chiều chiếu vào cửa cô nhi viện, vừa tới viện làm việc, A Mỹ đứng trước mặt cô bé, khuôn mặt trắng hồng nhỏ bé, thật là đứa trẻ xinh đẹp! Trông như thiên sứ trong tranh vậy, vừa mới nhìn đã làm cho người ta thích.

“Bé con, sao em lại một mình ở đây? Người nhà em đâu?" A Mỹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé hỏi.

Trong đôi mắt trong suốt của cô bé ứa ra giọt nước mắt trong suốt, cô bé mím cái miệng nhỏ bé, tay rút lại, một câu cũng không nói. Xoa đầu cô bé, A Mỹ thở dài trong lòng, tiểu nha đầu đáng yêu thế này mà cũng bị người ta vứt bỏ.

Thật ra A Mỹ ra cửa là để đón người, vừa rồi mới nhận được tin báo của viện trưởng, ngay bây giờ sẽ có một đứa bé trai được đưa đến, không ngờ đứa bé trai còn chưa thấy cô đã nhặt được bé gái không rõ lai lịch này.

“Bé con, nhà em ở nơi nào? Là ai đưa em tới đây?”

“......”

“Sao em không nói lời nào vậy? Em tên là gì?"

“......”

“Em đừng sợ nha, chị gọi là A Mĩ, làm việc ở đây, chị không phải người xấu đâu!”

A Mỹ dùng hết võ mồm tưởng cùng cô bé thân thiết được một chút, ai biết được tiểu nha đầu kia tính thật cường, miệng như trai ngọc vậy, chỉ nhìn cô, một chữ cũng không nói.

A Mĩ đang đau đầu thì phía sau truyền đến một tiếng còi rõ to, một chiếc xe cảnh sát dừng ngay ở cửa cô nhi viện.

“A, cảnh sát Viễn, chú đã tới.” A Mĩ chạy nhanh đứng dậy đi qua đón.

“Đúng vậy, A Mĩ, đã chờ thật lâu nha, trong tay chú còn mấy vụ án, hiện giờ mới có thời gian đưa đứa trẻ của Trình gia đến đây."

Cảnh sát Viễn chừng bốn, năm mươi tuổi, bộ dạng rất phúc hậu, tâm địa cũng rất tốt, nổi tiếng hiền lành một phương, ông ta nhảy xuống xe xách theo một cái túi da màu đen.

“À, đứa bé hẳn là ở bên trong ?” A Mĩ cúi vào bên trong xe nhìn xung quanh.

Tại vị tại vị trí lái phụ là một đứa bé trai rất xinh đẹp ngồi rất quy củ, nhìn qua bộ dáng khoảng mười hai, ba tuổi, mặc mộtc cái áo khoác sạch sẽ cùng với quần dài, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ gia thế trong sạch, lúc nó nhận thấy A Mỹ đang nhìn mình liền giương mắt nhìn cô, liếc mắt một cái, trong đôi mắt là cái nhìn trầm ổn, trưởng thành sớm, A Mỹ nhìn nó không khỏi ngẩn người.

“Tiểu Hằng, xuống xe, chào chị A Mĩ .” Cảnh sát Viễn mở cửa xe bên kia, ý bảo bé trai xuống dưới.

Hắn không chào, im lặng xuống xe, lại yên lặng từ cảnh sát Viễn nhận lấy hành lý của mình.

“Đứa nhỏ này, là chuyện gì xảy ra vậy?” A Mĩ kéo chú Viễn đến một bên, tò mò nhỏ giọng hỏi.

“Haizz, cháu quên tin tức đã làm xôn xao dư luận à? Tổng giám đốc Hành Viễn Tập Đoàn bởi vì phá sản đã nhảy lầu tự sát, hai ngày sau vợ anh ta không chịu nổi đả kích đã uống thuốc độc chết theo, thật sự đáng thương, trong bụng còn mang thai nữa." Với người đã làm nhiều vụ án như chú Viễn đã thấy nhiều, nhưng gặp phải thảm án này cũng không khỏi liên tục lắc đầu.

Một nhà bốn người, mấy ngày ngắn ngủi chết ba người, trong đó còn có một đứa trẻ mới năm tháng đang ở trong bụng mẹ chưa từng được thấy thế giới này đã bị tước đi quyền sống.

Còn lại đứa con mười hai tuổi không nơi nương tựa, chỉ có thể bị đưa đến cô nhi viện này.

“A, thì ra là vụ án kia à! Thật sự là rất thảm......” A Mĩ một bên nghe một bên khóc thút thít.

“Thân thích của Trình gia không ai chịu nuôi đứa trẻ này, Chú Địch liên hệ với viện trưởng của cháu, đem nó đến đây.”

“Haizzz, nhiều đứa trẻ đáng thương..... Nó có phải không thích nói chuyện?”

“Cũng không phải, từ khi chú tiếp nhận vụ án này, tiếp xúc với nó, nó chưa từng nói qua một câu, nhưng hàng xóm đều nói đứa trẻ này không phải câm điếc, chú nghĩ rằng có phải nó chịu kích thích quá lớn nên có xu hướng tự kỷ?"

“A? Như vậy là......” A Mĩ lại đau đầu, hôm nay toàn gặp được những đứa khó tiếp cận thế này, có phải vì không cùng tuổi với mấy đứa trẻ này nên mới thế?

Hai người ở bên kia lời qua tiếng lại, hàn huyên không dứt. Bé trai nhẹ nhàng nhíu mày, không muốn nghe họ nói chuyện, quay đầu liền thấy cô bé đang đứng trong góc. Hắn nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh, mang theo đánh giá; Cô cũng nhìn hắn, cũng tràn ngập phòng bị.

Đúng ngày đó, Tinh Thần cùng đứa con trai gọi là Tiểu Hằng cùng được Thái Dương Gia thu dưỡng. Thật ra thì ở cô nhi viện, từng cô nhi đều mang theo đủ loại câu chuyện, có lẽ do hoàn cảnh của Tiểu Hằng quá thảm thiết nên được đại đa số nhân viên trong cô nhi viện chú ý, bọn họ luôn lấy ánh mắt thương hại nhìn hắn, sau đó cùng nhau xúm lại to nhỏ bàn tán.

Thân là một đứa trẻ có giáo dưỡng và có chủ kiến, Tiểu Hằng hiển nhiên chán ghét loại cảm giác này, nhưng hắn cũng không biểu hiện ở trên mặt, hơn nữa chưa bao giờ gây chuyện, sinh sự, học tập lại tốt, bởi vậy trong viện mọi người thật sự thích hắn.

Khách quan mà nói, ở Thái Dương Gia này, trong đại gia đình, Tinh Thần là người không hòa hợp được nhất, cô bé giống như búp bê vải bị vứt bỏ, im lặng, ít nói, cũng không dám chủ động chơi cùng bạn bè, thế cho nên những đứa trẻ trong viện đều cho rằng cô bé bị câm điếc. Cô bé thường xuyên nhớ dì Hồng, cô hy vọng dì tới đón cô về nhà, nhưng theo thời gian dần trôi qua, một lần lại một lần thất vọng làm cô vô cùng uể oải, thường xuyên trốn vào nơi không có người vụng trộm khóc.

Ngày đó là sinh nhật tám tuổi, bởi vì nhớ dì Hồng nên Tinh Thần một mình ở sân thể dục khóc. Cô bé ngẩng đầu lên nhìn đám mây, hít hít cái mũi nhỏ đỏ bừng, miệng lẩm bẩm thì thào: " Dì Hồng.... Dì có nhớ hay không? Hôm nay là sinh nhật của con..."

Năm trước giờ phút này, dì Hồng mua cho cô bé cặp sách mới, mang cô bé đến khu vui chơi, sau đó đem cô để ở cửa cô nhi viện. Hôm nay là sinh nhật của cô, Dì Hồng có nhớ cô hay không?

Thật không may, những lời than nhỏ của cô lại bị mấy đứa trẻ là nam sinh hư thường hay gây sự đánh nhau nghe được, chúng vốn định len lén đi phía sau cô hù một phen nào ngờ phát hiện ra.

“Hả, câm điếc cũng sẽ nói chuyện à?”

“Nó là thật câm điếc, hay là giả câm điếc?”

“Kệ! Thử xem.”

Bọn nó giống như phát hiện châu lục mới, ào ào vây quanh cô bé, ép hỏi: "Này, không phải câm điếc sao? Làm sao có thể nói chuyện?"

Nhận ra bọn chúng là người hay cậy mạnh bắt nạt bạn yếu, Tinh Thần hoảng loạn đứng lên, gắt gao che miệng.

Đối phương tựa hồ cảm thấy mình bị coi nhẹ cùng lừa gạt, vì thế càng thêm tức giận mắng: “Giả vờ cái gì ! Nha đầu chết tiệt kia, kêu ra đi!"

Cô vẫn như cũ không rên một tiếng, ánh mắt cảnh giác trừng trừng bọn chúng.

“Còn giả vờ? Xem ra hôm nay nhất định cho mày đẹp mặt một chút!"

“Không sai! Đem nó kéo qua đây, Lão Tử thật sự muốn sửa chữa xú nha đầu này một chút, có bản lĩnh thì đừng lên tiếng!"

Mấy đứa trẻ kia thấy Tinh Thần cố chấp thẹn quá hóa giận, túm cô kéo vào góc sân thể dục, nơi có đủ năm màu các loại ghế đu quay hình động vật, quay nhanh đầu sẽ choáng váng, Tinh Thần có tật say xe nên chưa dám lên ngồi chơi bao giờ.

“Nhanh chút đưa nó lên!”

“Mày đoán nó có kêu hay không?”

“Ha ha, mày xem bộ dáng của nó, trong lòng nhất định là sợ phải muốn chết!”

Cô bị đẩy lên, ghế đu xoay rất nhanh chuyển động.

“Có sợ không hả? Nếu không ra tiếng chúng tao liền tiếp tục xoay!” Lũ trẻ đắc ý cười, nhìn bộ dáng thất kinh của cô bé.

Tinh Thần trừng lớn mắt, cảm giác thấy tiếng gió ở lỗ tai vù vù vang lên, cô hoảng loạn tóm lấy tay vịn bằng sắt.

“Ở đây đang làm gì?” Một giọng lạnh nhạt đột nhiên vang lên.

Tinh Thần nghe tiếng ngẩng đầu nhìn lại, cô nhận ra hắn, cái người đến cô nhi viện cùng ngày.

Giật mình, mấy đứa con trai nhìn hắn một cái, đứa cầm đầu xem thường, dương dương tự đắc nói: "Muốn thì lại đây cùng nhau chơi, không muốn lôi thôi thì bớt lo chuyện bao đồng!"

“Đúng vậy, chúng tao chỉ muốn biết nó có phải câm điếc hay không thôi, chẳng có chuyện gì hết!"

Lũ trẻ một bên nói chuyện, một bên dùng lực làm cho đu quay quay nhanh hơn. Gió thổi qua hai bên gò má làm cho khuôn mặt Tinh Thần càng thêm tái nhợt giống như tờ giấy, đôi mắt to sợ hãi nhìn tên con trai đang đứng bất động nơi đó, hờ hững nhìn cô, mỗi khi đu quay quay một vòng lại đối mặt, lại vụt qua....Hắn luôn nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm gì.

Đầu óc choáng váng, trong ngực dâng lên một cảm giác ghê tởm, Tinh Thần buồn nôn, quả là muốn nôn mửa nhưng ghế xoay không chịu dừng lại, bên tai là tiếng cười của lũ trẻ hư, bọn chúng lấy mục đích ép cô nói chuyện thực chất là muốn xem cô hoảng sợ để làm trò vui, bọn nó sẽ không chủ động dừng trò này lại. Dần dần không biết xoay bao nhiêu vòng, toàn thân cô mất hết khí lực, xụ lơ ở trên ghế xoay. Cô đã hy vọng chừng nào, tên con trai kia sẽ đến cứu mình, nhưng hắn không làm. Trước mắt bỗng tối sầm, thân thể bó nhỏ trên ghế đu ngả qua một bên, Tinh Thần giống như bao cát giống nhau, "Bịch" một tiếng, theo ghế đu rơi xuống phát ra tiếng vang rầu rĩ.

“Trời ạ! Chúng mày đang làm cái gì? Có đứng lại không thì bảo!” Hình như là tiếng A Mĩ nổi giận đùng đùng, từ rất xa truyền đến.

Trên trán, trên mặt, đầu gối một trận đau đớn, tay chân Tinh Thần như nhũn ra, cũng thể đứng lên, không thể khống chế cảm giác buồn nôn, cô chậm rãi mất đi ý thức.

Lúc này đây, đùa dai làm cho trán Tinh Thần và trên mặt bị trầy da, trên người cũng có không ít bầm tím, A Mĩ thập phần căm tức, hung hăng răn dạy cùng trừng phạt kia mấy đứa đầu sỏ gây nên, trừ bỏ Tiểu Hằng. Hắn không tham dự, đương nhiên cũng không ngăn cản, hắn hờ hững đưa mắt nhìn làm cho A Mĩ cảm thấy hắn thật sự không giống những đứa trẻ cùng lứa tuổi, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Một thời gian rất lâu sau Tinh Thần không dám đến sân thể dục, cô sợ hãi bị người ta bắt đùa cợt, từ xa nhìn thấy nam sinh liều lĩnh lỗ mãng cười đùa sẽ lén lút trốn qua một bên, lần gặp gỡ này đã để lại cho cô một bóng ma trong lòng. Nhưng rồi cũng có lúc không thể tránh được.