Quỷ Thoại Liên Thiên

Chương 37: Giường (nhị)



Nói là vận động, chứ thực ra cũng chỉ là đi qua đi lại vài bước ngoài hành lang mà thôi, cũng coi như giãn gân giãn cốt. Bạch Dực ôm một bên vai tôi, tôi dùng tay còn lại đỡ lan can chậm chạp bước từng bước, ở trong góc hành lang rốt cuộc phát hiện ra Lục Tử đang nháy mắt trêu ghẹo cô y tá, cô kia vừa tức vừa thẹn đỏ mặt mắng hắn “Đồ lưu manh”. Chúng tôi ngán ngẩm nhìn, cũng không muốn quấy rầy “nhã hứng” của hắn, liền đỡ lan can chậm rãi đi về. Nhưng lúc đi ngang qua cửa phòng khoa phụ sản, chợt nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ. Tôi vừa chớm nghĩ chỗ này quả thực náo nhiệt không thôi, chắc các bác sĩ y tá cũng sắp ra giải quyết, vừa ghé mắt nhìn vào, hóa ra có một cô gái mới vừa vào viện. Đó là một cô gái trông tuổi còn rất trẻ, mặc áo lông màu đen bó sát người, vóc dáng cực kỳ thon thả cân đối, chỉ có ở chỗ bụng có hơi mập ra. Đứng bên cạnh cô ta là một người đàn ông trông có vẻ rất nhã nhặn. Gương mặt của cô gái vẫn còn vài nét ngây thơ của trẻ con còn chưa kịp tan hết, có khả năng chỉ mới là học sinh cấp ba, cô ta chỉ thẳng vào người đàn ông kia mà mắng: “Anh đi chết đi, đúng là đồ không có lương tâm!” Người đàn ông nọ đeo kính mắt, nghe thấy cô gái cao giọng mắng mình, trong mắt chợt lóe một tia hung ác, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, gã thấp giọng nói vài câu, cô gái nghe xong chợt ngẩn người ra, sau đó bụm mặt nức nở khóc. Gã đàn ông cũng không có ý định đỡ cô ta, chỉ để mặc cô ta khóc, cuối cùng cô gái ngẩng đầu nhìn lên, lớp trang điểm trên mặt nhòe nhoẹt hết cả, trông cực kỳ đáng sợ. Cô ta nhìn thấy chúng tôi, chợt ngẩn người, sau đó nhìn Bạch Dực gọi to: “Đó không phải là Bạch đại ca sao!”

Tôi ngạc nhiên, cô gái, à không, cô bé này lại biết Bạch Dực? Cô bé chạy tới trước mặt chúng tôi nói với Bạch Dực: “Anh không nhớ em à, em là Hiểu Mai, Tần Hiểu Mai đây! Em ở lầu dưới phòng chị Nguyệt Linh đây mà!”

Bạch Dực chăm chú nhìn cô ta một lúc rồi đáp: “À, biết rồi, là cô bé nhà họ Tần ở dưới phòng chị Nguyệt Linh.”

Bạch Dực cũng không nói gì thêm, chỉ chăm chú nhìn cô gái một lúc, tôi thấy gã đàn ông kia trông có vẻ cực kỳ bối rối, đương nhiên là vì không ngờ gặp phải người quen trong này. Gã đang định bỏ đi thì đã bị Tần Hiểu Mai kéo lấy, cười cười giới thiệu với chúng tôi: “Đây là bạn trai em, tên là Triệu Hiên. Hì hì, còn đây là em trai của chị Nguyệt Linh ở trên lầu, tên là… tên là…”

Tôi bật cười, ngay cả cái tên cũng gọi không ra, vậy mà có can đảm tới nhận người quen, cô bé này thật đúng là thú vị. Bạch Dực nhẹ nhàng nhắc lời: “Tên là Bạch Dực.” Sau đó quay sang tôi giải thích: “Trước khi đến ở trong ký túc xá, tôi có ở nhờ nhà chị Nguyệt Linh một thời gian.”

Gã đàn ông tên Triệu Hiên kia thực lòng không muốn nói chuyện với chúng tôi trong hoàn cảnh này, nên chỉ xấu hổ chào một câu, sau đó rút tay khỏi tay Tần Hiểu Mai, nói có việc gấp mà nhanh như chớp chạy khỏi bệnh viện. Chờ gã đi khỏi, trong mắt Tần Hiểu Mai ánh lên một cái nhìn rõ ràng là đau khổ, cô bé cắn môi, đôi mắt hơi ươn ướt, nhìn chúng tôi cười gượng: “Ha ha… anh ấy bận rộn lắm…”

Sau đó cô bé nghiêng đầu nhìn tôi: “Anh đẹp trai này là ai thế ạ?”

Tôi lần đầu tiên mới có người khen là đẹp trai, lập tức đỏ bừng mặt, cảm thấy cả người như nhẹ bỗng đi, cười cười nói: “Anh là An Tung, đồng nghiệp của Bạch Dực. Em là…?”

Tần Hiểu Mai kỳ thực là một cô bé rất khả ái, mái tóc quăn dài xõa tung, gương mặt còn lấm chấm tàn nhang. Nhưng cái bụng hơi hở ra của cô bé cho tôi biết rất rõ, cô bé này vậy mà đã là mẹ của một mầm sống nhỏ. Tần Hiểu Mai luồn tay vào tóc mình, thở dài: “Ai~ không còn cách nào khác, không ngờ em lại lỡ có bầu. Triệu Hiên bắt em phải phá, anh ấy cũng đang là sinh viên, hơn nữa người nhà anh ấy không thích em với anh ấy quen nhau. Anh ấy nói chúng em còn trẻ quá, không nên có con. Chứ thực ra em muốn sinh nó ra cơ… dù sao thì…”

Cô bé hít một hơi thật sâu, làm ra vẻ dễ dãi mà nói: “Dù sao tụi em cũng vẫn còn trẻ mà! Chờ tốt nghiệp xong có công việc ổn định còn sinh được đứa khác mà!”

Tôi nhìn kỹ cô bé trước mặt, cảm thấy suy nghĩ của cô ta đúng là còn rất trẻ con, thế nhưng nếu đó là quyết định của chính cô ta thì cô ta cần phải trả một cái giá tương xứng với sự dễ dãi của mình. Bạch Dực không nói gì thêm, anh ta vốn rất lãnh đạm với những người chỉ quen sơ sơ, rất ít lời. Tần Hiểu Mai thấy chúng tôi cũng không phản đối gì, liền chỉ vào cái giường kê sát cửa mà nói: “Em ngủ trên cái giường đó. Vốn phá thai là một việc rất nhanh, nhưng cơ thể em lượng tiểu cầu quá thấp, nên bác sĩ yêu cầu phải nhập viện ít ngày theo dõi cho ổn định đã rồi mới phá thai sau.”

Quả nhiên là cái giường của thần chết. Tôi lo lắng nhìn Bạch Dực, thấy anh ta cũng nhăn nhíu mày. Tôi thấp giọng quay sang nói với cô bé: “Em không nên nằm cái giường đó đâu, bảo người ta đổi giường đi, thực sự không đổi được thì đừng phá thai nữa.”

Cô bé cười hì hì nhìn tôi, nháy mắt với tôi một cái ngọt ngào làm tôi thoáng cái xây xẩm cả mặt mày, may là có Bạch Dực đỡ sau lưng mới không bị té làm mất mặt. Cô bé dịu dàng nói: “Anh Tiểu An quan tâm tới em như vậy em cảm ơn, nhưng người ta không còn cách nào khác mà, không phá thai, lỡ như bị ba má biết thì em sẽ bị mắng thảm mất. Hơn nữa A Hiên cũng không chịu đâu, chẳng lẽ lại bảo đứa bé này là con anh Tiểu An?”

Tôi vừa nghe thì đã lập tức lắc đầu lia lịa như trống bỏi, nói nó là con tôi?! Chuyện nghiêm trọng như vậy tôi không dám nhận đâu nha! Cô bé bật cười ngây thơ nói tiếp: “Mặc kệ người ta nghĩ sao thì nghĩ, em chỉ cần A Hiên ở bên cạnh là đủ, con cái sau này còn có thể có mà.”

Đột nhiên tôi cảm thấy giọng nói của cô bé chợt biến đổi, đặc biệt là khi cô bé nói câu “con cái sau này còn có thể có”, rõ ràng trong giọng nói có điệp âm, như thể có ai đó đang đồng thanh cùng cô bé nói vậy. Tôi ngẩn người ra, Tần Hiểu Mai gọi tôi vài cái tôi mới giật mình tỉnh lại. Đang lúc định kể cho cô bé nghe tin đồn về cái giường kia thì bác sĩ đã tới kiểm tra cho cô bé, hai chúng tôi không thể cứ đứng hoài ngoài cửa phòng bệnh khoa phụ sản, đã có mấy bà mấy cô mang thai tò mò nhìn chúng tôi chằm chằm, chắc là nghi ngờ một trong hai chúng tôi chính là “tác giả” cái thai trong bụng Tần Hiểu Mai rồi. Để tránh nghi ngờ lung tung, chúng tôi cũng đành từ biệt Tần Hiểu Mai, sau đó vội vàng rời đi.

Trước khi đi tôi rõ ràng còn nghe thấy điệp âm vang vọng đâu đó trong không khí, con cái sau này còn có thể có…

Cánh tay Bạch Dực đang đỡ vai tôi chợt miết mạnh một cái, kéo tôi ra khỏi suy tư. Ánh mắt anh ta nhìn tôi rất phức tạp, dường như muốn nói gì, rồi lại thôi, chỉ thở dài mệt mỏi. Tôi biết anh ta lo lắng tôi đi gây sự, liền gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: “Hì hì, lần này tôi hứa tôi sẽ không xen vào nữa đâu, yên tâm đi.”

Nửa đêm hôm đó, tất cả mọi người đều ngủ say, không gian yên tĩnh một cách đặc biệt. Bệnh viện là nơi không bao giờ có thể hoàn toàn yên lặng được, lúc nào cũng có những thứ tiếng động nho nhỏ nào đó, tiếng nước dịch truyền nhỏ tí tách, tiếng ho khan, tiếng ngáy, tiếng máy dưỡng khí, tiếng điện tâm đồ, và tiếng động của biết bao thứ máy móc không biết tên khác. Nhưng so với ban ngày, bệnh viện ban đêm mang theo một thứ cảm giác tĩnh lặng đến bất an, giống như sự chờ đợi phập phồng không ngừng, chờ cho đến khi có một biến cố kinh hoàng nào đó chợt xảy ra, ví dụ như một người bệnh chợt lâm vào tình trạng hiểm nghèo chẳng hạn, khi đó cả gia đình đều đổ xô tới phòng bệnh, ồn ào, náo nhiệt, hốt hoảng, rối rắm như ban ngày.

Cả ngày gần như đều dán chết lên giường bệnh, ăn, truyền nước biển, kiểm tra, ngủ. Lúc đầu tôi bị mất máu nhiều nên ban đêm còn mơ màng ngủ thiếp đi được, nhưng bây giờ khỏe hơn một chút lại đặc biệt mất ngủ. Chưa kể những vết khâu trên người bắt đầu kéo da non, cực kỳ ngứa ngáy khó chịu. Tôi xoay qua trở lại một lúc vẫn không ngủ đi được, đầu óc thảnh thơi lại bắt đầu nghĩ tới những chuyện ban ngày. Mẹ lúc này hẳn đã về tới nhà. Tên Lục Tử kia thực sự phải dạy dỗ lại, nếu không có ngày ra đường bị người ta đánh thì khổ! Nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ tới chuyện cái giường và chuyện Tần Hiểu Mai. Cô bé con không hiểu sự đời, chưa kể tên Triệu Hiên kia nhìn cũng không phải người tốt, hiện tại Tần Hiểu Mai đã mang thai gã không thể hiện trách nhiệm làm đàn ông của mình, lại còn thực sự làm cho những người đàn ông phải mất mặt, loại bạn trai như vậy chẳng thà chia tay sớm một chút còn tốt hơn, đúng là loại ích kỷ nhỏ nhen chỉ biết có mình. Cuối cùng, tôi không nhịn được lại nhớ lại chuyện của người đàn bà mặc áo đen nghe lúc chiều, bà ta rốt cuộc là cái thứ gì? Lẽ nào là một bệnh nhân đã chết trên giường đó trong quá khứ, bây giờ quay lại ám những người tiếp theo?

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, nhuộm căn phòng tối đen thành một màu xanh nhạt u ám. Ngoài hành lang đèn sáng trưng, nhưng chính vì thế mà càng khiến người ta cảm thấy chói mắt. Các y tá có trách nhiệm chỉ đi kiểm tra một hai lần lúc đầu buổi tối, còn lúc khuya khoắt này thì không còn thấy mặt mũi đâu, đúng như lời bà hộ lý ban chiều đã nói, ban đêm, mọi người đều ngủ. Bốn bề an tĩnh. Bạch Dực khẽ trở mình, đưa tay kia gãi gãi cánh tay bị thương, xem ra vết thương của anh ta cũng bắt đầu gây ngứa.

Nửa đêm ngủ không được có khả năng lớn nhất là do mắc tiểu, cần phải đi vệ sinh. Tôi ngẩng đầu nhìn bình nước biển còn chưa truyền hết, chậm rãi ngồi dậy định mang cả giá truyền theo. Có thể là do gây tiếng động, hoặc Bạch Dực căn bản là chưa từng ngủ, anh ta ngồi dậy nhìn tôi hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy?”

Tôi thấy anh ta cũng tỉnh, vừa lúc có thể giúp tôi cầm chai thuốc, hơn nữa WC cũng xa, muốn đi tới đó coi chừng vết thương trên chân chịu không nổi mất, liền bảo anh ta giúp tôi đi toa lét. Bạch Dực lau lau mặt, cầm lấy cặp kính để trên đầu tủ, mặc áo khoác bước xuống giường tới đỡ tôi.

Tôi cũng khoác một cái áo khoác, đồ mặc trong bệnh viện có nhược điểm là chống lạnh kém, tuy trong phòng bệnh có máy sưởi, nhưng ngoài hành lang thì cần phải duy trì sự thông gió, nên vừa ra khỏi cửa là lập tức không khí lạnh buốt ùa tới, lạnh tới mức cả hai lập tức run lẩy bẩy.

Tôi cà nhắc cà nhắc chạm từng bước nhỏ trên mặt đất, tay khoác qua vai Bạch Dực, cố hết sức đứng thẳng người. Sau đó quay sang xấu hổ cười với anh ta: “Xin lỗi anh nha, ngày mai tôi kiếm một cái xe lăn, khỏi cần phiền phức thế này.”

Dường như chạm phải vết thương trên tay, anh ta cũng cắn chặt răng thấp giọng nói: “Cậu cũng đừng dựa hết lên người tôi như vậy, cố gắng tự giữ thăng bằng một chút.” Nhưng cả hai chân tôi đều bị thương, bảo tự giữ thăng bằng là giữ thế nào cơ chứ?! Hừ, giá như mình mà là con gái thì chắc anh ta chẳng khó chịu như vậy đâu nhỉ, đau đến mấy vẫn có thể cười đến nở hoa ấy chứ! Nghĩ thế, tự nhiên tôi cảm thấy tức, liền cố tình đè cả nửa người dựa hẳn lên người anh ta. Dường như tôi đã làm hơi quá, vì tay Bạch Dực run lên, tôi thấy mình đùa quá trớn, liền vội vã dùng một tay đỡ tường, cố hết sức giảm sức nặng đè lên người Bạch Dực. Cứ như thế, hai kẻ tàn tật chúng tôi vừa dìu vừa đỡ nhau ra khỏi phòng bệnh. Mỗi tầng chỉ có hai nhà vệ sinh, tầng này có khoa sản nên WC nữ thì rất gần, nhưng WC nam thì xa tít tận cuối hành lang.

Ngọn đèn ngoài hành lang hắt ánh sáng lên lớp gạch men sáng bóng trên tường, tạo thành một thứ ánh sáng trắng lóa mắt. Giống như lúc nãy tôi đã nói, ngoài hành lang có hệ thống thông gió, nên trên đỉnh đầu chúng tôi gió lạnh cứ thế thốc qua dữ dội, tôi có mặc áo khoác mà còn thỉnh thoảng rùng mình vì lạnh. Nhưng đoạn đường này chỉ cần đỡ lan can mà đi, cũng khá thoải mái. Đi tới bên phòng y tá trực, phát hiện trong phòng chỉ có một cô y tá dường như đang cúi đầu xem tiểu thuyết, thỉnh thoảng thấy cô ta bật cười. Lúc chúng tôi đi ngang qua, cô ta chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó lại cúi đầu chăm chú đọc.

Đi qua phòng y tá trực không còn phòng bệnh mà là phòng kiểm tra và phòng chứa đồ tạp nham. Ngoài cửa để mấy cái giường đẩy, bên trên chất chăn và đệm dơ. Đoạn này không dễ đi chút nào, thường gặp phải chướng ngại vật, tôi phải tránh tránh né né rất khổ cực. Phải đến mười phút sau chúng tôi mới tới được cửa nhà vệ sinh, tôi không khỏi nghĩ thầm: may mà không gấp đi lắm, nếu không cầm chắc chết nửa đường rồi.

Ngoài cửa nhà vệ sinh chất một đống rác, trong bể nước có một cái thùng bằng nhựa, đồ lau nhà chất đống lộn xộn ngáng cả cửa ra vào. Tôi vừa nhìn thấy thế đã muốn khóc, cái này chẳng phải là thách thức cực hạn của tôi sao? Tôi đưa mắt nhìn Bạch Dực, anh ta nhìn lại tôi bằng ánh mắt “nhìn tôi làm cái gì”, tôi đáp lại bằng vẻ mặt tuyệt vọng. Cuối cùng tôi bĩu môi, đành từng bước tiến tới trước, bị Bạch Dực ngăn lại, anh ta thở dài, cầm theo bình nước biển tiến tới, vừa đi vừa dùng chân đá văng mấy thứ cản đường qua một bên. Tôi bội phục nhìn anh ta, cái loại biện pháp này mà cũng nghĩ ra cho được, không hổ là người có học thức nha (!)

Sau khi sàn nhà đã gọn gàng hơn, Bạch Dực cũng theo tôi vào nhà vệ sinh. Tôi xấu hổ nhìn anh ta cười cười, ý bảo anh ta quay lưng lại, nhưng anh ta đã nhướn mày giục: “Cậu mau mau lên đi, cái bình nước biển này cầm mỏi tay lắm đó.”

Tôi lườm anh ta một cái, nhưng nghĩ lại thấy anh ta nói không sai, đều là đàn ông con trai, tôi có anh ta cũng có, tôi không có anh ta cũng không có, mà lúc tôi dũng cảm tè bậy ngoài sông Hoàng Phố[1] thì chắc anh chàng này còn đang ru rú học trong nhà kìa! Vì thế lập tức quay sang giải quyết vấn đề cá nhân, cái này là thứ con người không nên nhịn, nếu không sẽ bệnh mất.

Khi tôi giải quyết xong định trở về thì chợt thấy ánh mắt Bạch Dực thốt nhiên biến đổi, tôi chỉ cảm thấy sau lưng mình một luồng khí lạnh toát xốc tới, tóc gáy lập tức dựng thẳng đứng lên. Mơ hồ từ xa nghe thấy tiếng bánh xe chuyển động, tôi vừa định quay đầu lại nhìn thì Bạch Dực đã kéo mạnh tay tôi một cái, trên tay còn kim tiêm nên tôi đau đến mức lạnh cả óc. Trong lúc hốt hoảng, lại nghe được một mùi thơm rất quen thuộc, mùi hương này… dường như đã nghe thấy trên người ai đó…

Tiếng bánh xe… mùi hương thơm… lẽ nào bà già quỷ đó đang lảng vảng quanh đây? Chết tiệt, bà ta muốn tìm tới tận nhà vệ sinh nam mà bán với buôn à?!

Tôi hoảng hốt hỏi: “Lão Bạch, chẳng lẽ lại chính là…?” Quả nhiên còn chưa hỏi xong thì đã nghe tiếng bánh xe từ xa vẳng lại lúc có lúc không. Nhất thời tôi quên béng cả cây kim cắm trên tay, cho tới khi Bạch Dực cúi đầu xuống áy náy hỏi: “Lúc nãy chạm phải kim trên tay cậu rồi à?”

Tôi nhìn lại cánh tay đã bắt đầu xuất huyết, bèn thẳng thắn yêu cầu Bạch Dực rút luôn cây kim ra, dù sao thì vị trí của kim đã bị lệch, nếu còn để nó ở đó thế nào lát nữa chỗ đó cũng sưng phồng lên thôi. Bạch Dực nheo nheo mắt, do dự hỏi: “Rút ra thật à?”

Tôi nghĩ thầm: có đau cũng là tôi chứ có phải anh đâu, nếu không rút ra lúc này, chờ tới lúc lão quỷ bà đó tìm tới tôi làm sao chạy cho kịp? Tôi cắn răng, cố tỏ ra anh hùng mà nói: “Rút đi, ông đây đã sớm muốn rút từ lâu rồi, thứ quỷ này cứ dán trên tay thật sự rất khó chịu…”

Nhưng Bạch Dực không chờ cho tôi diễn hết vở kịch anh hùng đã lập tức tóm lấy tay tôi, rút mạnh một cái. Lập tức máu và dịch truyền từ lỗ tiêm trào ra, đau tới mức tôi muốn rớt nước mắt, cắn chặt răng đóng tròn vai anh hùng cho tới phút cuối. Nhưng trong lòng thầm mắng: Chết tiệt, anh có thể nhẹ tay hơn được không chứ, chí ít cũng phải rút từ từ! Quả nhiên tay chân đàn ông thì không thể nhẹ nhàng như phụ nữ được mà! Bạch Dực không thèm nhìn tôi đau đớn, mà chỉ bưng kín miệng không cho tôi phát ra tiếng động mà nói: “Đừng lên tiếng, chúng ta coi như không nghe không biết gì hết, dù sao thì bà ta có thể xuất hiện ở khắp nơi mà, nơi nào có người bà ta đều sẽ có mặt.”

Tôi gật đầu, trên tay không còn kim tiêm nên di chuyển cũng thuận lợi hơn, Bạch Dực gần như bế hẳn tôi ra ngoài. Ngoài hành lang không có thứ gì khác, tiếng bánh xe cũng đã biến mất, tuy vẫn còn thấp thoáng hương thơm, nhưng cũng bị mùi cồn tiêu độc và vị thuốc át đi gần hết.

Tôi một tay vẫn đỡ lan can, tay kia khoát lên vai Bạch Dực. Nhưng đường trở lại của chúng tôi dường như có cái gì đó… không đúng, Bạch Dực hẳn cũng đã nhận ra sự khác thường ở đây. Vì màu ánh đèn đã thay đổi, lúc nãy là màu trắng sáng chói cả mắt, còn bây giờ là một màu da cam vàng vọt lại chớp tắt dường như thiếu điện hay bị hở dây gì đó.

Tôi trợn mắt nhìn quanh quất bốn phía, cảm giác sự thay đổi rõ rệt của cảnh vật xung quanh, trong lòng càng lúc càng hoảng, trên trán đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh, tôi lắp bắp hỏi: “Lão Bạch… anh có cảm giác… bây giờ với lúc nãy không giống nhau lắm không…?”

Tôi đã từng nghe nói tới hiện tượng “quỷ đả tường”[2], nói nào ngay, chính tôi cũng từng gặp phải rồi. Nhưng nó toàn là xuất hiện ở những nơi đồng không mông quạnh, hay là ở những địa phương hẻo lánh, sao có thể gặp phải ngay trong bệnh viện được kia chứ? Lẽ nào muốn chúng tôi vừa chửi thật to vừa chạy ào ra? Bạch Dực không phản ứng gì, nhưng hẳn nhiên là anh ta cũng đã nhận thấy sự dị thường xung quanh, ở đây căn bản không phải là nơi chúng tôi đã tới, bởi vì nó đã biến dạng hoàn toàn rồi!

Tuy khung cảnh xung quanh đã thay đổi nhiều, nhưng căn bản vẫn là bệnh viện, xung quanh tràn ngập một mùi thuốc gay mũi. Hành lang bệnh viện biến thành một màu xanh lá mạ cũ kỹ, đèn cũng là loại đèn bóng tròn cách đây mấy chục năm, tất cả làm tôi có cảm giác như thời gian đã lùi lại hai mươi năm trước vậy. Tôi nhìn Bạch Dực, cái này gọi là gì nhỉ? Trên internet bây giờ rất thịnh hành mốt “xuyên qua”, lẽ nào chúng tôi cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự rồi?!

Lúc này chúng tôi lại nghe tiếng bánh xe chuyển động, lần này gương mặt Bạch Dực hiện rõ vẻ tức giận lẫn mất kiên nhẫn, anh ta vỗ vai tôi nói: “Đi! Đi tìm bà lão quỷ kia hỏi chuyện! Tôi chịu hết nổi rồi, cứ để bà ta tự tung tự tác thế này có ngày chúng ta bị tâm thần phân liệt hết!”

Nói xong gần như túm tôi lôi đi xềnh xệch dọc hành lang dài. Chân tôi còn băng bó nên đi rất chậm, cho nên Bạch Dực tức đến mấy cũng không thể đuổi kịp tiếng bánh xe, mà tôi thì đã bị kéo đi đau hết cả hai chân rồi. Tôi bèn kéo tay anh ta lại: “Lão, lão Bạch… tha cho tôi đi, tôi đi không được nữa đâu, cứ thế này nữa thì hai chân gãy mất. Đừng đuổi theo nữa, nghĩ cách trở về đi…” Nói xong tôi trượt người ngồi bệt hẳn xuống đất. Bạch Dực cũng ngồi xuống, vuốt cằm suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu xem, cách bố trí chỗ này cũng không khác gì mấy, nói cho đúng ra chỉ có thiết bị là được đổi mới mà thôi. Có thể thấy nó vẫn là cái bệnh viện đó.” Nói xong ngẩng đầu nhìn lên những tấm áp phích dán trên tường, phong cách y hệt như những loại áp phích vẽ hồi những năm 70, tuyên truyền phòng chống bệnh đau mắt hột. Tôi ngẩng lên nhìn theo, mẹ ơi! Năm 1978! Năm đó tôi còn chưa sinh ra nữa kìa!

Tôi nhìn Bạch Dực trân trối lắp bắp: “Cái này… cái này không phải là một dạng hồi ức đó chứ? Anh lớn hơn tôi, có khi nào năm này là năm anh sinh ra, tiềm thức của anh muốn nhìn thấy cảnh bản thân mình ra đời cho nên cố tình đẩy chúng ta về thời điểm này hay không…?”

Tôi lúc này đúng là bị dọa cho đến hồ đồ, đầu óc rối tinh rối mù, nghĩ cái gì nói cái đó, căn bản không kịp có thời gian suy nghĩ xem khả năng đó có xảy ra được hay không. Bạch Dực chỉ lắc đầu: “Không phải, hm? Đừng lên tiếng, lắng tai nghe thử đi!”

Tôi im lặng lắng nghe, nghe mơ hồ vẳng lại từ ngoài hành lang một giọng hát của nữ giới, hát một bài đồng dao, giọng hát nghe cực kỳ mờ ảo, đặt trong hoàn cảnh hiện tại càng có vẻ kỳ bí hơn.

“Đung đưa bà ngoại đung đưa, bà gọi bé cưng bà ơi, kẹo một bao, quả một bao, bà ngoại mua con cá về nướng…”

Bài đồng dao này lúc còn nhỏ tôi cũng từng nghe qua, vào mùa hè bà nội tôi thường hay hát ru tôi ngủ. Đó là một bài đồng dao xưa lắm rồi. Bạch Dực đỡ vai tôi, khe khẽ nói: “Đi qua đó xem, chú ý sự thay đổi xung quanh đấy!”

Càng đến gần, tiếng hát càng vang vọng, cuối cùng chúng tôi phát hiện mình đã đứng trước cửa phòng bệnh khoa phụ sản, nhưng đối diện lúc này vẫn chưa có phòng bệnh mà chúng tôi đang nằm. Tôi và Bạch Dực nhìn nhau, rồi đưa tay từ từ đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, cánh cửa cũ phát ra tiếng kẽo kẹt, ngay lập tức, tiếng hát ngưng hẳn.

Trong phòng bệnh có tổng cộng sáu cái giường, nhưng không hề có bệnh nhân, chỉ có những tấm rèm cửa sổ cùng màu chăn trắng muốt đơn điệu khiến thần kinh con người tự nhiên cảm thấy căng thẳng. Chung quanh tràn ngập mùi thuốc khử trùng kiểu cũ, sáu cái giường, bên trên chăn nệm đều được gấp gọn gàng.

Tôi đưa mắt nhìn Bạch Dực, ý hỏi tiếng hát liệu có phải thực sự phát ra từ đây hay không? Anh ta không trả lời, chúng tôi tự động chia nhau đi lục tung từng ngõ ngách trong phòng, nhưng căn phòng này thực sự chỉ là một căn phòng rất đỗi bình thường, có hơi cũ một chút, chậu rửa mặt in hoa văn kiểu xưa hơn hai mươi năm về trước, còn có một bình cắm hoa bằng thủy tinh màu đỏ rất thịnh hành thời bấy giờ. Ở thời hiện đại xem ra chúng đã rất lỗi thời, nhưng vào hai mươi năm trước, hầu như gia đình nào cũng có một bình hoa hình cầu như thế này. Đám hoa cẩm chướng cắm trong bình đã bắt đầu úa vàng.

Tôi buồn bực nói: “Căn phòng này chẳng có ai cả mà, hơn nữa tôi có cảm giác nó không được sử dụng từ lâu rồi, anh xem, hoa trong bình cũng héo rũ cả ra rồi!”

Bạch Dực đỡ tôi ra trước cửa sổ, cẩn thận từ từ vén rèm lên. Ngoài cửa sổ đen kịt một mảnh, không thể trông thấy bất cứ thứ gì, cảm giác tĩnh lặng đến đáng sợ, không hề có động tĩnh, có cảm giác như cả lá cây cũng không động đậy. Đột nhiên ngoài cửa chợt vang lên tiếng kẽo kẹt, Bạch Dực hoảng hốt túm tôi lôi ra trốn vào góc phòng. Chúng tôi vừa kịp ngồi xuống thì đã có người đẩy cửa bước vào. Bước vào là một nam một nữ, người phụ nữ mặc áo blouse trắng, người đàn ông mặc quần kaki và một cái áo lông rất thịnh hành thời bấy giờ, cả hai đều trông có vẻ cực kỳ kích động. Người phụ nữ không kể đến hình tượng mà huơ chân múa tay loạn xạ, người đàn ông muốn tóm lấy cô ta nhưng không được. Cuối cùng người phụ nữ bật khóc nức nở lao người về phía người đàn ông, người kia không đề phòng, thuận tay đẩy người phụ nữ một cái, cô ta liền ngã đập đầu vào cạnh giường bệnh, máu tuôn lai láng. Cô ta kinh hoàng ôm trán, ánh mắt trong tích tắc đã thay đổi, thất vọng, tan vỡ cùng cực, cô ta mở to mắt chỉ vào gã đàn ông quát: “Tôi sẽ đi tố giác anh!” Gã nọ nghe thấy thế, đôt ngột sắc mặt tái mét đi, lập tức quay lại vớ lấy cái bình hoa điên cuồng đập lên đầu người phụ nữ. Cô ta vốn bị thương khá nặng lại còn bị đánh, cuối cùng gục chết ngay tại chỗ bên cạnh giường bệnh. Cái giường trắng phau trong nháy mắt nhuộm thành một một màu đỏ tươi gai người, ở giữa còn loang lổ sắc khô vàng của những cánh cẩm chướng đỏ đã ngả màu. Gã đàn ông đờ đẫn nhìn người phụ nữ đã tắt thở hồi lâu, mãi sau, dường như sực tỉnh, gã mới giật mình run run ôm chặt đầu ngồi sụp xuống đất, sau đó đưa ngón tay run lẩy bẩy từ từ tới bắt động mạch trên cổ người phụ nữ, chỉ thấy ngón tay gã vừa chạm vào cổ cô ta thì đã giật thót lên như điện giật mà rụt ngay lại. Gã hoảng hốt đứng bật dậy, đi qua đi lại trong phòng một lúc, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, vội vội vàng vàng kéo xác người phụ nữ lên một cái giường, sau đó lập tức đẩy cái giường đó ra khỏi cửa. Tiếng bánh xe kin kít nghiến trên mặt sàn nghe đặc biệt chói tai, căn phòng trong khoảnh khắc chợt ngập tràn một mùi hương hoa cẩm chướng thơm ngát ma mị.

Đột nhiên tôi chợt nhận ra, tiếng cái giường bị đẩy đi lúc này rất giống với tiếng bánh xe ban đầu chúng tôi nghe thấy, còn mùi hương… đúng rồi! Mẹ tôi có một chai nước hoa mùi hoa cẩm chướng, trước khi ra khỏi nhà lúc nào cũng xức một chút… Lẽ nào khi nãy chúng tôi nghe thấy không phải là Tá Thọ bà, mà là… đầu tôi nhanh chóng rối thành một nùi, mãi mà không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Chờ tiếng xe khuất hẳn, Bạch Dực mới kéo tôi ra khỏi chỗ nấp, hai chúng tôi nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương biết bao nghi ngờ cùng hoang mang. Cuối cùng vẫn là Bạch Dực phản ứng trước, anh ta nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi, chậm rãi đẩy cánh cửa ra nhìn ra ngoài. Trời ạ, lại một phen choáng váng nữa! Chẳng biết tự lúc nào mà tôi và Bạch Dực đã lại quay lại nhà vệ sinh nam, trên mặt đất vẫn còn bình nước biển và mớ dây truyền mà Bạch Dực giúp tôi rút ra lúc nãy, vẫn tiếp tục rỉ nước ra sàn. Bạch Dực nhặt bình nước biển lên, nhìn ngó bốn phía, lầm bầm cái gì đó trong miệng, sau đó quay lại đỡ tôi nói: “Đi thôi, ra ngoài trước rồi tính.”

Lần này chúng tôi đi cực nhanh, thậm chí tôi còn quên cả vết thương trên chân, chỉ sợ lại lạc vào không gian của hai mươi năm trước nữa thì khổ. Hành lang trở lại màu trắng tươi như cũ, đèn là đèn nê – ông chói mắt, không còn thứ ánh sáng vàng vọt tù mù, cũng không còn những tấm áp phích xưa nữa. Chúng tôi nhanh chóng nhìn thấy lại cô y tá xem tiểu thuyết trong phòng trực, lúc đó mới cảm thấy yên tâm hẳn, rốt cuộc đã trở về được rồi. Cô y tá ngẩng lên nhìn thấy chúng tôi, lập tức kinh hãi bỏ cuốn tiểu thuyết xuống mà chạy vội ra: “An Tung, anh đang bị thương ở chân mà, sao lại chạy? Còn anh Bạch Dực nữa, tay anh còn chưa lành mà, ối trời, sao hai người lại rút ống dịch truyền ra? Hai anh thật đúng là hồ đồ!”

Nói xong lập tức cùng Bạch Dực đỡ tôi về phòng, khi đi ngang qua cửa phòng bệnh khoa sản, tôi vô thức liếc mắt nhìn vào, thấy trong căn phòng tối đen lờ mờ một bóng người, không khí xung quanh tản mát một mùi hương cẩm chướng như có như không.

Tôi thầm mắng xui xẻo, lập tức cúi đầu đi một nước, lồng ngực lạnh toát như trong hầm băng, cái cảm giác này, dạo này trở nên cực kỳ quen thuộc với tôi thì phải? Lúc quay lại yên ổn nằm trên giường rồi, y tá giúp tôi nối kim dịch truyền lại. Tôi nhìn Bạch Dực một cái, rồi quay sang cô y tá sẽ hỏi: “Cô y tá, cho tôi hỏi… dường như phòng bệnh khoa phụ sản đối diện phòng chúng ta đã có từ hơn hai mươi năm trước thì phải?”

[1] Sông Hoàng Phố là tên một con sông nổi tiếng ở Thượng Hải, quê của Tiểu An.

[2] “Quỷ đả tường” là hiện tượng khi chúng ta đi một mình ở những nơi rộng rãi hoang vắng vào ban đêm, dễ bị mất phương hướng, cuối cùng có khuynh hướng đi thành một vòng tròn lớn. Nói là quỷ, thực ra là đi lạc. Trong tiếng Việt có một khái niệm tương tự là “bị ma dắt”.