Quỷ Thê

Chương 28



Chạy tới gần thiếu niên, Hắn vội vàng lấy ra một bó thực vật màu xanh biếc từ cái túi thuốc bên hông đưa về phía thiếu niên︰"A Đức, cái này , là thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho mọi người. Có nó, ông nội ngươi có thể được cứu . . . . ."

Thiếu niên chỉ nhìn thoáng qua bó dược thảo, liền gạc bàn tay cầm dược thảo của hắn, tiếp theo liền nắm chặt bàn tay kia của hắn, hướng phía ngược lại của thôn trang mà chạy.

"A Đức, ngươi đây là đi đâu a? Chúng ta cần phải vội vã trở về cứu mọi người a. . . . . ."

Hắn khó hiểu mà giữ chặt thiếu niên, mà khi A Đức quay đầu lại đối mặt với hắn làm cho hắn thấy hoang mang, vì cái gì khuôn mặt của A Đức tràn ngập bi thương?

"A Đức, ông nội ngươi, hắn có phải hay không..” Không lẽ thật sự vẫn chậm một bước như cũ?

"Không!" A đức dùng sức lắc đầu, "Gia gia ta đã hoàn toàn không có việc gì . . . . . ."

"Cái gì?"

"Hai ngày trước , trong thôn xuất hiện một người có bộ dáng rất giống tiên nữ, nàng trị bệnh cho ông nội của ta , rồi mới cho biết thôn chúng ta biết vì sao lại có ôn dịch. . . . . Nàng nói, nàng nói. . . . . ."

"Nói cái gì?" biểu hiện của A Đức làm cho tâm hắn bất an

"Nàng nói là ngươi đem ôn dịch mà truyền nhiễm cho mọi người!" A Đức bỗng dưng ngẩng đầu, bi thương mà nhìn hắn

Hắn ngây ngẩn cả người.

"Không. . . Sao lại có thể . . . Sao lại như vậy. . . ."

"Ta cũng không tin tưởng là ngươi làm. . . . . ." Khoé mắt A Đức chợt trở nên lờ mờ, "Nhưng là nàng cho người trong thôn biết, nói ngươi kỳ thật sớm đã không phải là người, khi ngươi xông vào trong Quỷ Cốc thì đã chết, còn hóa thành quỷ trở về thôn lây bệnh cho mọi người. Người và quỷ ở cùng một chỗ liền sẽ bị truyền nhiễm, liền sẽ chết. . . . . ."

Đầu của hắn trống rỗng, qua một lúc hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lo lắng mà chất vấn A đức︰"Nữ nhân kia có phải kêu Bích Nhan hay không? Là nàng sao, nhất định là nàng! Cư nhiên. . . Cư nhiên. . . ."

"Ta không biết nàng gọi là cái gì, nàng phủ một thân áo trắng xuất hiện, nhìn xinh đẹp như tiên nữ. . . . Trong thôn đều kêu nàng tiên nữ. . . . Không nói nữa, Ngôn Hoa, ngươi đi nhanh đi." A Đức lại kéo tay hắn, "Người trong thôn bây giờ hòan toàn tin tưởng nàng, nàng nói chỉ cần chờ ngươi xuất hiện liền dùng hỏa thiêu chết ngươi, thì bệnh của mọi người mới có thể hoàn toàn chữa khỏi, cho nên ngươi hiện tại tuyệt đối không thể trở lại trong thôn. . . . . ."

"Cái gì?"

Hai chân hắn mềm nhũn, thiếu chút nữa chống đỡ không nổi mà ngã xuống đất.

"Đi mau, Ngôn Hoa!"

Đúng lúc này, trong thôn đột nhiên hiện lên ánh lửa, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu la của người trong thôn.

"Ngôn Hoa đã trở lại ! Mọi người tuyệt đối đừng cho hắn rời đi, giết hắn mới có thể chữa khỏi bệnh cho mọi người!"

Khi Ngôn Hoa xoay nguời lại thì nghe những lời nói này, làm cho trái tim hắn như đang ở trong khối băng lạnh.

Sao lại như vậy, tại sao có thể, vì cái gì, vì cái gì. . . . . .

"Ngôn Hoa, ngươi không cần sững sờ như thế, đi nhanh đi, chạy mau a!"

A Đức gần như muốn khóc mà liều mạng kéo Ngôn Hoa đi về phía trước, hắn vất vã lấy lại tinh thần, nhưng người đằng sau thì bướng bỉnh ở lại.

"Không, ta phải cùng mọi người nói rõ ràng. Ta, Ngôn Hoa, là mang dược thảo trở về để trị bệnh cho mọi người, ta không có khả năng hại người trong thôn!"

"Ta tin tưởng ngươi!" A Đức gấp đến độ đã muốn khóc vẫn chưa từ bỏ ý định kéo Ngôn Hoa đi về phía trước, "Nhưng người trong thôn không tin ngươi a! Bọn hắn là thật sự muốn ngươi chết a!"

Mặc kệ A Đức khuyên thế nào kéo thế nào, hắn cũng không chịu rời khỏi, đợi cho tới khi người trong thôn cuối cùng vây quanh bọn hắn, A Đức khóc mà quỳ rạp xuống đất , mà thắt lưng Ngôn Hoa lại thẳng như cán, không sợ hãi mà nhìn mọi người.

"Ngôn Hoa, người trong thôn đối xử với ngươi như thế nào chẳng lẽ ngươi không biết, vì cái gì ngươi lại đem căn bệnh quái ác về lây bệnh cho người trong thôn?"

Thôn trưởng đứng đầu đối diện với hắn oán hận chỉ trích.

"Ta không có. Ta chưa từng có làm qua chuyện như vậy, ta là đi lấy dược cấp mọi người chữa bệnh." Hắn lấy dược thảo trong tay ra

Nhưng mà không có ai tin tưởng hắn, sau 1 khoảng thời gian im lặng, có người tiếng lớn hô

"Dược thảo kia nhất định là thuốc hại người, hắn lại muốn hạ độc chúng ta. Thứ người vong ân phụ nghĩa này, thiệt uổng công chúng ta vẫn chiếu cố hắn sau khi cha mẹ hắn qua đời!"

"Không phải, ta không có làm như thế, thuốc này, thuốc này thật là để chữa bệnh!"

Nhưng là, mặc kệ hắn giải thích thế nào, thôn dân cũng không chịu tin tưởng hắn, lúc sau thậm chí có người không biết lấy đá ở đâu ra mà ném về hướng hắn, thấy vậy, hắn dần dần nản lòng, hắn không nghĩ đến cùng người trong thôn làm bạn với nhau gần 20 năm nhưng lại đánh không lại một hai câu xúi giục của 1 người xa lạ . .

Thân thể bị hạ chú khong ngừng phát sinh thống khổ bị xé rách, làm cho hắn cơ hồ đứng không vững.

Đây là hắn cùng Bích Nhan đánh cược, chỉ cần hắn có thể dùng thân thể hư thối mà cố gắng trở về Qủy Cốc , Bích Nhan liền đem cái dồ vật kia trả lại cho hắn, hắn luôn tin tưởng bản thân có thể thuận lợi trở về, nguyên bản không phải như vậy. . . .

Đột nhiên trong đám người có 1 tên lao ra hung hăng mà đem hắn, đã muốn không đứng vẫn nữa, đánh ngã trên mặt đất.

"Ngươi cái tên xấu xa này, trả lại mẹ cho ta, ngươi làm cho nàng chết thảm như vậy, ngươi tên hỗn đản này. . ." Lao tới là một nam hài mới chỉ 12 tuổi, hắn ngồi ở trên người Ngôn Hoa mà xé quần áo hắn , nắm tay không ngừng đánh trên người Ngôn Hoa, nhưng hắn lại như người mất hồn, ngơ ngác để cho nam hài tùy ý đánh chửi hắn không ngừng nghỉ.

Nhưng đột nhiên, nam hài dừng lại động tác, ngồi dưới đất như là tháy quỷ như không ngừng di chuyển về phía sau, hắn dùng ngón tay đang run rẩy của mình mà chỉ Ngôn Hoa đang nằm trên mặt đất, âm thanh run run ︰"Hắn. . . Hắn. . . Các ngươi nhìn cơ thể của hắn. . ."

Ánh lửa hạ xuống, ánh mắt mọi người chuyển qua trên người Ngôn Hoa, vạt áo hắn vì bị nam hài đánh mà lộ ra khuôn ngực, đã muốn hư thối biến thành màu đen, làm cho người khác nhìn thấy mà giật mình___

"A a a, quả nhiên là hắn, là hắn đem ôn dịch truyền cho người trong thôn ──"

"Hắn quả nhiên đã biến thành quỷ !"

"Thiêu chết hắn!"

"Chỉ cần thiêu chết hắn, mới có thể cứu vớt người trong thôn!"

Sự tức giận của mọi người làm cho Ngôn Hoa sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng hai chân lại đứng không nổi, hắn cầu cứu mà nhìn phía A Đức, lại phát hiện người bạn thanh mai trúc mã của mình đang dùng ánh mắt sợ hãi mà nhìn hắn, hắn hướng A Đức vươn tay, A Đức lại run rấy một chút một chút mà rời xa hắn. . . .

"Không. . . ."

Hắn phát hiện tâm của mình cũng bắt đầu bị xé rách .

Không thể như vậy được.

Hắn bất quá chỉ là yêu người kia mà thôi a . . .

Chẳng qua là yêu một con quỷ cô đơn ngàn vạn năm thôi a…

Hắn cái gì đều không có, hắn có thể cái gì cũng không phải, chỉ cần ở lại bên cạnh con người cô đơn kia, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh hắn thôi a

Thân thể thống khổ của hắn không biết bị ai lôi đi, hắn bị thôn dân cột vào trên một cây cọc gỗ, bọn họ ở dưới chân hắn mà gom củi lại đốt, rồi mới ở trên mặt hắn đổ dầu lên.

Hắn cứ khóc và cầu xin, hy vọng bọn họ có thể bỏ qua cho hắn một mạng, nhưng tất cả ánh mắt của thôn dân nhìn hắn chỉ có cừu hận, bọn họ đem sự thống khổ vì mất tất cả người thân mà phát tiết trên người hắn.

Chính là, kia không phải hắn làm a, kia thật sự không phải hắn làm . . . . . .

Nhưng không có một ai tin tưởng hắn, không có.

Mặc cho hắn kêu đến khan giọng như thế nào.

Lửa được đốt lên , từ dưới thân đến trên người, thống khổ dần dần tràn ra, trong hỏa diễm (ngọn lửa), hắn nhìn thấy ánh mắt căm hận của thôn dân.

Ngôn Hoa, gọi tên ta, mặc kệ ở đâu, ta sẽ đi tìm ngươi.

"Xích Trụ ──"

Ngôn Hoa, gọi tên ta, mặc kệ ở đâu, ta sẽ đi tìm ngươi.

"Xích Trụ ──"

Đã dùng hết lực khí, cả linh hồn đều gọi tên của ngươi a, vì cái gì ngươi vẫn không xuất hiện?

"A a a ──"

Hoàn toàn bị đại hỏa cắn nuốt, hắn tựa hồ ở trong đám người thấy được thân ảnh áo trắng thật chói mắt.

Bích Nhan, quả nhiên là ngươi. . . . . .

"Ngươi muốn miếng ngọc này sao? Có thể a, chúng ta đánh cược đi. Chỉ cần ngươi có thể thuận lợi trở về Quỷ Cốc, ta liền đưa nó cho ngươi, thế nào? Ta biết ngươi không tin ta, nhưng chúng ta có thể đối lẫn nhau hạ chú, làm cho trên người chúng ta đều là chú thuật làm hư thối cơ thể, ngược lại người thua chẳng những không lấy được miếng ngọc, còn có thể chết, như thế nào?"

Gió thổi tới, hắn nhìn thấy bản thân hóa thành tro bụi bay khắp nơi, là ảo giác của mình sao, vì cái gì thân thể đã không còn nhưng sao vẫn có thể nhìn thấy tòan bộ?

Hắn biết mình đang khóc, tuyệt vọng mà khóc, nhưng hai mắt lại không có rơi lệ.

Thân thể theo gió mà phân tán xung quanh, dần dần , liền cái gì đều cảm giác không được . .

Nguyên lai này chính là chết đi.

Mang theo sự phản bội, thống khổ cùng tuyệt vọng. . . . . .

Xích Trụ, vì cái gì ngươi không có tới?

Vì cái gì vì cái gì vì cái gì. . . . .

Liền ngay cả linh hồn cũng phải tan biến, câu chú ngữ chất vấn vẫn vang vọng bốn bề.

Tần Tiêu nằm trên sàn nhà lạnh băng, nước mắt không thể kiềm chế mà chảy xuống mặt đất.

Hắn tỉnh, từ trong ác mộng mà tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, vẫn là có cảm giác bản thân còn trong mộng.

Bích Nhan quỷ quyệt đứng ở phía trên hắn mà cười, miếng ngọc trước ngực nàng vẫn đang phát ra ánh sáng màu đỏ mỏng manh. . . . . .

"Trả lại cho ta. . . . Đem nó trả lại cho ta. . . ."

Tần Tiêu gian nan mà vuơn tay phải , hắn nghĩ muốn cầm lại nó, tựa như hồi đó, liều lĩnh cũng vì muốn cầm lại nó. . . Bởi vì ở trong miếng ngọc này chính là của Xích Trụ, là một bộ phận khác của Xích Trụ.