Quy Tắc của Nữ Phụ

Chương 17: Phụ nữ khi tỉnh táo



Tống Tử Vân cùng Sở Liên đứng xa xa cổng vào ký túc xá của khoa dự bị đại học một chút. Thoạt nhìn gương mặt của cặp anh em họ này đều có phần ung dung, bình thản nhưng những cái nhìn dáo dác xung quanh của Tống Tử Vân cùng hành động liên tục kiểm tra thời gian của Sở Liên đã tố cáo cả hai người.

"Lần này chúng mình chơi lớn ghê ha?" Tống Tử Vân là người đầu tiên hướng sang người em họ bên cạnh mở lời. Cậu ta vốn không phải người giỏi chịu đựng sự im lặng. Lại nói, từ lúc Thẩm Nhĩ Dạ bảo họ ở lại rồi tiến vào ký túc xá cả hai người Tống Sở đã bắt đầu nghĩ quẩn rồi.

Sở Liên khẽ thở hắt một cái coi như đồng tình với câu nói kia.

Cô biết rõ một người thích bát nháo như Tống Tử Vân nếu muốn chơi lớn ngay từ đầu thì không biết cái học viện này đã náo loạn đến mức nào. Cô vẫn luôn nhắc nhở cậu ta rằng nên tém tém lại một chút, đỡ gây thêm rắc rối cho hội học sinh nói chung và bản thân người dọn dẹp như cô nói riêng. Ba năm qua ở bên hai người Tống Tử Vân và Thẩm Nhĩ Dạ, cô thấy Đế Cảnh thực sự may mắn khi hai người này rất không thích gánh lấy rắc rối của người khác. Nói ra thì cũng thật vô tâm, nhưng cô đã tận mắt chứng kiến điều đó đã cứu Đế Cảnh khỏi những thảm cảnh gà bay chó sủa bao nhiêu lần.

Thực sự cô cảm thấy Thẩm Nhĩ Dạ đột nhiên rất chủ động. Tạm không nhắc đến đây chỉ là hoạt động CLB, nhưng chung quy cũng chưa từng thấy cô ấy làm việc năng suất như vậy đi.

"Nhưng biểu cảm cô ấy thực sự quá bình tĩnh," giống như Tô Thập Vũ hay Thẩm Tuyết Ly gì đó đều chẳng quan trọng gì hết vậy.

"Sở Liên a Sở Liên, em thực sự không biết gì hết. Chơi với nhỏ đó lâu như vậy, ngoài mặt tỏ vẻ vô tư lãnh đạm nhưng trong lòng chắc chắn đã hưng trí xoắn lên 101 cách úp sọt "cặp uyên ương" đó rồi," Tống Tử Vân nhếch khóe môi.

Nói cho em biết định luật này: phụ nữ khi yêu mù quáng trí thông minh có thể chạm đáy, thế nhưng phụ nữ khi đã tỉnh táo trở lại thì chắc chắn có thể đội trời đạp đất!

Câu này Tống Tử Vân thực chất không có nói cho Sở Liên biết. Thực chất em gái của cậu ta... đã đủ tỉnh táo lắm rồi.

Dù sao từ sau đêm hôm đó cũng chỉ có cậu ta là người duy nhất nhìn thấy ánh mắt kia của Thẩm Nhĩ Dạ. Trong đầu Tống Tử Vân không ngừng tua đi tua lại sự thâm trầm ẩn sâu dưới gương mặt kinh ngạc đằng sau cánh cửa sổ, ánh mắt như thuộc về một người không phải đến từ thế giới này, thực tại này. Từ đó đến giờ cậu ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Cô gái này, sau khi xác nhận rõ kẻ thù không đội trời chung, sẽ như một con bò điên mà lao đầu vào, cho đến khi một trong hai bên tan tác. Giả sử, nếu như là Thẩm Nhĩ Dạ của vài ngày trước đó thôi, sau khi bị phản bội chắc chắn sẽ cực kì nóng máu "có thù tất báo", và sẽ cực kì không phối hợp mà tự mình đi tìm Thẩm Tuyết Ly tính sổ.

Bản thân Tống Tử Vân nghĩ tới mà run. Thẩm thị hùng mạnh như vậy nhưng đặc biệt kín tiếng khi nhắc đến danh tính của các thành viên nhà chính. Chỉ là tại Đế Cảnh ai ai cũng chắc kèo rằng với thanh thế và điều kiện của Thẩm Tuyết Ly, cô ta chắc chắn chính là đại tiểu thư mà Thẩm gia vẫn luôn giấu kín như bưng bấy lâu nay. Đáng sợ hơn nữa, Thẩm Lục Đình cũng chỉ là tạm thời không điều hành Thẩm thị chứ sức ảnh hưởng thì vẫn còn đó. Nhiều kẻ ngây thơ cứ nghĩ rằng đây chính là thời cơ để lợi dụng việc Thẩm thị không còn màng đến Đế Cảnh, nhân cơ hội chèn ép đại tiểu thư kia. Cậu ta tưởng tượng đến viễn cảnh một cái đuôi nhỏ như Thẩm Nhĩ Dạ mà trực tiếp đối diện với tiểu thư nhà chính Thẩm Tuyết Ly, kết cục sẽ thảm đến mức nào. Cứ giữ được cái đầu lạnh như cô ấy lúc này vẫn là tốt nhất.

Tay áo của Tống Tử Vân đột nhiên bị ai đó kéo nhẹ một cái, đưa mắt nhìn theo Sở Liên mới thấy Thẩm Nhĩ Dạ đã đứng ở lối vào ký túc xá từ khi nào.

"Việc tôi nhờ ông chuẩn bị đã xong rồi chứ?"

Tống Tử Vân rút tay ra khỏi túi áo khoác, huơ huơ chiếc điện thoại trong tay về phía cô, " Đã sớm bắt đầu rồi. "Dự án mới" của chúng ta cũng chỉ có một số người biết mà thôi," cậu ta cười.

Sở Liên nhìn hai người trước mắt cũng chỉ có thể thở dài. Cô nhìn về phía cánh cổng đang đóng lại của học viện Đế Cảnh, một sự tồn tại hiên ngang tượng trưng cho bao thế hệ trước đó, "Tốt nhất nên như vậy. Dù sao trò chơi đấu đá của đám con nít chúng ta, chỉ cần diễn ra phía sau cánh cổng danh giá kia là đủ."

Thẩm Nhĩ Dạ hơi cụp mắt sau khi nhìn theo ánh mắt của Sở Liên. Cô cần phải hướng đến một nơi còn xa hơn, cao hơn nữa, còn cô của hiện tại chỉ có thể bắt đầu từ xã hội nhỏ bé này. Nếu là cô của kiếp trước, chắc chắn cũng sẽ chỉ coi đây như một trò chơi ăn miếng trả miếng mà thôi.

"Chắc chắn rồi," Trả lời Sở Liên như thế, nhưng Thẩm Nhĩ Dạ biết rõ, "không được phép dính dáng đến nhà chính Thẩm gia" đã từng là quy tắc mà cô đặt ra cho chính bản thân mình, chứ không phải ai khác.